Cũng là những tình cảm đáng trân trọng
Huyền Băng 10.09.2007 14:54:12 (permalink)
Nói cùng TL
 
Trái đất tròn –
 

Đúng là một chuyện tưởng nói cho có vần mà đấy là sự thật. Những người đã từng có duyên gặp gỡ rồi bao nhiêu năm lại tình cờ gặp lại dù cách nhau gần nữa trái đất . Tình cờ biết được em người quen biết cũ, hình ảnh những ngày xưa như ập về trong tôi. Hình ảnh những ngày đầy gian nan, chật vật nhưng không kém phần vui vẻ mà đời người mấy ai trải qua...
 

Mới đó mà đã hơn 30 năm, lúc tôi biết em mới là cô gái 16 tuổi, với mái tóc đen nhánh, dài thậm thượt, giọng ca thánh thót của em trong bài “Nhạc rừng”tôi vẫn mường tượng được dù bao năm kể cả dáng em đứng cạnh tôi trong khi tôi đang hí hoáy viết. Nhà tôi là một điểm tập dợt văn nghệ cho thanh thiếu niên trong phường khóm, nào đơn ca, nào hợp ca, và múa. Và tôi đã soạn cũng như biên đạo cho mấy em trong nhóm múa với bài “tiếng chày trên sóc bom bo”, cũng với vở múa này tôi đã đã hướng dẫn cho một số thanh niên đi lạo động công ích ở cua Paris tập dợt, trình diễn để vơi đi nhọc mệt vào những ngày tháng 8 năm 1976.
 

Ngày miền Nam giải phóng, người dân miền Nam và người dân miền Bắc hoàn toàn xa lạ nhau từ ngôn ngữ cách sống, do đó từ hai phía đều có sự dè dặt. Và điều dĩ nhiên là chúng tôi những người thanh niên miền Nam được quản thúc chặt chẻ về mặt chính trị cũng như lao động, chúng tôi một nhóm thanh niên trong khu phố, đoàn kết nhau lại để tạo thành một sức mạnh vững chắc, bao bọc cho nhau, dìu dắt nhau để tránh những phần tử xấu hãm hại. Chúng tôi dìu dắt các em hòa mình vào phong trào âm nhạc của xã hội mới và biến nơi chúng ta ở thành một không khí hòa đồng chớ không thù hận sắt máu. Chúng ta cũng xoá mờ được lằn ranh giữa cán bộ - đoàn viên và thanh niên quần chúng khu phố để không khí nơi chúng ta ở bớt căng thẳng, tị hiềm. Và cũng với tinh thần đoàn kết đó tôi đã có những người bạn, những người bạn thân thiết mà hình ảnh thân thương của những ngày đó hầu như khó xoá nhòa trong ký ức.
 
Đêm nào chúng tôi cũng tụ họp đến 11 – 12 giờ đêm để bàn bạc, xong rồi tán gẩu, và chú của em, một thiên tài kể chuyện với đôi mắt rất lạ, như người hành tinh, đã cống hiến cho nhóm chúng tôi nhưng mẫu chuyện vui từ đông sang tây, chúng tôi đã phải cười lăn cười bò với ổng. Ông cũng là một tay sô lô guitard rất ngọt ngào làm chúng tôi nghe say sưa...Tuy tướng tá ốm yếu, nhưng chú em sẳn sàng đèo từ bạn một về nhà, trên chiếc mini nhỏ xíu màu bạc, mặc dù có bạn hơi nặng ký, và có hôm vấp có cục đá nhỏ mà xe phải võng vì chú em nhẹ hơn cái người đẹp phía sau. ..
 

Tôi và chú em rất ăn ý trong cách suy nghĩ, xử thế, và cũng vì vậy chúng tôi thường đi song đôi với nhau ai nhìn vào cũng có thể nghĩ là cặp bồ. Nhưng không có đâu nghen! Vì tôi có đối tượng của tôi, chú em có đối tượng của chú em. Đối tượng của chú em là dáng người mãnh khãnh, dịu dàng xen chút thẹn thùng, là sương gió, còn tôi thì vững chắc, rất vững chắc... !
 
