Giang Hồ Phong Thập Lục
ieumai 29.12.2007 19:37:00 (permalink)
Hồi 1:Lá đỏ


Mùa thu có gió , gió thổi lá bay..

Lá sắp ngừng rơi nhưng gió vẫn còn thổi . Lá vàng trải lên con đường như một tấm thảm của một nghệ nhân thêu dệt lên . Băng Tuỳ Phong chậm rãi bước trên con đường, gương mặt lộ vẻ thích thú.Cứ như đang bước trên một tác phẩm nghệ thuật mà ít người có thể nhận ra. Mới từ quan ngoại vùng sa mạc nóng bỏng trở về trung nguyên dường như con người Băng tuỳ Phong có sự thay đổi khá nhiều. ít có ai rời bỏ cuộc sống xa hoa , ban bè để đến một nơi mà ít có người trở về nguyên vẹn . Về sau có người hỏi :

-Sa mạc có gì thú vị mà huynh tới đó?

-Chẳng có gì thú vị cả ….ở đó có gió , gió rất mạnh.

-Sao đến giờ huynh mới chịu về.

-Vì rượu ở đó rất mạnh có thể làm cho con người ta đi ngược lại hướng gió !

Cảm giác ngồi dưới gốc cây uống rượu , ngắm lá rơi thật thú vị , hưởng thụ là thói quen cũng là một phần của cuộc sống của Băng tuỳ Phong. Gió mát làm cho con người ta sảng khoái nhưng rượu hết lại làm cho con người ta thêm bứt rứt, giọt rượu cuối cùng trong túi da đã cạn cũng như cuộc vui đã tàn , nhưng Băng tuỳ Phong vẫn chưa đứng dậy mà lại nằm xuống , nằm xuống gốc cây trên đám lá vàng.

Thời gian cứ trôi, vạn vật cứ chảy . không chờ một ai.

Khi tỉnh đạy trời đã về chiều những phút nghỉ ngơi làm cho con người thêm yêu đời hơn , vươn mình ngáp một cái thật dài Băng tuỳ Phong đứng dậy phủi y phục . Một chiếc áo choàng mỏng ngắn ngả màu xám ,bộ y phục khá đơn giản , bên hông có 5 thanh đao nhỏ … 5 thanh đao này thì không hề đơn giản không một ai dám coi thường , thực sự thì không có một ai . Một đao của Lý Tầm Hoan làm cả thiên hạ phải hàng phục nhưng nó đã đi vào huyền thoại , cho đến bây giờ lại xuất hiện một người sử dụng phi đao, 1 người có 5 thanh tiểu đao..


Lên Tung Sơn chỉ có một đường , băng tuỳ Phong đang đi trên con đường đấy , trời chiều trên Tung Sơn thật đẹp , ánh nắng chiều chiếu qua những khe lá vàng đung đưa theo ngọn gió . Khung cảnh thơ mộng mà bất cứ một thi sĩ nào cũng có thể làm nên một bài thơ cũng như danh hoạ nào đó cũng muốn cầm bút mà vẽ lên thành một bức tranh .Băng tuỳ Phong đang không thực sự chú y’ đến cảnh đẹp mà đang nhìn một chiéc lá , một chiếc lá có màu đỏ .Màu đỏ của tình yêu , đỏ của ánh mặt trời nhưng đay là màu đỏ của máu . Không mất quá lâu để xem xét Băng tuỳ Phong nhặt chiếc lá cất vào trong người. Đây là Tung Sơn thuộc địa phận của Thiếu lâm Tự mà lại có máu xung quanh ,dường như có cuộc ẩu đả ở đây , Băng tuỳ Phong không phải là người thích xen vào chuyênj của thiên hạ nhưng trên Thiếu Lâm có một người mà ai cũng biết là bằng hữu của chàng. Nhiều năm sau có người hỏi :

- Huynh có hối hận khi nhặt chiếc lá đó không ?


Băng tuỳ Phong mỉm cười và nói : ta thà nhặt một chiếc lá có màu còn hơn là cầm một thỏi vàng có mùi máu .

