Phép Màu Tình Yêu
Hoa Băng Tuyết 16.08.2007 21:15:52 (permalink)
Trong Tình Yêu, nếu có một phép màu thì sao nhỉ !!!

[/link] [link=http://blog.360.yahoo.com/blog/slideshow.html?p=5&id=vn4PdHk5dKcdOv.yz.yCwV3oEEJmlg--]
PHÉP MÀU TÌNH YÊU

Trong tình yêu, nếu cái tôi của mình không quá lớn, đã không có những đáng tiếc xảy ra.
Trong tình yêu, nếu như bạn yêu người kia nhiều hơn là đòi hỏi, có lẽ người được bạn yêu sẽ là người hạnh phúc nhất ...
Trong tình yêu, nếu như bạn không ích kỷ, có lẽ người được bạn yêu thương sẽ sung sướng biết bao.
Trong tình yêu, nếu bạn biết chia sẻ cho nhau những buồn vui, những uẩn khúc trong lòng bạn thì bạn và người ấy sẽ không bao giờ phải sống trong khổ đau, nuối tiếc.
Trong tình yêu, nếu có một phép màu ... thì sao nhỉ !!!


Cuối cùng cô ấy cũng quyết định sẽ lấy anh ấy làm chồng mặc dù biết rằng, trong lòng anh ấy vẫn nặng mang mỗi nỗi buồn ngày xưa. Mặc kệ, cô tự tin vào tình yêu của mình, người ấy đã là quá khứ. Quá khứ luôn luôn là một cái gì đó buồn thật buồn, và vui cũng thật vui, quá khứ luôn làm cho con người phải ray rứt, phải bận tâm về những điều mình chưa làm được. Cô không muốn sống bằng quá khứ, cô muốn lôi anh ra khỏi cái quá khứ u buồn đó, cô chỉ muốn anh sống vui thật vui trong giấy phút hiện tại. Cô muốn anh hiểu rằng, quá khứ là quá khứ, ta không thể sống bằng quá khứ, mà hãy dùng nó nhưng một bàn đạp vương tới tương lai. Quá khứ anh đã không được vui, thì hiện tại, cô sẽ làm tất cả những gì có thể cho anh vui. Anh yêu cô hay không, cô không biết, bởi anh chưa bao giờ nói yêu cô. Có lẽ tình yêu của anh đã dành hết cho người đó rồi, nên với cô, đó chỉ là một tình cảm nào đó xa xôi, mơ hồ... Cô chỉ biết anh rất mến cô, khi xa cô, anh ấy nói rất nhớ cô, thích được ở cạnh bên cô. Cô biết khó có thể có được tình yêu của anh ấy, nhưng thật sự cô rất yêu anh, cô muốn anh sống vui thật vui để dĩ vãng không là một bóng đêm phủ mờ trong lòng anh. Cô biết nếu đến với anh, cô sẽ buồn nhiều nhưng cô chấp nhận, miễn sao nhìn thấy anh ấy cười, anh ấy vui là cô cũng mãn nguyện rồi...
Đám cưới của anh với cô không rình rang, nhưng cả hai nhận được nhiều thật nhiều những lời chúc phúc, cô thầm ước những lời chúc phúc đó đó một ngày kia sẽ thành hiện thực.
Một năm, hai năm trôi qua, anh và cô đã có với nhau 1 cô công chúa thật khấu khỉnh. Anh đã vui hơn, lo lắng cho mẹ con cô thật đầy đủ. Có những lúc anh ôm cô vào lòng với chứa chan tình yêu thương. Cô cảm nhận được hình như anh cũng đã yêu cô, cô cảm thấy hạnh phúc lắm, nhưng cái hạnh phúc đó vẫn chưa trọn vẹn vì anh vẫn chưa bao giờ thốt với cô một lời yêu. Đôi mắt của anh vẫn còn thoáng nét buồn xa xăm. Cô biết trong sâu thẩm trái tim anh vẫn còn lắng lại một nỗi buồn của quá khứ.

