Hối hận và yêu
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 27 trên tổng số 27 bài trong đề mục
pham_van 15.08.2008 20:31:06 (permalink)
Đã biết tình yên đến rồi đi
Sao mãi luyến lưu có ích gì
Đừng để lệ buồn vương khoé mắt
Có khóc chăng rồi cũng  biệt ly.
  Chúc bạn 1 ngày zui hén.
#16
    jet 18.08.2008 00:21:16 (permalink)
    cái cm này hay thế,bạn tự viết ah`
    #17
      Hương Thầm 08.09.2008 23:44:14 (permalink)
      Cả tuần nay rồi mình thiếu ngủ. Đi đứng cứ như người trên mấy ấy. Sắp đến giờ tử rồi mà chẳng tìm ra được giải pháp. Cho đến ngày hôm nay mới kiếm được 1/5, mà đâu có phải là mình đi kiếm mới nhục.

      Hơ hơ, hôm nay mình đi ra ngoài với anh Dũng, xuống quán ốc, nói chuyện và anh hứa sẽ cố gắng giúp mình. Chẳng biết ông bạn "quý hoá" nào của mình vô tình thấy mình hay không mà cuối cùng, khi mình online ... Có một cái nick lạ nhảy vào kêu vẻ mặt hạnh phúc, rằng đi chơi vui không. Mà không hiểu từ đâu hắn biết chuyện khó khăn của mình mà nhảy vào cười cợt. Chẳng lẽ chuyện này đáng để người ta cười cợt đến thế sao? Chẳng lẽ chữ nghèo đáng để cười cợt àh? Mà cũng phải, vì bất tài, vô tướng nên mới nghèo, vì chẳng ra gì nên mới nghèo. Kể ra họ cười mình cũng đúng. Thế sao trong lòng mình thấy đau quá. Mặc dù mình chẳng phải là người hay nghĩ đến chuyện này. Nhưng mình chẳng biết phải làm sao để đối đáp lại với người ta đây. Nhưng mà đang ở quán nét, không khóc được, cũng chẳng còn sức mà khóc. Mình đâu có xúc phạm ai, đâu có trêu đùa ai. Thế mà sao dám nói mình thế.

      Sống thật thà đôi khi cũng là một điều không nên thì phải? Mình ngu quá đi mất. Đáng lẽ lúc ấy phải nói cho hắn biết rằng hắn không có tư cách gì , rằng hắn không có quyền gì mà nói thế chứ. Nhưng sao mình chẳng nói được gì cả. Tất cả chỉ là ngồi nhìn chăm chăm cái màm hình, ức không nghĩ được gì và cuối cùng là inorge cái nick. Nếu mẹ biết có chuyện này, mẹ sẽ nghĩ sao đây.

      Ngày nào về đến nhà mẹ cũng hỏi tình hình thế nào rồi? Im lặng và im lặng. Chỉ có đêm là thổn thức. Hà Nội lại có dịch, trong nhà mình yếu thứ nhì, nhưng lúc nào mình cũng là người nhiễm dịch đầu tiên.

      2 cái tin tử của đằng nội, một cái tin xấu về quan hệ gia đình của đằng ngoại, nhà chưa xong cũng phải dừng lại. Mệt mỏi. Ngủ chập chờn. Cứ 3h sáng, chuông đồng hồ bên nhà hàng xóm réo đến 7h sáng không ngừng nghỉ. Trắng đêm với những lo toan. Vậy mà chẳng ra được việc gì.

      Ở đời kể cũng lạ thật. Người ta nói hoạn nạn thì cần có nhau, chết một cái mình toàn hoạn nạn sau mới ức chứ. Mình lại đang có cảm giác mình là một đứa con tồi và là một người tồi tệ. Chết có lẽ là cách giải quyết đơn giản nhất và cũng là cách chạt trốn dễ dàng nhất cho mọi chuyện.

      Hà Nội vào thu, se lạnh một tâm hồn, một con tim. Đêm lại về nghe tiếng gió thổn thức. Gió ơi, đừng khóc nữa. Đời ta có lẽ muôn kiếp cũng như gió thôi. Nín đi để ta được ấm lòng, nín đi để nước mắt ta có gió dỗ dành. Nín đi...

