Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Thiên Ma Thánh _ Tiên Hiệp
bemvindo 01.12.2007 02:23:21 (permalink)
anh em ai có truyên " Thiếu lâm bát tuyệt " của " Thiên Ma Thánh " thì share cho anh em coi với.
Đây cũng có thể coi là 1 dạng của thể loại Tiên Hiệp.
#1
    bemvindo 01.12.2007 02:44:17 (permalink)
    Thiếu lâm bát tuyệt
    Tác giả : Thiên Ma Thánh
    Dịch giả : angelmick
    Nguồn : tangthuvien.com

          Chương 1: Đại hoà thượng cùng với tục gia đệ tự
     Thiếu Lâm Tự.

    Thiên niên cổ tháp.

    Vũ lâm Chưởng môn cửu đại môn phái.

    Hậu sơn Thiếu Lâm Tự, một đại hoà thuợng mập mập đang thúc đẩy một tiểu hài tự cở 8 tuổi luyện vũ học.

    Tiểu hài tử bề ngoài uể oải, không tập trung tinh thần, mục quang nhìn ra xa.

    "đồ nhi, con có nghe vi sư(sư phụ) nói gì không?"

    ”dạ có”

    "Con đang làm gì thế?"

    "Con đang nghe sư phụ diễn thuyết "

    "đồ nhi, con nói đang nghe vi sư giảng dạy. Thế vừa rồi vi sư nói những gì? Con có thể lặp lại cho vi sư nghe không?"

    "Sư phụ, đồ nhi biết ngài đang khảo nghiệm con. Ngài vừa bảo công phu Thiếu Lâm Tự tính chất mãnh liệt nhứt. Phái Vũ đương, phái Nga Mi, tư tưởng bè phái Thiên Sơn, tất cả đều không phải là đối thủ của Thiếu Lâm Tự. Sư phụ thiết yếu muốn con luyện tập vũ nghệ cho tốt, tương lai vì sư phụ làm vẻ vang, quảng đại sư môn, có phải thế không? "

    "Nếu con hiểu khổ tâm của vi sư, cớ sao tối ngày cứ lo ngủ. Những vị sư huynh khác, gà gáy đã dậy luyện tập võ công, mà con, ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, bộ con nghỉ ăn rồi ngủ có thể nâng cao võ công?"

    "Ai nha! Sư phụ, con không giám quả quyết như thế sẽ tăng trường võ công. Sư phụ không biết? Con phát hiện ra phía sau núi một bí kíp võ công, con đặt tên là 'đại Thụy Thần Công'. Bộ sách ây hiện tại đang ở trong ngực áo của con, y theo những gì ghi trên, con người ở trong mộng luyện công khá hơn gấp ngàn lần khi thức tỉnh"

    "Ai, mất trí, điên dại! Vi sư đã bảo con ném vứt bộ sách vụn ấy đi, nhưng con vẫn không vân lời... Không đưọc, vi sư không thể không hủy bộ sách tà quái ấy đi!"

    Thân hình đại hòa thượng tiến về phía trước, nắm ngón tay hữu đưa ra, hướng tới trong áo tiểu hài tự tìm kiếm.

    Tiểu hài tử "a a" cười cợt, khéo léo lui nhanh một bước về phía sau, lánh mình phân tách ra.

    đại hòa thượng hét lớn:"Hảo tiểu tự, vi sư thử xem coi con đã lĩnh ngộ được gì từ cuốn sách tà dị ấy! Con nếu tiếp được 3 chiêu của vi sư, vi sư cũng không làm khó dệ con nữa, ngoài ra sẽ bẩm lên chưởng môn nhân cấp cho con nhiều hơn không gian riêng tư, để cho con ngủ cả ngày trời, con xem coi thế nào?"

    Tiểu hài tử cúi đầu hạ thấp xuống tới đất, mới ngẩn đầu lên, đôi nhạn quang từ hai mắt sáng lên, miễn cưỡng đáp:"Sư phụ, xin ngài chỉ điểm!"

    Đại hòa thượng nói:"nếu trong ba chiêu con bị vi sư quơ lấy, thì sao?"

    Tiểu hài tử đáp:"Mặc kể sư phụ xử trí"

    Đại hòa thượng hét:"hảo, xem chiếu!"

    Thân hình nhất động,“ thiểu lâm long trảo thủ” đệ nhất thức“ long xuất hải”, tay phải hướng tới quơ lấy kề vai tiểu hài tử.

    Tuy niên kỷ của tiểu hài tử còn nhỏ, nhưng tốt xấu cũng tập tại Thiếu Lâm Tự 6, 7 năm thời gian, mặc dù thường lệ không cần cù khổ luyện võ công Thiếu Lâm, nhưng đối với chiêu thức võ công Thiếu Lâm lại nhanh nhẹn phi thường, đích thị đã quen biết rồi.

    Hắn minh bạch điệm ấy, có nhiều chiêu thức võ công chiếu theo đạo lý địch càng mạnh ta càng mạnh.

    " Thiếu lâm trảo thủ " đích thị là một chiêu thức mở đầu, hắn khép mắt lại để tưởng tưởng ra phướng hướng của chiêu thức, mĩm cười nhận ra hình thể nhọn, tức thì vòng eo, thân mình ngả xuống, hai tay chống đất, lăn khỏi ngoài trượng, dễ dàng thoát khỏi đệ nhất chiêu của đại hòa thượng.

    "ấy chắc là công phu mà con lảnh hổi từ bộ sách ấy? Không tưởng được ta lại có một đồ nhi tự sáng tạo võ công, a di đà phật! Vi sư không uộng kiếp sống không tính được sẽ thu một hảo đồ đệ, rồi đây phải đốt hương bái phật nhiều hơn!"

    Làm như không hiểu lời chế nhạo trong câu nói, tiểu hài tử cười mát, gian giảo cổ quái.

    Lời nói xong, đệ nhị chiêu “long hí thủy” tức thì phóng đến, thân hình tiểu hài tử chớp hoảng, nhường cho trảo công của sư phụ xích lại gần hơn, chờ đến khi trảo công đến khoản cách nhứt định, thân hình nhanh nhẹn nhảy ra ngoài ba thước.

    "Ôi cha, không tưởng được ngươi cũng tránh được chiêu nầy! Tiểu tử, chớ có đắc ý, một chiêu cuối nầy của vi sư mới chính là chân bản lĩnh."

    Lời nói vừ dứt, hai tay họp lại, hướng tới tiểu hài tử phi thân ra phía sau. Mắt thấy trảo công chụp tới yếu huyệt, biết thế Tiểu Hài tử lâm nguy bất loạn, bất hoảng bất mang một thân hình hài nhỏ, cuộn lại tượng như trái cầu lăn ra ngoài phía trước một trượng.

    Hai chân chấn đất, quay đầu lại phía sau "hi hi" dòm ngó trước sư phụ, mĩm cười thốt: "Sư phụ, hiện tại ngài còn gì để nói nữa không??"

    đại hoà thượng trợn to đôi mắt, nhìn sang người để tự lười biếng khác thường mà không thể hiểu được, cũng không suy nghỉ được chiêu thức lúc nấy đứa học trò sự dụng, võ công Thiếu Lâm Tự đích thực không có một chiêu nầy. Mạc dù nói, đại hòa thượng dù chưa vận dụng công lực, nhưng chiêu thức kia đã từng tại Thiếu Lâm Tự được sự dũng đối phó với biết bao nhiêu hậu bối đệ tự song chưa có ai vượt qua nỗi, không một lần nào thất bại, lẽ nào đồ nhi nầy làm như không hiếu biết?

    Đại hòa thượng biết kẻ nầy là đứa thông mình nhứt trong số đám đệ tự thế hệ đời thứ tư tại Thiếu Lâm đương thời , nếu không chưởng môn đã không đặc biệt ưu đãi đứa đệ tử nầy. Nhưng lại thông minh thế nào, bình thường không thấy hắn luyện công, thủ đoạn không thể cao minh hơn người, chẳng lẽ hắn cố ý che dấu thực lực?

    "Đồ nhi... con... con bảo với vi sư, chiêu thức ấy, con đã biết bao lâu, đã theo ai học được?"

    "A a, sư phụ, con đã không dối lừa ngài, chiêu ấy con lĩnh ngộ từ trong cuốn 'Đại Thụy Thần Công' đấy."

    “phóng thí!(rấm thối)” đại hòa thượng không làm được gì hơn chỉ đành dùng lời thô tục rầy la, nói: "ngươi nghỉ cuốn sách vụn nầy, vi sư chưa từng độc qua à? Vi sư từ đầu đến cuối lật lại khắp nơi, nào thấy chỉ điểm gì về chiêu thức võ công, tất cả suy luận quanh co chỉ để kêu người ta ngủ. Nếu ngươi ngủ vì bí quyết ấy, vi sư cũng không ngạc nhiên. Chỉ là ngươi vừa rồi nói nhất thủ công phu là phát xuất từ trên cuốn sách vụng ấy, vi sư không thể tinh được."

    Hai mắt của Tiểu hài tử lật lại, nói:"Sư phụ, con tưởng ngài không hiểu những gì con vừ nói. Con không nói con học theo những gì ghi trên ấy, mà con lĩnh ngổ ra từ cuốn sách ấy. khi con ngủ, chỉ cần nghỉ đến sự biến hóa của chiêu thức, tuy chiêu cầm trảo của sư phụ có thể nắm chặc đối thủ, chỉ nên từng bước từng bước một luôi về phía sau, đồ nhi nhứt định khó tránh khỏi tai kiếp. Nguyên nhân chính thức chỉ vì sư phụ đi tới phía sau quá nhanh, chẳng đo đắn, đến nơi đồ nhi có chiếu nầy, trong lòng vội vàng, khiến đối thủ thoát ra được. Nếu sư phụ không tin, có thể thử lần nữa"

    "Thôi, thôi, chưởng môn sư bá luôn khen ngươi là một người tuyệt đỉnh thông minh, vi sư cũng thừa nhận người rất tài giỏi trong những việc nhỏ nhặt, ai cũng biết về phương diện võ công, ngươi lại phải cẩu thả. Chạy, bọn ta trở về chùa, vi sư không phải là người thất tín, tới ấy chưởng môn sư bá còn khen ngươi nhiều hơn, có ghế ngựa ngươi có thể ngủ thêm, để lĩnh ngỗ nhiều thêm những võ công mới!"

    Đại hòa thượng lôi kéo tiểu hài tử, bước vô trong tự.
    #2
      bemvindo 02.12.2007 05:31:29 (permalink)
         Chương 2: Sơn cốc hòa mộc đầu nhân.

       
      Đại hòa thượng lôi kéo đồ đệ đi vào thiện phòng, đột nhiên thấy một người xuất hiện, lưng đối về phía họ, trong lòng chợt giật mình. Chưa kịp xem xét kỹ lưỡng, người ấy xoay chuyện thân mình quay về phía sau.

      "Đại sư huynh, huynh đến như thế nào?" Đại hòa thượng kinh ngạc hỏi.

      "Tứ sư đệ, bọn ngươi đến nơi nào? Khiến ta tìm kiếm bọn ngươi cả nữa ngày!"

      Đại hòa thượng cười ha hả, nói: "Đại sư huynh, chớ suy nghỉ lung tung mà trách lầm người tốt. Đệ vừa mới sáng sớm đã đến phía sau núi để luyện võ, cho tới bây giờ mới quay về, thế nào? Đại sư huynh, có việc gì?"

      Người vừa đến là một hoà thượng gầy gò, trên người mặc bộ tăng y màu xanh, mũi to, xem bộ dạng khiến người không khỏi muốn cười, chỉ thấy người ấy chớp động, nói: "Đại sự! Đệ không biết đấy à? Lúc này, Tứ Xuyên Đường môn, Đường lão gia dẩn theo đám đệ tử bái phỏng chưởng môn sư bá, nói cần phải bàn luận võ nghệ, dùng võ kết bạn. Huynh tìm kiếm đệ kêu đệ phải cùng huynh an bài một ít việc. Huynh công việc bề bộn, còn bọn đệ lại thập phần nhàn nhã."

      Đại hòa thượng lúng túng mĩm cười, sờ lên cái đầu sáng, đến khi bộ thịt béo trên người lay động, cười nói: "Hảo a, Đại sư huynh, mấy ngày rồi không có việc gì, ăn không ngồi rồi, có kỳ sự gì, đại sư huynh cứ toàn quyền dặn bảo."

      Đại tị(mũi to) hòa thượng xem qua bên cạnh thấy rõ tiểu hài, cười nói:"Minh nhân, cháu liệu định có muốn can thiệp vào chuyện nầy không, chuyện nầy chắc chắn là vui."

      Minh Nhi(Tiểu hài tử) nháy hai đôi mắt, nói: "Đại sư bá, thật ra có chuyện gì vui hơn? Nếu đem so sánh cùng ăn cơm với ngủ."

      Đại hòa thượng nghe xong, chụp vào mũi to tiến về phía trước, giải thích:"Tiểu tử nầy, tham ăn tham ngủ, đại sư bá ngươi kêu ngươi đi làm việc đương nhiên phải có yếu sự quang trọng cần an bài, ngươi muốn không đi thế nào được?."

      Minh Nhi dương lên mỏ nhỏ, nói: "Sư phụ hành động không biết xấu hộ, người không phải hứa nói tốt với chưởng môn sư bá tổ, để cho con có nhiều tự do hơn sao? Hiện tại lại yêu cầu con làm việc. Kỳ thật, con không phải không có ý tham dự vào những việc con không thích làm, mà phải biết sự việc làm xong phải có thu hoạch, làm xong việc mà không có kết quả, cúi cùng chẳng khác gì ngủ một giấc, đại sư bá con nói thế người có đồng ý không?"

      Đại tị hòa thượng cười khanh khách, nói:"Tên tiểu quỷ nầy, không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Kỳ thật không có đại sự gì, con cứ lên giườn ngủ đi, chờ đợi mõi người cùng ăn cơm trưa, sư bá cùng sư phụ con đi ra ngoài, giờ ngọ Đường lão gia thiết nghỉ sẽ đến."

      Nói xong, cùng với Đại hòa thưởng đi ra khỏi thiện phòng, trước khi bước ra khỏi cửa, Minh Nhi nói một vài lời, khiến Đại hòa thượng suýt nữa té ngã.

      "Sư phụ, không được hứa rồi không làm, tin tức của con rất là linh thông. Nếu người dùng lời ngon tiếng ngọt nói cùng với chưởng môn sư bá tổ, lần sau con sẽ không cung cấp canh 'Ô Long Thang'! ".

      Khuôn mặt béo mỡ của Đại Hoà Thượng nêu lên nét khổ, thì thầm nới miệng, nói: "Thật là, lại phải ép bức vi sư." Lời nói dứt gót chân bước theo sau đại tị hoà thượng đi ra khỏi cửa phòng.

      Hai người vừa đi ra khỏi, Minh nhi khoái trá reo lên, nói: "Cái gì Tứ Xuyên Đường môn, là thiên hạ đệ nhất ám khí Đường Môn? Rồi đây sẽ được khoái trí, nghe nói trên địa phương Tứ Xuyên sơn thanh thủy tú, nhân kiệt địa linh. về sau phải đi đến nơi ấy, không biết mấy người trong võ lâm nghỉ sao, ta lấy sức đi ngủ chốc lát, chờ dợi ăn cơm.

      Minh nhi nói xong, đầu ngả lên giường, hai mắt nhắm lại, một thời gian ngắn "hô... hô... hô..." thanh âm truyền lại, tiểu tử thình lình ngủ thiếp đi, trong lúc đang nghỉ ngơi bất chợt ngủ thiếp đi, không có gì lạ khi tiểu tử rất thích luyện tâp “Đại Thụy Thần Công”, môn thần công nầy đưa hắn vô một thế giới khác[...].

