CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ
nguyenvanquoc 18.08.2007 11:57:51 (permalink)
CÓ MỘT THỜI NHƯ THẾ
 Truyện ngắn
 
 
Hắn tên là Sửu , hắn sinh năm Đinh Sửu . Hắn hơn tôi một tuổi . Tôi và hắn học chung với nhau ở trường ĐHBK Hà nội . Hắn học Xây dựng dân dụng còn tôi học xây dựng Cầu Đường . Từ khi ra trường chúng tôi không gặp nhau . Mãi tới năm 1982 khi thi công Cảng Dầu khí Vũng tàu tôi mới gặp lại hắn . Hắn bây giờ đã là Giám đốc Công ty xây dựng của Tổng cục Dầu khí . Chúng tôi gặp lại nhau sau 20 năm xa vắng . Bây giờ lại hay gặp nhau vì công việc .
   Hồì còn học chung , hắn học rất kém , đôỉ   lại hắn lại có tài ăn nói . Hắn nói có duyên  lại pha chút hài hước nên ai cũng thích nghe hắn nói . Hắn có đôi mắt rất đa tình . Hăn nhìn cô nào là cô ấy bỏ chạy hoặc chết đứ đừ .
           Không hiểu sao bây giờ hắn lại làm được Giám đốc , mà lại là một giám đốc có hạng của Tổng cục Dầu khí mới chết chứ . Ơ các nước tư bản Giám đốc là một nghề . Đã là nghề thì phải học mới làm được . Ơ ta thì nhiều ngườI chưa hết phổ thông mà vẫn cứ làm được giám đốc , có anh lại làm cả Tổng giám đốc . Càng làm cao càng dễ . Càng cao càng có nhiều quân sư làm giúp , giám đốc chỉ có ký và đi “tiếp thị”
          Ở cái thời “ nhất thân ,nhì thế , tam quyền , tứ chế “ thì cần gì phải học  cho nhiều Hiểu biết càng nhiều có khi lại  chả làm nên cơm cháo gì vì động vào đâu cũng thấy vướng . Ngu và liều có khi lại làm được việc . Không hiểu hắn thuộc loại nào . Nhất quyết hắn không phải loại có trình độ . Nói trình độ là nói về học vấn cao về KHKT hay quản lý kinh tế gì đó ….. Hắn không có trình độ là nói theo nghĩa đó , chư thực ra là hắn có “tài” . Chẳng có tài thì sao công ty của hắn lại ngày càng phát triển và hắn thì cứ đỏ hây hây như vậy . Cụ Nguyễn Du nói “chữ tài liền với chữ tai một vần “là không đúng vớI hắn , bởi chữ Tài của hắn được bao chắn bởi những cái dù to .
         Một lần sau khi họp giao ban công trình hắn mời tôi về công ty hắn chơi cho biết . Vì tò mò tôi theo hắn tới Thuỳ vân , nơi công ty hắn đang toạ lạc . Một toà biệt thự đẹp đẽ  gọn gàng đủ cả hoa lá cành ẩn mình trong cái nắng hè oi bức . Lầu 1 là nơi làm việc của Giám đốc . Đó là một phòng lớn được ngăn làm hai . bên ngoài là chỗ làm việc của thư ký riêng ,phòng trong là chỗ làm việc của hắn . Muốn vào làm việc với giám đốc nhất thiết phải qua phòng thư ký riêng .
        Phòng mát lạnh vì điều hoà nhiệt độ . Phòng giám đốc ngoài bàn làm việc còn kê một bộ xa lông kiểu cổ khăc đủ Lân Long Qui Phượng  bóng loáng để tiếp khách . Một tủ lạnh đựng đầy hoa quả và rượu bia . Vừa ngồI yên vị thì cô thư ký đẩy cửa bước vào > CườI tươi như hoa cất tiêng nhẹ nhàng :
-                     Thưa chú có cần gì không ạ
Cô đặt khay nước xuống bàn và rót ra cốc mời hai chú uống nước . Bây giờ tôi mớI nhìn kỹ cô . Cô đẹp như mộng , có lẽ Tây thi sống lại cũng không bằng . Cô mặc áo dài xanh quần trắng tha thướt , chập chờn như sóng biển .
