CÔ GÁI HAI PHẨY RƯỠI thái san
thaisan 22.02.2008 15:06:24 (permalink)
CÔ GÁI HAI PHẨY RƯỠI PHẢI ĐÁNG YÊU

 
 
Trước năm bẩy lăm.
 
Tôi cũng nhập ngũ như các anh chàng lính chứ bộ. Người ta gọi chúng tôi là nữ quân nhân. Nhưng mà không phục vụ văn phòng đâu ạ.
Cũng vào trại huấn luyện trên con đường Lữ gia, và học đủ món ăn chơi, của các chàng lính thực thụ, và rồi cũng ra trường đi chiến đấu được phục vụ tại vùng ba chiến thuật, theo cách gọi của miền nam xưa.
Tôi đóng quân tại gần khu ngã ba Trị an tức lối vào chiến khu “đê” nổi tiếng dữ dội, nói vậy chứ cũng cách ngã ba khoảng độ hai trăm mét về hướng đông, người ta thường gọi là khu miền đông nam bộ, đất đỏ nhão nhoẹt những khi đi chơi cũng như hành quân quần áo đỏ ngầu khi về giặt hết sức, may ra mới bớt mầu đất đỏ. Tôi sững sờ khi khám sức khỏe tức phải bỏ hết quần áo và chẳng biết họ khám cái gì ở đó nữa nhưng lúc đó không biết quê vì bạn bè đứa nào như nấy đều phải cởi và cởi nên chẳng đứa nào cười đứa nào.      
Gớm được thể các anh chàng trên bao lơn, trên các gác tầng cao tha hồ mở rộng con mắt chẳng biết có vui sướng gì không nhưng sau những ngày đó đàm tiếu đủ mọi thứ chuyện như:
-Như cô tóc uốn cong, cô thì nô he, còn cô tóc dày thì quá cỡ như bụi rậm giống như tổng thống bush, vân vân…
 
Tôi ra trường với cấp bậc trung sỹ tức cánh gà. Những ngày đầu mang lon tôi cảm thấy nó nặng nề thế nào, nhưng một thời gian quen đi. Đã vậy đi đâu lại còn được chào đàng hoàng, và tôi được nhận vào làm bên hậu cần của lính bdq phục vụ tại LĐ3 cũng gần chỗ ngã ba Trị an. Bạn bè gọi tôi là con Dung nhưng cũng có đứa cắc cớ gọi tôi là con Vụng đọc trại đi thành con Dụng vì tôi làm cái gì cũng phải đến lần thứ hai mới làm cho được lúc đầu họ chỉ giao cho tập họp lính tráng dắt đi ăn cơm sau khi đó tập họp dắt về, nhưng có bao giờ mà ăn cơm tất cả cùng xong được một lúc tập phải đi đều bước.
Chính tôi đứng ngoài hàng quân phải đếm đàng hoàng một hai một hai ba bốn v.v…nên cũng đôi khi tôi chẳng làm xong được công việc, làm các xếp trung úy trực la quá xá, dần dà cái gì rồi cũng quen sau vài ngày tôi cũng đã làm tròn bổn phận và còn được khen nữa là đàng khác. Về nhiều đêm tôi nghĩ về mình thì tự mình gọi mình là con vụng ý nói là vụng về.
Tôi cũng cần phải nói để các bạn hiểu và thông cảm cho vì sao tôi lại gia nhập quân đội.
Tôi quen được một người bạn trai là trung sỹ Huỳnh công Phố, là một người đa tài, hát cũng hay, mà vẽ cũng đẹp, vì thế nhiều người nhờ vẽ bảng hiệu và vô tình khi nhờ vẽ có một nàng tên Lệ Hải vẽ cho một bảng hiệu rồi yêu chàng ta luôn sau một hôm rủ đi uống tại quán bar, thường nghe nói quán bar là nơi của các chàng trai nên tôi cũng thắc mắc thử đến một lần xem sao. Tôi cùng hai người đến vừa bước vào thì nồng nặc mùi rượu trong quán bốc ra, tôi đã định chạy những mùi xú uế đó, nhưng lệ hải nói ngon ngọt với tôi rằng:
-Chần chừ em uống với  chị chỉ vài giọt rồi chạy cũng được sao vội chi, nghe vậy tôi bèn ngồi theo chị.
