Kinh sở tranh hùng ký quyển hạ
Chương một
Gặp lại cố nhân
Năm 511 trước công nguyên, Chu kính vương năm thứ chín.
Ngô vương Hạp Lư chấp nhận đề nghị của Ngũ Tử Tư và Hoàn Độ, dùng chiến lược "Địch lui ta tiến, địch tiến ta lui" chia quân quấy nhiễu quân sở, khiến quân Sở đối phó cực kỳ mệt mỏi.
Năm 510 trước công nguyên, Chu Kính Vương năm thứ mười.
Quân Ngô tấn công ba toà thành "Di, Tiềm, Lục", quân sở đến cứu, quân ngô rút lui, rồi lại tiến đánh "Huyền" thành, quân Sở đến cứu, quân Ngô lại lui binh.
Năm 509 trước công nguyên, năm Chu Kính Vương thứ mười một.
Quân Ngô tiến đánh nước Việt, Việt quân thua to đành phải quay sang liên thủ với người Sở, từ đây nước Ngô không còn phải lo về mặt sau nữa. Hai người Ngũ Tử Tư và Hoàn Độ càng gấp gáp lên kế hoạch toàn diện đánh Sở, tình hình hai nước cực kỳ căng thẳng, Cuộc chiến không biết lúc nào thì bùng nổ.
***
Hôm nay Hoàn Độ đang duyệt binh tại đại giáo trường, binh lính Ngô quốc kỷ luật chỉnh tề, tiến thoái rất có trật tự và tự nhiên. Hoàn Độ lấy làm mãn ý, Nghĩ đến mình từ một người không biết gì về hành quân, đánh trận vậy mà lắc mình một cái đã trở thành một đại gia về binh pháp cả thiên hạ nghe danh. Giống như đang sống trong một giấc mộng đẹp.
Hoàn Độ phân phó thuộc hạ tiếp tục luyện binh, rồi muốn quay về phủ tướng quân nghỉ ngơi, cất bước đi tới cổng giáo trường thì chạm mặt với một đám người, trong đó một người chính là Phu Khái Vương, bên cạnh y là một thiếu nữ rất đẹp, cả người đầy binh khí, trông khí khái anh thư đầy mị lực, đôi tròng mắt trong sáng ánh lên hoang dại, đầy vẻ dũng cảm và thách thức.
Mỗi lần Hoàn Độ gặp Phu Khái Vương đều là trong các cuộc nghị sự với Ngô Vương, chạm mặt ở ngoài như thế này là lần đầu tiên.
Hoàn Độ vội vàng tránh sang một bên, cúi người thi lễ. Phu Khái Vương đang là trụ cột của triều đình, thế lực sâu rộng, ngay cả Hạp lư cũng không dám trái ý y.
Trong mắt Phu Khái Vương đầy vẻ lạnh lẽo, quét mắt nhìn Hoàn Độ một cái. Hoàn Độ cảm thấy da mình nóng lên như bị lửa đốt, thầm kinh hãi, y quả nhiên không hổ danh Ngô Việt đệ nhất cao thủ, công lực khiến người ta phải sợ hãi.
Phu Khái Vương cất giọng đầy vẻ lạnh lùng:
- Binh pháp của Tôn tướng quân thiên hạ đều biết tiếng, chắc hẳn là kiếm pháp cũng không tệ!
Mấy kẻ đồng hành xung quanh y cười ầm lên, tiếng cười đầy vẻ chế nhạo.
Hoàn Độ tu dưỡng cực cao, không hề nổi giận trả lời:
- Tiểu tướng từ nhỏ đã học tập binh pháp, chuyên dùng đối phó với thiên quân vạn mã. Chuyện tranh đấu giữa hai cá nhân quả là không hề để ý đến.
Lời này của y vừa công vừa thủ, ám chỉ những cuộc tranh đấu cá nhân không đáng bận tâm, mà chỉ coi trọng việc tranh hùng trên sa trường trong chốn thiên quân vạn mã.
