chuyện của Tôi
Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 56 trên tổng số 56 bài trong đề mục
Du Mien 19.07.2008 14:55:03 (permalink)
*****

- Uống thuốc đi rồi ngủ, đừng ngồi đan nữa con à. Sư Trúc tịnh dịu dàng vuốt tóc Khai.
- Con muốn đan cho mẹ chiếc khăn chòang. Mà Trúc tính biết ko, trời Sài gòn nóng ghê luôn. Chắc hẳn mẹ sẽ ko dùng tới. Nhưng con vẫn muốn đan. Len nè, cây đan nè, là quà mẹ đem lên tặng con. Mẹ chỉ cho con cách đan nữa. Con muốn mẹ thấy con làm được.
- Nhưng ngủ đi, sáng mai đan tiếp con.
- Con ngồi tí nữa nhé, chỉ chút xíu thôi.

Sự Trúc tịnh vừa quay lưng đi, Khai lại trở về với bao suy tư riêng mình. Đâu ai biết những khi ngồi đan như thế này, trong đầu Khai không ngơi nghỉ về anh. Khai nhớ Khai từng nói, Khai sẽ đan tặng anh khăn chòang, đan xong cho mẹ, Khai sẽ đan cho anh. mà giờ này anh đang làm gì nhỉ, chắc là anh đang đi làm, rồi trưa anh sẽ ăn gì, có ngon không, anh có ăn đúng giờ không hay lại mãi mê làm việc đến quên bữa. Ngày nối tiếp ngày, cứ thế đêm nào cũng bấy nhiêu câu hỏi đó được lập đi lập lại. Rồi những nỗi nhớ lại dâng lên xen lẫn sự mặc cảm. Giá mà em có thể nhìn thấy, em sẽ chẳng chạy đến nơi đây, dày vò mình trong bao nỗi nhớ, giá mà em không như bây giờ, em vẫn được thấy ánh mắt anh sáng long lanh khi anh nói về giấc mơ chúng mình và lòng em rạng rỡ. Em lại được nghe anh nói huyên  thuyên về đề tài hấp dẫn nào đó. em sẽ không tranh luận, sẽ im lặng lắng nghe như một học trò ngoan ngõan nuốt từng lời giảng của thầy, bỡi em biết sẽ có 1 ngày em chẳng thể nghe được giọng nói anh nữa... anh à, anh có nhớ em không, có trách gì em không khi em chọn con đường ra đi như thế... và anh, anh sẽ quên em phải không. Rồi sẽ có bao người con gái hòan mỹ, cố ấy xinh hơn em, tốt hơn em, không ngang ngược như em. Và nhất là, cô ấy yêu anh nhiều. Không như em.... em là kẻ trốn chạy, em bỏ tất cả....em chỉ biết chính mình, yêu chính bản thân mỉnh. cô ấy không như em....chưa bao giờ nói yêu anh dù rất nhiều lần trái tim em muốn thét thật to điều ấy. Và giờ đây, em lại càng không thể, không thể nữa rồi phải không anh... Giá mà, em lại được thấy anh, bằng xương bằng thịt trước mắt em, 1 lần thôi chỉ 1 lần thôi, để rồi mãi mãi em không còn nhìn thấy nữa, 1 lần được anh ôm trọn vào lòng, để rồi chẳng bao giờ em có nữa hay chỉ cần 1 lần, vỏn vẹn 1 lần anh đi phớt qua em, như đôi ngừơi xa lạ để em gặp lại mùi hương cũ. chỉ chừng ấy thôi....liệu có quá lớn lao không anh... đừng mà,nước mắt ơi, xin mi đừng rơi, mi.. mi định xóa nhòa tất cả trong ta sao.. không, không thể như thế. Ta chỉ còn chừng ấy ký ức thôi. Chừng ấy nuôi ta khắc khỏai trong hy vọng, tiếp nối giấc mơ. ta không thể để mi đánh cắp. tình yêu, ước vọng, kỷ niệm của ta, nó là của riêng ta, là của riêng ta mà...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2008 15:53:34 bởi Du Mien >
#46
    Du Mien 26.07.2008 14:42:22 (permalink)
    ...bao nghĩ suy cứ thế diễn ra đưa Khai vào giấc ngủ. Nó như 1 liều thuốc an thần cần thiết. Thiếu nó Khai chẳng thể nào chợp mắt.
     
    Bên ngòai màn đêm lại vây quanh. Đêm như một bản nhạc không lời mà những âm thanh mới chính là phần tự cất lên ý nghĩa của riêng nó.
     
    "Đêm nằm ôm giấc mơ sầu nghiêng đổ
    Tim ơi này... xin chớ vỗ lòng đau
    Van mi đừng thổn thức những nhịp trào
    Hồn yếu đuối vì sao mi đã hiểu?...
     
    Đêm nằm nghe tiếng gió buồn muôn kiểu
    Ghé bên đời cho lá khóc ngòai hiên
    Trí tâm ơi... lặng đi những ưu phiền
    Cơn rã rượi.. xin mi yên giấc ngủ..."
     
    #47
      Du Mien 27.07.2008 22:26:53 (permalink)
      Khẽ nghiêng mình , ta chào con nắng vội
      Nắng vô tư , trườn qua lối song thành
      Để mặc ta , giữa tuyệt vọng mong manh
      Nắng lả lướt ,nắng lan nhanh vội tắt
       
      Ta giựt mình , ôm con tim co thắt
      Dạ nhói đau , ôi sự thật phủ phàng
      Để lòng ta , đau đớn mãi không tan
      Niềm ưu uất , còn nặng mang khắc khỏai
       
      Ấy phải chăng , tình yêu ta mãi mãi
      Không vẹn toàn , như nắng phải lìa xa
      Để hồn si , ôm buốt lạnh ngày qua
      Hòa điệu gió , để châu sa hờn tủi
       
      Ta miên man , ôm gió hời thân cúi
      Dáng nhẹ nhàng , nhưng lủi thủi mình ta
      Không ... còn đấy chứ .. cùng hạt châu sa
      Là người bạn , khẽ choàng qua ánh mắt
       
      .................
       