Tôi phải nói, chị Lệ Hải là một người có uy quyền với lũ giang hồ nên chỗ chị ngồi thấy mặt là chúng tránh hết. Tôi cũng chẳng muốn bất lịch sự vì đã theo đến đây mà đòi về thì hơi kỳ, và chị cũng nói:
-Không lẽ chưa kịp ngồi ngay ngắn thì đòi về ư.
Đã có hai ly nước mầu vàng sậm được đưa đến với tiếng mời:
-Hai chị xơi nước kèm theo câu nói, nếu hai chị không đồng ý thì em đổi ạ.
Tôi thắc mắc chẳng hiểu sao nổi những câu chuyện  như vậy nên quay qua chị hải hỏi:
-Sao họ tử tế quá zẩy hả chị, nói cho em biết.
-Cái thằng này (chỉ ngay mặt anh chàng rót  rượu) tao đã đập cái ghế vào đầu nó mà chẳng dám nói năng gì cả. Và được sự trả lời:
-Thưa chị, chuyện xưa em quên mất rồi.
Rồi đi vào bàn, qua quán cà phê ngồi, khi tôi nhất là tôi cũng tập tễnh tợp một ly rượu, tức là hai người cùng uống hai ly rượu rhum vừa xong. Tên quán là lapagode. Vừa bước chân vào quán đã thấy đứa chạy ra khúm núm mời cả ba vào vừa hỏi hai chị và anh dùng chi ạ?
Chị Hải đã chỉ vào ngay mặt một người tướng có râu quai nón nói:
-Chỗ này đâu phải của dân cải lương đến bây?
Người vừa được hỏi phải nói nhanh:
-Thưa chị em làm thật nhanh và đi ngay bây giờ ạ. Bất chợt chị hỏi người đó:
-Mày biết thằng dê húc càn bây giờ nó ở đâu không vậy?
-Chắc nó đi mỹ rồi chị ơi.
Đi lên trên lầu một bàn tiệc rộng rãi chẳng có thể nơi nào so sánh được bằng, ôi toàn rượu ngoại không hè, mà uống xếch (tức không đá). Cả bàn đều mời chị hải và tôi.
Ai cũng lạ, mà anh phố lại càng khiếp sợ vì anh đoán chắc là thứ dữ nên anh chỉ sợ chúng hoảng nhầm anh thì nguy to. Có lẽ bản chất của chị Hải có quen biết ai chăng. Suy nghĩ cũng chẳng trả lời cho tôi được một câu nào hơn.
Chị cũng chẳng từ chối và mời chúng tôi cùng vào. Thế lại một chầu rượu nữa phải đến, tôi cắn răng uống như thuốc độc.
Xong tôi theo chị Hải vào trong phòng service tôi tự nhận, có một chuyện gì mà mình chưa hiểu hết được, đang lúc suy nghĩ tôi chợt nghe một tiếng hét nho nhỏ, thì chợt tôi thấy một anh chàng mp (military policemen) cũng đang đứng gần chỗ đấy, trên lưng dây da của hắn cũng đeo nhiều thứ như: bộ còng tay, gắp đựng đạn của súng colt bốn lăm, một chiếc dao găm, những hắn không mặc sắc phục mp nên tôi cũng chẳng để tâm mấy, những chị Hải vẫn theo mắt dòm chừng một cái gì đó mà tôi chẳng hiểu và chưa hiểu nổi những trong tôi chỉ thấy một điều lo lắng gì đó mà chưa hiểu nổi. Chợt nghe một tiếng động rất êm ái và có tiếng cô gái hét to:
-Không được, cái thằng mất dậy này, cứu tôi cứu tôi. Chị Hải thò tay vào lưng quần dây đeo của thằng mỹ rút thẳng con dao găm hắn đang đeo  chạy như bay vào chỗ tiếng kêu.
Chúng tôi chạy theo chị thì chợt nhìn thấy một người bị máu chảy ngay bụng ngấm ướt vạt áo ngoài, chưa hiểu sự việc xẩy ra quá nhanh chóng tôi định hỏi những lại thôi. Anh chàng mp có vẻ xoắn xít vì người bị vừa đâm lại là người Mỹ. Chị hải nói bóng gió mà chúng tôi đi theo không hiểu kể cả anh phố:
-Cho nó chết chẳng ai tiếc.