Tìm một quán rượu ở gần thiếu lâm rất khó nhưng quả thật ở đây có một quán rượu , không những khá to mà lại còn rất đông khách . Chưa bước vào quán đã có một tiểu nhị niềm nở ra đón .

- Băng tuỳ Phong mỉm cười hỏi : các nhà sư trong chùa vẫn để ngươi và cái quán này buôn bán yên ổn sao ?

- Tên tiểu nhị nói : thế công tử chưa thấy sư uống rượu bao giờ sao..?

Quả thật có sư uống rượu, không phải chỉ có một người mà những cái bàn đa số đều là các vị hoà thượng ngồi hết, họ cười nói vui vẻ cứ như uống rượu là có thể thành phật !!

Băng tuỳ Phong tiến đến cái bàn nhỏ ở gần cửa sổ,vì chiếc bàn đó còn một chỗ trống cũng là chỗ ngồi có thể đối diện với bằng hữu của mình.

‘‘Tiểu Mai’’. Tiểu Mai là nhất , quần áo mặc trên người phải là loại vải tốt nhất,uống thứ rượu ngon nhất và có chiếc tiêu độc nhất vô nhị.

Uống một chén thật nhanh Băng tuỳ Phong chậm rãi nói :Huynh cũng đến xem sư uống rượu sao?.. Tiểu Mai hơi nheo mắt lại dường như muốn nhìn kỹ người bạn của mình hơn nhưng vẫn không trả lời .!

Băng tuỳ Phong noi’ tiếp: người phu xe của huynh cũng không cần ăn mặc như một thiếu gia giàu có như vậy.Dù sao hắn vẫn chỉ là phu xe..

-Tiểu mai khẽ cầm vào bình rượu rồi nói : - rượu trong bình rót ra thì vẫn là rượu , người đánh xe thì không nhất quyết là người đánh xe vì hắn còn là chủ nhân của hai con ngựa đó là niềm tự hào của hắn.

Tiểu mai uống ba chén rượu thở ra một hơi dài rồi nói :- Quần áo huynh vẫn còn dính cát bụi của xa mạc , về đây đã vội tìm lên Tung Sơn..Băng tuỳ Phong ngắt lời , ta không tìm lên Tung Sơn mà chỉ tự dưng đi trên con đường này và cũng tư dưng muốn lên thăm một người bạn.

Tiểu mai lại uống hết ba chén nữa mặt đã hơi ửng hồng ..uống rượu nhanh rất dễ say – ta thì lại muốn nhìn thấy huynh say trước ta , khi huynh say thì chả khác gì tên khốn kiếp ..

- Lần cuối cùng ta say cũng khá lâu rồi còn hôm nay thì không thể say , nếu ta say thì các vị sư đang ngồi kia sẽ cười ta thối mũi.

Tiểu mai mỉm cười , sư uông rượu không có gì lạ còn sư đi kỹ viện, sư đi trộm cắp, sư quỵt tiền, vừa dứt lời thì sáu bảy nhà sư đứng dậy nhìn vào Tiểu Mai , ánh mắt có vẻ đỏ lên vì hơi men ,một nhà sư mặt nhọn dáng người thấp bé , quần áo mặc có vẻ hơi rộng hơn đối với dáng vẻ của hắn cất tiếng nói : Muốn nói xấu thì cũng không nên nói quá to , dây với đệ tử thiếu lâm phiền phức không ít đâu .Tiểu Mai tiếp lời…

- Quả là không ít , những kẻ trọc đầu cũng thường chết sớm…Vừa dứt câu thì có đến ba nhà sư xông vào cứ như muốn đút cái đầu của Tiểu mai vào hũ rượu .Nhưng hũ rượu lại thích nằm trên đầu những người không có tóc !!!

Không ai thấy Tiểu mai xuất thủ như thế nào cũng không ai hiểu tại sao ba hũ rượu đang nằm trên bàn bỗng dưng úp vào đầu ba vị sư đó.