            Khi chỉ còn riêng 2 đứa tôi hỏi hắn sao có cô cháu gái xinh thế . Hắn cườI xằng xặc :
-                     Cháu cái con khỉ , tao nói câu vè này mày nghe nhé , chớcó nói tao là bậy bạ đấy , mà là thực đấy , thực 100% đấy .
Nói rồi hắn đọc ngay câu vè :
               -“ Trước mặt mọi người gọi bằng Chú , Sờ được vú gọi bằng Anh , vào họp hành gọi là đông chí , Sờ được cái ý gọi là cục Cưng , ngủ chung gọi là Ông xã “ Cái mốt bây giờ nó vậy đấy . Và cac cuộc họp bình bầu hàng năm ả cũng phê bình tao ra phết . Nào là đồng chí còn hay nóng nảy , nào là đồng chí không biết giữ gìn sức khoẻ làm việc  liên tục cả đêm ảnh hưởng tới sưc khoẻ , mà sức khoẻ của đồng chí là tài sản chung của công ty v.v……Cô ă cứ nói chơn chu như có dầu mỡ bbôi vào miệng ấy , mặt lại còn có vẻ bừng bừng bực bội . Họp xong vào phòng còn một mình tao vớI ă , ă lại cười tươi nũng nịu hỏi “ Anh thấy em phê bình như vậy có được không ?” rồI xà vào mình xin lỗI bằng những nụ hôn đến ngạt thở . Mình lại ôm ả để thư giãn . Mày thấy đấy , tao vừa là Chú , vừa là đồng chí , vừa là cục Cưng cao hứng  tao còn là Ông xã của ă nữa . Một mình tao phải đảm nhận 5 vai một cách không chê vào đâu được . Cái thời bây giờ nó thế đấy , đâu còn như hồi chiến tranh , nam nữ gần nhau là quan hệ không lành mạnh , là hủ hoá v.v… Bây giờ quan hệ rất tự nguyện .
    Dưng lại để uống nước , hắn quay sang hỏI tôi :
                   -Thế mày không có nữ thư ký riêng à ? Cổ hủ bỏ mẹ . Cần tao kiếm cho , muốn cỡ nào cung có . Có nó nhiều lúc vui đáo để làm việc hăng hơn . Hay mày sợ Sư tử Hà đông chứ gì ? Ngu bỏ mẹ . Phải biết chùi mép cho kỹ chứ .
Hắn thao thao kể về những thói ăn chơi của ngườI làm giám đốc . Hắn đột ngột hỏi tôi :
-         Mày có biết nguyên tắc sống của tao là gì không ?
Tôi lắc đầu . Hắn xoè 10 ngón tay ra rồi thao thao giảng giải :
-         Con ngườI có 10 ngón tay , tao có 10 nguyên tắc sống .Mày nghe cho kỹ rồi cho tao ý kiên nhé . Thứ nhất - hắn xoè ngón tay cái ra – là hoạt động kinh tế  phải làm  mình . Thứ 2 - hắn lại xoè ngón trỏ - là ngủ phải ngủ 2 mình , ngủ 1 mình tao đếch ngủ được . Thứ 3 là uống - phải uống từ bia 33 trở lên . Thứ 4 là đi - Phải đi xe 4 bánh Thứ 5 là hút phải hút ba số 5 . Thứ 6 là ăn tối thiểu phải 6 món . Thứ 7 là tối thứ 7 phải về nhà với vợ , nếu không sư tử hà đông nó nghi ngờ là rách việc . Thứ 8 là ký kết làm ăn phải hết sức né tránh trách nhiệm để lỡ có điều gì khỏi phải tra vòng số 8 Thứ 9 chơi bời 9 phương nhưng phải trừ 1 phương vợ biết . Thứ 10 có tiền thì mua vàng 10 mà cất .
Hắ cứ lần lượt xoè từng ngón khi hắn nói .
-         Mày xem nguyên tắc sống của tao đúc kết có dễ nhớ và có toàn diện không ? Sống ở trên đời là cả một nghệ thuật đấy mày ạ
Ngồi nghe hắn giản giải , tôi thấy hắn chẳng ngu tí nào > Hắn quả là tay ăn chơi sừng sỏ , có hạng . Tôi hỏI hắn :
-         Mày làm thế nào mà lắm hợp đồng thi công thế ? Bọn tao đang đói việc nên cuộc sông của CBCNV vô cùng khó khăn .