Một hôm cô giật mình thức giấc giữa đêm khuya, thấy anh trầm ngâm bên bàn viết, khuôn mặt buồn thật buồn, đôi mắt đỏ hoe ... đêm đó cô cũng không thể chợp mắt lại...
Cô biết cái bóng ngày xưa của anh đã sống không hạnh phúc lắm... vì vâng lời cha mẹ, cô ấy đã lấy một người rất yêu cô nhưng cô thì không hề yêu người đó. Nhìn bề ngoài gia đình cô ấy không có gì bất ổn, một gia đình tương đối êm đềm, hạnh phúc, nhưng có lẽ do trái tim cô ấy vẫn không quên mối tình xưa nên đôi mắt của cô ấy luôn ẩn chứa một niềm u uẩn... ánh mắt đó thật giống với anh.
Phải chăng vì điều này mà anh đã không yên lòng? Có lẽ trong trái tim anh mãi mãi không bao giờ quên được người con gái ấy ???

Cô vẫn tự hứa với lòng, sẽ yêu anh nhiều hơn nữa, sẽ thông cảm cho anh nhiều hơn nữa. Tuy nói vậy nhưng có những lúc cô vẫn cảm thấy buồn xa xôi ... Có một cái gì đó nghèn nghẹn trong lòng, một cái gì đó xót xa. .. Cô vẫn ngồi lặng lẽ trong bóng đêm nghĩ suy, để tìm lại bình an cho tầm hồn, cô chỉ muốn nghĩ đến những gì anh đã làm cho cô, nhớ đến đôi mắt âu yếm của anh khi nhìn cô để tìm lại thảnh thơi cho trái tim mình. Có lúc cô lại thang dưới mưa hàng giờ, bởi vì chỉ những lúc đó cô mới thấy lòng nhẹ nhỏm, những lúc đó cô thấy vui, khi những hạt mưa lạnh thắm ướt vai cô, cô lại tưởng chừng như anh đang bên cô như những lời trước đây anh đã từng nói với cô ...

Năm năm đã trôi qua, trong gia đình cô không hề thiếu tiếng cười, anh vui hơn trước nhiều mặc dù đôi lúc cô vẫn thấy anh thoáng nét buồn khi nhìn thấy ba mẹ con cô chơi đùa với nhau, có lẽ nhìn cô, anh chạnh nhớ đến người con gái ấy thì phải... Những lúc anh buồn, cô lại càng buồn hơn, dỗ con ngủ xong cô nấp trong nhà tắm thút thít khóc một mình, cô thầm ghen với người con gái ấy, nhiều lúc cô cảm thấy ấm ức, không lẽ cô yêu anh, cô làm tất cả vì anh vậy mà anh vẫn không thể yêu cô sao? Không lẽ tình yêu của anh đã dành hết cho người con gái ấy nên chẳng còn gì cho cô sao??? Cô ghen ... cô đã dặn lòng sẽ không ghen với người ta vậy mà sao vẫn ấm ức, vẫn ...

Dạo này cô thấy tâm trạng cô thật bất ổn, cô hay suy nghĩ vớ vẫn, cô sợ... một cái nỗi sợ mơ hồ nào đó, cô sợ anh sẽ rời bỏ mẹ con cô... cô trở nên cấu bẩn, cô hay nổi nóng... cô không hiểu tại sao, có lúc cô đã làm anh buồn, anh giận, nhưng cuối cùng người nói lời xin lỗi bao giờ cũng là anh. Cô cảm thấy có cái gì đó không được bình thường cho lắm, những lúc cô trầm tư suy nghĩ thì cái đầu của cô đau không chịu nỗi...
Có lần, quá mệt, quá đau, cô biết mình sắp gục nên vào giường nghỉ. Vậy mà khi tỉnh dậy, cô lại thấy mình nằm sống soài dưới đất. Bác sĩ đã khuyên cô không được suy nghĩ, phải sống thật thoải mái nếu không những cơn đau sẽ càng ngày càng nhiều và nó cũng sẽ có nguy cơ làm cho cô hôn mê không bao giờ tỉnh lại. Cô phải làm gì đây, mới nữa đoạn đường cô đã muốn gục ngã rồi sao? Lời hứa sẽ làm cho anh hạnh phúc cô không muốn thực hiện nữa sao... cô tự hứa với lòng sẽ không nghĩ suy, không buồn nữa, chỉ cần mỗi ngày yêu anh thêm một chút, nghĩ đến 2 đứa con nhiều hơn một chút thì sẽ không sao mà. Cô sẽ xua đuổi cái bóng đen quá khứ đó... nói thì nói vậy, nhưng cũng có những lúc trở mình giữa đêm, cô vẫn trần trọc không yên, những cơn đau đã làm cô tiều tuỵ hẳn. Thấy cô như thế, anh đâm lo và hỏi nhưng cô đều bảo không sao, anh bắt cô đi bác sĩ thì cô lại nói sẽ ổn thôi...