Một tràng cười như ngọc reo, vang lên từ đôi môi người đẹp, sau đó nàng ta cất tiếng:
- Tôn tướng quân nói sai rồi, giả như bây giờ ta rút kiếm chém chết ngài, vậy thì ngài lấy gì để tự cứu đây!
Giọng điệu của nàng đầy vẻ khiêu khích, chắc dưới con mắt nàng thì Hoàn Độ chỉ là một con số không to tướng. Một trận cười ngiêng ngả nữa lại vang lên từ đám người chung quanh.
Trên mặt đám thân binh đứng bên Hoàn Độ hiện ra vẻ căm phẫn, có mấy người vội vàng chen lên che trước mặt gã, hiển nhiên là sợ quý bà trẻ này xuất thủ thật thì khốn.
Phu Khái Vương quát lớn:
- Thư Nhã không được vô lễ! Tôn tướng quân, xin lượng thứ cho, tại ta dạy bảo đứa con gái Thư Nhã này không nghiêm. thành ra nó mới ăn nói lung tung như thế.
Y làm như đang la mắng con gái, nhưng ngữ khí thì đến nửa điểm trách cứ cũng không hề có.
Hoàn Độ tự biết là ảnh hưởng của mình càng ngày càng lớn, sẽ khiến nhiều người ghen ghét, chuyện xảy ra hôm nay chính là để thử phản ứng của gã đây.
Hoàn Độ cung tay:
- Phu Khái Vương, nếu ngài không còn gì phân phó, tiểu tướng xin được về nhà nghỉ ngơi, xin thứ tội cho.
Nói xong liền cùng thân binh dời bước.
Tiếng nói của người đẹp réo rắt đuổi theo:
- Lần sau gặp lại, tiểu nữ nhất định xin được ngài chỉ giáo.
Sau đó là một tràng cười như chuông bạc ngân lên lanh lảnh.
***
Hoàn Độ về đến phủ thì gặp thân tín của Ngô Vương phái đến. Thì ra là chuyên sứ của nước Tấn vừa đến, nên gọi gã tối nay đến dự buổi đại tiệc chiêu đãi sứ thần. Hoàn Độ rửa dáy qua loa rồi vội vàng vào cung.
Gã ngồi xe ngựa đi đến giữa đường thì gặp xe của Ngũ Tử Tư, Ngũ Tử Tư mời gã qua ngồi cùng xe, vừa đi vừa nói chuyện. Ngũ Tử Tư nói:
- Sau buổi duyệt binh sáng hôm nay, Đại Vương rất lấy làm hài lòng.
Hoàn Độ vội nói:
- Hoàn toàn là công sức của Ngũ tướng quân huấn luyện, tiểu tướng chỉ ra sức làm theo ngài mà thôi.
Ngũ Tử Tư rất lấy làm khoan khoái vì mấy lời khiêm nhượng của gã, nghĩ sang chuyện khác, đột nhiên hỏi về vấn đề xảy ra sáng nay tại giáo trường:
- Nghe nói mới rồi Phu Khái Vương và đứa con gái Thư Nhã khiêu khích ngài, không biết là ngài ứng phó ra sao?
Một lúc sau thấy Hoàn Độ vẫn trầm ngâm không nói, biết gã đang khó xử, liền an ủi:
- ta cũng biết việc này rất khó mà giải quyết, trừ phi có sự can thiệp của Đại Vương. Thư Nhã vốn cứng đầu cứng cổ, đến Phu Khái Vương cũng không quản được nàng. mà nàng ta mới hai mươi tuổi, mắt mọc trên trán, rất nhiều thế gia mỹ mạo đến cầu thân bị nàng ta dùng kiếm đánh đuổi. Nếu mà nàng ta để ý đến ngài, thì ngài sẽ đau đầu đó.
Hoàn Độ hỏi:
- Võ công của nàng ta như thế nào?