      Thuận 1 tay ôm ngực trái, bước từng bước dọc lối hành lang bệnh viện. Nhìn từng dãi nắng sớm mai lòng nghẹn ngào đau đớn. Đã mấy ngày trôi qua, anh vẫn chưa liên lạc được với Khai. Khai của anh bây giờ ra sao. Em có biết anh giờ đây anh ước sao mình hóa thành cánh chim trời kia, bay thật nhanh về bên em. Ôm chầm lấy em, hong khô từng giọt lệ..... phải, phải rồi... anh sẽ về bên em Khai à. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Thuận... anh sẽ về bên em, ngay bây giờ anh sẽ ra viện, anh sẽ đi chuyến máy bay nhanh nhất anh có thể. Bất chấp tất cả, bất chấp tim anh đang co thắt từng hồi nó đau đấy chứ, nhưng không đau bằng nỗi đau anh nghĩ về em....
      #48
        Hoai Khuc 10.08.2008 09:48:15 (permalink)
        Cơn mưa chiều còn rả rít, tiếng gió vi vu làm cho lòng người thêm trỉu oặn, nổi buồn lan chiếm, cơ hồ như muốn làm nghẹn đi một con tim vừa trị liệu, nổi đau cứ thế nhân lên từng hồi một, khi Thuận nghĩ về Khai...
         
        - Thuận đã xuất viện 2 ngày rồi, nhưng mà lại không liên lạc được cùng Khai, lên mạng thì chỉ có mỗi khung nhỏ của màn hình trơ trọi, Thuận thật là xót xa... Khai giờ nơi đâu, Khai... em có nghe tiếng anh gọi tên em không em... về bên anh đi em...
         
        Ta không khóc, lệ tình cứ mãi
        Xuôi theo dòng, lan trãi trên mi
        Gọi em - em đâu hay gì
        Chỉ anh một cõi, sân si đêm tàn
         
        Hoàng hôn đã chìm đắm sau dãi đồi không tư lự kia, chỉ chừa lại một màn đêm vây phủ, không gian lại rơi vào thầm lặng cô độc, chỉ mỗi mình anh cùng chiếc bóng soi nghiêng trong căn phòng giá lạnh và nhớ về em....
         
        Còn 2 ngày nửa mới có chuyến bay đi về VN, đó là chuyến bay có thể nhanh nhất, mà Thuận lựa chọn... Thuận đã chờ, chờ 2 ngày qua rồi... nổi nhớ Khai hoà lẫn sự ra đi đột ngột của khai không liên lạc được, làm cho Thuận những ngày này không thể nào an lòng, dù chỉ trong giấc ngũ, nửa đêm anh cũng chợt giựt mình choàng dậy... vì một cơn ác mộng... Khai rời xa Thuận...
         
        Mỗi lần như thế, trong thâm tâm Thuận lại tự nghĩ, có phải là Khai đã thật sự rời xa anh không, anh tự an ủi lấy mình, không đâu, Khai yêu Thuận mà... Khai không thể nào ra đi đâu... không đâu.... và nếu như ngược lại thì sao... Thật ra trong lòng Thuận rối tung bao ý nghĩ không định hướng được đâu là xác thật...
         
        Càng về đêm, gió chao nghiêng càng mạnh và mang theo từng lớp sương mù, làm cho cảnh đêm thêm cô lặng, cái lạnh của đêm cũng thế mà tăng dần...
         
        Em, Khai...
         
        Sương từ từ rơi đọng trên cành lá.... ảo mộng dưới khung trời, và từ từ chảy dài xuống triền cành cây, lá, hoa... để rồi rớt vào hư không tư lự, lung linh, ónh ánh theo hướng chiếu của rạng đông...
         
        Ngoài trời đang ấp ủ một làn sương mỏng, từ từ được vén lên dể lộ ánh hào quang của khung trời đang mọc chầm chậm... Nhưng trong phòng u tối, với ngọn đèn leo lét soi chiếu làn tóc rối bời đang nằm rủ rượi trên đôi vai héo úa theo từng ngày tháng , Ánh mắt sầu đọng, vô hồn đang hướng về áng mặt trời... Bất động, không chớp... và rơi rỉ là giọt sương đang lớn dần trên mí mắt... lăn dài xuống đôi má sầu tư . Làn môi tím sẫm chợt nhiên rung lên khe khẻ...
         
        Trong tim chợt nhói lên niềm xao xuyến. Màn sương đang được vén lên dần dần... cũng như tâm cang đang được gội rửa bởi dòng châu khắc khoải lưng tròng, lấp ló trên rèm mi, soi bóng hồ Thu...
         
        Tia nắng xuyên mành chợt thức tỉnh chàng dậỵ chàng chợt ước, ước ao, mong muốn vô cùng, nhưng.... vô vọng...cô động...không gian từ từ chìm đắm vào đáy hồn dịu vợi...và thế là hết...chàng trồi dậy khỏi giấc mơ...tim cảm thấy nhói đau...
         
        Lòng chùng muôn nổi sầu đông
        Ánh hồng che khuất, mặn nồng lấp cao
        Rã rời, tầm với được saỏ
        Tay đùa không chốn, nao nao tất lòng

        Em Yêu, ấy là hình ảnh của anh trong bao ngày mong đợi... Mong gì khoảng cách không ngăn đôi, nhưng.... rồi những dòng thơ đang lạc giữa chợ đêm buồn man mác, mang theo từng nổi mất, được , chen đua nhau mà rơi trong những chờ thương mong...Đôi dòng thơ của đêm hoang vắng, anh đúc kết vào đây để nói rằng anh yêu và yêu em lắm...

        Nói yêu em,cho biển cuồng, sóng nổi
        Nói yêu em, cho mây dỗi nắng hờn
        Cho bờ hoang, hạt cát loạn từng cơn
        Cho hoang phế, về mơn man khờ dại
         
        Nói yêu em , tợ sóng tình trôi mãi
        Cho hoang sầu , bao chướng ngại dần qua
        Nói yêu em , đây lời nói thiết tha
        Cho tình nhớ , không phôi pha sầu muộn
         
        Nói yêu em, khi hoàng hôn vừa xuống
        Nói yêu em, chờ gió cuốn về mây
        Đem bình minh, ươm áo nắng thật đầy
        Hây hây đỏ, ngất ngây ngày vừa đến
         
        Hãy yêu nhau , khi con thuyền cập bến
        Để sóng tình , không chênh chếnh hoà loang
        Hãy yêu anh , khi em tuổi còn son
        Dìu nhau nhé , trên đường mòn nhân ái ....
         