********************
Hôm nay sinh nhật cô, anh bảo muốn đưa cô đi chơi và mua ít đồ về nhà để anh nấu đãi mẹ con cô cho vui.. trước khi rời siêu thị, cô và anh tình cờ gặp “cái bóng ngày xưa” của anh. Cô ấy mĩm cười chào nhưng đôi mắt vẫn ánh lên một nỗi buồn thăm thẳm khi nhìn anh, cô tìm cách lãng tránh hai người. Vào nhà vệ sinh, cô điện thoại bảo anh cô có việc đột xuất, tí anh về nhà đón con dùm cô. Không để anh trả lời, cô tắt máy, rời siêu thị và lang thang. Mưa... mặc kệ, cô không cần biết đến xung quanh, mưa như thế càng tốt, sẽ không ai thấy cô khóc. Cô cứ đi... và đi, đến khi cô không còn đi nổi nữa thì ngồi bệt nơi hiên nhà người ta. Giờ cô mới cảm thấy lạnh, cái lạnh như cấu xé trái tim cô, nó như muốn vỡ tung ra từng mảnh, cô phải làm gì. Tiếng khóc trẻ con đâu đó vọng tới làm cô giật mình, đã gần 7 giờ tối rồi, hơn 2g đồng hồ cô đi lang thang, chắc anh và còn sẽ lo lắng cho cô lắm, mà cũng biết đâu, giờ anh đang nghĩ đến người đó cũng nên, anh còn thời gian đâu mà nghĩ đến cô chứ, thế là những dòng nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má cô... Cái đầu của cô giờ nặng như búa bổ, đôi mắt tối sầm lại, cô thấy mình gần như muốn quị ngã. Cô cảm nhận được có một cái gì đó bất ổn đang đến với cô. Cô như người nữa mê nữa tỉnh, bỗng đâu đó vọng lại tiếng khóc của đứa bé đòi mẹ làm cô tỉnh hẳn, đèn đường đã lên rồi, cô phải về nhà thôi. Không biết anh cho tụi nó ăn chưa, giờ tụi nó đang làm gì nhỉ? cả anh nữa... Cô không được làm anh buồn. Cho dẫu anh thế nào, có yêu cô hay không cũng mặc, hai đứa trẻ cần cô, cần cả bố nó nữa, cô không thể vì chút ít kỷ của bản thân mình lại làm cho cả gia đình bị xáo trộn. Rồi cô tự nhủ, anh vẫn thương cô, vẫn chăm sóc cho mẹ con cô từng ly từng tí đó thôi, có những hôm cô bệnh thì hình như đêm đó anh cũng chẳng yên, lâu lâu lại sờ đầu cô, đắp chăn cho cô ... việc chăm sóc bọn trẻ anh cũng lo hết, không cho cô đụng vào, bắt cô nằm yên một chỗ. Tại sao cô cứ bận tâm về cái bóng của anh để rồi phải khổ sở thế này chứ. Cô sai rồi, nhưng không biết giờ hiểu ra đã quá muộn chưa? Cô phải về nhà, sẽ nói cho anh nghe những gì chất chứa trong trái tim cô nếu không cô sẽ trở nên điên loạn mất thôi.

