TÌNH QUÊ (sáng tác- Hoa Vũ)
saotrieuduong 06.10.2007 08:54:06 (permalink)
TÌNH QUÊ
(Sáng tác – Hoa Vũ)
 
 
Trời bất ngờ  đổ cơn mưa lớn. Từng hạt mưa như những sợi roi quất vào da thịt nàng, cả khuôn mặt nàng đẩm nước mưa trộn lẫn với nước mắt. Nàng lảo đảo dựa thân vào dãy nhà bên phố mà đi.
Nhà của Dì nàng vẫn còn sáng  đèn. Giờ này Thiên Ân còn thức hay đã ngủ?
Nàng với tay mở cánh cổng nhưng chiếc chìa khóa trên tay nàng đã rơi xuống đất. Nàng thụp người xuống nấc lên từng hồi.
Mưa vẫn trút xuống tầm tả. Thế nhưng khuôn mặt đỏ như gấc chín cùng lời nói của lão Kỷ vẫn bám lấy nàng: “Em tội gì phải ghánh cục nợ ấy cho khổ cái thân, Em đồng ý với anh, em sẽ có cuộc sống sung sướng nhàn hạ…”
Một cái tát của nàng không làm con dê già ấy ngừng lại. Lão ta cậy sức vật nàng ra giường, mặc cho nàng la hét chửi mắng…
Mụ vợ lão Kỷ bất thần xuất hiện. Hai mẹ con của bà ta không đi xem hát như lão nói. Mụ vợ nhảy vào túm tóc nàng, lôi nàng ra ngoài chì chiết: “Cút! Cút đi! Kẻ có học như cô mà lại làm cái việc  cướp chồng bà à! Ôi giời ơi, ngó xuống mà coi! ....
Nàng chỉ là gái quê, làm sao biết được chốn đô thị  đầy cạm bẫy này. Làm sao ngờ được kẻ mà nàng gọi bằng chú kia lại cá hành động như thế. Nàng theo thường lệ đến nhà ta để dạy kèm cho con lão. Đứa nhỏ đã đi xem hát với mẹ. Nàng xin phép ra về thì …
Không! Nàng phải đứng dậy, phải làm ra vẻ bình thường trước Thiên Ân.
*****
 