      #18
        Hương Thầm 29.09.2008 21:39:43 (permalink)
        Người ta vẫn nói rằng em là con nhóc bướng bỉnh. Bướng bỉnh vì em chẳng nghe lời ai.... Có thể là thế lắm nhưng người ta không biết rằng em là một cô gái bình thường.
        Người ta hay hỏi em rằng: " Sao HT bướng thế, nói phải nghe chứ". Em trả lời: "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bướng là một phần của HT". Nhưng người ta không biết rằng, khi ấy em quay đi, mỉm cười, vì cái vỏ bọc là một cô gái mạnh mẽ đã được tôn lên một cách hoàn hảo.
        Người ta hay nói về em rằng: "HT bướng và ngang ngạnh lắm"... Em thầm nghĩ rằng chẳng phải thế đâu, em chỉ giả vờ bướng để được nghe người ta khuyên thêm nè, được cảm thấy là người ta rất quan tâm đến mình nè... Nhưng khi em nghe người ta nói về mình như vậy... Em chợt thấy chạnh lòng, vì hình như người ta đã quá quen với một HT đanh đá và vui tính...
        Người ta hay nói với em rằng: "Tôi không tin những gì em nói, bởi vì những điều đó không thể xảy đến với một người vì nó gần như là đường cùng vậy". Em cúi mặt " Tuỳ thôi, em không thích nói nhiều". Nhưng người ta không biết rằng để có thể lấy can đảm và tâm sự về hoàn cảnh cũng như quá khứ đau khổ của mình với người ta là em đã tin tưởng và coi trọng người ta lắm rồi... Về nhà em khóc một mình... " Mình giống một kẻ giả dối đến thế sao?"...
        Sáng nay em thức dậy sau một đêm kéo dài 2h40'. Em thấy gió ngoài kia thốc mạnh vào cửa đàng sau, lùa vào trong cái chăn mỏng manh làm rùng mình.... Em chợt thấy sao mọi chuyện vẫn thế, sao cố gắng mãi mà không có kết quả, sao gió mùa thu mà lại lạnh đến vậy... Phải chăng thu nhớ cái rét mướt của mùa đông nên hờn dỗi một chút, đùa một chút với tâm hồn một con bé đa cảm...
        Mất điện. Cứ bị cắt điện liên tục. Không có nước, không làm được gì, thậm chí đến cơm cũng không thể nấu... Đi lại trong căn nhà đang nửa đổ nát, nửa bề bộn những gạch với cát. Ba đang ngủ, tiếng ngáy đều đều... Dạo này tóc ba bạc nhiều hơn, cái bụng vốn to giờ bé lại... ba gầy đi nhiều quá...gió vẫn cứ hồn nhiên đuổi theo qua cánh cửa vào nhởn nhơ trong nhà, rồi lại ra ngàoi đường trêu chọc mấy cái lá khô quăn qoeo đang cố sức bắt lấy gió chạy dọc cái ngõ phố bé tẹo... Chao ôi là buồn..
        Chiều nay đi mà không mang theo chìa khoá. Đến khi về đành ngồi ngoài. online, chat chit, nghĩ ngợi linh tinh, lại thấy buồn thêm vì hình như mình đã sống với quá nhiều điều cần quan tâm, thế nhưng khi nhìn lại mình chẳng thấy ai bên cạnh cả. Đôi khi thấy cần một ai đó bên mình mà cũng khó khăn. Nhưng cũng chẳng dám chấp nhận ai... cuộc đời đâu học được chữ ngờ ...
        Se lạnh, nổi da gà... Cảm giác lẻ loi ngập hồn
        #19
          Hương Thầm 11.12.2008 22:38:02 (permalink)
          Chiều hôm qua trời trở gió, trong lòng mình bỗng thấy nao nao một cách lạ kỳ. Mùa đông lại đến rồi. Lẻ loi vẫn hoàn lẻ loi.
          Sau hôm bị mất trộm. Mình rơi vào tình trạng khốn khó kinh khủng. Cũng chẳng hiểu vì sao mình xui đến thế. Nhưng mặc kệ, dù sao thì mình cũng đã thích ứng với hoàn cảnh như thế này từ lâu lắm rồi.
          Online, nói vài câu chuyện, vội vã đến, vội vã đi như là những cơn gió của mùa đông sắp đến. Rồi đây nó sẽ làm con tim mình se thắt lại mỗi khi thốc vào nhà.
          Mặc vội đồ vào rồi lang thang ngoài đường, mọi người thường đi đôi vào tầm này. Nhìn ấm áp thật. Tự nhiên thấy thèm ăn kem. Chẳng biết thế nào nữa.
          Văng vẳng mấy câu hát mơ hồ từ phía một ô cửa sổ nào đó. Hà Nội trở gió rồi, có thể lắm ngày mai, ngày kia, cây lại xơ xác trụi lá, môi lại tím tái những mong chờ về một điều gì đó vô hình lắm, giống như ảo ảnh....
          Chợt nghe thấy một câu chuyện:
          - Hôm nay em xinh thế - Hì, có tình yêu của anh làm trang sức, ai mà chẳng xinh chứ - ... Im lặng và cười... - Đỏ mặt và xiết tay người kia chặt hơn....
          Chợt nghĩ đến mình. Đã bao nhiêu lâu rồi nhỉ... Mình đã học được cách phớt, mà phớt cái kiểu gì đây nhỉ... Nhớ rất nhanh và quên cũng rất nhanh. Trong cái trí nhớ nhỏ nhoi chẳng còn lấy một chỗ trống cho chính mình. Vậy mà lại thấy xung quanh mình trống rỗng, giá như con tim mình, trí nhớ mình cũng được rộng như cái khoảng trống ấy thì tốt biết bao.
          Mấy đêm nay thức, cảm giác ngột ngạt như chờ cái gió mùa đông về, vậy mà khi gió về lại thấy mình không mong chờ nó nữa. Tìm lại một thoáng ngẩn ngơ trước một đôi mắt, một nụ cười... Dường như đã không còn được như thế nữa. Lại tự hỏi mình sau này sẽ ra sao. Bước sang tuổi 24 rồi mà vẫn như thế, vẫn lông bông, vẫn đơn độc... Phải chăng cái số mình nó thế...
          Giở lại cuốn nhật ký đã viết trong 10 ngày cách đây khá lâu, uh, chữ hồi ấy cũng khá, hồi ấy cũng lắm nước mắt, nhoè nhoẹt hết cả mực. Lại trăn trở, viết cho ai đây, viết vì điều gì đây? có nên trả lại cho chủ nhân cuốn sổ ấy không... Dù sao thì cũng đã qua rồi cơ mà... Sao cứ tìm lại làm gì một hình bóng đã hoá thành hư ảo thế? Lại thấy trong mình trào lên mội cảm giác khó tả. Đau? Thù ghét? Hay hối hận? Hay... nhớ nhung....
          Mùa lạnh đến, lại bắt đầu đan khăn... hì, phần thưởng cho mấy câu đố của mình cũng cao thiệt đó. Mình hơi ngốc ở chỗ là giải nào cũng là đồ handmade by me. hic, mà thui không sao, giết thời gian là chính. Sang tuần là bắt đầu thử sức với công việc mới rồi... Chẳng biết time sẽ thế nào... Nhưng nhìn chung là mình cần phải đi làm thêm nhiều thật nhiều để giải quyết hết những gì người khác đã giúp đỡ mình. Đêm nay chắc lại một đêm mất ngủ.
          Gió cứ lồng lộng lùa vào chỗ mình ngồi. Chan chứa lắm một nỗi buồn không rõ rệt.
          Mùa về thêm gió heo may
          Môi tê tái lạnh thân gầy rong rêu
          Xin đời đôi chữ yêu kiều
          Để mình ta với những chiều buồn tênh
          #20
            Hương Thầm 03.01.2009 13:56:02 (permalink)
            Đêm giao thừa lặng lẽ qua đi trong những suy nghĩ của một con bé đã trở thành người lớn mà vẫn không biết. Hơn bao giờ hết, nó cảm nhận rõ ràng dòng chảy của thời gian. Nó đã bắt đầu bước sang tuổi 24 mà tính cả tuổi mụ thì là 25.