        Hãy yêu anh, một lần và mãi mãi
        Sóng vỗ bờ, lụa trải những vần thơ
        Thuyền lênh đênh, nghe tình ái vỗ bờ
        Dường như gió, đón chờ ai dừng bến
         
        Hãy lắng nghe , cơn gió chiều lơ đểnh
        Đưa áng mây , từ ngàn bến xa xăm
        Hãy về đây , chia bớt những thăng trầm
        Vì đời ảo , luôn gieo mầm tang tóc
         
        Hãy lắng nghe ,chiều mơ em đừng khóc
        Hương hạ nồng, mùi tóc thoảng mong manh
        Bức tranh thơ, đôi mắt ướt long lanh
        Giọt ảo ảnh, trong xanh niềm hy vọng
         
        Là anh đó , một khung trời mơ mộng
        Bức tranh tình , mãi sáng rộng trần ai
        Hãy về đây , tựa mái đầu lên vai
        Để anh mãi , ru tình hoài muôn thuở
         
        Là anh đó, sắc màu lem niềm nhớ
        Vần thơ ru, tình lỡ mấy cung đàn
        Hạ rời xa, chiều tím thổi gió hoang
        Trời vần vũ, lang thang môi ướt lạnh
         
        Hãy về đây , khi hoàng hôn lẫn tránh
        Những bụi trần , giữa sơn lảnh heo mây
        Vẫn còn anh , còn mãi một vòng tay
        Ru tình nhớ , ướm tình ngây mộng ái....
         
        Thời gian rồi cũng êm ả trôi qua, đêm cũng đã lãng quên vào giữa yêu tịnh, chỉ còn lẻ loi một thân dáng, dõi mắt xa vời đến tận trời xa mà nhớ và thương.... Em... Khai của Anh...
         
         
         
         
        #49
          Hoai Khuc 14.10.2008 19:30:16 (permalink)
          Sự ngột ngạt của đất Sài Gòn làm cho Thuận choáng váng, 1 năm êm ả trôi qua thôi, mà dường như đối với Thuận thật là xa lạ , cũng nơi này, 1 năm trước, em... Khai của anh.. Đón anh về , buổi ban sơ khi gặp gỡ ta em điều mang trong mình một cảm giác lạ và mang theo cả sự hiếy kỳ, Khai.. Em thật hồn nhiên biết bao, em tợ như mặt nước hồn thu, chỉ chờ đợi cơn gió dịu êm lay động, để mang theo chút gợn sóng nhấp nhô trên mặt hồ để tăng thêm vẻ đẹp của riêng một góc trời... nhưng mà rồi.. 1 năm sau... Em đâu... Khai của anh đâu rồi... Em có biết là anh đã về rồi không Khai... Anh đã về nè em à... Mắt Thuận nhoè đi, anh mới hay rằng mình đã khóc...đưa tay lau vội dòng lệ vừa chợt lăn tràn lên má , thì tiếng điện thoại vang lên...
           - Ring... Ring... Ring
          - Hello...
          - Anh Thuận đó huh...? Anh đang ở đâu vậy anh... Duyên bên kia đầu dây...một giọng nói thật êm ái, mà hình như là Thuận chưa nghe qua bao giờ...
          - Xin lổi ai vậy... Thuận hỏi... Em nè... Em là Duyên...
          - Oh... Duyên đó à... Anh đang ở cổng số 2 nè em... Thuận trả lời và mặt thì ngó dáo dát nhìn lên phía những tấm bảng đang để số...
          - Em đang ở cổng số 2 nè, sao em không thấy anh vậy... Duyên trả lời bên kia...
          - Thuận lại chợt nhật ra là không phải , thì ra là số 7 mới đúng , tự dưng nghe Duyên nói thế , bất chợt những gì của 1 năm về trước chợt nhiên tràn về làm cho lòng Thuận bị giao động thêm một lần... cũng 1 năm trước, Khai đi đón Thuận, em cứ loay hoay nơi cổng số 2 mà Thuận thì đang ở cổng số 7 một sự trùng hợp lại tái diễn làm cho Thuận nhớ Khai nhiều hơn , nhớ thật nhiều, anh nhớ em lắm Khai à , em có biết không Khai , Thuận lại nghẹn ngào... Cơn đau anh lại trổi dậy, từng chút một nó cứ rỉ rả đau...
          - Anh... Anh Thuận... Tiếng Duyên bên kia đầu dây làm Thuận bừng tỉnh... Anh đang ở đâu...?
          - Oh.. Anh nói lộn rồi cổng số 7 em ơi... Thuận khoả lấp bằng giọng cười nhẹ... Được rồi anh đứng đó nha em tới liền... tiếng Duyên bên kia, hầu như là sợ Thuận đi đâu đó... ok Em...
          - Gác điện thoại, lòng Thuận chùn lại, 1 năm đã qua rồi , phải 1 năm rồi, mọi thứ đã thay đổi ư ! Em và Tôi... xung quanh vạn vật, mọi thứ đã thay đổi rồi ư ! có lẻ, và có lẻ không... nhưng trong lòng Thuận dám chắc 1 điều là tình yêu anh dành cho Khai không bao giờ thay đổi... có tăng chứ không giảm...
          - Sài Gòn vẫn tấp nập vẫn con nắng gay gắt đến ngạt thở, thỉnh thoảng chỉ có chút gió nhẹ qua, không đủ làm dịu mát cho người và càng không thể làm cho lòng Thuận dịu mát đi vì đã vắng bóng Khai...
          - Xin lổi... Anh là... một người con gái vóc dáng thật mảnh mai, khuôn mặt thật khả ái, đôi mắt tròn đen láy, một nụ cười thật có duyên , mái tóc dài vừa đủ chấm qua bờ vai, đủ để làm cho người đối diện say...
          - Em đây là... Là Duyên à... bạn của... của... Thuận nói chưa dứt câu thì cô gái ấy cắt ngay câu sau cùng
          - Dạ... Em là Duyên... bạn của Khai... Anh đứng đợi lâu không  ? Duyên vừa cười vừa hỏi... Anh đứng cổng số 7 mà nói là số 2 làm em tìm hoài không thấy...
          - Ờ... tại... tại anh nhìn không kỷ, vì lúc đi ra, anh nhìn cổng ra là số 2 , anh đâu biết là bên ngoài để khác nè... Thuận nói theo... nhưng mà trong Thuận lại nhớ về Khai , cũng lời nói này mà 1 năm về trước Khai từng nói qua , lòng anh lại gợn lên nổi buồn, anh lại im lặng đứng đó...
          - Mình đi thôi anh, Xe đang đợi mình nảy giờ kìa anh... để em kéo hộ anh cái vali này nha, qua kia đường là đụng rồi... Duyên vừa nói vừa đưa tay đở vali hộ Thuận...
          - Duyên... Thuận chưa kịp nói thì Duyên đã kéo vali đi rồi... Thuận đi theo Duyên nhìn dáng nàng mà Thuận nhớ Khai vô cùng... tại sao lại trùng hợp đến thế... 1 năm trước của Khai.. cũng là người đở vali cho anh, năm nay lại là Duyên... mà sao không là Khai... đi theo Duyên mà dạ anh ở đâu đâu... Khai... em giờ ở đâu huh em...
          - Anh tài chạy được rồi anh... Duyên đánh tiếng nói với anh taxi... Anh tài lên tiếng hỏi Duyên...Anh chị về The Sun Hotel phải không... Đúng rồi anh... Duyên trả lời...
          - Lại thêm một lần nửa làm cho Thuận ngạc nhiên... Thuận xoay qua ngó Duyên... Nàng chỉ cười mĩm... một nụ cười mang chút huyền bí , Nhưng Duyên thì biết rỏ, vì đã từng đọc qua nhật ký của Khai , nên Duyên biết rỏ Thuận thế nào, và từng nghe qua Khai nói nên Duyên muốn lập lại những gì của 1 năm trước , nhưng Duyên có biết đâu, những thứ ấy, những cái mà 1 năm trước làm cho lòng Thuận nhớ Khai nhiều hơn...
          - Dòng xe tấp nập qua lại, ngược xuôi làm choáng ngộp đi cả khu đô thị phồn hoa , ánh nắng chói chang xuyên tạt qua màn cửa, nhưng Thuận không buồn lách mình hay lẫn tránh đôi mắt mình đang ngó ra ngoài , dường như đôi mắt anh soi rọi từng người một để mà tìm... tìm một vóc dáng mà anh đang trông mong... biết đâu trong dòng người ấy, vô tình anh bắt gặp được vóc dáng thân yêu... và rồi tim anh lại nhói lên một cơn đau nghẹn... Khai đâu còn ở đây đâu mà tìm... Khai đã ra đi , đã rời xa mảnh đất thành thị này rồi, Khai đã bỏ lại hết tất cả đoạn đường thân quen, bỏ lại bao nhiêu kỷ niệm của Thuận và Khai... Khai đã không còn nơi đây,  mắt Thuận chợt cay... lòng Thuận thổn thức , con tim bật lên thành lời... Khai ơi... sao em không đợi anh về... Sao em lại ra đi , giờ đây anh trở về... sao em nở lòng bỏ anh nơi đây với bao kỷ niệm... Khai ơi Anh về rồi em ơi...
          - Anh... tới rồi anh... Tiếng Duyên gọi, làm Thuận chợt bừng tỉnh...
          #50
            Du Mien 15.10.2008 21:52:46 (permalink)
            ... đưa mắt hướng về Duyên, nén tiếng thở dài sâu vào đáy lòng ngực, Thuận nối bước theo sau.
             