Băng tuỳ Phong bỗng lên tiếng : đầu chỉ để mọc tóc sao lại cạo hết tóc đi ta thật không hiểu.

Tiểu Mai tiếp lời, muốn gặp Phật tổ thì quay mặt vào tường ba năm còn được huống chi chỉ là cạo đầu .

Mờy vị sư có vẻ muốn chạy , họ chạy thật,ra đến cửa còn nói vọng lại :các người không nên dây vào bọn ta cũng không nên dây vào thiếu lâm tự . Bọn họ chạy hết ,Tiểu mai lại uống rượu…
Hồi 2: Hoa Trắng

Con người sinh ra , lớn lên rồi lấy vợ nó như một qui trình , nhưng ta thấy huynh từ bé cho đến giờ chả theo một quy trình nào cả !

Băng tuỳ phong chậm dãi nói..…Khi ta lớn lên bên cạnh ta không hề có người thân , chỉ có năm lão già suốt ngày chỉ biết chơi và uống rượu .

Tiểu Mai nói tiếp ..họ say quanh năm đi ngủ cũng mơ đến uống rượu nhưng ta biết 5 thanh đao mà những vị đó cho huynh thì không hề say chút nào !

Băng tuỳ Phong thở dài nói..Muốn say thì rất dễ nhưng cái tỉnh trong cơn say thì mới thực sự thú vị. Cầm chén rợu rồi lại đặt xuống , Băng tuỳ Phong lấy chiếc lá , chiếc lá màu đỏ đặt lên bàn rồi nói …
Lá không thể nằm mãi trên cành bởi vì gió sẽ thổi lá bay .....

Gió không thể thổi mãi được , Tiểu Mai ngắt lời rồi nói tiếp..ta cũng không hiểu cuộc sống của huynh có biến đổi mãi theo chiều gió không , nhưng ta biết lúc nào gió ngừng thổi .
Đó là lúc huynh muốn xen vào chuyện của thiên hạ.
Chữ hạ vừa dứt thì một cơn gió thổi thoáng qua . Gió lạnh vào buổi chiều hay làm cho con ngời ta bị rùng mình , nhưng cơn gió này là gió vui vẻ , trong gió có mùi nhà lao.
Ngơì đến nhanh như gió hay là gió đem người đến ?
Người đến là Phương Chu Yến ,hắn vào bằng lối cửa sổ trên tay cũng cầm một chiếc lá , lá màu đỏ . Hắn mỉm cười , lúc nào hắn cũng cười bởi vì hắn có nụ cười rất khả ố .Vừa cười vừa nói :
Công tử nhà họ Mai mỗi khi uống rượu mặt lại ửng hồng chả khác mấy cô nương e thẹn là mấy …
Tiểu Mai cầm chiếc tiêu lên rồi nói , ngươi có muốn cả thiên hạ biết đệ nhất danh bộ của họ lại có một đôi môi như khúc giò chăng.
Ta hứa là không đầy một tháng nữa ta sẽ dùng chiếc tiêu này làm đôi môi của ngươi trở nên biến dạng .
Phương Chu Yến cười nói : cũng chưa chắc …ta cũng muốn công tử vào nhà lao của ta du ngoạn một phen tiếc là cha có cơ hội . Nhưng hôm nay thì ta rất bận, chiếc lá này ta nhặt ngoài bỉa rừng cũng giống hệt chiếc lá của vị Phong thiếu gia kia .
Tiểu Mai nói tiếp lời , ngươi cũng hứng thú diều tra mấy nhà sư đánh lộn sao?

Không những đánh lộn mà còn giết người.

Phương Chu Yến nhìn thẳng vào Băng tuỳ Phong nói , sao công tử biết là có vụ giết người .
Ta có cảm giác là như vậy .

