[Truyện] Đợi
YêuThơ 30.01.2008 09:08:26 (permalink)
Nhật ký của tôi


Thứ Ba, ngày 29 tháng 1 năm 2008

Nhật kí ơi,

Hình như đã lâu lắm rồi tao chưa nói chuyện với mày đúng không nhật kí nhỉ? Ôi…! Mày cũng biết rồi đó, thi học kì mà, bận lắm, thì thôi mày đừng buồn nhé, thông cảm cho tao lần này thôi!

Hồi nãy, tao lấy mày ra khỏi từ trên cái kệ tủ đựng tập sách, đã có một lớp bụi mỏng bám trên bìa của mày rồi. Tao hư quá, không chịu chăm sóc mày gì hết, cho tao xin lỗi nhé!

Bỗng tự nhiên hôm nay, có cái cảm xúc gì kì lạ lắm xuất hiện trong lòng tao, tao không thể nói ra được, mà có nói ra cũng chẳng ai hiểu được, thì thôi tao đành nói cho mày nghe vậy.

Chẳng biết bắt đầu từ đâu đây, ờ thôi thì để tao bắt đầu từ cái chuyến đi Cần Giờ hôm nay nhé!

Ơ… Hôm nay là một ngày khá đẹp trời (y chang bao ngày bình thường khác), có điều nắng hơi bị gắt, trường Minh Đức của tao tổ chức cho tao và mấy đứa bạn đi tham quan Đảo Khỉ và biển Cần Giờ. Thật ra chuyến đi cũng không đến nỗi tệ đâu, nhưng đi xong tao cũng chẳng cảm thấy vui gì mấy.

Đi cũng mệt thật, quậy cũng quậy thật, vui cũng vui thật, cái máy MP3 sạc đầy pin mà cũng bị tụt xuống hai nấc là biết rồi đấy.

Mà chẳng hiểu tại sao tao lại khó nghĩ, khó chịu vậy nè, chẳng lẽ vì một ai đó? Tao nghĩ thế đấy, nhưng cũng lại nghĩ không phải tại một ai đó. Nói thế thôi chứ cũng phải có nguyên nhân tao mới buồn đúng không nhỉ? Chắc buồn vì mày cũng buồn, tao đã để mày bị đóng bụi mà, không buồn sao được đúng không?

Ôi mày biết không? Thơ tao viết được nhiều người đọc lắm đấy, đọc xong ai cũng gật gù, có thể họ hiểu thơ nhưng chẳng chắc gì họ hiểu được tao đâu mày nhỉ? Chỉ có mày mới hiểu được tao thôi đúng không nhật kí?

Mà nhắc đến thơ mới nhớ, hình như tao làm tao để ở đâu đó rồi chưa cho mày đọc, đúng không ta? À, chắc là vậy! Sorry nhé! Nhưng mày nghe tao nói cũng hình dung ra được rồi, mày là bạn thân của tao mà!

Ôi sao nãy giờ tao cứ hay nhớ đến cái buổi đi Cần Giờ thế nhỉ? Tao nhớ nhỏ bạn của tao đi chung với bạn trai trông thật hạnh phúc biết bao. Mẹ tao nói tuổi bây giờ thích thì thích cho vui vậy thôi chứ đừng làm lớn lên quá, không tốt lắm đâu. Không biết mày có đồng ý không nhỉ? Mẹ tao còn nói tuổi này cảm xúc lộn xộn lắm, không biết yêu đương là gì đâu! Cái này thì tao đồng ý nè mày! Bởi vì tao cũng thấy vậy nữa. Tao cứ suy nghĩ, suy nghĩ và suy nghĩ… Về một ai đó trong lòng tao luôn suy nghĩ… Cứ nghĩ đến một ai đó thì tao lại tức, và cứ nghĩ đến một ai đó lòng tao lại xao xuyến, bồi hồi… Ôi, một cảm xúc thật khó tả…

Nói thì nói thế thôi chứ tao cũng chẳng biết tao có thích ai chưa nữa. Hình như là rồi, tình cảm một chiều ấy mà, bình thường thôi đúng không nhật ký? À mà không được, tuổi này không nên làm lớn chuyện yêu đương lên quá, mệt lắm! Mà tao đâu có yêu, tao chỉ thích thôi mà, thích là tội à? Không, tao thấy nó bình thường lắm, bình thường đến nỗi làm cho tao nhức đầu, mất ngủ và … suýt “khóc” (cho phép tao bỏ chữ “khóc” vào dấu ngoặc kép nhé).