            - An... anh Thuận... em... nhận chìa khóa phòng rồi ... mình... mình lên phòng nha anh...
             
            Vẫn ánh nhìn thay cho câu nói, Thuận nào nhận ra vẽ bối rối, ngập ngừng e thẹm nơi Duyên, khi lầu đầu cùng người đàn ông vào khách sạn. Trong Thuận giờ đây đang đắm chìm những khỏanh khắc về Khai. Mọi vật chung quanh dường như không hiện hữu.
             
            Thang máy đưa cả 2 lên tầng 3 khách sạn The Sun. Duyên lấp lửng đứng trước cửa phòng đôi giây chờ Thuận. Chợt 1 câu nói phát ra sau 1 chuỗi dài im lặng suốt quãng đường từ sân bay về khách sạn.
             
            - là 302...Mắt nhìn chầm chầm vào số phòng. Thuận không thể tiếp tục ghìm nén cảm xúc của mình, cái cảm xúc nhói lòng khi vừa đặt chân lên mãnh đất quê hương. Anh lao ngay vào phòng, dáo dát tìm kiếm, rồi tiến thẳng thật nhanh đến toilet... mở toang cửa... đứng tần ngần.
             
            - Anh sao vậy? anh có sao không anh? Duyên hỏang hốt hỏi.
            - Không, không gì.... Thuận buông mình xuống ghế miệng vẩn lập đi lập lại... không gì, không gì, không sao cả... mà trong đầu cuồn quay với bao suy nghỉ " em đang chơi trò trốn tìm với anh phải không Khai, em đợi đến khi anh tìm không ra em, em sẽ nhảy bổ ra cười khóai trá. Giờ em hãy nhảy bổ ra đi, câu cổ anh mà trêu ghẹo anh đi Khai...."
             
            - Anh chóng mặt huh, anh mệt huh anh. Duyên lo lắng đến kề bên Thuận, thật gần, thật gần, hỏi han, nhẹ nhè đặt bàn tay mình lên tay Thuận. Duyên cảm nhận  hơi nóng của bàn tay.- Chắc anh mệt lắm, ngồi máy bay lâu vậy mà. Anh đi nằm nghỉ tí cho khoẻ, rồi tắm nè, rồi mình đi ăn nè.
             
