Đời phù du...
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 52 trên tổng số 52 bài trong đề mục
con thuyền không bến 23.03.2008 20:15:46 (permalink)
                                                                     Lời ru buồn.

                               Bạn và ta lớn lên từ nhỏ sau lũy tre làng.  Thân nhau đến nỗi ba mẹ hai bên bảo rằng lớn lên nếu hai đứa mà đồng ý thì sẽ làm sui gia với nhau.  Lớn lên, hai đứa cùng học chung một lớp, cùng lặn ngụp ao mương mò cua bắt ốc như bao đứa trẻ quê mình.  Nhớ bao nhiêu lần trốn ba mẹ ra đồng giữa trưa để bắt cua, bắt ốc.  Tuổi thơ cứ thế trôi đi với nụ cười trong trẻo, giòn tan của hai đứa nô đùa nhau trong những buổi ngồi trên lưng trâu vắt vẻo chiều về.  Rồi cũng đến ngày ta lớn.  Ta lên thành phố học, còn bạn lại vẫn lầm lũi nơi quê nghèo.  Đôi mắt tuổi 17. 18 sớm trũng buồn mỗi khi ta về.
 
                          Bẵng đi một thời gian, ta mãi mê học hành. mãi mê bè bạn mới nơi chốn thị thành, mãi mê với những thú vui mới...Lâu lắm rồi mới có dịp về quê.  Qùa cho bạn là một chục bánh giò Sài thành.  Nghĩ rằng bạn sẽ vui, sẽ bất ngờ lắm.  Nhưng, vừa về đến đầu ngõ, mẹ bảo với ta, bạn đã lấy chồng rồi, rất xa, xa lắm...Ta nghe tai mình ù đi.  Không thể nào.  Sao bạn lấy chồng mà không cho ta biết, không mời ta lấy một lời?  Bạn nỡ lòng vậy sao?  Nhưng rồi, nghĩ lại, ta không trách bạn nữa mà thương bạn thật nhiều, mười tám đôi mươi ta vẫn còn đang tuổi ăn học, tuổi vui chơi, còn vô tư với bao bạn bè thì bạn đã làm vợ, làm dâu xứ người...Rồi đây, đôi mắt nâu sâu thẳm của bạn sẽ lại càng thêm buồn...
 
                             Chiều nay, ta ra triền đê xưa, nơi ngày xưa hai đứa cùng thả trâu và ngồi chơi đá cỏ gà.  Nghe gió thổi lồng lộng mà lòng ta thương bạn vô cùng.  Có tiếng ai ru con trong buổi chiều nghe buồn tha thiết.  Rồi đây, bạn cũng sẽ như thế thôi.  Tuổi xuân rơi rụng dần theo những vết nứt gót bàn chân, niềm vui xa dần theo những lời ru buồn...
 
                          Triền đê xưa vẫn gió, hoa cỏ may vẫn níu chân người.  Chỉ có bạn là giờ phải xa ta...
 


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/976A180BEDEC4453877DFACEE14A49B0.JPG[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2008 20:17:51 bởi con thuyền không bến >
Attached Image(s)
#46
    con thuyền không bến 12.04.2008 21:19:46 (permalink)
                                                                   Ba mẹ.
     
                   Cứ chiều chiều thằng bé con ấy lại đứng lặng hồi lâu trước hai ma-nơ-canh trong tủ kính tiệm may cuối phố. Hai ma-nơ-canh một nam, một nữ bình thản nhìn nó. Không quan tâm đến ánh mắt vô cảm ấy, nó sung sướng khi thấy họ bên nhau.
                   Người đàn ông mặc com-plê màu đen, tay phải đở vào em lưng người đàn bà mặc bộ váy áo trắng tinh. Đó là Ba mẹ trong ngày cưới. Một lần, hồi nó bé tí xíu. mẹ nó giải thích với nó thế. Mẹ nó là cô tiên mà ba nó đã mang về cho nó từ một nơi rất xa. Nó yêu ba mẹ nó trong tủ kính như yêu ba mẹ nó ở nhà.
                   Ngày ngày hai lượt đi về. Ba chở mẹ,mẹ ẳm nó, chầm chậm lướt qua tiệm may. Bao giờ cũng thế, từ xa nó đã reo to: "Ba mẹ kia kìa! Con chào ba mẹ". Ba mẹ nó cười vang cùng tiếng reo của nó ngân lên như tiếng nhạc hòa vào buổi ban mai trong trèo trên phố.
                   Thằng bé con vẫn đứng lặng bên gốc cây bàng truớc cửa tiệm may, say sưa thì thầm với ba mẹ ma-nơ-canh.
                   Đã lâu, nó đã không thấy ba mẹ đâu cả. Một sáng thức dậy, nó thấy mình như trơ trọi trên cái giường mênh mông. Ba mẹ biến mất khỏi đời nó như chưa từng có mặt trên đời.
                    Ông bà nội không sao bù đắp nỗi sự thiếu vắng ấy. Hai người không hề biết rằng, cứ chiều chiều thằng bé con lại trốn nhà tìm đến với ba mẹ ma-nơ-canh của nó. Không quan tâm đến ánh nhìn vô cảm của họ, thằng bé sung sướng khi thấy ba mẹ bên nhau.


