Chuyến đi kinh hoàng
anh_hung_cai_the 03.02.2008 10:27:22 (permalink)
1.
Chúng tôi gặp thuyền trưởng Serg Guidly trong một căn hầm trên chiếc thuyền Gamma-SG nổi tiếng của ông.
-Chúng tôi mạn phép được nói chuyện với ngài một giờ đồng hồ chứ?
-Cứ tự nhiên-ông thuyền trưởng lấy trong cái rương cũ kỹ một thứ còn cũ kỹ hơn là cuốn nhật ký hải trình.Ông ta có vẻ vui mừng với cái thứ trông rách nát đó.
Serg Guidly là người thích phiêu lưu không kém.Đó như là một thứ không thể thiếu trong cuộc đời của ông ta rồi-nói nôm na là một người có máu mạo hiểm như chàng thuỷ thủ Sinbad vậy.
Theo lời kể thì chính cha của ông-Kansas Guildly đã để lại Gamma-SG này cho con trai mình.Trước đây,con tàu này từng phục vụ trong chiến tranh Mỹ--Nhật và giờ đây,nó giống như một phế liệu đúng hơn là di tích chiến tranh.Con tàu dài hơn 30 mét và có ba tầng.Lúc này,họ đang ở trong khoang hầm ngột ngạt kinh khủng.Cũng may là những lỗ thông khí đã giúp cho không khí lọt vào.Chỗ này cũng nguy hiểm,tầng hầm chứa nhiều xăng,rượu,nhiên liệu,....và có thể bùm một phát nếu có ai đó vứt điều thuốc đang cháy xuống sàn gỗ.
-Con tàu này đã 10 năm cùng tôi phiêu lưu khắp bốn biển.Mỗi lần đi là mỗi một cơn ác mộng không bao giờ quên.
Hai người đàn ông mặc áo đen là những người nãy giờ đang nói chuyện với thuyền trưởng Serg.Một người trong đó là Warren,người còn lại già hơn là Swat
-Tôi đề nghị chúng ta nên ra một chỗ nào đó dễ chịu hơn để nói chuyện.Tôi chịu hết nổi cái không khí như lửa đốt này rồi.
Họ là nhân viên FBI được nghỉ phép.Chẳng lạ gì,họ chỉ là những nhân viên FBI hạng thường,những vụ điều tra của họ chỉ quanh quẩn trong những bang gần biên giới với các nước lân cận,những nơi khỉ ho cò gáy,những nơi có những chuyện ngớ ngẩn và lạ lùng chưa từng thấy....
Họ đi lên boong tàu.
Ông thuyền trưởng gợi nhớ một thời mình từng là phụ bếp trên những tàu buôn của Anh,Mỹ,rồi Ấn Độ,cả Tây Ban Nha,.....Hồi đó,ông ta chỉ mới 14 tuổi và đến gần 20 năm sau thì ông ta mới trở về được quê nhà ở Hawaii.

-Tôi đã từng dự định không đi đâu nữa trong ba hoặc bốn năm tới.Tuy nhiên,công việc hàng ngày ra biển kéo lưới bắt cá,đi thuyền chưa tới 2 hải lý để ra quần đảo Makalakui chẳng phải công việc thú vị gì,chúng làm tôi thấy khó chịu và ngứa ngáy như bị sứa cắn phải,....
Warren cười.Giọng cười lạnh lùng nở trên khuôn mặt đầy râu ria và rám nắng của anh ta.Anh ta khẽ nhún vai:
-Thú thật với ông,chúng tôi cũng không rảnh rang gì.Ngài Freddy-người mà chúng tôi gọi bằng cái tên Mr.Big là người lãnh đạo nhóm UA giao cho chúng tôi đến Nam Cực làm chuyện gì đó mà chúng tôi chỉ biết khi hỏi ông.
Serg Guidly trố mắt:
-Chuyện này lạ thiệt.Tôi còn tưởng các anh đi nghỉ mát.Thế nào,các anh muốn hỏi tôi chuyện gì?
Swat lên tiếng trước:
-Là những gì liên quan đến nhà thám hiểm nổi tiếng Daniel Maccos.Thế thôi.Ông chắc là bạn thân của ông ta.
Serg cảm thấy như có một luồng điện chạy khắp người,lên tới não vậy.Tay ông như không cử động được và miệng như cứng lại.
-Có chuyện gì với ông à.
Serg đột nhiên cáu gắt lên khủng khiếp:
-Daniel Maccos đã chết rồi!Đã chết rất lâu rồi!Mọi người trên thế giới này đều biết chuyện đó!Các người còn muốn điều tra gì nữa!......
Warren muốn cho thằng cha thuyền trưởng này một cái đấm quá.Đúng là nhiệt độ thay đổi thất thường từ nóng nực sang trong lành,mát mẻ thì thằng cha này cũng thế.Ông dám nói với nhân viên Cục điều tra liên bang như thế hả!?
May mà Swat đã ngăn lại.