Ngũ Tử Tư cười khổ:
- Đây là điều khiến người ta đau đầu nhất, Thư Nhã tuy là con gái, nhưng cực kỳ thông minh, lại được phụ thân chân truyền. Khiếm khyết duy nhất là chưa có nhiều kinh nghiệm giao đấu. Hơn nữa trong tay còn có thanh bảo kiếm Việt vương dâng tặng, mà Đại Vương ân tứ ban cho. Thanh kiếm này mang tên "Việt nữ" cực kỳ sắc bén, khiến nàng ta càng như hổ thêm cánh.
Hoàn Độ nói:
- Xin Ngũ tướng quân yên tâm, ta sẽ tự có cách ứng phó.
Gã ám chỉ rằng với võ công tuyệt thế của Phu Khái Vương chắc gì đã thắng được Hoàn Độ này, chỉ ỷ vào một thanh lợi kiếm thì làm quái gì được ta! Ngũ Tử Tư thì nghĩ là gã muốn an ủi mình nên mới nói thế, muốn cảnh tỉnh gã liền nói:
- tôn tướng quân không nên coi nhẹ đứa con gái này, ta nhìn tinh thần khí độ của ngài cũng biết ngài là một cao thủ dụng kiếm. Nhưng Phu Khái Vương đang là đương kim đệ nhất cao thủ của Ngô quốc, với tuyệt học gia truyền, tuyệt đối không thể coi thường được đâu.
Hoàn Độ không muốn nói chuyện này nữa, liền hỏi sang chuyện khác:
- Không biết hôm nay chuyên sứ của nước Tấn là ai?
Ngũ Tử Tư trả lời:
- Người này tên gọi Vu thần, Hắn ta nguyên là đại thần của nước Sở về sau vì mỹ nữ Hạ Cơ mà phản bội nước sở, Hiện đang được triều đình nước Tấn rất tín nhiệm. Tôn tướng quân! Ngài bị sao thế?
Nguyên là y thấy sắc mặt Hoàn Độ đại biến, một người y biết là dù cho cả núi băng sập ngay trước mặt cũng không hề chớp mắt, vậy mà vừa mới nghe thấy cái tên Vu thần đã có phản ứng như vậy làm sao y không kỳ quái cho được.
Hoàn Độ nói:
- Không gì, chỉ là ta đang nghĩ sang chuyện khác.
Xe dừng lại trước chính môn của Ngô cung, Hoàn Độ thầm kêu may mắn, nếu không sẽ không biết giả thích ra sao đây.
Hai người xuống xe tiến vào cung, Đại yến tối nay ở trong nội điện Tường không. Ngô Vương sẽ ngồi trên điện cao bên trái, bên phải ông là vị khách của nước Tấn. các hàng chiếu hai bên đương nhiên là dành cho các công khanh đại thần của nước Ngô, trung tâm điện là một khoảng trống rộng rãi, các tiết mục múa hát tạp kỷ sẽ diễn ra ở đây.
Hai người đến khá sớm, chỉ mới có đại thần Đẩu Tân có mặt trong sảnh, sau đó Phu Khái Vương, Bạch Hỉ, Tử San và các công khanh đại thần khác cũng lục tục kéo đến. Đợi thêm một lúc thì Ngô Vương và một nam tử cao gầy vẻ mặt uy nghiêm cũng tiến vào nội điện. Tiếng đàn tiếng sáo liền trổi lên vi vu, lễ tiết hết sức chu đáo. với nghi lễ này ví như ở nước Lỗ thì hết sức bình thường như cơm bữa, nhưng nếu ở một quốc gia man di mới được khai hoá như nước Ngô này mà nói, thì quả là quá phô trương. Chứng tỏ Ngô Vương Hạp lư đối với sứ thần của nước Tấn hết sức coi trọng.
Ngô vương giới thiệu khách với từng người một, khi đến trước mặt Hoàn Độ, Vu Thần vừa nhìn thấy nét mặt không khỏi thoáng qua một tia kinh hãi. chỉ là Vu Thần cũng là người già dặn, nét mặt lập tức khôi phục lại vẻ bình thường làm như mới gặp lần đầu, cung tay cùng Hoàn Độ chào hỏi, nói vài ba câu khách khí. Mọi người hoàn toàn không ai để ý, chỉ có Ngũ Tử Tư là không để lọt qua mắt thần tình của hai người, hình như đã bắt đầu nghi ngờ, y nối hai sự kiện lại với nhau: đầu tiên là Hoàn Độ biến sắc khi nghe đến tên Vu Thần, thứ hai là khi Vu Thần gặp mặt Hoàn Độ cũng có thần tình khác lạ. Thật không thể không nghi ngờ cho được.