Ngó tên đường, cô mới biết mình đã đi quá xa... giờ cô lại lo, nếu về nhà anh và con thấy đôi mắt đỏ hoe của cô sẽ thế nào... cứ đổ tội tại trời mưa thôi. Cô vừa bước chân vào nhà, hai đứa bé chạy ra ôm chầm lấy cô, còn anh chỉ nói “Sao em...” rồi trố mắt nhìn cô. Có lẽ anh thấy cả người cô đều ướt nên không biết nói sao. Cô nhoẻn miệng cười rồi đổ tội trời mưa, điện thoại hết pin nên không gọi báo cho anh và con hay được, với lại tại cô muốn đi lang thang dưới mưa một tí, muốn anh làm hạt mưa rớt nhẹ trên mái tóc cô... Anh lắc đầu rồi bảo: “Anh thua em luôn rồi đó, đến bao giờ mới bỏ cái tật đi lang thang một mình trong mưa hử, vào thay đồ nhanh kẻo bệnh cô bé của tôi ơi! Mau lên nhé, bố con tui đói lắm lắm rồi. Thì ra bố con anh vẫn chưa ăn cơm, vẫn đợi cô về, trên bàn còn có cả chiếc bánh sinh nhật, một lẳng hoa Cẩm Chướng mà cô rất thích ... Trước khi đóng của phòng tắm, cô nói với anh: “ Kể từ hôm nay, em hứa sẽ không bao giờ đi lang thang dưới mưa một mình nữa, nếu hôm nào thích, em sẽ kéo anh theo.... hihihi....”

Căn nhà tràn đầy tiếng cười, tiếng thỏ thẻ “chúc mẹ mãi trẻ đẹp, mãi yêu chúng con” của hai nhóc. Còn anh, một đoá hồng nhung thật đẹp tặng cô với lời chúc: “ Chúc em luôn vui nhé” rồi siết chặt tôi vào lòng, Tôi cảm nhận một cái gì đó thật ấm áp đang lan toả khắp người, hai đứa trẻ thì reo lên thích thú...
Cho con ngủ xong, anh phụ giúp cô dọn dẹp. Đang dọn dẹp, mắt cô bỗng dưng tối sầm lại, nếu anh không nhanh tay đỡ cô thì cô đã té lên đóng mảnh trai mà cô vừa làm rơi mấy cái ly. Anh bảo cô nằm nghỉ nhưng cô không muốn, cô bảo muốn nói chuyện với anh, anh nói cũng có chuyện quan trọng muốn nói cho cô hay. Thế là cô ngồi đó chóng cầm nhìn anh dọn dẹp rồi mĩm cười. Hình như chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc như hôm nay. Đến giờ thì cô chợt hiểu và nhận ra một đều, không cần anh nói yêu cô cô cũng cảm nhận cái tình yêu sâu xa mà anh đã và đang dành cho mẹ con cô. Anh thấy thế liền bảo: “Hôm nay anh thấy nụ cười của em thật đẹp, khuôn mặt của em sáng hẳn lên, trông em như một cô bé con hơn là mẹ của hai nhóc tì kia”. Anh nói đúng, vì hôm nay là một ngày cô thật sự vui vẻ nhất trong đời. Trước đây, niềm vui cô thường tự tạo hơn là nó xuất phát từ thẩm sâu trong lòng cô...