Tôi và anh Phố chẳng hiểu làm sao, nhưng cũng manh nha một điều gì chưa hình thành, như cô gái có tiếng hét bị hiếp đáp hay làm nhục gì đó thôi chứ chưa ai hiểu rõ câu chuyện. Người mp chạy vào và rồi gọi máy tên là HT1 cứu cấp. Khoảng dăm phút có xe cứu thương đến khiêng nạn nhân lên xe, và xe chạy. Tôi đứng tần ngần xuôi theo chuyến xe cứu tử.
Vài ngày sau gặp phố thì báo ngay. Nói đừng xúc động nghe:
-Cái anh chàng bị đâm hôm đó chính do Hải giết đó hình như chết rồi.
-Sao anh nói là Hải?
-Ừ chứ sao, vì bước vào trong hắn đang hiếp con nhỏ bán bar đó nên máu nóng hải nổi lên, chính vì những cái như vậy nên ai cũng sợ Hải là vậy.
-Những sao Hải không cho chúng mình biết ngay đó?
-Hải cố tình vậy mà vì không muốn cho điều tra nữa thế thôi. Tôi thật kính nể Lệ Hải rồi đó, ngay lúc đó nếu mà chị có nói, tôi vẫn không tin, những nay thì tôi tin rồi. Thế những chỉ vài ngày sau, đã thấy mặt Lệ Hải ngay tại quán bar đó nữa rồi, chẳng biết tại sao mà có thể như vậy được tôi suy nghĩ  mãi vẫn chẳng ra, định sẽ hỏi phố những cuối cùng tôi cũng định chẳng hỏi chi, nên câu chuyện dần dần đi vào trong lãng quên. Chỉ được vài ngày tôi vẫn chưa quên được những chuyện gì đã xẩy ra, kể từ hôm đó tôi chặn đường Hải để hỏi:
-Chị hải kể cho nghe câu chuyện hôm đó.
-Em có đủ can đảm để nghe không đã nào?
-Vâng em lấy hết can đảm thưa chị?
-Trên cái bàn ăn, một thằng mỹ to con đang nhà hàng sờ soạng, xui lúc đó trúng ngày có tháng, tay chân bẩn không thể tưởng, cũng không sao đi, đó là cái chuyện tình dục của chúng, nhưng nó còn kêu thằng đầu bếp nữa cũng là mỹ, cố giữ cho chúng hiếp con bé, cũng được đi, nhưng chúng còn lầy đồ vật nhét cả bó đũa vào trong đó nên chị ngứa mắt quát và trị chúng, nhưng chúng vẫn không buông tha cho con bé, khổ tội con bé mới có mười sáu chưa biết tình dục là chi, tức còn nguyên, con bé van xin chúng chẳng quan tâm, chị lên tiếng tằng hắng, chúng chẳng coi vào đâu, nếu chúng chột dạ bỏ đi thì chị cũng chẳng để ý làm chi nữa, và rồi cũng cho qua.
Có ý nghĩa là cô bé nào nếu làm cho mỹ thì phải chú ý đến việc tình dục, kẻo có ngày  chúng thịt cho chẳng biết kêu ai, nghĩa là chúng sẵn sàng làm tình với bất kỳ, chỉ sơ sẩy tức mình không phản ứng mãnh liệt, với chúng tưởng đồng ý rồi mang ra vài đồng đô để trấn yên mà thôi cho nên nhiều đứa con lai sẽ rơi rớt trên đất nước này chứ chẳng chơi. Đến bây giờ mới thấy rõ, những thời đó chị cũng đã biết rồi.
Không phải một chuyện, mà nghe đâu còn chuyện sau nữa khiến cô gái trẻ hơn phải uống thuốc rầy để tự tử quyên sinh, những câu chuyện như vậy xảy ra nhan nhản, chỗ tôi thường đến hoặc chỗ các bạn đồn về, nên tôi cũng chẳng còn ngồi yên, phải xin vào lính cho cơ thể nó dạn dày sương gió có thể đối phó nổi lũ giặc sinh dục, giới tính nhưng làm sao được, nước VN mình là nơi dung chấp cho bọn giặc mũi lõ sao mà trốn chạy được  mình cũng chỉ lặng thinh, nghĩa là đến dâu hay đến đó. Nói như vậy còn hiền việc mang con bỏ chợ như người đi làm việc nước ngoài khi bị hiếp, có gọi điện thoại về cho trưởng ban hợp tác lao động quốc gia họ cũng còn khuyên đừng nên thưa kiện gì vì chẳng được ích gì lại bị phanh phui ra mọi chuyện làm nhục thêm chứ ích lợi gì vì ban hợp tác đã ăn chia hết rồi, chính mình còn bị lợi dụng cả thân thể của con gái đàn bà nữa là chuyện thằng tây, lại thì chẳng nên coi thường.
