kiếp người
Vô Danh 21.12.2007 16:39:24 (permalink)
Kiếp người
 
Đêm ngày 24 tháng 12. Trời lạnh như cắt da cắt thịt. Giờ này đồng hồ vừa điểm 11 giờ khuya mà còn chưa thấy chồng về. Lan cứ nhìn đăm đăm ra cửa sổ. Nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là những bông tuyết lạnh lẽo vô hồn hoặc là ánh đèn từ các nhà lân cận.
Cô vẫn không thấy bóng dáng của chồng cô nơi nao. Tay cầm tách cafe mà lòng thì không ngưng suy nghĩ. Ngày này năm ngoái. Hai người còn âu yếm nhau, tay trong tay, môi kề môi tại chính ngôi nhà này.
Từng giọt cafe rót vào môi cô như là từng thước phim chiếu lại cuộc đời cô.

 Lan khi xưa là con nhà nghèo. Học không hết cấp ba đã ra ngoaì kiếm kế sinh nhai. Nhưng dòng đời nghiệt ngã đâu để cho một cô gaí chỉ tròn đôi tám có cơ hội sóng còn. Cơn sóng dữ giữa dòng đời ngiệp ngã cuốn cô vào lối đi duy nhất để kiếm tiền. Từ đó, cô bán cafe ôm ở một quán cafe nơi góc đường Tự Do. Kẻ qua người lại, si mê vẻ thơ ngây cừa một cô bé mới vaò đời. 

  Tội nghiệp một tấm hồng nhan
  Sinh nhằm kiếp khổ vùi tàn thân hoa.
 
 Cô mất sự trong trắng từ khi đó. một mặt phải nuôi em ăn học, một mặt có người cha bợm nhậu. Mẹ cô gánh hàng rong buôn bán lặt vặt, dù có đồng ra đồng vô nhưng thu nhập chính là trông cậy vào Lan. Với cuộc sống dưới đáy của xã hội. Con bé Lan ngày nào còn là học sinh nghèo hiếu học của lớp, giờ phải cất bút nghiêng theo nghề son phấn.


  Giờ đây mực tím phai màu
  Môi son đánh phấn do đâu hỡi người.
 
 Rồi cha cô lâm bệnh nặng và qua đời. Cô bán gần hết gia tài để an táng cha theo đúng tập tục người Việt. Do sức ép bên phía nội. Ít dầu gì gia đình Lan cũng thuộc hàng quý tộc thời vua chúa. Tuy giờ tài đã mất sản không còn. Chỉ còn cái sỉ diện mốc và danh dự dỏm tồn tại muôn đời với cái  gia tộc suy đồi. Nhưng mẹ cô cũng ngã quị không lâu sau cha cô. Cô lại không có tiền để lo chuyện thuốc men. May đâu người bạn học cũ giới thiệu cho một thằng Tây. Cho tiền mua thuốc và giúp gia đình cô vượt qua khó khăn. Mang ơn phải trả. Cô lấy ông ta và theo sang Mỹ được bốn năm. Tuy nói Mỹ là nước tự do, phóng kháng, nhưng cô vẫn sợ chồng tị hèm quá khứ cuả cô. Bằng cách lao đầu vào việc nhà, một mặt là trả ơn, một mặt là cho người Tây biết tài đảm đang cuả phụ nữ Việt Nam, mặt khác cô muốn đền bù cho chồng cô những việc cô đã làm trong quá khứ.

 
  Thương thay kỷ nữ quay đầu
  Chỉ lo chuộc lỗi biết đâu bến bờ.
 
Và qua bốn năm chung sống. Trong con tim cô thì chồng cô vừa là một ân nhân vừa là một người bạn. Tuy bất đồng ngôn ngữ, nhưng cô và chồng luôn tìm được thấy một điểm chung cho hai người gặp nhau xuyên qua hàng rào ngôn ngữ.

  Đôi mắt cô ngấn lệ nhìn ra khung cửa sổ. Tách cafe đã lạnh, chuông Giáng Sinh đã giáng. Cô lặng lẽ bước tới bàn thờ Chúa và câu nguyện.
 - Cho dù Chúa không thực hiện lời ước cuả con lần thứ nhất nhưng con cũng xin Ngài hay đưa đường chỉ lối cho chồng con đến nơi mà Ngài gọi là "thiên đình".
     

                                   Thanh Phương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.12.2007 16:51:49 bởi Ct.Ly >
#1
    Ct.Ly 21.12.2007 16:53:59 (permalink)
    #2
      Vô Danh 23.12.2007 08:13:42 (permalink)
      như những baì khác thôi. Mình cũng kí tên Thanh Phương ở dưới rồi. Cám ơn lời chúc cuả bạn
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9