Xin Đưa Tôi Về Những Giấc Mơ
Xuan Trương 22.09.2007 13:03:27 (permalink)
          Vậy là cái gì đến đã phải đến nó đã đến theo cái cách mà tôi không hề mong muốn. Tôi biết trong cuộc đời tôi, tôi biết trong cuộc tình này...tôi đã biết trước cái ngày tôi không muốn nó xảy ra, tôi mong cái ngày nghiệt ngã ấy đừng đến...và rồi cái ngày tôi mong nó đừng đến ấy...đã đến!
    Em! Thật sự thì giờ đây tôi cũng chẳng biết nói gì thêm nữa, cũng chẳng biết bất đầu câu chuyện từ đâu, nhưng nói gì, viết gì thì tôi cũng chỉ mong em hiểu một điều rằng:"thật sự tôi yêu em tha thiết".
Chưa bao giờ tôi có nhiều thời gian để được tâm sự cùng em, chưa bao giờ tôi có cơ hội để nói với em câu truyện về những giấc mơ. Em biết không! những giấc mơ mộc mạc! mộc mạc đến trân thành.
    Xin được quay lại những ngày khi tôi còn đang say sưa với những giấc mơ, với riêng tôi những ngày ấy thật đẹp. Tôi yêu em trong tình yêu đơn phương, tôi mơ ước một mình, mặc dù vậy nhưng dù sao tôi cũng thấy trong lòng mình có phần nào được hạnh phúc.
    Tôi biết mình đã yêu em từ khi ấy...cái ngày mà lần đầu tiên em cùng với mấy người bạn đặt chân bước vào thăm nhà tôi. Gia đình tôi chỉ có ba mẹ con sống trong một căn nhà cấp bốn mà bà ngoại để lại khi ngoại mãi rời xa mẹ con tôi. Cũ kĩ và mộc mạc,trong nhà chẳng có gì ngoài những thứ do hai bàn tay vất vả của mẹ làm nên...chẳng có gì đáng giá, bởi gia đình tôi hoàn cảnh và tôi không nói thì chắc ai cũng hiểu, bởi lẽ...tôi mồ côi cha!
Mùa xuân năm ấy các bạn ghé thăm gia đình tôi, chung vui cùng gia đình tôi, vì nghèo nên tôi chẳng có gì, tôi chẳng có những chai rượu ngon, cũng chẳng có được nhiều bánh kẹo để mời các bạn...tôi ngại lắm, tôi xấu hổ lắm,tôi cảm thấy thật ngượng ngùng. Nhưng thật may! trong cuộc sống đầy nghiệt ngã này tôi còn có những người bạn, họ là những người bạn thật chân thành và bởi vậy họ rất hiểu và thông cảm với tôi. Từ những người bạn ấy đã cho tôi có thêm niềm tin, họ đã cho tôi nghị lực, luôn sát canh bên tôi và cùng tôi bước vào đời với một niềm hăng say, khát khao tìm cuộc sống.
Còn em! kể từ khi ấy tôi đã thầm yêu em, từ khi ấy tôi ước mơ thật nhiều, tôi hi vọng thật nhiều và niềm hi vọng ấy đã giúp tôi phấn đấu rất nhiều. Giúp tôi phấn đấu để vượt qua mọi khó khăn gian khổ trong cuộc sống, tôi hiểu và biết được rằng mình sống và làm việc vì mục đích, vì cuộc sống và tình yêu và em chính là tình yêu mà tôi thầm khao khát bấy lâu nay.
  Vậy mà mới đó thôi đã hai năm trôi qua, thời gian trôi đi nhanh thật! hay phải chăng khi tôi mang trong tim niềm ước mơ ấy, và bởi tôi luôn khao khát có được tình yêu, đã khiến tôi làm việc mê say quên thời gian và mệt mỏi.
Những khi dảnh dỗi tôi lại trầm tư ngồi suy nghĩ về cuộc đời, tôi lại nghĩ về những giấc mơ. Nào là một giấc mơ về cuộc sống! tôi sẽ có nghề nghiệp, nào là một giấc mơ về tình yêu! tôi sẽ có được em, nào là giấc mơ về một mái ấm gia đình! có anh, có em và những đứa trẻ. Ôi! tất cả sẽ trở nên tuyệt vời khi tôi nghĩ về những giấc mơ ấy và mỗi lần suy nghĩ như vậy tôi lại có thêm rất nhiều nghị lực, tôi tự nhủ rằng muốn có được những ước mơ ấy thì ngay từ bây giờ tôi phải biết cố gắng và tôi đã cố gắng...nếu có em thì cuộc sống này sẽ có ý nghĩa hơn bao giờ hết!
      