-         Tao tưởng mày thông minh lắm , ai ngờ mày cũng ngu bỏ mẹ . Mày cứ há miệng chờ người ta phân bổ kế hoach cho ấy à . Có mà mồng thất . Mày không biết ngườI ta đã đúc ra chân lý bất thành văn là : nhất thân , nhì thế , 3 tiền , 4 chế hay 
Sao. Cứ ngồi chờ chế độ thì đén mùa quýt may ra mới có , mà có đến tay mày thì cũng là khúc xương khúc sẩu khó nuốt lắm con ạ . Mày phải kết thân với  các cán bộ tham mưu của cấp trên , phải làm quen trên mức tình cảm với các xếp để tạo thế . Muốn vậy phải có tiền và gái . Rút cục lại , có tiền là có tất cả . Có tiền mua tiên cũng được . Có tiền sẽ có nhiều người thân quen , có tiền sẽ có thế lực , và có tiền sẽ có gái . Đúng là vòng luẩn quẩn nhưng thật đơn giản . Đó là điều “đầu tiên “để trở thành ngườI hùng của thờI đạI đấy . Chắc mày sẽ hỏI tiền ở đâu ra chứ gì ? Lấy nó dán nó chứ lấy ở đâu . Chả thằng đếch nào bỏ tiền túi ra để lấy thân lấy thế đâu con ạ . Tất nhiên lúc ban đầu dốt như tao cũng phải có chút đỉnh để mua lấy cái chưc Giám đốc , chứ giỏi giang như mày thì tự khăc  nó sẽ đề bạt chẳng mất đồng xu đêch nào phải không ? Đó là đồng vốn ban đầu gỡ lại mấy hồi . Mày đọc sach nhiều chắc mày biết Lã Bất Vi bên Tàu chứ . Nó bỏ tiền , bỏ cả vợ ra để buôn cả Vua kia mà . Trong nghề buôn không có cái buôn nào ít vốn mà lại nhiều lời như buôn quan bán chức . Khi đã có chưc rồi thì lấy ngay tiền của nhà nước mà mua cán bộ nhà nước . Mình có mất đêch gì đâu mà sợ . Hay mày sợ lỗ , làm mà không có “ lỗ “ thì làm để làm quái gì .
   Hắn cười phá lên để tán thưởng cho câu nói “thâm thuý” của hắn . Hắn sợ tôi không hiểu nên cứ nhắc đi nhắc lại câu  “ làm không có lỗ thì làm đêch gì” Mặt hắn  vênh vênh đầy vẻ đắc ý . Hăn có cảm giác tôi là một cậu học trò ngu dốt ngồI nghe hấn giảng cho bài học vỡ lòng về nghề làm giám đốc thời nay . Hắn ra tủ lạnh lấy ra 4 chai bia Heineken . Hắn bật nắp bia mời tôi . Hắn tu một mạch hết cả lon . Hắn lại bật , lại uống . Bọt bia dính đầy mép . Trầm ngâm 1 chút , hắn nói tiếp :
-         Ở cái thời bao cấp này làm giám đốc nhà nước , khó cực khó , nhưng dễ cũng cực dễ . Dốt như tao mà còn làm nổI đình nổI đám . Đã chui vào “ê-kíp” lãnh đạo rồI thì mọI việc dễ như như thò tay vào túi mà móc ……mà thân cô thế cô thì cực khó > Đã ở trong cái “câu lạc bộ” với quan trên rồI thì làm sao có thể lỗ được kia chứ , mà nhỡ có lỗ lại được bù lỗ , lo cái con mẹ gì . Mình chết thì các hắn sống thế quái nào được . Công ty tao năm nào cũng lỗ giả , lờI thật . Nhưng nói thật vớI mày tao thì biết đêch gì cai sự tinh toán lờI lỗ . Khi quyết