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/B7BEF2991AAD4BFA9D40F3F64CD66745.gif[/image]
    Attached Image(s)
    #47
      con thuyền không bến 13.04.2008 18:14:59 (permalink)
                                                              Hương bắp.
       
                           Tháng Ba - Mùa bắp.  Hắn vẫn hay nhớ những ngày sớm tháng Ba.  Mẹ khoác cái áo len nâu mỏng manh lom khom nhóm lửa luộc bắp cho kịp buổi chợ sớm mai.  Đó cũng là những ngày hắn nhờ Mẹ gọi dậy sớm để ôn bài cho ngày thi giữa học kỳ.
       
                          Co ro bên bàn học, chán, hắn lại ngồi bên bếp lửa và ôm lấy Mẹ, "Lạnh quá Mẹ ơi...".  Mẹ khẽ khàng bóc cho hắn trái bắp còn nóng hổi, hương bắp tỏa ra hấp dẫn đến lạ kì!  Hắn vừa thổi vừa ăn bên cạnh Mẹ.  Thật ấm !
       
                          Gío tháng Ba vẫn thổi.
       
                          Len vào trong gió là những sợi nắng sợi rét.  Hắn không còn được ngồi cùng Mẹ sưởi ấm bên lò bắp hôm nào.  Bên ngoài ký túc xá vẫn luôn có một vài người bán bắp, hương bắp vẫn như xưa...
       
                          Gìơ đây ở quê nhà, Mẹ đang đứng trước một ngôi trường nào đó hay một phiên chợ sớm, đợi chờ người mua, trong gió, trong nắng...         

       





      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/9EC468AE05EB43928E2285D60353FB37.gif[/image]
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2008 22:45:24 bởi con thuyền không bến >
      Attached Image(s)
      #48
        con thuyền không bến 18.04.2008 23:42:54 (permalink)
                                                             Ký ức mùa thu.
         
                              Đã lâu rồi nay anh mới có dịp về thăm quê.  Cảm giác yên bình và thư thái len nhẹ vào hồn anh khi cơn gió chiều thoảng đưa mùi hoa sữa.
         
                                  Tám năm, những tưởng thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả.  Nhưng đối với anh, mọi thứ cứ rỏ mồn một.  Anh đứng tần ngần ngắm  nhìn con phố hẹp.  Còn đó những mái ngói rêu phong, còn đó ngôi trường cũ. bóng hoàng lan và hương hoa sữa thơm nồng.
         
                                 Nay lại về đúng dịp mùa thu, trong lòng anh lại ẩn hiện hình ảnh cô láng giềng năm cũ.  Hồi xưa cái làng này nghèo, nghèo lắm, chỉ lèo tèo vài ba nóc nhà.  Không cha, không mẹ, anh sống với một bà vú già ở gần ngôi chùa cũ.  Anh cũng được bà vú đặt tên nhưng những đứa trẻ trong xóm cứ gọi anh là thằng "lượm".  Anh buồn lắm mà cũng chẳng có ai bênh vực cho ngoại trừ bà vú già.  Anh trở nên lầm lỳ, ít nói từ đó.  Tuổi thơ đi qua cùng với đói rách, tủi nhục và những ghẻ lạnh của cuộc đời.  Trong anh chỉ còn tình yêu thương của bà vú già và...Anh không muốn nhắc đến tên người con gái ấy.  Vì như thế là đau, như thế là phạm tội.  Anh đã bảo là đi mãi cơ mà!  Thế nhưng làm sao trốn chạy khỏi ký ức.  Anh day dứt nhìn cây hoàng lan nơi góc phố.  Nơi mà ngày xưa hai đứa vẫn thường ngồi.  Người ta hiền, đôi mắt bồ câu tròn xoe mỗi lần anh giận.  Cái dúm tóc đỏ hoe cứ đong đưa mỗi khi được trao cho cành hoa sữa.  Tuy nghèo khó nhưng bà vú vẫn cho anh học hành tử tế.  Anh thông minh, chăm chỉ vậy mà cũng chẳng có ai thèm chơi với anh.  Cả ở trường lẫn ở nhà.  Mà giá như trẻ con có muốn thì người lớn cũng chả cho.  Duy chỉ có người ta là dám bầu bạn với anh.  Cùng chia sẻ nhau quả cam, trái bưởi.  Cùng cắp sách đến trường, cùng buồn, cùng vui...thế nhưng cũng chỉ lén lén, lút lút.  Bởi lẻ nhà người ta giàu  còn anh thì nghèo, lại là thằng 'lượm".  Những bông hoa sữa rơi làm tim anh nhói đau.  Phải chăng cuộc đời đã không công bằng với anh?
         
