Thấy mí bạn bàn... lựng xôm tụ quá tui cũng muốn nhảy dzô ké, mặc dù tui chẳng biết trời trăng
mây nước gì ráo trọi.
Hình như những bạn yêu thơ trong nước thường thích Xuân Diệu, Huy Cận. Đó là những nhà thơ
tiên phong của phong trào thơ mới. Còn sau này, ở thời kỳ chiến tranh thì thơ...sắt máu quá, đọc
không nổi. Nhưng lúc đó (54-75), ở miền Nam có rất nhiều thi sĩ tài hoa: Chế Vũ, Quách Thoại,
Hoàng Anh Tuấn, Chinh Yên, Nguyên Sa, Thanh Tâm Tuyền, Nguyễn Bắc Sơn, Tô Thùy Yên v.v..
Tiếc là sau 1975 thì họ đều bị coi là "phản động", nằm tù đằng đẵng thì còn đâu mà thơ với thẩn.
Kẻ hậu sinh như tui nhìn lại thì thấy tiếc hùi hụi y như tiếc thời Tần Thủy Hoàng đốt sách, chôn học
trò, y như thời Minh Thành Tổ qua VN gom hết sách vở rồi hủy đi.
Tính tui ba phải, cái gì cũng thích hết trọi. Thời thượng? Tốt thôi ! Sống thực dụng? Cũng tốt
nốt !
Một thương em tóc nhuộm vàng
Hai thương di động reng reng suốt ngày
Đáng yêu làm sao !
Sáng dậy, đói bụng thì: Sáng ra bao tử mơ mòng
Cà phê bên nọ, cháo lòng bên kia
Thấy cô nào xinh xinh thì: Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm chỉ biết...bánh mì ba-tê
Bị bồ đá thì mượn Nguyễn Pính vài câu than thở: Một trăm con gái thời nay ấy
Đừng nói ân tình với thủy chung
.....rồi nhảy sang cô khác...yêu tiếp. Đơn giản như đang giỡn, cùng lắm là than vài câu:
Em ơi, lửa tắt, bình khô rượu
Đời vắng em rồi....nhai với ai?
Nhờ cái nhân sinh quan ba phải đó mà tóc không bạc, mặt không nổi mụn. Đúng là phương
pháp trụ nhan thần kỳ.