toán cuốI năm kế toán trưởng bảo tao ký vào đâu thì tao ký vào đó chư tao có hiểu mẹ gì đâu . Mà biết làm gì cho nặng đầu . Thôi nói chuyện công việc làm gì , chán bỏ mẹ Ta nói chuyện khác đi . Mày biết không , ngoài kế hoạch xxây dựng , tao còn xây một nhà hàng 4 tầng vớI đầy đủ tiện nghi như một khach sạn ở bãi biển Thuỳ Dương . Kế hoạch B mà , B để phục vụ kế hoach A . Tao nói phục vụ A là nói theo 2 nghĩa : Lãi để tăng thu nhập cho cán bộ và có chỗ vui chơi  cùng bạn bè và phục vụ thượng cấp .  Xôm tụ ra trò . Tao sắp khai trương điểm mat-sa Thai ở ngay nhà khách . Khi nào khai trương mày nhất định phải đến . Cái món mat-sa Thái thì khỏi phải nói . Tao cử hẳn một em sang Thái học về mở lớp đào tạo hẳn hoi . Các em mat-sa em nào cũng xinh cũng trẻ và được học tử tế . Tao bỏ hẳn tầng trệt 18 phòng sửa sang lạI thành phòng xông hơi mat-sa > HồI sang Thai chơi , tao có đi mat-sa mấy lần , khoái không chịu được . Này nhé , sau khi xông hơi ra ,tắm nước nóng vào nằm cho các em xoa bóp . Em nào cũng trẻ cũng đẹp mặc váy áo mỏng lạI ngắn nữa , đ….thằng nào chịu được . Khoái nhất là lúc các em ngồi lên mình mình mà xoa , có em còn dùng cả đôi vú của mình mà cọ trên ngực trên mặt mình . Chỉ có thiến mớI không có cảm xúc . Mình chỉ cần đưa tay lên kéo nhẹ xuống là muốn làm gì thì làm , miễm là sau đó phải “ bo” cho đậm  . Tao ăn chắc mở cái dịch vụ này tao sẽ thu hết khách của mấy cái hiệu mat-sa ở Vũng tàu này . Đây cũng là chỗ để tao chiêu đãi khách , tất nhiên là phảI có những phòng đặc biệt . Các quan mà vào đây rồi thì tao xin cái gì mà chả ký , thế chẳng phải là B phục vụ A là gì
   Ba hoa một hồi vớI hắn , tôi phảI về vì bao công việc đang chờ . Một lần tôi đang kiêm tra công trình ở Bảo lộc , tôi lạI gặp hắn ở công ty Dâu tầm tơ . Thấy tôi hắn chạy đến bắt tay . Hắn hẹn tôi họp xong đi ăn cơm với hắn và nháy mắt tinh nghịch .Họp xong tôi thấy xe hắn đậu cạnh xe tôi . NgồI trong xe hắn có một cô rất “mô đen” . Cô ta trạc 21 –22 tuổI , cao trắng mặt trái xoan , má đỏ môi hồng , rang rất trắng cườI rất tươi , co ngườI rất hấp dẫn . Hắn kéo tôi đến giớI thiệu :
-         Đây là Hoàng Cúc , bồ của tớ . Hoàng Cúc là con gái của Tỉnh trưởng Khánh hoà cũ , nàg giỏI tiêng Anh đặc biệt là rất giỏI nhảy đầm . Tớ quen nàng ở Nha trang  Nàng nói chuyện rất hay. Hôm nay mình đưa nàng lên Bảo lộc chơi , ngày mai lên Đà lạt nghỉ chủ nhật . Tớ mờI cậu đén khách sạn Sê-ri ăn nghỉ cùng bọn tớ . Khách sạn Sê-ri do bọn tớ xây dựng cho Dâu tầm tơ đây , sang chẳng kém gì Vũng tàu , mat-sa Thái tớ cũng đưa lên đây đấy .