Cô bảo muốn lên sân thượng ngắm trăng, Anh phải dìu cô đi. Trăng hôm nay thật đẹp, có lẽ nhờ trận mưa lúc chiều mà hôm nay dẫu chỉ mới ngày 14 nhưng ánh trăng thật sáng. Bầu trời trong hơn không giống như lúc chiều, một bầu trời ảm đạm, xám xịt. Cô tựa đầu vào vai anh thủ thỉ: “ Xin lỗi anh nhé, em yêu anh nhiều thật nhiều nhưng đã có lúc em làm anh đau khổ, có lẽ cái bóng đen quá khứ của anh đã làm em ghen, trong thâm tâm em, lúc nào cũng chỉ nghĩ anh không bao giờ yêu em, với em anh chỉ làm trọn bổn phận của một người chồng, một người cha, còn tình yêu của anh, anh đã dành hết cho người ấy rồi. Cứ nghĩ đến đó là em thấy ấm ức, thấy đau lòng, bác sĩ bảo em không được suy nghĩ, sẽ rất nguy, nó có thể làm cho em mãi mãi chìm trong cơn mê, em đã tụe hứa sẽ cố lên nhưng rồi mỗi khi anh buồn, em lại suy nghĩ lung tung, chắc là anh đang nghĩ đến người đó... Em sai rồi anh à, em sai rồi, cho dẫu thế nào em vẫn muốn được mãi mãi bên anh và các con... em sợ lắm, ngày hôm nay em đã ngất đi mấy lần rồi, lúc chiều lang thang trên phố, nếu không nhờ nghe tiếng trẻ con khóc, có lẽ em đã ngất bên đường rồi. Em không muốn xa anh và con đau, em yêu anh mà ... anh siết chặt cô vào lòng, có cái gì đó nóng hổi đang rơi nhẹ trên má cô, ngước nhìn anh, cô thấy anh cũng đang khóc, cô đưa bàn tay lau mắt anh, nhưng vẫn không sao chạm được đến khuôn mặt anh... cô dẫn dần thiếp đi, trong giây phút nữa tỉnh nữa mê, cô vẫn còn nghe đâu đó giọng anh nói: “ anh yêu em nhiều lắm em biết không, quá khứ đã là quá khứ em à, quá khứ anh đã yêu cô ấy thật nhiều, nhưng anh đang sống trong hiện tại, hiện tại anh chỉ yêu mình em... em biết không... tỉnh lại đi... tỉnh lại đi em” Cô mĩm cười... có lẽ không ai hạnh phúc bằng cô ... cô muốn tỉnh dậy, muốn nắm tay anh, muốn .... nhưng cô cũng sợ, không biết những lời đó có phải là lời anh nói không? Hay chỉ là sự tưởng tượng của cô ... cô sợ khi cô tỉnh lại, sự thật lại bẽ bàng hơn ... cô sợ khi tỉnh lại, cô mãi mãi vẫn không nghe được lời yêu thương mà cô đã được nghe anh nói trong cơn mơ màng... thà cô sống trong giấc mơ còn hơn ... Nhưng còn những đứa con của cô, nó se thế nào nếu thiếu mẹ …Cô quay cuồng trong những nghĩ suy… vì con, cô phải sống, vì con … cô phải tiếp tục sống mặc ngày mai thế nào …..

Phép màu:
Nhìn người chồng đang gục đầu bên giường bệnh của vợ, tôi thấy thương làm sao.
Tôi có trong tay một chiếc đũa thần kỳ, nhưng tôi chỉ có thể tặng cho họ chỉ một điều ước duy nhất mà thôi. Tôi phải làm gì nhỉ…
Ước cho người đàn ông vĩnh viễn quên quá khứ, chỉ nhớ đến hiện tại và mãi mãi yêu vợ mình mà thôi... nhưng nếu vậy, cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại. Điều ước đó chẳng có ích gì...
Còn nếu cho người vợ tỉnh lại, nhưng trong trái tim của người chồng mãi mãi chỉ trú ngụ hình bóng một người của quá khứ thì sao nhỉ ...
Phép màu của tôi có ích gì cho hai người kia không???

… Bạn nói đúng, một trong hai điều đó, bạn không nên làm điều gì cả. Bỏi phép màu của bạn sẽ không có ích gì đâu, hãy tặng tôi điều ước đó đi, hãy tặng tôi chiếc đũa thần kỳ đó đi. Bạn biết tôi sẽ làm gì không?
“ Tôi sẽ ước cho hiện tại hai người đó mãi mãi yêu thương nhau, sẽ sống cho nhau nhiều hơn nữa. Khi họ đã yêu nhau rồi, thì họ sẽ làm được tất cả, chỉ có tình yêu của người chồng mới thức tỉnh được người vợ, trong lòng của người vợ luôn mãi yêu chồng thương con thì tự cô ấy sẽ hồi tỉnh.



Bạn biết không,
Tình yêu, tự bản thân nó đã là một Phép màu diệu kỳ …
Tình yêu … nó có thể làm thay đổi cả một thế giới đó bạn à.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2007 10:47:21 bởi Nguyên Đỗ >
#1
    Mỹ Trinh 02.09.2007 05:54:04 (permalink)
    Hoa Băng Tuyết bài viết của bạn rất hay !!!!!
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9