Nơi bí ẩn
quoctrung69_25 02.01.2008 23:41:58 (permalink)
…..Ta không được nói điều gì…..cháu chỉ có thể tự đi tìm câu trả lời….ta mong cháu sẽ tìm được những điều cháu muốn….sẽ không có gì là thất vọng nhiều….một khi đã quyết định bước vào đây…
Tiếng nói dứt hẳn……mọi thứ dường như trở về lặng im như trước, nhóc chẳng buồn hỏi thêm câu nào nữa. Thử chạm nhẹ ngón tay trỏ qua lớp màng mỏng màu tím, có hơi chút huyền ảo và gợn sóng như mặt nước…..Không có gì xảy ra, rồi 2 ngón, …cả bàn tay, …rồi cả nhóc từ từ bước vào trong nhưng một mí mắt cứ nhắm tịt lại, vẫn còn e sợ điều gì đó khủng khiếp sẽ ào ra, có thể là một con quỷ, hay những bóng ma cứ lởn vởn đòi bắt nhóc……, chỉ cần nghĩ thế thôi, gáy nhóc ngày càng lạnh thêm và trái tim nhỏ bé nhảy tưng tưng như muốn chạy thật nhanh. Ô, thế mà một mí còn lại vẫn hé mở, xem xét một cách tò mò, hay thật !
…Lạ chưa kìa, bên trong chỉ toàn màu trắng thôi, à ko, xa xa còn màu đỏ nữa, có nhiều, rất rất nhiều cánh cửa ở khắp nơi, giữa những vách ngăn. Ôi, những điều này làm nhóc nhớ đến chuyện “ Alice ở xứ sở thần tiên “ quá, mà kể ra cũng thú vị thật.  Xem nào, có thể trong tất cả các cửa, có những cái thật đáng sợ nhưng cũng có những cái đáng được biết, kệ, giờ sao nhóc gan rồi, cứ bước thôi.
Dường như chẳng có bất kì sự cản trở nào, “ Niềm vui” – tên cánh cửa đầu tiên từ từ mở ra để đón nhóc . Chà ! Thật bừa bộn với biết bao “thứ” nằm ngổn ngang, chỉ toàn là chữ không theo câu cú của nó, lộn xộn, chằng chịt, chi chít đến rối mắt, nhóc cố nhìn và nhận ra tuy không được sắp xếp gọn gàng nhưng chắc chắn 1 điều là các từ đó đều mang âm hưởng vui, những kỉ niệm đẹp và các con chữ thật dễ thương, xinh xắn trong từng màu sắc, tất cả làm cho không gian trở nên tươi sáng một cách lạ thường, nhóc cảm thấy ngập tràn trong niềm vui khó tả, dù ngay lúc này đây nhóc có gặp chuyện vui nào đâu, chỉ có thế, nụ cười nhanh chóng hiện diện, cười vì sự ngộ nghĩnh, nhỏ thấy rằng không phải lúc nào vui cũng vì niềm vui của bản thân, mà còn từ niềm vui ở “nơi khác “.
Sự tò mò luôn nhắc nhở làm nhóc không thể đứng yên mãi được. Nhóc háo hức chạy ngay sang cánh cửa khác mà quên mất……..tên của nó. Chợt khựng lại một lúc, thoáng ngạc nhiên vụt qua, những ngón tay khẽ lật nắp hộp giấy lên, mọi vật được sắp xếp cẩn thận không xê dịch centimét nào, có lẽ “chủ nhân” của nó cũng quái chiêu, chắc thích phòng này lắm nên mới ngăn nắp thế này đây. Nhóc nhầm rồi, chỉ bởi căn phòng này chứa bao nhiêu là nỗi buồn, lỗi lầm của cả “chủ nhân” lẫn người khác, những “thứ” đó tuy không thể hiện diện mỗi ngày nhưng nếu được “lôi” ra thì rõ mồn một, khắc sâu lắm, đặc biệt là “thứ” gây ra sự tổn thương lớn nhất, chỉ là “chủ nhân” của nó cất quá kỹ, tận trong góc cuối cùng của căn phòng nên khó ai mà biết được, cho nên khỏi nói cũng biết cánh cửa đó là gì. Nhóc cũng mừng vì cây đèn trong phòng vẫn cháy, dù là ánh nhỏ nhoi và không đủ mạnh để làm sáng rực mọi nơi nhưng đó là “ánh sáng của sự tha thứ “, dẫu còn những nỗi buồn mãi không thể “vứt” đi nhưng sự tha thứ sẽ làm cho cảm giác đau buồn tan biến, thay vào đó là “ vật “ kỉ niệm hơi bị “khó nuốt”. Còn khi quên hẳn được là “thứ đó” sẽ bị “vứt” vào cánh cửa khác để “hòa nhập “…..