Mọi người lần lượt vào chỗ ngồi, theo lệ nói vài lời khách sáo, nâng ly chúc mừng. Sau đó Hạp Lư đi luôn vào vấn đề chính, nói:
-Sự kiện Vu chuyên sứ đến đây quả là một sự cổ vũ rất lớn cho nước Ngô của ta, nước Tấn ngài có ý muốn cùng ta thiết lập liên minh, tiến đánh nước Sở, không cho nước Sở hoành hành ngang ngược, thật phúc lắm thay.
Trong sảnh liền nổi lên một trường ồn ào những tiếng chúc mừng, khánh hạ râm ran.
Hoàn Độ thầm nghĩ việc này là do Vu Thần ra sức thuyết phục, chưa cần nói đến việc nước Tấn ra quân tương trợ, chỉ cần nước Tấn kìm chế các nước ở phương bắc, không can dự vào cuộc chiến tranh Ngô, Sở cũng đã là tin tức cực tốt rồi.
Vu Thần cười lớn nói:
- Quốc quân anh minh của nước ta coi việc chăm lo hoà bình cho thiên hạ là nhiệm vụ của mình. nước Sở luôn xâm lăng các nước nhược tiểu, lệnh doãn Nang ngoã tàn bạo, hiếu chiến. Làm sao mà nước ta không quan tâm cho được.
Hạp Lư nói:
- Ngoài việc kết liên minh với nước Tấn, Vu chuyên sứ còn mang đến từ nước Tấn rất nhiều chiến xa và binh lính, khiến ta mở rộng tầm mắt về khả năng, kỹ thuật dùng chiến xa và lục quân thượng thừa của Trung nguyên.
Vu Thần cười ha ha nói:
- lời vàng ngọc quả là không dám nhận, chỉ là mong qua sự tiếp xúc này, hai bên cùng hiểu nhau, để tăng khả năng đối phó và chiến thắng người Sở mà thôi.
Vu Thần nguyên là người Sở, nhưng vào thời ấy quan niệm quốc gia không sâu sắc bằng gia tộc "một giọt máu đào hơn ao nước lã" gia tộc luôn quan trọng hơn quốc gia. cho nên Vu Thần quyết chí diệt Sở, vào thời đó không có gì là lạ thường.
Vu Thần nói tiếp:
- Ta còn vâng mệnh Quốc quân, ngoài chiến xa ra, đặc biệt tuyển chọn trong cả nước được mười vũ cơ, tài nghệ tuyệt vời. Mời các vị thưởng thức.
Nói rồi vỗ tay một cái, từ phía sau điện lập tức nổi lên tiếng đàn, tiếng sáo, mười vũ cơ đẹp đẽ như tiên vừa ca vừa múa tiến vào, quả nhiên đều là những mỹ nữ ngàn người chọn một.
Hoàn Độ xem ra các mỹ nữ này đều khí chất cao quý, chắc là con cháu của các đại gia quý tộc lụn bại bị bán làm nữ nô. Có thể thấy nước Tấn rất coi trọng việc liên minh này.
Sau khi múa hát xong, các mỹ nữ nhẹ nhàng lùi ra khỏi điện. Đám nam nhân trong điện hồn phách cũng đi theo, sắc đẹp quả là có sức quyến rũ cực lớn, đến ngay cả Hạp Lư cũng không ngoại lệ.
Vu Thần nói:
- Những mỹ nữ này không những ca hay múa giỏi mà đối với việc hầu hạ trong tư phòng cũng thiện nghệ chu đáo. chỉ là một chút tâm ý của ta. xin Đại Vương thu nhận.