      "Quái, làm sao ta lại đến được tới địa phương nầy?" Âm thanh của Minh Nhi truyền lại xa xa từ không trung. Minh Nhi vô tình đi đến một sơn cốc trong giấc mộng, sơn cốc được che lấp bởi những kỳ hoa dị thảo. Bất chợt dã thú trong sơn cốc lay động, chúng nhìn thấy Minh nhi, vui mừng kêu lên tiếng biểu lộ thiện ý, Minh Nhi hướng sang về phía họ, đi đến một hang động trong sơn cốc, có một chiều cao cở chừng 1 trượng, rộng cở 8 thước. Minh nhi nhẹ nhàng tiến thẳng đến phía cùng của sơn động, đệ ý đến tình hình trong sơn động. Hạ thấp giọng: "Mộc Đầu thúc thúc lẹ nào lại ngủ nơi đây, không biết lần nầy vì sao lại đệ ta tiến sâu vào hang động."

      Hắn đệ ý cận thận trong sơn cốc thấy một mộc đầu lão nhân đang nằm trên đất, lão nhân cực kỳ kì quái, tay trái đở méo chiếc đầu cây, đôi mắt nhẹ nhàn nhắm lại, thở ra từ từ, rõ ràng là đang nằm ngủ.

      Trời! Mộc đầu nhân đang ngủ, đã nói rồi, mà chết cũng không chiểu nghe. Nhưng Minh nhi đã quen với sự kiện nầy.

      lão nhân đang cách xa hắn cở nữa trượng, phía sau người có ánh sáng chiếu lên, trong một lổ thủng trên tường không biết có bảo vật gì phát ra ánh sáng, khiến cho mỗi vật trong sơn động đều hiện rõ như ban ngày, chiều dài của sơn động được cở 10 trượng, xoay mình qua bên trái, trước mặt là một chổ ngoằn ngoèo, không ai đoán được trong sơn động lại rộng rại như thế, song lại không thấy có một vật gì khác.

      Minh Nhi cúi đầu xuống suy nghỉ, một tiếu ý hiện lên trên khuôn mặt, dời bước bên trái rồi đến bên phải, từng bước từng bước đi đến bên cạnh Mộc đầu lạo nhân, khi cách xa còn khoảng 5 thước, Minh Nhi chuyển sang bên trái, có ý xuyên qua từ bên trái của lão nhân.

      "Tiểu hảo tử, ngươi thật sử nghỉ ta đang ngủ rồi không biết gì hết à?" Một thanh âm nổi lên trong sơn động.

      Minh Nhi toàn thân hoảng sợ rung lên, khí sắc ngây thơ hiện ra sắt mặt ẩn hiện hồng hào, giương mồm nói: "Mộc Đầu thúc thúc, quấy rối giấc ngủ của người!"

      "Ta đã từng bảo, không được kêu ta Mộc Đầu thúc túc. Niên kỉ của ta còn hơn gia gia của gia gia của gia gia ngươi, bộ không nói cho ngươi biết à? Đến khi ngươi luyện xong võ công đến đệ nhị tằng, rồi ta sẽ để ngươi vào, nếu không ngươi khỏi cần suy nghỉ đến chuyện ấy"

      Nguyên lai tiếng nói xuất phát từ mộc đầu lão nhân. kì quái là không thấy lão ta mở miệng, thân thể bất động, không hiểu ông lên tiếng như thế nào. Thật là quái sự năm nào cũng có, chỉ riêng năm nay lại đặt biệt nhiều hơn.

      "A a, Mộc Đầu thú thúc, con đã chơi khắp nơi ở bên ngoài, cho nên tưởng vô trong nầy xem một chúc. Người không nên cứ lấy cớ là con học võ chưa thành, rồi không cho phép con vào trong!"

      "Hừ... Nói là không cho vô, tức là không cho vô. Thời giờ chưa đến, thì khỏi cần nghỉ thêm"

      Minh Nhi có cử chỉ như một đứa bé được nuông chiều, lại cứ tiếp tục luyện khẩu cả nữa ngày, cúi cùng mộc đầu lão nhân mới không nói gì nữa. Cứ y như mấy lần trước đây, vẫn phải khuất phục dưới sự ấp lực của lời nói của Minh Nhi. Minh Nhi nói tới lười miệng, mới thuyết phục được đối phương hạ thấp cơn giận. Chạy ra bên ngoài, tiến thẳng tới những chổ cây cỏ rồi mới ngồi xuống, nói: "Không cho vô là không cho vô, ai mà thèm! Dành sức đi ngủ còn tốt hơn". Khi hắn sắp sữa ngủ đi, một bàn tay lành lạnh đưa tới dưới vành tai của hắn, Minh Nhân đại nộ, nhảy dậy, kêu lên: "Kẻ nào, dám ám muội sờ lên người khác!" Minh Nhân quay đầu lại để nhìn người ấy, nhưng xung quanh ngoài cây cỏ với mấy cây to lớn, không thấy ai hết.

      "Chao ôi, kì quái tại sao không có người nào? Vừa rồi ai sờ tai ta? Ta đến nơi nầy 3 năm rồi, dậu ta tìm kiếm xung quanh vẫn không hề thấy một người nào." Minh Nhân cấp tốc xoay mình, rồi xoay mình, rồi xoay mấy vòng nữa, nhưng vẫn không phát hiện ra gì, nét mặt hiện lên lo lắng, cánh tay ấy lại sờ vào vành tai hắn, Minh Nhi cười khanh khác, túm lấy cổ tay ấy, xoay mình kèm theo một quyền.

      Sau cái chết không có gì nữa. Quyền phong quét tới, cây cỏ bất ngờ tung lên trên không, vài cây cao cũng bị chưởng phong dao động, "tốc tốc" khiến vô số lá rơi. Nếu đại sư phụ ở đây chứng kiến tiểu hài tử có một nội lực thâm hậu phải kinh ngạc đến ba ngày không thể ăn cơm.

      "Không có ai... Lẽ nào..., chẳng lẽ là...ma quỷ, má ơi, thật rùn rởn, nhanh... quỷ..."

      "Đại đầu quỷ, phải dậy đi, đường Môn nhân đã đến, Chưởng Môn sư bá kêu chúng ta đi đón họ"

      Âm thanh của Đại hòa thượng vang lên bờ tai Minh Nhi, Minh Nhi trởn đôi mắt, khuông mặt béo mở của sư phụ xuất hiện tại nhãn tiền. Nguyên lai chính sư phụ đã làm hắn thức dậy khỏi mộng. Chứng kiến khuôn mặt béo mở của sư phụ trước mắt, nhất thời Minh Nhi không có một phản ứng nào, kêu lên: "quỷ..."

      "Quỷ cái đầu ngươi, dậy." Đại Hoà Thượng chụp lên Minh Nhi, kéo hắn lên khỏi giường.
      #3
        thiensubongdem 07.12.2007 04:22:54 (permalink)
        Chưa có các chương khác huaoiiacchuonghaàh bạn ?
        #4
          bemvindo 07.12.2007 04:46:52 (permalink)
              Chương 3 :Đường môn lão đại.

            Tứ Xuyên Đường môn công phu ám khí danh chấn thiên hạ. Nhắc tới công phu ám khí trong giang hồ, nếu Đường môn xếp đệ nhị thì không ai giám xếp đệ nhất. Kì thật nếu nhắc đến công phu ám khí, Giang Nam Lôi gia tài năng cũng không thua xút Đường gia, chỉ bất quá Lôi gia chú ý tới luyện hỏa khí nhiều hơn. Đối với ám khí sử dụng hỏa công, Lôi gia không thua kém Đường gia.

          Dưới tay Đường môn lão gia Đường Chấn Thiên xuất theo một nhóm môn hạ đệ tử đến Thiếu Lâm Tự, lập tức khiến Thiếu Lâm Tự đối mặt với một đại sự. Thiếu Lâm Tự tuy là cửu đại môn phải chi chủ, địa vị siêu nhiên. Nhưng Đường môn cũng là một bang phái có lịch sử huy hoàng, thực lực tuyệt đối không cách nhau quá xa, Thiếu Lâm Tự cũng phải nệ họ ba phần.

          Sáng sớm đây tăng nhân trong Thiếu Lâm Tự, từ chưởng môn đến những đệ tử đời thứ tư, tất cả điều bẩn rỗn. Hai sư đố Minh Nhân vui vẻ sáng sớm ra sau núi luyện công không biết nhiều người khách đang đến bái phỏng Thiếu Lâm Tự.

          Đường lão gia thích người khác kêu ông ta "Đường môn lão đại", nhân vì tại Đường Môn trừ một số nhân vật ngoài trăm tuổi, Đường lão gia là lớn tuổi nhất, bối phận tối cao. Ông ta năm nay đã 73 tuổi, dưới tướng có 6 người con, 3 đứa con gái, đồ tôn quá nhiều khiến ông ta cũng không nhớ hết nữa. Mỗi khi ngày tết đệ tử Đường Môn đến bái phỏng, đám đông phải xô đẩy chen lấn nhau ở cửa chánh. Đường lão gia ưa thích nhiệt náo, ông ta luôn nghỉ, nếu như một người khi còn sống mà cô đơn, đến chết đi cũng sẽ là một con ma cô đơn, thật là không chỉu nổi.

          Hiên nay trên Thiếu Lâm Tự ông ta cầm đầu 3 người con, 78 đứa cháu, với một số hiếu khách đến xem nhiệt náo. Một số người xô đẩy chen lấn nhau, rồi có một số khác đứng nhìn trò cười. Khi vừa tới Thiếu Lâm Tự, nhân vật được người đời biết là Đường Môn Đường Lão gia có ý không muốn có một cuộc thi đấu thông thường với Thiếu Lâm Tự.

          Cuộc đấu phải diện ra theo thế hệ, Đường lão gia cùng với chưởng môn "đại Phương" thiền sư phân cao thấp rồi đến đồ tự đồ tôn của cùng với môn hạ Thiếu Lâm. Lời tuyên bố nầy khiến tứ phía Thiếu Lâm Tự ầm ì vang lên, người này bước lên trên người kia. Rồi thì nhóm nhân vật nầy cũng an nhàn chờ đợi Đường lão gia vô trong thiếu lầm Tự để xem diện biến xảy ra.

          Nhưng sau 3 ngày theo dỏi chỉ khiến mọi người thất vọng. Đường lão gia luôn cùng với chưởng môn Đại Phương đàm kinh luận đạo, có đôi lần đề cập tới võ công, nhưng chỉ là đấu khẩu, làm hoang mang những người khán giả. Khiến cho một số đông người ra đi, chỉ còn lại một số ít người nhẩn nại hơn chờ xem náo nhiệt.

          Nhiệt náo thật sự đã khai diện, nhân vật võ lâm tức thì xông vô vây quanh sân Thiếu Lâm Tự. Sân trước Thiếu Lâm Tự là một khu vực rộng lớn, hiện trường, số tăng nhân Thiếu Lâm Tự tướng đối với người của Đường môn. Đường lão gia ngồi trên ghế trên, uốn một ngúm trà, cười khanh khách nói: "Đại Phương thiền sư, đừng làm mọi người đợi lâu hơn nữa, lần so sán võ nghể nầy của chúng ta cũng nên bắt đầu đi!"

          Đại phương thiện sư cười khổ, Đường môn đại lão nhân thiệt là đa sự, sau khi đến Thiếu Lâm Tự để du ngoạn rồi thì bao phiên cực lực yêu cầu tăng nhân Thiếu Lâm Tự trao dồi võ nghệ. Tăng nhân Thiếu Lâm Tự nào phải thích hợp cho việc đánh đấm.

          "A di đà phật, Đường lão thí chủ, cần phải nhất quyết thi đấu sao?"

          "Ô, đại phương thiền sư, đừng nên quá thận trọng, chúng ta điểm tới là thôi, không phải động đao động kiếm. Ta nghe nói Thiếu Lâm Tự có 7 thứ tuyệt nghệ, tùy tiện xuất ra một loại cũng đủ đánh cho Đường môn ta lạc hoa lưu thủy. Còn công phu ám khí Đường môn cũngkhông nhất thiết phải sát nhân, ta đến đây không có ý để xúc phạm đến ai."

          Lời nói Đường lão gia thật rất khéo léo. Lão nói tuyệt nghệ Thiếu Lâm khiến Đường Môn lạc hoa lưu thủy, mà cũng nói môn hạ Đường Môn sẽ không đã thương người nào của đối phương. Lão nói những lời giảo hoạt với một thái đổ điên điên khùng khùng khiến người không nhận ra. Thiếu Lâm chưởng môn nhân đại phương cũng vừa ứng phó.

          "A di đà phật, Đường lão thí chủ quá khen, Thiếu Lâm Tự thất tuyệt đâu có thể so sánh cùng với ám khí Đường môn thiên biến vạn hoá, bất quá chỉ dùng để cường thân kiện thể."

          "Ha ha, Đại Phương Thiền Sư, mấy ngày nầy ta cùng người diển một màn kịch để gạt bọ hết những người đa sự cũng khiến ta mệt nhộc. Ta có một yêu cầu mà không dằn lòng mình được, muốn nói mà lo không thuận tai đại sư."

          "Đường lão thí chủ có gì cứ nói, lão nạp xin lắng tai nghe."

          Đường chân thiến uống ngụm trà, cuống trong cổ họng, mĩm cười nói: "Thiên hạ võ lâm đồng đạo ai mà không biết Thiếu Lâm Tự có bảy tuyệt kỷ bí kíp, Dịch Cân, Tẩy Tụy, Tỉnh Thần Tâm Kinh, đại Từ đại Bi thủ, đồ Long Côn, Thiên Thiền đao, A Nam Kiêm, Đệ Bát Tuyệt mà nhân vật võ lâm đông tây điều mông có được. Chỉ cần một tuyệt kỷ cũng đủ danh động thiên hạ. Ta còn nghe nói đại sư am hiểu 'đại Từ đại Bi Thủ'. Sau cuộc chiến của đám hậu sinh ta tất sẽ nhờ đại sư chỉ điệm!".

          Đại Phương Thiền Sư thấy Đường Chấn Thiên rất tinh tường Thiếu Lâm thất tuyệt mà không khỏi giật mình. Cứ ngẫm nghĩ không biết ông già cổ hủ nầy có ý đồ gì không ngoài trao dồi võ công. Khi nghe đối phương đề cập đến 7 loại tuyệt nghệ, trong tâm đại Phương Thiền Sư nổi lên niềm chua xót. Mọi người điều biết Thiếu Lâm thất tuyệt hữu danh vô thực. Ngoài trừ những bí kíp Dịch Cân, Tẩy Tủy, Tỉnh thần vẩn còn ở trong bộn tử, đồ Long Côn, Thiên thiền đao, A Nan Kiếm đều biệt vô âm tính. Tuy sở hữu được đại Từ đại bì thủ song bí kíp cũng không hoàn hảo khiến cho không thể luyển tới mức đại thành.

          Cho nên khi nghe Đường Chấn Thiên nhắc tới thất tuyệt, chỉ đành miển cưởng cười: "Đường lão thí chủ, ngài cũng đã biết, thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự đã rơi vào tay của ngoãi giời, bất vô âm tính, lão nạp cũng đành thú thật, lão nạp chỉ luyện được có 7 thức trong đại Từ đại Bi Thủ, khiến Đường lão thí chủ phải thất vọng."

          "Đại sư nói đùa, chắc đại sư xem thường Đường môn nên cố ý nói thế."

          "A di đà phật, lão nạp sao dàm vọng ngữ. Mọi lời nói điều là sự thật, không một lời dối trá."

          Đường Chấn Thiên nghe thế, được đại Phương Thiền sư xác định, đột nhiên nói: "Nếu đây là sự thật, thì địa phương cất giự Thiên Thiền đao và Thiên thiền đao pháp là sự thật!"

          Đại Phương Thiền Sư nghe thế, trừng trừng đôi mắt, giật mình đứng dậy. cũng có vài sư đệ bên cạnh trong lòng chấn động, hận không thể bắt Đường chấn thiên để hỏi thêm cho minh bạch. __________________
          #5
            bemvindo 08.12.2007 01:03:28 (permalink)
              Chương 4 - Luận võ - phần 1

            Đường Chấn Thiên vừa thốt lên xong Đại Phương thiền sư lập tức đứng bật lên.