            - Và giờ Duyên sẽ về, và Duyên sẽ qua phải không? Thuận tiếp lời Duyên.- Duyên sẽ hỏi anh có đem thuốc nhuộm không, nếu có Duyên sẽ nhuộm và đêm nay....
             
            - Anh nói gí, em không hiểu?
            - Em không hiểu hay em cố tình không hiểu
            - Nhìn kìa, anh mệt lắm rồi. Anh nằm nghỉ tí nha, giờ em về, chút xíu em qua, mình đi ăn  nha anh, ăn món gì có nước. Vậy nhé.
            - Duyên à, đừng làm thế. Em không là Khai.
             
            Duyên thảng thốt trước lời Thuận nói, cũng lời nói như thế này Khai đã từng nói với Duyên. Đôi dòng lệ rươm rướm trên mi, Duyên không sao ngăn được.
             
            - Anh nói sao, anh đang cho là em đang giả Khai à, đang cho là em làm mọi việc như thế này để được lòng nơi anh à. Em biết Khai đã từng nghĩ vậy và giờ anh, anh cũng nghĩ vậy.- Duyên nất lên từng tiếng.
             
            - Anh... anh... đừng khóc, nín đi... em đừng khóc... anh... Thuận bối rối không biết làm sao, anh tự trách mình sao lại nhỡ lời như thế, vội vỗ nhè nhẹ lên đôi vai thon mảnh... em nín đi...
             
            Duyên gục đầu vào lòng Thuận. Nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào trong từng lời nói: - em đâu muốn làm vậy, em chỉ muốn cho anh cảm giác, mọi việc vẫn như xưa, chẳng lẽ em đã sai
             
            Bàn tay Thuận vẫn vỗ nhè nhẹ lên vai Duyên. Trong cùng một khỏang khắc 2 con người ấy lại chìm vào 2 khỏang trời với 2 ý niệm riêng tư. Ở Duyên, Duyên không hiểu sao nước mắt mình lại tuôn, vì dỗi hờn, vì bị trách oan, hay vì 1 lý do khác mà chính Duyên, Duyên không dám đối mặt với điều đó. Lắng đọng tâm hồn nghe làng hơi ấm từ người Duyên thầm thương trộm nhớ, lan tỏa nhè nhẹ. Cảm nhận từng cử chỉ Thuận nâng đôi càm mình....Đây là đôi mắt đầy mộng nước, Thuận lại làm cho 1 cô gái phải khóc vì mình. Khai của anh có khóc như thế này không, và khi em khóc có ai vỗ về em, lau từng giọt lệ cho em khi không có anh kề bên như thế này không... một mi mắt khép hờ, đôi môi hé nỡ....
             
             
            #51
              Hoai Khuc 19.10.2008 09:14:30 (permalink)
              - Trước một sự ngỡ ngàng như thế, làm cho Thuận thật bối rối , nhưng chỉ một thoáng trôi qua, đôi môi mộng, đôi mắt nhạt nhoà kia, làm cho Thuận càng nhớ Khai nhiều hơn , Em đã từng rơi lệ, ai đã từng lau đi dòng nướt mắt mà em khóc cho mình huh Khai... giờ đây em ở đâu, có biết rằng anh... anh đã trở về, cảnh cũ mà em nơi đâu...dường như Duyên nhận ra điều đó, nàng từ từ nới lỏng người mình ra đưa đôi mắt còn ướt mi mà nhìn Thuận , còn Thuận những cử chỉ như một cái máy, buông lỏng đi tất cả....
              - Thôi em về... chút em qua... anh nghỉ ngơi tí đi nha anh... Duyên vừa nói xong, chân nàng cũng vội bước ra cửa, như là đang trốn chạy... bởi trong lòng Duyên có gì đó đang đè nặng nơi trái tim yếu đuối... đoạn đường về nhà không xa lắm, nhưng hôm nay dài đăng đẳng... bước chân vào nhà con người duyên mệt rả rời , nét phờ phạc hiện rỏ lên khuôn mặt, làm cho dáng người thon nhỏ ấy dường như mất đi sự sống...
              - Con sao vậy Duyên... nhìn nét mặt u sầu rủ rượi của con mình....Mẹ duyên đánh tiếng hỏi, khi vừa thấy Duyên bước vào nhà, đôi mắt còn hoe đỏ...
              - Dạ con không gì đâu Mẹ, chắc tại ngoài đường nóng qu'a à... nên mệt tí thôi đâu có gì đâu Mẹ... Duyên khoả lấp bằng câu trả lời cho có lệ
              - Không gì mà mắt con đỏ kìa... bộ đang khóc à... Mẹ Duyên lo lắng thăm dò
              - Dạ.. đâu có Mẹ... lúc nảy chạy xe có chiếc xe buýt chạy ngang bụi bay mù mịt, nên Bụi vô tình rớt vào, làm mắt con đau thôi à , chứ con gái mẹ đâu dể gì khóc nè... Duyên nói cho Mẹ an tâm , nhưng Mẹ nàng có biết, lại vô tình khơi lại nổi buồn chu8a kịp nguôi ngoai của Duyên vừa mới xảy ra đâu...
              - Thôi.. con lên phòng nghỉ chút nha Mẹ... Duyên vừa nói vừa đi thẳng lên phòng mình, buông mình xuống nệm mà lòng duyên ngổn ngan trăm mối tơ vò... và sự việc lúc nảy, như một cuốn film quay chậm lại , từng cử chỉ hành động của Thuận và Duyên... Duyên chợt nhận ra hình như đâu phải là mình, mình đâu phải như thế.... một ngưo8`i con gái luôn e dè trước các sự việc, mà đặc biệt là chuyện Nam Nử, mình luôn cẩn trọng trong mọi hành động kia mà , tại sao với anh mình lại như thế , phải chăng đó là một sự cảm xúc không thể nào đè nén được... Duyên chỉ biết lắc đầu , tự tìm câu giải đáp nhưng lại vướng vào cái vòng lẩn quẩn không tìm ra câu giải đáp cho chính mình trong sự việc ấy... cứ miên man... Duyên chìm vào giấc mộng tự bao giờ.... Khi giựt mình dậy.... Trời... gần 7 giờ rồi... mở vội ngăn tủ, tìm cho mình bộ đồ gọi là tươm tất nhất, chạy ùa vào nhà tắm... thật sảng khoái cho sự mát lạnh của từng hạt nước lăn dài trên cơ thể... sự việc vừa qua đã bị con nước cuốn trôi đi hết.... Duyên đã trở về của chính mình....
              - Mẹ con ra ngoài với bạn chút nha Mẹ... Duyên vừa bước xuống lầu vừa nói vọng vào nhà Bếp để Mẹ kịp nghe ...
              - Đi nửa à, không ăn chút gì rồi đi... Mẹ đang hâm lại thức ăn nè... Mẹ Duyên vừa nói vừa đi ra bếp... nhìn Duyên áo quần chỉnh tề, tăng thêm sự duyên dáng... Bà thầm gợi khen đấng tạo hoá ban cho bà một đứa con khá xinh xắn... nhưng rồi cũng tự bà thở ra... Hồng Nhan Bạc phận... mong rằng con bà không phải lận đận trong tình duyên... cầu mong cho nó được hạnh phúc về sau... một tiếng thở dài từ cõi lòng của một người Mẹ yêu thương con...
              - Da , không Mẹ à, con có hẹn với bạn rồi... thôi con đi nha Mẹ trể rồi nè... Duyên vừa nói vừa đẩy xe ra ngoài... Mẹ Duyên đưa đôi mắt theo chân nàng mà lòng hảnh diện mang cả sự lo lắng cho con...
               