- Chị không khoác cái áo mưa vào à? Xem chị kìa, sướng chưa!
Nàng không nói gì, chỉ cúi đầu rồi định bước qua.
Thiên Ân ngồi trên chiếc xe lăn rồi cho xe chặn đường của nàng. Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, bất giác nhếch miệng cười:
- Hoá ra, người của chị ... chẳng khác gì con cá mắm!
- Im đi!
Áo quần vì nước mưa mà  bó sát lấy thân hình gầy còm đang run vì lạnh, nhưng còn hắn thì sao…
Nàng hét lên vẻ giận dữ làm hắn há miệng kinh ngạc. Lần đầu tiên nàng quát lại hắn. Quát rồi lại òa khóc. Nàng ôm mặt rồi chạy vào phòng tắm.
Một  lát, hắn đẩy xe đến trước cửa phòng nàng, hắn đưa tay lên gỏ, nhưng rồi lại bỏ xuống.
Cửa phòng bật mở, nàng bước ra ngoài, cố làm ra vẻ bình thường:
- Em ăn cơm chưa?
Hắn lạnh lùng trước vẻ ân cần của nàng:
- Chán! Chờ về ăn cùng.
Mâm  cơm nguội lạnh. Nàng cố gắng nhai, nhưng mãi vẫn không thể nuốt được.
Hắn! Thiên Ân là em họ của nàng, chẳng biết họ hàng thế nào, chỉ nghe mẹ nàng nói: “Bà ngoại của Thiên Ân là em của Bà ngoại con”.
Mẹ nàng mất vì căn bệnh cũ tái phát, bà gửi gắm nàng  cho Dì Lan vừa là người đồng đội khi còn tham gia thanh niên xung phong, vừa là người em họ.
Dì Lan thương nàng như con ruột, đưa nàng  lên chốn thành thị để nuôi ăn học. Không phụ lòng mẹ và Dì, nàng  thi đậu vào trường Đại học Nông  lâm. Ước mơ của nàng  là trở thành kỹ sư  nông nghiệp, đem vốn kiến thức về phục vụ quê mình.
Thiên Ân là con một, cha hắn mất từ khi hắn còn rất bé. Dì Lan  ở vậy nuôi hắn khôn lớn rồi hướng hắn vào nghề kiến trúc như Dì. Hắn học Đại học trước nàng một năm, hắn học rất giỏi, đứng nhất nhì toàn trường trong bốn năm Đại học. Vì vậy mà Dì Lan rất lấy làm hãnh diện.
Quan hệ của hắn với nàng thì như mặt trời với mặt trăng. Trong mắt hắn, nàng chỉ là đứa con gái quê mùa, đáng ghét. Ghét vì từ khi nàng xuất hiện, mẹ của hắn đã san sẻ tình yêu thương cho nàng nhiều hơn hắn. Mẹ hắn luôn miệng nhắc: “Con không được hỗn với chị, con đã là sinh viên, nhẽ ra con  phải hiểu biết hơn chứ...” Những lúc như thế, hắn thường vùng vằng: ‘ Con không chấp nhận nó…”
Có lần, hắn dẫn bạn gái về nhà. Cô bạn gái của hắn nghe đâu là con gái của ông Giám đốc Công ty Xây dựng lớn. Cô ta thật xinh, nhưng  thái độ thì không làm Dì Lan vui được. Lần đầu tiên gặp nàng, cô ta hất hàm hỏi trỏng: “Con bé này ở đâu ra vậy? Ô sin à?”. Hắn liếc mắt nhìn nàng rồi gật đầu: “ Người giúp việc, mới ở quê lên”. “Đúng là gái quê có khác, nhưng cũng xinh xắn đấy, đừng lèm nhèm với nó mà chết đấy!”
Dì buồn, Dì nói với nàng: “ Con đừng giận em, tâm nó trong như gương, nhưng lại mong manh dễ vỡ...”
Rồi một chuyến vào Nam công tác, Dì Lan đã bị tai nạn không còn trở về.
Nàng hụt hẫng. Còn hắn thì bỏ học sau đó vài tháng, khi mà chuẩn bị thi tốt nghiệp.
Mặt trăng, mặt trời lại thường đụng nhau trong nhà.
Nàng ở lại cho đủ trăm ngày để hương khói cho Dì. Trăm ngày hương khói thì có hơn năm mươi ngày nàng khóc. Khóc vì mẹ nàng, vì Dì Lan và vì Hắn.
Sau khi hắn bỏ học thì sinh tật chơi bời lêu lổng, hắn có nhiều bạn gái nên rất ít khi về nhà. Mà có về thì cũng chỉ tạt qua để lấy tiền rồi “phắn”.
Tiền dành dụm của Dì, tiền tử tuất, tiền bảo hiểm tất cả mấy trăm triệu chỉ trong vài tháng mà đội nón ra đi hết. Hắn trở về với chiếc xe máy trông giống con Cào cào, hắn phán:
- Tôi tính bán nhà…
- Rồi cậu ở đâu?Còn nơi thờ phụng…
- Dẹp đi!
Hắn vào phòng, lát gào lên:
- Bà có thấy giấy tờ nhà đất  đâu không? Khốn thật!
Một lát nàng nghe tiếng đập phá. Thế rồi mọi thứ sách vở, bằng khen của hắn bị quăng ra ngoài. Trước khi đi, hắn nói:
- Đốt hết chúng đi!
Nhìn đống sách vở bừa bộn mà nàng giận hắn. Nàng tính đem đi đốt thật, nhưng rồi nàng chợt nhìn thấy một tấm hình. Hồi hắn đậu Đại học kiến trúc, hắn chụp với dì tấm này. Trong hình, nàng thấy khuôn mặt Dì rất tươi, còn hắn thì cười  rạng rỡ, ánh mắt sáng đến lạ. Trông hắn thật khôi ngô.
Nàng xắp xếp lại đồ đạc gọn gàng, rồi  qua phòng  soạn đồ cho mình. Nàng quyết định ra đi.
 