-Bình tĩnh-Swat lại gần thuyền trưởng và nói
Ông thuyền trưởng vẫn kiên quyết:
-Daniel chết rồi.Cả con tàu cũng bốc cháy luôn.Các người đừng điều tra thêm nữa.
Warren lắc đầu:
-Thế còn xác.Cả chục cuộc điều tra đều chẳng phát hiện.Mà theo như thế thì cũng có thể ông ta cũng còn sống đến giờ.
Swat quay sang thuyền trưởng.Lúc này,mặt của ông ta tái xanh lại,à không,chẳng biết ông này có bị bệnh không mà thấy đứng cũng không vững.Ông ta định quay vào trong căn nhà gỗ trôi nổi trên biển.
-Tôi không biết!Tôi không biết!Đừng hỏi tôi thêm cái gì nữa!
Swat đánh một cái nhìn sang Warren và nói:
-Ông ta điên rồi!Để ông ta vào nhà nghỉ đi.Chúng ta chẳng gấp gáp gì.
-Thế cũng được.

Suốt buổi chiều đến hoàng hôn.Hai người này ngồi chỗ bãi biển,họ nhìn cái quái gì trên trời không biết,chỉ biết họ đang rất bực mình về thằng cha thuyền trưởng.Một lúc sau họ lại nghi ngờ về chuyện gì đó giữa thằng cha đó và nhà thám hiểm Daniel Maccos.
-Thế nào?Ông già đó đã khá hơn chưa?-Warren ngồi bệt trên bãi cát và đưa vòng hai tay lên ôm đôi chân
-Vẫn ngủ li bì.
-Mẹ kiếp thằng cha đó đi.Tôi nổi nóng rồi!Chúng ta đã chờ cả buổi chiều.
-Anh có chuyện gì à.Bình tĩnh chút đi.Có vẻ chúng ta đang đi nghỉ chứ không phải đang đi điều tra.
-Nếu cứ tiếp tục đợi như thế thì còn đâu kỳ nghĩ của tôi với gia đình ở Bắc Kinh nữa hả?Anh nghĩ xem.
-Vậy anh dời ngày khác.Tôi nghĩ chuyện này không đơn giản chút nào.Mr.Big giao cho chúng ta một tháng thì quả là gã đang ép chúng ta đúng hơn.
Và chẳng ai nói thêm gì nữa.Hai người cứ ngồi nhìn sóng đập và chẳng biết làm gì thêm.
 
2.
Chiều đến.Có mấy gã chơi lướt ván thu xếp đồ trở vào vì nghe nói nước đang lên và lũ cá mập cũng là mối lo ngại.Chúng tôi nghe tiếng sóng đập ầm ầm,cả những tiếng rào rạc của những rặng dừa xung quanh chỗ chúng tôi đang ngồi.Trời trở gió vù vù....
Bên ánh lửa.Warren lật lật cuốn nhật ký hải trình của ông thuyền trưởng.Swat đang quay cá bằng cái xiên gỗ dài,mùi thơm của cá ngừ và anh chàng này lấy rượu đổ lên đó một ít,bất chợt lửa bùng mạnh lên làm Warren giật mình.
-Coi chừng chớ.Rượu để uống đó ông-xài hoang phí quá,có ngày lửa bén vào quần áo thì tiêu
Swat cười:
-Được rồi.Chúng ta ăn đi.
Warren cầm xiên cá trên tay làu bàu:
-Ở cái Hawaii này không có nổi một nhà hàng sao mà phải ăn ở ngoài trời.Ăn cá ngừ dễ bị ngộ độc như chơi.
Swat lại cười:
-Thế thì đã có rượu giã độc.Anh khỏi lo.Chúng ta ở đây đặng canh chừng thằng cha thuyền trưởng,khi nào hắn tỉnh thì lại hỏi ngay thôi.
Cắn một miếng cá,Swat hỏi:
-Anh đã đọc được những gì trong cuốn nhật ký đó?
Warren lắc đầu thất vọng:
-Trong này ghi đủ thứ,có mấy đoạn tôi đọc chẳng hiểu gì.Lại có những hình vẽ quái gở thiệt.
-Đọc thử một đoạn đi.
Và Warren bắt đầu đọc.Giọng anh ta lúc này khàn khàn vì mùi khói cay:
"Tôi gặp một thứ thật kinh khủng,kinh khủng nhất mà có lẽ tôi chưa từng thấy lần nào.Nó giống bạch tuộc,không,không giống lắm vì những xúc tu của nó dài đến mười mấy mét....Thế là tôi đếm được có hơn mười cái xúc tu như thế.Để tôi thử diễn tả màu sắc của nó trông tởm đến cỡ nào.Chỉ một màu đen,đen hơn gỗ mun,giống màu của bầu trời vào tháng 10 và thỉnh thoàng lấp lánh màu vàng và trắng.Còn nữa,cái đầu của nó núp ở đâu đó và dựa vào sóng biển nó gầm lên những tiếng giống như tiếng lợn kêu:éc...éc...và thỉnh thoảng là tiếng kít....kít...kít...kéo dài đinh ta.Tôi không thể tưởng nó là cái quái nào ở Bắc Cực lạnh giá này.Chính thứ chất độc như keo không màu phun loạn xạ của nó đã làm con tàu to lớn như chìm xuống dưới lớp sóng dữ dội........"