          Trong cuộc sống người ta luôn phải đồng hành với những niềm vui nỗi buồn và đi đôi với những niềm vui thì cũng có những nỗi buồn! Xong!.. với tôi dường như nỗi buồn đã bao trùm tất cả! tôi buồn về nhiều truyện và truyện khiến tôi buồn nhất vãn là truyện về những giấc mơ! Những giấc mơ mộc mạc trân thành đã dần nhạt phai theo thời gian và khoảng cách giữa em và tôi .
    Vậy là hết! hết những ước mơ, hết những mơ mộng. Trong lòng tôi lúc này là nỗi cô đơn, nỗi buồn đau dâng kín! tôi nghẹn ngào khi nghe những lời em nói "Em chỉ có thể và sẽ làm một người em gái ngoan của anh". Phải! với tôi phần thưởng như vậy là quá cay đắng và nghiệt ngã! mà...em chỉ có thể tặng cho tôi ngần ấy thôi sao?! Em nói với tôi rằng " hãy cười lên cho cuộc đời này luôn tràn đầy những niềm vui". Vui ư...? Cười ư...? Em ơi! làm sao tôi có thể vui được, làm sao tôi có thể cười được, khi mà giờ đây nỗi buồn đã vây kín trong tâm hồn tôi. Để em được vui tôi đã cười! tôi cười trong nỗi đớn đau, tôi cười trong niềm tuyệt vọng và...sau những tiếng cười ấy tôi chợt nhận thấy mình...đang khóc...! Trong tình yêu những giọt nước mắt là những lời tình đẹp đẽ nhất mà người ta không thể nói ra được em ạ! tôi khóc cho lòng mình vơi đi niềm uất hận và tôi khóc cho lòng mình phần nào được nhẹ nhõm, với tình yêu tôi luôn là người yếu đuối như vậy! hay phải chăng từ nhỏ tôi đã lớn lên mà chỉ có tình thương yêu của mẹ, để giờ đây tâm hồn tôi luôn cô đơn yếu đuối.
        Sau một ngày mệt mỏi vì công việc quá bận rộn, tôi lại tìm về nơi đây...lang thang bước đi bên bờ hồ Thuỷ Lệ! màn đêm đã buông xuống, từng dôi uyên ương nắm tay nhau đi trong màn đêm, lặng lẽ và thật tình tứ! họ hẳn là những người đang hạnh phúc. Đã nhiều lần một mình tôi tìm về nơi đây, cô đơn ngồi đếm thời gian nhạt nhoà nhìn khói thuốc, tôi muốn quên đi tất cả , tôi muốn quên đi cho lòng mình không còn vương vấn bởi nếu còn vương vấn thì tôi còn đau khổ. "Muốn quên đi nhưng lòng càng thêm nhớ"! vậy đó! tôi vẫn chưa thể quên và bởi vậy tôi sẽ còn phải buồn, sẽ còn thêm đau khổ.
      "Giờ tôi về đâu đường vắng đêm khuy, hạt mưa buồn rơi nhịp bước chân đi, tiếng mưa nức nở trên hiên, tiếng mưa nức nở trên mi, thương đời ai quãng đêm màu tím.
Người đem giọng ca để xoá đau thương, mà sao đời anh chỉ biết cô đơn, tiếng ca khắc khoải đêm đêm, có nghe giá lạnh trong tim, xin về nơi bến mơ êm đềm.
Em ơi! anh thẫn thờ quay về bỏ lại buồn tênh con phố, phố vắng không đèn soi. Có biết dưới khung trời mờ sương, anh mong chờ em mang ánh xuân cho đời anh!
             
              Em ơi! nếu có thể thì em hãy là những ước mơ của anh, nếu có thể thì xin em hãy đưa anh về gần những giấc mơ! được không em?
      Cuộc sống ơi! Xin đưa tôi về những giấc mơ!.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2007 20:11:01 bởi Xuan Trương >
#1
    huongtran87 24.09.2007 08:24:59 (permalink)
    Đọc bài của XT, HT cảm nhận được sự tha thiết chân thành, nhưng cuộc sống luôn có những quy luật riêng của nó, XT cứ tin rằng rồi một ngày giấc mơ của mình sẽ đến.........cuộc sống có ngày mai có nghĩa là luôn có tương lai, có những điều mới lạ, hãy tự tin lên nhe.
    #2
      Want 06.10.2007 20:07:47 (permalink)

      Trong cuộc sống người ta luôn phải đồng hành với những niềm vui nỗi buồn và đi đôi với những niềm vui thì cũng có những nỗi buồn!

       
      Trong cuộc sống người ta luôn phải đồng hành với những niềm vui nỗi buồn ,... và đi đôi với những nỗi buồn thì cũng có những niềm vui bên cạnh !
      #3
        Xuan Trương 14.10.2007 02:01:06 (permalink)
                         Lá Thư Cuối Cùng

        "Em gái"!!!
             Anh xin gửi cho em những dòng chữ mộc mạc cuối cùng này! "cuối cùng" vì bởi lẽ sẽ chẳng bao giờ anh còn dám gửi cho em nữa đâu! Em gái ạ!