Những bản chất mình muốn hành động, là mình muốn trau dồi cho mình trở nên cứng cáp thì phải vào lính rồi cũng rất nhiều vụ xẩy ra nữa, mình mới mở rộng tầm nhìn của mình hơn nghĩa là chẳng thể nào vì chính bản thân các cô gái vn tự nguyện để kiếm tiền, vì nhu cầu cuộc sống, cách này cách khác họ thêm ra, tự nguyện làm những công việc đó như lấy cớ làm bồi bàn, làm thư ký, làm nhân công, làm bồi phòng là những cơ hội cho bọn mũi lõ tây phương làm trung tâm dưỡng quân và rồi chúng thấy gái vn quá trẻ, hiền, dễ tính, đẹp, nhí nhảnh, cuối cùng rẻ riền, không bệnh hoạn. v. v.. mình lại hối hận về suy nghỉ của mình.
Và tôi cũng được chuyển về hậu cứ và phụ làm bên ban bốn, phụ thuộc ban quân lương bên hậu cứ của đoàn thuộc đại đội bốn, kể cũng được vì thuộc lính việt nam nên không sợ sệt bị bọn ma tới khuậy tung nên cũng vui. Khoảng thời gian  đầu cũng ra phụ làm bên tiếp liệu, chỉ việc phát quần áo, tiền lương, hay đồ quân tiếp vụ….
Đó là những năm sáu chín.
Tháng lương đầu tiên được có bốn trăm đồng tôi gửi trọn về cho mẹ, không chi dụng đồng nào, những tháng sau thì bắt đầu biết tiêu tiền, mẹ khuyên, nên chắt chiu giữ lấy một chút ít khi cần thiết chi dụng, và càng ngày càng tiêu hay hơn nữa, để cố giữ chút ít về sau theo kiểu:
-Tích cốc phòng cơ, tích y phòng hàn, nên tôi cũng dành dụm, tuy nhiên cũng gửi mẹ chứ chính bản thân chẳng thể giữ được, mẹ chỉ cười khi tôi nói vậy thôi làm như mẹ giễu cợt cho vui, trong lòng mẹ cũng muốn sau này hữu sự thì có mà dùng, tôi chẳng ý kiến vì rằng những lời mẹ nói thì như khuân đúc vào lòng làm sao mà bỏ ngoài tai được. Mẹ nói vừa thương con vừa muốn chiếu con muốn gì mua sắm mặc:
-Con muốn mua gì nhưng cố gắng tiệm tặn một chút để khi nào quá khó mình có cái mà dùng, con ạ.
-Thưa vâng ạ.
Từ đó tôi tiết kiệm là quốc sách, nhưng phải biết đừng tiết kiệm cho thằng khác hưởng là không được đâu ạ.
Mẹ tôi hiểu tôi rất nhiều nhưng có điều bà ít nói làm tôi ngại ngần, chưa rõ ý định của mẹ. Tôi thương mẹ, nguợc lại mẹ cũng yêu mến tôi, và bắt đầu từ hôm nay bà chú ý đến tôi nhiều hơn. Có lẽ vì bắt đầu quan trọng đến bản thân tôi vì tính tôi hay dễ dãi. Có lần mẹ nói vừa dậy:
-Đàn ông nông nổi giếng khơi,
Đàn bà thăm thẳm như cơi đựng trầu.
Bà mẹ nói như vừa dậy con:
-Con đừng thấy đàn ông vậy mà buông lỏng cơ thể đó nhé con gái à.
-Thưa mẹ con nhập tâm. Thế những mẹ cũng biết con đã là lính cơ đấy.