-Thôi.Đủ rồi.Đừng đọc nữa!
Warren cảm thấy rợn tóc gáy khi đọc những dòng trên.Anh ta thề sẽ không đọc nó lần thứ hai nhất là trong buổi tối tĩnh lặng thế này.
Swat cảm thấy khát nước và lấy ra một chai nước suối.
-Một con quái vật à?Như mô tả thì chắc không phải ông ta bịa ra.Theo như nhật ký thì có thể đó là một loài bạch tuộc bị đột biến gen.Có thể lắm.
Warren gật gù:
-Tôi thật kinh tởm loài đó.Mà còn những hình vẽ nữa,tôi không muốn nhìn lại mấy thứ đó đâu
Swat giật lấy cuốn sổ và xem một mạch.Đó là một quyển sổ có bao bằng da dê và giấy nhám.Swat đọc trong sự
2.
Chiều đến.Có mấy gã chơi lướt ván thu xếp đồ trở vào vì nghe nói nước đang lên và lũ cá mập cũng là mối lo ngại.Chúng tôi nghe tiếng sóng đập ầm ầm,cả những tiếng rào rạc của những rặng dừa xung quanh chỗ chúng tôi đang ngồi.Trời trở gió vù vù....
Bên ánh lửa.Warren lật lật cuốn nhật ký hải trình của ông thuyền trưởng.Swat đang quay cá bằng cái xiên gỗ dài,mùi thơm của cá ngừ và anh chàng này lấy rượu đổ lên đó một ít,bất chợt lửa bùng mạnh lên làm Warren giật mình.
-Coi chừng chớ.Rượu để uống đó ông-xài hoang phí quá,có ngày lửa bén vào quần áo thì tiêu
Swat cười:
-Được rồi.Chúng ta ăn đi.
Warren cầm xiên cá trên tay làu bàu:
-Ở cái Hawaii này không có nổi một nhà hàng sao mà phải ăn ở ngoài trời.Ăn cá ngừ dễ bị ngộ độc như chơi.
Swat lại cười:
-Thế thì đã có rượu giã độc.Anh khỏi lo.Chúng ta ở đây đặng canh chừng thằng cha thuyền trưởng,khi nào hắn tỉnh thì lại hỏi ngay thôi.
Cắn một miếng cá,Swat hỏi:
-Anh đã đọc được những gì trong cuốn nhật ký đó?
Warren lắc đầu thất vọng:
-Trong này ghi đủ thứ,có mấy đoạn tôi đọc chẳng hiểu gì.Lại có những hình vẽ quái gở thiệt.
-Đọc thử một đoạn đi.
Và Warren bắt đầu đọc.Giọng anh ta lúc này khàn khàn vì mùi khói cay:
"Tôi gặp một thứ thật kinh khủng,kinh khủng nhất mà có lẽ tôi chưa từng thấy lần nào.Nó giống bạch tuộc,không,không giống lắm vì những xúc tu của nó dài đến mười mấy mét....Thế là tôi đếm được có hơn mười cái xúc tu như thế.Để tôi thử diễn tả màu sắc của nó trông tởm đến cỡ nào.Chỉ một màu đen,đen hơn gỗ mun,giống màu của bầu trời vào tháng 10 và thỉnh thoàng lấp lánh màu vàng và trắng.Còn nữa,cái đầu của nó núp ở đâu đó và dựa vào sóng biển nó gầm lên những tiếng giống như tiếng lợn kêu:éc...éc...và thỉnh thoảng là tiếng kít....kít...kít...kéo dài đinh ta.Tôi không thể tưởng nó là cái quái nào ở Bắc Cực lạnh giá này.Chính thứ chất độc như keo không màu phun loạn xạ của nó đã làm con tàu to lớn như chìm xuống dưới lớp sóng dữ dội........"
-Thôi.Đủ rồi.Đừng đọc nữa!
Warren cảm thấy rợn tóc gáy khi đọc những dòng trên.Anh ta thề sẽ không đọc nó lần thứ hai nhất là trong buổi tối tĩnh lặng thế này.
Swat cảm thấy khát nước và lấy ra một chai nước suối.
-Một con quái vật à?Như mô tả thì chắc không phải ông ta bịa ra.Theo như nhật ký thì có thể đó là một loài bạch tuộc bị đột biến gen.Có thể lắm.
Warren gật gù:
-Tôi thật kinh tởm loài đó.Mà còn những hình vẽ nữa,tôi không muốn nhìn lại mấy thứ đó đâu
Swat giật lấy cuốn sổ và xem một mạch.Đó là một quyển sổ có bao bằng da dê và giấy nhám.Swat đọc trong sự hồi hộp.....
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9