Còn ta thì chỉ tin vào bằng chứng , bằng chứng là có rất nhiều cái xác bị lôi đi ngang qua khu rừng ,vệt máu còn lưu lại trên lá , những cái xác được kéo gần đến đây thì mất dấu.
Ta cũng không tình cờ lên đây, vụ mất trộm ở phủ Khang thân Vương ta nghi ngờ là đệ tử của thiếu lâm , tên trộm này võ công cũng không hề kém ,kẻ nào giao thủ với ta mà còn thoát được trên giang hồ này cũng không có mấy người .
Tiểu mai không chen lời vào , Băng tuỳ Phong vẫn rót rượu uống ,chàng uống thật chậm. Ai cũng biết mỗi khi Tiểu mai có cơ hội làm cho Phương Chu Yến tức tối thì không bao giờ bỏ qua ,nhưng võ công của đệ nhất danh bộ trong thiên hạ thì không dễ để trêu vào .
Trong ba tháng trở lại đây việc các nhà sư trong chùa thiếu lâm gây ra khá nhiều vụ án lớn nhỏ khác nhau và đó cũng là việc đáng chú ý nhất của giang hồ trong gần mười năm nay.
Thiếu Lâm là thái sơn bắc đẩu của võ lâm trung nguyên tồn tại suốt mấy trăm năm ,cao thủ đông như kiến không ai không biết , cũng chẳng ai dám đến gây sự với tăng nhân trong chùa .
Nhưng hôm nay thì lại có , có đến hai người và một người muốn bắt họ vào nhà lao !

Trời đã tối ,gió bắt đầu lạnh hơn quán rượu cũng chuẩn bị đóng cửa Tiểu mai uống một hơi hết hai bình rượu mặt vẫn hồng hào,phong thái vẫn không thay đổi cho dù uống một chén hay uống ngàn chén cũng thế thôi .Băng tuỳ Phong thì cảm thấy hơi lạ , cảm giác uống nhiều rượu không vì lí do gì đối với chàng thì không có gì là lạ nhưng với Tiểu mai uống nhiều thì chắc chắn phải có lí do , lí do thế nào thì phải hỏi hắn .Chưa kịp hỏi thì Tiểu mai đã nói :
Trời đã tối , quán rượu sắp nghỉ ta nghĩ bây giờ là thời điểm lên Tung Sơn tốt nhất .
Huynh muốn hỏi ta sao tự nhiên uống nhiều rượu phải không ?
Ta uống nhiều chỉ để ấm người ,bởi vì đêm nay sẽ rất lạnh .
Lạnh đến chết người…