***
 
Hắn bị tai nạn trong một cuộc đua xe.
Nàng tất tả chạy vào bệnh viện. Bác sĩ lắc đầu: “ Nhẹ cũng bị liệt hai chân , còn nặng thì...”.
Bầu trời lúc đó như sụp xuống chân nàng. Phải làm gì đây?
Cũng may căn nhà hắn chưa bán. Nàng lại dọn về ở. Rồi ngày hai lần, nàng phải làm công việc của y tá, thay băng, lau rửa vết thương và cả người của hắn. Việc học hành của nàng trở nên thất thường  cũng chỉ vì hắn.
Thời gian đầu, nàng không thể rời hắn nửa bước, vì cứ hễ không có người là hắn lại đập đầu vào tường đòi chết. Hắn khóc, hắn chửi, hắn phun nước uống và cháo vào mặt nàng, mắng nàng bằng những lời thậm tệ nhất.
Cô bạn gái của hắn chỉ thăm hắn một lần để nói lời an ủi rồi một đi không trở lại.
Sau thời gian đó, hắn chẳng khác gì xác chết.
Để có đủ tiền chạy chữa cho hắn, nàng vừa học vừa làm thêm ở các quán ăn, thế nhưng không dưới năm lần nàng bị đuổi việc vì thường lén chạy về xem hắn thế nào.
Hắn khỏi, nhưng phải ngồi xe lăn. Hắn trở nên câm lặng.
Lần tái khám cuối cùng. Bác sĩ tháo cặp kính trắng rồi nói với nàng: “ Gay đấy! Có dấu hiệu không tốt rồi! Phải mổ gấp, chậm sẽ bị liệt toàn thân”. Nước mắt của nàng lăn dài, run giọng : "Thưa chú, hết khoảng …”
Nàng không thể nói hết câu. Ông bác sĩ nhìn khuôn mặt xanh sao của nàng, thở dài: “Chi phí hết không ít đâu, cỡ hơn  trăm...”  
Nàng gục ngã xuống. Khi tỉnh dậy, vẫn ông bác sĩ tốt bụng. Ông nói với nàng: “Cô nên cho thân nhân biết …Không còn bao lâu nữa đâu. Phải vào điều trị, may ra…”
Nàng  cố lê từng bước  về nhà.
“Số tiền lớn như vậy…biết tìm đâu bây giờ”!
Thiên Ân còn một người chú ruột. Ông ta là một doanh nhân thành đạt. Ông ta rất giầu có. Không còn đường nào khác, nàng đành phải đến gõ cửa nhà ông ta. Dù sao cũng là máu mủ ruột già…
- Số tiền ấy, với tôi không đáng gì, nhưng tại sao tôi phải giúp nó?”
- Thưa chú, Thiên Ân dù sao cũng là…
- Thưa cô gái tốt bụng. Cô nhầm rồi! Tôi không phải chú ruột của nó. Nhẽ ra tôi cũng nghĩ tình chị dâu, nhưng nó đã làm gì…
- Thưa chú, Thiên Ân chỉ vì đột ngột mất mẹ…
- Thôi thôi! Tôi xin cô, tôi chẳng dấu gì cô. Chị dâu tôi bị nhiễm chất độc hoá học  không còn  khả năng sinh nở từ mấy mươi năm trước…
Ông chú đưa nàng ba triệu, như vậy cũng là tình nghĩa lắm rồi. Nàng không cầm cho nàng mà cho Thiên Ân. Hắn đang cần thuuốc.
Nàng lại khóc.
Khóc vì số phận của hai người phụ nữ, vì số phận của nàng và Thiên Ân.
Thì ra là vậy. Nàng hiểu rồi, hiểu vì sao hai người đàn bà ấy lại yêu thương nhau và yêu hai đứa con như vậy.
Trong lúc bệnh nặng, trong cơn mê sang của mẹ mà nàng lờ mờ biết nàng không phải con của bà. Nàng hỏi bằng mọi cách, mẹ nàng không thể giấu được nàng: “Năm xưa, mẹ nhặt con ở bụi hoa huệ trắng trước nhà. Ai đó đã bỏ con lại, con bị kiến bu khắp người tưởng không qua khỏi…”
Nàng dạy kèm  cho nhiều nhà, chạy như thoi đưa.
Thiên Ân cũng dần dần thay đổi, hắn không còn chán nản, có đôi lúc hắn tỏ ra ân cần với nàng. Hắn tập nấu ăn, nhưng có lần bê nồi canh nóng khỏi bếp, cả nồi canh đổ xuống người hắn.
 
