Miệng Lưỡi đa sự ký 3
Hàn Lệ Nhân
Vạn vật đồng nhất thể, vạn vị đồng vô vị.
Cái lưỡi mắc xương 3
- Thưa tiên sinh, về chuyện mặn-nhạt, Kinh Lăng Nghiêm tập 6, có đoạn Đức Phật nói rằng: « Này A Nan, Ta cho phép tỳ kheo ăn năm loại thịt thanh tịnh (ngũ tịnh nhục). Nhưng thịt này thực sự là do thần lực của Ta biến hóa ra, chứ căn bản không có mạng căn. Các ông những người Bà La Môn sống trong khí hậu quá nóng và ẩm, hơn nữa trong vùng đầy cát, sỏi đá như vầy, rau cải không mọc được ; do đó, Ta phải giúp cho các ông bằng thần thông và lòng từ bi. Do lòng từ bi nầy, những gì các ông ăn và nếm giống như thịt và nói đó là thịt, thực ra không phải vậy. Sau khi Ta nhập diệt, làm thế nào những kẻ ăn thịt của chúng sanh lại được gọi là đệ tử của Thích Ca ? »(1)
- Nị tin Đức Phật có "thần thông" sao ?
- Thay câu trả lời, tôi lược kể hầu tiên sinh câu chuyện mắt thấy tai nghe :
« Sau cuộc đổi đời, bà nội phát nguyện vô Villa-chùa tại vùng 94, Paris-Val de Marne làm bà vãi. Một lần nội bị cảm do giao mùa thu-đông, bố con tôi vào để đưa nội đi bác sĩ, vị trù trì cương quyết không cho, bảo « tin gì miệng lưỡi tụi bác sĩ ba trợn, nội chỉ việc tụng kinh cầu nguyện Như Lai vài hôm ắt tự nhiên lành ». Hai hôm sau chúng tôi vào, nội cảm nặng hơn, sốt nằm liệt giường, tay vẫn lần tràng hạt. Bố tôi chẳng nói một lời, bồng nội chạy ra xe chở đi bác sĩ rồi đưa thẳng về nhà. Ba hôm sau nội lành bệnh, trở vào chùa. Ba tuần sau, nội gọi điện thoại bảo tôi đến gặp nội tức khắc. Hoảng hồn, tôi phóng xe đến chùa : Phương trượng mới bị cảm sơ từ tối qua và nhờ tôi đưa đến ngay cái phòng mạch – ba trợn – đã ra toa chữa lành bệnh cho nội ! ». (2)
- Ngộ hiểu nị muốn u mặc gì, nó làm ngộ nhớ sự tích Đức Phật và các đệ tử của ngài đi đến một bờ sông gặp vị du-già đã bỏ ra 40 năm tu phép thủy thượng phi, cũng như lời ai đó khuyên đệ tử không nên không lấy vợ, không nên hút thuốc lá. Về thuốc lá, cho đến nay chính phủ Pháp giữ độc quyền sản xuất, xuất nhập cảng và phân phối. Nước Pháp sẽ chính thức áp dụng đạo luật cấm hút thuốc lá mọi nơi công cộng từ 01/01/2008, nhưng thuốc lá lại là nguồn thu thuế lớn thứ nhì sau dầu hoả của chính phủ Pháp. Chính phủ Mỹ cũng khuyên dân chúng đừng hút thuốc lá, nhưng nước Mỹ lại đứng đầu thế giới về sản xuất và xuất cảng thuốc lá ! Trớ trêu là chỗ đó. Nị à, tích về ngài A Nan đã trên 2.500 năm. Hầu hết Phật tử đều biết ngài A Nan là ai. Bát phở thời ông Nguyễn Tuân không giống tô phở thời nị, vậy hoàn cảnh trong lời nị dẫn về ngài A Nan với hoàn cảnh bây giờ hoàn toàn khác nhau như đất với trời. Bây giờ, rau cỏ ê hề…
- Nhưng mấy chục năm nay chư vị đạo cao đức trọng đó ăn thịt giả thực mà !