-Lính cái cũng oai lắm đấy, đẹp, nhưng nhẹ dạ lắm đó, vì lúc nào cũng ỷ mình là lính chẳng biết sợ ai mà, cho nên dễ chết.
-Không đâu mẹ, mẹ yên tâm an tâm nhé con ru cho mẹ ngủ an toàn và khỏe, có những loại giặc không phải là để bắn mà nó là lưới tình cơ đây cô bé của mẹ ạ.
-Thưa mẹ con biết cách gỡ lưới đó mà. Tôi nhìn mẹ mà lòng vẫn vương vấn những lời nói có vẽ lảng vảng mãi trong đầu. Nó là cái gì?
Những buổi chiều tà, tôi lặng thinh nhiều hơn, những năm mà anh giúp đỡ tôi nó luyện quyện những tơ trời hay bóng dáng một người tuyệt vời, làm cho tôi bước chân loạng choạng như con ngựa, vướng phải sợi tóc người, dài đến độ có thể té ngã thế mới đáng sợ chứ vừa đâu.
Tôi yêu anh mất rồi, dù biết tôi chẳng là gì trong con mắt của anh, những tôi vẫn hy vọng là có một ngày tôi sẽ đoạt được chiếc vương miện là ngôi chủ của trái tim chàng, và chàng sẽ phải nói với tôi những điều lịch, gần, dễ thương, êm mát, quyện chung với không khí  của tơ trời trong đó có tôi và chàng.
Một tình yêu vô vọng.
Chúng tôi sẽ đi đến cuối của vòm chân trời hồng sáng hình ảnh của hai người, sẽ chiếm ngự tung ra mọi ánh hồng trong tương lai, hào quang làm cho mọi người ghen hờn, từ đó những người đàn bà con gái nghe xúc xiểm,  nói xấu, dèm pha vì chẳng bao giờ có người đoái hoài, lại là đầu dây mối nhợ làm phiền kẻ khác tung những cái đòn ghen rối mù.
Họ bắt đầu dặt chuyện tôi.
Cả gia đình tôi đâm hoài nghi rằng tôi là cái gì mà lại thế nọ, lại thế kia với anh được thế mới lạ. Có thể họ tưởng tôi là một chất acid, có thể tưởng tôi là một nữ yêu  ma, có thể tôi là một kẻ quen dụ đỗ các đàn ông trong thế giới, kể cả những thời gian mà họ gán cho tôi là đi làm trong sở mỹ, họ còn đặt thêm nhiều điều không tưởng nỗi như có cái đó to hơn, làm tình hay hơn, dùng không phải bằng thường tình mà là bằng mồm, miệng, đường lưỡi
Cái đó họ nói, tôi học được ở những người Mỹ xâm nhập nước ta, và rồi phản lại nước ta, bây giờ đang tập tành cho trai tráng Việt. Có thể họ cho tôi là con hồ ly, chuyên dụ người, làm hư hỏng cả một thế hệ nhưng họ đâu biết những người đó lại là những người, nguyên trạng hình người ngồi trên cao chỉ chỉ, chỏ chỏ, sai khiến để lấy tiền, vật chất tìm cách xoi mói mọi câu chuyện để khai thác tiền bạc, gái, nhà lầu, xe hơi.v.v…
Ai cũng nói tôi là kẻ ba phải, những riêng anh, chỉ nói tôi là kẻ hai phẩy rưỡi phải đáng yêu của anh ơi.
Không biết dựa vào đâu mà anh lại nói tôi thế nữa, chính tôi cũng không biết nữa.
Bên kia bàn có tiếng lè nhè những lại mang tính chất thơ, đang ngâm nga bài thơ con cuối:
-Kính thưa các bạn, tôi xin kính ngâm tặng các vị bài thơ bạn tôi anh thi sỹ PHAN VỊNH:


xuân về hoa nở én bay
tình bạn yêu mến thảo ngay mới là
bạn gần cũng có bạn xa
bạn học, là một.
bạn nhậu là hai.
bạn qua đường đời, là ba
sao nhiều thế không biết nữa chứ
bạn tôi gồm đủ hạng người
 
Thế mới đáng sợ như: tai tử kỳ, như hàn tín, như lỗ trí thâm, lý quỳ, như t. u. viên d n v,v…
chân thành đoàn kết cuộc đời thêm tươi
giao hảo giữ lễ giữ lời
giúp nhau san sẻ gặp thời khó khăn
tuy xa mà tấm lòng gần
ghi nhớ kỷ niệm xin đừng quên nhau
trên đời lắm cuộc bể dâu
mến nhau xin nhớ mấy câu chân tình.