********
- Này! Sao thế?
Đột nhiên hắn thấy nàng gục đầu xuống ngực, rồi nước mắt nàng rơi lả chã xuống bát cơm. Hắn thả bát cơm xuống rồi đẩy xe qua bên nàng.
- Còn giận à?
Nàng nấc lên. Tiếng khóc cứ ngẽn trong họng.
Hắn chậm chậm đưa bàn tay lên, ngón tay trắng trắng nâng cằm nàng:
- Xin lỗi! Đừng…
Nàng đột nhiên xoay người rồi gục đầu vào vai hắn, tiếng khóc vẫn ngẹn trong cổ.
Hắn hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi vòng tay ôm lấy tấm thân gầy của nàng. Bất giác nước mắt hắn rơi ra. Nước mắt không chảy khi hắn nhìn thấy mẹ nằm bất động. Cũng không chảy khi hắn thấy bao lần nàng gục ngã vì kiệt sức trước  cửa nhà. Vậy mà lần này hắn khóc, hắn đã không thể nén nước mặt lại được nữa.
- Huệ à! Khóc đi! Đừng nén lại nữa. Khóc để vơi...
- Thiên Ân! Thiên Ân!
Nàng đã khóc thành tiếng. Nàng khóc lớn, nàng gào tên hắn.
Hắn xiết chặt lấy tấm thân nhỏ nhắn của nàng vào lòng. Hắn hôn lên mái tóc của nàng, thế rồi hắn chợt nhìn thấy những vết xước trên cổ nàng. Hắn đã hiểu.
Đôi mắt hắn nhắm lại, gân cổ nổi lên, Răng cắn vào môi đến bật máu. Hắn buộc phải  kìm tiếng hét, tiếng khóc của hắn.
- Anh yếu mềm quá! Anh đã sai rồi! Anh đã làm em khổ...Anh...
 Hắn không thể  nói thành lời. Hắn chỉ kêu thầm như vậy. Nàng càng khóc, hắn càng đau khổ, hắn càng sỉ vả mình nhiều hơn. Kể từ khi hắn mất đi mẹ, hắn bị sốc mạnh nên muốn tìm quên trong men rượu, trong những cuộc chơi thâu đêm để không thể về nhà rồi lại nhìn thấy hương khói của mẹ mình. Hắn càng muốn tránh sự thật lại càng bị trượt sa trong đời đen tối. Hắn bị tai nạn, hắn không muốn sống nhưng người con gái mà hắn ghét lại cứ níu hắn lại. Hắn biết nàng trước kia vẫn coi hắn là thần tượng, và đôi khi nàng nhìn hắn với ánh mắt thật lạ. Hắn không quan tâm điều đó. Nhưng thời gian lâu dần, hắn chợt phát hiện ra rằng.  Hắn không thể sống thiếu nàng. Mỗi ngày vắng nàng, hắn cảm thấy dài như một thế kỷ, hắn cố gắng làm hết mọi việc trong nhà rồi lại đẩy xe ra ngoài cổng ngóng đợi. Để rồi khi thấy bóng nàng, hắn vội vã vào trong...
Hắn biết nàng sẽ khổ vì hắn nên hắn muốn nàng căm ghét hắn mà dời bỏ hắn đi. Nàng không đi, hắn lại tìm đến cái chết. Nhưng chết mới khó làm sao, vì mỗi lần hắn toan tự tử lại thấy hình ảnh nàng đau khổ, than trách…
Hắn tìm lại với sách vở, hắn tự đọc các tài liệu của mẹ, hắn nhờ cậu học sinh hàng xóm kiếm thêm tài liệu. Hắn muốn mình trở thành một kiến trúc sư tài năng để một ngày nào đó, khi hắn gặt hái được thành công, hắn sẽ nói với nàng những gì hắn ấp ủ bấy nay.
Mới hồi hôm, hắn đã gửi một bản đồ án xây dựng với tên gọi “Hướng Dương” để tham dự cuộc thi kiến trúc đô thị mới.
Hắn vỗ về nàng bằng tất cả sự trìu mến mà hắn dành dụm bấy lâu nay. Nàng đã thôi khóc và thiếp đi tự lúc nào. Trên bàn ăn, cơm canh đều nguội lạnh. Còn hắn, hắn đang cố sưởi ấm nàng bằng nửa tấm thân không bất động của hắn. Hắn không dám thở mạnh vì sợ làm nàng thức giấc.
 