- « Những người ăn chay mà lại làm đồ chay giả thịt gà, giả thịt vịt hay giả cá ..., vẫn không thể quên mùi vị của thịt và luôn luôn muốn thưởng thức mùi vị này, cho dù ăn đồ giả cũng để đỡ thèm. Không nên dồn năng lực vào chuyện thức ăn và đồ uống. Ăn no là đủ lắm rồi ; không nên sanh tâm chấp trước vào hình dạng và mùi vị. » (3)
- Miệng lưỡi lỡ quen ăn ngon rồi, tai đã quen nghe, mắt đã quen ngắm nào Heo quay, Vịt quay, Gà xé phay, Tôm chiên lăn bột, Ếch xào lăn…nào Giò, Nem, Chả, Sườn…, nào…
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/11081/1E03B4F66B51488D890F4D810788CF7D.jpg[/image]
- Thôi, thôi… ngộ van nị đừng hát tiếp, không khéo ngộ xuống tóc ngay bây giờ. - Đó mới qua-loa-rơ-măng mấy món bản thân tôi từng «thực tế thể nghiệm » ngay trong các thiền môn thanh tịnh tại Pháp, dùng làm nền để đa sự với tiên sinh, chứ toàn tập thực đơn và cách chế biến phải tròm trèm 1 cuốn Phật Học Phổ Thông.(4) - Nhưng « không nên giả mặn : Có nhiều bà nội trợ muốn trổ tài khéo léo của mình bằng cách nấu chay mà giả mặn, rồi đặt tên món mặn hay làm ra những hình thức giống như đồ mặn. Thí dụ như : củ hủ cau, củ hủ dừa kho mà gọi là cá tra kho ; bắp chuối luộc, trộn giấm và rau răm lại đặt tên là thịt gà xé-phay ; bí đao xắt mỏng cặp gắp nướng ăn với bánh hỏi mà lại đặt tên là thịt bò lụi v.v… Như thế là đã vô tình xúi dục người [xuất gia hữu ý] ăn chay nghĩ đến món mặn, miệng ăn rau dưa, mà lòng nhớ đến thịt cá, làm trò cười cho thế gian (5). « Nhất định phải cải thiện thói quen này, nếu không cải thiện thì dần dần sẽ không còn người xuất gia nào ăn chay nữa ! Người ăn chay thì ngay cả tên thịt gà, thịt vịt đều không nên đề cập đến, huống chi nhìn ngó hình thù của loài súc sanh đó ! » (6) Theo ngộ tìm hiểu giáo lý của nhà Phật thì Ăn chay còn được gọi là ăn lạt. Chay là đọc trại từ chữ Trai, nghĩa là thanh khiết, do đó ai cũng biết món chay là thức ăn được biến chế từ thực vật, nói chung là ngũ cốc (Kê, đậu, bắp, lúa nếp và lúa tẻ). Luật tạng đại thừa (Bắc Tông) nghiêm cấm người xuất gia dùng thực phẩm có nguồn từ động vật (thịt cá), kể cả ngũ vị tân (hành, hẹ, tỏi, nén, hưng-cừ / kiệu) vì vừa có mùi hôi lại chứa chất kích thích dục vọng. - Tăng già hệ tiểu thừa (Nam Tông) đâu có giới luật cấm mặn… - Trong chùa Nam Tông không đặt bếp vì có chủ trương khất thực, bá tánh cúng gì ăn nấy, bất tùy phân biệt do đó không phạm giới cấm. Nhưng chay giả thịt lại thuộc loại hữu danh vô thực, thấy dzậy mà hổng phải dzậy, tuy rất ấn tượng cả ý, hình lẫn vị. Nôm na là rất dễ gợi vọng niệm. - Vọng niệm tức tâm bất tại yên. Mà « tâm bất tại yên, thị nhi bất kiến, thính nhi bất văn, thực nhi bất tri kỳ vị » / Tâm không ở yên thì nhìn mà không thấy, nghe mà không nghe, ăn mà không biết mùi vị. - Ăn mà bất tri kỳ vị tức là ăn lạt, là…chay rồi, được vậy còn gì bằng. - Thực như thế thực tình ngon lành chi, thực làm chi, ham hố