Nhớ mùa thu ấy
dengying 21.09.2007 16:09:31 (permalink)
Anh còn nhớ không những ngày thu năm trước, bao lời hẹn ước , bao giây phútnồng thắm, giờ chỉ còn là kỉ niệm.
Trách nhau làm gì, trách anh, căm ghét anh thì em còn lại gì đây? Nếu một ngày em ghét anh, em hối hận vì đã yêu anh. Thì ngày đó em mất tất cả.
Em không đành lòng đâu. Anh không muốn em si mê quá, sợ em bỏ lỡ những cơ hội hạnh phúc của em , nhưng anh có biết , bên anh, dù ở bất cứ nơi đâu, là em đã có trong tay hai chữ "Hạnh phúc" rồi.
Con đường của anh quá nhiều chông gai, cuộc sống của anh quá nhiều áp lực. Lí trí không cho phép anh kéo em vào con đường ấy. Anh chẳng muốn sẻ chia, thì thôi, em đành bất lực, em chọn cách dừng bước. Em đứng lại để thôi không làm gánh nặng cho anh.
Dù không thể chung 1 lối , em vẫn đang đi tìm một con đường của riêng em, một con đường song song với bước đường anh đi. Để được nhìn thấy anh trong những lúc thăng lúc trầm, để kịp cho anh mượn bờ vai gầy mỗi lúc mỏi gối chùn chân...
 
Giờ này anh đang ở rất gần đây thôi, mà sao xa quá......
#1
    dengying 27.09.2007 15:30:41 (permalink)
    (tuỳ bút viết cho những giấc mơ xưa)
    ........Hắn bước đi như kẻ mộng du. Mà kể cũng tiếc cho hắn. Cảnh sắc hôm nay đẹp vậy mà hình như hắn chẳng cảm nhận được chút nào.đi giữa 1 khung cảnh giao hoà đất trời, đẹp như trong mộng. Kể cũng lạ, sao lại có những giây phút vắng lặng thế này, có vẻ tạo hoá làm nên giây phút ấy chỉ dành riêng cho kẻ có tình. Con đường rợp hai hàng cây, lá vàng lác đác nhởn nhơ theo những cơn gió nhẹ. Ráng chiều đỏ ối hắt những tia nắng dìu dịu xuống nhân gian. Một chiếc lá vàng lượn, lượn, lượn. Rong chơi chán rồi chọn vai áo hắn mà dừng chân phiêu lãng. Ờ, 1 chiếc lá nhẹ tênh thôi mà lại lôi được hắn về với thực tại. Nhìn xoáy vào chiếc lá, mỉm cười, nhét vào túi rồi lại đi tiếp.
    Chẳng mấy chốc mà mặt trời đã đi đâu mất, chỉ để lại đôi vệt sáng cuối cùng trên bầu trời. Hắn vẫn cứ dạo bước. ... Cuối cùng thì cũng gặp được bóng người. Cô gái đi từ phía xa lại, dáng hao gầy lẻ loi,, hắn cũng không để ý. Giây phút hai con người cô đơn ấy đi ngang qua, vai áo chạm nhau, 1 tiếng sét làm thời gian như đọng lại. Không khí hơi loãng _ Đảo lộn.
    - Xin Lỗi, tôi hôn em được không? - hắn nói như thể đang hỏi giờ - mà lẽ ra, sau câu hỏi ấy, sẽ có người đau tay và có kẻ đau má.

    Nhưng, hắn thấy, môi cô ấy đã chạm môi hắn. Lưõi hắn đưa đẩy trên bờ môi lạ, mềm, ướt... và mặn. Cô ấy đang khóc. hắn siết mạnh tay ôm cô gái mà hắn vừa gặp trong giây lát, như thể ôm người yêu, hôn như mê như dại, hôn như thể lần cuối được hôn, môi chẳng dời môi....
    Khoảnh khắc ấy bị mưa làm đứt quãng, đứt quãng mãi mãi.
    Hắn ngượng ngập khi lí trí ùa về, tay luống cuống vân vê chiếc lá trong túi quần
    - Tôi....tôi...tôi không phải....
    - Cảm ơn anh - cô gái nói chậm dãi rồi quay lưng đi.
    - Này, em....- hắn gọi với theo rồi đưa cho cô chiếc lá. Giây phút cuối cùng hắn nhìn vào mắt cô, đôi mắt hoen lệ.
    Hai người tiếp tục con đường của riêng mình. Mưa vẫn nhẹ nhàng rơi.

    .....
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9