Hạp Lư ngửa cổ lên lên trời cười lớn, hiển nhiên là với món hậu lễ này thích thú vô cùng vừa rồi nghe thấy những mỹ nữ này tinh thông thuật chăn gối, tâm tư liền thấy thoải mái. Là nam nhân mà, khi nói về chuyện này thì lập tức thấy gần gũi hơn.
Hạp Lư sau khi đáp tạ, do dự một lát rồi chọn trong đó ra tám người chia ra tặng cho đám quần thần, Hoàn Độ cũng được tặng một nàng.
Trong lòng Hoàn Độ ý nghĩ xoay chuyển nhanh như điện, thầm nghĩ giá như Hạp Lư có thể trong một lần tặng cả mười mỹ nữ cho thủ hạ, chứng tỏ tấm lòng thì quả đáng là đáng mặt bá chủ trong thiên hạ không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng lại thấy y do dự bất quyết rồi dành cho mình nhiều hơn một mỹ nữ, một ngày nào đó chìm đắm vào trong dục lợi ai dám đảm bảo sẽ không làm ra những điều xấu xa. trong một chớp mắt mà Hoàn Độ đã đánh giá Hạp Lư thấp đi nhiều lắm.
Gã quay sang nhìn về phía Ngũ Tử Tư, tuy y cũng được tặng mỹ nữ mà hoàn toàn không hề tỏ ra vui mừng. Hoàn Độ hiểu y toàn tâm toàn ý chỉ muốn trả thù nước Sở về việc giết cha anh mình, ngoài điều đó ra y không muốn gì nữa. Tâm tư gã chợt thấy chấn động, nghĩ rằng thù hận thật là đáng sợ, có thể khiến con người ta quên đi mọi thứ kể cả sắc dục.
Yến hội tiếp tục cho đến hơn nửa đêm thì kết thúc.
***
Khi Hoàn Độ về đến phủ đệ của mình thì đã vào giờ sửu.
Vừa bước vào đại sảnh thì nghe thủ hạ thân tín báo rằng đang có người khách phương xa chờ đợi ở nhà ngang phía sau, Hoàn Độ lấy làm băn khoăn vội rảo bước tiến vào.
Một người đàn ông to lớn, mạnh mẽ đang đứng thẳng ở giữa phòng, nét mặt dầu dãi phong sương, một vết sẹo như dao chém vắt từ đuôi mắt đến khoé miệng. Nhìn thấy Hoàn Độ trong mắt y ánh lên vẻ kích động, long lanh như đầy nước.
Hoàn Độ vội xua tay cho đám thủ hạ thối lui.
Người đó thở hắt ra một tiếng rồi quỳ thụp xuống.
Hoàn Độ vội vàng đỡ dậy, nói:
- Bây giờ thời thế đã khác, Bản Trường ngươi không cần phải thế.
Hoá ra kẻ đó chính là Trác Bản Trường người đã hộ tống Hoàn Độ chạy chốn khỏi Khước thị sơn thành sau đó vì để tránh địch nhân truy sát mà chia nhau phân tán đi các nơi.
Trác Bản Trường theo lời gọi mà đến, hai người gặp lại nhau tưởng chừng như đã trải qua cả một cuộc đời.
Trác Bản Trường ngẹn ngào:
- Chủ công...!!!
Tâm tình của y cực kỳ kích động, bật ra được hai tiếng rồi không thốt ra được tiếng nào nữa.
Hoàn Độ hiểu được cảm giác của y, tự nhiên cũng chợt nhớ rằng hai người đã xa nhau đến cả năm năm có lẻ, gã muốn xoa dịu nỗi xúc động của Trác Bản Trường liền vỗ về hỏi han:
- Tình hình của các ngươi hiện giờ ra sao?
Vào lúc cuối cùng trốn chạy trối chết, bên cạnh gã còn độ khoảng gần một trăm người, tình hình của họ ra sao? Thân là chủ công của họ, nên đó là điều mà Hoàn Độ quan tâm nhất.