Từ quán rượu dưới chân núi lên đến chùa khoảng cách cũng không xa là mấy.
Bóng tối phủ kín con đường ,muốn nhìn rõ mọi vật thì thật là khó , chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng bước chân . Muốn đi đường buổi tối thì ít nhất phải có lửa nhưng hiện tại thì có hai người vẫn chậm dãi bước đi không cần đến lửa . Họ muốn lên thiếu lâm vào buổi tối thì dĩ nhiên không cần dùng ánh sáng để các vị sư trong chùa phát hiện. Băng tuỳ Phong đi cạnh Phương Chu Yến hai người chậm dãi bước đi .
Cứ đi mãi rồi sẽ đến dù nhanh hay chậm !
Phương Chu Yến cất tiếng hỏi : Huynh đến thăm Vô ứng?
Phải !
Ta thấy huynh có nhiêù bằng hữu khác người .
Ta cũng không thể tin con người như hắn lại cạo đầu làm sư
…Vô ứng tên thật là Đoàn Nguyên Khôi cách đây một năm hắn vẫn là đại tướng , đại tướng cầm quân ngoài Nhạn môn quan
Trong vòng nửa tháng Đoàn Nguyên Khôi đã thủ thành và đẩy lui được quân Mông Cổ , cũng trong nửa tháng sau chính hắn đã đem quân dẹp tan cơ sở cuối cùng của chúng.
Chiến công lừng lẫy đó đã được đích thân Hoàng Thuợng khen thưởng và đuợc sự nguỡng mộ của võ lâm. không ít người đã từ bỏ giang hồ để đi theo hắn .
Phương Chu Yến nói tiếp: nhung cũng cách đây 1 năm, hình nhu hắn đã gặp huynh và sau đó hắn đã từ bỏ địa vị để cạo đầu làm tăng nhân.
Băng tuỳ Phong mỉm cười rồi nói : trớc khi ra sa mạc ta có gặp hắn tại Nhạn Môn Quan, ta đã ở lại đấy ba ngày, trong ba ngày đó ta đã uống hết số rượu ngon nhất mà hắn có , còn hắn thì ngồi kể hết những chiến công mà hắn rất tự hào.
Ta nghĩ huynh phải làm điều gì mới làm hắn thay đổi nhanh vậy .
Ta không làm gì cả nhưng chỉ hỏi hắn hai câu .
Hai câu?
Phải .
Câu thứ nhất ta hỏi hắn có biết cuộc sống hạnh phúc là như thế nào không ? hắn chỉ gật đầu rồi lại lắc đầu.
Câu thứ hai ta hỏi : có bao giờ ngươi nghĩ cuộc sống giống như một cái chổi không , hắn cười nhưng rồi lại lắc đầu . Ta lại nói vậy Tướng Quân hãy dùng cái chổi mà quét bỏ quá khứ ,sau đó ta và hắn chia tay .
Phương Chu Yến cười thật to rồi nói : quả thật là Đại Tướng Quân thủa nào đã dùng chổi để quét nhưng lại là quét sân trong chùa thiếu lâm , thật là thú vị.
Ta và huynh lên đây đều có mục đích , còn tên tiểu tử họ Mai kia thì có việc quái gì ở đây.
Cái đấy thì còn phải hỏi hắn .
Ta nghĩ rồi chắc chắn hắn đã dạo khắp trong chùa rồi .
Có thể !
Nói chuyện cũng là cách làm cho chặng đường gần hơn , đúng là cứ đi rồi sẽ đến trước mắt hai người là những bậc thang đi lên cổng chùa.
Phương Chu Yến lên tiếng ta nghĩ ta là ngời thắng cuộc trong vụ này .
Băng tuỳ Phong nói ,ta cũng nghĩ như vậy nhưng dường như Tiểu mai cũng không muốn thua.
Trớc khi lên chùa ba người đã đánh cuộc, Tiểu mai đoán là đoạn đường lên chùa sẽ có mai phục và muốn vào chùa thì chắc chắn phải đánh một trận .Băng tuỳ Phong thì nghĩ là khi họ biết chúng ta lên sẽ mời vào tiếp đãi tử tế và lại còn pha loại trà ngon nhất mời chúng ta.
Phương Chu Yến thì nói chắc chắn trong chùa sẽ không có một ai kể cả kẻ quét chùa cũng không có . Ai thua thì sẽ phải làm một việc cho người thắng đề ra , bất kể việc gì .