                             Cơn gió chiều lành lạnh khiến anh nhớ chiếc áo len cũ kỹ mà ngưòi ta giấu tặng khi mùa đông về.  Anh thẹn thùng đứng nép vào gốc hoàng lan, không dám nhìn chiếc áo đẹp, chiếc áo đẹp mà anh chưa từng nhìn thấy.  Người ta sung sướng cười để lộ hai cái răng chuột bé tí tẹo mới đáng yêu làm sao!  Nhưng rồi cái áo ấy cũng chỉ mặc được một lần, cũng chỉ ấm được một lần.  Cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy không có phần của anh.  Vì..."anh chỉ là thằng lượm, một cậu trẻ nghèo xác xơ..."- cha của người ta bảo thế!  Anh buồn, người ta cũng buồn.  Để rồi một sáng mùa thu anh ra đi biền biệt...Năm năm, mười năm hay hai mươi năm cũng không chừng.  Khi nào khấm khá mới trở về - anh tự hứa với chính mình.
         
                            Con đường vắng ngắt.  Buổi chiều thu nhẹ tênh.  Một vài chiếc lá rụng rơi trên vai anh.  Chợt nghĩ đến bà vú già, anh cất bước thật nhanh về phía cuối làng...


        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/AEF594844EB94C86898DE92CA93E2366.gif[/image]
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2008 14:13:13 bởi con thuyền không bến >
        Attached Image(s)
        #49
          con thuyền không bến 24.04.2008 23:13:58 (permalink)
                                                    Tản mạn...hương nhà!
           
                           Tôi thích khói, đơn giản vì khói có mùi...khó tả lắm, mỗi loại khói tôi ngửi đều có một vị riêng.  Sáng sớm lành lạnh, tôi thích ngồi cạnh đống lá mà ngoại gom đốt.  Ngồi để tìm hơi ấm, ngồi để được ngửi mùi nồng nồng hăng hắc của từng chiếc lá đang cháy đượm kia...
           
                           Mùa gặt, cha đốt đồng.  Tôi lại thích mùi thơm thơm của rơm rạ cháy.  Hít một hơi thật sâu để hiểu và nghe hơi thở của ruộng đồng vào mùa nghỉ ngơi.  Nhìn từng cụm khói bốc lên trời trong buổi hoàng hôn mà chợt chạnh lòng, nôn nao một cảm giác.
           
                          Tối, mẹ un vỏ cam, vỏ bưởi xua muỗi.  Mùi thơm là lạ, khói tỏa khắp nhà...Khói nghi ngút xung quanh ấm trà ướp sen của cha, khói len lỏi ướp hương vào mái tóc chị,khói nhẹ nhàng lắc lư đều theo nhịp võng của bà, khói quanh quẩn đùa trên tranh sách mới toanh của tôi...Ngày nông nhàn sau một vụ mùa vất vả.
           
                          Đêm trừ tịch, đi lễ chùa lúc giao thừa, khói nhang nghi ngút, mắt mọi người nhòe đi vì cay...Những gương mặt thành khẩn khấn cầu, trông ai cũng hiền từ lạ.  Ra về, với nhành lộc nõn trên tay, lòng chợt nhẹ nhàng...
           
                          Sáng Sài Gòn trời se lạnh.  Trể chuyến xe bus sớm đến trường, chợt thoáng đâu đây hương trầm nhè nhẹ thanh khiết.  Nhà ai thắp hương sớm...Mắt nhòe đi, nhớ mùi khói quê nhà da diết...
                         