Nét mặt Trác Bản Trường hoà hoãn dần, tâm tình đã từ từ trở lại bình thường. Y vốn là người điềm tĩnh, sắc sảo, chỉ là mới rồi chợt thấy Hoàn Độ, người mà y không biết là còn sống hay đã chết, nên mới trở nên kích động như vậy.
Trác Bản Trường nói:
- Ngày hôm đó bọn thuộc hạ chia nhau chạy trốn, tuân theo lệnh của chủ công phân phó, tại các nơi thay tên đổi họ, chuyên tâm làm ăn buôn bán, không ít người đã trở thành đại nhân vật trong nghề nghiệp của mình. Thuộc hạ không nghĩ là binh pháp áp dụng vào nghề buôn bán cũng hay lắm.
Nói đến đây thì khẽ mỉn cười.
Trác Bản Trường nói tiếp:
Thuộc hạ trốn về Đồng Lục sơn, ở đó theo nghề khai thác mỏ vàng, cũng kiếm được kha khá.
Hoàn Độ cười khe khẽ:
- Biết là ngươi lợi hại rồi, nếu ai nói ngươi đi buôn mà chịu thua thiệt, không kiếm ra tiền thì ta là người đầu tiên không tin.
Trác Bản Trường tiếp tục:
- Thuộc hạ đợi tình thế yên tĩnh lại rồi, dùng một thủ pháp độc đáo liên lạc với từng người. Nhân vì sợ bị Trung Hành phát hiện ra, Nên đã thay đổi, hoàn toàn sử dụng phương pháp liên lạc mới. Tất cả tìm được năm mươi hai người. Chủ công! Có một điều này thuộc hạ muốn cho chủ công biết, là cả thảy năm mươi hai người, trong năm năm qua không ai là không nỗ lực luyện kiếm, chờ đợi ngày chủ công trở về lãnh đạo bọn thuộc hạ báo thù.
Hoàn Độ cảm động thầm nghĩ, Thủ hạ mình đều là những tinh binh, đang lúc tráng niên sung sức, nếu chịu khó khắc khổ luyện công thì lực lượng tử đệ binh này không thể xem thường, là cốt lõi lực lượng của mình đây.
Tiếng nói của Trác Bản Trường tiếp tục rót vào tai:
- Để có thể đạt được khát vọng lớn lao đó, trong năm mươi hai người có một số người đang nắm nhiều vị trí chủ chối không chế nhiều bang hội và thế lực ở một vài địa phương, với lại với cơ nghiệp hơn trăm năm nay của Khước gia, thế lực thâm nhập sâu xa vào các địa phương của Sở quốc. Thuộc hạ đã bí mật liên lạc triệu tập rất nhiều thanh niên có quan hệ mật thiết với chúng ta. Tập trung huấn luyện tại Đồng lục sơn. Hiện giờ số nhân thủ có thể dùng ngay được cũng độ khoảng năm trăm người.
Hoàn Độ cao hứng tán thưởng nói:
- Bản Trường, ngươi thật là tốt, đã vì ta mà tốn rất nhiều sức lực. Hiện nay cuộc chiến Ngô, Sở không biết sẽ bùng phát vào lúc nào, Ta đang rất cần người thân tín để có thể trước trận đại chiến hoàn thành hai nhiệm vụ.
Nói đến đây gã dừng lại vẻ mặt trầm ngâm, Trác Bản Trường nhìn lại vị chủ công mà mình đã biết từ khi thơ ấu đến khi trưởng thành, khuôn mặt tuấn vĩ, toả ra vẻ uy nghiêm, ẩn tàng một khí độ chủ soái đại tướng mà lòng như mở cờ cực kỳ khoan khoái.
Hoàn Độ ngẩng đầu nhìn Trác Bản Trường, ánh mắt loé lên sự lành lùng khôn tả nói:
- Có hai người, mà ta nhất định phải giết cho được trước khi cuộc chiến Ngô, Sở nổ ra.