            Đột nhiên trong lòng nó có một điều gì đó thôi thúc nó nhớ. Nhớ ai, nhớ điều gì, vì sao mà nhớ. Nó dường như không nhận ra...Bởi đã lâu rồi nó không còn biết đến cái từ ấy. Nó thốt ra từ ấy khi nhớ... nhưng bảo rằng nó viết thì nó làm được chứ bảo nó mở miệng sao mà khó quá. Lần nào cũng thế... mỗi khi nó thốt ra bằng tiếng nói của mình rằng nó nhớ... là nó khóc. Nó, những lúc ấy sao mà lạ lẫm với cảm giác của những ngày biết yêu...

            Thoáng một cái đã hết một năm, thoáng một cái nó đã thêm một tuổi. Cái mơ ước nhỏ nhoi của nó về một gia đình, mọt tương lai yên bình mỗi ngày một mù mịt hơn. Gia đình nào của riêng nó khi nó không thể với tới một điều gì mới mẻ cho cuộc sống và tâm hồn của mình đây. Nó và Hà Nội cứ mù mờ trong màn sương đêm lạnh buốt.

            Đi khám mắt... điểm cận viễn =13cm, thêm một mùa Giáng Sinh nó một mình, lại một năm sống một mình qua đi. Ngày tiếp ngày lại trôi trong mệt mỏi, gói nó trong một tờ giấy in đầy những vết mực tỏ vẻ bực bội. Áp lực về nhiều thứ cứ quấn lấy nó. Nó chợt giật mình....Nó sao mà lạ lẫm trong gương lắm. Nó cứ tàn phá bản thân mình bằng những đêm không ngủ, bằng những lần chán ăn...thời gian thì giống như một tên đồng phạm xấu xa đang tát nước theo mưa...Còn nó... một con thiêu thân lao vào thứ ánh sáng huyễn hoặc mà chỉ mình nó biết và mình nó nhìn thấy, cho đến khi nó nhận ra rằng đấy chỉ là ảo ảnh, chỉ là thứ ánh sáng không có thực thì nó đã thấy mình đi gần hết quãng đường thời tuổi trẻ.

            Nhìn vào gương...uh, con gái mà, ra đường cũng nên chỉn chu chứ. Thấy mình sao mà khác thế... Cái nét của bé Si ngày nào không còn nữa... thay vào đó là HT, là Lẻ Loi, là một người có khuôn mặt ít biểu lộ cảm xúc, là một người có đôi mắt giấu đi sau tóc mái và cặp kính to xù, dày cộp. Mọi người khuyên nên chăm sóc mi... để làm gì? Có bao giờ tháo kính ra đâu... Vẫn thế thôi mà....

            Sinh nhật anh Long..., tới sớm vì chẳng biết đi đâu, ngồi nguyên 2 tiếng trong im lặng...nghĩ ngợi nhiều thứ... nhìn thấy nhiều người, trong đó phần lớn là có đôi có cặp, lứa tuổi bằng hoặc nhỏ hơn mình... Chạnh lòng... mẹ lại giục... biết nói điều gì khi mình có câu trả lời...