          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/C7248AA19ACB4CDCB7E8A44ABEF23F47.jpg[/image]
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2008 23:19:15 bởi con thuyền không bến >
          Attached Image(s)
          #50
            con thuyền không bến 28.04.2008 23:56:04 (permalink)
                                                                      Ứớc mơ và mơ ước.
                          Trên tường, chổ bàn học của hắn dán đầy những tờ giấy nhắc màu vàng chằng chịt chữ.  Có lần, anh trai hắn vào đọc và cười phá lên.  Hóa ra anh hắn đọc được từ một tờ giấy, hắn đã ghi:"Ước mơ tháng Ba: cao thêm 2cm".  Trên một tờ giấy khác, lại có chữ: "Ước mơ tuần Hai tháng Tư: mua đĩa game FF".  Anh hắn giải thích: "Những thứ này chỉ là mục tiêu của em đặt ra thôi, đâu phải là ước mơ.  Ước mơ là phải bay bổng kìa. ví dụ như anh ước mơ trở thành nhà du hành vũ trụ..".  Mặc kệ, hắn vẫn khẳng định đây là những ước mơ của mình.
             
                              Có thể đó chỉ là những ước mơ nhỏ thôi, và không-bay-bổng, nhưng hắn luôn có thật nhiều những ước mơ như thế, ghi ra giấy nhắc và mỗi ngày đều nhìn thấy chúng, để từ từ tiến gần hơn đến những ước mơ của mình.  Hắn muốn gọi đó là Ước mơ, chứ không phải là Mục tiêu, vì cũng có những thứ cho dù hắn cố gắng rất nhiều nhưng không thể đạt được.
             
                             Khi hắn ghi ra giấy ước mơ cao thêm, mua được cuốn truyện Harry Potter vừa phát hành, thi đạt 650 điểm Toefl...có nghĩa là hắn đang quyết tâm học hết mình; để dành tiền mỗi ngày; chơi thể thao thường xuyên để biến ước mơ thành sự thật.  Nhưng cũng có những ước mơ mãi mãi chỉ là ước mơ.  Như mơ ước có được cổ máy thời gian của chú mèo ú Đôremon để có thể trở về thời thơ bé...
             
                             Ai cũng có quyền mơ ước, dù cho chúng ta nghò khổ hay giàu có, còn nhỏ hay đã trưởng thành...Ai cũng có quyền mơ ước, vì mỗi ước mơ trở thành hiện thực sẽ làm chúng ta lớn lên, còn mỗi ước mơ không trở thành hiện thực sẽ  mãi lơ lửng sắc màu trong cuộc sống của chúng ta.
             
                             Hãy cứ  ước mơ và mơ ước các bạn nhé !!...


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/B47D1B6C411E4455B2EE5264C86A3E0A.jpg[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2008 00:00:10 bởi con thuyền không bến >
            Attached Image(s)
            #51
              con thuyền không bến 06.05.2008 22:19:55 (permalink)
                                                Tôi, thời gian và những cái mất
               
                              Một lần cắt móng tay, tôi lỡ “sớt” đứt một miếng da, đau chảy nước mắt, bởi một phần của tôi đã mất.
               
                                Buổi sáng tới trường, thả hồn ra song cửa, lời thầy giáo lướt qua-một phần của tiết học đã mất.  Trưa về, nghe bạn rủ, ghé tiệm net làm anh hùng trong thế giới ảo-một phần của buổi trưa đã mất.  Chiều vô nhà sách tính mua cuốn tài liệu ôn thi, tạt ngăn truyện tranh coi “cọp”, một tiếng trôi qua lúc nào không hay-một phần của buổi chiều đã mất…Và tối…Và đêm…Cứ thế len lén từng ngày, những phần thanh xuân của tôi, cái sinh linh chỉ duy nhất một lần có mặt trong vũ trụ đã mất.
               
                                Không chỉ giản đơn như một miếng da tay, mà là cả một con người, tâm hồn, thể xác!  Tôi vô tình lắm, chẳng cảm thấy đau, mà nỗi đau ấy có thể đã âm ỉ trong đáy lòng cha mẹ, cả một đứa con sinh thành, nuôi nấng, bằng bao nhiêu… miếng da tay?
               
               
               


              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/38309/492927BBAEC347A6A297C949FA635479.gif[/image]
              Attached Image(s)
              #52
                Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 52 trên tổng số 52 bài trong đề mục
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9