Thế giới trong đôi mắt----bàn luận(trọn bộ)
anh_hung_cai_the 22.01.2008 18:50:04 (permalink)
1.Một thế giới đau thương
Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy văn minh và hiện đại.Một thế giới không thiếu bất kỳ tiện nghi nào,vâng,một số trong chúng ta cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.......
Nhưng trái lại với những quốc gia hoà bình thì ở những vùng Tây,Nam Á lại xảy ra chiến tranh,bạo động liên miên.Mà cụ thể là giữa Palestin và Israel,giữa những vùng ranh giới.Mỹ là nước lớn mạnh nhất thế giới cũng tham gia chiến tranh......
Ở thời nào mà chẳng có chiến tranh,chúng ta hãy quan niệm vậy.Tuy nhiên,bước qua thế kỷ 21 thì đâu còn chữ"thuộc địa" , "nô lệ", "phát xít",........Người ta ngộ nhận cái thế giới chúng ta đang sống là THỜI BÌNH.Vậy hãy lí giải điều đó cho tôi xem là hoà bình chỗ nào.Thậm chí nếu không có chiến tranh vũ trang thì cũng là chiến tranh kinh tế,chiến tranh giai cấp,.....
Sau năm 2007.Một năm đầy biến cố mà tôi chỉ xét riêng nhiều mặt ở Việt Nam.Những thiên tai.Đó là điều không tránh khỏi.Nhiều cơn bão liên tiếp ập vào miền Trung,thậm chí ngay cả Thành phố Hồ Chí Minh cũng có bão,một điều hơi kỳ lạ......Đó là do thiên nhiên,chuyện này không thể đổ lỗi cho ai được.Nếu có đổ lỗi thì phải đổ cho những công trình đê điều,đập nước,những công trình chống bão lũ không được đầu tư đúng mức,hay có kẻ đã ăn thụt vào tiền bạc của dân nghèo đóng góp vào đó.Nếu có trách thì hãy trách những tiến bộ khoa học kỹ thuật chưa thể du nhập hết vào Việt Nam mà công tác dự báo,công tác khí tượng chưa thể phát triển hết mức nhằm đề phòng bão lũ từ xa---------------------Vậy trên đây có phải là cũng có một phần lỗi của con người chúng ta đó thôi.
Tiếp sau đó là cái chết bi thương của rất,rất nhiều công nhân trong vụ sập cầu Cần Thơ.
Chẳng phải thiên nhiên gây nên.Cũng chẳng phải có thế lực thần thánh nào làm chuyện này.Vậy.Nguyên nhân chính là từ đâu?Một sự việc không may sao?Một chút sơ ý thôi sao?Hay đúng hơn là sự thật tàn nhẫn sau những nhà đầu tư vào công trình?Chẳng ai muốn nhắc lại điều đó hết.

Không phải công nhân.Đúng.Nhưng chắc gì trong số đó không có những người không cẩn thận,một chút vụng về chăng.Nhưng tôi dám chắc rằng,chẳng ai cố ý làm thế.Họ không quý sinh mạng mình sao?Một công trình to lớn và vĩ đại như thế thì chỉ cần một sai sót nhỏ trong công đoạn thi công thì hậu quả sẽ đáng sợ thế nào.Vậy tôi chỉ muốn nói rằng.Trong vài từ thôi,một câu nói: Những kẻ đã gây nên cái chết đau thương này sẽ chịu hậu quả và sự trừng phạt gấp trăm ngàn lần......
Sập núi đá.Chẳng có gì phải bàn cãi.Nếu chúng ta cẩn thận hơn.Nói chính xác hơn là phải có kỉ luật,chấp hành nghiêm túc những điều lệ trong an toàn lao động thì điều đó chẳng thể xảy ra.
Tuy nhiên,không thể không phủ nhận rằng điều kiện lao động và làm việc của họ quá khắc nghiệt,và không thể nói là không nguy hiểm.Vậy đó là do ai.Chẳng phải do những người phụ trách công trình đó sao?Họ có ăn bớt tiền không?Họ có tham những hay không thì ta chưa rõ.Nhưng thử nhìn thái độ của họ thì biết.Họ có tạo điều kiện tốt nhất để cho những nhân viên,người lao động của họ làm việc trong một môi trường thoải mái và an tâm?Vâng,không thể nói gì thêm nữa.Tuỳ mỗi người chúng ta suy nghĩ.Hàng loạt vụ sập núi đá như thế liệu có cảnh tỉnh được những nhà lãnh đạo của chúng ta hay chưa.Chỉ còn là vấn đề thời gian.....