Có tiếng đàm tiếu:
-Bài này của Phan Pịnh viết riêng tặng các bạn thân mến. Xin các bạn cho thinh lặng vài phút tôi ngâm thật nhanh nhẹ bài này, trước khi ngâm xin một tràng pháo tay cổ vũ. Một tiếng hôi trọ trẹ.
Những tràng pháo nổ râm ran như tiệc tùng thực sự. Tôi cố nhìn ai vừa nói câu đó thì ra Lân.
Lân nói tiếp:
-Thơ của phan vịnh chỉ nhờ thái san thì mới có hứng chứ người khác (nàm thao) mà hiểu được. Chợt có tiếng:
-Lố bịch.
Đúng quá rồi phan vịnh mà thái san đọc là lố bịch…
-Tất cả mọi người đồng ý. Họ đồng thanh nói lên câu này khi một chàng công an khu vừa bước vào. Tôi nói đểu:
-Xin anh chàng mới vào quạt cho thái san thì mới hay hơn. Thế không biết thế nào mà chàng công an cũng đứng phắt dậy cầm cái quạt giấy nói to:
-Để tiếp tục chương trình, xin mời nhà văn thái san ngâm giúp.
-Ngâm, tôi ngâm thì lố bịch lắm thưa quý vị. Người ca cũng vui vẻ nói:
-Tôi sẵng sàng quạt cho anh, vui các bạn bài (bạn tôi) của phan vịnh, xin quý vị cầm trí lắng nghe. Lệ Hải nói:
-Trước khi ngâm bài thơ cho lệ hải phát biểu đôi lời. Như ý bài thơ của bác vịnh, thì tôi thấy bạn mà còn quý mến khó khăn như vậy, nên chúng ta chung một mẹ còn khó khăn hơn với nhau nữa sao? Tôi thấy anh phạm duy nói:
 
-Mẹ việt nam, mẹ việt nam, các con xúm xít lại thì mẹ tha cho. Còn tôn nữ thị ninh nói:
-Họ không thít cộng sản những họ muốn sẵng sàng phát triễn thì ta cùng  nhau phát triễn.
Đó là tôi nói theo kiểu đơn sơ mộc mạc, nhưng mà là một tiếng nói của một nhà nhạc sỹ cố cựu việt nam.
Nhưng xin các bạn đừng cho tôi thêm năm mươi nữa, kẻo tôi biến thành ba phải đó nghe không các bạn.
Hiện tôi đang được các bạn ưu ái nói là hai phẩy rưỡi.
Những dù sao khi nếu các bạn viết cuốn hồi ký, thì các bạn cũng phải theo tôi và như tôi.
Là nhất định phải viết thêm câu cuối:
-Chúng tôi cám ơn bác và đảng đã cho chúng tôi có được ngày hôm nay, cái này của chung, của cả hai miền mới có được, chẳng ai tạo hẳn, và dâng tặng ai cả, nghĩa là cuộc sống được cho đến ngày hôm nay cũng là do chính lòng và tâm của mọi người, suy nghĩ và đi được đến bằng cách nào, các vị chẳng thể biết trong lòng từng người, vì cuộc sống có thể dâng tặng không cho người nào đó cũng có thể.
Nhưng nói chung, đa số chúng ta, người việt phải suy nghĩ chín chắn hơn đừng vọng động, đừng suy tôn ai quá đáng, nhưng phải cần có một trái tim, trái tim nhân hậu.