              ***********************
              - Còn về Thuận , sau đi Duyên đi rồi , anh chẳng buồn thay đồ, buông mình lên nệm , trong đầu trăm sự việc lại đổ tràn về , kỷ niệm, hiện tại, ôi !  đủ chuyện làm cho anh như một con rối , chẳng biết hướng nào mà định , phần nhớ Khai muôn vàn... anh định thần nhìn lại những vật thể nơi đây... vẫn còn đó... trong mọi góc cạnh vẫn như thế... nhưng Khai... Khai của anh đâu... Mắt anh chợt cay lên vì nhớ.... Khai ơi... Em đâu rồi Khai... Thuận mệt mỏi và cộng thêm những sự việc xảy ra từ lúc anh bước ra sân bay cho tới lúc anh về khách sạn , mọi thứ làm cho con ngưo8`i Thuận dường như không còn sức lực nào cả... pha lẫn sự nhớ thương Khai hoà chung tuyến đường từ mỹ đi về... và rồi anh từ từ chìm vào giấc ngủ tự bao giờ....
              - Khai... em đi đâu vậy huh ? làm anh ở đây chờ hoài chẳng thấy em gì hết à... Thuận vừa thấy Khai đi vào liền hỏi...
              - Em... có đi đâu nè , lúc nảy em có nói là anh đi tắm đi, em ra đây mua chút đồ rồi trở lại mình đi ăn mà ... anh không nghe em nói gì sao huh ? chắc là đang miên man nghĩ tới cô nào chứ gì , nên đâu có để tâm tới em nói gì đâu... Anh đó nha... làm sao làm đi nha... làm sao coi được thì làm đi nha... Khai vừa nói vừa trêu Thuận lẫn cười thầm trong bụng...pha chút hờn ghen...
              - Úi trời... Em có nói à... ủa mà sao anh không nghe gì hết vậy ta... chắc em nói đúng rồi... lúc em nói chắc anh đang nghỉ là mơi mốt anh về bến tre đi với cô nào đây.. vì anh đâu có nhiều thời gian , nên tính cho kỷ chút đó mà... Thuận vừa trả lời... vừa nhoe mắt chọc Khai...
              - Ờ.. em biết mà... đâu phải chỉ có mình em... anh có nhiều cô lắm mà... mà yên tâm đi anh ơi.. em để cho anh thoải mái mà... thích làm sao thì làm nha anh... Khai vừa nói vừa mang theo một nụ cười đầy bí ẩn pha chút thách thức và chút tư chất hăm doạ....
              - kakakakaka... cũng một giọng cười mà Thuận luôn khoả lấp cho sự việc của mình... để không cho ai biết anh đang nghĩ gì và muốn gì...vui hay buồn...
              - Thôi mình đi ăn anh... trể rồi kìa , chắc anh đói lắm rồi... Khai lên tiếng thúc Thuận
              - ok em... chờ anh chút... mang đôi giày vào đã...
              - Lại đi mất tiêu đâu nửa rồi.... Thuận cất tiếng gọi...
              - Em... Em ơi... Bé Khai ơi.... Trầm Khai à... Em ơi em... Em đâu rồi... Khai....
              - Em ơi em... Em... Em... Khai.... đôi tay Thuận chụp vào khoãng không... nhưng lại vô tình chụp trúng vào tay Duyên... Anh giựt mình choàng tỉnh.... thì ra chỉ là trong giấc chiêm bao... Tay anh vẫn còn nắm chặt tay Duyên... vì ngỡ đó là Khai....
              - Anh... Anh sao vậy anh... lại chiêm bao à... Duyên khẽ lay động tay anh...
              - Không gì... Thuận vội rút tay về.... Sorry em...
              - Anh vào tắm cho khoẽ đi anh , rồi mình đi ăn.. khuya lắm rồi anh... Duyên nói khẽ... còn đây là 2 cái khăn em mua mấy ngày rồi... cũng đã giặt qua rồi...anh dùng nó nha , đừng dùng khăn của khách sạn... 1 khăn lau mặt, 1 khăn tắm nè anh.... Duyên vừa nói vừa đưa cho Thuận.... Thuận lại đưa mắt sang nhìn Duyên... lại 1 sự trùng hợp nửa làm cho Thuận không thể tin vào sự hiện tại.... Dường như có phải Duyên đây là hoá thân của Khai chăng... tại sao lại như thế... những gì của 1 năm về trước, tại sao lập lại trên một người con gái khác... Mà không phải là Khai... Tại sao vậy... Khai của anh đâu... Khai.... em ơi... Thuận chỉ biết nấc nghẹn tự đáy lòng... Anh miễn cưỡng cầm khăn, thể xác di động, như cõi lòng đã nát tan... cứ thế mang theo và anh hoà nhập vào sự tung toé của  bông sen và đi theo từng hạt nước chảy thẳng về đại dương mênh mang...cứ thế anh cứ để mặt cho nước xối rửa... không buồn lay động, cứi chìm vào miên man nghĩ ngợi về Khai... về một thời ta yêu nhau... mà nay chỉ còn lại... ta với ta và cả kỷ niệm còn in khắc tình chung....