Thích là sao ta, là mình luôn hạnh phúc khi ở bên người ấy, khi người ấy vui, đồng cảm với người ấy khi ấy buồn, hay là một thứ gì khác? Nhắc đến cảm xúc của con người, tao chợt cảm thấy thật khó hiểu, nó lúc này, lúc khác. “Sông có khúc, người có lúc”, câu này quả đúng. Cảm xúc không thể điều khiển, nếu điều khiển được thì đã không có những từ: “ray rứt”, “đau khổ”, “khó chịu”,…

Hình như tao đi hơi xa rồi thì phải. Có lẽ là vậy. Mà tao còn thấy nhiều người thích nhau nhưng kì lắm nha! Họ thích mà gọi nhau là “nó”, mặc dù cả hai đều có khoảng cách về tuổi tác. Cũng có người thích một người mà cứ khen người kia đẹp trai hay dễ thương nhất trường, nhất lớp, nhất (tùm lum), mặc dù anh chàng hay cô nàng ấy chẳng là nhất của cái gì cả. Mà cũng ngộ lắm, cũng có người thích thường nhớ nhau (mà như con nít nhớ mẹ chẳng bằng), hoặc cũng có người chẳng hề nhắc đến nhau lúc ko gặp mặt mặc dù vẫn vỗ ngực nói mình thích thằng (nhỏ) đó.

Còn về phần tao, tao chẳng biết nói gì hết. Có lẽ là cũng thuộc trong các loại người trên, cũng có thể là khác, tao chẳng hiểu, cũng chẳng cần quan tâm. Chỉ biết rằng mình đã thích, đang thích và sẽ thích (nhưng có lẽ chẳng bao giờ được thích). Thích mà chẳng muốn nói ra cho người ta biết (vì cái cảm giác của mình mà người ta thích mình mà mình không thích lại nó kì lạ sao ấy, giống như không muốn gặp mặt hay nói chuyện vậy). Tao biết tao thích người ta nhưng người ta không thích tao. Tao chấp nhận điều đó vì thích (yêu) một người thì phải cho họ được hạnh phúc. Tao hiểu và làm được câu nói đó nhưng trả giá đắt quá. Tao thấy hơi mệt và buồn. Nghe thì thấy ít đó, nhưng mày có là tao đâu mà mày biết, mày chỉ có nghe tao trút bầu tâm sự thôi. Cả trăm dòng thơ tao viết chẳng đủ để khuây khỏa. Tao chẳng muốn là nhà thơ nên cũng chẳng đọc thơ người khác nhiều, tao cứ viết thơ vậy đấy, riết cũng thành thói quen luôn. Mai mốt có dịp tao cho mày đọc ha?

Nãy giờ tao nói gì mày hiểu không nhỉ? Chắc là không rồi! Tao nói úp úp, mở mở đố mày hiểu được. Chỉ có tao là hiểu được cái cuộn dây rối rắm trong lòng không thể nào gỡ ra được.

Thích để làm gì để chuốc lấy cái khổ vào mình vậy trời (hên là mới thích thôi đó mà như vậy rồi, không biết mai mốt yêu rồi sao nữa)! Có người nói tao bị cái nốt ruồi ngay dưới mắt nó làm khổ tao đường tình duyên đấy, người đó nói đấy là nốt ruồi phá tướng. Mày có đồng ý ý kiến đó không? Riêng tao tao chẳng biết đúng sai gì ráo (thế mà vẫn cứ đòi mẹ chở đi đốt cái nốt ruồi ấy đi nữa chớ). Chẳng hiểu tao là con người như thế nào?