Tiểu mai đã lên trước , những kẻ giỏi khing công thì không có thói quen đi chậm,chặng đường đi quả thật không hề có mai phục .Tiểu mai tiến vào , cổng chùa mở toang không hề có ai trông giữ gió thổi tung lá bay khắp sân , mặt sân rất bụi vì đã lâu không có người quét .Thiêú Lâm tại sao lại trở thành như vậy …?
Tiểu mai nhảy lên nóc đại điện quan sát ,xung quanh chỉ có nhưng cơn gió thổi tung lá bay khắp sân.Tiểu mai tung người lên cao điểm nhẹ vào cành cây người đã vọt ra hơn ba mươi trượng , phóng thẳng về hướng tây , phía tây của thiếu lâm chỉ có ngọn Thượng Linh Các đã lâu không có người coi giữ , Tiểu mai đi tới đó làm gì ?
Trong khi đó Phương Chu Yến và Băng tuỳ Phong cũng đã lên đến Thiếu Lâm , hai người bước vào đại điện nến trong phòng không thắp ,tượng phật dính đầy bụi ,xung quanh tĩnh mịch đến nỗi như một ngôi chùa hoang.
Đã không có ai ở đây khá lâu rồi ,Băng tuỳ Phong nói …
Nhưng chiều nay vẫn còn mấy nhà sư uống rượu dưới núi..
Bọn chúng chẳng phải nhà sư trong chùa ,bất quá chỉ là cạo đầu để giả danh.Dường như huynh đã biết trước trong chùa không hề có người .
Phương Chu Yến cười nói: ta lên Thiếu Lâm không phải một lần, mọi lần lên đều có vài vị tăng nhân đứng dưới Tiểu phong Lâu đón khách bất kể ngày hay đêm nhưng lúc nãy đi qua ta chỉ thấy Tiểu phong Lâu bi. Long chiếc cột dường như sắp đổ.
Đôi mắt của danh bộ đệ nhất thiên hạ quả là không ngoa !
Thói quen nghề nghiệp thôi ! Phương Chu Yến đột nhiên ngưng cười như đang suy nghĩ điều gì đấy …
Huynh có nghe thấy tiếng động phát ra ở hướng tây kia không.
Phía đó có ngọn tháp , trên đỉnh tháp có ánh đèn nhưng ánh đèn đã tắt .
Phương Chu Yến chậm dãi nói từng câu ..trong chùa không có ai không có gì là đáng sợ nhưng cho tới giờ vẫn không thấy tên Tiểu mai đâu.
Ta nghĩ hắn đã lên ngọn tháp .
Ta lại sợ hắn không thể xuống được . Con người hắn lúc nào cũng hiếu thắng liều mạng nhưng có từ trước đến giờ hắn rất ít khi sai hẹn với ai. Băng tuỳ Phong cảm thấy một cơn gió thổi ngang qua , rùng mình một cái khẽ kéo lại áo .
Đêm nay quả thật là lạnh , lạnh đến chết người.
Tiểu mai đã biến đi đâu mất..?
Tiểu mai lướt qua nhiêù mái nhà , mỗi lần điểm chân vào đâu thân pháp của chàng lại biến đổi tốc độ càng nhanh hơn, ở ngoài nhìn vào chỉ như một làn khói lan toả chợt bốc lên rồi tan biến .Với ngọn tháp thì nó đã có từ rất lâu , không biết đã qua bao nhiêu năm tháng vẫn có được dáng vẻ uy nghi , mọi người vẫn tôn sùng nó với cái tên Thượng Linh Các còn toà Hạ Linh Các ở đâu thì chả ai biết ??
Tiểu mai lao thẳng vào ngọn tháp tốc độ vẫn không giảm mà chỉ biến đổi lộn hai vòng trên không chân phải đạp vào thành tường , thân người vọt lên như một mũi tên được bắn thẳng lên trời xanh .
Băng tuỳ Phong đã từng nói khinh công và thân pháp của Tiểu mai là một kiết tác của võ học không gì có thể so sánh , không những nhanh mà còn đẹp , đẹp đến kinh người…