Hắn mở cửa xe bảo tôi lên ngồi cùng . Tôi ngồi bên cạnh bác tài . Xe nổ máy qua đường Hoàng diệu đén khách sạn Sê-ri . Đường phố đã chập choạng tối . Đèn nhà hàng khách sạn lấp lánh soi xuống mặt hồ trông thật lung linh huyền ảo . NgồI trên xe Hoàng Cúc huyên thuyên nói chuyện , Cô nói về Bảo lộc , về những đồI chè và những ngườI làm chè . Cô ta bảo ngày xưa cha cô có vài chục hec-ta chè , thỉnh thoảng cô ta cũng theo gia đình lên thăm các đồi chè và xưởng chế biến chè ơ Bảo lộc Cô ta nói :
-                     Anh Quang ạ , em chưa ra Bắc nên chưa biết các đồi chè Thái nguyên , Phú thọ ra sao chứ ở Bảo lộc chăc chắn khác hẳn Phú thọ với Thái nguyên . Chè Bảo lộc có thể không có vị chát ngọt của chè Thái . Chè Thái Gái Tuyên mà  nhất định phải nhất nước rồI . Nhưng chè ở Bảo lộc rẩt thơm , đượm nước Bảo lộc có khí hậu mát nên ngoài các đồI chè còn các đồi dâu như vùng đồng bằng Bắc bộ , nó còn có cả những đồi ca fê hoa trái thơm lừng như những vùng núi rưng bazan . Con gái Bảo lộc lạI rất trắng và khoẻ . Anh bảo Bảo lộc giống đâu nào . Em đọc cho anh nghe mấy câu thơ nhé : “Những nương chè bát ngát . Nằm cạnh những đồi dâu . Hoa cà phê ngào ngạt . Toả thơm khắp dịa câu” . Bảo lộc của em vùa là trung du , vừa là bãi bồi đồng bằng vừa là cao nguyên phải không anh ? Nó là tinh hoa cả 3 vùng đấy . Cả nước không tìm đâu ra Boả lộc thứ 2 đâu .còn Đà lạt quí giá thật , nhưng Sa pa , Tam đảo cũng chả thua kém Đà lạt bao nhiêu về khí hậu phảI không anh ?
Phải công nhận Hoàng Cúc có những nhận xét có lý . Sự tinh tế và lối nói đôi khi pha chút hài hước , đôi khi lại nũng nịu cộng với những nụ cườI thật tươi chả trách đã làm chàng Sửu của tôi mê mệt . Ngồi trong xe có khach mà 2 anh chị cứ tỉnh bơ ôm nhau hôn .
Tới khách sạn , Sửu thuê 3 phòng : cho 2 bác tài , cho tôi và 2 anh chị chung một phòng . Khi giao chìa khoá phòng cho tôi , hắn dặn tôi tắm rửa xong đợi hắn gọi đi ăn cơm . Gần một tiếng sau Sửu gõ cửa phòng tôi . Trước mặt tôi là một Hoàng Cúc lộng lẫy trong bộ váy áo dạ hội, đầu tóc được trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn để nổI bật những nét đẹp của nàng . Khoác tay Hoàng Cúc , Sửu dẫn tôi tới nhà hàng ở tầng trêt . Một thùng bia Heineken được tiếp tân mang tới , thức ăn cũng được mang ra . Từng lom từng lon được bật ra > Sửu và Hoàng Cúc lần lượt nâng ly cạn chén với tôi . Cả hai đều uông giỏi Càng uống họ càng nói chuyện khoẻ . Thôi thì mọi thứ chuyện từ đông tây kim cổ , chuyện gì cô nàng cũng tỏ ra hiểu biết . Thỉnh thoảng cô nàng lại chêm một vài câu Kiều hoặc Nhị độ Mai đúng chỗ đúng lúc làm cho câu chuyện thêm thú vị
     Sau khi đưa Hoàng Cúc về phòng, hắn sang phòng tôi nói chuyện phiếm một lúc . Hắn khoe với tôi chiến công chiếm được cô nàng ở Nha trang ra sao . Hắn nói :
-                     Hôm đó tại nhà hang Ngọc sương ở Ba ngòi tao trông thấy 2 cô gái cực đẹp đang ngồi ăn uống . Trông thấy là tao mê liền . Tao hạ quyết tâm làm quen . Tao vơi bác tài đến ngồi chung bàn với 2 nàng . Tao gọi bia và thức ăn . Vừa uống bia tao vừa tìm cách bắt chuyện sao cho khỏi sống sượng . Đời tao lúc nào cũng thô lỗ , trươc ngườI đẹp tao phải tỏ ra ga lăng và tế nhị một chút chứ không thể lố bịch được . Đang lúng túng chưa tìm ra câu nói mở đầu , thì may quá tao trông thấy trong ly bia có một con ruồi chết . Tao vớt con ruồi ra rồi nói đủ để cho 2 nàng nghe thấy : “ RuồI ơi , thương cho thân mày bị chết oan uổng quá “. Quả nhiên câu nói ngồ ngộ của tao làm nàng chú ý ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn và buột miệng hỏi “tại sao chú lại bảo nó chết oan ? “. Tao mỉm cườI nói “nó chả chết oan là gì . Các em thử nhìn các bàn khác xem , có bàn nào ruồi chết trong cốc bia không ? chỉ có bàn của mình mớI có ruồi chết bởI vì khi nó bay qua đây trông thấy 2 em đẹp quá nên nó mải ngắm vẻ đẹp của 2 em mà quên vỗ cánh do vậy mới bị rơi xuống vại bia mà chết đuốI . Đó chẳng là chết oan là gì .Ngày xưa nàng Chiêu quân của Tàu cũng đẹp mê hồn , khi Chiêu quân nhìn lên trời thì con nhạn bay qua cũng phải rơi xuống đất nên mới có câu : Nhìn xuống nước cá lừ đừ lặn . Nghẩng lên trời nhạn ngẩn ngơ sa là gi ?” Thế là chỉ cái cớ con ruồi mà nàng bắt chuyện vớI tao . Tao phải mở hết vốn liếng về Kiều , về Chinh phụ ngâm , Lục văn Tiên ra để tán chuyện vớI nàng . Không biết từ lúc nào mà chú chuyển thành em nghe cứ ngọt như mía lùi ấy .Cơm xong tao mờI 2 nàng về Nha trang và cùng nhau vào vũ trường nghe nhạc và nhảy đầm .PhảI nói Hoàng Cúc nhảy cực đẹp . Em của nó là Phượng cũng đẹp như diễn viên Hồng kông , cũng nhảy rất đẹp . Phượng không sắc sảo bằng chị . Đúng là 2 nàng Kiều . Mỗi ngườI một vẻ mườI phân vẹn mười . Tao mê cả 2 . Chơi hoa phải chơi cả cụm , tất nhiên phải bí mật không để cho cô chị biết . Hoàng Cúc thì rực lửa còn Phượng thì dịu ngọt êm ái hơn . Được ngủ vơi 2 nàng chết cũng sướng mày ạ . Chúng nó giỏi làm tình lắm , tao là thằng đã ăn chơi với biết bao cô gái mà ở bên chúng tao cũng cứ sướng run cả ngườI lên . Hắn không ngớt tán dương những nét đẹp , những thú gợi tình của Cúc và Phượng . Những kẻ ăn chơi đàng điếm như hắn không phải không có những lý lẽ để bảo vệ mình . Có lần hắn hỏi tôi :
-                     -Mày có biết tao chia con gái làm mấy loại không ?
Tôi lăc đầu
-                     Tao chia con gái thành 4 loại : Vợ , người Tình , Bồ và đồ chơi  . Vợ và người tình lúc đầu có thể là một , từ bạn gái thành người tình rồi thành vợ , Người tình là người tâm đầu ý hợp với mình về nhiều phương diện , mình có thể trao đổi tâm tình với người tình về mọi vấn đề để chia xẻ cùng nhau  theo kiểu nỗi buồn xẻ nửa , niềm vui nhân đôi . Cao độ của người tình là kết hôn thành vợ chồng . Như vậy buổi bình minh của hôn nhân thì vợ và người tình là đồng nhất .Thời gian chung sống sẽ có sự phân hoá , lâu hay mau tuỳ trường hợp , nhưng đa số sau thời gian ăn ở chung những va chạm trong đời sống , những dung tục trong đời thường làm cho tình yêu mất dần đi cái thi vị ban đầu lúc đó ta sống với vợ vì tình nghĩa và vì nhièu cái ràng buộc khac . Lúc đó nhu cầu tìm người đồng cảm với mình nảy sinh và người tình xuất hiện . Két hôn chôn ái tình các cụ chả bảo thế là gì .Yêu cầu chủ yếu của người tình là tình cảm chứ không phải tình dục . Tất nhiên cao độ của tình yêu là tinh dục nên không thể tránh khỏi , nhưng đó là thứ tình dục đồng cảm nên vô cùng tuyệt vời  .Bồ là dạng thứ 3 , nó không có yêu cầu tâm tình cởi mở với nhau , nghĩa là không thật lòng với nhau mà chỉ là ham muốn nhau .Yêu cầu chủ yếu của bồ là vấn đề tình dục . Các cụ bảo “trai thấy của lạ như quạ thấy gà con “ là ý này . Đã là bồ thì phải xinh , phải hấp dẫn để người ta thèm khát . Còn đồ chơi là gái nhà hàng , bia ôm v.v..  Tao phân nhu vậy mày thấy có đúng không ?