Ngày trước, tao nhớ rõ lắm lắm! Tao chỉ buồn, chỉ khóc chỉ vì một chuyện: ĐIỂM, HẠNG. Tao nhớ mãi cái lần bị chia đôi điểm ấy, kinh khủng, đau đớn (tuy chỉ là điểm 15 phút). Tao viết một bài dài thiệt dài (8 trang giấy) thế mà vẫn không đủ để tao trút cơn giận. Tao còn nhớ lúc đó tao khóc nhiều lắm, khóc trong âm thầm, chẳng ai biết…

Nhưng bỗng nhiên dạo này, tao lại không tự gây áp lực cho tao về những chuyện ấy nữa, điểm, hạng với tao giờ đây hình như chẳng còn quan trọng (nói thế thôi chứ nghỉ Tết vào là đua tiếp). Trong lòng tao bây giờ thì chỉ có một hình bóng. Thôi, nói đến đây tao không thế, không dám và cũng không muốn nói tiếp. Tao sợ cứ đà này chuyện học hành của tao bị sa sút quá! Hôm nay đi chơi mà tao mới được mở rộng tầm mắt: tao chẳng là cái giống gì đối với mọi người xung quanh (kể cả lớp thường). Ôi thật vui đúng không nhật ký nhỉ?...

Nhưng hình như hiện giờ tao đang trong kì nghỉ Tết đúng không nhỉ? Thế thì dẹp chuyện học sang một bên nhé (mặc dù vẫn bị một “Bài tập Tết” của một ai đó giao phải làm)! Ngày mai là thứ Tư, cái ngày mà tình cảm đơn phương của tao đi Đầm Sen chung với lớp tao. Tao có linh cảm “họ” sẽ vui lắm! Tao nghĩ chắc ngày mai cái người mà tao không-ưa-mỗi-lần-nhắc-đến sẽ được trò chuyện, vui đùa chung với tình cảm đơn phương của tao. Ừ! Thì tình cảm đơn phương mà, có gì phải buồn nhỉ? “Chấp nhận sự thật đi Lam ơi, mày chẳng làm gì được họ đâu!”. Tao nghĩ thế mà tao cứ nhớ lại cái câu nói: “Vậy mai đi nhé!” mà làm tao xao xuyến. Tao trả lời tao có thể đi thôi đấy nhật ký ạ. Nhưng tao cảm giác có lỗi quá, tao muốn xin lỗi, có lẽ tao sẽ nhắn tin xin lỗi sau. Nhưng hiện giờ sao tao thấy cái màn hình máy tính nó nhòe nhòe sao sao ấy (chắc sắp bị hư). Thôi kệ, nhòe nhưng vẫn còn thấy được. Đỡ hơn tao “nhòe” nhưng chẳng làm được gì. Không biết tao có bị giận không nữa, tao rất sợ bị giận (mặc dù nguyên cái lớp 8/12 của tao không đứa nào không giận tao), nhưng chỉ sợ bị … giận nhất.

Tao còn nhớ được nhiều tình cảm của nhiều người mãnh liệt lắm kìa, đeo đuổi một con nhỏ đến 6, 7 năm một người, cuối cùng cũng thành công, quả thật là siêu phàm! Nhưng tao không thể… Không thể vì chẳng biết đến năm lớp Mười tao còn gặp lại không, không thể vì tình cảm quý báu mà đau khổ này có bị chuyện học hành lấn át hay không? Tao nghĩ là có, nhưng chắn hẳn hình ảnh ấy sẽ không bao giờ bị phai mờ. Để thành kẻ thù với một đứa học chung thật là dễ, để thích một người khác lớp thật là khó.

Thôi, nói đến đây chắc mày chỉ mới hiểu mập mờ đôi chỗ. Màn đêm đã buông xuống lâu thật lâu rồi, tao đóng mày lại, nhật ký ạ, cứ nằm yên đấy mà suy ngẫm những gì tao viết nhé! Nhưng ngoài ra, tao muốn gửi lời xin lỗi thứ hai, cũng là lời xin lỗi cuối cùng với mày, nhật ký ơi! Vì những điều trong này từ giờ phút này không chỉ có mình mày đọc… “Xin lỗi!”...

