KHIỂN TRÁCH TÌNH YÊU !
duongpho 07.10.2007 13:55:34 (permalink)
[themNhac][/themNhac]
Tôi và em là hai kẻ lười biếng !



Không biết nói thế thì em có giận không ?



Có lẽ em lại bảo : chỉ có anh thôi, em mà lười ư ! – như thường lệ có lẽ tôi cũng chỉ cười với vẻ ‘’khoan dung’’ của một người sống lâu năm hơn !?



Uhm ! Có lẽ em đúng, em đâu lười chứ ? Nếu quả thật em lười thì không có nhiều giải thưởng như vậy (giáo viên giỏi cấp Thành Phố, Bằng khen của Bộ Giáo Dục...). Ngày mới quen, tôi bảo em ‘’chảnh’’, em giận lắm ! Bằng tất cả lý lẽ và kỹ năng sư phạm của một giáo viên, em ‘’giảng’’ cho tôi một bài luận về lý thuyết chảnh. Em bảo ‘’ đừng nhận xét ai đó qua những lời ganh ghét của những kẻ xung quanh’’. Ai lại ganh với em nhỉ ? uhm ! Thì em có dễ thương, có cầu tiến, có giỏi khách quan.



Ngày đầu tôi thật sự chưa hiểu hết về em. Em có một cách biểu đạt ngôn ngữ khiến người ta tức anh ách. May mà em đánh cờ tướng không giỏi nếu không với cách suy luận như vậy có ngày em bắt mất quân Tướng của người ta !?



Tôi chọc em : Sống nhiều năm mà không chịu lớn lên !



Umh ! Em hay khoe với tôi về những học trò của em, những đứa trẻ học lớp 7 mà ngày đầu chúng còn học Lớp Lá của em, chúng vẫn đến thăm cô giáo. Em thương học trò lắm. Thương đến nỗi khi chuyển qua làm công tác Quản lý em vẫn ghé Lớp Lá ghẹo mấy nhóc làm nó khóc oà lên, giáo viên đứng lớp phải ‘’ đuổi’’ em về phòng. Em bảo thích những đứa trẻ, chúng ngây thơ, không so đo, không dối lừa ai (chưa biết thôi), nhiều bé không chịu uống sữa để chiều mang cho cô giáo. Khổ nỗi em ghét nhất là uống sữa !!!



Có lẽ vậy mà em không chịu lớn lên !



Quen em, tự nhiên tôi cũng cảm thấy mình trẻ ra (dù chưa phải là già). Tôi sẵn sàng ‘’cãi nhau’’ với em như hai đứa nhỏ 18 tuổi :



Anh thật đáng ghét ! em gắt lên



uhm ! Cảm ơn em, ghét của nào trời trao của đó ! - Tôi nói tự nhiên như mỗi sáng mặt trời mọc hướng Đông.



Đừng có mơ ! Anh không có cửa đâu !



Uhm ! anh nghĩ có ấn tượng xấu còn hơn không có ấn tượng, người ta nhớ đến kẻ mình ghét không kém gì người mình thương.



Không hề, em thì không hề đâu nhé.



Biết đâu đấy, hehehehe !!! (em ghét cả cái kiểu cười hehehe này )



Vậy đấy ngày này qua ngày khác, tôi với em cứ cãi nhau như thế !!!



Thời gian qua, những buổi cãi nhau như thế cũng thưa dần. Tôi nghỉ Công ty cũ, công việc mới dồn dập, dự án thì chẳng cái nào giống cái nào, ngoài công việc cũ lại thêm công việc marketing, kiêm luôn sale, do đặc thù ngành nghề và khó khăn trong lĩnh vực dịch vụ. Những lúc online chỉ để check mail, reply cho khách hàng, upload hoặc download dữ liệu.



Tôi bị mất điện thoại trong một tai nạn giao thông.



Ngoài những số được lưu trên máy tính, còn lại mất sạch, kể cả số điện thoại của em.



Những ngày mới quen biết nhau em và tôi không có thói quen gọi điện thoại hoặc nhắn tin hàng ngày. Gọi trong giờ hành chính thì lo ảnh hưởng đến công việc người khác, ngoài giờ thì chưa đủ thân để nói quá 40 giây. Vậy mà khi không có số điện thoại của em lại cảm thấy bứt rứt.



Tôi và em là hai kẻ lười biếng !



Không liên quan đến công việc chỉ lười chuyện khác.



Lười ra đường ngày cuối tuần, lười đến chỗ đông người, lười đi chơi ngày Lễ ồn ào khói bụi đông đúc. Lười bắt đầu lại từ đầu.



Tôi hay nói : ‘’người ta không thể chỉ sống bằng kỷ niệm, nhưng không thể sống mà không có kỷ niệm (mặc dù, kỷ niệm thì không chỉ có chuyện vui)’’

Em và tôi đều có những ký ức buồn về những chuyện không suôn sẻ trong quá khứ ! Với tôi có lẽ dễ chấp nhận hơn, dù sao em cũng là con gái (nhưng không có nghĩa là uỷ mị).



Chúng tôi lười bắt đầu lại.



Em luôn băn khoăn, liệu mọi chuyện có tốt đẹp hay chỉ lại là một bản sao của quá khứ. Em lười biếng thoát ra khỏi thói quen cố hữu hơn hai mươi năm về nhà trước 21:00, lười xoá đi những files kỷ niệm cũ đã nhiều năm. Em chưa làm được việc cố nhớ về chuyện cũ (vì đã quên), em chỉ cố quên !?



Chúng tôi lười bắt đầu lại chuyện hẹn hò,chờ đợi, giận hờn, làm lành, lười yêu...



Chúng tôi chỉ muốn là những người bạn....



Chúng tôi đi uống càphê, một quán trên đường HVT. Tôi trễ, vội vàng nhắn rằng ‘‘em có đến sớm thì chờ anh nhé’’, lần đầu mà chẳng suôn sẻ. Không ngờ em cũng reply : ‘’công việc bận rộn kết thúc trễ, dời lại 30 phút anh nhé’’



Tôi thích nhất là góc quán, dựa lưng vào tường, quan sát mọi người, nhưng cũng để nhìn thấy em ngay khi bước vào. Hôm nay là sinh nhật em, tôi chỉ loáng thoáng biết như thế khi đọc blog của em. Tôi định mua một cây xương rồng tặng em để chọc tính ngang ngạng của em, vậy mà chỉ biết rằng nhà sách có bán. Cả hai đều vội nên mang cái đói meo mốc đến quán :



Ăn gì chưa em ?



Còn anh ?



Tôi lắc đầu, cả hai cùng liếc nhìn menu, lạy Chúa ! Chỉ có mỗi món ....mì gói (tôi hay chọc em, ráng ăn mì gói...cho giống cọng mì).



Có ai ăn mừng sinh nhật bằng món mì gói ? Không rau cải, không giá, vậy mà cũng ngon thật, chắc là do đói, em lười ăn như học trò em vậy, chỉ tiếc là món tráng miệng chỉ có........ mấy lát ớt và vài miếng chanh, em bảo vậy....



Đã 8 :20 rồi ư ? vậy là còn được ''tám'' 40 phút, em còn 20 phút, hai muơi phút chạy về báo cáo ''lão gia và lão phu nhân’’. Ngày thứ nhất hẹn nhau là như vậy !?



Ngày thứ 2
[themNhac][/themNhac]

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9