Tôi quý chú em vì ông ấy rất biết thương người, mỗi lần trong thanh niên tổ chức cắm trại, có em nhà khó khăn quá, không tiền đóng tiền đi trại, ông ấy đã bỏ tiền ra đóng thế, và tôi hiểu, không vì lý do tình cảm riêng tư nào cả. Tối nào khi đang chơi với chúng tôi ông cũng ngừng lại đi đón đối tượng đi làm ca khuya về, cho đối tượng vào tổ rồi quay lại tán gẩu với nhau có hôm đến sáng phải nấu cháo trắng ăn với hột vịt muối đở đói. Tôi cũng không nhớ cả nhóm nói gì làm gì mà dai dẳng đến thế, nhưng có lẽ chung qui là về văn hoá, nghệ thuật, âm nhạc...
 
Cuộc sống bước qua giai đoạn khó khăn, tôi phải ngưng sinh hoạt ở phường khóm, để bương chải kiếm sống cho gia đình. Chú em là một công tử bột … thiệt bột nhưng cũng không ngại khó khắn đã phụ giúp tôi những việc mà tôi nghĩ người khác khó làm được. Và tôi cũng nhớ ông ấy với những lần gởi từng kg thuốc rê, từng cái quần "xà lõn", từng cái áo thung lá mới về cho một người bạn chơi nhạc trong nhóm phải bỏ nhà ở thành phố đi hồi hương theo chủ trương của nhà nước, dù lúc đó bản thân ổng cũng chẳng có bao nhiêu tiền. Bạn bè quý nhau là ở tấm lòng. Cái nhóm người chúng tôi lúc đó sao mà thân mến nhau quá, có lẽ do đồng hội đồng thuyền. Một nhóm người thất cơ lỡ vận, công danh nữa đường gãy gánh.
 

Tôi lại trải qua nhiều chìm nổi, chú em cũng vậy, và chúng tôi vẫn là bạn, sau đó ông ấy lại là bạn của ông xã tôi, tình cảm của họ cũng rất tốt đẹp. Họ đối ẩm với nhau mỗi ngày, qua những ván cờ, qua những chuyện phím luận. Thế rồi ông ấy đã có một hướng tốt đẹp, chúng tôi phải chia tay với ông ấy, nhưng gia đình chúng tôi luôn nhớ về ông ấy một người bạn khó quên, con búp bê da đen mỏ chu ổng tặng con gái tôi, con bé vẫn còn giữ, thằng con trai mà ổng muốn đỡ đầu lúc bé giờ đã lớn lắm rồi và luôn nhắc nhở đến ông . Chúng tôi luôn hy vọng cuộc sống mới mang lại cho ông nhiều may mắn hạnh phúc, nhưng đằng đẳng bao năm chúng tôi bặt tâm bặt tích của ông... Hôm nay tình cờ nhận ra em, nỗi nhớ về người bạn này lại đầy ấp trong chúng tôi, và hy vọng qua em chúng tôi có thể biết được những tin tốt lành về người bạn đã xa này.
 

Cũng là một trong những tình cảm đáng trân trọng.
 

Huyền Băng.
 
(một chút hình ảnh kỷ niệm gởi đến em)


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/9684/0645A089CD1F4219B961F13239D71D93.jpg[/image]
Attached Image(s)
#1
    Lai Ly Anh Van 30.08.2008 09:31:04 (permalink)
    Đọc bài Huyền Băng thấy được một thời sau 75. Ôi cái niềm vui thống nhất lại đi liền với sự chia trong suy nghĩ, trong ứng xử. Thật đau cho sự chia cắt bao năm. Ngày nay chúng ta thật sung sướng có được sự thống nhất. Mơ ước có một chuyến du lịch miền nam với những tháp chàm, đất mũi, với Sàigòn hoa lệ, với sông nước miền tây mà mình đã đọc nhiều trên sách báo. Mong sao có dịp để thực hiện một chuyến đi như thế.
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9