Vẫn mãi mơ về điều ngọt ngào ấy,
Vẩn cầu nguyện ngôi nhà cát được xây…

Minh Lam
30, 01, 08
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2008 23:19:43 bởi YêuThơ >
#1
    Ct.Ly 11.02.2008 16:40:06 (permalink)
    #2
      YêuThơ 11.03.2008 23:33:33 (permalink)
      Đợi

      _ Thôi chúng ta chia tay vậy… – Hắn nói với nhỏ.
      _ Đừng mà, đây chỉ mới là lần thứ… – Nhỏ khóc lóc.
      _ Lần thứ ba rồi! Thôi, đừng nói nữa, tớ không phải không thấy đâu, tớ chỉ vờ suốt từ ngày hôm ấy đến giờ, tớ vẫn mong cậu sáng suốt, tỉnh táo, vậy mà, lúc nãy…
      _ Cậu… – Nhỏ không nói được nên lời.
      _ Tạm biệt! Đừng bao giờ gặp tớ nữa, chúc cậu luôn vui vẻ bên tên đó! – Nói rồi hắn ngoảnh mặt đi.
      _ Tớ sẽ đợi…– Nhỏ nói.
      Hắn vẫn bước đi không ngoảnh lại. Cơn gió mùa thu thổi mạnh trong trái tim tan vỡ của hai con người, đã từng rất hạnh phúc, đã từng rất lãng mạn, có thể gọi họ là một cặp trời sinh mà ai cũng biết. Nhưng đã có một người lừa dối trong tình yêu…
      Hắn đi rồi, nhỏ khuỵu chân xuống, khóc một cách đau khổ. Vô tình, lướt nhẹ, hắn bước. Dưới cơn mưa chiều. Đến một ngã tư nọ, một chiếc xe hơi chạy ngang, có cậu thanh niên trong đấy, nhìn hắn, hắn nhìn lại, hai con mắt, dường như cùng một tâm trạng, thoáng chốc, rồi biến mất…
      Lớp 11A6.
      _ Ê mày, thằng Josh bỏ con Jen rồi mày ơi! – Một đứa con trai nói.
      _ Hả, cái gì, đừng có xạo, hai tụi nó đang rất hạnh phúc cơ mà! – Đứa kia trả lời.
      _ Thiệt một trăm phần trăm, mày không thấy thằng Josh nó ngồi buồn suốt cả buổi sao?
      _ Chắc là do con điểm Toán hôm qua đấy mà!
      _ Chín điểm mà buồn gì mày, khùng quá!
      _ Ê hai tụi bây, Josh bỏ Jen rồi mày ơi! – Một đứa khác vội vã vừa chạy tới vừa nói.
      _ Lại thêm một đứa phao tin đồn nhảm nữa, tụi bây tin tao méc Jen đập tụi bây một trận không?– Đứa kia nói.
      _ Lại không tin nữa, con Jen nó ngồi khóc sướt mướt trong nhà vệ sinh nữ kìa!
      _ Ủa, mày là nam mà?
      _ Trời ơi! Tụi con gái nó kháo nhau đồn ầm lên kìa!
      Thế là trong vòng không đầy hai giờ, chuyện cặp đôi “Josh và Jen” bị tan vỡ đã được lan rộng ra phạm vi toàn trường, mọi người đều sửng sốt. Trong khi đó, hắn vẫn ngồi trong góc bàn dãy cuối cặm cuội lấy vở ra làm những bài tâp còn sót ngày hôm qua, không nói gì. Và “Reng….”, tiết học bắt đầu. Đó là ngày thứ sáu, ngày học cuối của một tuần, đúng 365 ngày từ khi hắn và nhỏ quen nhau…
      Thứ bảy, chủ nhật trong âm thầm trôi qua…
      Lớp 11A6.
      _ Con Jen chuyển trường rồi tụi bây ơi! – Giọng một đứa vang lên.
      _ Nghe nói để cố quên hình bóng của thằng Josh. – Một giọng khác đáp.
      _ Mà có ai biết tại sao hai đứa đó bỏ nhau trong vậy?