Ánh mắt Trác Bản Trường cũng sáng lên đầy cừu hận gằn giọng:
- Kẻ đầu tiên phải giết chính là Trung Hành, thuộc hạ đã nhiều lần bí mật điều tra về hành tung của tên phản bội này, theo tin tức mới nhất thì tên khốn nạn này đang ở Bì Dương phụ cận Trường thành. Còn người thứ hai là ai? xin chủ công cho biết.
Hoàn Độ nói:
- Kẻ thứ hai chính là Tương lão.
Trác Bản Trường giật mình, Tương lão lừng danh nước Sở, giết người như nghoé, tuy bị hàng nghìn hàng vạn người căm ghét thấu xương, kẻ thù ở khắp nơi, nhưng vẫn an nhiên đỉnh lập không hề chao đảo, là người đáng sợ như thế nào, không nói cũng biết.
Hoàn Độ tiếp tục:
- Hai kẻ này ta phải giải quyết càng nhanh càng tốt, ngươi phái thủ hạ các nơi, theo dõi hành tung của bọn chúng, mọi hành vi lớn nhỏ đều không được bỏ sót, lập tức thông báo cho ta. Để đến khi ta bí mật vào Sở rồi sẽ tự tay giải quyết bọn chúng.
Giọng điệu của gã đầy vẻ sung mãn tự tin, Trác Bản Trường đã định mở lời can ngăn, nhưng mấy lần lời đã ra đến cửa miệng mà không nói ra được, đành phải nuốt xuống.
Hoàn Độ làm sao không biết bí mật vào Sở là hành động cực kỳ nguy hiểm, nhưng nếu không thế, tương lai đối luỹ sa trường bị hai kẻ này phanh phui thân thế của mình, thì hậu quả đó ngay cả nghĩ thôi cũng không dám nữa.
Bởi vậy đã đặc biệt bí mật sai thủ hạ vào đất Sở, hơn một năm qua dùng đủ mọi thủ pháp liên lạc chỉ để tìm cho ra Trác Bản Trường.
Hai người thay nhau nói, bí mật định ra kế sách cho ngày sau, đến khi trời sáng thì Trác Bản Trường vội vàng ra đi.
***
Sau khi tiễn Trác Bản Trường đi rồi, Hoàn Độ tinh thần hưng phấn không hề muốn ngủ, thong thả rời khỏi cửa phủ, cứ theo đại lộ trước nhà, nhàn tản thả bộ lang thang không mục đích.
Những tia sáng yếu ớt của ánh bình minh chưa đủ soi sáng con đại lộ vắng tanh.
Vào đúng lúc đó phía sau bỗng rộn lên âm thanh của vó ngựa.
Hoàn Độ chột dạ, biết là phiền phức lại đến rồi đây. Nguyên là khi tiếng vó vang lên cách sau gã khoảng hai mươi trượng, người đến đó đã đứng đợi từ lâu, khi thấy Hoàn Độ rời khỏi nhà mới phi ngựa đuổi theo, tốc độ ngày càng nhanh. Hoàn Độ đánh giá con ngựa đuổi đến phía sau khi đến bên mình gã sẽ đạt tới tốc độ cao nhất.
Nhưng cái làm y quan tâm nhất, là trong tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm động đang phi tới kia, ẩn ước còn có tiếng kim khí xé gió, đôi tai cực kỳ linh mẫn của gã báo với gã rằng, kẻ đuổi tới trong tay đang nắm không phải là trường qua thì cũng là trường kích đều là những loại binh khí cứng rắn dùng để tấn công, nhất định đang được dương cao trước ngựa, xé vào không khí làm vang lên những âm hưởng kỳ quái
Hoàn Độ nhịp bước không tăng không giảm vẫn khoan thai, bình thản tiến về phía trước, tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.
Mười trượng, chín trượng, tám trượng...
Hoàn Độ nhìn thấy những người bộ hành ngược chiều trợn mắt lên nhìn về phía sau gã ánh mắt đầy vẻ sợ hãi, cuống quýt lách mình tránh sang bên.
