Nhật ký cho riêng tôi
Thay đổi trang: << < 45 | Trang 5 của 5 trang, bài viết từ 61 đến 70 trên tổng số 70 bài trong đề mục
hanoi_lover 11.04.2008 18:31:56 (permalink)
Sao anh ko ân hận về những gì anh đã làm đối với tôi? và cả câu hỏi tại sao tôi phải xa anh? tại sao anh lại đánh mất tình yêu từ nơi tôi? Anh đánh giá con người qua quần áo họ mặc, qua điện thoại họ dùng và anh nghĩ tôi chia tay anh vì chiếc xe của tôi.... Đúng là khi tôi mua chiếc xe là lúc tôi quyết định phải xa anh, bởi tôi ko thể chu cấp cho anh, không thể mãi làm khổ gia đình tôi. Anh có bao giờ hiểu cảm giác của tôi, khi mỗi lần anh cần tiền, anh chỉ cần nhắn tin và tôi có trách nhiệm phải đưa cho anh. Ngày chủ nhật tôi ở nhà, anh nhắn cho tôi đến hơn 30 tin nhắn chỉ để tôi mang tiền đi cho anh, dù biết rằng tôi sẽ phải làm ảnh hưởng đến gia đình tôi. Giờ đây Tôi ko thể nghĩ rằng đó là tình yêu được, và tôi chia tay anh mà ko nói bất kỳ điều gì, rằng chỉ vì tôi cần phải quay trở lại với trách nhiệm của tôi. Anh có hiểu cảm giác của tôi ko?
Anh đã thừa nhận với tôi rằng anh lợi dụng tôi. Điều đó đau đớn biết nhường nào. Giờ anh nói rằng tôi tầm thường. Có lẽ thế, tôi tầm thường nên mới để anh lợi dụng, tôi tầm thường nên mới để gia đình tôi bị ảnh hưởng. Nhưng tôi tự tin biết rằng tôi sống như thế nào cho đúng, để tâm của tôi không phải hối hận khi nhìn lại và để tôi có thể là tấm gương cho con tôi. Thế là đủ.
Cuộc sống thay đổi và mình phải thích nghi với những thay đổi đó. Khi cả xã hội lên án về những điều lạc hậu, chẵng lẽ vì mình sống trong đó mà ko thừa nhận rằng đó là sự lạc hậu. Chẳng lẽ VN là đất nước nghèo, vì mình là người VN thì mình ko thể nói rằng mình nghèo? Hay mình phải nói rằng nước ta biển bạc rừng xanh, rằng nước ta giầu có và tung hê đất nước. Thế mới là yêu nước sao? thế mới là biết cảm thông và chia sẻ sao?
Tôi biết nói gì nhỉ sau câu nói "Sành điệu nhỉ" Đó là lời khen sao? Tôi chỉ cảm nhận được sự mỉa mai mà người đàn ông đã dành cho tôi. Tôi biết nói sao đây ngoài cách xù lông ra để tự bảo vệ mình?
Tôi đã muốn anh thay đổi, từ cách suy nghĩ cho đến cách sống. Nhưng tôi không làm được. Và tôi phải tự thay đổi tôi. Đã bao lần tôi phải khóc khi bên anh? đã bao lần tôi buồn và cảm thấy bế tắc? Đến giờ tôi lại thấy tiếc công sức của mình đã bỏ ra. Dã tràng xe cát biển đông.... Và giờ tất cả những điều đó trở nên tầm thường.... Hãy để nó tầm thường như thế.........
Khi xa anh tôi cảm thấy tự tin với cuộc sống của mình, hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Điều đó ý nghĩa với tôi hơn bất kỳ điều gì khác. Anh không có quyền làm tổn thương tôi lần nữa sau tất cả những chuyện đã xẩy ra. Anh nghĩ về tôi thế nào, giờ đây đối với tôi không còn quan trọng nữa. Tôi sống thanh thản, tự tin sẽ mang lại những điều tốt đẹp nhất cho những người tôi yêu. Và mọi người yêu thương tôi. Thế là đủ.
#61
    hanoi_lover 14.04.2008 18:38:33 (permalink)
    Tôi thấy buồn, nếu bình thường chắc tôi ko thể nói ra được những điều này. Tôi không muốn làm tổn thương ai nữa, mọi chuyện đã qua tôi thật sự mong sẽ trôi qua. Tôi cũng biết nói ra những điều đó chẳng phải để anh chịu trách nhiệm hay anh sẽ trả lại tôi. Tất cả những gì tôi đã làm, tôi tự chịu trách nhiệm. Anh còn có gia đình, có nhiều trách nhiệm và nói thật là anh khó khăn hơn tôi. Nếu trả lại được tôi, tôi biết, anh đã làm từ lâu rồi. Nhưng đó không phải là cách để anh có thể rũ bỏ quá khứ, rũ bỏ những chuyện đã qua.....
    #62
      redeyes 18.04.2008 23:01:06 (permalink)
      Có lẽ em nói đúng, tôi nên ân hận với việc làm của mình, tôi cố thực hiện 1 điều gì đó... Uh, tôi cũng cố gắng thôi, tôi biết mình bé nhỏ...
      Tôi không trách em, bởi cảm giác trong tôi giờ đây em chẳng có lỗi gì, em có cuộc sống và cách suy nghĩ của chính em. Tôi cũng vậy, tôi sẽ cố, cố cho 1 tôi, từng bước, từng bước. Trong đầu tôi giờ là những việc cần làm, việc nào trước, việc nào sau, tôi quá bận. Tôi cũng chỉ hy vọng mình cũng như em đều thành công và tự tin với cuộc sống của mình.
      Tháng 4 rồi, thời gian thật nhanh, năm nay tôi hy vọng nhiều sự thành công trong công việc nhưng 1 năm qua cũng nhanh. Thực ra tôi cũng chẳng còn hứng thú kỳ vọng nữa rồi, nhỏ bé thôi, ngoảnh đi ngoảnh lại thời gian qua mất rồi.
      #63
        redeyes 23.04.2008 11:30:45 (permalink)
        Dạo này tôi không muốn viết gì cả, tôi không biết diễn tả tâm trạng của tôi thời gian gần đây. Tôi không muốn tranh luận từng câu từng từ với em, tôi vẫn quan tâm những gì em nói nhưng nghĩ về em thật nhẹ nhàng. Hôm nay 1 chút gì đó trong tôi, điều tôi nghĩ, điều em viết, những điều đó để tôi nói cùng em bây giờ.
        Em luôn nghĩ chỉ có em mới là ng có quyền trách tôi và tha lỗi. Còn tôi, tôi không có quyền đó. Tôi không tranh luận nhưng em hãy suy nghĩ về nó khi em có thời gian. Những gì em làm cho tôi, giờ đây tôi chỉ biết nói cảm ơn em và trong tôi chưa bao giờ quên điều em đã làm, tôi luôn nhớ nó.
        Tôi là ng sống khá phiêu lưu và bất cần, tôi không đánh giá con ng qua xe hay điện thoại, bởi nếu những gì mà tôi biết thì đó chỉ là 1 chút bên ngoài, và em, em chẳng có gì để tôi đánh giá trong những mối quan hệ và cuộc sống xh hiện tại. Tôi ko cần em phải suy nghĩ về điều này và tôi cũng không muốn tranh luận.
        Tôi thấy buồn nhiều, bởi tôi, bởi em, nếu tôi ko nghĩ về những điều đã qua liệu tôi còn nói chuyện cùng em ko? Nếu điều đã qua để em luôn thấy mình được "quyền" về những gì em làm cho tôi, vì tình yêu em dành cho tôi? vì tôi? Em ko hiểu thực sự em vì điều gì, nếu để tôi cũng dành tình yêu cho em, cũng ko phải, vì em đâu cần nó. Tôi ko muốn nói về điều này nữa.
        Tôi và em đã có và đang có 2 nhịp điệu sống khác nhau, đã xa rồi những thời gian lầm tưởng. Tôi ko rũ bỏ, tôi còn có trách nhiệm với những gì tôi làm, em hãy biết dành thời gian cho riêng mình, công việc mệt mỏi cũng là điều nên tránh.
         