Một tràng pháo vang dội truy tặng lệ hải, làm  phố cúi mặt không biết nói gì thêm, cười nhe răng không đều, làm mọi người càng say mến lệ hải như một vị thần tượng, nay biến thành cô gái hai phẩy rưỡi phải đúng chuyên chính. Tối đến, nàng bắt tôi về phòng riêng tại con đường nguyễn văn thoại (cũ) vào một căn phòng đã có hai người canh gác sẵn một nam một nữ có vũ khí đàng hoàng, nàng có nói với tôi rằng:
-Em cần bất cứ cái gì nên đến với chị. Thứ hai là ngay bây giờ em muốn, cần một chuyện gì cũng được chị sẽ làm cho em một chuyện chưa bao giờ chị nuốt lời, có thể về nhà em suy nghĩ nhé, nói xong chúng tôi chia tay cuối đường, chợt tôi giật nẩy người vì một anh chàng chuyên săn bắt mèo đêm, còn gọi là tiểu hổ đem bán sang trung quốc, như vậy nhé hẹn gặp em sáng mai sớm hơn thường lệ.
Thứ hai tôi kể chị hải nghe chuyện con gái vn lao động nước ngoài, đến nỗi phải kêu cứu nhưng, mẹ chúng nó ăn dơ với nhau hết trơn, có đứa nào nó biết và cần biết cái gì, bao nhiêu tiền chúng vơ vét hết vào túi chết ai mặc, chúng chẳng quan tâm.
Cuối cùng đa số chị em việt, đi làm thấy vậy chạy vào chỗ cha hùng xin trợ giúp. Lm cũng chỉ biết cách kêu cứu luật sư giúp đỡ mà thôi, tiền mất, chì mất, không biết cách nào, gia đình thường phôn qua xin lm cố cứu lấy con cho họ mà thôi, thế là công việc hợp tác lao động nước ngoài chấm dứt từ đó.
Trưởng ban kiêm công ty nhận hợp tác lao động việt nam khuyên nhủ chị em đừng làm toáng lên sẽ chỉ xấu hổ mà thôi, không được bồi thường gì đâu, cuối cùng câu chuyện chấm dứt, tất cả về không thương lượng gì hết bồi hoàn gì là xong thế thôi.
Vì nói ai bồi thường bây giờ đó là tiền vật chất, còn tinh thần của họ mang ném cho chó chúng xơi hết rồi.
Gia đình tập trung mọi tiền bạc hay kiếm vay mượn hoặc bán chác bất kỳ để bằng được cho con em đi làm cầu mong cải thiện đời sống, cuối cùng con em họ bị cải thiện thành ác, đã trót thành trét phải kiếm cách để cho trả bằng được cái nợ trước mắt là tiền bạc chi tiêu cho người lo lắng chạy chọt để đi làm nước ngoài, bây giờ trở thành không chỉ còn một cái vốn trời cho là còn đôi chút, nếu biết suy nghĩ ta thấy cũng khó cách chữa huống hồ là cứu cánh của gia đình, về cũng chết, không về cũng chết, vậy phải về làm sao cứu chính cha mẹ, cuộc sống, trả nợ nần vay mượn trước khi đi nên là điều nan giải.
Tôi đem chuyện này nói với chỉ hải:
-Chị thấy những người mà đi hợp tác nước ngoài bị cưỡng bức như vậy cuối cùng chẳng còn manh giáp để về nước theo chị nghĩ sao?
-Nếu em tập hợp được tất cả thì em đưa đến cho chị sẽ giúp đỡ hết cho chị em bán hàng cho chị. Suy nghĩ rồi tôi hỏi tiếp:
-Thế chị cho họ làm việc gì?
-Bán bia hay càfê ôm.
-Thế thôi sao?
-Chứ chính nhà nước tạo nên chứ ai.
-Vậy tất cả những chị em bán hàng đều cả thế sao?
-Vì họ tạo nên nhiều cảnh trớ trêu, tương tự như vậy, thí dụ như bồ của một ông lớn chẳng hạn, chơi bời nó những không nuôi nổi nó, với cái số lương bọt bèo. Nếu không tạo ra những chị em như vậy thì tạo ra những ông cán bộ suy sụp, thoái hóa, biến chất cũng có khác chi đâu hả em.
Một số gian hàng càfê bắt đầu ra đời.
Mọi người đổ xô vào trách ai thì không biết chứ thường trách nhà nước là tại sao không biết quản lý lại cho mở những quán như vậy, cùng lúc trên mạng tức trang web có trang quanlavn.com, các bạn vào mở ra coi toàn những cô gái hơ hớ trần truồng và cách làm tình điệu nghệ, miễn sao lấy tiền của thiên hạ được là thành công, mà lấy của ai, đa số các cán bộ dùng tiền nhà nước đi bia, càfê ôm chứ ai có nhiều tiền dư thừa, mặc mọi người trách phê phán, kể cả bà xã ca củng các ông có phương tiện để làm thì làm gì. Dù muốn hay không nhà nước phải nhận một phần nào trách nhiệm về chính mình. Vì sao à. Vì để các cbcnv làm sai đường lối chủ trương cuối cùng dân chịu hết.