Chỉ mất hai lần đạp vào lan can Tiểu mai đã lên đến tầng thứ mười, đến đây thân pháp lại biến đổi hai chân điểm nhẹ vào lan can Tiểu mai vọt lên tầng mười hai theo hướng xoáy vòng , ở một độ cao như thế này ngã xuống thì chỉ có con đường chết nhưng đối với Tiểu mai thú vị ở chỗ đấy biểu diễn chả cần ai xem bởi vì đấy là sở thích của chàng. Lộn một vòng phi vào cửa sổ bỗng dưng ánh sáng trong phòng vụt tắt, một ánh đao loé lên nhằm thẳng ngực Tiểu mai, ánh đao nhanh đến không tưởng , cho dù đặt một ai vào vị trí của Tiểu mai cũng không thể nào tránh được . ánh sáng vụt tắt thân hình còn chưa ổn định khi từ cửa bay vào đã bị một thanh đao đâm thẳng vào ngực . Chả lẽ Tiểu mai sẽ chết như vậy , một cái chết được dàn dựng chu đáo…?
Trời bắt đầu mưa ,mưa thường làm không khí lanh hơn .
Băng Tùy Phong ngồi dựa vào một góc đại điện ,gương mặt không lộ vẻ gì nhưng phảng phất có chút âu lo ,sương gió đã làm con người trông già đi rất nhiều Băng Tùy Phong cũng cảm thấy như vậy chí ít hắn cũng không còn hứng thú đến nhiều việc mà những người trẻ tuổi thường ham muốn .
Cuộc sống thường có nhiều điều thú vị ,tính cách của môt con người cũng dụa theo cuộc sống của họ.
Băng Tùy Phong không cô độc hán có rất nhiều bằng hữu ,mà đã là huynh đệ thì không cần phân biệt không có khoảng cách.Chữ tình có thể đặt trên tất cả .
Ngoài trời vẫn mưa ,mưa không to nhưng gió thổi mạnh.
Phương Chu Yến đứng dưới hiên ,môt tay đang mân mê chiếc cằm,lúc này hắn không cười ,đang suy nghĩ một việc khó khăn rất khó để cười .
Bộ y phục công sai màu đen đã bạc màu ,đôi giày dính nhiều bùn đất ,Phương Chu Yến rất ít khi quan tâm đến y phục vì theo hắn thời gian cham lo y phục cũng đủ để gã bắt được vài tên trộm cắp.
Phương Chu Yến quay lại nhìn Băng Tùy Phong rồi nói.
_Huynh ở đây ta lên tháp
_Nếu không thấy ta trở lại thì huynh trờ trời sáng hẵng lên tìm .
Băng Tùy Phong đứng dậy gương mặt như không đồng ý ,lắc đầu rồi nói
_Ta đi
_Huynh ở lại
_Huynh chờ Tiểu Mai ở đây
_Ta đi nhất định sẽ quay lại !!
Phương Chu Yến thở dài .
Bọn chúng biết trước chúng ta sẽ lên đây ,tất nhiên những cạm bẫy hay mai phục đều nhằm vào chúng ta.
Nếu huynh nhất quyết lên ngọn tháp ta sẽ cùng đi .
Bỗng chợt ngoài đại điên có một bóng trắng xuất hiện …
Phương Chu Yến không suy nghĩ liền xuất thủ
Thân hình như một làn khói phi thẳng ra ngoài sân ,đối phương mặc áo trắng mà mặc áo trắng vào buổi đêm rất dễ nhận .
Với tốc độ tấn công của Phương Chu Yến cho dù phương trượng chùa Thiếu Lâm cũng phải tránh ,không có một ai dám trực tiếp thử ngọn quyền này.
Phương Chu Yến tung quyền rất nhanh không những nhanh lại còn mạnh,bóng trắng vẫn không di chuyển ,đến lúc này muốn di chuyển cũng đã muộn.
Một quyền đấm thẳng vào ngực.
Phương Chu Yến bỗng giật mình ..
Bóng trắng kia là môt người nhưng là một người đã chết ,một cái xác.
Cái xác là do người khác đặt ở đây.
Cái xác ngã xuống thì một tiếng cười vang lên .
Tiếng cười phát ra trong đại điện.
Tiếng cười dứt thì Phương Chu Yến đã trở lại ..!
Phương Chu Yến thoáng giật mình rồi trấn tĩnh lại rất nhanh ,mỉm cười nói .
_Ngươi chư chết ?
_Ta chết thì làm sao có thể thấy Phương bổ đầu xuất thủ với môt xác chết …ha ..ha !
Quả thật Tiểu Mai chưa chết ,quần áo dính nước mưa trước ngực có môt vết rách khá dài .
Tiểu Mai không tránh được nhát đao nhưng Tiểu Mai chua chết đấy là điều khác biệt.
Phương Chu Yến khẽ nhếch môi nói