        Ăn chơi như hắn mà cũng nguỵ biện ra phết . Hắn luôn tự hào là người chung thuỷ vớI vợ con , nhưng thực tế hắn có hàng tá bồ . Mỗi tỉnh hắn có 1 đến 2 bồ .Hắn thực hiện đúng nguyên tăc hắn đề ra là lúc nào cũng ngủ hai mình . Không ngủ với vợ thì ngủ vớI bồ chẳng là 2 đó sao . Hắn còn ngông cuồng  thưởng cho anh em cán bộ thuộc cấp bằng những phiếu mat-sa Thái tại ngay nhà khách của công ty hắn . Hắn còn khoe hắn thay bồ như thay áo , người nào được hắn cưng nhất cũng không quá 2 năm  . Phải nói là hắn ăn chơi trác táng thuộc hàng sư cụ thế mà hắn luôn được khen thưởng là cán bbộ có tài năng và đạo đức . Quan trên khen và giúp đỡ hắn , đổi lại hắn cũng biết hết lòng giúp  quan trên bằng những thứ hắn có sẵn ở công ty . Cấp dướI nghe theo hắn , ca tụng hắn là giám đốc năng động và chịu chơi , ngược lại hắn cũng biết dùng của chùa để mua chuộc lôi kéo cấp dưới . Có lần tôi hỏi hắn :
-                     Mày chơi bời xả láng như vậy mà Đảng không có ý kiến gì sao ? Thế mày làm kế
. hoạch B và C tùm lum không đúng nhiệm vụ mà lãnh đạo để yên sao ? Các chế độ mày thực hiện ở trong công ty trái vơi qui định nhà nước không sợ cac ông Đảng Chính Công Thanh có ý kiến sao ?
  Nghe xong các thắc mắc của tôi  , hắn vỗ tay và cườI hô hô . Tôi thật sự ngạc nhiên hỏi  
-         Sao mày lại cườI ?
-                     Đúng mày là một thằng ngố . Chế độ của mình cái gì chả lãnh đạo tập thể . Công nhân là chủ , nhưng họ lại chả biết mình được làm chủ cái gì nên phó thác cho người đại diện của họ là công đoàn và Thanh niên . Lãnh đạo bộ tứ là cái  phát chế kỳ diệu nhất của các xí nghiệp nhà nước . Cái gì bộ tứ thông qua thì đó là nghị quyết của tập thể mình cứ thế mà làm việc gì phải sợ . Mình phải biết biến cái bộ tứ đó thành công cụ phục vụ mình chứ . Cái gì tao chẳng thông qua bộ tứ . Dại gì chẳng thông qua vì đó là lá chắn tốt nhất để bảo vvệ mình . Mấu chốt quan trọng là phải bố trí cho “đệ tử” của mình đứng đầu các tổ chức đó . Mày đến công ty tao rồi , mày không để ý à ? Văn phòng Đảng uỷ thì tao bỏ chữ Văn chỉ còn là Phòng Đảng uỷ , Công doàn Thanh niên cũng vậy . Đã là phòng thì phải có trưởng phòng . Mà trưởng phòng thì do giám đốc bổ nhiệm . Mày thấy thế có lắt léo không . Gọi là bộ tứ thông qua cho nó oai , chứ thực chất chỉ là quyết định của tao . Mà cái lạ của mình là nhiều vị lãnh đạo cấp trên chả thèm tìm hiểu nội dung của văn bản mà chỉ cần nhìn thấy 4 con dấu đỏ chót là duyệt liền . Đấy tao mở nhà nghỉ - nói vậy thôi - chứ thực ra là kinh doanh khách sạn , rồi mở mat-sa Thái cũng đều là nghị quyết của bộ tứ cả đấy chứ có phảI của tao đâu . Mà nghị quyết là thành trì mà , đã là thành trì thì ai phá được , mặc dù tao biết đó là kinh doanh sai vớI chức năng của mình , nhưng nghị quyết thì mình phải thi hành chứ . Mày thấy có khổ cho thằng giám đốc như tao không ?  