Tiếng kim loại xé gió sau lưng gã bỗng nhiên tan biến, chuyển thành tiếng rít sắc nhọn, sự chuyển biến này cực kỳ nhỏ bé vi diệu, chỉ có Hoàn Độ với tuyệt học gia truyền "Hộ tâm" mới có thể nhận ra.
Hoàn Độ mỉn cười, sự thay đổi của thanh âm đã cho gã biết rằng vũ khí của kẻ địch là mâu nhọn, đang từ thế xéo lên đã được hạ xuống đưa thẳng ra phía trước, nhắm ngay sau lưng gã mà lao đến.
Sáu trượng, năm trượng, ba trượng.
Hoàn Độ trong lòng trống rỗng, toàn bộ tinh thần tập trung vào kẻ cưỡi ngựa đuổi đến ở phía sau. Gã tuy không hề quay đầu lại nhưng mỗi tiếng vó ngựa sau lưng mỗi tiếng mũi mâu cọ xát vào không khí trong lòng đều rõ, không hề sơ thất.
Hai trượng rồi một trượng... con ngựa vụt tới mang theo một luồng cuồng phong, thổi quần áo của Hoàn Độ bay lên phần phật.
Một tiếng quát phẫn nộ vang lên hoà cùng tiếng kim loại xé gió rít lên mãnh liệt. Địch nhân với lợi khí trong tay đang tấn công như sấm sét vào lưng gã.
Hoàn Độ cảm nhận được kình phong từ lợi khí của địch nhân đang kích vào thân thể. Vô luận là thủ kình, góc độ, vị trí đâm vào đều chứng tỏ kẻ địch là một hảo thủ cao tuyệt.
Hoàn Độ không hề lên tiếng, né mình như điện, trường mâu vút qua một bên sườn liền bị gã kẹp chặt lấy, gạt sang một bên.
Con ngựa phóng vụt qua, người cưỡi ngựa lộ vẻ bất ngờ, trong lúc nguy cấp vội buông hai tay đang nắm trường mâu ra, chỉ hơi ngửa người ra sau, rồi cũng ngồi thẳng lại được, chưa đến nỗi bị Hoàn Độ kéo rơi xuống ngựa, nhưng cũng lấy làm khủng khiếp lắm rồi.
Người đó tiếp tục phi tới, vừa chạy vừa quát lại:
- ta vì Thư Nhã tiểu thư mà giáo huấn ngươi.
tiếng nói càng lúc càng xa, chỉ trong chớp, nháy người ngựa chỉ còn là một chấm đen nho nhỏ.
Hoàn Độ không biết là nên cười hay nên khóc đây, với hạng nghé non mới sinh này, nếu gã không sợ vì thế mà rước lấy sự phiền phức, thì tới mười tên thì cũng theo nhau xuống hoàng tuyền đủ mười, đã không biết thân biết phận mà còn buông lời khoác lác.
Gã nhìn xuống trường mâu đang kẹp trong tay, thấy trên thân mâu có một chữ "Trữ" Trong lòng liền nghĩ ngay tới thủ hạ của Bạch Hỉ là đại tướng Trữ trọng Mưu, không biết là cái tên trẻ tuổi vừa rồi và y có quan hệ gì không?
Lúc này đám thủ hạ mới vừa thở vừa chạy đến nơi, thi nhau thỉnh tội.
Trong đám thủ hạ có kẻ nói:
- Đó là tam công tử Trữ Thanh con Trữ trọng Mưu, tên này đang đeo đuổi nữ nhi Thư Nhã của Phu Khái Vương mà.
Hoàn Độ bỗng chợt hiểu ra, nghĩ đến chuyện liên quan đến Thư Nhã quả là rắc rối, khiến người ta đau đầu, lại thêm Phu Khái Vương ở Ngô quốc là một thế lực sâu xa, nếu Ngô Vương Hạp lư mà có mệnh hệ gì, là có thể ngay lập tức trở thành người thay thế, gã vô tình ở trong cái vòng xoáy này, tình hình thật là nguy hiểm phức tạp.
(Hết hồi 1)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.11.2007 17:29:02 bởi saomai1268 >