làm chi ? Thực tình. - Luật hay giới là do con người soạn ra cả, chẳng khó khăn gì nếu thực tâm muốn sửa đổi. Đức Phật trước khi nhập diệt có dặn rằng : « Sau khi ta không còn nữa, tăng chúng, nếu muốn, có thể sửa đổi các giới luật phụ và nhỏ ». - Sự việc khóc-cười kéo dài bao lâu nay cũng do thiếu quyết tâm, hoặc không muốn bỏ hay sửa vì bỏ hay sửa sẽ gây xáo trộn trăm bề, sẽ tạo cơ hội "diễn biến hoà bình, mất ổn định". - Bỏ ngay, e không ổn. Sửa đổi, ai sẽ chịu ai ? - Đúng vậy, xưa là « nhất tự vi sư, bán tự vi sư » (một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy) hay « nhất tự tam tứ sư » (ba bốn thầy dạy cho một chữ), nay ở hải ngoại hầu hết là « nhất tự nhất sư » (một thầy một chữ) , thậm chí « nhất sư tam tứ tự ». (một thầy ba bốn chữ). - Đã « nhất sư tam tứ tự » thì chuyện « bán tự vi sư » (bán chữ cũng là thầy) chỉ là vấn đề thời gian. Mà thực ra chỉ có mấy đầu bếp Việt nị mới thực thà bày đặt dịch tả chay giả thịt là Gà quay, Tôm rim, Mắm thái, Bò lụi… Chứ bếp Tàu ngộ họ lách nên thơ lắm, ví dụ Ô Long Hí Châu, Thúy Đề Ngân Liễu, Đào Viên Kết Nghĩa, Kim Ngọc Mãn Đường…(7) - Lách như các bếp Tàu, ở nhà hàng kể cũng tương đối biết tự trọng, chứ linh động trong chốn thiền môn đại thừa đâu cải thiện được gì. Họ hay ở chỗ cứ an nhiên "pháp thí", thuyết diệt / giảm tham-sân-si, giảng tứ diệu đế, khuyên "chay là cội phúc, mặn là giây oan". - Câu chuyện sống nị vừa kể trên kia tức « hư ngôn vị tha, nguỵ hành vị ngã »! - Người Pháp cũng có câu « hãy làm theo lời tớ nói, đừng làm theo những gì tớ làm / Fais ce que je te dis, fais pas ce que je fais ». - Đã có xướng heo giả cầy ngoài xã hội, nay có hoạ bánh mì giả heo trong già lam, đã sao đâu. Món Heo chay nầy nên gọi lách là Trư Bát Giái hay Trư Bất Giới… - …Tôi giơ tay đề nghị đặt tên món nầy là Trư Ngộ Năng cho có phần đạo vị, hơn nữa hàm dự kiến chư vị đạo cao đức trọng nào chuyên trì huân tập viên mãn công hạnh nầy sẽ được Phật Tổ sắc phong làm Tịnh Đàng Sứ Giả ! [8] - Cũng là một ý kiến, cứ để bà con bình chọn. Ngộ xin tiếp : … Đã có bán mua ngoài chợ đời, nay có thêm mua bán trong chợ đạo, đã sao đâu… - … Nhưng chợ đạo trong kỷ nguyên toàn cầu hoá như hiện nay thực sự là mua thực phẩm như heo giả, bò giả, phước giả bằng tiền thực… - Thôi, không nên phóng đại sự việc làm gì. Trên đại cương, đại để nên xem đại đó là một phát kiến vĩ đại, thích nghi cùng thời đại. Song là đề tài đa sự khác. Trở lại câu chuyện trong đệ nhất nhật tại tù của nị : Cần và phải quán cái lưỡi giả mặn với tấm lòng chân chay thì nị sẽ thấu triệt lẽ vạn vị đồng vô vị. Riêng ngộ còn ngộ ra rằng trong ẩm thực cao cấp thịt thà-rau ráng, mặn-nhạt vốn bất biệt nhưng - nói như nị - Ngon và đã là chính, chẳng khác gì hữu chiêu hay vô chiêu đối với Giác Viễn đại sư của Kim Dung, nghĩa là biết đâu một số chư vị dẫn đạo ở hải ngoại đều đã « tu chứng cao siêu, không còn tâm chấp