Chưa bao giờ cái lạnh lại khiến mình khổ sở đến thế. Nó khiến đầu óc mình đóng băng, chân tay thì tê cứng, nước mũi đầm đìa và cả thân thể thì chung thân với các thể loại chăn ga gối đệm.
Hôm nay quyết tâm fải dậy thể dục …ngón tay bằng cách type mấy dòng cho nó nóng blog chứ ko thì dạo này lười quá thể. Tự dưng chẳng có cái gì để viết, chẳng nhẽ lại đi hâm lại cái đầu cho nó ấm - chả nhớ lần cuối cùng nhúng nó vào nước là bao h nữa. Phút cuối chẳng thèm đem lên blog nữa, mang lên chỉ tổ bọn bạn lại kêu ầm ầm mình fải thế này, fải thế nọ.
Muốn đi làm tóc xoăn lắm, nhưng mà sợ bị jà. Híc. Tự nhiên muốn thay đổi đi thật ghê gớm vào. Tết này sẽ đi chơi thật nhiều, làm sao mà fải ủ rũ nữa nhỉ, quên đi nhá, ko thèm nhận chân trông nhà tiếp khách như năm ngoái nữa, sẽ ko thèm ló mặt ở nhà cho mà xem.
Đồ dở hơi a, hôm nọ gọi điện đánh thức mình dậy rõ sớm. Hâm thật đấy. Thế mà cũng có đứa hâm hơn thix. Từ nay thì bai bai nhá. Tớ sẽ thix bạn Răng Khểnh. Mà lâu ko thấy bạn ý ol nhỉ. Chờ bao lâu roài…Sao fải chờ nhỉ? Mình là ai cơ chứ!