Suy nghĩ cho nhóc biết điều đó, nhóc khẽ thầm mong ngọn lửa ấy cứ mãi cháy như vậy, ko cần lớn đâu, chỉ cần đủ để định hướng kịp lúc….
Rồi bỗng “ánh sáng” làm nhóc không thể nhìn thấy được gì nữa, Hồi lâu, cảm giác mờ mờ ảo ảo cứ lập lòe, chịu không nổi nữa rồi, nhóc cảm thấy như muốn nghẹt thở, đừng để nhóc phải biến mất khỏi nơi này, còn điều gì đó nhóc muốn biết hơn nữa, đừng vội cướp đi hơi thở dồn dập của nhóc……đừng….
…Có điều gì đó xảy ra, nhóc đang cảm nhận, chỉ cảm nhận chứ không thể thấy, còn mơ hồ quá! Nhóc biết chắc rằng điều kì diệu đó sắp cứu lấy nhóc, cảm giác hồi hộp lắm, còn hơn cả niềm vui sướng ban đầu…
Ơ….giờ đâu mất rồi ? Choàng tỉnh nhưng sao……sao không để nhóc thấy được điều kì diệu đó chứ ?!
Lại rơi vào một căn phòng khác…….lần này không phải nhóc cố ý vào mà đã bị đưa đẩy, có vẻ hết hứng thú rồi, nhóc chỉ muốn tìm lại cảm giác khi nãy thôi. Nhưng lúc nhóc muốn quay ra, cánh cửa đan bằng những cây dây leo, có cả gai nhọn bên cạnh các nụ hoa chưa nở “cứng đầu” không cho nhóc ra, nhóc càng cố gắng bao nhiêu thì càng khóa chặt bấy nhiêu, bất lực, nhóc chịu nhưng không đành lòng. Nhìn những vết xước, nhóc chỉ muốn thoát ra thật nhanh, nhóc nghĩ đây có lẽ là cánh cửa tồi tệ, chẳng biết sắp làm gì nhóc nữa, sợ rồi !
Cứ tưởng sẽ bỏ mặc tất cả mà gục xuống, chỉ mới quay vào thôi………nhóc không thể tin nổi vào mắt mình…..một khung cảnh đẹp thế này, thơ mộng thế này thì làm sao mà hại nhóc được chứ. Nó mang màu sắc như nhóc thấy ban đầu, khoảng không gian màu đỏ ấy, là đây sao?
 
Thắc mắc rằng sao có sự khác biệt giữa hai nơi như vậy trong cùng một chỗ, “màu đỏ” đó như ngày một lan ra thêm nhưng không bao giờ đụng đến “lãnh thổ” của những cánh cửa kia ?
 

( phần này tự giải đáp )
* Lưu ý : không phải đặt nhầm chỗ “ Thư tình “ đâu, mà hãy tự nghĩ rồi sẽ hiểu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.01.2008 00:20:06 bởi quoctrung69_25 >
#1
    XuanVienXu 04.01.2008 02:02:24 (permalink)
        Ai không biết, không hiểu . Nhưng 2 hiểu , hiểu rất nhiều ! ............ có 1 câu gửi đến T .. S.N......
                   Cánh chim bạt gió phương trời lạ
                   Mơ rằng bến đậu mãi sau lưng
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9