            Nét mặt hiện lên vẻ kinh sợ cất tiếng : "Đường lão thí chủ, những lời ngài thật ra có ý gì? Thứ cho lão nạp thô lậu mong thí chủ chỉ giáo cho."

            Đường Chấn Thiên đáp : "Đại sư. Nếu người không nói Thiếu Lâm thất tuyệt của quý tự đã thất lạc bên ngoài ta cũng không dám nói những lời này. Khi nghe xong những lời do chính thân phương trượng Thiếu Lâm tiết lộ tuyệt nghệ của quý tự đang lưu lạc nhân gian thì ta ,chẳng giấu gì đại sư,. Ta biết nơi cất giữ Thiên Thiền Đao với Thiên Thiền đao pháp của Thiếu Lâm Tự."

            "Sao cơ? Đường lão thí chủ lời nói của người có thật không?"

            "Ha ha ha. Đường Chấn Thiên ta nhất ngôn cửu đỉnh. Ta dám lấy danh dự Đường Môn cam đoan với đại sư về lời nói của ta, chỉ bất quá ..."

            Khi Đại Phương thiền sư vừa nghe thấy đối phương biết tông tích Thiên Thiền Đao thần tình trở nên kích động thốt lên : "Đường thí chủ có gì cứ việc nói, bất quá như thế nào?"

            "Kỳ thật ta không dám khẳng định thanh đao mà lão tam nhà ta nhìn thấy có phải là Thiên Thiền Đao hay không. Nhưng theo ta nghĩ thì Thiên Thiền Đao và Thiên Thiền đao pháp tuyệt tích đã bao năm không thấy xuất hiện trên giang hồ, nếu không phải đã mai một trong thâm sơn cùng cốc thì cũng có người đã chiếm được rồi khổ luyện đao pháp nhưng đến này vẫn chưa thành. Ha, Đại sư ngài thấy ta nói đúng không?"

            "A di đà Phật, lão nạp hoàn toàn tán đồng với Đường lão thí chủ. Thiên Thiền Đao liên hệ tới sự vinh nhục Thiếu Lâm, vạn mong thí chủ nói ra lão nạp thật cảm kích vô cùng."

            Đường Chấn Thiên nghe giọng Đại Phương thiền sư vô cùng khách khí thấy trong lòng hứng khởi mỉm cười tiếp : "Đại sư, chuyện nhỏ nào có đáng gì. Miễn sao lưỡng phái chúng ta thường xuyên trau dồi võ nghệ là được rồi, ta sẽ bảo lão tam nhà ta kể lại tỉ mỉ nơi nó đã thấy, khi đó quý phái sẽ phái người tới đó thu hồi đao, há chẳng phải rất tốt sao.”

            Vừa dứt lời xong liền chú mục vào thần tình Đại Phương thiền sư nhưng không ngờ Thiếu Lâm phương trượng chỉ điềm đạm đáp trả : "Đường lão thí chủ đã có nhiệt tâm bổn tự nếu vẫn từ chối há chẳng phải là không nể mặt lão thí chủ sao. Lão nạp nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ hàng tiểu bối trước, thí chủ nghĩ sao?"

            "Ha ha, hay lắm, được lắm. Lão nhị con thử nghĩ xem ai lên trận đầu."

            Bên cạnh Đường Chấn Thiên hiện có ba trung niên hán tử đang đứng, người cao nhất nghiêng người hồi đáp : "Phụ thân, Đức nhi gần đây công phu đại tiến, chi bằng cho nó ra học hỏi để có thêm kinh nghiệm.”

            “Hay lắm, cho Đức nhi xuất trận đầu nhưng phải cẩn trọng chứ không được khinh suất.”

            Đường Chấn Thiên vừa dứt lời từ sau một thanh niên anh tuấn bước lên hướng về phía lão cúi đầu cất tiếng : “Gia gia cứ yên tâm Đức nhi tuyệt không làm hổ thẹn thanh danh Đường gia.”

            Nói đoạn xoay người hướng về Đại Phương thiền sư thi lễ cực kỳ cung kính rồi tiếp tục quay sang các trưởng lão Đạt Ma viện và Giới Luật viện cùng với chúng tăng Thiếu Lâm hiện diện trịnh trọng lớn tiếng : “Tại hạ Đường môn Đường Đức bái kiến tất cả chư vị. Không biết có vị đại sư nào vui lòng chỉ giáo tại hạ cung kính bồi tiếp.”

            Lập tức một hòa thượng trẻ tuổi trong bốn đại đệ tử của Thiếu Lâm Tự bước ra, trông dung mạo cực kỳ tuấn tú khiến ai nhìn cũng cảm thấy tiếc và không hiểu vì sao người này lại xuất gia.

            Hiện giờ Minh Nhi đang đứng cạnh sư phụ. Đại hòa thượng pháp hiệu Thanh Thành, chính là đại đệ tử của Giới Luật Viện trưởng lão Đại Khổ thiền sư, trước mặt sư phụ và chưởng môn sư bá cùng các sư thúc sư bá hiển nhiên là cũng không có chỗ ngồi, phải đứng sau lưng Đại Khổ, bên cạnh là Minh Nhi. Tên tiểu tử này nhìn vị hòa thượng mới bước ra ứng chiến quay sang Thanh Thành hòa thượng thấp giọng hỏi : “Sư phụ xem Giác Chân sư huynh thượng đài liệu có thể đả bại Đường Đức không.”

            “Hây… Minh Nhi, nói nhỏ thôi. Cẩn thận không họ nghe thấy. Vi sư không phải thần tiên làm sao trước khi họ động thủ biết được ai lợi hại hơn, luận ám khí Giác Chân sư điệt tất nhiên không phải là đối thủ của hắn. Nhưng cuộc tỉ võ này không phải là đấu ám khí, ai có tuyệt học gì đều sẽ thi triển ra nên chưa biết là ai phải sợ ai đâu.”

            Bất ngờ Đại Khổ thiền sư quay đầu nhìn chằm chằm vào ông ta khiến Thanh Thành hòa thượng hoảng sợ vội vàng cúi đầu run rẩy tung niệm : “A di đà phật, người xuất gia giới sân, giới ác, giới sắc, tiểu tăng vừa rồi suýt chút nữa đã phá giới rồi, a di đà phật, a di đà phật.”

            Minh Nhi nghe thấy vậy không nhịn được phải phì cười, 'a a' cười nói: “Thôi đi sư phụ, ngườ luôn miệng nói phải giới sân, giới ác, giới sắc. Con chỉ chưa thấy người đi tìm nữ nhân, chứ còn cái gì mà giới sân, giới ác đều là nói chơi thôi. Khi người giáo huấn con có lúc nào mà không hung dữ đâu, trước đó vài ngày con chẳng qua chỉ ăn vụng một ít thức ăn thế mà người đã nổi trận lôi đình. A a, đúng là buồn cười.”
            Nhìn trộm sư phụ vẫn đang cúi đầu miệng lẩm bẩm, Minh Nhân thiếu chút nữa đã cười vỡ bụng nhưng ráng nén lại không bật ra tiếng cười vô lễ chỉ thầm sung sướng trong lòng. Khi hắn quay sang thì Đường Đức đã bắt đầu giao thủ với sư huynh hắn. Giác Chân thi triển Thiếu Lâm Long Trảo Thủ cực kỳ thành thục tinh xảo cộng thêm nội lực thâm hậu khiến chiêu thức phát ra kình lực mạnh mẽ tiếng trảo phong rít lên vù vù làm chúng tăng Thiếu Lâm phải gật đầu tán thưởng. Về phần Đường Đức chỉ thấy hắn thủ nhiều công ít, tuy Đường môn ám khí danh trấn võ lâm nhưng công phu quyền cước cũng không kém, Đường Đức giao đấu qua hơn mười chiêu cảm thấy áp lực trảo kình của đối phương càng lúc càng nặng nề tự nghĩ mình luyện tuyệt kỹ gia truyền thiên về khinh công nếu tiếp tục không phải là cách hay lập tức hô lớn : “Giác Chân sư phụ hãy cẩn thận, Đường Đức sắp thi triển tuyệt kỹ đây.”

            Giác Chân nghe đối phương quang minh cảnh báo bất giác trong lòng nảy sinh thiện cảm đáp lại: “Được lắm, Đường huynh đệ cứ tự nhiên xuất thủ tiểu tăng sẽ tận lực bồi tiếp.”

            Song phương vừa dứt lời thì âm thanh vút vút vang lên cùng với vô số đạo hắc quang phóng ra từ tay trái Đường Đức, đòn công kích cực kỳ nhanh lẹ tựa như điện chớp mắt thường không thấy được quả không hổ danh ám khí Đường môn. Giác Chân dùng chiêu Yến Tử Phiên Thân lắc người né tránh ám khí trong lòng đang kinh hãi thì đối phương đã phóng tiếp ba loại ám khí một trước hai sau liên tiếp bắn tới mình.

            “Úi dà, không xong rồi.” Thanh Thành bật thốt lên khiến Minh Nhân thấy kỳ quái hỏi : “Sư phụ làm sao rồi?” Thanh Thành gãi đầu gãi tai than : “Giác Chân sư huynh của ngươi chắc đến tám phần thua rồi, Đường môn ám khí quả thật khủng khiếp khiến người ta khó lòng phòng bị.”

            Trong khi hai sư đồ thì thầm với nhau thì trận tỉ thí đã phân thắng bại, Giác Chân chụp được ám khí đầu tiên nhưng hai ám khí kế tiếp đã tới sát người nên phải tận lực vung song thủ hợp lại chụp lấy ám khí trông rất miễn cưỡng. Phía trước thốt lên phía sau xôn xao toàn trường bàn tán xem như thắng bại đã rõ. Đường Đức hướng về phía Giác Chân thong thả cười : “Đa tạ Giác Chân sư phụ nhường nhịn. Chút tài vặt đã khiến mọi người chê cười rồi.”

            Thì ra Giác Chân nghĩ đã chụp được ám khí đầu tiên nên chụp tiếp hai món ám khí kế tiếp nhưng không ngờ ám khí thình lình vuột khỏi tay bắn vào vai. Giác Chân hoàn toàn kinh ngạc nên khi biết được thì đã quá trễ nhưng may mắn là ám khí không sắc bén nên chỉ cảm thấy sự va chạm chứ không hề bị thương tổn. Chứng kiến tuyệt kỹ của Đường Đức Giác Chân trong lòng bội phục, tự nghĩ dù bại nhưng mình cũng không thể làm tổn hại uy danh Thiếu Lâm chấp tay hành lễ nói : “Đường huynh đệ công phu ám khí vô cùng cao minh khiến tiểu tăng tuy bại nhưng tâm phục khẩu phục, hôm nay tận mắt thấy uy lực ám khí Đường môn đã giúp tiểu tăng đại khai nhãn giới.” Nói đoạn xoay người lui về chúng tăng Thiếu Lâm Tự.

            Đường Đức mỉm cười rồi lui về trước ánh mắt tán thưởng của phụ thân và gia gia. Không biết tiếp theo Thiếu Lâm sẽ đề cử ai xuất chiến, trận đầu đã bại nên trận thứ hai này bất luận thế nào cũngkhông thể thua được. Đại Phương thiền sư hướng về trưởng lão Đạt Ma viện là Đại Ngộ thiền sư ra ý hỏi, Đại Ngộ thiền sư lông mày nhăn lại thấp giọng nói gì đó với một đệ tử đứng bên.

            Một hòa thượng từng bước đi ra, trên mặt luôn cười hi hi không ngớt trong tay cầm một cây côn ráng ra vẻ một người lão thành nhưng trong mắt mọi người xung quanh thì dáng vẻ, khuôn mặt đó giống như một kẻ đầu đường xó chợ.

            “Thiếu Lâm Tự tại sao lại có đệ tử như thế này?”

            Đường Chấn Thiên nhìn người này trong lòng thầm nghĩ ngợi trên mặt hiện lên một nụ cười gian hiểm.
            #6
              bemvindo 11.12.2007 05:48:32 (permalink)
                  Chương 5 - Luận võ -2

              Ánh mắt Đường Chấn Thiên từ từ rà soát trên người hòa thượng, trong lòng nhất thời cảm thấy phấn khởi. Nhưng khi nhìn kỉ lại mới thấy hòa thượng này quả thực không bình thường, không những là không bình thường, mà là rất rất không bình thường. Đỉnh đầu hòa thưởng vẩn chưa cạo đầu, hoặc là chưa được hoàn toàn cạo hết. Dưới ánh nắng mặt trời chiếc đầu phát sáng, lòe lòe phát sáng. Minh Nhi nhìn thấy một thiếu niên chưa phải chân chính xuất gia làm hòa thượng đi ra, từng bước từng bước đến giữa sân thi đấu.

              Chỉ thấy Minh nhi vẫy tay, lắc lắc đầu ba cái, 'a a' cười nói: "Sư phụ, người xem Giác Điên sư huynh thượng đài, phần thắng của Thiếu Lâm Tự ta đã quyết đỉnh." Thanh Thành đại hòa thượng thấy thế, trên mặt cũng hiện nét hoan hỉ, nói: "Ngươi cứ ở đấy mà lẻo mép, Minh nhi, ngươi làm sao biết là Giác Điên sư huynh sẽ thắng?" Minh Nhi cười nói: "Sư phụ lại khảo nghiệm đệ tử. Sư phụ, Giác Điên sư huynh là đệ nhất cao thủ trong tứ đại đệ tử của Thiếu Lâm Tự ta, mấy người kia sao có thể thắng được. Hơn nữa, trước đây con từng thấy có một người cùng với Giác Điên sư huynh tỷ thí võ công, Người đó còn phải đặt ra điều áp chế huynh ấy, sư phụ, người đó với sư phụ cùng chung thế hệ đấy, người biết chớ?" Nói xong, hướng sư phụ nháy mắt, biểu tình cổ quái.

              Thanh Thành trên má ửng hồng, hạ giọng mắng chửi: "tiểu tử thúi, làm sao ngươi biết ta cùng với Giác Điên sư huynh ngươi thi đấu?"

              Minh nhi cưới nói: "Ô, người đó là sư phụ sao ? Lần đó con đứng ở xa, cho nên không thấy rõ là sư phụ."

              Thanh Thành nói: "Hảo tiểu tử, lại còn cười chê vi sư. Phải lần đó chính là ta. Ta cũng phải thừa nhận Giác Điên quả thực là đệ nhất cao thủ trong đám thanh niên của Thiếu Lâm Tự, nhưng không phải là thiên hạ đệ nhất cao thủ trong nhóm thanh niên, vạn nhất kết quả là hắn thua thì sao?

              'A a' Minh Nhi cười lên, nói: "Kết quả cuộc thi đâu không phải là khó đoán. Chưởng môn sư bá tổ yêu cầu đích thân trưởng lão Đạt Ma viện tuyển người, vì vậy đệ tử Đạt Ma viện là những đệ tử ưu tú nhất trong nhóm ưu tú, Đại Ngộ trưởng lão lại ngồi đó chọn ra một người tức là đã biết rõ khả năng của người đó. Thiếu Lâm Tự chúng ta sẽ khỏi phải thua như trận đầu. Đệ tử không biết chưởng môn sư bá tổ cùng với Đại Ngộ trưởng lão nghỉ gì, bất quá, sư phụ, người xem bên đối diện Đường lão gia, coi diễn biến trên sắc mặt thiệt là buồn cười. Ông ta đại khái biết Giác Điên sư huynh không phải dễ đối phó."

              Thanh Thành nghe lời nói của Minh Nhi, cười nói: " Tiểu quỷ người thật đúng là lẻo mép mà, nói cho người biết trong võ lâm không có chuyện gì dễ dãi đâu, cẩn thận bị sư phụ nghe thấy, rồi lại bị đánh vào mông... A di đà Phật." Tuy lời nói cực kỳ bất nhã, nhưng được nối theo một câu 'a di đà phật', chừng như thể hiện lòng tôn kính đối với đức phật. Khiến cho Minh Nhi đứng gần phải phì cười.