            Đêm lạnh hơn nhiều... năm tuổi đấy... ai cũng cảnh báo... kệ... dù sao... cũng là HT
            #21
              Hương Thầm 22.09.2009 02:32:38 (permalink)
              Trở gió rồi. Tối nay nó đi về 1 mình. Mặc thêm cái áo khoác vào mà vẫn cảm giác lạnh. Nổi gai ốc, nó nghe gió luồn qua từng dây cảm xúc của mình. Lại là cái giảm giác ấy, tự nhiên linh tính mách bảo rằng nó lại trở về cô độc. Uh thì cái số nó thế, tránh sao cho được. Nó phải thay đổi cái cách sống. Đừng nghĩ cho người khác nữa. Nghĩ cho bản thân mình một chút. Không thích sao phải kìm nén, sao phải chấp nhận. Vẫn tập tành, hôm nay có lẽ xơi 1 viên thuốc để ngủ cho sớm, để mai dậy sớm. Để học thói quen ghi nhớ cho bản thân mình, khỏi cần ai nhắc, khỏi cần dựa dẫm vào ai, khỏi mang tiếng là mình bê tha.
              Uh, nếu là cuộc sống của mình thôi, có lẽ mình đã không như thế. Cảm giác thất bại đè nặng lên nó, cho dù về mặt công việc, nó không thể coi là thất bại, nhưng còn những điều khác. Chả hiểu sao khi type, tay nó cứ run bắn. Vì điều gì đây, vì lạnh hay vì điều gì đó đã ngủ yên trong lòng lại trỗi dậy.
              Nước mắt cứ rơi như bản năng. Nó tự tát vào mặt mình mà nói : " Cái thứ dở hơi, ngần ấy tuổi mà sao mít ướt thế. Mọi người phải gọi mày là mít ướt mới đúng chứ nhỉ."
              Gió mạnh thật, ngồi máy mà nghe cứ nôn nao trong dạ. Vừa mới làm thơ xong. Mong cái lạnh về để tìm kiếm vòng tay, giờ nghĩ lại thấy mình làm thơ kiểu dở hơi thật.
              Xót cho cái cảm giác lúc mình làm thơ ấy. Ờ, mà hình như mình lại sai. Người ta vẫn xác định là hướng về mình thế thì tại sao mình lại buồn. Vì áp lực công việc, vì những lý do bên ngoài, hay vì điều gì, chả rõ nữa.
              Cảm giác điên điên cùng với cơn gió đêm ngoài kia. Những kỷ niệm và nỗi đau như trang giấy bị vò nhàu nhĩ, tưởng đã bị vò lại, nhét vào 1 xó nào đấy giờ cứ chập chờn trong đầu. Nó muốn cười hô hô và cái mẹt mình.
              Ôi trời, gió, vừa thích, vừa ghét. Hâm rồi
              #22
                Hương Thầm 28.01.2010 16:20:13 (permalink)
                Vậy là đã lên xe hoa. Cái cảm giác không vui không buồn của một người con gái khi làm cô dâu gọi là gì nhỉ? Chỉ thấy trước mắt mình là một khoảng mênh mông và một con đường dài hun hút không có mấy ánh sáng phía trước mặt. Nụ cười gượng gạo của mẹ làm lòng cô nhói lên. Lời dặn dò của ông như xoáy vào tai cô hàng trăm nỗi lo lắng. Cái đời con gái, cái đời làm dâu sẽ bắt đầu đặt lên vai cô một số gánh nặng. Có lẽ cũng chả khác với những gánh nặng trước đây là mấy khi cô còn là con gái lớn trong gia đình.
                Mới mấy hôm trước, cô còn khóc, còn không chịu về sống trong một gia đình khinh bạc mình nghèo hèn. Vậy mà giờ, cô vẫn phải làm cô dâu. Nụ cười trên môi sao vẫn tươi như thế. Áo cưới vẫn trắng tinh, và những người xung quanh kia là những nụ cười thật đến đau lòng.
                Giờ thì mọi việc đã xong hết. Cô bắt đầu lại công việc của mình mà phận sự một người con dâu. Cô gái ngày nào trong cô là một cô gái cá tính và sắc sảo giờ biến đâu mất, chỉ còn một người đàn bà luôn miệng dạ vâng.
                Trời HN lạnh hơn trong những đêm mất ngủ.
                #23
                  Hương Thầm 02.02.2010 10:43:06 (permalink)
                  Mấy hôm nay Hà Nội ấm áp thấy lạ. Chả hiểu sao trong lòng lại cứ có một cảm giác buồn mơn man.
                  Uh nhỉ, thế mà đã hơn 1 tuần về nhà chồng rồi đấy. Cái nhẫn đeo tay của mình dù có lỏng mấy mình cũng không tháo ra, có lẽ vì muốn bản thân mình cảm thấy bình yên, nhưng....
                   Không còn những buổi lang thang phố Hà Nội một mình hoặc với một ai đó để rồi ba hoa đủ thứ chuyện, cái gì cũng sà vào xem hoặc vừa đi vừa bàn tính sẽ ăn gì, làm gì, mua gì và mấy giờ về....
                   Không còn những ngày đầy nắng là nó nô ức rủ bạn bè đi chụp ảnh. Uh thì nói chung là xấu, nói chung là dáng ko đẹp, và chỉ thích được chụp thôi.... nhưng mà vẫn thích chụp, chụp để lưu lại  kỷ niệm về những ngày đang và sẽ qua hay là những nơi mình đã từng đặt chân đến, hay đơn giản hơn là để khoe những bộ đầm mới thửa được. Nói chuyện với anh Q, thấy buồn hơn khi anh chốt một câu: Đôi khi chỉ cần có người đi cùng và chụp cho là cũng vui lắm rồi. Hẹn với anh khoảng 27 hoặc 28, nếu trời còn nắng đẹp thì sẽ đi làng hoa chụp ảnh, dù là bằng cái máy cũ mèm có 5 chấm. Hẹn là thế, nhưng nó biết những ngày nắng ấm này làm sao còn được đến tận hôm đó... Bất chợt nó thấy nhớ quay quắt mùi mực nướng, vị trà đá lành lạnh và cái cảm giác ngai ngái khi chợt hít vào lồng ngực cái mùi nước của Hồ Tây.