        Trước tiên hãy cho anh được xin lỗi em! xin lỗi vì tất cả, vì rằng anh đã có lỗi với em, có lỗi với chính bản thân mình! Vì rằng anh đã mang những ưu phiền vào trong cuộc đời em! Mang đến những nỗi buồn, mang đến những điều mà lẽ ra em không bao giờ phải nhận nó! Anh biết mình thật ích kỉ, anh không dám mong em tha thứ, nhưng hay hiểu và thông cảm cho anh, bởi anh vẫn còn là một kẻ nghèo nàn khốn khổ?! Bởi khi ấy tinh thần của anh đã hoàn toàn sụp đổ và bởi anh đã nói với em những gì!"Nếu như trong cuộc đời này anh không có được em thì cuộc sống sẽ trở nên vô cùng nghiệt ngã"! Đúng! và quả thật là vậy đó em ạ!

        Có thể em đã biết những gì anh đang nghĩ, có thể em đã nghĩ rằng anh là một kẻ quá điên dồ và ngu muội!? Đúng! có thể em đã đúng! nhưng anh trắc chắn một điều mà em chưa bao giờ biết, bởi vì em chưa bao giờ biết được rằng anh yêu em tới nhường nào!
                Xin hãy trách móc hãy nguyền rủa anh thật nhiều và em hãy cầu mong cho mình đơợc hạnh phúc! bởi một kẻ ngu muội, một kẻ nghèo nàn khốn khổ như anh, xứng đáng bị trách móc, bị nguyền rủa và một cô gái xinh đẹp và có tấm lòng vị tha như em thì lẽ nào lại không có được niềm hạnh phúc! Hãy thông cảm cho những lời nói của anh và cả anh, cả em đều phải hiểu rằng đó là sự thật! Em hãy nguyện cầu cho cuộc đời luôn tốt đẹp!!!
                 Hôm nay về đây chỉ mong được gặp em trong giây lát! em biết không dù chỉ là một chút trong trái tim anh, để anh vẫn được thấy ánh mắt em cười, để cho anh được thấy rằng em vẫn thật vui, để anh lại được nghe giọng nói ấm áp dễ thương của em! chỉ một chút thôi, chỉ một hôm nay nữa thôi... Rồi... ngày mai anh sẽ lại ra đi!
                Ngày mai anh sẽ lại ra đi, tiếp tục trên con đường để thực hiện những ước mơ của riêng mình, "ước mơ mà không phải ước mơ" bởi ước mơ là tiền, là sự nghiệp và gánh nặng trên vai ! Ở nơi ấy có sự bon chen, sự ganh đua và đầy ắp những ngông cuồng của cuộc sống! sẽ chẳng hữu tình như chốn quê hương đầy tình thương và nhân ái!
                  Ở nơi ấy mùa xuân đến mà chẳng có mùa xuân! Ở nơi ấy mùa xuân còn phũ phàng, băng giá hơn gấp trăm ngàn lần mùa đông lạnh lẽo! Ở nơi ấy dường như chỉ có cô đơn và ngập tràn đau khổ và ở nơi ấy em sẽ chẳng bao giờ biết được...có lẽ em chỉ biết đến những niềm vui và ngập tràn niềm hạnh phúc... phải không em!!!
           
         "Em ơi mùa xuân đến rồi đó"!!!
        Mùa xuân rất đẹp phải không em! chạnh lòng anh lại nghĩ về nơi em đang hạnh phúc. Ở nơi ấy mùa xuân về sẽ có những tia nắng vàng ấm áp trải khắp trên những cánh đồng mênh mông, ngát hương! xanh một màu xanh của lúa, ở nơi ấy vào những đêm rằm, dưới bầu trời xanh cao, trên những con đường dài của thôn xóm! gái trai lại ríu rít vui cười, lại có những đôi uyên ương tay trong tay cùng nhau dạo bước và khi ấy trong lòng họ lại ngập tràn niềm hạnh phúc!
                Chạnh lòng có bao giờ họ biết đuọc rằng... nơi đô thị phồn hoa mĩ lệ lại có kẻ ngày đêm đắm chìm trong cô đơn, nghèo nàn và giá lạnh!!!
        Cuộc đời là vậy! sự nghèo nàn đã đẩy con người ta vào những bước đường nghiệt ngã và không ai khác chính họ là những người phải chấp nhận! Phải chấp nhận bởi lẽ họ rất nghèo!!!

                 Em gái! đúng là giờ đây anh đang rất nghèo! Phải! anh nghèo lắm! nhưng người ơi! anh sẽ không chịu nghèo mãi đâu! anh sẽ cố gắng thật nhiều để thoát nghèo và anh còn phải phấn đấu sống tốt hơn những người mà em nghĩ rằng họ đang tốt hơn anh!
                 Thời gian vẫn còn nhiều, có thể em sẽ quên anh trong nay mai! Nhưng em à! tình yêu của anh dành cho em thì không bao giờ phai nhạt!
           



                                                     Hà Nội Đêm Buồn 
                                                          2/7/2007
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2007 20:12:56 bởi Xuan Trương >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9