2.Những điều còn lại
Chúng ta đang đứng trước nguy cơ diễn ra chiến tranh thế giới thứ ba.Mà nếu thật sự nó xảy ra thì sẽ như thế nào?Đó là một cuộc chiến của những vũ khí hạng nặng,những vũ khí hạt nhân......Tôi không dám tưởng tượng điều ấy chút nào.Cả chúng ta nữa.Họ-những người có lòng thù nghịch trên phương diện chính trị và lãnh thổ-những người muốn gây nên cuộc chiến tuyệt diệt này đều biết được thảm hoạ nếu khai hoả một đầu đạn hạt nhân thôi chứ đừng nó cả trăm.
Mọi loài sinh vật sẽ bị quét sạch nhanh đến nổi chúng ta chỉ còn thấy bóng chúng trên mặt đất.....Những vùng biển và đại dương sẽ trơ ra!Không còn nước nữa!Mà không còn nước thì chẳng loài gì sống sót sau đó.......
Nếu may mắn chỉ một vùng bị biến mất khỏi bản đồ thì dư âm chất phóng xạ của nó còn ảnh hưởng rất xa nữa.Người bị nhiễm chất phóng xạ không chết ngay mà chết một cách từ từ.Rất bất ngờ và âm thầm,chẳng thể biết được cái chất đó đã ở trong người ta bao lâu rồi.....
Chiến tranh thế giới.Vâng,con người liệu sẽ còn sống như chúng ta đang sống.Mặc dù Liên hợp quốc đã nhúng tay vào chuyện này,Liên minh châu Âu EU cũng đã tham gia.Thế nhưng.Nhưng liệu có cản được một Bắc Triều Tiên một mất một còn,liệu có cản được Iran như một con hổ dữ.Và Mỹ được ví như gã khổng lồ về mọi mặt-thật như vậy......Chỉ bấy nhiêu thôi,nếu tất cả được khai hoả thì liệu hối hận có kịp không.Liệu lúc đó Thiên Chúa có vươn bàn tay đỡ cho loài người ngu dại chúng tay hay không?
Một tinh cầu đã trải qua hàng tỉ năm để hình thành tươi đẹp như ngày hôm nay mà đang tâm sao huỷ diệt nó đi.Loài người cũng thế.Không phải trong thời gian ngắn mà loài người lại tiến hoá vượt bậc như ngày hôm nay-hãy suy nghĩ xem-chúng ta đang tàn phá,đang huỷ hoại những thứ tốt đẹp nhất mà Thiên Chúa đã trao ban cho chúng ta cai quản và sử dụng.
Tôi sẽ không ép buộc các bạn phải nghe răm rắp theo những lời trên đây.Một mình các bạn thôi thì liệu ngăn nổi một cuộc chiến,một cuộc bạo động hay khủng bố không?Tôi chỉ muốn các bạn trong những giờ phút quý giá này,chỉ học thôi.Từng giây,từng phút trôi qua là cả một sự thay đổi của cuộc sống xung quanh chúng ta.Học để làm gì?Vâng,học để có đủ sức lực và tài năng,tri thức để có thể tìm ra biện pháp chống đỡ thôi,chống đỡ cuộc chiến tranh này.Vì giờ đây,nó đã và đang diễn ra một cách âm thầm.....
Thế giới ngày nay đã đi trái lại với những gì mà Thiên Chúa đã tin tưởng và hy vọng khi dựng nên loài người chúng ta.Ngoài cuộc chiến tranh vũ trang thì còn những chuyện khác còn đọng lại và đang dần tệ hại hơn
AIDS là một ví dụ.Hãy thử nghĩ câu chuyện về "Cái chết trắng" đã bắt đầu từ bao lâu và từ lúc nào.Đã gần một thế kỷ qua,căn bệnh này vẫn còn tồn tại,thậm chí ngày càng gia tăng hay phát triển đến một số lượng kinh hoàng.Trong khi vẫn chưa có thuốc chữa.Hiện tại đây,các nhà khoa học,giáo sư đang nghiên cứu và đang tìm ra một loại thuốc có thể ngăn chặn sự phát tán của virus HIV,có thể chữa khỏi chăng?Điều đó chúng ta chưa nắm rõ và nếu thật sự là vậy thì lẽ đến mấy năm sau thì loại thuốc ấy mới ra đời.
Chúng ta trông chờ loại thần dược ấy trong khi chúng ta không thử nghĩ đã có bao nhiêu triệu người chết vì AIDS.Thay vì trông chờ điều thần kì ấy xảy ra thì tại sao không nghĩ ra những cách thiết thực để ngăn ngừa và chống lại nó?