_Cái áo rách nhưng người không rách cũng hơi đáng tiếc !
Băng Tùy Phong ra đem cái xác vào trong đại điện rồi nói
_Ta biết hắn
Tiểu Mai khẽ thở dài
_Cách đây 3 năm hắn đã mất tích trong vụ thảm sát ở Lâm gia trang
_Cái xác mạc áo trắng ,trên áo thêu môt bông hoa ,hoa cũng màu trắng
_Có vẻ bộ y phục này là môt bang phái mới xuất hiện trên giang hồ
_Một bang phái có được những cao thủ như thế này quả thật không nên coi thường.
Phương Chu Yến nói :
Hắn tên Cung Cảnh
Người ở Phong Lâm Từ Châu ,không gia đình
Tính cách cô độc và hiếu sát ,rất ít bằng hữu .
Võ công có thể nói là cao thủ về dùng đao ,đao pháp nhanh và hiểm
Giết nhiều người nơi ở thường không cố định mất tích cách đây 3 năm .
Tiểu Mai cười nói
_Trong thiên hạ chắc chả có ai mà ngươi không biết ..
Phương Chu Yến chẳng buồn trả lời
Tiểu Mai nói tiếp
_Ta không giết hắn ..!
Băng Tùy Phong ngạc nhiên
_Thế vết rách trên áo ngươi không phải do hắn sao ?
_Không !
_Hắn chết do kẻ có đao pháp nhanh hơn hắn .
_Thế còn kẻ đã động thủ với ngươi ,hắn đâu ?
_Ta không biết
Nói đến đây Phương Chu Yến liền chen vào
_Ta không tin
_Với khinh công của ngươi muốn chạy trốn thì chác chả có ai ,trừ khi ngươi muốn thả hắn đi.
Tiểu Mai thở dài kể lại
Hắn cũng mặc đồ trắng giống tên Cung Cảnh ,lúc hắn xuất thủ với ta chiêu đầu đã không thành công chỉ làm rách chiếc áo ta đang mặc,hắn liền thu đao lại phòng thủ ,tốc độ không kém lúc hắn phát đao…
Lúc hắn phòng thủ cũng là lúc ta xuất thủ .
Nhưng tên này võ công không kém kinh nghiệm rất cao ,thấy ta xuất thủ hắn không trực tiếp tiếp chiêu mà hắn phi thân qua cửa sổ ,ngoài cửa có một chiếc dây hắn chỉ dật một cái đã tung mình ra khỏi ngọn tháp.
Phương Chu Yến ngắt lời
_Sao ngươi không đuổi theo ?
_Lúc đó ta đang bận
_Bận đối phó với tên Cung Cảnh này Tiểu Mai liếc nhìn cái xác
Bon chúng hành động theo nhóm ..ta đoán là vậy .Qua 10 chiêu hắn bị ta chế ngự ,đang định hỏi hắn thì bỗng có môt giọng nói..
_Các ngươi không nên xen vào chuyện này ,chỉ có con đương chết các ngươi hiểu không ?
Vùa dứt câu ta đã phi thân theo hướng tiếng nói ,đến nơi thì không có ai .
Đến lúc quay lại tên Cung Cảnh đã chết ,một nhát đao ngang cổ .Ta nghĩ bọn chúng không chỉ có 2 tên
Phương Chu Yến nói
Giết người diệt khẩu ,điệu hổ ly sơn hừ trò trẽ con như vậy mà cũng lừa được ngươi.
Tiểu Mai không nói gì ,anh mắt nhìn ra ngoài trời .Trời vẫn mưa,mưa tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm ướt người .
Ba người không ai nói gì ,mỗi người dường như đều có suy nghĩ ,thời gian lắng đọng không khí bị đông cứng .!
Gió thổi tung tà áo
Băng Tùy Phong cất tiếng nói :
_Chuyện này rất thú vị.
_Muốn ta không xen vào chuyện này thì bọn chúng cũng không nên cảnh báo chúng ta theo cách này
_Một bang hội mới,khá là bí ẩn
_Ta rất muốn chứng kiến đoạn kết của chúng ….
Phương Chu Yến khoanh tay không ý kiến
Tiểu Mai liền hỏi :
Môt mình ngươi định đối đầu vói bọn chúng ?
Băng Tùy Phong khẽ cười
_Ta và hai ngươi nũa !!
Hết hồi 2
Còn tiếp, mình cũng đã viết được hôi 3 và 4 nhưng chưa dám pos lên tiếp,moi người cho nhân xét nhé ^___^.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9