              Những bước đi đó, động tác đó thật chẳng khác mấy kẻ lang thang trên phố, nhưng thiếu niên hói đầu lại được Thiếu Lâm Tự xem trọng phi thường, khi tới ở giữa sân, lấy đoạn côn trong tay gài khoảng giữa eo, dị dạng cổ quái múa xem thử vài cái, nói: "Tiểu tăng Thiếu Lâm 'Giác Điên', không biết vị thí chủ đường môn nào ra đây chỉ giáo." Đường Chấn Thiên nhìn kĩ Giác Điên một lần nữa, đột nhiên kêu lớn lên: "'Đường Ảnh, cháu lên.'"

              Đường Chấn Thiên tự mình điểm ra, tức là là đối với Giác điến rất xem trọng, nếu không thì chẳng đích thân mình kêu người ra ứng chiến.

              Một thiếu niên tức thì lăng không một cái nhảy lên, hạ xuống cách xa Giác Điên một trượng, một cái nhảy đó chứng minh khinh công của đối phương thật sự không thể xem thường. Trong những đám thiếu niên, khinh công đạt đến cỡ nầy thật sự rất hiếm.

              "Tại hạ 'Đường Ảnh', mong Giác Điên sư phụ chỉ giáo."

              Đối phương là một thiếu niên gầy gò, nét mặt còn có nét mềm yếu của phái nữ, nhưng nhất quyết không phải là nữ nhân (cổ họng hắn có đống kết lại nên chắc chắn là nam nhân). Giác Điên cười nói: "thì ra là Đường môn Đường Ảnh thí chủ, thất kính, thất kính. Tiểu tăng từng nghe nói Đường thí chủ ba năm trước đây đại chiến Hổ đàn sứ giả của Ma Giáo, thì ra lại là các hạ. Lần tỷ thí nầy mong thí chủ thủ hạ lưu tình lưu tình"

              Lời nói của Giác Điên có phần cổ quái, một lát thì thí chủ, một lát thì các hạ. Tăng nhân Thiếu Lâm Tự nghe thấy, đa số sắc mặt cực kỳ khó coi,
              "Đánh thì đánh mau đi, nói nhiều như vậy làm gì" Một vài người ko chịu được liên lớn tiếng nói. Đường Ảnh thong thả mĩm cười, nói: "Giác Điên sư phụ, người thì hiểu biết về tại hạ còn tại hạ thì không biết gì về ngươi, thiệt là có chút 'không công bằng' ".

              "Ta, Giác Điên, đương thời là một trong tứ đại đệ tử của Thiếu Lâm Tự, chưa có chính thức xuất gia. Võ công cũng được, tuyệt kỹ chính là dùng côn, tuổi nay 17, chưa có hôn thú, không biết thí chủ có mãn ý chưa?"

              Đường Ảnh mãn ý gật gật đầu. Hắn thì mãn ý, còn tăng nhân Thiếu Lâm Tự thì không. Giác Điên sư tổ, Đạt Ma viện trưởng lão Đại Ngộ kêu lớn tiếng: "Giác Điên, bắc đầu tỹ võ đi, không cần ở đó ba hoa Đừng khiến Đường lão thí chủ phiền não đợi lâu hơn"

              Giác Điên xoay đầu mĩm cười, nói: "Vâng, sư tổ. Con sẽ động thủ, người không cần thiết phải thôi thúc."

              Xoay thân người lại, sắc mặt trở nên trầm tịnh, không nhìn thấy một chút sơ hở. Đường Chấn Thiên nhìn thấy giật mình, thân người thẳng lên, nhìn chằm chằm vào Giác Điên không chớp mắt. Lòng thầm kêu: Hảo công phu, đúng là ko thể xem thường tên đầu trọc này (Câu gốc là Hảo gia hỏa, giá hạ ảnh nhân yếu cật đại khuy đệ mạn phép dịch theo ý của mạch văn) .Cho đến lúc đó Đại phương và Đại Ngộ mới thong thả mỉm cười. Xem bộ dạng rất là mãn ý về biểu hiện của Giác Điên, sự khó chiu vừa rồi đã không còn nữa. Bọn họ biết Giác Điên đã ở tại thiếu Lâm tự đã hơn mười năm, tuy lời nói, hành sự không hợp lí lẽ bình thường, nhưng lại là một kì tài võ học. Thiếu Lâm Tự ngoại trừ Minh nhi, không tìm ra được người nào thông minh hơn hắn.

              Đường Ảnh sắc mặt thay đổi, thu hồi nụ cười trên mặt. Cẩn thận xem xét lại đối phương. Tuổi tác xem ra nhỏ hơn mình, khoảng giữa eo có gài một đoạn côn, vóc người không cao không thấp, không mập không ốm. Không nhìn ra nơi đâu là lợi hại, Đường Ảnh thiếu niên thành danh, 15 tuổi đánh bại Ma Giáo Hổ Đàn sứ giả, nhất cử thành danh. Trong lần chiến đó, hắn đã hạ thủ lưu tình với Hổ Đàn sứ giả, hai người sau đó kết thành bạn vong niên. Hổ Đàn sứ giả tán dương võ công hắn có thể xếp vào trong 10 người mạnh nhất trong hàng thiếu niên. cho thấy võ công của Đường Ảnh không phải thổi phồng.

              "Giác Điên sư phụ, hãy cẩn thận."

              Đường Ảnh nghĩ :"tiên hạ thủ vi cường", ý nghĩ vừa hiện ra trong đầu một chiêu đánh ra 3 viên ám khí bằng cây đánh ra. Không giống Đường Đức trước đây, vừa xuất thủ thì sử dụng quyền cước. Lần đầu ra tay đã là tuyệt kỹ của Đường môn - công phu ám khí. Đường Ảnh mưu tính tốc chiến tốc quyết. Thắng cũng như thua được quyết định tức khắc.

              "Vừa rồi Giác Chân sư huynh bại nơi tay Đường Đức thí chủ, bây giờ ta lại dùng Long Trảo Thủ để bồi tiếp các hạ"

              Lời nói của Giác Điên hiện lên rõ rệt, hai tay cũng không chậm, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ đánh ra. Hắn vừa ra tay, có thể xem ra tinh vi võ công của Giác Chân trước đây không sao sánh bằng. Long Trảo Thủ được đánh ra trong tay hắn, ẩn hiện phong đổ của tôn sư một phái. ám khí của Đường Ảnh vừa nhanh vừa xảo trá, luôn luôn khiến Giác Điên khó bề phòng bị. Nhưng Long Trảo Thủ của Giác Điên cũng không phải kẻ lành, ám khí đến, không phải bị đánh bay ra, mà bi rơi vào trong lòng trảo. Giác Điên nơi mặt hứng chấn lên, ám khí thu được trong tay trái tức thì phát ra, trả về toàn bộ ám khí cho đối phương.

              Công phu ám khí của Giác Điên đương nhiên không thể so sánh được với Đường Ảnh, bất quá chỉ là phát ra một bó ám khí, Đường Ảnh không ngờ được điều nầy, bất đắc dĩ phải ngã lui ra sau ba bước Đường Ảnh sắc mặt ửng hồng, hai chân ép xuống đất, tung người nhảy lên, nói: "Hãy cẩn thận." Một chuỗi ám khí được phóng ra. Giác Điên chợt bạt ra cấy đoạn côn ở khoảng giữa eo, thần sắc ngưng trọng nhìn lên phương hướng bay ra và địa điểm nhắm vào của nhóm ám khí.

              "Được lắm." Giác Điên trong lòng vui thích đoản côn trong tay nhanh chóng như cầu vòng, 'đốc đốc đốc' vô số âm thanh vang lên, Giác Điên bạt ám khí rơi xuống đất. "Phát" Đường Ảnh lại vừa quát lên một tiếng lớn, 'Vi tất' Giác Điên cần phải quay đầu lại đoản côn trong tay xuyên lên ép xuống, đầu côn cất lên, tự nhiên đánh vào trong một dải ám khí, tưởng chừng như sau lưng có mắt. "Tốt" ! Đường Chấn Thiên chừng như không tự chủ được kêu lên, thân mình bật lên đứng thẳng.

              Đường Ảnh thân mình đang ở trên không, nhìn thấy không một đòn đánh lén nào thu thập được đối phương, trong lòng hoảng sợ, hai tay giương lên, bóng ảnh đầy trời hướng sang Giác Điên đánh tới. thì ra là vô số ám khí nhỏ bé. Giác Điên bỗng nhiên xoay sở thân mình, chẳng lẽ Giác Điên không biết phá làm sao?

              Giác Điên bỗng cười lên khanh khách, chỉ thấy chỗ đất Giác Điên đạp hiện ra 5 cái đỉnh, tản ra một mảnh công ảnh. Những bóng đen cùng với bóng côn trộn lẫn với nhau tại một chỗ, "đốc đốc đốc" âm thanh bất đoạn. Thanh âm lại nổi lên giống như tiếng của một tiều phu khi chặt thân cây.

              "Đây có phải là 'Đồ Long Côn' pháp?" Đường Chấn Thiên tiến về phía trước một bước, trợn to đôi mắt.

              "A di đà phật, đây là do Giác Điên tự sáng tạo 'Hồi Long Côn', chớ không phải "Đồ Long Côn", Đường lão thí chủ cảm thấy thế nào?"

              "Tốt, tuổi còn nhỏ, mà có khả năng tự sáng chế chiêu thức, Thiếu Lâm Tự quả nhiên ngọa hổ tàng long."

              Trong khi hai người đàm luận võ công, Hai chân Đường Ảnh đã hạ xuống đất, Thân hình Giác Điên nhanh như điện chớp, đoản côn trong tay nhẹ nhàng đến nơi ngực phải của Đường Ảnh một tấc. Đường Ảnh ngộp thở khó chịu, tưởng chừng một chiêu của đối phương đã khiến hắn mất hết sức lực. Chỉ cần một côn của Giác điến tiến thêm một bước nữa, tức thì Đường Ảnh phải thất bại. Mọi người nhận ra kết quả Đường Ảnh tất bại. Xem ra Giác Điên không phụ những người ủng hộ hắn, dễ dàng thắng được Đường Ảnh.

              Hết chương 5.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2007 05:55:12 bởi bemvindo >
              #7
                bemvindo 14.12.2007 02:17:03 (permalink)
                     Chương 6 - Luận võ 3.

                 Nhìn thấy Đường Ảnh và Giác Điên rút lui về sau, Đường Chấn Thiên bước đi đến giữa sân, thưa Đại phương thiền sư, nói: "Đại sư, Thiếu Lâm Tự của người thật sự có lắm người tài, người khác khó bề só sánh bằng, đại sư ! xuống đây cùng ta tỷ võ." Đứng giữa nơi sân, đối diện Đại Phương. Đại Phương dựng thân mình lên, hay tay kết thành chữ thập, nói: "A di đà phật, Đường lão thí chủ thật sự muốn tỷ thí với lão nạp sao?" Đường Chấn Thiên cười nói: "Đại sư, người vạn lần đừng nên từ chối, ta mến mộ Đại Từ Đại Bi Thủ của đại sư đã lâu, đến nay chưa gặp đối thủ, tưởng chắc phải là một tuyệt thế thần công kinh thiên động địa. Đường môn ta tự nhiên chẳng phải đối thủ. Bất quá... Ta chỉ yêu cầu đại sư chỉ điểm hai chiêu, sau hai chiêu, tính ra ta không đến nỗi bại, đại sư lại càng không có khả năng thất bại. Xét cho cùng cũng tránh được mích lòng nhau, không biết đại sư nghĩ thế nào."

                Đại Phương trong lòng nao nao, thong thả đi đến bên cạnh Đường Chấn Thiên, nói: "Dám hỏi Đường lão thí chủ, hai chiêu ấy phải so sánh như thế nào?

                Đường Chấn Thiên nói: "Kì thật rất đơn giản, ta nghe nói Đại Từ Đại Bi Thủ của đại sư, công thì là một chưởng pháp rất lợi hại nhất trong thiên hạ, thủ thì lại là nhân gian đệ nhất diệu chiêu, trong lòng ta có một ý kiến, đại sư công một chiêu, thủ một chiêu, để tại hạ được khai nhãn giới, đệ cho những người trẻ tuổi biết biết thế nào là hảo công phu chân chính."

                Đại Phương trầm ngâm một lát, nói: "Được rồi, lão nạp cung kính ko bằng tuân mệnh. Bất quá Đại Từ Đại Bi Thủ của lão nạp học chưa thành, thật ra chỉ là một bộ không trọn vẹn, dù sao cũng sẽ cố gắng bồi tiếp. So với công phu ám khí thượng thiên nhập địa của Đường lão thí chủ khi xuất ra, có lẽ không thể so bì được. "

                Đường Chân Thiên nói: "Đại sư quá khiêm ngường."

                Đại phương noí: "không dám, không dám, a di đà phật."

                Hai người cách xa nhau khoản 2 trượng, một bên là hòa thượng, thân phận chưởng môn Thiếu Lâm Tự, thái sơn bắc đẩu trong võ lâm, một bên Đường môn lão đại, người chưởng quyền Đường môn, mỗi người giậm chân một cái, cũng khiến giang hồ phải dao động. Hai người đã ngoài 70, thành danh đã bao nhiêu năm. Bình thường hiếm thấy họ ra tay, cả những khi họ đứng ngoài vòng để chỉ điểm võ công cho đệ tự cũng hiếm. ở địa vị họ, tức phải giữ thân phận. Nếu muốn động thủ cần phải có một nguyên nhân trọng đại.

                Đường môn đệ tử, con cháu của Đường Chấn Thiên Đều cùng trợn to đôi mắt, nhìn lên Đường Chấn Thiên, đây quả thật là một dịp may hiếm có, đã từ lâu không thấy Đường Chân Thiên ra tay với ai, chắc chắn sẽ được lợi ích, dù không biết là bao nhiêu, nhưng nhất thiết sẽ có lợi cho sự tiến triển của tu vi và hiểu biết. đệ tử của Thiếu Lâm Tử cũng đã trợn to đôi mắt, một mực nhìn chằm chẳm vào phương trượng, ngồi trên ghế trên, các vị bậc nhất trưởng lão cũng cảm thấy căng thẳng, họ cùng với Đại Phương cùng chung một thế hệ, tuy đa số biết đường lối võ công của Đại Phương, nhưng họ không hề biết sự lợi hại của Đại Tử Đại Bi Thủ của Đại Phương, không biết Đại Từ Đại Bi thủ một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự có phải tuyệt như lời đồn?

                Sở dĩ Đại Phương có khả năng tu luyện Đại Từ Đại Bi Thủ, chính là do thân phận của ông ta cho phép. Với thân phận chưởng môn Thiếu Lâm Tự, nếu bản thân không có một bản lĩnh xuất sắc, làm sao kẻ dưới phục tùng. Nguyên nhân chính, Đai Phương sở dĩ lựa chọn Đại Từ Đại Bi Thủ, thật sự vì trong thất tuyệt của Thiếu Lâm Tự "Dịch Cân Kinh", "Tẩy tủy Kinh", "Tỉnh Thần Kinh" ba bộ ấy đã được truyền qua nhiều đời, còn "Đồ Long Côn", "Thiên thiền Đao", "A Nam Kiếm" thì không biết tông tích, chỉ lưu lại 3 bộ nội công tâm pháp cùng với một số chiêu thức, nhưng chỉ có thượng thiếu hạ, hoặc giả có hạ thiếu thượng. Chỉ có Đại Từ Đại Bi Thủ là được tưởng chừng hoàn chỉnh, bất quá cũng chỉ là một bộ không trọn vẹn, Đại Phương chỉ học được trong đó có 7 thức.

                Minh nhi nhìn thấy Đại Phương cùng với Đường Chấn Thiên đứng đó đã nửa khắc, nhưng không thấy bọn họ động thủ, không cầm chế được dùng tay che lấy miệng, nói: "Ai nha, thiệt là buồn ngủ, sao không động thủ, mặt trời thật là quá nóng, ai lại chịu đựng được."

                "Hừ... Minh Nhi, con nói nhiều quá, bộ con không thấy phương trượng sư bá cùng với Đường lão gia đang tỷ võ? Đây là cơ hội rất hiếm thấy, người khác muốn chứng kiến còn ko được, mà con lại la ó, lại còn ngủ gà ngủ gật." Thanh Thành thấp giọng giáo huấn.

                Minh Nhi kiên quyết, nói: "Sư phụ, con biết chưởng môn sư bá tổ cùng với Đường lão gia đích thực lợi hại, nhưng họ đứng đó ở giữa trời, không thấy động thủ. Minh Nhi thấy thế mệt chết được, đương nhiên Minh Nhi cảm thấy buồn ngủ, đâu có gì lạ.

                "Được, được, con kiên trì một lát là sẽ thấy, đấy chưởng môn sư bá đã sắp động thủ, con xem..."

                Minh Nhi trông theo nơi chỉ tay của sư phụ, chỉ thấy chân phải của Đại Phương thiền sư từ từ dao động, nhanh như điện đã áp đến trước người Đường Chân Thiên, nhanh không tưởng nổi, người bên ngoài bất ngờ không biết chuyện gì, chỉ có những vị trưởng lão nhìn thấy, sự giật mình trong lòng đã hiện lên ngoài mặt, họ chỉ thấy người của Đại Phương nhảy trên không đến trước đường Chấn Thiên 8 thước, người ngoài chỉ thấy người của Đại Phương dao động, là thân người đã đến bên người Đường Chấn Thiên. Chúng nhân trong lòng chấn động.

                Đường Chấn Thiên nhìn chằm chằm vào Đại Phương, khi góc mắt liếc thấy nhất động của Đại Phương, là biết một chiêu thạch phá thiên kinh đánh đến nơi. Tức khác phi thân thối lui thẳn về phía sau, trong tay chuẩn bị một bộ ám khí, so sánh với ám khí của Đường Đức, Đường ảnh số lượng ít hơn nhiều, nhưng lại được nằm trong một trảo thủ.Thân thể cao lớn của Đường Chấn Thiên một mực thối lui, Đại Phương càng trói chặt, khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ còn 2 thước, vung tay là đến, nhưng không một ai chịu ra tay. Cứ thế đã vòng quanh sân 3 vòng, Đường Chấn Thiên thủy chung không thể thoát khỏi sự trói chặt của Đại Phương, lập tức Đại Phương thiền sư niệm "a di đà phật", rồi hai tay nhanh như chớp phóng ra. Đại Từ Đại Bi Thủ đệ nhất thức "Đại Phát Từ Bi" đã đánh ra không thấy khí thế, không có gì là kinh thiên động điạ, biến hóa cũng không tinh xảo, bề ngoài tưởng như không nguy hiểm nhưng thật sự ẩn tàng biến hóa mà chỉ sơ suất là không thể cứu vãn. Đây chính là điểm kỳ diệu trong "Đại từ Đại bi Thủ".

                Chưởng ảnh bao trùm khắp nơi, chỉ có hai song chưởng của Đại Phương. Chưởng thủ trông rất thông thường, hướng Đường Chấn Thiên đánh ra. Đường Chấn Thiên sắc mặt biến đổi, hai mắt già nua phát xuất tinh bạo quang. Trong ánh mắt, thấy song thủ của Đại Phương đột ngột biến mất, nhưng tự biết chưởng của đối phương lại đang trên đường đánh tới. Tức thì có chủ kiến, song thủ của Đại Phương không có khả năng đoạt lấy mạng lão, bất quá đả thương là cùng. "Tốt" Đường Chấn Thiên quát lên một tiếng lớn, không lui mà tiến, lập tức hướng ra ngoài tung ra một bó ám khí, cùng lúc song chưởng đánh ra, tất cả xuất ra nhanh như điện

                Không ai ngờ được Đường Chấn Thiên tung ra ám khí ra ngoài, trong khi đó lại là đòn quyết định của ông ta, mà lại tung ra trong khi không biết phương hướng của Đại Phương, lại hướng ra bên ngoài mà tung ra, đích thực là tà môn. Những trưởng lão của Thiếu Lâm Tự cùng nhau thân đứng lên khỏi ghế, hai mắt trợn lên.

                Trong sân hai người bất động, tựa hồ như hai người chưa từng động thủ qua, mới vừa rồi liên tục xuất thủ truy kích, bất qua đó chính là những gì mà mọi người tưởng nhìn thấy. Một tay của Đại Phương tiếp chặt với một tay của Đường Chấn Thiên, sự tiếp xúc của hai tay hiện ra rất thân mật. Một cánh tay khác của Đại Phương dừng lại trên vai Đường Chấn Thiên 3 tấc. Không phải không muốn bổ sung thêm, mà sợ phải một khi đụng lên đầu vai của Đối phương. Không cần thiết phải quay đầu lại cũng biết sau lưng 10 thước, sẽ có ngay 10 cây ám khí hiểm độc nhìn chòng chọc vui vẽ đưa mình đi đến chỗ chết

                Cánh tay còn lại của Đường Chấn Thiên đang nằm ở một góc sau lưng Đại Phương, năm ngón tay tựa như cây thông, mọi người có thể nhìn ra, sau thân người Đại Phương có 10 cái ám khí nằm bất động dưới sự khống chế trong tay của Đường Chấn Thiên. Mặc dù cánh tay của Đại Phương đến rất gần Đường Chấn Thiên, cho thấy chiếm thế thượng phong, nhưng không thể nói Đường Chấn Thiên đã bại, ám khí của Đường Chấn Thiên cũng sẽ khi Đại Phương đánh Đường Chấn Thiên tập kích vào phía sau Đại Phương. Nhược bằng ám khí ấy bén nhọn, lại tẩm thêm chất kịch độc mãnh liệt, không biết ai rồi đây sẽ chết chóng hơn? Không có đáp án.

                "Ha ha" "a di đà phật" hai thanh âm cùng lượt vang lên, Đại Phương và Đường Chấn Thiên cùng nhau thu tay, cánh tay sau lưng của Đại Phương dao động tức thì tại không trung toàn bộ ám khí bay vào trong tay Đường Chấn Thiên. Đại Phương khi ấy mới ly khai tay cùng với Đường Chấn Thiên, hai người đều thối lui một trượng.

                "Tốt, tốt, tốt, thế công của Đại Từ Đại Bi Thủ quả nhiên lợi hại, Đường mỗ bái phục."

                "A di đà phật, công phu ám khí của Đường lão thí chủ xứng đáng uy chấn võ lâm, lão nạp được chứng kiến tuyệt kỹ, sống đến nay cũng không uổng."

                Kì thật, Đường chân thiên chỉ khi lâm vào cửa tử mới nghĩ ra cách tung bọt ám khí ra bên ngoài. Cũng không ngờ điều ấy lại có hiệu lực, Đường Chấn thiên trong lòng nghĩ: đã là ta chẳng phá được Đại Từ Đại Bi Thủ của ngươi, thì ta cùng ngươi "xem ai chết trước".Tức thì ông ta tung những bọt ám khí ra ngoài, rồi không chế cho những ám khí ấy nhắm trở về người mình một cách đầy tự tin. Tự biết cần phải đưa ra một tay để ngăn một cái chưởng của Đại Phương, còn cánh tay kia còn lại của Đại Phương sẽ ra đòn đoạt mạng. Thế là lại xuất phát thêm một cánh tay nữa, suy cho cùng, không cần thiết phải biết đến Đại Phương sẽ dùng đến bàn tay nào để ra đòn sát thủ.

                Đường Chấn Thiên ước mong khi một chưởng của Đại Phương đánh tới thân người thì ám khí của lão cũng đánh tới trên người Đại Phương, nếu việc xảy như ý định thì sẽ không có người thua kẻ thắng. Đường Chấn Thiên chỉ mong có như vậy, không hề có ý muốn hạ bại đối phương, canh bạc này quả nhiên thành công.

                "Đại sư thận trọng, tại hạ rồi đây phải sử dụng tới sát chiêu, đại sư nên lưu ý."

                Đường Chấn Thiên đề tỉnh Đại Phương. Toàn thân căng thẳng, tưởng chừng như chân mọc rễ dưới đất, cho thấy trong lòng cực kì lay động. Đại Phương thong thả mỉm cười, hay chân không có vị trí chính xác, tùy ý điểm gốc. Không khí vô hình xung quanh cũng bắt đầu khởi động.

                Tức thì Đường Chấn Thiên cất mình nhảy lên, trên không bắn ra một bọt ám khí, Đại Phương song thủ thông thả nâng lên, Đại Từ Đại Bi thủ thức thứ ba "Từ Bi Vi Hoài" đánh ra nhanh như điện, lần này xuất ra không giống với lần trước đây, lần trước thì công, lần nầy thì thủ, một công một thủ, khoản trước thì biến hóa, về sau thì chuyên về vững chắc. Làm sao hai lần ra tay có thể cùng theo một biến hóa cho được, hai cánh tay của Đại phương kết thành 'Đa liễu'. Đột nhiên 4 phía xung quanh Đại Phương có vô số bóng ảnh của chưởng pháp, không thấy đâu người của Đại Phương, chỉ thấy ám khí đầy trời phóng đến bay đi, luôn đi đi lại lại không ngừng lay động nơi ảnh chưởng của Đại Phương.

                Đường Chấn Thiên tăng lên gấp 3 lần, đã xuất ra 100 lượt ám khí. ám khí trên người lão ta tưởng chừng như có thể sài hoài không hết, lại một lượt nữa phóng ra.Tốc độ lão ta ra tay nhanh đến kinh người, mọi người xem đến hoa mắt, lão ta một lần nữa tăng lên gấp 3 lần ám khí phóng ra. Mỗi lần lão ta cứ tăng lên gấp 3 lần ám khí, lão cứ tăng lên như thế cho đến lần thứ 4. Lão ta hạ xuống toàn thân bất động. Trợn cả hai mắt, nhìn vô số ám khí tản ra khắp nới, vô số ám khí tất cả đều bị Đại Phương sự dụng Đại Từ Đại Bi Thủ để gạt ra hết, lập thành 4 chữ lớn trên sân Đấu.

                "Thiên Thủ Truy Mệnh"

                Đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Đường Chấn Thiên.
                #8
                  bemvindo 14.12.2007 02:20:54 (permalink)
                        Chương 7 - Minh Nhi

                    Khi Đường Chấn Thiên hạ xuống đất ánh mắt quét sang 4 chữ lớn "Thiên Thủ Truy Mệnh" trên sân. Trong lòng run sợ, cười khanh khách nói: "Đại sư quả nhiên chẳng hổ là chưởng môn nhân của quý phái, tài nghệ nhỏ mọn của Đường mỗ bị đại sư nhìn qua là thấy hết, bội phục bội phục." Đại Phương hai tay kết thành chữ thập, nói: "A di đà phật, thủ pháp "Thiên Thủ Truy Mệnh" của Đường lão thí chủ quả là võ lâm nhất tuyệt, sao có thể nói là tài năng nhỏ bé được. Lão nạp nghĩ lại, công phu ám khí của Đường lão thí chủ đích thị đạt tới đăng phong đạo cực, nếu lão nạp không phải có một chiêu này, lão nạp hoàn toàn không biết bằng cách nào phá giải một chiêu của người."

                  "Hay lắm, đại sư, cuộc so sánh của bọn ta như thế là xong, ta cũng biết đại sư trong lòng nóng nảy muốn biết nơi hạ lạc của "Thiên Thiền" đao và Thiên Thiền bí kíp, cũng không dám để đại sư trong lòng lo âu hơn, cách nơi đây không xa có nội thất chúng ta đến đó sẽ tránh những kẻ nhòm ngó, đến trong nội thất rồi hãy bàn chuyện, cần phải đề phòng tai vách mạch rừng.

                  Đại Phương thiền sư quay người về sau, hướng chúng tăng Thiếu Lâm nói: "Tất cả hãy lui xuống, thỉnh mấy vị trưởng lão cùng đến nội thất để bàn bạc."

                  Thiếu Lâm đệ tử lục đục li khai đại sảnh, Minh nhi và sư phụ đã trở về thiền phòng. Minh nhi ngáp một cái, nói: "Sư phụ, con rất mỏi mệt, con cần phải ngủ, tới giờ ngọ hãy kêu con lên ăn cơm." Thanh Thành cũng hết cách, chỉ đành nhường hắn lên giường ngủ. Mấy ngày trước đây, hắn đòi hỏi lời hẹn ước, một phen sử dụng xảo ngôn với chưởng môn, chưởng môn nghe nói Minh nhi còn nhỏ tuổi, mà có thể bất ngờ đàn áp cả sư phụ. Biết Thiếu Lâm Tự vừa xuất hiện một bật kì tài. Nên đã đáp ứng cung cấp cho Minh nhi có nhiều tự do hơn.

                  Trong quá khứ Minh nhi cứ cách hai ngày phải đi gánh nước, bổ củi, còn bây giờ trong một tuần hắn chỉ có làm việc của hai ngày trước đây. Minh Nhi đã được cho phép có nhiều thời gian hơn để ngủ, đùa bỡn. Tứ đại đệ tử trong những đệ tử đương đại của Thiếu Lâm Tự, tuổi tác khoảng giữa 15 với 25 tuổi. Chỉ ngoài trừ Minh nhi, năm nay mới lên 8. Duy nhất một mình Thanh Thành phải dìu dắt tiểu Minh nhi, thường luôn nhức đầu.

                  Tên cũ của Minh nhi là "Phương Kiếm Minh", trong những năm Đại Phương vân du tại ngoại thì trong một cái thôn cũ nát, nhìn thấy 4 người đã chết. Biết thôn này đã bất hạnh gặp phải những mã tặc trên núi tập kích. Đại Phương nhìn theo một tự thi trong những đám thi hài thấy một đứa bé vẫn còn đang ngủ, về sau mang theo trở về Thiếu Lâm Tự. Nhìn thấy phía trước ngực của đứa bé có đeo một cái ngọc bội, trên mặt có khắc chử "Phương Kiếm Minh", cho thấy đưa bé được phụ mẫu cực kỳ yêu quý, mới kêu người tạo ra một cái ngọc bội đặc biệt, trên đó còn có khắc tên của đứa bé, cho thấy độ sâu tình thương của phụ mẩu.

                  Tên Phương Kiếm Minh không có mấy người trong Thiếu Lâm Tự được biết, nhiều người thích kêu hắn "Minh nhi", hắn cũng có được một pháp hiệu, kêu "Giác Tỉnh". Chính do đích thân chưởng môn tặng cho, do bởi từ khi Đại Phương thiền sư mang theo Phương Kiếm Minh quay về Thiếu Lâm Tự, Phương Kiếm Minh hay kêu lên đòi ngủ. Sau khi thức dậy thì ăn uống cuồng lên, điên cuồng ăn xong thì lại thích lôi kéo, mấy vị trưởng lão thấy thế khiến họ cảm thấy cực kỳ kì quái.

                  Tuy mấy người trưởng lão có nghiên cứu vài ngày, nhưng thủy chung vẫn không thể hiểu được, chỉ bất quá biết được hắn ngủ nhiều ăn nhiều. Sau khi Phương Kiếm Minh được 3, 4 tuổi, thì càng ngủ nhiều hơn nhưng ăn thì giảm xuống rất nhiều, trong khi ngủ cũng không hề giật mình thức dậy như mấy lần trước nữa. Đại Phương kêu Đại Khổ thiền sư trưởng lão của Giới Luật viện, phó thác Phương Kiếm Minh, nhưng Thanh Thành không ngừng luôn kêu là không có thu được một đồ đệ nào, thế là nhường cho Thanh Thành thu Phương Kiếm Minh làm đệ tử, Đại Phương có ý đặc biệt tặng cho hắn một pháp hiệu, kêu là "Giác Tỉnh": Có ý hi vọng sẽ có một ngày hắn có thể tỉnh táo nhiều hơn, để có thể sinh hoạt như một người bình thường.

                  Không ai ngờ được Phương Kiếm Minh càng lớn thời gian ngủ cũng theo đó kéo dài luôn, thời gian ngủ không hồi phục lại giống như một người bình thường, mặc dù hình dạng không giống như một người ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nhưng thời gian ngái ngủ của hắn hơn hẳn những người bình thường một nữa thì thần. Thông thường thì tăng nhân Thiếu Lâm Tự phải luyện võ trong khi trời còn chưa sáng. Còn Phương Kiếm Minh sáng lên bất quá chỉ cần gánh nước, chặt củi. Trường hợp thông thường, Phương Kiếm Minh phải ngủ cho đến khi mặt trời lên ba đầu(tam can - khoảng gần trưa). Khiến sư phụ phải như một người mẹ cúi xuống om xòm khiến hắn dù không tình nguyện cũng phải thức dậy.

                  Ba năm trước đây, Phương Kiếm Minh cũng vừa được 5 tuổi. Hắn đang đùa chơi ở sau núi, vô tình ngủ thiếp đi, trong mộng đột nhiên đi đên một cái sơn cốc, sơn cốc có vô số hoa và cỏ cây, nhiều cái không biết tên, có một đại cổ thủ cao ngất thẳng lên tới bầu trời, cảnh tượng cực kỳ trầm lặng và hiu quạnh. Sơn cốc này tựa như cứ mãi là mùa xuân. Thế là Phương Kiếm Minh vui chơi khắp nơi, đột nhiên hắn phát hiện trong sơn cốc này có một cái sơn động, Phương Kiếm Minh tuy nhỏ nhưng lớn mật, tức thì chạy vào đó xem thử. Trong đó chỉ thấy duy nhất một người đầu cây. Lập tức tiến đến dò xét mộc đầu nhân, mộc đầu nhân bất ngờ lên tiếng, kinh hoàng Phương Kiếm Minh nhảy lên một cái sau đó thì chẳng có động tĩnh gì nữa, hắn nghĩ một người với một đầu bằng cây không có khả năng nói chuyện được.

                  Hắn kêu mộc đầu nhân thúc thúc, mộc đầu nhân bảo hắn: "Không thể kêu ta là thúc thúc, ta làm gia gia của gia gia ngươi còn hơn nữa.

                  Sau đó mộc đầu nhân nói cho hắn biết phía sau núi thiếu Lâm Tự, trong một hang động có chôn một cuốn sách, bảo hắn đi vào đó để đào ra, rồi trở về đọc xem cho kỹ. Phương Kiếm Minh trong thời kỳ đó thì đang tập viết chữ đã hơn một năm, nghe nói có một cuốn sách, rất là cao hứng. Nhất thời cao hứng kêu lên thì đã tỉnh dậy khỏi mộng. Phương Kiếm Minh cảm thấy những tao ngộ trong mộng rất là thực tế. Cả sơn động sau núi cũng tìm thấy, hắn đào lên thì quả thực có một cuốn sách.

                  Trong thời khắc đó hắn tinh thần rất phấn khởi tung người chạy thẳng tới thiện phòng, hắn lấy ra cuốn sách để cho sư phụ nhìn qua, Thanh Thành tưởng đó là võ công bí kíp của vị tổ sư sáng lập ra Thiếu Lâm Tự, vừa nhận được thì rất cao hứng, tức thì mở ra xem. Chỉ mới đọc được một câu đầu 'ô hô, nhân chi nhất sanh, tại nhất thụy nhi, bất thụy vô dĩ thành đại sự.(một người khi còn sống, quan trọng nhất là ngủ, không ngủ không làm nên đại sự). Thanh Thành xem xong xem lại những gì ghi chép trên cuốn sách mà cho rằng một người nào đó chỉ phóng đại viết nên cuốn sách nầy, cái này sẽ không khiến người càng hư hỏng hơn sao? Nếu người người đều lo đi ngủ, thì còn làm nên việc nữa? Sống cần phải cầu tiến. Thanh Thành coi xem được một phần mười của cuốn sách, thì đã không thể tiếp tục đọc nữa, giao cuốn sách lại Phương Kiếm Minh bỏ vào trong áo, nói: "Minh nhi, đây tuyệt không phải là tuyệt thế thần công gì đâu. đừng nên nghe những lời nói bậy bạ của người này, vi sư biết con rất thích ngủ, nhưng muôn lần không nên nghe lời người này, con biết chưa?"

                  Phương Kiếm Minh đáp: "Con biết rồi sư phụ. Con chỉ đang giữ để học cho biết chử."

                  Thanh thành không có hỏi từ đâu hắn lại có cuốn sách nầy, Thanh Thành chỉ xem như có một người nào đó làm một trò đùa ở hậu sơn, không có ý để người khác phát hiện ra, tức cười theo như người nào đó ghi trên sách nếu làm theo những gì ghi chép thì người đó tương lai nhất định trở thành nhất đại tông sư.

                  Cười mộc cách thoải mái, ngủ cũng có thể trở thành tông sư. Nếu thế thì Thanh Thành ta sẽ trở thành một vị siêu cấp đại tông sư.

                  Thanh Thành xem chừng có ý nghĩ như thế.

                  Phương Kiếm Minh sau khi có được cuốn sách ấy, mỗi ngày đều nằm mộng, mỗi lần trở về sơn cốc. Mộc đầu Nhân nói với hắn có một số nhân vật luôn đang tìm kiếm cuốn sách nầy, muốn biết những gì ghi trên đó. Phương Kiếm Minh không minh bạch ảo diệu trong câu nói, chỉ có nghe mộc đầu nhân nói, cần phải luyện thành "Đại Thụy Thần Công", tương lai sẽ càng ăn nhiều hơn có thể gặp gì ăn nấy. Nghe như thế Phương Kiêm Minh nước bọt trông miệng cứ chạy xuống, tiểu tử này, đương nhiên rất thích ăn. Phương Kiếm Minh cũng không còn để trong lòng lời nói của sư phụ nữa. Thế là hắn nghiêm chỉnh luyện tập trong hai năm cho đến ngày hôm nay.

                  Kì quái là, sau khi Phương Kiếm Minh luyện cái gọi là 'Đại thụy thần Công, thời gian ngủ bất ngờ trở thành giống như một người bình thường, không giống như trước đây thời gian ngủ kéo rất dài. Sự việc nầy cũng khiến sư phụ hắn bó tay, Thanh Thành thấy rất kì quái làm sao đứa đệ tử giờ đây không ngủ lâu dài như trước đây, chỉ sau khi nghe hắn nói là luyện "Đại Thụy Thần Công", chỉ sau khi có một câu đáp, Thanh Thành nữa tin nữa ngờ, không phản đối hắn luyện nữa, nhưng căn dặn hắn đừng trầm mình vào quá sâu.

                  Phương Kiếm Minh sau khi luyện công phu này, khám phá ra trong khi ngủ cũng có thể luyện công, hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh hơn. Việc này khiến hắn rất cao hứng và cũng báo lên vị sư phụ. Thanh Thành cũng nghĩ vì đồ đệ bị tẩu hỏa nhập ma. Sờ lên đầu, khám xét các kinh mạch, tất cả bình thường. Khi ấy Thanh Thành mới nói hắn hồ ngôn loạn ngữ.

                  Cho đến một ngày, tại hậu sơn Thiếu Lâm Tự, Thanh Thành nghe người đệ tử đề cập đến việc luyện công trong mộng tốc độ nhanh hơn cả ngàn lần, mới nổi cơn thịnh nộ, chỉ khi đó hai người mới thật sự có một lần tỉ thí. Phương Kiếm Minh dần dần hiểu ra hắn gặp một việc hơi chút cổ quái, không dám nhắc tới với ai nữa. Ngoại trừ sư phụ biết hắn có một bộ "phá thư", trong Thiếu Lâm Tự không một người nào biết thực sự Phương Kiếm Minh có học gì không.

                  Những người trong Thiếu Lâm Tự chỉ biết họ có một sư đệ pháp danh "Giác Tỉnh", được phương trượng xem như đứa cháu, tuy nhỏ, nhưng đầu óc thì lại thông minh phi thường, bình thường thì lơ là luyện công, nhưng nền tảng võ công thì lại khá giỏi. Chưởng môn Đại Phương cực kì yêu mến hắn mặc dù rất ít đến thăm, thực sự thì người luôn căn dặn Thanh Thành và một số tăng nhân không nên lấy quy củ của Thiếu Lâm Tự kiềm chế hắn.

                  Việc này đã qua hai năm, làm sao còn ai không biết võ công của Phương Kiếm Minh đáo để như thế nào. Có một lần Thanh Thành dạy hắn 30 thức đầu của Thiếu Lâm Long Trảo Thủ, và một số chiêu phổ thông. Phương Kiếm Minh tỏ ra không biết, yêu cầu "Đại Chân" trưởng lão Tàng Kinh Các cho phép đọc một số bộ thư cao siêu hơn ngoài Tàng Kinh Các, ngoại trừ một số bộ thứ không cho phép hắn đọc. Chỉ thấy hắn đọc tới đâu thì tay chân múa may tới đó.

                  Sau khi Thanh Thành thấy đồ đệ ngủ xong, nhớ lại mới vừa rồi thấy chưởng môn sư bá và Đường lão gia quyết định. Mặc dù có nhiều điều không minh bạch, nhưng Thanh Thành không phải người ngốc, nhìn xung quanh cũng đủ để biết, lập tức ra khỏi thiện phòng, nhìn xung quanh thấy không có chuyện gì, chạy đến nơi mà mình vừa hiểu ra.

                  #9
                    bemvindo 14.12.2007 23:08:39 (permalink)
                         Chương 8


                     Trong nội thất Thiếu Lâm Tự. Chưởng môn Thiếu Lâm Đại Phương thiền sư và các vị trưởng lão, Đường Chấn Thiên, "Đường Lôi" con thứ ba của Đường Chấn Thiên, phân chia chỗ ngồi.

                    Đại Phương nói: "Đường lão thí chủ, hiện tại không có người ngoài, nếu có lời gì cứ thẳng thắng nói ra không cần e ngại."

                    Đường Chấn Thiên nhìn sang Đường Lôi, nói: "Lão tam, con hãy nói vào thẳng vấn đề đi, lập lại những gì con đã nói." Đường Lôi nghe xong lời cuối cùng thì toàn trường im lặng, nói: "Các vị đại sư, không giám giấu diếm. Tại hạ có một lần buôn bán đi qua chỗ giao tiếp của "đáo Xuyên" (Thành đô) và Thương Long Cốc, đích thực là một chỗ kinh hiểm. Tại hạ trong Thương Long Cốc phát hiện một bí mật."


                    Các vị đại sư nghe ba chữ Thương Long cốc, sắc mặt không kiềm chế được liền biến đổi.


                    Thương Long cốc không phải là một nơi mà ai cũng có thể đi vô. Trong Thương Long cốc, có khói độc và mãnh thú. Hơn nữa có hàng hà sa số cạm bẫy. Nếu không có một võ công chắc chắn trong người, không một ai dám vô. Tại địa phương phụ cận Thương Long cốc đã lâu cũng rất nguy hiểm. Trong xung quanh Thương Long cốc, ít có người biết được trong đó có những gì. Sau khi có vô số nhân vật võ lâm không sợ chết đi vào trong đó, nhưng không một ai đi trở ra, nơi đó đã trở thành một nơi đáng sợ mà không có một nhân vật nào dám vô đó thám hiểm.


                    Sau khi nghe được Đường Lôi từng đi vào trong đó, mà bình yên toàn thân trở về, những Trưởng Lão Thiếu Lâm nhìn kỹ lại người trung niên ngoài 40 tuổi ngồi trước mặt mình. Nhìn thấy phía dưới hàm vẫn còn lưu lại dấu tích trôi giạt sâu dài, diện mạo thì rất tuấn tú, khi còn thiếu niên chắc chắn là một người rất thu hút. Thực sự võ công của đối phương cao đến đâu mà có thể đi vào Thương Long cốc và rút ra khỏi. Chính mấy người trưởng lão đây trong lòng cũng biết đối với Thương Long cốc cũng không chắc chắn có thể cận thận ứng phỏ nổi.


                    "A di đà phật, Đường lão thí chủ không thiếu gì người nối nghiệp, cung hỉ cung hỉ. Thương Long cốc hung hiểm vạn lần, Đường thí chủ có thể an toàn trở ra, chắc võ công và năng lực ứng biến, thật sự không thể đo lường được."


                    Đường Chấn Thiên cười khanh khách, nói: "đại sư, mọi người nghĩ nhầm rồi, Lôi nhi không có vai trò gì lớn trong câu truyện. Mọi người không biết, hắn đi vô Thương Long cốc do có được sự chấp thuận của Đường Môn, nếu như không, tiểu nhi làm sao tự mình dám vô thăm dò."


                    Đại Phương rùng mình, nói: "ồ, không biết lời nói ấy của Đường thí chủ nên hiểu như thế nào?"


                    Đường Chấn Thiên nói: "Đường môn trong 20 năm gần đây, trong phương diện công phu ám khí mới phát minh ra một chai đựng ám khí mãnh liệt nhất của Đường môn, là một số ám khí khủng bố tẩm, ướp kịch độc mãnh liệt. Điều này các vị đại sư đã hiểu biết là trong Thương Long cốc rất ít có người đi vô, có bao nhiêu vị đi vô, cũng không ai biết được. Mấy năm nay đượng môn chịu đựng đau khổ không thể kiếm ra được một số dược thảo rất hiếm thấy, nên phải phái Lôi nhi một mình tiến vào tìm kiếm. Trên người hắn, có mang theo linh dược giải độc hiệu lực tốt nhất của Đường môn và trang bị ám khí mạnh liệt nhất được đeo quanh người, Lôi nhi chỉ cần chu đáo hành sự, không sa lầy vào cạm bẫy của đối phương, thiết nghĩ có khả năng vào - ra an toàn. Hơn nữa với võ công của Lôi Nhi nếu tính không lầm, đi vào Thương Long cốc có thể làm cho kinh sợ nhưng không đến nổi nguy hiểm.


                    "A di đà phật, thì ra là như thế. Bất qua Đường Lôi thí chủ rất can đảm và có cơ trí, thật sự là rất hiếm."


                    Đường Chấn Thiên cười khanh khách rồi kêu Đường Lôi tiếp tục kể tiếp.


                    "Tại hạ một mình đi đến cửa vào của Thương Long cốc. đây là lần thứ ba tại hạ đến đây, chỉ bất quá hai lần trước tại hạ đến chỉ đứng bên ngoài chớ không hoàn toàn xâm nhập, sợ sẽ gặp rủi ro, lần này tại hạ có bảo bối trong mình, đương nhiên không sợ khí độc hay mãnh thú ở bên trong, tại hạ liền thi triển khinh công, tiến thẳng hướng vào cốc, mùi thơm bay phảng phất trong gió, tại hạ đi đến phần cuối cùng của Thương Long cốc, thật sự chỉ có thấy bông hoa cây cỏ có một số không biết tên, cũng không biết thứ này có chất độc hay không, thứ này có thể lấy để chế tạo ra thuốc giải độc, tại hạ cần phải đeo một thứ bao tay đặc chế, ngâm vào bằng một cái bình.


                    Tại hạ càng đi càng cảm thấy nơi đây thật sự khủng bố, trên mặt đất còn nằm vô số bộ xương khô, cũng không biết mấy người này đã chết được bao lâu. Tại hạ chọn lựa một số dược thảo, rất vui mừng vì cho đến nay chưa gặp phải một quái vật lớn nào, thình lình nghe được trong cốc có tiếng khóc dài và âm ỉ của người nào đó, tiếng hú đó như mũi kim nhọn bén đâm vào tai, tại hạ vận hết công lực toàn thân, trên đầu xuất hiên mồ hôi, nghĩ như thế cũng không cảm thấy tốt hơn. Tại hạ cũng nhất thời hiếu kỳ, sau khi tiếng hú ấy ngưng bặt, ẩn hiện âm thanh quát mắng của người nào đó, tại hạ tìm kiếm đến nơi âm thanh phát xuất, đi được chừng hai dặm, trên đầu nhìn thấy trên vách đá co một bóng người đang thi triển võ công "Bích Hổ Du Tường", trong tay hắn đang cầm một Đại Khảm Đao , đao quang loáng động, trên vách đá có vô số đá nát rơi xuống. Tại hạ trong lòng hoảng hốt, khi nhìn lên kỹ lưỡng, chỉ thấy vòng quanh hắn ta một thước, có một bảo đao hình dạng quái dĩ xuất hiện, đang hoạt động linh hoạt de doạ đối phương, thật sự tựa như nhìn thấy cảnh tượng kiếm tiên phi kiếm nhất bàn. Tại hạ bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy một việc như thế. Thanh quái đao và người ấy ở giữa trời cứ như thế không một phản ứng qua lại, rồi thì người đó quát lên giữa không trung, một đao bổ lên trên nơi thanh bảo đao.


                    cây bảo đao ấy cũng rất kì quái, lắc lư trên không, toàn thân phát lên một cổ ánh sáng lục sắc. Người đó kêu lên một tiếng, nói: "đừng có đến, đừng có đến, ngươi sẽ lại bị đánh xuống." Ngươi đó nói xong tức thì rơi xuống đất nhanh như chớp, Đại Khảm Đao phẫn nổ, đánh lên bên trên một chổ trên cự thạch. Cái cự thạch đó không thể chịu đựng sự tấn công bất ngờ của cây đao, gặp một cái chết tức thì. Khi tại hạ nhìn thấy hắn bị rơi xuống đất, tại hạ lập tức ẩn mình. lén lén tra xét cây thanh bảo đao đó.


                    Cái bảo đao đó, nơi không trung đang bay, rít lên một tiếng đã bắn vào trong sơn trong sơn động. Tại hạ nhìn thấy người sử dụng Đại Khảm Đao là một đại hán, tại hạ không thể nhận ra tuổi tác của đối phương, tưởng chừng như rất lớn tuổi cũng tưởng chừng như không phải. Không biết hắn thấp giọng nói những gì, sau đó thân hình nhảy lên một cái, tiêu tan không dấu vết.


                    Sau khi tại ha thấy hắn đi rồi, nhanh chân đến xem cây bảo đao. Tại hạ đi đến cửa động, sơn động cũng bất quá 2 trượng vuông, ở giữa có một cục đá lớn, trên đá có đặt một bộ sách rất củ, khi tại hạ tập trung nhìn vào. Trời ơi, trong lòng tại hạ khi đó mơ hồ la hét, đây chẳng phải Thiên thiền bí kíp của Thiếu Lâm sao, trên cuốn sách có viết minh bạch bốn chữ "Thiên Thiên bí Kíp", rồi ở phía dưới cũng là cây thanh bảo đao khi nảy nhưng không thấy nó phát lên một âm thanh gì giống như trước đây.


                    Tại hạ muốn bước tới gần để quan sát rõ hơn. Nhưng không ngờ khi tại hạ muốn tiến đến gần thì xung quanh như có một vật vô hình cản trở, tức thì tại hạ vẩn hết công lực toàn thân để đẩy tới, một thanh âm cất lên, rồi tại hạ bị văng bay lên trên, tại hạ phải thi triển "Thiên Cân Trụy" toàn thân sau đó mới được hạ xuống đứng vững trên đất, đã có một người cười khanh khách nói: "Tiểu oa nhi, ngươi không biết tự lượng sức mình, cái động khẩu ấy ta còn không thể nào vào được, với đạo hạnh bấy nhiêu đó của ngươi, cũng muốn vào trong đó sao? "


                    Tại hạ nghe vang đến tiếng nói của một người, chính là người khi nãy chiến đấu với Thiên Thiền đao.
                    Tại hạ sợ đối phương gây bất lợi cho mình, tức thì hối hả thối lui, không biết hắn có đoán được hành động này của tại hạ không, nhưng hắn ta không tiến sát đến, trong miệng chỉ có phát lên một tiếng hung dữ: "ngươi là ai? Làm sao đến được nơi đây? Nói!"


                    Tức thì một trảo của đối phương hướng tại hạ phóng đến. Tại hạ thấy một trảo của đối phương không có gì đặc biệt tuyệt đối bình thường, không cần né tránh, ở dưới thế công ấy, tại hạ phát động trang bị ám khí đặc chế của Đường môn, trang trí nầy chỉ có năm loại ám khí, mỗi một loại có khả năng phát ra ba lần, ám khí nhuộm kịch độc, sau ba mươi năm nghiên cứu mới có thể làm ra, tung ra xung quanh bảo vệ tính mệnh. Tại hạ nghỉ chắc lần nầy, đối phương sẽ bị thương dưới lượt ám khí, nếu đối phương cầu xin tha mạng, tại hạ cũng sẽ trao giải dược, nếu không xin, thì cứ để hắn ta chết luôn. Buồn cười với cái suy nghĩ của riêng mình, nhưng trong tức khắc chỉ thấy sắc mặt của đối phương hơi biến đổi, nói: "Ngươi là người của đường môn? Ngươi đi đi, nếu sau này ngươi đến đây nữa, sẽ không dễ dãi như thế đâu.." Tại hạ không hiểu làm sao hắn ta có thể tóm được những ám khí lợi hại của Đường môn, chỉ nghĩ được thế thân mình nhẹ lên, nhìn thấy cây cỏ bay lên, một cây lớn lộn ngược, tại hạ đã đứng cách xa sơn động vô số dặm, người ấy đứng xa nhìn tại hạ, song không nói lời nào.


                    Tại hạ thấy hắn ta cũng không cố ý gây tổn thương đến mình, một lúc lâu tại hạ cấp tốc phóng mình ra khỏi Thương Long Cốc, báo cho phụ thân biết về chuyện này. Chuyến đi lần này cũng không phải vô ý nghĩa, đã được vô số dược thảo mà còn nhìn thấy được bí mật này. Các vị đại sư, sự tình trước đây là như thế đó, theo ý tại hạ, đó chính thực là Thiên Thiền đao và Thiên Thiền bí kíp, trong thiên hạ ngoài Thiên Thiền đao của quý tự, không thể tìm ra đâu một thanh đại đao có linh tính như thế.

                    Đường Lôi nói lên kinh nghiệm của mình, chỉ thấy có mọi người sắc mặt biến đổi, lần thứ hai nghe Đường Chấn Thiên lên tiếng nói:"Nhân vật đó là ai? võ công của đối phương cao đến không thể ngờ được, người này tài năng có thể còn cao hơn thiên hạ đệ nhất Độc Cô Cửu Thiên giáo chủ của Ma Giáo. Nếu người này thật sự xuất thân từ Thương Long cốc, danh hiệu thiên hạ đệ nhất của "Độc Cô Cửu Thiên" nên dành lại cho hắn ta."

                    Lời nói vừa dứt, hai mắt Đại Phương sáng lên, nói: "a di đà phật, thực sự như lời nói của Đường thí chủ. Thanh bảo đao đó đích thực là vật mà bổn tự thất lạc bấy lâu nay Thiên Thiền đao. Thiên Thiền đao tự động tấn công, linh tính lại còn rất lợi hại, nếu rơi vào trong tay của người tâm thuật bất chánh, thì bá tính sẽ không ngày nào yên, a di đà phật, hi vọng không phải là như thế."
                    #10
                      bemvindo 23.12.2007 03:20:55 (permalink)
                          Chương 9 - Vô danh tam tăng .

                       Khi Đại Phương thiền sư nói lên, các vị trưởng lão của thiếu lâm cũng cất tiếng: 'a di đà phật', trong mật thất lập tức hiện không khí thần thánh. Đường gia phụ tử không thể không cảm thấy được, sắc mặt hiện lên vẻ cung kính.


                      Đại Phương cất mình dậy, hướng đường gia phụ tử cúi mình xuống lạy một cái, khiến hai người kinh hoàng lập tức đứng lên, nói: "đại sư, người...”. Đại Phương nói:" Đường môn báo tin cho Thiếu Lâm, lão nạp chỉ đại biểu Thiếu Lâm tỏ lời cảm tạ, hai vị đừng nên chối từ, đặc biệt Đường Lôi thí chủ, nếu không có mấy lời của thí chủ, cho biết Thiên Thiền đao lạc nơi thâm cốc, Thiếu Lâm tự sẽ không biết. Nếu Thiên Thiền đao nằm trong tay của người tâm thuật bất chính, sẽ khiến những đệ tử của Thiếu Lâm, cả lão nạp tội lỗi vô cùng."


                      Vừa nói vừa cung kinh hành lễ đối với đường gia phụ tử, đường gia phụ tử cảm thấy không khỏi có đôi chút hãnh diện, dưới sự kiên trì của Đại Phương, hai người nhận một đại lễ.


                      Đường Chấn Thiên nói: "đại sư, kì thật đường môn lần này viếng thăm Thiếu Lâm cũng có chút ý tứ riêng, không biết nói sao, đại sư không biết có đáp ứng không"


                      Đại Phương thấy trước đấy lời nói của đường lão gia luôn thẳng thắn nhưng lần này lại chần chừ, trong lòng lo nghĩ, nói: "Chỉ cần không phạm tới đạo nghĩa và công lý, lão nạp nhất định sẽ dốc toàn lực hoàn thành tâm nguyện của đường lão thí chủ.


                      Đường Chấn Thiên nói: "Không giấu gì các vị đại sư, gần đây không biết vì sao, Đường mỗ luôn cảm thấy võ lâm sắp đại loạn, nghĩ về tương lai của đường môn, ta muốn 'kết duyên' (câu này ko phải có ý nghĩa là cưới hỏi đâu nhá, các bác đừng nghĩ bậy ) cùng quý tự, không biết mấy vị nghĩ thế nào?”


                      Đại Phương là người cầm đầu của một phái, nay nghe những lời này của Đường Chấn Thiên. Theo ý của Đường Chấn thiên là muốn cùng với Thiếu Lâm Tự 'kết duyên', tuy Thiếu Lâm Tự chỉ toàn người xuất gia, nhưng được cửu đại môn phái của võ lâm tín nhiệm, tựa như thái sơn bắc đẩu, Đường Chấn Thiên là một người khôn khéo nhưng lại nói với đại phương chỉ đơn thuần hai chữ: 'Kết duyên'. Đại Phương 'a a' tiếng cười thanh thản, nói: "Nào có là gì. Đường lão thí chủ, chỉ một điểm đường môn từ xa đến đây báo tin cho thiếu Lâm, lão nạp cũng có thể đáp ứng. Đường lão thí chủ, không cần nói đến đường môn cùng với thiếu Lâm tự trong lịch sử là một môn phái lớn, thực lực của Đường môn mọi người đều biết. Thiếu Lâm có thể cùng với đường môn kết duyên thì có gì tốt hơn bằng. Nếu võ lâm sau này có cuộc tranh chấp Thiếu Lâm sẽ mở cửa cùng với đường môn và Võ đang vì võ lâm làm nên đại sự. Vì võ lâm phân ưu giải nạn. Một việc công đức vô lượng như thế, Làm sao lão nạp có thể cự tuyệt"


                      Đường Chấn Thiên nghe Đại Phương nói, thốt lên một tiếng 'tốt', cười nói: "Hiện tại Đường mỗ biết đại sư cũng là một người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn, Đường mỗ trong lòng bội phục, được một lời nói của đại sư, dù dầu sôi lửa bỏng, đường môn cũng không chối từ. "


                      Đại phương mĩm cười, nói: "Đường lão thí chủ, nếu thiếu Lâm gặp nạn, hi vọng đường môn có thể giúp qua khỏi thời kì khó khăn."

                      Đường Chấn Thiên cười khanh khác, nói: "Đương nhiên, dù cho Đường môn chỉ còn lại một người đệ tử, cũng có thể khi Thiếu Lầm cần đến, mạnh dạn bước ra, đã nán tại Thiếu Lâm nhiều ngày rồi, thu hoạch cũng không nhỏ. Ngày mai đường mỗ phải quay về đường môn, cũng để báo tin vui cho các vị gia thúc, bọn họ nhất định sẽ vui ko tài nào tả nổi."


                      Đại Phương nói: “Không biết các vị tiền bối có đc mạnh khoẻ? Sau khi đường lão thí chủ trở về, nhất định phải gởi lời chúc phúc của lão nạp đến các vị tiền bối, lão nạp tại thiếu lâm sẽ tụng kinh cầu chúc."


                      Hai người cùng nhau cười lớn, thiếu Lâm và đường môn lần đầu tiên kết nghĩa, đấy phải là một đại sự trong võ lâm, tuy nhiên chuyện nầy chỉ có ít người biết được, người ngoài không ai biết. Quan hệ giữa môn phải Võ đang và Thiếu Lâm luôn luôn rất tốt, bây giờ cũng về sau, rồi đây thế lực của ba môn phái nầy sẽ kết làm một. Kì thật thực lực hợp lực này có thể tưởng nỗi, Ma giáo được xem là thiên hạ đệ nhất cũng phải nhượng bộ ba phần.


                      Ở sau núi Thiếu Lâm tự, cũng có một bí ẩn khác.

                      Ở dưới chân núi cao cao, đang có một nhân ảnh phi thân nhanh chóng, trường bào trên người này bay vùn vụt, người này sự dụng chiêu "Nhất Hạc Thăng Thiên"' như một con chim bay lên trời, nhảy lên cao cỡ 5 trượng, kêu lên một tiếng, âm thanh xuyên nhập vô bề sâu của một cái động được che khuất. Người nầy sau đó tiến vào bên trong. Tức thì nghe âm thanh của một người phát ra từ trong động: "Có phải là Đại Phương sư điệt, ngươi đã đến. Không cần báo cho biết."


                      Người này chính thật là chưởng môn của thiếu Lâm tự Đại Phương thiền sư, không biết vì sao ông ta lại đến nơi này? Nơi đây đích thực rất che khuất, trong thiếu Lâm Tự không nhiều người biết nơi đây có tồn tại một cái động. Xem chừng Đại Phương rất quen thuộc với địa hình của nơi đây, chỉ cần di chuyển vài đường cong, là đã đến một tòa rộng sâu vào trong sơn động. Trong sơn động chỉ có thấy trong này rất rộng rãi, ánh sáng thông suốt. Có ba vị tăng nhân không biết niên kỉ, bạch mi như sương, áo trắng như tuyết. Phía sau lưng có một bức tranh vẽ lên 3 thiếu niên hòa thượng bạch y. Trên tay của ba thiếu niên hoà thuợng mỗi người đang cầm mỗi vũ khí hình dạng khác biệt, người bên trái trên tay có một cây côn, côn dài 3 thước, lớn bằng cánh tay của một đứa trẻ, trên đó có khắc một con phi long. Người ở bên phải đang cầm một thanh kiếm, kiếm dài 8 thước 1 tấc, "thủ cửu cửu bát thập nhất chi ý"(câu này ko biết nghĩa là gì ?) bao kiếm đóng chặt. Một thanh kiếm như thế, thiên hạ có ai có thể rút ra nhanh sao?


                      Người ở giữa, trong tay đang cầm một thanh đao. Bề ngoài cây đao giống như một cây đao bình thường, không thấy gì khác lạ. Chỉ là trên bảo đao có khác "thập chỉ phiên phiên dục phi đích ngân sắc thiền nhân". Phải chăng đây chính là Thiên Thiền đao vang danh trong thiên hạ? Hai cái binh khí kia, không cần nói cũng biết là Đồ Long côn và A Nam kiếm, điều nầy có ai biết? Người biết thì không nói ra, ít ai biết được sự thật, trừ phi là người trong cuộc, bất quá là có được mấy ai.


                      "Ba vị sư thúc, Đại Phương đến bái kiến người" Đại Phương cúi lạy nói.


                      Ngồi ở giữa động trên một bồ đoàn hai mắt của bạch mi hòa thượng nhè nhẹ mở ra, tinh quang phát ra tứ phía. Cho thấy nội gia công lực rất thâm hậu. Chỉ nghe ông ta nói: "Ngươi ngồi đi. Có chuyện gì?"


                      Người này chính xác là Đại Phương vừa đến bên cạnh người mới lên tiếng


                      Đại Phương từng đến đây không dưới 10 lần, mỗi lần đều ngồi cùng một chỗ, lần này cũng không ngoại lệ.


                      Đại Phương ngồi xuống, nói: "Ba vị sư thúc, sư điệt có một việc quan trọng muốn phụng cáo."



                      "Có đại sự gì? có phải Độc Cô Cửu Thiên phi thân lên trời?"


                      Đại Phương nói: "Không phải, Độc cô cửu thiên hiện đang bế quan tu luyện "Đại Thiên La Thần Công". Chuyện con muốn nói có liên quan đến Thiếu Lâm, nói đúng hơn là cả võ lâm."


                      Lão hòa thượng hai mắt phát sáng, nói: "Có chuyện gì khiến chưởng môn sư điệt nói chuyện nghiêm trọng như thế? "


                      Đại Phương nói lên từng chữ từng chữ một: "Thiên... Thiền... đao... xuất hiện."

                      Không khí xung quang từ một hòa khí liền trở nên hung khí.

                      Lời Đại Phương nói ra, hai vị vô danh tăng còn lại hai mắt bạo phát, nhãn cầu toàn hiện, ánh sáng trong đó giống như quang tuyến soi sáng cả động.


                      Rất lâu sau, ba vị lão tăng vẫn không lên tiếng. Trong lòng không biết đang suy nghỉ gì.


                      Vị vô danh lão tăng ở giữa lên tiếng nói: "Đại sự, quả nhiên là đại sự. Ba người lão nạp sống tới ngày nay, đã trải qua một giáp tự thời gian. Thiên Thiền đao, nhà ngươi rốt cục cũng xuất hiện. Xem chừng phải đích thân lão nạp đi đến chỗ ngươi."


                      Chợt chuyện đề tài, nhìn hướng
                      Đại Phương, kì lạ hỏi: "Cái chuyện Thiên Thiền đao xuất hiện, là ai báo cho chưởng môn sư điệt biết?"


                      Đại Phương đáp: "Là đường Lôi con thứ ba của Đường Chấn Thiên đường Môn."



                      Vô danh lão tăng hỏi: "Đường Chấn Thiên? Có phải là con trai của "Đường Long"?"



                      Đại Phương đáp: "Dạ, phải."


                      Vô danh lão tăng thở dài nhẹ nhẹ, nói: "Không nghỉ được hắn ta cũng có con trai."



                      Đại Phương trong lòng buồn cười, nghỉ thầm: "Con cả của đường Chấn Thiên năm nay đã ngoài 50, người bây giờ mới biết người ta có con trai, há chẳng phải khiến người ta giận tức chết sao."


                      Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng không dám nói ra..


                      Chuyện cùng đường môn kết minh sau đó cũng nói luôn, nhưng chỉ thấy vô danh tăng nói: "Ngươi là chủ của một môn phái, chuyện như thế này ngươi không cần hỏi chúng ta, ngươi có thể hoàn toàn làm chủ. Thiên Thiền đao xuất hiện, 'a a', lão nạp ra được ra ngoài để hóng gió rồi. "


                      Sắc mặt Đại phương đột nhiện hiện lên vẻ bẽn lẽn, nói: "Sư thúc, có một chuyện sư điệt chưa nói. Thiên Thiền đao đang ở trong tay của một nhân vật võ công cực cao, tuy rằng hắn ta chưa thu phục đượcThiên Thiền đao, nhưng chỉ là vấn đề thời gian thôi."


                      "Ôi, người này thật sự rất lợi hại."

                      "Theo ý kiến của sư điệt. Võ công của người nầy cao siêu hơn sư điệt rất nhiều."



                      Khi vô danh lão tăng nghe xong, hai mi cau lại, mỉm cười nói: "lão nạp xương cốt đã già xem rồi phải hoạt động rồi. Việc này không thể để lâu, sáng sớm ngày mai, ta sẽ ra đi, thỉnh chưởng môn sư diệt sắp xếp, ta muốn dắt theo mấy người đệ tử để họ học thêm kinh ngiệm."



                      Đại Phương đáp nhanh: "dạ." Kì thật từ khi bắt đầu là ông ta đã muốn thế.
                      #11
                        bemvindo 23.12.2007 03:30:43 (permalink)
                             Chương 10 - Ra khỏi Thiếu Lâm .

                          Ban đêm, trong thiện phòng.

                        Trên một cái giường, Phương Kiếm Minh đang trong cơn ngủ say.

                        Đột nhiên, một bóng ảnh tiến vào từ cửa sổ, hiện ra bóng đầu của một hòa thượng. Chỉ thấy sau đó người này đi về hướng Phương Kiếm Minh, đột nhiên chân dưới đá một cái, nhẹ giọng rầy la: "Mùi vị thế nào, chịu tỉnh lại chưa, hại đích thân lão tử phải ra tay."

                        Nhìn thấy Phương Kiếm Minh giống như trước đây vẫn còn đang ngủ, không kiềm chế được mà phải rầy la. Nhưng cũng phải công nhận Phương Kiếm Minh là một nhân tài, lúc lắc thân người Phương Kiếm Minh, giữa đôi môi của Phương Kiếm Minh lải nhải mấy câu, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh dậy. Hói đầu hòa thượng cười nói: "Tiểu tử này đúng là hết nói nổi, ở trong võ lâm là sớm bị làm thịt rồi. Sư tổ bá thật sự có mắt nhìn người. Bất quá không để tâm tới những gì ta nói."

                        Tức thì lúc lắc Phương Kiếm Minh mạnh hơn, Phương Kiếm Minh hoảng sợ lên tiếng, tỉnh khỏi giấc mộng. Hai mắt lờ mờ mở ra, nhìn thấy hiện diện trước mặt có một hói đầu hòa thượng, sắc mặt bối rối, chỉ hạ giọng nói: "Giác điên sư huynh, tại sao là người? Đệ đang ngủ, sao không đánh thức đệ. Nếu sư phụ ở bên kia vách phát hiện, người lại giảng giải với đệ nữa."

                        Đích thị là người cùng Đường Ảnh đấu võ ban ngày, và hoàn toàn chiến thắng - Giác điên. Giác điên hành sự, lời nói, có điểm kỳ lạ cổ quái. Trong Thiếu Lâm Tự ngoài tiểu tự này và một số ít người, phần đông không thích hắn bởi hồ ngôn loạn ngữ. Nguyên chất Phương Kiếm Minh cũng có khuynh hướng cổ quái, nhưng không phải là lớn lao, nên không có bị người căm ghét. Hắn cùng với Giác điên đích thực là một đôi bạn tốt. Những người thiên tài thật sự nên phải đôi chút cổ quái, người bình thường thì lại luôn theo quy củ, nhưng không phát hiện ở họ có một trường hợp gì đặc biệt.

                        Giác điên vui vẻ mỉm cười, ngồi xuống đầu giường, đẩy phương Kiếm Minh vào trong, nói: "Tiểu tổ tôn của tôi, ngươi ngủ giống như chết, nếu ta không lên tiếng, cho ngươi một đao, thì chẳng phải sớm chết rồi." Phương Kiếm Minh 'a a' cười nói: "tốt lắm nha, sư huynh, được thế đệ có thể ngủ cả ngày lẫn đêm, cần phải cám ơn người đã thành toàn cho." Giác điên hai mắt vòng quay, nói: "So với ta ngươi còn khó đối phó hơn tiểu quỷ đầu. Ta hỏi ngươi, hôm nay chưởng môn sư bá tổ đã nói gì với ngươi?"

                        Phương Kiếm Minh nói: "Không có gì, người chỉ muốn đệ và sư phụ đi ra ngoài học tập và trao dồi kinh nghiệm, không có đại sự gì."

                        Giác điên nói: "Chuyện này mà không phải là đại sự? Ta cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng sư phụ và sư tổ không chấp thuận.."

                        Phương Kiếm Minh nói: "được lắm đấy sư huynh, người đã lén đi ra ngoài nhiều lần rồi, tuy có thể qua mắt được người khác nhưng không qua mắt được đệ."

                        Giác điên mỉm cười nói: "Như thế mới nói, nơi này tối ngày luôn niệm kinh ta thật sự là chịu ko nổi, chắc ta phát điên mất.

                        Phương Kiếm Minh nói: "đệ thấy sư huynh bắt đầu là đã một người "phong nhân", nếu lỡ điên lên, không biết chừng có thể sẽ trở thành một người bình thường."

                        Phương kiếm Minh thật sự là không thua lời nào, cũng không biết có phải hắn huệ căn thâm hậu hay không, chỉ luôn thấy hắn nói không ngừng. Giác Điên nhẹ rung lên thâm trầm, hồi lâu mới lên tiếng: "Tiểu sư đệ, ta luôn nghĩ ngươi thật sự quá thích hợp xuất gia làm hòa thượng. Trong Thiếu Lâm Tự, không có ai dám đàn áp ta, còn ngươi, thường luôn khiến ta hết cách. Ô, nếu hai ta có thể thay đổi thân phận, thật rất là tốt."

                        Phương Kiếm Minh 'a a' một cái ló đầu ra ngoài thêm chút nữa, cũng không biết nói gì hơn.

                        Đổi đề tài, Phương Kiếm Minh nói: "Sư huynh, bây giờ đã quá trễ, người kiếm đệ không phải chỉ để nói cái này cái kia chớ."

                        Giác Điên nói: "Ta muốn ngươi khi gặp mặt sư bá tổ, nói giúp ta vài lời tốt, cũng để cho ta cùng ra ngoài học tập thêm kinh nghiệm."

                        Phương Kiếm Minh đột nhiên ngồi dậy, hiện ra một y phục nhọ bé, làn gia thanh khiết, Giác điên nhìn thấy, nghĩ: Trẻ con đúng là trẻ con, gia thịt mềm giống như một nữ nhân. Phương Kiếm Minh nói: "Không được rồi, sư tổ bá đã đoán ra người sáng sớm đã đến đây kiếm đệ. Người nói nếu huynh nhờ đệ giúp huynh về chuyện nầy, người nhắn để nói về chuyện này thực sự không thể để huynh đi."

                        Giác Điên nghe thế, một chút hi vọng cũng tan biến. Trong lòng không không cầm được chợt buồn thiu, Phương Kiếm Minh nhìn thấy sự thất vọng trên gương mặt của đối phương, an ủi nói: "Sư huynh, nếu thật sự muốn đi, đệ sẽ khẩn cẩn sư phụ hơn nữa, đệ sẽ không đi mà nhường chỗ lại cho huynh. Đệ đối với việc ra ngoài không có một chút nào hứng thú."

                        Giác Điên nghe lời nói đó, trong lòng cảm động, nói: "Hay lắm, tiểu sư đệ, ngươi có lòng ấy, sư huynh cảm kích bất tận. Ngươi thực tốt, ta sẽ không quên, nếu một ngày nào đó ngươi gặp khó khăn gì, ngươi chỉ cần nói một lời, dù cho lên trời xuống đất, ta cũng không màng."

                        Phương Kiếm Minh mặc dù thông minh, nhưng tuổi tác thì thật sự quá nhỏ, không biết hết ý trong lời nói của đối phương.

                        Phương Kiếm Minh kì lạ nói: "Ôi, sư huynh, người nói như thế có ngĩa là sao?"

                        Giác Điên nói: "Ta không có ý xuất gia."

                        Phương Kiếm Minh nói: "Người có thể đi nói với sư phụ đều đó nhất định người sẽ đồng ý."

                        Giác Điên thở ra một một hơi, nói: "vô dụng, khi ta lên 10 tuổi, chưởng môn sư bá tổ để ý, khi ta đến 18 sẽ thật sự cạo đầu."

                        Phương Kiếm Minh 'ai da' một tiếng, nói: "Vậy là không đầy một tháng, sư huynh sẽ chân chính xuất gia làm hoà thượng."

                        Giác điên nói: " Phải đấy, bất tri bất giác, ta sống tại Thiếu Lâm tử cũng đã gần 18 năm, thật sự rất hoài niệm khi còn nhỏ chưởng môn sư bá tổ rất tốt với ta."

                        Phương Kiếm Minh nói: " Phải rồi, thời gian khi để vào thiếu Lâm tự, lần đầu vô cửa có nhìn thấy sư huynh đại triển thần uy, bức ba vị sư huynh liên tiếp thôi lui,thật rất lợi hại"

                        Giác Điên kỳ lạ nói: "Không phải rồi, cái năm ngươi đi vào Thiếu Lâm Tự, tài bao nhiêu, chỉ là một đứa bé, ngươi nhận thức được ta?"

                        Phương Kiếm Minh gãi gãi đầu, cười nói:"đệ mà không biết à, cái năm chưởng môn sư tổ bá đem đệ vào Thiếu Lâm Tự, trong khi đó đệ đang ngủ, đột nhiên nghe tiếng nhiều người la lên, nhìn thấy sư huynh đang mỗi chiêu mỗi đẩy lui 'Giác Nhiên' sư huynh, tình hình khi ấy đệ vẫn còn ghi nhớ trong ốc, hình dạng của sư huynh khi đó đến nay không có gì thay đổi."

                        Giác điên nghe xong, 'a a' cười một cái. Làm sao hắn không biết Phương Kiếm Minh khi còn bé, có khả năng nhìn thấy sự tình và ghi nhớ, thật sự là một người thông mình, khi còn bé đã hiện lên khí chất bất bình phàm.

                        Hai người nói chuyện sau đó một lúc, Giác điên cáo từ. Cũng là từ cửa sổ đi ra.

                        Sáng hôm sau, Phương Kiếm Minh đang trong cơn mộng, cũng bị sư phụ kêu dậy.

                        Sau khi sửa soạn xong, tùy tiện kiếm gì đó ăn, lấy luôn bao phục, rồi ra ngoài Thiếu Lâm Tự đợi.

                        Phương Kiếm Minh giờ đây được 8 tuổi, lần đầu tiên đi ra xa khỏi nhà, trong tâm tính của một đứa trẻ, trên gương mặt không kiềm chế được hiện lên nét mặt vui mừng, chỉ thấy mọi người cùng nhau lên tiếng 'tốt'. Sau khi nghe thấy lời nói của những tăng nhân của Thiếu Lâm, trong đầu luôn hiện nét vui vẻ, rất là vui vẻ.

                        Ở ngoài cửa có tổng cộng 7 người, ngoại trừ sư đồ Phương Kiếm Minh, còn có 5 vị hòa thượng trong tay đang cầm binh khí, Phương Kiếm Minh biết rằng họ là những cao tăng của đạt Ma viện, cùng thế hệ với sư phụ, hắn phải gọi họ bằng sư thúc hoặc sư bá.

                        7 người đã chờ để hồi hộp, chỉ thấy đi ra một mình chưởng môn Đại Phương. Bên cạnh cùng đi một vị lão nhân bạch mi trên đầu đội một cái mũ, đi theo phía sau của bạch mi lão nhân có một vị thiếu niên mặt mày sáng sủa, trên đầu cũng đội một cái mũ. Trên vai phía sau có một vật được vải bao hến xung quanh, hình dạng là một cây đao. Phương Kiếm Minh nhìn thấy bí mật la lên.

                        Lần này Đại Phương đi ra khỏi cửa với hai người, đại phương hai tay kết thành chữ thập, nói: "Hai vị thong thả, lão nạp không tiễn, a di đà phật, trên đường mọi người bảo trọng."

                        Bạch Mi lão nhân, xoay mình bước đi.

                        Theo sau ông ta là vị thiếu niên đó.

                        Sư đồ Phương Kiếm Minh cùng với 5 vị cao tăng Thiếu Lâm nhanh chóng đến nơi, sợ bị hai người này để lại phía sau, hai người này đi quá chừng nhanh nhẹn.

                        Phương Kiếm Minh lần này đi ra khỏi thiếu Lâm Tự, không một ai ngờ, trong Thiếu Lâm Tự hắn là nhỏ tuổi nhất lúc đó chỉ mới lên tám, lúc bấy giờ chỉ có hắn là một tiểu hài nhi còn người khác thì đã là những thiếu niên 16 tuổi.

                                                         ( tạm ngừng dịch vì dịch giả đang có công chuyên? )
                        #12
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9