Chúng ta có nhiều nguyên nhân để dẫn đến việc sa vào thứ chết người đó.Song suy cho cùng thì chẳg có nguyên nhân nào là không do chúng ta cả.Tất cả chúng ta,chỉ muốn ám chỉ những con người đã và đang bị AIDS một câu rằng: ngu ngốc và dại khờ,đáng tiếc và đau khổ........
Trong những năm gần đây,khoảng từ cuối thế kỷ 20 đến đầu thế kỷ 21 đã xuất hiện thêm những căn bệnh,dịch bệnh mới và cụ thể là bệnh Viêm nhiễm đường hô hấp cấp hay cúm gia cầm H5N1.....Vậy những dẫn chứng trên cho ta thấy được điều gì?Con người đang dần bị đe doạ và huỷ diệt.Thiên tai chưa hết thì dịch bệnh đã tới.Báo động rồi.Liệu sẽ còn những dịch bệnh khủng khiếp nào tiếp sau đó nữa chăng?Liệu rằng ngành y học của thế giới có đủ sức ngăn cản sự sinh sôi,phát triển,đột biến của những loài vi khuẩn chết người nữa không?Chúng ta chỉ biết nói hy vọng.Thậm chí,chúng ta chỉ biết trông chờ vào bàn tay cứu giúp của Đấng Tạo Thành một lần nữa mà thôi......Con người đã định hình một thế giới,một Địa Cầu tồi tệ thế nào kể từ khi con người có mặt.
3.Thế hệ con người ngày nay
Con người có thừa sức sáng tạo,có thừa trí óc đề tư duy,suy nghĩ.Có thừa sức lực để làm những điều không thể.Và bản chất của con người phức tạp vô cùng so với các loài thọ tạo khác.Thông minh và có hiểu biết.Có tình cảm và cảm xúc để yêu thương,để giận ghét,buồn bã,đau khổ,thất vọng,........
Con người đã đi từ tiến hoá,đến thời đại này đã là tột đỉnh của sự tiến hoá.Ở từng thời kỳ,con người ta luôn phải nỗ lực
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2008 13:09:29 bởi anh_hung_cai_the >
#1
    anh_hung_cai_the 26.01.2008 13:03:14 (permalink)
    Ở từng thời kỳ,con người ta luôn phải nỗ lực tìm ra phương pháp lao động và cách sống mới.Riêng chúng ta,chúng ta đã làm những gì?Có phải chúng ta đang hưởng thụ chứ không phải tiếp bước thế hệ trước?Có phải chúng ta đang sống xao lãng,sống không có mục đích?
    Không thể chê trách thế hệ con người ngày nay.Một số đã làm nên những điều kỳ diệu,một số đã dám vươn mình trước mọi thử thách vậy.Nhất là những con người trẻ tuổi ngày nay.Giáo dục,yêu thương toàn diện.Có thể họ là những con người còn bất hạnh rất nhiều,không may mắn hơn chúng ta.Chỉ riêng Việt Nam,giới trẻ ngày nay thích viết văn và sáng tác.Giới trẻ ngày nay thích tiếp cận Công nghệ thông tin,trở thành những lập trình viên,game designer,.....
    Song song với những điều đáng mừng đó là những điều đáng để nhìn và xem xét lại.Chúng ta-những con người đang sống trong thời kỳ tạm gọi là bình yên,ở Việt Nam không còn chiến tranh,không có xung đột vũ trang hay khủng bố,....Vậy,trước những điều kiện thuận lợi đó,chúng ta đã và đang làm gì?Một bộ phận không nhỏ của giới trẻ ngày nay thích ăn chơi,hưởng thụ hơn là học hành,làm việc.Giàu có không có gì đáng nói nếu không phung phí tiền của vào những việc vô bổ.Thế mới nói,giáo dục con người ngày nay tệ hại thế nào.Trách nhiệm không có,bản thân mình cũng tự ngộ nhận những điều sai trái thành những điều có trong sách vở,những lẽ đời tự nhiên,những bận tâm ngu ngốc,......thành ra mới tập cho con cháu cái thói không vâng lời,tập cho chúng lối ăn chơi,rất rất nhiều thói xấu khác,......
    Tình yêu ngày nay cũng khác xưa nhiều.Tình yêu ngày nay là tình yêu giai cấp(có thể ví như vậy),và con người ta chú trọng đến vui chơi nhiều hơn.Tôi cũng chẳng thể diễn tả tình yêu trong một xã hội bừa bộn thế này là thế nào.Một thời đại mà con người biết yêu thật sớm.Một thời đại mà con người ta coi tình yêu như một trò chơi vậy:thích thì yêu,không thích thì chia tay,....Ở một giai đoạn chắc cũng phải dài mà những trẻ em,những thiếu niên,....đã biết đến những chuyện trần tục,những chuyện đáng lẽ rất là tế nhị mà trong khi chúng nó đang bàn đến như chuyện thường tình của người lớn.Chúng biết đến những văn hoá phẩm đồi truỵ và đam mê chúng hơn việc học hành.Tình yêu ngày nay có một phần nhỏ là chỉ muốn thoả chí,thoả mong muốn dục vọng của mình mà không quan tâm tốt xấu,nên hay không nên.