          Phải nói rằng chả biết công ty của hắn làm ăn ra sao , đóng góp được bao nhiêu cho sự nghiệp xây dựng XHCN của đất nước nhưng nhìn bề ngoài công ty của hắn cũng xôm tụ ra trò , cũng có huân chương , bằng khen . Có năm lại còn là lá cờ đầu của ngành xây dựng của tổng cục . Cuộc sống và và việc làm của hắn cứ phây phây mà lên . Chẳng bao giờ hắn ngồi yên để nghiên cứu văn bản chỉ thị của trên . Nghĩa là hắn chỉ đi ,” đi xe ô tô xem hao “ là công việc hắn cho là bận nhất , còn thì đi nhậu tạI các Ret-tô –răng , đi chiêu đãi hay đi mat-sa và bia ôm . Hắn không bao giờ che dấu những thèm khát vủa hắn . Hắn chửi cha những cán bộ bề ngoài lúc nào cũng trịnh trọng đạo mạo là đạo đức giả . Hắn nói sổ toẹt :
-                     Các cụ xưa nói cấm có sai “Một  trà một rượu một đàn bà . Ba cái lăng nhăng nó hại ta . Chừa được thứ nào hay thứ ấy . Có chăng chừa rượu với chừa trà .” Chả thằng đếch nào không thích cái khoản con gái . Đạo mạo như thăng Bộ trưởng X… tao cho vào mat-sa Thái đặc biệt một lần , lúc đầu còn cao giọng đạo đức , nhưng sau đó tao chẳng mời cũng mò đến đi lén . Mụ quản lý nói cho tao biết . Còn tao  ấy à . chỉ khi nào cắt đầu gối không còn máu chảy may ra tao mớI chán đàn bà . Cả khi tao ốm nằm bệnh viện Thông nhất mà tao cũng chả quên được . Có lần tao nằm ở đấy , có con hộ lý tên Ch . rất trẻ mà lại đẹp mỗi lần nó vào làm vệ sinh lau nhà cứ nhìn bộ mông nó là tao đếch chịu nổi , thế là tao tán tỉnh và cô nàng kết liền . Tôi nào tao cũng bỏ bệnh viện ra khách sạn Thanh bình gần đó ngủ với nó . Phải nói là đùi và ngực con nhỏ thật hết ý .
             Hắn chẳng ngượng mồm chút nào khi nói đến chuyện chơi bời trăng gió của hắn  Hắn kể tường tận từng chân tơ kẽ tóc của những con bồ hắn thích . Hắn còn chụp cả hàng loạt ảnh khoả thân của những người hắn mê . Hắn nói đó là những tác phẩm nghệ thuật tuyệt tác . Hăn đem ra khoe với tôi vài bức . Phải nói là hắn có “tài” thuyết phục người đẹp để có thể chụp được những bức ảnh đó hay là hắn chụp lén . Chịu . Chỉ biết chắc là hắn có cả bộ ảnh khoả thân . Hắn kiêu hãnh về những thành tich hắn đã đạt được trong lĩnh vực này . Ngồi nói chuyện vớI hắn dù chuyện gì cuối cùng hắn cũng lái ngườI nói về chuyện trai gái . Có lẽ ngoài chuyện đó chả có chuyện gì quan trọng bằng .
 
   Sau 5 năm công tác xa , năm 1996 tôi mới có dịp trở lại Vũng tàu . Tôi đến công ty hắn . Công ty vẫn ở chỗ cũ , nhưng khang trang hơn . Tôi được biết hắn đã bị bắt vì thiếu trách nhiệm làm thất thoát tài sản nhà nước và tham ô .
  Không biết trong nhà giam hắn có tổng kết được những thành tích ăn chơi của hắn không , hay hắn lại chặc lưỡi đổ tội  cho cái cơ chế đẻ ra hắn , vì vậy hắn phải chết theo cái cơ chế đó . Hắn giỏi nguỵ biện , nhất định hắn sẽ biện minh cho hành động của mình . Hắn vốn là nhà “lý luận” mà
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9