*******
 
Một tuần sau.
Tự nhiên nàng chạy về nhà với nét mặt vui sướng đến lạ. Nàng mua rất nhiều thức ăn ngon, nói chuyện ríu rít, nói đủ thứ mà hắn không kịp hiểu gì. Hắn phụ nàng nhặt rau rồi hỏi:
- Có lý do chứ?
- Lý do gì?
- Vui!
Nàng ngưng lại. Thế rồi đặt hại tay lên đùi hắn, nhìn vào mắt hắn rồi chum chím cười.
- Hôm nay trông cậu đẹp trai lạ.
Hắn cười, đưa tay bẹo má nàng:
- Muốn gì thì cứ nói đi!
- Cậu hứa là phải đồng ý cơ đấy!
- Lạ nhỉ! Hứa gì nào?Chắc là không hứa được rồi!
- Thì…
Đột nhiên hắn nhìn thấy nàng thoáng buồn. Hắn đưa tay vén tóc nàng, nhìn vào mắt nàng nhỏ giọng:
- Này Thiên thần của tôi! Đùa thôi mà, hứa rồi đấy! Đừng buồn thế mà xấu đi!
- Vậy nhé !
Nàng vui trở lại, nàng đứng dậy rồi với tay lấy chiếc túi xách, thì thầm:
- Khu đất ở quê em đã quy hoạch. Em có đủ tiền cho anh phẫu thuật rồi.
Hắn ngớ người. Nàng vì vui quá mà quên mất cách xưng hô “cậu” với “chị”.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nàng cũng giật mình, mặt mày đỏ bừng. Cười gượng:
-  Vui quá nên ăn nói lộn xộn. Cậu đừng nghĩ lung  tung. Hai đứa mình là chị em họ đấy nhé !
Hắn vụt cười. Cái miệng cười của hắn thật đẹp, nét mặt rạng rỡ y như nét mặt trong tấm hình hắn chụp hồi mới đậu Đại học.
- Ừ! Có nói gì đâu nào, tự chị đấy thôi. Mà phẫu thuật làm  gì cho tốn kém, lại chẳng biết sống chết thế nào. Dẹp đi!
- Không được. Còn nước còn tát chứ. Chẳng lẽ cậu lại sợ!
- Sợ chị khổ thôi. Ừ…mà cũng sợ thật! Sợ chết rồi thì phải xa chị. Xa thiên thần của tôi.
- Cậu này!
Nàng lại nóng bừng cả mặt, thế rồi bước nhanh vào phòng, đóng sập cửa lại.
 
*******
 
Ca phẫu thuật thành công. Hắn phải ở lại bệnh viện một thời gian để tập vật lý trị liệu. Hôm chuẩn bị về. Hắn nói với nàng:
- Để khi về nhà, tớ kêu người bán nhà. Rồi hai đứa sẽ  cùng nhau đi về quê.
- Sao thế?
Nàng nhìn hắn với vẻ ngơ ngác. Hắn bỏ hai nạng ra rồi bước đi chập chững, cười lớn:
- Đã làm lại một người khác rồi, vậy thì ở nơi cũ làm gì. Từ bỏ quá khứ để sống cho nhau thôi.
- Cậu này!
- Đừng gọi tớ bằng cậu nữa. Hơn một tuổi đấy nhé !
- Nhưng là chị em họ đấy!
- Họ gì! Tớ biết cả rồi! Cũng nhờ ông chú kia đấy thôi.
- Cậu này!..
- Nữa rồi! Chưa quen thì cứ tạm xưng “Cậu” với “Tớ” đi. Vài ba ngày nữa thì thay đổi hẳn. Nào lại đây, lại đây cho tớ vịn tí kẻo tớ ngã bây giờ.
Nàng nép vào ngực hắn, hít hà mùi mồ hôi của hắn, nghe tim hắn đập rộn ràng, còn hắn thì gọi  thầm: “Thiên thần của anh, từ nay và mãi mãi, anh sẽ chăm sóc em”!
 