Lệ hải đón cứu giúp cũng chỉ được một số trên đầu ngón tay mà thôi. Nhất hổ nan địch quần hồ, bèn phải chịu thôi. Những chị cũng nhờ bạn bè tiếp tay cũng chỉ được một số trong lòng bàn tay không thể xuể được, những khi gặp lại ai cũng lắc đầu quầy quậy than không biết ở đâu mà sao nay con gái đàn bà nhiều thế không biết nữa zậy. Cuối cùng dùng chữ giang hồ là:
-Bó tay.
Tôi thường ít khi dùng ngôn từ mất dậy đó đâu vì nó hạ cấp làm như gia đình mình chưa biết dậy con.
Mà đúng sự thật như vậy. Chị hải thường nói chúng bây tập tành đừng dùng chữ giang hồ mặc dù chúng mình giang hồ những không dùng những chữ nghĩa như vậy như: bó tay, quên đi, hay biến đi.
Nói đến đây thì chúng tôi nhìn qua quán càfê có một chàng trai miền bắc nói với một cô gái tên lệ:
-Em có thể đi với anh được chưa?
-Và chỗ nhà trước định mở trường mẫo giáo hoa hồng sau không mở lại mở quán bia hơi và cuối cùng thành nhà trọ chứ gì. Quay qua chi hải và hỏi:
-Em có được quyền được đi chơi với anh này không ạ thưa anh chị?
-Những hai đứa đi đâu?
-Ảnh định vào thanh vy phòng trọ.
-Chưa được, vì cuộc sống của em chưa ổn định. Khi nào ổn định sẽ đi nhé.
-Thưa chị vậy ổn định là sao?
-Tức em mua được chỗ ở đã và làm việc chuẩn để ổn định cuộc sống chứ, sau đó là của chúng em, chẳng ai có ý kiến thêm gì nữa nhé.
-Thưa vậy, ngày mai chị mua nhà dùm chúng em đi được không ạ?
-Được chứ những các em chuẩn bị tư tưởng chưa?
-Chúng em cám ơn anh và chị hải nhiều lắm cho đến ngày nay em đã tạm ổn. Cha mẹ em và anh gửi vào cho chúng em tạm đủ đấy, nếu chị có thể coi lại và chuẩn bị cho em nhé.
-Chị hứa chỉ trong ngày mai thôi là xong.
Buổi chiều xuống lắm rồi. Cả bốn người đi thong thả lắng nghe nhịp đập của thành phố và những nhộn nhạo, của cuộc sống đang bươn chải, vươn dài hơn, hơn mãi ra, người người kéo đến thành phố ta tràn ngập để sau đấy dấy lên những nỗi lo ngay ngáy của bao con người bao cuộc sống đầy ắp, như những ngọn cỏ đang bị những cơn gió đùa thật mạnh và thật là mạnh, vì no đói, cơm, áo, gạo, tiền, và bao lo toan mọi người phải dù sao cũng phải đương đầu.
Và tất nhiên trong những người đó có một số người đang thầm cám ơn chị hải. Đã cho họ có được những ngày hôm nay, dù chỉ là một hạt cát thôi, nhưng nay đã khác xa rồi, cuộc sống đã cứu chính con người dù cuộc sống đã đầy đọa chính con người.
Những trái tim nhân hậu không hề thiếu lại cứu sống con người rồi từ đó lan truyền mãi tận cho đến ngày hôm nay nhận chân được sự thật phũ phàng.
Lời cảm tạ:
xin cám ơn những gì đẹp nhất.
mà thượng đế đã dâng tặng con người.
xin cám ơn những gì đã bao dung.
cho chúng tôi có mảnh đất bình yên.
dù rằng mảnh đất đó chỉ trên thế gian này.
xin cám ơn chị Lệ hải một trần Thị diễm Châu mới, hiện đại.
 
                           
thái san 2005
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2008 15:21:11 bởi thaisan >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9