MIEN QUE THO AU
taongu 21.01.2008 08:36:00 (permalink)

"Tất cả mọi người lớn đều từng là trẻ con"
                                       XANH ÊXUPÊRY
 
 
1. GIÁO ĐẦU
        
        Hạt cây vùi dưới đất làm quen với bầu trời bằng mầm non của nó. Tôi làm quen với mọi người bằng chính cuộc sống của tôi. Lại có người biết đến tôi nhờ những bài thơ tôi viết. Những bài thơ của tôi cũng chính là những phần nhỏ cuộc sống mà tôi đã nếm trải. Cũng có khi tôi quen biết một người nào đó nhờ lời giới thiệu của người thứ ba, hoặc qua sự tự giới thiệu của họ. Đối với tôi, sự giới thiệu thật là cần thiết.
Hồi nhỏ, tôi thường đi xem diễn chèo ở sân làng. Thời gian chờ đợi mở ra tấm màn nhung trước sân khấu thật là dài. Mắt tôi nhìn như dán vào tấm màn nhung màu đỏ mận, càng nhìn càng mỏi mắt lẫn hồi hộp. Cho tới lúc một hồi trống rung dài giòn giã vang lên từ phía sau sân khấu, tấm màn nhung từ từ mở. Và tất cả những gì hằng giấu kín sau tấm màn nhung ấy bỗng hiện ra trong vòng sáng trong suốt, như nó vừa ở một thế giới khác hiện về. Trong vòm ánh sáng ấy, một người con gái tóc vấn trong khăn màu, hai tay nàng chiếc quạt lụa che ngang mày, thân hình uyển chuyển trong bộ quần áo tứ thân ba màu, lướt nhẹ ra sân khấu. Có lẽ nói cô trôi ra sân khấu thì đúng hơn, bởi đôi chân cô không hề cất bước, mà toàn thân thì đung đưa mềm mại như ngồi trên một chiếc thuyền du ngoạn trên hồ nước mênh mông. Giữa khoảng không gian huyền ảo ấy, giữa sự im lặng chờ đợi của vũ trụ, tiếng cô gái cất lên nghe như âm vang của tiếng chuông đồng.
- Này bà con ơi!…
Tiếng cô ngân vọng vào mông lung. Và tiếng của mông lung đáp lại:
- Sao… ao… sao?…
Cô gái như mạnh bạo dần lên, sau khi tiếng gọi của mình đã được đáp lại, dù sự đáp lại chỉ là một tiếng hỏi. Và giọng vang trong còn giấu chút e ấp của nó lại vang lên:
- Tôi ra đây có phải xưng danh không nhỉ?
Tiếng của mông lung nghe gần gũi hơn như là nó toát ra từ chính trái tim thơ ấu của tôi:
- Không xưng danh thì biết là ai!
Đến lúc này, chiếc quạt che ngang mày cô gái từ từ xếp lại. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô hiện ra rực rỡ trong vòm ánh sáng trong suốt. Cặp môi hình tim của cô nở một nụ cười duyên dáng và quyến rũ. Tôi có cảm giác là cô gái và mông lung đang thực sự xích lại gần với nhau. Cô bắt đầu giới thiệu mình với ánh sáng trong suốt đang run lên vì hồi hộp, với khí trời mát lành đang phấp phỏng bập bềnh với những trái tim chung quanh tuổi thơ tôi.
Bố tôi bảo đó là màn giáo đầu đêm diễn, giống như cuốn sách có lời đề tựa, giống như trước ngôi nhà tôi có chiếc cổng tre, muốn vào nàh thì phải đi qua cổng. Còn tôi, tôi nghĩ rằng, tuổi thơ chính là đoạn giáo đầu cho cả một đời người. Bây giờ, tôi đã lớn khôn, đã trải qua nhiều công việc của người lớn, nhưng tôi không thể quên tuổi thơ tôi với miền quê, cái miền quê mở ra núi rừng và thành phố tôi…
#1
    taongu 21.01.2008 08:51:19 (permalink)
    2. TRÊN CAO, CHIM SẺ ĐÃ TRÔNG THẤY
     
                Không hiểu vì sao, tôi thức dậy rất sớm. Sương mù như tấm khăn voan mỏng màu sữa bay la đà trên những khóm cây thấm quanh vườn, trùm lấp cả một khoảng sân. Tôi bước đến đâu, sương mù tan loãng ra đến đấy. Và tôi chợt nhận ra, trên những ngọn cau cao, chim sẻ thi nhau cất tiếng hót của hội hè. Tôi lắng tai nghe, và nghĩ rằng chim sẻ đang hát. Dàn đồng ca chim sẻ khi bổng khi trầm, khi nhanh khi chậm xôn xao vòm không gian trên trời cao. Chúng đang hát về cái gì vậy? Tôi không thể biết được. Nhưng rõ ràng là chúng đã trông thấy một cái gì đó, cái mà tôi không thể cùng trông thấy được. Chim sẻ ở tít trên những ngọn cau cao, còn tôi thì thấp lè tè trên mặt đất, như một cái nấm.
    Tôi ngước nhìn về phương đông, sau vòm cây xanh thẫm bỗng nhô lên nửa vành mũ màu đỏ. Ai đội mũ đỏ nấp sau vòm cây, và đang từ từ đứng lên thế kia? Chiếc mũ đỏ to lớn nhô dần lên trên nền trời buổi sớm. Cuối cùng chiếc mỹ đỏ bay lên khỏi vòm cây. Không có ai nấp sau vòm cây cả và khối đỏ ấy cũng không phải là chiếc mũ. Đấy là vầng Mặt Trời. Vầng mặt trời giống một chiếc mâm đồng đỏ bay từ từ chiếm lĩnh nền trời xa, rộng. Chim sẻ càng cất cao giọng, chiếc mâm đồng đỏ càng nhích dần lên.
    Vầng mặt trời đã lên từ bao giờ? Chắc chắc là nó đã nhô lên kỏi mặt biển trước khi nhô lên khỏi vòm cây cuối vườn nhà tôi. Và, hẳn là đàn chim sẻ từ trên những ngọn cau cao đã trông thấy mặt trời mọc lên phía chân trời khi tôi còn đang ngủ. Bởi chim sẻ đã ca hát trước khi tôi thức dậy. Tôi đinh ninh như vậy, chim sẻ đã trông thấy mặt trời lên trước tôi. Và trái tim thơ trẻ của tôi bỗng vang lên một bài ca không lời. Bài ca của tôi hoà với bài ca của những con chim sẻ trên trời cao. Bài ca về mặt trời. Về cái "mâm đồng đỏ".
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9