      _ …– Một màn yên tĩnh bao trùm.
      _ Ê tụi bây, tao nghe nói có một thằng khác vừa mới chuyển trường qua đây học nè! Ngay lớp kế bên đó! – Một đứa con khá nói.
      _ Ừ ha! Đúng rồi! Nghe mấy đứa con gái khác nói nó đẹp trai lắm, lại học giỏi nữa. Hình như gần giống với thằng Josh nhà ta đó!
      Hắn ngẩng đầu lên.
      _ Chúng ta sẽ có một cuộc cạnh tranh khá gây cấn đây!
      … Chuyện cậu học trò mới chuyển trường đến gây khá nhiều chuyện để bàn luận. Và dường như chuyện của hắn và nhỏ đã đi vào quá khứ. Thế cũng tốt thôi, thế là cuộc sống của hắn lật sang trang mới.
      “Reng…”.
      _ Thôi vào học kìa tụi mày!
      _ Ừ!
      Buổi học bắt đầu.
      “Tích tắc, tích tắc…”, tiếng kim đồng hồ chậm rãi quay, từ từ, chầm chậm. Và “Reng…”, tiếng chuông báo hiệu kết thúc một ngày học. Đám học sinh trong trường chạy ồ ra như ong vỡ tổ, duy chỉ có hắn chậm rãi bước từng bước buồn chán ra ngoài cổng trường.
      *Hai ánh mắt nhìn nhau*, “Người này…”, hai người cùng một suy nghĩ.
      Hắn bước lại gần cậu học sinh ấy, ngỏ lời:
      _ Chào, hình như là cậu…
      _ Vâng, tớ là học sinh mới chuyển trường đến đây. – Cậu đáp.
      _ Ồ! Nhưng hình như…
      _ Hình như chúng ta đã có lần gặp nhau đúng không nhỉ?
      _ Ừ, đúng rồi, lúc nào ấy nhỉ?
      _ Trời mưa… Xe hơi… Ánh mắt… Thoáng chốc…
      _ A, tôi nhớ rồi, lúc đó…
      _ Tớ thấy cậu lúc đó có vẻ buồn.
      _ Vâng, lúc đó tôi buồn thật, và cũng là lí do tôi đứng đây, vào buổi chiều này. Tôi vẫn chưa muốn về sớm.
      _ Tớ biết rồi, có phải là Jen…?
      _ … – Hắn không nói. – Mà cậu tên gì? – Hắn đánh trống lảng.
      _ Joshep, Joshep William.
      _ Tên nghe có vẻ đẹp đấy! Còn tôi tên Josh, Josh Baker.
      _ Tên cậu cũng vậy, nghe có vẻ giống tên tớ quá nhỉ? Mà thôi, tớ về đây, xe của tớ tới rồi, hẹn gặp cậu ngày mai nhé!
      _ Ừm, tạm biệt!
      Cậu vui vẻ bước vào xe, nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại, mỉm cười. Hắn nhìn theo bóng chiếc xe đến khi nó rẽ sang ngõ khác, lòng tự nhiên cảm thấy vui vui, có lẽ hắn đang nghĩ: “Mất cái này thì được cái kia”. Xong, hắn xách cặp đi về, tuy trong lòng vẫn còn chút gì đó man mác buồn.
      Ngày hôm sau, “Reng…”, tiếng chuông ra về lại đổ. Ngay trước cổng trường, hắn đã về từ lúc nào, có vẻ cậu đang đợi…
      Thứ tư, thứ năm, thứ sáu trôi qua, buổi chiều nào cũng chẳng thấy bóng hắn đâu, cậu tự nghĩ thầm: “Josh đâu rồi nhỉ?”.
      Thứ hai lại đến, tiếng chuông trường vang lên và mọi học sinh đều đổ ra khỏi trường. Trước cổng, hắn đứng đó, thấy vậy, cậu chạy tới hỏi:
      _ Cậu lạ thật đấy, cậu chỉ đứng đây vào thứ hai thôi sao?
      _ Ừm!
      _ Lạnh lùng thật, làm người ta đợi mãi…