và phân biệt, đã đạt đạo giải thoát » (9) nên đòn chả lụa nõn nường, miếng heo quay giòn rụm với tô rau cải, chén đậu om đơn điệu đối với họ đồng nhất thể. Vả lại xưa xuất gia là mưu ngộ, nay là mưu sinh mà… Nghề của người ta, nên khi thuyết giảng người ta « chỉ trình bày theo yêu cầu chuyên môn, tuỳ các bạn sử dụng hay không ». (10) - Mô Phật ! Kể ra tiên sinh cũng ngộ… - Ngộ ngộ chưa chưa dám lộng ngôn, kiêu ngạo hão, có điều ngộ nghĩ nói ai nói cũng được, học rồi thuyết, ai cũng có thể làm được. Còn sống theo cái mình học và thuyết, xin lỗi, xưa nay đã có mấy người. Cho nên, đừng lấy cái vung chay úp lên cái nồi mặn… Nhưng ngộ là gì ? - Ờ, ờ… ngộ mà ngộ nói nị là ngộ…nghĩnh ! Hàn Lệ Nhân (Còn tiếp ) ------------------------------------------------------------ (1, 3, 6) Theo Hoà Thượng Tuyên Hoá : Chay giả mặn http://www.cosophathoctinhquangcanada.org/nhungdieu/chaythuankhietvachaygiaman.html (2) « Theo Phật giáo, phép kỳ diệu có thật hay không ? – Không, làm phép kỳ diệu theo đúng nghĩa của nó là vi phạm vào định luật thiên nhiên. Một việc như vậy không thể có được. Đạo Phật dạy tất cả mọi sự việc đều biến diễn theo quy luật của thiên nhiên, không có ngoại trừ. Ngay cả các thần thánh cũng phải theo các quy luật này. » (Subhadra Bhikshu / Friedrich Zimmermann : A buddhist catechism (1888). Phạm Hữu Dung : Introduction à l’enseignement du Bouddha / Phật học nhập môn, trang 44, Nxb Lang Ve, Montrouge, France 1996). (4) Menu toàn tập : http://www.camlovuong.org/MP3/An-Chay/AnChayml.htm#H (5) Thích Thiện Hoa : Phật Học Phổ Thông, Khoá thứ nhất, trang 152, Ban Hoằng Pháp Phật Giáo Nam Việt (VNCH), Nxb Hương Đạo, Sàigòn 1965. (7) La Lai Diệu : Món Chay Thượng Hải gồm 2 cuốn, Nxb Đà Nẵng, 2002. [8] «… Còn Trư Ngộ Năng nguyên trước là Thủy Thần Thiên Bồng nguyên soái, bởi ngươi say rượu cợt Hằng Nga mới phải đoạ mình người đầu thú, cũng còn háo sắc, làm yêu tại Cao Lão Trang, nay tuy tu hành mà thói cũ không bỏ, song có công gánh vác, bảo hộ thỉnh kinh, ta phong làm Tịnh Đàng Sứ Giả. Bát Giái cải lẽ rằng : Ai nấy đều thành Phật, sao tôi làm sứ giả ? Phật tổ nói : Ngươi làm biếng mê ăn nhiều, nên ta phong chức ấy, nếu có đám nào cúng kiến, thì về phần ngươi hưởng, oan ức nỗi gì ? » (Tô Chẩn : Tây Du diễn nghĩa, tập 4, trang 888-889, Nxb Tín Đức thư xã, SG 1961) (9) Tuệ Trung Thượng Sĩ: Vấn đề ăn chay ăn mặn : http://www.thuvienhoasen.org/tuetrungthuongsi-08.htm (10) « Làm món chay giả mặn là một khía cạnh nghệ thuật riêng trong chuyện nấu nướng và đã được nâng lên rất tầm cỡ, nhất là ở Trung Quốc. Cẩm Tuyết chỉ xin trình bày theo yêu cầu chuyên môn, tuỳ các bạn sử dụng hay không vì có nhiều người không tán đồng việc làm những món chay có hình thức món mặn, nói chi đến việc đã làm món chay mà còn thêm cho có mùi món mặn. » (Cẩm Tuyết : Tôm rim chay). http://www.nguoivienxu.vietnamnet.vn/vanhoaamthuc/2006/07/591890/