                   Không còn những lần rong ruổi te tởn ở chợ đêm, thích cái gì là rinh cái đầy về, mà chủ yếu là váy áo. Nó rẻ bèo, thậm chí có cái lúc thử thì đẹp, lúc về cóc thấy đẹp lại mang cho. Nhưng thấy bõ công đi và nói đúng ra là nó chẳng đáng bao nhiêu nhưng nó làm cho một đứa nào đó không thấy nhàm chán với cuộc sống lo toan hàng ngày.
                  Uh, lấy chồng rồi cũng khác. Cách nhìn về chữ yêu thương và quan điểm về chữ yêu cũng khác. Nó có nhiều người bạn tên Long, đếm sơ sơ trên đầu ngón tay đã chục người. Ấy là chưa tính đến tên chồng. 2 người bạn tên L của mình đều gặp chuyện. Với một người nó thông cảm và tìm cách giúp, nhưng anh ít online quá. Anh em biết nhau đã lâu mà dường như đến tận giờ mới biết hết những hoàn cảnh của nhau để mà chia sẻ. Hiểu anh hơn, hiểu chị hơn, hiểu về cuộc sống nhiều hơn và biết thêm về những khía cạnh dù mình đã trải qua mà vẫn thấy chua chua chát chát trong miệng khi nghĩ đến mấy từ gia đình. Còn người kia thì khác. Uh thì nó vẫn biết là lời thật nghịch tai. Nhưng rõ ràng nó cảm thấy nó đúng. Đã có gì đâu, thậm đến cả sự quan tâm cũng thờ ơ. Con gái trong tình yêu thường chảnh, dù ko yêu nhưng đến khi mất đi sự quan tâm nào đó cũng thấy vắng và tìm cách gọi người ta về. Nó hiểu cái trường hợp này lắm. Nó cũng đã từng thấy lẻ loi khi lựa chọn 1 để mất đi nhiều. Nhưng mà đấy là cái mà con người phải hướng đến trong cuộc sống. Dỗi. Chả buồn nói nữa. Nó cảm thấy sự quan tâm của mình bị phụ một cách phải nói là vô tâm. Nó cũng chả trách, con trai mà, kiểu người này khi yêu sẽ ko biết đến gì khác, lúc nào cũng hướng về cái gì tuyệt vời nhất từ phía kia mà ko nhận ra điều ko tốt cũng từ phía kia. Có khuyên cũng chả được. Cảm giác lại buồn buồn. Hy vọng hắn thành đôi.
                  Ăn một bữa ko hết, chắc lại nhét vào tủ lạnh để trưa mai đả tiếp. Dạo này nó hay nghĩ về bản thân mình. Uh, mình béo, ai cũng chê béo, cả nhà đều chê. Cố gắng cười, rồi lúc đi lựa đồ hay làm gì đấy nó đều cố gắng chú ý. Ám ảnh cái chữ béo, cả khi ăn lẫn khi mua đồ, chả dám mặc quần jean vì lộ nét xấu, toàn mặc váy, bất tiện. Vậy là có khi cãi nhau. Lại nghĩ ngợi, lại buồn... Cuộc sống của nó thật thiếu những lời khen tặng. Thế mà bao năm nay nó vẫn cứ thế mà sống được. Đến mẹ đẻ còn chả bao giờ khen, còn ba thì lời khen đếm trên đầu ngón tay của một bàn tay.
                  Mấy ngày nay nó chăm chăm vào công việc cũng khá nhiều. Cảm thấy ức chế điều gì đó. Uh thì tại mình cả, tại mình hay để bụng thù dai hay hầm bà lằng các tật xấu cứ đổ hết lên đầu mình cho nó nhẹ lòng đi.
                  Sắp tết rồi, cái cảm giác ko háo hức, không vui vẻ cứ hiện hữu trong lòng. Lại có thêm những lo toan về tài chính khi mình là người đã có gia đình....
                  Tầng 10 đón nhiều gió, tầng 10 cũng đón cái lành lạnh khi trời còn đang nắng hanh hanh. Mùa đông Hà Nội càng ngày càng khác....
                  #24
                    Hương Thầm 29.03.2010 23:42:29 (permalink)
                    Tối nay nó định sang mẹ, nhưng rồi ăn cơm xong muộn quá, lại có 2 đứa em và cái buổi chiều ngày hôm nay đã vắt kiệt sức của nó nên nó không thể nhấc chân đi nổi nữa. Tự nhiên nó thấy buồn. Giờ nó chả biết phải làm sao để chu toàn cho cả 2 gia đình nữa. Lúc tối nó vừa mới nhắc đến chuyện cái khăn mặt, mẹ T đã nhíu mày nói với vẻ gay gắt là cái H phải săn sóc cho thằng L chứ, sao lại để thế...? Nó buồn nhưng vẫn giải thích và vâng ạ. Nhìn mẹ T cười vui vẻ và quan tâm đến 2 chị em và chồng, nó cảm thấy chạnh lòng, có ai bằng mẹ ruột của mình đâu. Đi làm dâu là làm con người ta, nhưng nó không có cái sự gắn bó về máu thịt. Nó thì ở bên này cười đùa, cơm nước, còn ba mẹ thì vẫn đang ngồi phơi mặt ngoài đường, ở nhà ko có ai cơm nước gì, lúc về tới nhà cũng chỉ có 2 ông bà lọm cọm, một con chó và 1 con mèo. Nhìn mẹ T quan tâm 2 đứa em, nó chạnh lòng nuốt cũng ko trôi, vậy mà vẫn phải giả lả như là đang vui lắm. Mẹ cũng đâu có dám kể với ai chuyện của thằng em trai nó.
                    Cảm giác này, đúng nghĩa là đi làm dâu, không có cái gọi là mang nặng đẻ đau nên tình thương yêu của mẹ T không giống như những gì nó có thể dành cho bà. Giống như là về làm dâu thì cái chính là phải chăm sóc con của mẹ, phải chăm sóc anh và thương yêu anh giống y như mẹ. Nhưng nó đâu đã có con, đâu đã biết mẹ đã làm như thế nào, nó cũng không phải là mẹ mà là vợ của anh cơ mà. Nó đã cố gắng từng chút một, nhưng dường như chỉ hơi có sai là đã thành chuyện lớn rồi. Không có nhiều điều để nó có thể vui vẻ....
                    Tự nhiên bây giờ, nó thấy mình có thêm những điều không thể nói hay tâm sự với ai, nó viết nhiều hơn và đôi lúc cảm thấy đơn độc. Cái sự đơn độc này khác với sự đơn độc trước kia. Trước kia còn có thể nói, giờ thì chả nói được, kể cả với chồng.... Bởi vì một bên là mẹ với tình yêu thương bao năm tháng qua và một bên là vợ, người sẽ sống trọn đời và là gia đình về sau của anh, sẽ lại làm anh khó xử. Vậy là nó chả nói nữa.
                    Một ngày viết 2 bài,có lẽ điều đơn giản mà nó thấy ở nó lúc này là hâm hâm.
                    Mệt lả, người nó có cảm giác như bị đánh cho một trận nhừ tử chả muốn nhấc chân nhấc tay lên làm gì nữa. Thế nhưng mắt nó lại chong chong lên. Chiều nay nó gục xuống chưa đầy 15 phút nó đã lại giật mình dậy.
                    Hà Nội còn tiếp tục nắng ấm, hy vọng tới thứ 7 này trời vẫn nắng ấm để rủ Trang và Trà đi cho vui.
                    Mà chả biết nó có vui được với tình trạng này không nữa.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2010 23:44:42 bởi Hương Thầm >
                    #25
                      Hương Thầm 19.04.2010 10:16:50 (permalink)
                      Hôm nay ngồi lì với công việc suốt cả gần 5 tiếng đồng hồ mới chịu rời ra, nó tự cho mình một tiếng ngồi đọc các thứ linh tinh rồi mới lại tiếp tục suy nghĩ trong cái đầu của mình.
                      Tự nhiên nó nghe thấy đâu đó giai điệu bài hát ấy, cái bài hát gợi cho nó biết bao nhiêu kỷ niệm về những thăng trầm gia đình mà nó đã từng trải qua trước đây.
                      Nó nhớ đến khuôn mặt cười của dì cách đây 15 năm và những nếp nhăn trên khóe mắt của bức ảnh được chuyển về Việt Nam cách đây 3 năm. Chưa bao giờ nó quên được những nụ cười của dì, những đồng tiền lẻ nhỏ nhỏ như 1 trăm, 2 trăm để nó mua kem, mua kẹo khi đi học, mấy thứ hoa quả dì chuyển vào tay nó qua chấn song cửa. Rồi hai dì cháu cứ ngồi kể chuyện cho nhau nghe cùng những tiếng cười khúc khích xuyên qua tấm tôn của cái cửa xếp sắt....
                      15 năm trước, dì bị bán sang Trung Quốc bởi tay người chồng đã sống cùng dì được 4 năm. Có lẽ điều này sẽ chẳng ai được biết đến nếu không có một lần dì tình cờ gặp bà con của người vợ hàng xóm của chồng dì sang Trung Quốc chơi. Những nét chữ nguệch ngoạc của một người mới học đến lớp 3 như chứa thêm cả sự tủi hổ uất nghẹn. Dì kể, viết còn sai chính tả, có lẽ dì viết được như thế, có thể coi là nhớ được nhiều tiếng Việt lắm rồi.
                      Dì đã có gia đình, có hai nhóc tì xinh xắn, đều là con trai, còn chụp ảnh rửa ra mà gửi về cho ông bà ngoại nữa.
                      Cách đây hơn 3 năm, mùng 2 tết, ông bà nhận được bức thư ấy cùng với ảnh của dì và 2 em. Cả nhà nó tức tốc phi về ngoại, rồi nước mắt nữa, nhiều lắm. Chỉ có ông là không thấy khóc, chỉ thấy mắt ông sáng hơn, nhưng khuôn mặt thì khắc khổ và mái tóc thì bạc nhiều hơn trước. Lúc ấy nó đủ lớn để hiểu biết mọi chuyện. Nó thấy dì Anh mùi mẫn quệt nước mắt rồi kể cho em T nghe về người dì đã thất lạc từ khi con bé mới được có mấy tháng. Rồi đôi mắt lúc nào cũng đầy gỉ nhoèn của bà ngoại cũng ầng ậng nước rồi vỡ ra trong tiếng khóc. Tấm lòng người mẹ đã ngóng con suốt 10 năm dù biết con mình đã ổn định, đã có gia đình và quan trọng nhất là còn sống vẫn không hết xót xa khi đọc lá thư ấy.
                      Đời người con gái biết được bao ngày hạnh phúc, vậy mà dì hơn nửa cuộc đời chịu khổ ải lao thân.
                      Hôm nay chợt nghe lại bài hát ấy, nó lại nghĩ đến dì. Biết bao giờ dì về lại được Việt Nam, biết bao giờ ông được gặp hai đứa cháu ngoại mà có một đứa giống ông như đúc ấy. Biết bao giờ bà được vuốt lên mái tóc lúc nào cũng tỉa ngắn cũn như con trai của dì mà móm mém cười, rồi mắng yêu tiên sư nhà mày...
                      Giả như có về thì cũng vội vã, như một cơn gió xác xơ đi tìm miền ấm áp để gửi thân, chưa dừng lại được bao lâu đã lại vội vã bay đi không ngừng nghỉ. Dì cũng thế, về cũng vội vã rồi đi cũng lại vội vã mà thôi.
                      Tự nhiên thấy lòng nao nao, chỉ muốn giở lại những bức ảnh để thấy được nụ cười của dì, vẫn tươi tắn nhưng thêm nhiều dấu vết của mưa nắng dãi dầu in trên khóe mắt.... Hy vọng nó sẽ tìm được dì về cho ông....