****
 Nàng  bắt gặp hắn nói chuyện với cô bạn gái xinh đẹp của hắn trước bồn hoa Thược dược đỏ. Hắn cúi đầu im lặng trong khi  cô bạn gái của hắn thì tỏ ra rất vui.
Nàng đột nhiên đau quặn, đau đến nỗi phải ôm vội lấy gốc cây cho khỏi ngã, khuôn mặt nàng tái nhợt, mồ hôi toát ra…
Cơn đau  qua rồi, nàng  thầm nghĩ: “ Họ xứng đôi lắm, cô ta xem chừng đã thật sự trở lại, nước mắt của cô ấy không thể là giả được. Tính anh ấy coi  vậy mà rất yếu mềm, anh ấy sẽ tha thứ…Rồi họ sẽ hạnh phúc…
 
******
Nàng nói về trước để chuẩn bị don dẹp nhà cửa sạch sẽ, sau đó sẽ đón hắn về. Nàng đi vội vã quá làm hắn không kịp nói chuyện về cô bạn gái xưa. Cô ta đến báo tin vui cho hắn biết, đồ án khu đô thị mới “Hướng Dương” của hắn đã đạt giải xuất sắc. Hình hắn có ở hầu hết các tờ báo. Hắn đã biết rồi, và đã trả lời mấy cuộc phỏng vấn cách đây hai hôm. Có điều,  người chị họ của hắn lại không hề biết vì nàng tới trường nhận bằng tốt nghiệp.
Người bạn gái hắn nói đến chuyện tình cảm của nàng với hắn thì hắn xin lỗi rồi cắt ngang: “…Thật ra, người tôi yêu chính là cô ấy! Bạch Huệ là  Thiên thần của đời tôi...”
 
*******
Hắn về nhà. Căn nhà sạch sẽ gọn gàng, mâm cơm đã dọn sẵn với hai phần, nhưng trên bàn ăn ấy không có phần dành cho nàng vì hai  phần đã ghi sẵn tên của hắn và cô bạn gái xưa. Hắn đọc bức thư của nàng rồi chạy nhanh ra ngoài. Chân hắn còn yếu nên ngã lăn trước cổng. Mọi người xúm lại đỡ hắn, nhưng hắn cố vẫy vùng, hắn trườn khỏi tay họ, miệng gọi tên nàng. Rồi hắn cầu xin mọi người hãy tìm nàng giúp hắn. Hắn khóc , hắn la như  một kẻ điên dại.
Ở gốc cây cách đó không xa, nàng vận chiếc áo lụa, đầu đội nón lá, tay đeo chiếc làn nhựa xanh đựng quần áo. Nàng trở về là một cô gái quê. Nàng khóc nấc: “Em xin lỗi! Anh phải hạnh phúc! Thiên Ân ơi, em yêu anh! ..Nhiều lắm!!!”
 
