Mỵ Châu_Vương Trọng
Mỵ Châu
Vương Trọng
Khi quay lại chém con sau yên ngựa
An Dương vương người đã suy nghĩ gì ?
Hay cùng đường ai cũng là giặc cả
Nên nge lời mách bảo của Kim Quy
Kẻ thù ở sau lưng dù lời thần đi nữa
Người phải trông bằng đôi mắt của mình
Công chúa Mỵ Châu nép sau cha run sợ
Khi nửa trời khói lửa binh đau
Lông ngỗng rơi, lông ngỗng rơi trắng lối
Dứt áo như dứt thịt da mình
Phút ly loạn chàng đâu chẳng tới
Trọng thủy ơi! thiếp đã xa thành
Nước mắt rơi xoay tròn cơn gió
Lưng cha cùng lưng ngựa đẫm mồ hôi
Lông ngỗng hết thiếp sẽ rời lưng ngựa
Làm chiếc lông cuối cùng đợi chàng đấy, chàng ơi !
Và bất ngờ An Dương Vương quay lại
Tưởng có lời an ủi của Vua cha
Mỵ Châu ngẩng mặt nhìn chờ đợi
Từ trời cao một đường kiếm sáng lòa.
Không phải lông ngỗng rơi mà đầu lăn xuống đất
Nằm cuối đường như dấu chấm câu
Sao bị chém Mỵ Châu không hề biết
Máu tụ thành sỏi đỏ đất hoang châu
Đã là Vua lại có thần mách bảo
Tưởng sáng suốt hai lần và công lý gấp đôi
Mà người chết không hiểu vì sao mình chết
Thì oan hồn còn đập cửa muôn đời
Mấy ngàn năm dâu bể lỡ bồi
Lúc yên bình và cả khi giặc giã
Xin đừng trách Mỵ Châu thêm nữa
Yêu chân thành thật có tội gì đâu.
(1943)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.02.2008 17:52:12 bởi Võ Thị Kim Loan >
Trích đoạn: phantien
MỊ CHÂU
Tình yêu có lỗi gì đâu
Mà sao đến nỗi rơi đầu em ơi!
Ngoái xem lông ngỗng trắng trời
Thương thay cho kẻ suốt đời ngậm oan.
Tình yêu nào lỗi gì đâu
Dù cho em có rơi đầu anh ơi
Hồn theo lông ngỗng trắng trời
Thắm giòng máu lệ đời đời ngậm oan
Tình cha tình nước tình chồng
Thương thay thiếp đã phụ lòng cả ba
sóng trăng
Trích đoạn: phantien
TRỌNG THUỶ
Lĩnh mệnh vua cha sang đất Việt
Nhận làm phò mã để cầu thân.
Đâu dám nghĩ nàng yêu ta da diết,
Tình phu thê quên mất đạo quân thần.
Vì yêu ta, nàng làm gì có lỗi
Mà nặng lời trách mắng hỡi Kim Quy ?
Thân ngà ngọc trao ta, nàng chẳng tiếc
Thì lẫy nỏ thần kia phỏng có tiếc gì ?
Phút ly biệt nào ngờ đau đớn vậy
Lời hẹn hò bỗng hoá trối trăng.
Tưởng lông ngỗng dẫn đường tình ái
Nào ngờ đâu rợn trắng khăn tang.
Dù An Dương Vương có ngàn lần hối hận
Đâu rút lại được đường gươm
loé sáng giữa trời xanh.
Máu đỏ hoà nước biển xanh chát mặn
Thành nỗi oan muôn đời
trong ngọc biếc long lanh.
Không thứ nước nào
rửa được nỗi oan nàng trên miệng thế
Ta quyết hoà thân ta vào nước giếng khơi.
Nỗi oan khuất ngàn đời thẳm sâu trong lòng bể
Bỗng sáng lên trong nhân áí tình đời.
01/4/2002
Ngươi theo kế cha sang đất Việt
Nhận làm phò mã để cấu thân
Uổng tấm tình Mỵ Châu da diết
Tình phu thê quên mất đạo quân thần
Kẻ hèn hạ còn dám bàn chuyện lỗi
Dám mở lời than vãn với Kim Quy!
Thân ngà ngọc nàng trao ngươi chẳng tiếc
Giải non sông gấm vóc phải biết gìn
Phút ly biệt kẻ bội lòng biết vậy
Lời hẹn hò chỉ là thoảng gió trăng
Còn mong chi lông ngỗng đưa tình ái
Tiếc cho nàng, máu đỏ thắm khăn tang
An Dương Vương dù sau này hối hận
Tự trách mình quá tin giặc Bắc Phương
Lầm Hán Tử, xô con vào tuyệt lộ,
Nát lòng cha, lóe sáng một đường gươm
Máu đỏ hòa nước biển xanh chát mặn
Tình yêu kia thành ngọc thắm dị thường
Này Trọng Thủy, máu chàng hòa nước giếng
Dù tưởng như trong được nỗi oan khiên
Thì nàng đã muôn đời biền biệt
Mang nỗi đau tử biệt tạ tình riêng
Lỗi cùng cha, cùng đất nước, tổ tiên
Ngọc có sáng, chỉ nghẹn ngào thiên cổ
Nào đâu ái, nào đâu nhân? Bể khổ
Khởi từ khi phương Bắc lấn phương Nam!
sóng trăng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2007 05:44:13 bởi Ngọc Lý >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: