Giai thoại Tình Yêu hay nhất
cacbac 15.12.2007 11:41:02 (permalink)

 
Tình Yêu trong đời là quí giá nhất

Ngày xửa ngày xưa trên trái đất này có một hòn đảo, nơi cư ngụ tất cả mọi giá trị tinh thần. Nhưng có một hôm chúng bỗng nhận ra rằng hòn đảo đang chìm dần vào nước biển. Tất cả mọi giá trị ấy leo lên thuyền vào đất liền lánh nạn. Trên hòn đảo chỉ còn một mình Tình Yêu ở lại. Tình Yêu đợi chờ đến giây phút cuối nhưng đến lúc hiểu ra là đã không còn gì để đợi thì mới quyết định ra đi.
Tình Yêu nhờ Giàu Có cho mình đi theo nhưng Giàu Có trả lời: “Trên thuyền của ta có quá nhiều vàng bạc nên không còn chỗ để cho em”. Khi đó Tình Yêu nhờ Nỗi Buồn thì Nỗi Buồn cũng nói: “Xin lỗi nhé, Tình Yêu, ta buồn nên lúc nào cũng cần sự cô đơn”. Tình Yêu bèn nhờ xin Hãnh Diện nhưng Hãnh Diện trả lời rằng sợ Tình Yêu làm mất đi sự hài hòa ở trên thuyền. Hỏi sang nhờ Hân Hoan thì Hân Hoan mải mê với Vui Mừng nên không nghe ra lời khẩn khoản. Tình Yêu hoàn toàn tuyệt vọng…
Bỗng nhiên Tình Yêu nghe một giọng nói từ phía sau: “Nào Tình Yêu, em hãy theo ta!” Tình Yêu quay lại thấy một ông già. Ông già này chở Tình Yêu vào đến đất liền rồi lại quay ra biển. Sau đấy, Tình Yêu sực nhớ là mình quên hỏi tên cái người đã giúp. Khi đó Tình Yêu hỏi Nhận Thức:
– Nhận Thức có biết là ai đã giúp cho em không? Cái ông già kia là ai vậy?
Nhận Thức trả lời:
– Đấy là Thời Gian.
– Thời Gian? – Tình Yêu hỏi lại – thế tại sao Thời Gian lại giúp em?
Nhận Thức vừa trả lời Tình Yêu, vừa bơi đi theo ông già lúc nãy:
– Bởi vì chỉ có Thời Gian biết rằng Tình Yêu trong đời là quí giá nhất! …



Một hôm Điên Rồ mời bạn bè đến nhà mình uống nước. Tất cả mọi người đều đến vui vẻ. Họ cùng ăn bánh ngọt, uống trà atisô và hát hò. Sau đó Điên Rồ đề nghị mọi người cùng chơi trò ú tim: “Tôi đếm đến một trăm, còn các bạn hãy chạy trốn. Người nào bị tìm ra đầu tiên lại sẽ tiếp tục đếm đến một trăm”. Tất cả đồng ý, chỉ trừ Sợ Hãi và Lười Nhác.
– Một, hai, ba… – Điên Rồ bắt đầu đếm.
Tất cả chạy đi trốn. Hân Hoan chạy trốn ra vườn. Nỗi Buồn ngồi khóc cho kiếp phù sinh. Ghen Tỵ chạy đến bên Vui Mừng đang nấp sau vách đá dựng. Tuyệt Vọng thấy mất hết niềm tin khi Điên Rồ đếm đến gần số 99.
– Một trăm! – Điên Rồ kêu lên – Tôi đi tìm!
Người đầu tiên bị tìm ra là Tò Mò. Tay này đang ghé mắt nhìn xem ai sẽ bị bắt đầu tiên. Sau đó Điên Rồ tìm thấy Nghi Ngờ vắt vẻo trên bờ giậu, đang lưỡng lự không biết nên trốn về phía nào…
Tất cả đã bị tìm ra. Và Tò Mò bỗng hỏi:
– Thế Tình Yêu ở đâu?
Tất cả chạy đi tìm Tình Yêu. Điên Rồ chạy đi xa nhất và đến lúc lạc vào một khu vườn ngát hương. Trong một bụi cây có tiếng ồn. Điên Rồ khẽ rung một cành hồng thì bỗng có tiếng kêu. Đấy là Tình Yêu. Tình Yêu bị gai hoa hồng đâm vào mắt. Điên Rồ cuống quít, gãi đầu gãi tai rồi quì xuống xin tha thứ. Sau đó, Điên Rồ hứa với Tình Yêu rằng sẽ mãi mãi đi bên nàng. Và Tình Yêu đồng ý.
Kể từ ngày đó cho đến bây giờ, Tình Yêu mù quáng luôn đi cùng với Điên Rồ.



 
Tình yêu

Nhà thần học, nhà văn Osho viết về tình yêu:
“Đừng dành dụm tình yêu của bạn và đừng tính đếm. Đừng hà tiện. Bạn sẽ đánh mất tình yêu. Ngược lại, hãy để cho tình đâm hoa kết trái, hãy chia sẻ, hãy phân phát tình, hãy để cho tình lớn lên.
Một ông vua có ba đứa con trai và ông vua này muốn chọn một người thừa kế. Đấy là việc vô cùng khó, bởi cả ba người đều khôn ngoan, dũng cảm và tài hoa. Họ lại là những người anh em sinh ba – cùng một tuổi. Nhà vua đem chuyện này hỏi một nhà thông thái và nhận được một lời khuyên.
Nhà vua trở về nhà, cho gọi ba đứa con. Ông trao cho mỗi người một túi hạt giống hoa và nói với họ là ông phải làm một chuyến hành hương về miền đất thánh.
– Chuyến hành hương phải mất mấy năm. Một năm, hai năm, ba năm, mà có thể còn lâu hơn. Đây sẽ là sự thử thách đối với các con. Những hạt giống này các con trả lại cho cha khi cha quay trở lại, ai người bảo quản giống tốt hơn, người ấy sẽ là người thừa kế của cha.
Và nhà vua bắt đầu chuyến hành hương về miền đất thánh.
Người con trai thứ nhất chẳng biết làm gì với túi hạt giống kia bèn đem cho vào tủ cất, để khi cha trở về những hạt giống vẫn đúng là những hạt giống mà cha trao cho ngày trước.
Người con trai thứ hai nghĩ: “Nếu ta đem cất vào tủ như người anh thì những hạt giống này sẽ hỏng. Mà hạt giống hỏng thì không còn là hạt giống”. Người này mang túi hạt giống ra chợ bán lấy tiền và nghĩ rằng: “Khi cha quay về mình sẽ ra chợ mua túi hạt giống mới, chúng sẽ tốt hơn những hạt giống của cha ngày trước”.
Còn người con trai thứ ba mang túi hạt giống ra vườn ươm, gieo những hạt này trên một vùng đất rộng.
Ba năm sau, vua cha quay trở về. Người con trai thứ nhất mở tủ ra, những hạt giống đã mốc meo. Vua cha bảo: “Đây có phải là những hạt giống mà cha đưa cho con đâu, những hạt giống kia có thể gieo thành những bông hoa và tỏa mùi hương, còn những hạt giống này có mùi thối”. Người con nhất mực phản đối, rằng đây chính là những hạt giống mà cha đã trao ngày trước, nhưng vua cha nói: “Con là người duy vật”.
Người con trai thứ hai chạy ra chợ mua một túi hạt giống mới đưa cho vua cha, nhưng vua cha bảo: “Đây là những hạt giống khác. Suy nghĩ của con quả là hay hơn, nhưng đấy không phải là phẩm chất mà cha muốn nhìn thấy ở người thừa kế. Con là một nhà tâm lý”.
Vua cha bước sang người con trai thứ ba với một niềm hy vọng, nhưng đồng thời cùng với một nỗi lo: “Không biết người con thứ ba đã làm gì?” Người này dẫn vua cha đi ra vườn, nơi có ngàn vạn bông hoa nở thắm và nói với vua cha: “Đây chính là những hạt giống mà cha đã giao cho con, đợi ít nữa hoa tàn con sẽ gom về và giao trả lại cho cha hạt giống”. Vua cha bảo: “Con là người thừa kế của ta. Với hạt giống hoa chính phải hành động là như thế!”
Những ai để dành là không hiểu cuộc đời, còn người tính toán thì cũng là người hiểu chưa thấu đáo, chỉ đầu óc sáng tạo có thể hiểu được cuộc đời. Đấy là vẻ đẹp của hoa – nó không thể nào dành dụm. Nó tượng trưng cho thần thánh – mà thánh thần thì không thể dành dụm để cho nhiều. Nó là biểu tượng của tình yêu – mà tình yêu thì không thể nào tích cóp.
Không ngẫu nhiên mà hoa là biểu tượng của tình yêu ở mọi thời đại, mọi thể chế, mọi quốc gia. Tình yêu cũng giống như hoa – nếu như tình đã nở hoa trong bạn – thì bạn cần đem chia sẻ, đem trao. Và bạn càng trao nhiều bao nhiêu thì khối tình càng lớn. Nếu bạn cứ tiếp tục đem trao tặng thì sẽ đến một ngày bạn sẽ trở thành một mạch nước nguồn không thay đổi của tình yêu.




 
Thần tình yêu và Tâm hồn

Ngày xưa ở xứ sở nọ có một ông vua và hoàng hậu sống với nhau rất hạnh phúc. Họ có ba cô con gái xinh đẹp mà cô út – tên là Tâm hồn – có sắc đẹp vượt xa sắc đẹp của Thần Vệ Nữ.
Điều này đã làm cho Thần Vệ Nữ rất bực tức và quyết định sẽ trừng phạt cô gái người trần mắt thịt kia. Thần Vệ Nữ cho gọi con trai của mình – Thần Tình yêu – và bảo chàng: “Con hãy làm sao cho Tâm hồn yêu một kẻ hèn mạt nhất và suốt đời bất hạnh với hắn ta”.
Thần Tình yêu bay đi thực hiện điều mẹ chàng ra lệnh nhưng tất cả lại xảy ra không như mong muốn của Thần Vệ Nữ. Nhìn thấy Tâm hồn, Thần Tình yêu vô cùng kinh ngạc bởi vẻ đẹp của nàng cũng như dáng vẻ của một công chúa mà không còn nghi ngờ gì nữa, tình yêu đối với nàng đã bao trùm lấy con tim của vị thần tình ái. Thần quyết định rằng người đẹp phải trở thành vợ mình và Thần đã làm cho tất cả các chàng trai khác phải rời bỏ nàng.
Còn nhà vua và hoàng hậu cứ băn khoăn một điều: hai cô chị đều đã đi lấy chồng thế mà Tâm hồn dù có đẹp xinh như hương trời sắc nước vẫn sống với cha mẹ mà không thấy một chàng trai nào giạm hỏi.
Nhà vua đem chuyện này th­ưa với một nhà tiên tri, còn nhà tiên tri này (theo lời của Thần Tình yêu) nói rằng công chúa có một số phận không bình thường. Nhà tiên tri nói rằng vua về mặc áo c­ưới cô dâu cho công chúa rồi dẫn nàng lên đồi cao chờ một chàng rể mà công chúa chư­a biết mặt.
Cả vua và hoàng hậu đều tỏ ra lo lắng và buồn phiền như­ng không dám trái ý thần thánh nên họ đã làm theo lời của nhà tiên tri.
Nàng công chúa tội nghiệp trong bộ áo c­ưới cô dâu một mình trên đỉnh đồi với một nỗi sợ hãi không biết điều gì sẽ xảy ra với mình. Bỗng nhiên một cơn gió nhẹ bao trùm lấy Tâm hồn, mang nàng từ trên đỉnh đồi trơ trọi xuống giữa thung lũng xanh và đặt nàng lên thảm cỏ. ở gần đó có một cánh rừng, trong rừng cây có một cung điện bằng đá cẩm thạch. Nhận thấy rằng không có gì nguy hiểm xảy ra với mình, công chúa đã đến gần để xem cung điện. Cửa chính tự mở ra trư­ớc mặt công chúa và nàng rụt rè bư­ớc vào trong cung điện.
Chưa bao giờ công chúa được nhìn thấy toà lâu đài nguy nga tráng lệ như thế. Những bức tường được dát vàng và bạc, trần nhà được làm bằng ngà voi, còn sàn nhà, nơi nàng giẫm chân lên, được ghép bằng đá quí.
Một giọng nói từ đâu đó vang lên: “Xin chào công chúa xinh đẹp! Nàng hãy là người chủ của cung điện này”. Suốt cả ngày Tâm hồn đi dạo trong cung điện nhưng không thể nào đi hết được tất cả các phòng. Những người đầy tớ vô hình đã hộ tống công chúa và thực hiện những điều nàng mong muốn.
Buổi chiều, khi đã mệt, Tâm hồn lên giường nằm ngủ thiếp đi và Thần Tình yêu cũng nằm xuống bên nàng. Tâm hồn không nhìn thấy mà chỉ cảm thấy có người chồng chưa biết mặt, tuy vậy nàng đã yêu chàng tha thiết. Buổi sáng, trước khi bình minh xuất hiện Thần Tình yêu đã ra đi và lại trở về trong đêm tối.
Tâm hồn vô cùng hạnh phúc sống trong lâu đài tráng lệ với người chồng của mình, cho dù người đó nàng chưa biết mặt. Chỉ một điều làm cho nàng lo lắng: nàng biết rằng cha mẹ và các chị của nàng đang đau khổ vì nghĩ rằng nàng đã chết.
Một lần, trong đêm, Tâm hồn nói với Thần Tình yêu: “Chồng yêu dấu của em! Em không thể nào yên tâm và sống hạnh phúc bên anh khi mà cha mẹ em đang sống trong đau khổ vì em. Cho phép em được báo tin cho cha mẹ rằng em còn sống và mạnh khoẻ”. Nhưng Thần Tình yêu trả lời: “Tốt nhất em đừng làm điều này kẻo lại rước về tai hoạ”.
Tâm hồn không dám đòi hỏi nhưng từ hôm đó nàng trở nên trầm tư, buồn bã cho dù chồng có âu yếm hết lời. Còn Thần Tình yêu không chịu nổi cảnh khi nhìn thấy vợ mình buồn bã, chàng nói: “Ta sẽ thực hiện điều mong muốn của em. Em sẽ gặp lại các cô chị của em nhưng hãy coi chừng họ có thể khuyên em làm điều dại dột”.
Chàng sai Thần gió đi đón các chị gái của Tâm hồn và họ được đưa đến cung điện. Nhìn thấy cô em gái còn sống và khoẻ mạnh họ vô cùng mừng rỡ. Nhưng khi Tâm hồn kể cho họ nghe rằng nàng vô cùng hạnh phúc và dẫn họ đi quanh cung điện, chỉ cho họ thấy sự giàu có của mình thì trong lòng các cô chị trỗi dậy điều ghen tỵ.
Khi các cô chị hỏi về người chồng thì Tâm hồn đã hồn nhiên trả lời rằng chồng của nàng tốt bụng, luôn dịu dàng và có lẽ còn rất trẻ nhưng nàng không khẳng định được điều này vì chồng chỉ đến với nàng trong đêm tối. Nghe xong những điều này thì các cô chị lại càng ghen hơn nữa bởi trong số họ một người có ông chồng già và đầu hói trọc như quả bí ngô còn người kia có chồng bị bệnh thấp khớp co quắp lại, suốt ngày bôi thứ thuốc mỡ hôi hám.
Trở về nhà các cô chị thậm chí không nói cho cha mẹ biết rằng Tâm hồn còn sống khoẻ mạnh mà lại đi nghĩ ra mưu kế hòng chiếm đoạt hạnh phúc của cô em…
Sau một thời gian Tâm hồn lại muốn được gặp các cô chị và cũng như lần trước, họ lại được Thần gió mang đến cung điện.
Vừa nhìn thấy Tâm hồn các cô chị với vẻ mặt đau khổ đã kêu lên: “Thật là tai hoạ cho em. Chồng em là một con rắn ác độc và kinh tởm. Những người dân ở đây đã nhiều lần nhìn thấy nó bò qua sông rồi vào trong cung điện. Em hãy coi chừng! Một ngày nào đó nó sẽ cắn em và em sẽ chết một cái chết khủng khiếp”. Rồi cả hai người cùng khóc nức nở.
Khi đó Tâm hồn hoảng sợ hỏi hai cô chị: “Thế em phải làm gì bây giờ?” Hai cô chị nói: “Em hãy giấu vào dưới chăn một con dao sắc và đêm đến, khi nó vào giường em hãy giết nó đi”. Thế rồi hai cô chị nham hiểm trở về nhà, bỏ lại cô em trong sợ hãi và đau khổ.
Sau khi hoàn hồn lại Tâm hồn tỏ ra nghi ngờ những lời các cô chị và nàng quyết định trước khi giết chồng phải nhìn rõ mặt để xem có đúng chồng mình là con rắn ác độc và kinh tởm như lời các cô chị hay không. Nàng giấu một ngọn đèn ở dưới gối.
Đến đêm, như thường lệ, Thần Tình yêu đến với Tâm hồn. Khi chàng ngủ thiếp đi Tâm hồn lặng lẽ châm đèn và lặng đi vì sợ hãi nhìn lên người chồng của mình. Nhưng nàng đã vô cùng sung sướng khi thay vì con rắn ác độc và kinh tởm nàng nhìn thấy thiên thần đôi cánh bạc.
Cánh tay của Tâm hồn run run, ngọn đèn nghiêng xuống và một giọt dầu nóng rơi xuống vai người chồng đang ngủ. Ngay lập tức Thần Tình yêu tỉnh dậy. Nhìn thấy Tâm hồn với cây đèn trong tay, chàng kêu lên trong giận dữ và đau đớn: “Em đã nghe theo lời xui của các cô chị, đã giết chết hạnh phúc của chúng mình. Ta có thể trừng phạt em một cách nghiệt ngã nhưng ta chỉ trừng phạt em bằng sự xa cách với ta”. Nói xong Thần Tình yêu vỗ cánh bay đi.
Tâm hồn còn lại một mình suốt ngày chỉ biết khóc và thầm nguyền rủa sự nông nỗi, cả tin của mình. Sau đó nàng từ giã cung điện nguy nga kia để lên đường đi tìm kiếm người chồng yêu dấu.
Còn Thần tình yêu thì đã bay về cung điện của Thần Vệ Nữ. Bờ vai bị bỏng càng đau thêm khiến chàng kêu lên đau đớn.
Thần Vệ Nữ giận đứa con của mình vì không hỏi ý mẹ đã cưới cho mình cô gái mà Nữ Thần mong cho điều ác nhưng Nữ Thần tức giận Tâm hồn còn nhiều hơn nữa. Nữ Thần cấm các thiên thần và người trần giúp đỡ cô gái bất hạnh kia, cấm không được ai che chở hoặc an ủi Tâm hồn.
Còn Tâm hồn sau một thời gian dài phiêu bạt kỳ hồ, từ chối biết bao người, cuối cùng nàng cũng đến được cung điện của Thần Vệ Nữ.
Nữ Thần đón Tâm hồn bằng những lời chửi rủa và nhạo báng. Cho rằng Tâm hồn chỉ đáng làm một người hầu, Nữ Thần đã sai lấy hạt kê, đại mạch, hạt anh túc và đậu ván trộn lẫn vào nhau trong một thúng to rồi sai Tâm hồn phải nhặt chúng ra từng loại.
Tâm hồn chỉ biết ngồi khóc vì công việc không biết đến bao giờ mới xong nhưng có một chú kiến đã tỏ lòng thương. Kiến về gọi cả đàn ra và chỉ trong giây lát đã làm xong việc mà Nữ Thần giao.
Khi đó Nữ Thần ra lệnh cho Tâm hồn đi vào rừng, nơi có bầy cừu lông vàng đang gặm cỏ để lấy lông của chúng mang về. Nhưng bầy cừu rất dữ và hay đánh nhau, không cho ai đến gần mình. Tâm hồn chỉ biết đứng bên bờ suối, không dám đến gần bầy cừu đang gặm cỏ.
Bỗng có tiếng xào xạc rồi một cây sậy bên bờ suối lên tiếng: “Con hãy đợi đến giữa trưa, khi đó bầy cừu sẽ ngủ thì con đi vào rừng và sẽ thấy có rất nhiều lông bị mắc lại trên những bụi cây”. Tâm hồn làm theo lời khuyên của cây sậy và đã mang về cho Thần Vệ Nữ một bó lông cừu vàng.
Nhưng Thần Vệ Nữ vẫn chưa hài lòng và ra lệnh cho Tâm hồn phải lấy một bình nước nguồn từ con suối trên đỉnh vách đá cao dựng đứng.
Khi Tâm hồn ôm chiếc bình pha lê đứng dưới chân vách đá nhìn lên tuyệt vọng thì có một con đại bàng bay ngang qua. Đại bàng chộp lấy bình pha lê rồi bay lên đỉnh vách đá múc đầy bình nước nguồn xuống trao cho Tâm hồn.
Thần Vệ Nữ tức giận, nghĩ ra một việc mới, bắt Tâm hồn đi xuống âm phủ, vào vương quốc Thần chết hỏi xin Ngài một cái hòm, không được mở ra rồi mang về cho Thần Vệ Nữ.
Nàng công chúa bất hạnh nghĩ rằng thà chết còn hơn là đi làm việc này. Nàng leo lên một cái tháp cao để nhảy xuống tự tử. Vẻ đau đớn của nàng đã làm cho những viên đá trên tháp tỏ lòng thương xót. Những viên đá này lên tiếng an ủi Tâm hồn và chỉ cho nàng con đường đi xuống âm phủ, bảo nàng hãy cho người lái đò qua con sông ngăn cách cõi dương thế và âm phủ hai đồng tiền và ném cho con chó canh cổng âm phủ hai miếng bánh mỳ.
Thần chết trao cho Tâm hồn một chiếc hòm. Nàng nhớ rằng Thần Vệ Nữ đã dặn nàng không được mở ra nhưng nàng đã không kiềm chế được sự tò mò. Vừa bước chân lên cõi trần gian nàng liền mở nắp đậy chiếc hòm. Trong chiếc hòm này là một giấc ngủ giống như cái chết. Một làn khói đen bao trùm lấy Tâm hồn, nàng ngã xuống đất và ngủ thiếp đi.
Lúc này vết bỏng trên vai Thần Tình yêu cũng đã lên da, cả cơn đau và cơn giận Tâm hồn cũng đã đi qua. Chàng bay đi tìm vợ và tìm thấy nàng đang ngủ say. Chàng đánh thức nàng bằng một nụ hôn nồng thắm. Tâm hồn kể cho chồng nghe về những chuyện mà Thần Vệ Nữ đã làm đối với nàng. Chàng hứa với vợ rằng từ nay sẽ không bao giờ xảy ra điều đó nữa. Chàng bay đến Thần Dớt nhờ ngài hoà giải mẹ và vợ mình.
Thần Dớt cho gọi Thần Vệ Nữ: “Con gái của ta! Con chớ buồn phiền rằng con trai của con đã chọn cho mình người vợ không phải là thần tiên mà người trần mắt thịt. Ta sẽ ban cho nàng sự bất tử và nàng sẽ trở thành tiên”. Nói rồi Ngài rót đầy một cốc nước tiên đưa cho Tâm hồn uống.
Từ đó Tâm hồn trở thành tiên như người chồng của mình. Các vị thần ngợi ca sắc đẹp và phẩm hạnh của nàng. Thần Vệ Nữ cũng đành hoà giải và nhận Tâm hồn là con dâu của mình.
Sau này vợ chồng Thần Tình yêu và Tâm hồn sinh một đứa con gái có tên là Hạnh Phúc. Câu chuyện về Thần Tình yêu và Tâm hồn đã trở thành đề tài của rất nhiều tác phẩm nghệ thuật – thơ, ca, nhạc, hoạ, kịch và điêu khắc.
Còn nếu như bạn đã từng đọc tiểu thuyết Con lừa vàng thì câu chuyện này biên soạn từ tác phẩm nói trên. Câu chuyện này có nguồn gốc Hy Lạp nhưng trở thành nổi tiếng qua tác phẩm của nhà văn La Mã (thế kỉ thứ 2) – Apulei. Nhân vật của tiểu thuyết là một bà ở, trước khi kể chuyện này đã nói: “Tôi biết nhiều câu chuyện hay của ngày xửa ngày xưa… ”. Như vậy, Apulei muốn nối đến nguồn gốc dân gian của câu chuyện về Thần tình yêu và Tâm hồn.
Apulei gọi các vị thần bằng tên La Mã: Amour, Venus, Jupiter... nhưng tên Psyche – từ tiếng Hy Lạp – nghĩa là “Tâm hồn”. Sau này câu chuyện Thần Tình yêu và Tâm hồn được người đời giải thích ngụ ý nói về sự phiêu du của tâm hồn con người khát khao được hòa nhập với tình yêu làm một.

 

 
 
#1
    cacbac 19.01.2008 15:20:25 (permalink)
    Thần Ái Tình
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.01.2008 15:37:03 bởi cacbac >
    #2
      cacbac 19.01.2008 15:25:30 (permalink)
      Nhà triết học Platon trong một đối thoại triết học của mình đã viết về nguồn gốc của tình yêu như vậy:
      “Ta nghĩ rằng con người hoàn toàn không nhận thức được sức mạnh của tình yêu, vì rằng nếu họ nhận thức được thì đã lập đền thờ và dâng đồ tế lễ, thế mà người ta đã không làm gì cả, mặc dù điều này cần làm trước tiên. Bởi vì – Thần ái tình là vị thần yêu con người nhất, giúp cho con người chữa lành bệnh, mà điều này đối với loài người là hạnh phúc lớn nhất. Chính vì thế, ta cố gắng giải thích cho các người sức mạnh của Thần ái tình, và sau đó sẽ làm thầy cho kẻ khác.
      Trước tiên ta cần biết về bản chất của con người và những gì mà nó đã phải chịu đựng. Thuở xưa bản chất của ta không như bây giờ mà hoàn toàn khác. Đầu tiên, con người có ba giống, không phải hai giống như bây giờ – đàn ông và phụ nữ, vì còn có một giống thứ ba kết hợp trong mình những dấu hiệu của hai giống kia; bây giờ nó đã biến mất, chỉ còn lại tên gọi – androgyne (lưỡng tính), nó kết hợp trong mình những đặc tính của cả đàn ông và phụ nữ. Ngoài ra, thân thể của tất cả có hình tròn, lưng và ngực không khác gì nhau, có bốn tay và bốn chân và mỗi người trên cổ hình tròn có hai khuôn mặt hoàn toàn giống nhau nhìn ra hai phía trái ngược, hai đôi tai, hai bộ phận kín, những gì còn lại có thể hình dung qua những điều đã nói trên. Con người như thế đi lại hoặc là đi thẳng như ta bây giờ, nhưng một trong hai phần về phía trước, hoặc nếu vội thì lăn như bánh xe, điều này cho phép con người chạy nhanh về phía trước. Đã từng có ba giống là vì giống đực có nguồn gốc từ mặt trời, giống cái có nguồn gốc từ đất, còn giống thứ ba – từ mặt trăng, vì mặt trăng kết hợp cả hai. Còn về hình cầu của những sinh vật này và sự đi lăn thì giống với tổ tiên của họ. Bằng sức mạnh khủng khiếp của mình họ nuôi những ý nghĩ to lớn và thậm chí xâm phạm đến cả quyền lực của các vị thần mà Homer nói về Ephialtes và Otus, tức là nói về họ: trèo lên trời để tấn công các vị thần.
      Và thế là thần Dớt cùng các vị thần khác mới họp bàn để tìm cách đối phó nhưng không biết bằng cách nào; giết họ bằng tiếng sấm, giết loài người như những kẻ khổng lồ trước đây thì các vị thần sẽ không còn cống vật và sự tôn kính của con người nhưng hoà giải với những kẻ nổi loạn như vậy thì cũng không xong. Cuối cùng thần Dớt cũng nghĩ ra một điều và nói:
      – Ta có lẽ đã tìm ra cách để giữ lại loài người và chấm dứt sự nổi loạn bằng cách giảm sức lực của chúng. Ta sẽ cắt đôi chúng thành hai nửa; thứ nhất, chúng sẽ yếu hơn, thứ hai, ta sẽ có lợi hơn vì số lượng sẽ nhiều gấp đôi. Và chúng sẽ đi thẳng trên hai bàn chân. Còn nếu như chúng lại vẫn tiếp tục nổi loạn – Ngài nói – thì ta lại tiếp tục xẻ đôi một lần nữa cho chúng chỉ còn nhảy trên một bàn chân.
      Nói xong, Ngài cắt con người ra làm đôi như bổ quả táo hay quả trứng.
      Bởi thế, mỗi chúng ta – là một nửa của con người bị cắt làm đôi, và bởi thế mỗi con người luôn đi tìm nửa còn lại của mình. Đàn ông là một nửa của sinh vật kia say mê đi tìm phụ nữ, đa số họ thuộc giống này còn phụ nữ đam mê và phóng đãng với đàn ông.
      Một số phụ nữ không thật sự ham muốn đàn ông mà hấp dẫn phụ nữ nhiều hơn và những người đồng tính thuộc giống này. Tuy nhiên, một số đàn ông vẫn ham mê những gì thuộc đàn ông: từ tuổi ấu thơ, là những sinh vật giống đực, họ thích nằm và ôm ấp những người đàn ông.
      Một khi nào, một người nào mà gặp một nửa của mình thì cả hai bên đều tràn ngập một thứ tình cảm quyến luyến và tha thiết đượm tình yêu. Người ta không muốn rời nhau dù nửa bước. Những người sống với nhau suốt đời cũng không biết được rằng họ cần gì ở nhau, bởi lẽ không thể khẳng định rằng chỉ vì thoả mãn sắc dục mà người ta khát khao nhau đến vậy. Rõ ràng tâm hồn của mỗi người muốn một cái gì đó khác, cụ thể là cái gì không thể nói mà chỉ đoán một cách lờ mờ, bóng gió về ước muốn của mình. Và giá như Thần Lửa hiện ra trước mặt họ khi họ nằm bên nhau, Thần sẽ giơ vũ khí ra và hỏi: “Con người, các ngươi cần gì ở nhau?” – sau khi thấy họ khó trả lời, Thần sẽ hỏi tiếp: “Có lẽ các ngươi muốn ở bên nhau thật lâu và không muốn rời nhau cả đêm cũng như ngày? Nếu các ngươi mong muốn như vậy thì ta sẵn sàng làm cho hai người thành một, một khi các ngươi còn sống, sẽ sống một cuộc đời chung, còn khi chết, dưới âm phủ sẽ là một xác chết thay vì hai, vì rằng hai người chết một cái chết chung. Chỉ có điều hãy nghĩ cho kỹ có phải các người khao khát điều này không, các ngươi liệu có bằng lòng nếu điều đó xảy ra?” Ta tin tưởng rằng mỗi người đều không từ chối lời đề nghị như vậy, nhưng vẫn biết rằng ta đã nghe cái điều mà từ lâu ta mơ ước, lòng khát khao mãnh liệt được hoà nhập với người ta yêu làm một. Nguyên nhân của điều này là nguồn gốc ban đầu của chúng ta.
      Bởi thế, tình yêu là sự khát khao hướng tới sự toàn vẹn. Từ xa xưa hai chúng ta là một, còn bây giờ chỉ vì dại dột mà chúng ta bị làm cho cách biệt”.

       
       

       
      #3
        cacbac 01.03.2008 10:49:47 (permalink)

         
         
        Sức mạnh của tình yêu

        Ngày xưa ở một làng nọ có chàng trai trẻ yêu đơn phương một cô gái đẹp nhất làng. Cô gái có quá nhiều người muốn cầu hôn nên không nhận lời ai cả.
        Chàng trai quyết định phải trở thành một người mạnh mẽ và can đảm. Chàng lên đường nhập ngũ. Sau 3 năm trở về làng như một anh hùng nhưng người đẹp vẫn không thèm để ý.
        Chàng trai lại quyết định phải trở thành một người giàu có vì tin rằng các cô gái dễ ngã lòng trước những món quà tặng đắt tiền. Đầu tiên, chàng làm vệ sĩ cho một thương nhân và học được ở người này nhiều điều để sau mở công ty của mình. Sau một thời gian chàng trở về làng nổi tiếng là một người giàu có. Nhưng cô gái vẫn thế, không chỉ hững hỡ với những món quà đắt tiền mà còn chỉ sang những người đàn ông khác.
        Thế là chàng trai lại lên đường, chàng quyết định đi học hỏi sự không ngoan. Chàng bỏ hết hết công việc kinh doanh để đi tìm trí tuệ. Mấy năm sau lại trở về làng và nổi tiếng là một nhà thông thái. Chàng đã hiểu về cuộc đời, không còn tìm đến nhà cô gái nữa mà sống cuộc đời lặng lẽ và chia sẻ trí tuệ của mình với bạn bè.
        Thời gian cứ trôi đi mà cô gái kia vẫn không chịu lấy ai cả. Đến một hôm cô chợt nhận ra là mình đã không còn vẻ đẹp như xưa và cũng chẳng còn ai muốn lấy cô làm vợ. Một hôm cô tự tìm đến nhà thông thái và hỏi rằng ông có muốn lấy cô làm vợ. Và nhà thông thái đồng ý.
        Thiên hạ ngạc nhiên hỏi:
        – Tại sao ông lại lấy gái già, lấy cái người mà đã từng làm cho ông bao nhiêu điều ác?
        Nhà thông thái trả lời:
        – Tôi chỉ nhìn thấy điều tốt đẹp. Nếu như không phải cô ta thì tôi đã không trở thành con người tôi như bây giờ.





        Ba người khách

        Một người đàn ông coi rừng sống với vợ và con gái trong ngôi nhà nhỏ ở trong rừng. Một buổi tối có tiếng gõ cửa. Người vợ chạy ra nhìn thấy ba người phụ nữ trùm khăn voan.
        – Chúng tôi là – một người nói – May mắn, Giàu có và Tình yêu. Anh chị làm ơn cho một ngươi trong số chúng tôi vào nhà. Cho ai vào là do anh chị quyết định.
        Người vợ quay vào hỏi ý kiến chồng và con gái.
        – Em nghĩ là nên cho May mắn vào – người vợ nói – có may mắn thì mọi việc sẽ tốt đẹp, trôi chảy.
        – Không phải – người chồng nói – đợi cho mọi việc trôi chảy thì đến bao giờ? Tốt nhất là cho Giàu có vào nhà, ta sẽ hết khó khăn ngay lập tức.
        – Ôi, bố mẹ ơi – cô con gái nài nỉ – bố mẹ hãy cho Tình yêu vào nhà. Con từ lâu ước ao được gặp Tình yêu.
        Cả bố và mẹ nhìn nhau, nói với nhau điều gì rồi quyết định chiều theo ý của cô con gái. Người vợ đi ra cửa và nói:
        – Chúng tôi chọn Tình yêu.
        Tình yêu bước vào nhà nhưng dắt tay theo cả May mắn và Giàu có.


        Con sóng và vách đá

        Ngày xửa ngày xưa có một con sóng. Con sóng này thích đùa với gió và vuốt ve lên bờ đá. Một hôm con sóng này đến một vịnh chưa hề quen biết, ở đó có một vách đá cao. Con sóng kết bạn với vách đá này, chúng trò chuyện với nhau hàng giờ không biết chán. Một hôm sóng hiểu rằng mình đã yêu vách đá, còn vách đá cũng cảm thấy thích con sóng vui vẻ và vô tư. Nhưng vách đá bảo sóng:
        – Không, em không thể yêu ta. Ta là đá, là vách đá. Ta không hề biết yêu. Em sẽ làm cho ta tan nát mất.
        Nhưng con sóng không hề dừng lại. Sóng vuốt ve lên bờ đá và tung toé lên những bọt nước trắng như bông. Sóng bắt mình trò chuyện cùng vách đá và gỡ ra tất cả những vỏ sò bám ở xung quanh. Nhưng vách đá nói với sóng:
        – Ta là đá, ta cứng rắn vô cùng, ta không cần sự vỗ về âu yếm của em.
        Nhưng con sóng vẫn xô vào vách đá và tung lên những bọt nước trắng như bông… Sau đó nhiều năm tình yêu của sóng dành cho vách đá vẫn không hề thuyên giảm. Vách đá làm ra vẻ không để ý đến những điều này nhưng sóng vẫn tiếp tục xô vào…
        Một hôm con sóng tự nhiên biến mất. Buổi sáng tỉnh giấc vách đá không còn thấy sóng đâu. Nhưng vách đá bắt mình không nghĩ suy về sóng. Năm tháng nối đuôi nhau mà con sóng đã đi đến nơi nào không còn quay lại. Rất nhiều năm sau đấy, con sóng bỗng quay về nhưng sóng đã thay đổi nhiều so với ngày xưa. Bây giờ sóng hiểu về cuộc đời nhiều hơn, sóng đã không còn vui vẻ và vô tư nữa nhưng có một điều sóng vẫn yêu vách đá như xưa. Còn vách đá vẫn tỏ ra hững hờ, có vẻ không quan tâm đến việc sóng quay về gì cả. Bởi vì vách đá là vách đá, làm sao vách đá có thể tỏ ra vẻ mềm yếu của mình?
        Sau một thời gian, sóng vẫn tiếp tục trò chuyện cùng vách đá nhưng đã không còn những câu chuyện tha thiết, kín thầm và những đêm thức trắng. Vách đá cũng có phần già đi theo năm tháng vì nước biển bào mòn. Còn con sóng vẫn du hành, sóng biết ngày một nhiều hơn về những xứ sở và những con người mới. Một hôm quay trở lại, sóng bỗng nhận ra rằng mình đã không còn yêu vách đá. Vách đá cũng hiểu điều này và hiểu thêm một điều: mình không thể nào thiếu sóng, không thể thiếu những câu chuyện bí ẩn, lạ lùng về những xứ sở xa xăm, không thể thiếu những lời âu yếm, thì thầm, những vuốt ve dịu ngọt… Vách đá bảo sóng:
        – Vâng, ta là đá, là vách đá nhưng mà ta không thể sống thiếu em!
        Và vách đổ kềnh lên con sóng… Còn con sóng chỉ còn biết hôn lên vách đá và nói lời vĩnh biệt.



         
        #4
          cacbac 06.06.2008 08:56:31 (permalink)
          Con tim rộng mở

          Chuyện kể rằng vua nước Pháp Louis từng được nghe kể về một giáo sĩ của giáo phái thần bí có phép lạ, đã cứu được rất nhiều người, bèn quyết định thân hành đến ngọn núi, nơi giáo sĩ này hành đạo.
          Nhà vua cải trang thành một người hành hương khắc khổ đến gõ cửa và xin gặp giáo sĩ. Người trông đền vào báo cho giáo sĩ rằng có một kẻ hành hương xa lạ muốn gặp ông. Giáo sĩ rất vui mừng, vội vàng chạy ra cổng. Họ ôm chầm lấy nhau, hôn nhau như những người bạn lâu ngày gặp lại. Họ tỏ ra như những người yêu nhau chung thủy mà không một ai nói một lời nào. Và họ cứ im lặng như vậy cho đến lúc chia tay.
          Sau đấy, những người coi đèn nghe rằng người hành hương xa lạ đó chính là nhà vua nước Pháp, đã nói với giáo sĩ:
          – Sao cha lại dại dột vậy, sao cha không nói gì với nhà vua muốn đến nghe cha nói?
          – Các con yêu quí của ta – giáo sĩ trả lời – các con chớ ngạc nhiên rằng cả ta và nhà vua không nói với nhau một lời nào, bởi vì khi hai hai người ôm nhau thì con tim của người đó rộng mở cho ta và con tim ta – cho người đó. Cả hai người đều nhìn thấy tất cả trong tấm gương của vĩnh hằng. Sự im lặng còn nói nhiều hơn những gì muốn nói, và cả những gì không thể nói.

           
           


           
          Vì tình

          Ngày xưa ở một xóm đạo có chàng trai con nhà giàu yêu một cô gái xinh đẹp nhưng nhà rất nghèo. Họ yêu nhau tha thiết, một hôm chàng trai nói với cô gái:
          – Anh yêu em.
          – Em cũng yêu anh như vậy – cô gái trả lời.
          – Nhưng chúng mình không thể lấy được nhau.
          – Em biết – cô gái nói – nhưng em yêu anh nên điều này không quan trọng. Chúng mình không thể thành thành chồng vợ vì em nghèo nhưng em có thể trao anh tất cả.
          – Không được em ạ – chàng trai trả lời – Trước tiên anh phải xin phép bố mẹ, rồi làm đám cưới ở nhà thờ, chỉ sau đó mình mới có thể với nhau được.
          – Nhưng chuyện này không bao giờ có! – cô gái kêu lên – Bố mẹ anh sẽ không bao giờ đồng ý. Em thà chết còn hơn là sống mà chẳng có anh!
          – Biết làm sao được, vậy thì chúng mình sẽ chết cùng nhau.
          Họ tìm đến một vách núi và nhìn xuống vực sâu.
          – Em sợ lắm – cô gái nói với chàng trai – anh hãy ôm hôn em lần cuối cùng và hãy nhảy xuống cùng em.
          Chàng trai ôm hôn người yêu rồi đẩy cô rơi xuống trước. Sau đó nhìn xuống vực, đầu óc quay cuồng và không hiểu tại sao lại cảm thấy không muốn tự tử nữa. Chàng trai quay bước trở về nhà, sau đó cưới vợ và sống đến già mới chết.
          Ngày phán xét, Đức Chúa Trời hỏi hai linh hồn:
          – Ai là người đã nhảy xuống đầu tiên?
          – Dạ, phụ nữ đi trước ạ. – Linh hồn chàng trai ngày trước trả lời.
          Đức Chúa Trời quay sang hỏi linh hồn cô gái:
          – Có phải con đã cố tình lầm lỗi và đã lôi kéo người yêu của mình?
          – Dạ thưa vâng, nhưng con làm thế vì tình.
          – Con xem thường Giáo luật phải không?
          – Dạ, nhưng vì tình.
          – Con không muốn nghe lời bố mẹ, không kính trọng bố mẹ của mình?
          – Dạ, nhưng mà vì tình…
          – Con mắc vào tội lỗi rất nặng là quyên sinh và muốn cho cả người yêu của mình cũng vậy?
          – Dạ, nhưng mà chúng con…
          – Con bắt người yêu cùng tự tử bởi vì con không thể một mình và như thế là làm cho người con yêu trở thành kẻ có tội?
          – Dạ, nhưng…
          – Về địa ngục!
          Lời phán xét vang lên và quỉ sứ đến bắt linh hồn cô gái đi về địa ngục.
          Đến lượt linh hồn chàng trai.
          – Con không nghe lời bố mẹ và coi thường Giáo luật?
          – Dạ, con không muốn thế, bởi vì Đức Chúa Trời và bố mẹ là trên hết – linh hồn chàng trai trả lời.
          – Con đã từ chối cùng phạm tội với người yêu phải không?
          – Dạ thưa, con đã làm như vậy.
          – Nhưng mà con đã giết người con yêu.
          – Dạ, tự người yêu của con muốn chết và yêu cầu con làm theo. Lỗi lầm là do cô ấy. Hơn nữa, con đã sám hối về việc đã làm.
          – Thế thì được. Lên thiên đàng! – Lời phán xét vang lên.


          Ngọn Gió và bông Hoa

          Ngọn gió gặp một bông Hoa và yêu bông Hoa này. Gió vuốt ve Hoa và Hoa cũng đáp lại tình yêu của gió bằng mùi hương ngào ngạt.
          Nhưng Gió cứ ngỡ rằng điều này còn quá ít. Gió nghĩ bụng: “Nếu ta trao cho Hoa tất cả sức mạnh của mình thì Hoa cũng sẽ trao lại nhiều hơn”. Và thế là Gió thổi thật mạnh lên cánh Hoa. Nhưng Hoa không chịu nổi sự đam mê quá mức đã ngã gục.
          Gió nâng cánh Hoa lên, cố làm cho Hoa tươi lại nhưng không thể. Khi đó Gió thổi nhẹ bằng hơi thở nhẹ nhàng của tình yêu nhưng Hoa cứ héo úa dần dần. Gió gào lên:
          – Ta trao cho em tất cả sức lực của mình, còn em thì ngã gục! Tại vì sao em không mạnh mẽ như thế với ta, có nghĩa là, em không hề yêu ta!
          Nhưng Hoa không nói gì. Hoa đã chết.
          Kẻ đang yêu hãy nhớ rằng: tình yêu không đo bằng sức mạnh mà bằng vẻ dịu dàng. Thà mười lần phải khổ nhục giữ gìn cũng còn hơn chỉ một lần nhưng đổ vỡ!


           
          Bài học về tình yêu

          Một chàng trai tìm đến hỏi chuyện vua Solomon khi ông đang viết “Nhã ca”.
          – Thưa nhà vua, tiếng tăm về sự anh minh của ngài ai ai cũng đã biết. Con muốn xin ngài một lời khuyên, vì rằng con không thể nào lặng yên, không thể ngủ, mà con tim thì tan vỡ đến muôn đời.
          Nhà vua nhìn chàng trai và hỏi:
          – Con sống bằng nghề gì?
          – Con là con trai một người giàu có nên không phải vất vả vì kế sinh nhai. Con thường đọc thơ và những câu chuyện cổ tích cho mọi người nghe.
          – Chính vì thế, con kể cho mọi người những điều mà con không biết nên con mỏi mệt. Nhưng chính trong thơ, trong truyện là niềm vui và hạnh phúc của con chứ?
          Rồi nhà vua tiếp tục:
          – Tình cảm và lý trí – là hai phần tách biệt của một con người thống nhất. Lý trí cần lạnh lùng nhưng tình cảm cần nỏng bỏng. Cần biết cách giữ sự rõ ràng của lý trí khi con tim cháy lên thì con sẽ làm được những việc mà trước đây chưa hề nghĩ. Chẳng lẽ con không để ý rằng cả thế giới xung quanh đều thay đổi khi con yêu hay sao?
          Chàng trai trả lời:
          – Con thấy đời đẹp hơn trước và không khí vô cùng trong sạch đến độ có thể nhìn thấy những ngôi sao giữa ban ngày.
          Và vua Solomon tiếp lời:
          – Lý trí giúp con thể hiện tình cảm của mình vào công việc có ích cho mọi người. Tình yêu không được đáp lại sẽ trở thành bài học cho lý trí, còn tình yêu được đáp lại sẽ là nguồn vui vô tận của trái tim. Con người với trái tim lạnh lùng giống như bếp lửa đã tắt. Con người với đầu óc nóng bỏng giống như chiếc xe thồ lao xuống sông: người này không biết làm chủ mình, còn khi biết ra thì đã muộn.
          Chàng trai hỏi nhà vua:
          – Thế nghĩa là khi yêu con phải trao ý chí cho một phần của mình nhưng lại phải biết gìm lại phần khác?
          – Đấy là công việc vô cùng khó nhọc nhưng người biết cách làm được sẽ trở thành tấm gương cho những người khác trong cuộc đời cũng như sau khi đã chết.


          #5
            cacbac 26.08.2008 15:37:08 (permalink)



            PHỤ NỮ

            Khi vị thần tối cao của Vương quốc Magadha lập nên đất nước Ấn Độ tươi đẹp, Ngài bay trên mặt đất để ngắm nhìn. Đôi cánh của Ngài tạo thành cơn gió trong lành và ấm áp. Những cây cọ kiêu hãnh cúi mình, trước mắt Ngài những bông hoa huệ trắng trong và dịu dàng khoe sắc thắm. Ngài ngắt một cánh hoa huệ ném vào nước biển màu xanh. Ngọn gió thổi vào làn nước biển màu xanh và trùm lên cánh hoa này bọt biển. Một phút sau đó – từ chùm bọt biển này hiện ra một người phụ nữ dịu dàng và ngát hương như hoa huệ, nhẹ nhàng như ngọn gió, đổi thay như biển cả, xinh đẹp và lấp lóa như bọt biển xanh.
            Người phụ nữ ngắm nhìn làn nước và kêu lên:
            – Ôi, ta đẹp xinh quá đỗi!
            Sau đó, nàng ngắm nhìn xung quanh và nói:
            – Thế giới đẹp tuyệt vời!
            Thế rồi người phụ nữ bước lên bờ đất khô từ dòng nước. Trên mặt đất những bông hoa nở theo hình dáng của phụ nữ, còn trên trời có hàng ức triệu đôi mắt tò mò và khát khao nhìn ngó. Những đôi mắt này tràn ngập vẻ thích thú. Từ bấy đến giờ những ngôi sao này vẫn còn lấp lóa. Sao Vệ nữ cháy lên bằng vẻ ghen tuông – bởi thế sao này cháy mạnh hơn những ngôi sao khác.
            Người phụ nữ đi dạo trên đồng cỏ và khu rừng tuyệt đẹp. Tất cả đều lộ vẻ hân hoan nhưng im lặng. Điều này làm cho phụ nữ thấy chán. Nàng buồn bã kêu lên:
            – Ôi, Magdha vĩ đại! Ngài tạo ra con đẹp xinh nhường ấy. Tất cả đều vui mừng nhưng con không nghe ra, không hiểu được sự mừng vui của chúng, vì tất cả đều câm nín.
            Nghe những lời than phiền, thần của Magadha liền tạo ra những bầy chim. Những bầy chim hằng hà sa số hót lên ca ngợi vẻ đẹp của người phụ nữ. Nàng lắng nghe và cười mỉm. Nhưng một ngày sau lại thấy chán và nàng lại kêu lên:
            – Ôi Magadha tối thượng! Con nghe trong tiếng hót của chim rằng con rất đẹp. Nhưng xinh đẹp để làm gì nếu không có ai muốn ôm ấp, vỗ về con cả!
            Khi đó, Magadha làm một con rắn rất đẹp. Con rắn quấn quanh người phụ nữ xinh đẹp rồi trườn xuống bàn chân nàng. Được nửa ngày nàng cảm thấy hài lòng nhưng sau lại chán.
            – Thưa Ngài, nếu quả là con xinh đẹp thì những kẻ khác đã bắt chước. Họa mi hót hay thì kim oanh bắt chước. Nghĩa là con không thật đẹp!
            Magadha tạo ra một con khỉ. Con khỉ này bắt chước từng bước đi của phụ nữ nhưng chỉ được mấy giờ đồng hồ sau lại nước mắt giàn giụa:
            – Ừ thì con xinh đẹp! Người ta hát cho con nghe, quấn quít lấy con, bắt chước từng cử chỉ của con. Người ta ngắm nghía, ghen hờn, và con đã bắt đấu thấy sợ. Biết lấy ai che chở nếu người ta làm điều ác cho con?
            Magadha tạo ra một con sư tử để bảo vệ phụ nữ. Nhưng cũng chỉ được một hồi, rồi lại kêu lên:
            – Người ta vuốt ve con mà con thì không được vuốt ve ai cả. Người ta yêu con mà con chẳng biết yêu ai. Chẳng lẽ lại đi yêu sư tử to lớn, xù xì và khủng khiếp!
            Ngay lúc đấy một con chó nhỏ xinh đẹp hiện ra.
            – Con chó dễ thương quá à! – Phụ nữ kêu lên và vuốt ve con chó nhỏ. – Tao yêu mày quá!
            Bây giờ thì nàng đã có tất cả, không còn gì để mà cầu xin nữa. Điều này làm cho nàng giận dữ. Để trút cơn giận, nàng đánh con chó – con chó kêu ăng ẳng rồi bỏ chạy, nàng đánh con sư tử – sư tử rống lên rồi bỏ đi, nàng giẫm chân lên con rắn – con rắn thở phì phì rồi bỏ trốn. Khỉ cũng bỏ chạy, chim chóc cũng bay đi khi phụ nữ hét lên với chúng…
            – Ta thật là bất hạnh! – Phụ nữ kêu lên – Người ta âu yếm, vuốt ve khi ta vui mừng và bỏ chạy biệt tăm khi ta giận dữ. Ta cô đơn quá! Ôi Magadha tối cao! Một lần cuối cho con được khẩn cầu: hãy cho con một sinh vật để con có thể trút cơn giận mà không dám bỏ đi trốn, khi con cáu bẳn thì người này có trách nhiệm và nhẫn nhục chịu đòn…
            Vị thần tối cao của Magadha suy nghĩ một hồi rất mông lung, rồi tạo ra cho phụ nữ một… người chồng.




            ĐIỀU BÍ MẬT CỦA PHỤ NỮ


            Câu chuyện này chỉ phụ nữ kể cho nhau:
            Nàng Eva nói với Đức Chúa Trời:
            – Thưa Ngài, con có việc phiền đến Ngài!
            – Việc gì vậy con?
            – Thưa, Ngài tạo ra con, làm cho con một khu vườn, có những con thú tuyệt vời và có con rắn rất buồn cười nhưng mà con vẫn cảm thấy không hề hạnh phúc.
            – Tại vì sao vậy?
            – Dạ thưa, con rất cô đơn và đã chán vô cùng những quả táo.
            – Thôi được. Thế thì ta sẽ tạo cho con một người đàn ông.
            – Đàn ông là gì vậy, thưa Ngài?
            – Đấy là một sinh vật hư hỏng với đủ thứ tật xấu trên đời. Nó sẽ gian dối và hiếu danh nhưng nó mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn con, nó thích săn lùng và giết chóc. Trông nó rất dại dột trong tình trạng được kích thích, nhưng bởi vì con nài nỉ thì ta cứ tạo cho con như thế, để nó có thể thỏa mãn những nhu cầu về thể xác của con. Nó sẽ ngu đần, thích cờ bạc, rượu chè và thích những trò chơi như con trẻ: thích đánh nhau, thích đá banh và những trò chơi điện tử. Nó cũng không thông minh quá, mà thường xuyên cần đến những lời khuyên nhủ của con…
            – Eo ôi, nghe hay quá – Eva kêu lên sung sướng – nhưng Ngài có lừa con không đấy?
            – Con sẽ có người đàn ông như vậy nhưng với một điều kiện.
            – Điều kiện gì ạ?
            – Như đã nói từ đầu, nó rất tự cao, tự say mê mình… nên con phải để cho nó tin rằng nó là con người đầu tiên. Và con hãy nhớ rằng đấy là điều bí mật… chỉ để chị em phụ nữ kể cho nhau…




            CÔ GÁI ĐẸP NHẤT


            Ngày xưa có hai chàng thủy thủ đi chu du thiên hạ bằng thuyền để tìm vợ. Họ đi đến một hòn đảo. Ông vua xứ đảo này có hai cô con gái. Cô chị xinh đẹp sắc nước hương trời, còn cô em thì không được đẹp lắm.
            Một chàng thủy thủ nói với bạn:
            – Tớ tìm được rồi đấy. Tớ sẽ ở lại đây xin làm đám cưới với con gái của vua.
            – Được đấy, cô chị xinh đẹp và thông minh quá.
            – Không phải đâu. Tớ sẽ cưới cô em.
            – Cậu có điên không đấy? Cô em… không được xinh lắm.
            – Nhưng mà tớ đã quyết như vậy, tớ yêu cô ta.
            Thế là người bạn lên thuyền đi tiếp, còn chàng rể chuẩn bị để làm đám hỏi. Theo tục lệ của đảo, chàng rể phải nộp cho gia đình cô dâu mười con bò. Cô dâu xinh đẹp đáng giá mười con bò. Chàng trai đi khắp đảo tìm về được mười con bò và đem đến nhà cô dâu.
            – Thưa nhà vua, con muốn cưới con gái của ngài và con đã chuẩn bị mười con bò.
            – Cô con gái lớn của ta xinh đẹp và thông minh, đáng giá mười con bò. Ta đồng ý.
            – Không phải đâu ạ. Con muốn cưới cô em.
            – Ngươi có đùa không?
            – Dạ, con đã chọn cô ấy.
            – Được. Nhưng ta là người chính trực, ta không thể nhận cả mười con bò. Ta chỉ lấy của ngươi ba con.
            – Ngài cho phép con nộp cả mười con.
            Thế là họ cưới nhau.
            Mấy năm sau đó, người bạn kia trên đường quay trở lại đã ghé thăm người bạn cưới vợ ngày nào. Vừa ghé vào cầu tàu, chàng nhìn thấy một phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Chàng hỏi thăm nhà người bạn và đến nơi thấy bạn đang chơi với mấy đứa con.
            – Cậu sống ra sao?
            – Tớ đang rất hạnh phúc.
            Lúc này người phụ nữ xinh đẹp bước ra.
            – Giới thiệu với cậu, đây là vợ tớ.
            – Sao, cậu cưới vợ lần nữa à?
            – Không, vẫn là cô gái ngày xưa đấy chứ.
            – Không thể tin được!
            – Thì cậu hãy đi mà hỏi nàng.
            Người bạn bước đến bên người vợ:
            – Tớ xin lỗi vì câu hỏi thiếu tế nhị. Có điều gì đã xảy ra, tại vì sao em bây xinh đẹp hơn ngày trước?
            – Chỉ vì đơn giản là em luôn nhớ một điều rằng em đáng giá mười con bò.
            #6
              cacbac 03.11.2008 08:11:12 (permalink)


              GƯƠNG MẶT ĐẸP

              Nhà bác học, nhà thơ Omar Khayyam trong một tiểu luận triết học đã định nghĩa về gương mặt đẹp:
              “Gương mặt đẹp – đấy là hạnh phúc cho người được trời ban tặng và là vinh hạnh cho kẻ được ngắm nhìn. Chiêm ngưỡng gương mặt đẹp làm cho tâm trạng con người hân hoan, giống như sự phối hợp thần tiên của những vì tinh tú.
              Gương mặt đẹp tự thân tỏa mùi hương và người chủ của nó không cần đến hương liệu. Gương mặt đẹp như mặt trời phản chiếu trong nước sạch. Gương mặt đẹp tỏa sáng cả khi không có mặt trời, vì rằng gương mặt đẹp giống như hào quang của mặt trời hay các vì tinh tú, là sự thể hiện ý chí của Đấng Tối Cao.
              Tất cả mọi dân tộc trên đời đều ca ngợi gương mặt đẹp. Có nhiều thứ trên đời làm cho đôi mắt con người dễ chịu nhưng vẻ đẹp của tất cả những thứ này không thể thay cho gương mặt đẹp, vì rằng niềm vui của sự thưởng ngoạn không thể sánh với niềm vui bao trùm lấy những con người mỗi khi người đẹp có mặt. Nếu món quà sắc đẹp đến với con người cùng với phẩm hạnh thì người này được Thượng Đế quí trọng và người đời sẽ yêu thương.
              Có bốn phẩm chất của một gương mặt đẹp:
              -Gương mặt đẹp mang đến sự may mắn tốt lành cho người được chiêm ngưỡng.
              -Ngắm nhìn gương mặt đẹp làm cho con người cảm thấy sung sướng và hạnh phúc.
              -Vẻ đẹp của gương mặt khơi dậy ở con người sự rộng lượng và lòng dũng cảm.
              -Gương mặt đẹp giúp đạt được giàu có và danh vọng cho cả người chủ lẫn người được chiêm ngưỡng.
              Nếu một con người hạnh phúc mỗi buổi sáng được ngắm nhìn gương mặt đẹp thì người đó cảm thấy hạnh phúc suốt cả ngày.
              Gương mặt đẹp khơi dậy sự kính trọng. Gương mặt đẹp làm cho tuổi già thêm trẻ, tuổi trẻ thành tuổi thiếu niên, còn trẻ em với gương mặt đẹp là thiên thần. Thậm chí, chỉ đứng gần gương mặt đẹp là người ta cảm thấy sự tự tin, vẻ buồn chán tiêu tan và người ta sẽ làm việc tốt hơn.
              Một nhà tiên tri từng nói rằng: “Tất cả những gì cần, hãy đòi hỏi và hãy nhận lấy ở người được Thánh Ala ban tặng cho gương mặt đẹp”.
              Người đời gọi những gương mặt đẹp theo nhiều kiểu khác nhau: một người này gọi đó là đối tượng của tình yêu, một người kia gọi đó là ánh sáng và niềm vui cho đôi mắt, một người khác lại cho rằng đó là sự trang điểm cho cuộc sống , là khẳng định sự tồn tại của thiên đường. Còn những người nhận biết những điều nói trên thì cho rằng gương mặt đẹp là chứng minh cho sự có mặt của Thánh Ala và là sự bao dung độ lượng của Ngài thể hiện ở cái đẹp và sự hài hòa của thế giới mà Ngài sáng tạo ra.
              Một số người cho rằng gương mặt đẹp là do Tạo Hóa thưởng cho công lao từ kiếp trước, một số khác cho rằng đấy là cơn mưa vô tình của sự bao dung từ Thượng Đế, và người chủ của món quà này có khả năng làm nên những điều kỳ diệu, dễ dàng tìm ra con đường ngắn nhất để đi đến chân lý.


              OMAR KHAYYAM VỀ TÌNH YÊU VÀ PHỤ NỮ



              Trong các nhà thơ cổ phương Đông nổi tiếng thế giới, nhà thơ Ba Tư Omar Khayyam chiếm vị trí số 1. Hàng triệu quyển thơ ông được in ra đều đặn từ hơn 100 năm nay cho đến bây giờ vẫn thế. Thơ Rubaiyat của Khayyam về ý nghĩa cuộc đời người, về sự bất lực của con người trước số phận và thời gian, về những sung sướng và đau khổ của kiếp người, về tuổi trẻ và tình yêu, tuổi già và cái chết, về những lời khuyên răn mà trong đó mỗi người có thể tìm thấy cho mình một điều gì thầm kín chưa từng được nói ra – tất cả đã trở thành tài sản tinh thần của toàn nhân loại.
              Dưới đây là một đối thoại giữa Khayyam với cô người tình trong một cuốn truyện viết về ông. Đoạn đối thoại này thể hiện đầy đủ cái nhìn của ông về cuộc đời, về tình yêu và phụ nữ.
              “- Thưa ông, trà đã chuẩn bị xong và món ăn mà ông thích: bánh và mật.
              - Thế con có nhớ không, có lần ta đã bảo con rồi, tốt hơn trà là rượu…
              - Vâng, và tốt hơn rượu là phụ nữ, còn tốt hơn phụ nữ là chân lý.
              - Ừ, ta đã từng nói vậy. Nhưng hôm nay ta đi dạo trong vườn chợt hiểu ra rằng: tất cả đều nhảm nhí, vớ vẩn hết. Tất cả mọi thứ trên đời đều có khối lượng, trọng lượng, thể tích và thời gian tồn tại nhưng không có thước đo của một thứ – chân lý. Điều mà hôm qua tưởng đã đúng rành rành thì hôm nay lại hoá thành sai. Điều mà hôm nay người ta cho rằng giả dối thì ngày mai em trai con sẽ học trong nhà trường. Không phải lúc nào thời gian cũng là thước đo mọi khái niệm. Ta đã từng nghe bao nhiêu lời đồn đại của người đời về ta. Khayyam – người chứng minh chân lý, Khayyam – người keo kiệt, Khayyam – nghiện rượu, Khayyam – mê gái, Khayyam – vô thần, Khayyam – thần thánh… Thế mà ta chỉ là ta.
              - Thế còn con thì sao, thưa ông?
              - Con tốt hơn rượu và quan trọng hơn chân lý. Từ lâu ta đã muốn cho con tiền để mua cái dây chuyền vàng có đeo một cái chuông nhỏ để khi con đang đi từ xa ta đã biết rằng con đang đi đến”.

              #7
                cacbac 25.03.2009 14:53:34 (permalink)


                Người mình thích hơn là người đẹp hơn

                Chàng trai yêu một cô gái xinh đẹp. Chàng là giám đốc một công ty ở thủ đô, chàng thông minh, tài hoa, lại là con của một cán bộ cao cấp… Tóm lại, là một người có đủ những tiêu chuẩn mà các cô gái mơ ước. Xung quanh chàng luôn có những bóng hồng theo đuổi. Rất nhiều cô gái xinh đẹp, thông minh và gia đình danh giá nhưng chàng đã chọn cho mình cô người yêu từ một vùng quê rất xa xôi.
                Một hôm cô gái dẫn chàng trai về quê ra mắt với gia đình và bà con họ hàng. Gia đình cô gái đón tiếp chàng rể tương lai rất thân mật và chân tình. Những người anh trò chuyện với chàng rể và tế nhị hỏi chàng nhiều câu hỏi vì vẫn biết rằng chàng có rất nhiều sự lựa chọn. Có một câu hỏi: “Tại vì sao anh đã chọn em gái của chúng tôi?”

                Chàng rể trả lời câu hỏi này bằng cách kể một câu chuyện.
                Ngày xửa ngày xưa ở một bản miền núi nọ có con quái vật khổng lồ đến chiếm dòng suối duy nhất của bản này. Cả bản không còn nước để ăn và sinh hoạt. Những đứa trẻ con khóc thét vì cơn khát còn phụ nữ cũng chỉ biết khóc theo. Những người đàn ông lực lưỡng nhất đã mang gươm giáo đi đánh nhau với quái vật nhưng đều bị nó giết chết. Quái vật xây cho mình một cung điện to đẹp bên bờ suối. Cung điện này được vây quanh bởi một hàng rào. Trên hàng rào này treo vắt vẻo những đầu lâu của những người bị quái vật giết chết. Tất cả dân bản đều cảm thấy tuyệt vọng. Họ không có cách nào để thắng được con quái vật độc ác kia.
                Thế rồi một hôm có chàng trai, con của một bà góa phụ nghèo thề với dân bản rằng chàng sẽ chiến thắng được quái vật để cứu bản làng. Mẹ chàng, những người bà con và hàng xóm đều tìm cách ngăn cản nhưng chàng đã phóng lên ngựa đi đánh nhau với quái vật.
                Nhìn thấy chàng trai trên ngựa, quái vật rống lên:
                - Kẻ nào cả gan đến gần dòng suối hả?
                - Ta muốn đánh nhau với mày – chàng trai trẻ kiêu hãnh trả lời.
                - Ngươi có điên không? Chẳng lẽ ngươi không biết được rằng không một sức mạnh nào trên đời này có thể thắng được ta vì ta đánh kẻ thù không phải bằng gươm giáo. Ta ra cho kẻ thù của mình một câu hỏi. Nếu nó không trả lời được thì ta vẫy đuôi quật chết ngay lập tức. Còn nếu như ngươi trả lời được thì ta sẽ tự chết ở đây.
                - Ta đồng ý – chàng trai trả lời – mày hãy hỏi ta đi!
                Quái vật gầm rống lên và trong khung cửa của cung điện hiện ra hai người phụ nữ. Một người có vẻ đẹp tuyệt trần, còn người kia bình thường.
                - Trong hai người phụ nữ này – quái vật hỏi – người nào đẹp hơn?
                Chàng trai nhìn kĩ cả hai người phụ nữ rồi trả lời quái vật:
                - Người nào mày thích hơn, người đó đẹp hơn!
                - Ngươi nói đúng! - quái vật rên hư hử rồi đổ vật xuống chết.


                Thế là chàng trai đã cứu cho bản làng thoát khỏi tai họa. Kết thúc câu chuyện chàng trai nói: “Tôi thích em gái của các anh hơn!”
                - Em nói đúng! – những người anh trai thốt lên và họ cùng nhau nâng cốc chúc hạnh phúc của hai người!





                13 câu của Gabriel Garcia Marquez
                về cuộc đời


                1. Anh yêu em không vì em là ai, mà vì anh là ai khi có em bên anh.

                2. Không một ai xứng đáng với nước mắt của em, còn những người xứng đáng thì không làm em khóc.

                3. Chỉ vì rằng ai đấy không yêu em như em muốn, không có nghĩa là người đó không yêu em bằng tất cả tấm lòng.

                4. Người bạn chân chính – đó là người sẽ cầm tay em và cảm nhận trái tim em.

                5. Cách dở nhất buồn nhớ về một người – là ở cùng người đó và hiểu rằng người đó không bao giờ là của em.

                6. Đừng bao giờ hết nở nụ cười, ngay cả lúc em buồn bã, vì rằng ai đấy có thể yêu nụ cười của em.

                7. Có thể trên đời này em chỉ là một con người, nhưng với một ai đấy – em là cả thế giới.

                8. Đừng phí thời gian vì cái người mà không muốn dành thời gian cho em.

                9. Có thể Chúa Trời muốn cho ta gặp không phải những người trước khi ta gặp người duy nhất ấy. Để khi điều này xảy ra thì ta đã mang ân huệ.

                10. Em đừng khóc, vì rằng nước mắt rồi sẽ cạn. Em hãy cười lên, vì rằng nụ cười đã có từ xưa.

                11. Luôn luôn có những kẻ muốn làm cho em đau đớn. Cần tiếp tục tin tưởng, chỉ đơn giản là cần một chút cẩn trọng hơn.

                12. Hãy trở thành người tốt hơn và em sẽ hiểu rằng em là ai, trước khi em gặp một người mới và em sẽ hy vọng rằng người đó hiểu em.

                13. Đừng dốc hết sức lực, tất cả những gì tốt đẹp đều xảy ra bất ngờ. Và em hãy nhớ: tất cả những gì xảy ra đều có nguyên nhân.

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2009 14:27:51 bởi cacbac >
                #8
                  cacbac 15.09.2009 14:33:35 (permalink)

                   
                  Tình Yêu Là Gì?
                   
                  Nhà thơ Percy Bysshe Shelley trong một tiểu luận triết học về tình yêu, viết:
                   “Tình yêu là gì? Hãy hỏi người đang sống: đời là gì. Hãy hỏi người đang cầu nguyện: Thượng Đế là ai.
                  Tôi không biết được điều gì ở trong những người khác, thậm chí ở bạn, người mà tôi đang nói cùng. Theo dáng vẻ bề ngoài, tôi thấy rằng những người này giống với tôi nhưng khi tôi quyết định tìm ra một cái gì đấy chung với tất cả mọi người và mở cõi lòng mình với họ thì hóa ra tôi đang nói bằng một ngôn ngữ mà họ không hiểu được, giống như mình bị lạc vào một xứ sở hoang vu và xa lạ. Tôi càng có thêm kinh nghiệm thì càng cảm thấy khoảng cách và càng thấy xa hơn những gì xưa đồng điệu. Đem phân chia tâm hồn ra phần rạo rực, xốn xang và phần nhu nhược, yếu hèn, bằng vẻ dịu dàng tôi đi tìm sự nhận thức nhưng chỉ gặp sự chống trả quyết liệt và chịu nếm mùi cay đắng.
                  Và bạn sẽ hỏi, tình yêu là gì? Đó là sự ham mê khủng khiếp đối với tất cả những gì ta hình dung ra, những gì ta sợ, những gì ta hy vọng ở bên ngoài bản thân ta, khi ta nhận ra trong mình có một khoảng trống không được thỏa mãn và ta khát khao thức dậy ở mọi người một cái điều gì chung mà ta đang chịu đựng. Nếu ta bàn luận – thì ta mong được trở thành người làm chứng; nếu ta tưởng tượng – thì ta mong sự hình dung của mình cũng sẽ nảy ra trong đầu óc người khác; nếu ta cảm xúc – thì ta muốn tâm hồn người khác sẽ rung nhịp cùng với tâm hồn này, để cho đôi mắt của ai sẽ cháy lên khi bắt gặp, và sẽ rót ánh sáng của mình vào ánh sáng này, để cho bờ môi cháy bừng bằng máu nóng của con tim ai mà không gặp phải bờ môi giá băng và bất động. Tình yêu là thế đấy. Đó là mối liên hệ và là điều bí ẩn kết gắn một con người không chỉ với một con người mà với tất cả những gì sống động. Ta đi qua cuộc đời, và từ khoảnh khắc đầu tiên có điều gì đấy ở trong ta mãnh liệt khát khao một điều gì tương tự. Điều này, có lẽ, cũng giống như con trẻ hướng về vú mẹ, ta càng lớn lên thì niềm khát khao này cũng lớn lên. Trong cái “tôi” của tâm hồn, ta mang máng nhìn ra cái bản sao tí hon của ta nhưng ta coi thường và đoán xét nó, cái hình mẫu lý tưởng mà ta có thể hình dung ra trong bản chất của con người. Không chỉ diện mạo bề ngoài mà tất cả những bộ phận cấu thành nên con người ta, tấm gương phản chiếu chỉ những hình ảnh sáng sủa và thanh khiết; hồn trong hồn ta vẽ ra thiên đàng của mình bằng một vòng ma thuật mà không cái ác hay sự buồn rầu, đau khổ nào có thể đi qua. Ta thường so sánh thiên đàng này với tất cả tình cảm của mình và ước mong tìm ra một cái gì tương tự. Đi tìm cái tương đồng của mình; đi tìm một đầu óc thông minh, biết đánh giá; tìm một sự hình dung có khả năng hiểu rõ những cung bậc tinh tế, khó nắm bắt của tình cảm mà ta nâng niu, trìu mến; một thể xác cùng biết rung một nhịp như bộ dây của hai cây đàn hòa theo giọng ca tuyệt vời của người ca sĩ; tìm ra tất cả trong một sự tương đồng, đó là điều mà tâm hồn ta khao khát – đấy là cái mục đích không nhìn ra và không thể đạt đến, là cái mà tình yêu khát khao hướng đến. Để đạt được mục đích này, tâm hồn buộc ta nắm bắt dù chỉ là cái bóng nhỏ nhoi của cái người, mà nếu thiếu, thì con tim không hề yên nghỉ. Bởi thế, khi ở trong tình trạng cô đơn hoặc trong cái hoang vắng giữa những người không hiểu ta, ta yêu cỏ, yêu hoa, yêu bầu trời, yêu dòng nước chảy. Trong cái run rẩy của chiếc lá mùa xuân, trong bầu không khí màu xanh ta tìm ra sự hoà nhịp thầm kín với con tim mình. Trong ngọn gió không lời có tài hùng biện, trong tiếng rì rào giữa những cây lau có khúc nhạc du dương êm ái và có một mối liên hệ không nhìn thấy của chúng với một cái gì đó ở trong ta, làm nảy sinh ra trong hồn ta một điều gì mừng rỡ, bao trùm lấy hơi thở; khơi ra dòng lệ thật đằm thắm, dịu dàng, giống như lòng tự hào về đất nước, quê hương hay giọng nói của người yêu dấu chỉ nói cho một mình ta. Sterne* nói rằng, giá mà ông một mình giữa bãi hoang thì có lẽ ông đã yêu một cây thông nào đấy. Khi lòng khát khao này, khả năng này chết đi thì con người sẽ trở thành một quan tài sống: chỉ còn lại cái vỏ mà trước đây đã từng có”.
                   
                  #9
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9