              #52
                Hoai Khuc 26.10.2008 08:38:45 (permalink)
                Con nước dịu mát làm cho lòng Thuận dịu lại đôi phần... bước chân ra khỏi phòng tắm... loay hoay tìm đồ... nhưng Thuận lại quên mất đi là trên người mình không chỉnh tề cho lắm vì cứ ngỡ là Khai.. nên vô tình qu'a tự nhiên cứ loay quay tìm đồ... khi chợt tỉnh lại thì qu'a trể rồi... Thuận ngó sang Duyên thì Duyên đưa mắt ngó tivi mà đôi má lại ửng hồng lên vì thẹn... vì đây là lần đầu tiên đối với Duyên chứng kiến cảnh một người đàn ông lạ trên mình không được chỉnh tề cho lắm... Nhưng Thuận thì lại thật vô tình không nghĩ tới.. nên sự ngượng ngùng làm cho cả 2 điều bối rối...
                 
                - Mấy giờ rồi em... Thuận lên tiếng đánh tan đi sự ngột ngạt ấy ..
                - Dạ, gần 7h rồi anh... Duyên lí nhí trong miệng... mình đi nha anh
                - Ờ , mình đi... Thuận theo bước chân của Duyên cùng nhau đi ra đại sảnh đường... giao gửi chìa khoá phòng... thì bất chợt... cơn mưa chiều như hối hả trút xuống mảnh liệt... từng hạt nước ồ ạt tuôn rơi... mỗi lúc nặng thêm... Đứng trước ban hiên Thuận cứ dõi mắt đua chen theo từng hạt mưa cứ thế mà đổ tràn trên xa lộ, kẻ qua người lại , hai dòng xe tấp nập, tiếng còi âm ỉ, kẻ vội vả, người khoan thai cứ thế mà làm cho một khung cảnh trở nên ô tạp, Thuận buông tiếng thở dài cho chính mình, nổi buồn lại vô tình chen hợp vào con tim, tay ôm ngực, sự choáng váng bắt đầu ập đến, Thuận không thể chống chọi nổi khi đang đứng, đành ngồi xuống bậc thang tam cấp, để giữ lại sự cân bằng, có lẻ vì qu'a hối hả cho chuyến bay về VN và bao sự việc xảy ra, những sự thể trước mắt và những cái đã qua cứ thế nè nặng lên từng chút để rồi sự co thắt con tim không đủ thảnh thơi nên sự buốt nhói mang lại như thế này...
                 
                - Anh, Anh sao vậy anh... Duyên thấy sự khác lạ từ nơi Thuận cất tiếng hỏi.. vì khi anh ngồi xuống cũng là lúc Duyên xoay người qua, nên nhận rỏ được sự cố
                - Anh, anh không sao đâu em.... mưa lớn vậy sao mình đi huh em, chắc là ra ngoài không được rồi, Thuận khoả lấp đi bằng câu nói cho qua chuyện
                - Em nghĩ chắc tí tạnh à... Sài Gòn mấy ngày nay điều vậy... nhưng chỉ ào xuống rồi lại tạnh ngay thôi... Anh nhìn kìa , hạt mưa đã nhặt bớt đi rồi kìa anh... vừa nói duyên vừa đưa tay ra bên ngoài , mà trong câu nói có phần hân hoan thì đúng hơn...
                - Mong là vậy , Thuận chỉ trả lời bao nhiêu đó thôi, anh lại chìm vào sự suy tư của một năm về trước lòng anh nhớ Khai vô vàn, Khai ơi giờ em ở đâu... em có hay rằng anh đã về... một năm về trước, anh có từng nói qua Anh Sẽ Về ...
                 
                Anh sẽ về cùng em nâng ly nhé
                Cạn nỗi sầu ta vẽ lại ngày vui
                Tháng năm qua dẫu cay đắng ngậm ngùi
                Say một giấc ta chôn vùi sầu nhớ.
                 
                Anh sẽ về ươm cho vườn hồng nở
                Cho môi em lại hớn hở cười duyên
                Anh sẽ đến xua tan những muộn phiền
                Ru em vào mộng bình yên tha thiết.
                 
                Anh sẽ về giữa thu chiều biêng biếc
                Bóng sầu rơi... tiễn biệt những chia ly
                Anh sẽ về chúng ta cùng nhâm nhi
                Say một giấc để quên đi sầu nhớ.....
                 
                Anh sẽ về sẽ về trong miền nhớ...
                 
                Nhưng Thu năm nay anh đã về, nhưng em ở nơi đâu ??? Khai ơi... tiếng nấc nghẹn của con tim đang gào thét giữa dòng người qua lại , nhưng chỉ là sự âm vọng trở về, em... Khai của anh vẫn biền biệt xa xôi...
                 
                - Anh , Anh Thuận... Anh... tiếng Duyên gọi làm Thuận rời khỏi cơ mê...
                - Gì vậy em... Thuận hỏi... oh! không gì , mưa tạnh rồi mình đi nha anh... Duyên khẽ nghiêng đầu về phía Thuận, nở nụ cười thật đáng yêu, nhưng với Thuận tâm trạng đang và hiện có, không thể cảm nhận ra được hết...
                - Để em đi lấy xe nha anh...Duyên vừa nói vừa bước xuống bậc tam cấp sau cùng... Thuận nhìn theo dáng Duyên khuất dần... rồi chỉ còn lại mình anh tư lự cho riêng mình...
                 
                Còn đâu nửa, ánh tinh cầu đã tắt
                Để màn đêm, mang hiu hắt tràn về
                Nghe sao dạ này tái tê
                Buồn dâng lên mắt, vân vê lệ sầu
                 
                 
                #53
                  Du Mien 13.01.2009 22:28:21 (permalink)
                  ....
                   