        #64
          Panda_hoatien 23.04.2008 12:24:48 (permalink)
          Những ai có khả năng viết lách đều khiến Panda cảm thấy thật ngưỡng mộ.Nhiều lúc tâm hồn u uất đến tột độ,đến tuyệt vọng,đến chán chường,đến muốn...chết,muốn viết ra để trải lòng mình nhưng chẳng thể,chẳng thể nào diễn tả được suy nghĩ,cảm xúc của chính mình.
          #65
            Panda_hoatien 23.04.2008 12:31:41 (permalink)
            Sorry vì đã chen vào Topic của redeyes một cách chẳng ăn nhập gì với vấn đề của redeyes.
            #66
              redeyes 23.04.2008 13:34:52 (permalink)
              Cảm ơn Panda ghé thăm.
              #67
                nhóc bướng bỉnh 24.04.2008 12:05:49 (permalink)
                Thư quán bây giờ đông vui quá,chỉ có mỗi mình là cô đơn thui.hix
                #68
                  đồng hồ cát 26.04.2008 01:45:42 (permalink)
                  Ốm, lâu lắm rồi mình không ốm, ốm thiệt lạ, ăn ít nghĩ nhiều, ốm.
                  Mệt mỏi, nhiều chuyện làm mình mệt mỏi.
                  Buồn, mệt mỏi nên buồn hay vì buồn mà mệt mỏi?
                  Chán, mình chuyển sang nhà mới, ngôi nhà nhỏ chán chường nhiều...
                  Tình cảm, như đồng hồ cát, bên này đầy thì bên kia vơi...
                  Thời gian, sao không được như đồng hồ cát nhỉ, có thể quay lại và luôn dừng ở khi mình vui...
                  Tương lai, mịt mù, mình sắp đi Sài Gòn, không biết có vui không?
                  Chúc, chúc vui tới những người buồn...
                   
                  #69
                    redeyes 21.06.2008 01:20:55 (permalink)
                    Đã lâu rồi tôi ko chính thức ghé thăm nơi đây. Khung cảnh vắng cho riêng tôi, mọi ng vẫn nhộn nhịp, tất bật...
                    Uh, thời gian, thời gian sẽ làm lu mờ đi tất cả, tôi nhận thấy điều đó ở nơi đâu!? Tôi vẫn thường bất chợt nhớ 1 điều gì đó nhưng mọi điều bất chợt...chỉ vậy thôi.
                    #70
                      Thay đổi trang: << < 45 | Trang 5 của 5 trang, bài viết từ 61 đến 70 trên tổng số 70 bài trong đề mục
                      Chuyển nhanh đến:

                      Thống kê hiện tại

                      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                      Kiểu:
                      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9