******
 
Hai năm sau.
 Ở vùng quê nọ, xuất hiện một người mặc áo vải sờn màu xanh nhạt, tóc dài phủ xuống tới vai, tay xách nách mang những đồ nghề vẽ.
Đó là một chàng thanh niên tuổi khoảng ngoài hai  lăm, dáng vẻ thư sinh nhưng trên khuôn mặt khôi ngô kia đã in đậm nét rắn rỏi phong trần.
Chàng ta đến bên gốc cây đa, dựng bảng rồi vẽ. Chàng ta vẽ con Trâu, giếng nước, cách đồng lúa…Vẽ hết tấm này lại thay tấm khác, vẽ hết ngày lại che bạt rồi ngủ qua đêm, ngày mai tiếp tục công việc.
Người thôn quê thấy vậy thì lạ lắm, họ bàn chuyện về người hoạ sĩ. Kẻ nói đó là   hoạ sĩ A, người nói hoạ sĩ B vì chính tôi đã thấy trên báo. Mà hình như không phải, anh nay  giống như tay Kiến trúc sư nổi tiếng Thiên Ân…Có điều trông anh này …
Chàng thanh niên chính là Thiên Ân.
Sau khi nàng bỏ đi ít hôm thì bỗng nhiên  ông bác  sĩ quen thuộc tới nhà. Trông ông ta rất buồn. Tháo kính, lại lau lau, rồi thở dài:
- Tôi đã định không nói ra, nhưng hôm nọ nghe nói anh đã xúc động quá mà suýt chút nữa …Thôi thì tôi đành thất hứa với cô ấy vậy. Anh nghe này...Cô ấy bị lao phổi  rất nặng, đó là hậu quả của việc thường nhịn ăn, nhiểm lạnh  và làm việc quá sức. Tôi đã cảnh báo cô ấy nên nhập viện điều trị để không bị phát nặng, nhưng cô ấy đã không nghe…Khi anh phẫu thuật thành công thì cô ấy chỉ còn sống được khoảng  một năm….
Vậy là chàng từ bỏ tương lai sáng lạn, bắt đầu cuộc đời vẽ tranh bán ở chợ quê. Chàng cứ đi hết làng quê này đến làng quê khác, tranh quê vẽ nhuần nhuyễn đến độ nhắm mắt vẫn có thể vẽ được nhiều bức sinh động. Thế nhưng chàng vẫn không thể vẽ được khuôn mặt một người con gái quê. Hoặc giả, chàng không muốn vẽ cho mọi người nhìn thấy.
Các hoạ sĩ khác thường hay ký tên lưu danh dưới mỗi bức hoạ. Còn tranh của chàng, bên góc trái luôn vẽ một bông huệ trắng tinh, mỏng manh trong gió.
 
****
 
Trời giữa trưa.
Đám trẻ con đi học ngang qua  chú họa sĩ. Bọn chúng dừng lại nhìn ngắm, rồi xuýt xoa, rồi bàn tán, rồi hỏi han...
Các ngón tay cầm cọ của chàng hoạ sỹ run run vẽ cảnh đồng lúa, nhiều cô thôn nữ đang gặt, đang gánh, mà cô nào cũng đều rõ mặt. Chỉ riêng có một cô …
- Này, chú ơi! Cái cô này, cô mặc áo xanh ấy! Sao cô ấy to nhất mà lại không thấy hai mắt, mũi với miệng hở chú?
Một đứa trẻ thắc mắc. Đứa bạn đẩy nó ra rồi nói:
- Cậu chẳng biết gì cả. Cô ấy đội nón to nên bị bóng che mắt mũi chứ sao nữa.
- Ơ…Vậy còn miệng đâu?
-À…Hỏi chú ấy đấy! Chú hoạ sĩ  ơi…
- Các cháu không thấy đấy thôi. Cô ấy đang đến gần…Cô ấy đang đến gần chú…Cô ấy cười…Vẫy tay…Mà sao trời lại tối thế nhỉ?
Người họa sĩ gập lưng xuống, mái tóc rủ theo.
- Chú ơi…Trời đang giữa trưa mà…Trống trường còn chưa đánh kia đấy!
- Ờ…Nhưng mà…Rõ lắm! Rõ lắm rồi…Bạch Huệ...Em đẹp quá! Em vẫn không khác gì…Em cười…Em đưa bàn tay ra... Anh …anh đã tìm thấy em rồi…Thiên thần của anh! ...Em ơi!.. Bàn tay em ...Lạnh quá!...
Cây cọ vẽ rơi xuống đất.
- Chú ơi! Chú ơi!..Cây cọ của chú này…
Không có tiếng trả lời. Cái chạm tay nhẹ của đứa trẻ làm người hoạ sĩ ngã xuống.
- Chú ấy ngủ hay thật mày ạ!
 
*******
 
Một đám đông  xúm lại bên người họa sĩ. Có tiếng phụ nữ nói lớn:
- Đã lạnh rồi. Tội nghiệp, ở đầu làng này thường có gió độc mà!
Trời bỗng nổi gió sầm sập, mây mù cuồn cuộn báo hiệu cơn giông sắp đến.
Gió cuốn, bụi bay, cuốn cả bức tranh đồng quê với một cô gái trong tranh không rõ mặt.
Bức tranh cứ bay, cứ bay...
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9