    Tình yêu ngày xưa trong trắng hơn nhiều.Tình yêu ngày nay tuy đã dễ dàng hơn rất nhiều(không bị ràng buộc vào cha mẹ),tuy nhiên đã có những chuyện quen trên mạng,quen qua một thế giới ảo không lành mạnh,một thế giới mà người ta có thể phóng đại,khoác lác một cách tự do.Cuộc sống ngày nay cũng bận rộn không kém,người lớn thì luôn chúi mũi vào công việc còn con cái thì tha hồ lêu lổng.Không muốn vơ đũa cả nắm,nhưng thật sự chỉ có một số ít nhận thức đúng về trách nhiệm và thái độ sống của mình,mục tiêu cũng nhưng hoàn cảnh gia đình và xã hội hiện nay.Chúng đã trở nên khác rồi.....Không còn ai có thể ngăn chúng lại......Tự do đã trở nên lêu lổng......học sinh đã trở nên những tay ăn chơi có hạng......Tình yêu đã bị lợi dụng......
    Thế hệ con người ngày nay đã phân giai cấp một cách thầm lặng.Người giàu thì cứ giàu,người nghèo thì cứ nghèo.Không cần phải đến những miền quê xa xôi hay đi tận ra miền Trung bão lũ.Ngay trong thành phố chúng ta thôi,cũng có những cảnh nghèo không có người giúp đỡ:những người gánh hàng rong,những cô cậu bé bán vé số,những người đấy xe bán ve chai,thu mua đồ cũ,những người đi xin ăn,những người bán rau quả trên chiếc xe đạp cũ kỹ,.....Chúng ta đã giúp gì đây cho những cảnh nghèo đó.Những trung tâm,những đợt tình nguyện mùa hè xanh liệu có làm hết đi những nỗi khổ đó hay chưa,......
    Thế hệ con người ngày nay đã khác rồi.Sau bao năm chiến tranh,đã hơn 30 năm rồi,vậy chúng ta đã làm gì đây.Kinh tế phát triển,nhìn toàn bộ mặt bề ngoài thôi,chúng ta đã rất hãnh diện về điều đó.Song,nếu chúng ta đi từng ngõ phố,khu xóm,nếu chúng ta xem kỹ một chút thì vẫn còn những mảnh đời khó khăn còn được giúp đỡ.Và nếu phân tích kỹ hơn nữa,rằng rất nhiều con người đáng chê trách,rất nhiều điều phải xem lại về những thanh thiếu niên,thậm chí người lớn ngày nay.Mong rằng,tương lai của Việt Nam chúng ta sẽ không đi đến chỗ phải khủng hoảng,một tương lai tươi sáng hơn chăng?.....
    4.Thế giới trong đôi mắt của tôi
    Thế giới giống như một trò chơi rubik,trong đó,chính con người đã và đang cố gắng hoàn chỉnh trò chơi.Nhưng kết quả thế nào?Chúng ta ngày càng biến nó trở nên rối tung lên,đã có những mặt đã xếp thành công,nhưng những mặt khác vẫn chưa xong.Chúng ta đã và đang làm gì.Mỗi lần một mặt được hoàn chỉnh thì tức là nơi đó đã hoà bình,tức là vẫn còn chiến tranh.....
    Thế giới cũng giống như việc nấu một chiếc bánh vậy.Mỗi con người chúng ta đang nhào nặn nó.Có một số chỗ của chiếc bánh được nấu xong và điểm trang lên thật đẹp.Nhưng có một số chỗ nhào mãi vẫn chưa thành hình.Kết quả là con người chúng ta vẫn giậm chân tại chỗ,sẽ không thể đi lên được,vẫn chưa nhận ra điều đúng,vẫn thích chiến tranh......
    Chúng ta đã và đang làm gì cho một thế giới ngày mai.Có phải chúng ta đang gầy dựng nó hay đang phá huỷ nó?.Có phải chúng ta đang làm cho nó ngày một tốt đẹp hơn hay đang làm nó ngày càng tệ hại hơn?
    Câu trả lời chính là con người chúng ta
     
     
    --------------------hết----------------
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2008 15:34:23 bởi anh_hung_cai_the >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9