                      Hà Nội ngày trở về

                      Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về lấy cho mình dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen, dù chỉ là một chiều sương giăng lối cũ. Tôi bồi hồi, khi chạm bóng cửa ô, như ngày xưa, mỗi lần chạm vai gầy áo mẹ. Ôi nỗi nhớ, muôn đời vẫn thế, như dòng sông Hồng cuộn đỏ mãi trong tôi.

                      Vội vã trở về, vội vã ra đi. Chẳng thể nào qua hết từng con phố. Nhưng còn đó mùa thu, mùa thu đầy gió, và rêu xanh bên những gốc cây già. Vội vã trở về cùng tháng năm xưa, sau những con đường, dầu dãi nắng mưa. Bên quán nhỏ, em buồn nghe lá trút. Chiều mưa sa giăng kín phố dài.

                      Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ, tôi vội vã trở về, đêm nghe tim mình rưng rưng trong nước hồ thu.
                      #26
                        Hương Thầm 29.11.2010 15:29:30 (permalink)
                        Hà Nội ngày 29/11/2010
                        Tiếng chuông điện thoại reo vang, nó giật mình, kéo bản thân ra khỏi cơn ngái ngủ mệt mỏi, bắt máy và uể oải alo. Bên kia đầu dây, giọng mẹ khàn khàn:
                        - Con thế nào rồi, có ăn uống được gì không, có bị nôn nhiều không, sáng nay có đi làm không? Mẹ cứ thế, với cái giọng khàn khàn ấy, hỏi nó từng chập, từng chập rồi im lặng nghe nó trả lời cũng theo cả chập, lần lượt cho từng câu hỏi của mẹ.
                        - Con vẫn đi làm, nhưng không ăn được gì, nôn ra hết mà mệt lắm mẹ ạ.....
                        Thế rồi mẹ nhỏ giọng nói:
                        - Uh, cố gắng con ạ, ngày xưa bầu mày mẹ cũng yếu như thế mà còn chả có mà ăn cơ, giờ ít nhất mày cũng được đầy đủ dinh dưỡng thì mẹ đỡ lo. Thôi có khách, nhớ ăn sáng rồi hãy đi làm con ạ.....
                        - Vâng, con nhớ rồi
                        Nó vừa định cúp máy thì nghe tiếng mẹ dặn với lại:
                        - Đừng có uống nước nhiều, thay nước bằng sữa mà uống cho nó bù dinh dưỡng lúc không ăn được đấy nhá....
                        Ngay sau đó, mấy tiếng giục léo xéo phía ngoài vọng vào điện thoại. Mẹ dường như đã đặt điện thoại xuống, ko bấm dừng cuộc gọi mà chạy ra bán hàng từ khi nào.
                        Nó bấm điện thoại và bò từ trên giường vào nhà vệ sinh để làm thủ tục buổi sáng trước khi đi làm.
                        Đến công ty, sáng thứ hai, tất cả đều là thủ tục hành chính và giấy tờ chứ không đi kiếm khách hàng, không có nhiều công việc và cũng chả bận rộn như ngày thường. Nó mệt, ngồi miên man trong dòng suy nghĩ của một... bà bầu mới được gần 2 tháng.
                        Bất chợt mùi thức ăn từ bên ngoài thốc vào, chính xác hơn là cái mùi rán cá làm nó lộn tùng phèo hết cả ruột gan suốt cả tháng nay như thường lệ, đúng giờ lại bốc lên. Ngấy ngấy, khét khét, tanh nồng và phải nói là kinh khủng..... Nó luống cuống lao thẳng vào nhà vệ sinh, nôn, ọe, nói chung là tất cả những thứ gì còn trong bụng từ hôm qua đến giờ đều đã theo đường đi vào mà trở ra lúc đấy. Nước mắt giàn giụa, mặt tái xanh, nó vẫy cô nhân viên đang ngồi nhờ mang cho ít giấy ướt để sẵn trong ngăn bàn. Đầu óc chóng quay và người nó thì lử đử.
                        Ra đến bàn làm việc, nó thẫn thờ ngồi và thẫn thờ nhớ mẹ......
                        Ngày xưa, mẹ mang thai mình cũng là đứa đầu tiên, có lẽ còn mệt mỏi hơn mình bây giờ.... lại đói ăn vì khi ấy ba mẹ mới ra ở riêng vì bất đồng quan điểm với ông bà nội. Cái đói, cái khát ngày ấy không ngăn cản được sự ra đời của một đứa con gái là nó, cũng không thể ngăn cản nó lớn lên cho đến tận bây giờ. Chỉ biết rằng, sau 26 năm mang nặng đẻ đau và nuôi nấng hai chị em, cùng với những biến cố gia đình và tác động của thời gian, mẹ trở nên tiều tụy vào yếu như hiện tại. Nó chỉ nghĩ ngợi nhiều, bất chợt nó nghĩ, sau khi đứa nhỏ này ra đời, có lẽ nó cũng giống mẹ, cả đời phấn đấu để mưu cầu một tương lai tốt đẹp và đầy đủ hơn cho đứa nhỏ còn chưa thành hình này. Bất giác, nó nổi da gà và cảm thấy sống mũi mình cay cay. Nó còn nhớ như in cái ngày nó báo tin mẹ sắp có cháu ngoại. Nó lao thốc vào nhà, nói với cái giọng run run như không tin tưởng vào chính mình với mẹ:
                        - Mẹ ơi, hình như con sắp có cháu.
                        Mẹ mừng quýnh, hỏi dồn:
                        - Được bao lâu rồi hả con, có triệu chứng gì không, dùng que thử thai chưa, chồng con biết chưa, đã nói cho ai chưa......?
                        Rồi nhìn nó ngây ra thì lại cười cười hỏi lại từ đầu. Mẹ cười, mặt đỏ lựng không phải vì điều gì mà bởi làn da của mẹ đã có màu đỏ từ rất lâu rồi. Làn da dãi dầu mà nó đã nhìn thấy từ khi nó chào đời cho đến tận bây giờ, mặc dù đã có nhiều hơn những nếp nhăn so với ngày xưa.
                        Nó thận trọng trả lời mẹ, và cuối cùng từ hôm ấy, ngày nào mẹ cũng gọi điện ít nhất là 2 lần cho nó để hỏi han và để... biết tình hình. Mẹ dặn:
                        - Bao giờ chắc chắn thì hãy nói với bố mẹ chồng và chồng con nhé. Kẻo chưa có làm họ mừng hụt thì khó nói lắm con ạ. Mẹ đã nói là có sớm đi có phải tốt không.... còn kế với chả hoạch, làm tao suốt ngày lo cho mày....
                        Rồi vô thiên lủng nhứng thứ lặt vặt khác. Từ món ăn cho đến nước uống đến hoạt động ngày thường đến việc đi ra đường giữ ấm những phần nào cơ thể là quan trọng nhất..... Hình như ngày xưa, khi mẹ mang bầu nó, bà ngoại cũng từng chăm mẹ như thế mặc dù không có điện thoại để được tiện lợi như bây giờ.
                        Nó không còn hớn hở chạy xộc vào ôm cổ mẹ mà hét lên một câu : "Con chào U" mỗi lần thăm mẹ nữa, thay vào đấy là mẹ tất tả ra tận cửa xách đồ vào hộ nó mặc dù, phu quân của nó thì lúc nào cũng mang hết trên người để mẹ đỡ phải xách lủng củng rồi.
                        Nó không còn lượn chợ búa để mua thêm đồ cho vào tủ lạnh vì U lười đi chợ nữa. U sợ con gái lo thầy u không có thức ăn khi đi làm về muộn. Nó đến nhà, mở tủ lạnh lại càu nhàu thầy u ko chịu lo cho bản thân. Ngược lại, nó cũng chả càu nhàu cho được nữa bởi vì nó luôn luôn hiểu rằng mẹ vất vả sớm tối không lo cho chính bản thân được cũng vì mưu sinh cho cái gia đình nho nhỏ.... cũng vì mẹ lo rằng, sau này nó sinh, không có gì cho cháu....
                        Nó không còn đi những đôi guốc cao lênh khênh để cải thiện chiều cao mà mẹ thấy ngứa mắt nữa. Mẹ thấy điều này làm mẹ vui nhất. Mẹ thường gọi điện cho bà thông gia, buôn chuyện, hỏi han rồi nhờ vả chăm sóc, dù biết bà thông gia giờ đã không thể chăm sóc cô con gái đầu lòng của mẹ như người khác nữa vì chân bà đã không còn đứng vững. Nhưng nó thấy mẹ dường như ít nếp nhăn hơn khi mẹ nói chuyện về đứa nhỏ trong bụng cô con gái của mình.
                        Nó cũng nghĩ đến mẹ nhiều hơn nữa để mà biết cố gắng vì đứa nhỏ trong bụng. Nó mới bước vào thời kỳ thai nghén có gần 1 tháng mà đã ra nông nỗi này, huống hồ ngày xưa mẹ thiếu ăn thiếu mặc, lại vẫn phải lao động chân tay để mưu sinh. Nó biết, mẹ yếu như vậy thôi, nhưng nghị lực trong mắt mẹ thì lớn lắm. Nghị lực ấy đã giúp ba duy trì cái gia đình nhỏ suốt gần 30 năm qua và cũng chính nghị lực ấy giữ cho gia đình nhỏ của mẹ và của nó được bền vững đến tận ngày hôm nay dù qua bao nhiêu là sóng gió.
                        Nó mong chờ ngày tháng qua mau để khi đứa nhỏ chào đời, nó được mẹ ôm vào lòng che chở. Còn nó thì hạnh phúc nói với mẹ một câu duy nhất, cái câu mà chính mẹ và tất cả nhà đều mong mỏi cho đứa cháu sớm này rằng: "U ơi, con đã làm mẹ!"
                        #27
                          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 27 trên tổng số 27 bài trong đề mục
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9