      _ Cậu đợi tôi? – Hắn ngạc nhiên tự chỉ vào mình.
      _ Ừm… Thì đợi để nói chuyện, giờ là giờ cao điểm, lại chạy xe hơi, nên đến lâu lắm!
      _ Mấy bữa trước do hôm sau có bài nhiều nên tôi phải về sớm. Còn ngày mai thì rảnh rồi, thứ ba lớp tôi học ít lắm, cho nên tôi đứng đợi ở đây…
      _ Cậu đợi…?
      _ Ừm, đợi đàn chim sẽ bay về tổ, đợi ánh hoàng hôn từ từ tắt dần, đợi ánh đèn đường lóe sáng, tôi đợi đủ thứ, nhưng chẳng có thứ tôi muốn nào chịu đến với tôi…
      _ Trông cậu lãng mạn mà khó hiểu thật đấy!
      _ Ừ, chỉ một chút khó hiểu thôi.
      _ Hì hì, xem cậu kìa, đừng nói với tớ là cậu vẫn còn buồn vụ trước nữa đó!
      _ Có buồn đâu nào! – Hắn mỉm cười với cậu.
      _ Thôi tớ về nhé! – Cậu mỉm cười rồi chào hắn.
      _ Tạm biệt!
      Cũng như lần trước, hắn đứng nhìn bóng cậu thật lâu rồi mới về, thế là hết một ngày dài.
      Hôm sau và những hôm sau nữa, cậu lại đứng đó, đợi…
      Thứ hai một tuần nữa lại đến, vừa dứt tiếng chuông trường, bước ra ngoài cổng, cậu đã liền thấy hắn.
      _ Chào, hôm nay cậu lại đợi gì nữa à? – Hắn bắt chuyện.
      _ Ừm…
      _ Lại đợi bầy chim, ánh hoàng hôn, ánh đèn,…?
      _ Ừm…
      _ Sao cậu không nghĩ đến sẽ đợi một tình cảm khác lại đến với cậu, như thế sẽ không vui hơn sau?
      _ Vui hơn chỗ nào?
      _ Cậu sẽ có thêm một người nữa để chia sẽ.
      _ Có lí, nhưng chẳng biết chừng nào nó đến nữa…
      _ Có lẽ nó đang đến rất gần cậu rồi đấy.
      Hắn nhìn cậu, khoác tay lên vai cậu, nói thầm bên tai cậu:
      _ Hi vọng nó sẽ bền vững…
      Rồi chiếc xe hơi quen thuộc lại đến, cậu chào tạm biệt rồi về, hắn đáp rồi đứng nhìn cậu. Hết một ngày.
      Thứ ba, thứ tư, thứ năm lại trôi qua, nhưng đến ngày thứ sáu…
      _ Ủa, sao cậu lại đứng đây, tiếng chuông ra về đã dứt lâu rồi mà? – Cậu chợt thấy hắn thì đã nhanh nhảu tiếp chuyện.
      _ Ngày mai tôi nghỉ học thêm, nên hôm nay tôi chẳng cần về nhà sớm để học bài. – Hắn đáp.
      _ Thế cậu cũng định đứng đây đợi như mấy lần trước à?
      _ Ừm…
      _ Đợi bầy chim, ánh hoàng hôn, đèn đường,…?
      _ Không…
      _ Lạ thật đấy, thế cậu đợi gì thế?
      _ Tôi đợi cậu.
      _ Cậu đợi tớ? Để làm gì?
      _ Để về chung với cậu, vì tôi biết nhà cậu cùng đường với nhà tôi, và hôm nay cậu sẽ đi bộ một mình về nhà.
      _ Sao cậu biết được? – Cậu ngạc nhiên hỏi.
      _ Tớ để ý thấy.
      Hắn nhìn cậu nhoẻn miệng cười rồi kéo tay cậu chạy thật nhanh trên con đường về. Hai người khoác vai nhau, vừa bước đi, vừa nói chuyện. Sự chờ đợi của giờ đây cũng đã được đền đáp. Một tình cảm mới đã đến với hắn. Tình bạn…
      Minh Lam
      02, 03, 08
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9