                  - Có chuyện gì vậy Khai, sao em không ngủ nè, cả ngày nay thấy em khan khắc.
                  - Dạ, dạ không có gì .... mà... trong lòng em... có cảm giác nao nao sao đó chị à. Mà ngoài trời vẫn còn mưa hả chị?
                  - uhm, đêm nay có bão. Khai mặc thêm áo vào kẻo lạnh.  Vừa nói Tịnh an với lấy cái áo trên ghế khoác cho Khai.
                   
                   
                  Đêm và mưa.... mưa như trút nước. Mưa tối tăm ặt mũi. Vạ vật chìm trong màn đêm, màn mưa dầy đặt. Ngoài thác, nước cuồn cuộn ùa về thét rầm cả 1 góc trời. Đâu đó thản thốt tiếng chim kêu khắc khoải. Rào.... Ầm!, tiếng động của ngọn cây nào đó vang lên, Khai giật thót mình bật dậy...
                   
                  - Gì vậy Tịnh an..
                  - Hình như cái chái đằng sau bị sập, Khai ngồi đây nhé.
                  - Chị đi đâu??
                  - Thầy ơi... con nghe tiếng cái chái đằng sau bị sập...
                  - uhm, thầy cũng nghe thấy, nhưng thôi... giông như thế này mà, để mai hẵng tính, con vào ngủ đi con.
                  - Vậy là mấy cái mầm cải sẽ chết phải không sư, còn đôi thỏ nữa...
                  - Vào ngủ đi Khai.
                   
                  ... Lặng lẽ leo lên phảng, Khai không thể nào chợp mắt, tai luôn căng hết sức để lắng nghe bốn bế vắng lặng chỉ có mưa tuôn và gió gào thét. lần đầu tiên trong đời Khai sống giữ đêm bão.. giữa chốn Sài thành nào có. Tịnh an nằm kề bên chắc cũng đang trong tâm trạng như Khai....
                   
                   
                  ... Sáng, bầu trời được trả về cái quang đãng vốn có, nhưng đồng thời vết tích của 1 đêm giông bão hiện ra. Cái chái nhà bị tốc mái, cột kèo nghiêng ngã, không còn nhận ra hình thù nữa. Gió tàn nhẫn thốc tung mọi thứ từ những mầm cây, đến những búp non mơn mỡn...và dòng suối hiền hoà của ngày nào nay cuộn mình thi nhau ào ào đổ xuống thác gầm lên như 1 con quái vật.
                   
                   
                  #54
                    Du Mien 11.07.2009 01:08:00 (permalink)
                    Xa dần những cái hoang tàn của cơn bảo để lại, Tịnh an vấp váp soải bước thật nhanh ghé nhà bác tư, chủ 1 quán nhỏ dưới xóm nhờ giúp đỡ. Bác tư là 1 người hiền hoà và rất tính ngưỡng. Cái quán nhỏ của bác luôn là nơi tụ tập của mọi người trong làng, nơi tin tức truyền đi và truyền đến của bao người dân quanh vùng. Độ hơn 1 giờ sau Khai đã nghe tiếng chân người đổ dồn và tiếng lao xao vang lên. Tiếp đó là tiếng Sư Trúc tịnh
                     
                    - Ơn trời, cái tịnh am vẫn ko bị gì trước cơn bảo. Chỉ có vài mái lá bị gió cuốn đi...Giọng bác tư thở phào nhẹ nhõm nói.
                     
                    Rồi dứt lời, bác cùng mọi người bắt tay vào việc dựng lại cái chái, làm lại hàng rào tre yếu ớt quanh con suối, lợp lại đôi mái nhà bị gió thốc đi. Khai khiễng tay nạng từng bước chầm chậm qua ngạch cửa, đứng nhìn dáng dấp mờ ảo của mọi người đang hăn say làm việc Khai thấy mình là người thừa thải. Chợt Khai trông thấy 1 dáng dấp đang nhìn Khai kèm 1 cử động vẫy vẫy tay.
                     
                    - Chào cô, sau 1 đêm bão, cô đã khoẻ hơn chứ... Chấn Huy vừa nói vừa tiến về phía Khai.
                     
                    1 thoáng ngập ngừng Khai vẫn chưa nhận ra Huy, bởi Khai chưa từng nhìn thấy Huy, chỉ mới cách đây 2 ngày những bóng mờ trước mắt Khai dần dần xuất hiện. Khai mừng rỡ siết bao, cứ như người ta được tái sinh. Khai muốn chạy ào về khoe mẹ... mẹ ơi, sâu gần 4 tháng, con lại được nhìn thấy mẹ rồi dẫu giờ chỉ là 1 dáng dấp mờ nhạt. Điều đó quá đủ, đủ để biết mẹ hiện diện bên con, mọi người đang hiện diện bên con, con ko còn cô độc, ko còn những chuỗi ngày quanh mình chỉ là bóng tối.
                     
                    - Xin chào, cô khoẻ chứ?.. Chấn Huy lập lại lời chào, với ánh mắt dò hỏi.
                    - Là anh à..
                    - Cô tưởng là ai?
                    - Thế ngọn gió nào đã đưa anh đến đây?
                    - Gió bão... mà sau 1 đêm bão bùng như thế, tôi có cảm giác cô khoẻ hơn thì phải.
                    - Vâng, rất may là gió bão đã chê cái thân ốm của tôi, nó chẵng thèm nhìn tôi lấy 1 lần. Mặc dù tôi cố nài nó thắc tôi bay lên cùng những mái lá - đi kèm với lời nói Khai nở nụ cười.
                     
                    Cũng những lời nói sẵng giọng ấy, như mọi lần Huy gặp Khai nhưng sao hôm nay Huy thấy có niềm vui gì đó lẻn vào hồn. Phải chăng do nụ cười đang nở trên khoé môi kia. Nụ cười đó Huy đã bắt gặp trong lần thấy Khai ngồi bên dòng suối. Nó làm rạng rỡ khuôn mặt hiền hoà không 1 chút phấn son. Cái thứ phấn son làm anh chán ngắt luôn nhang nhãn trên mặt những cô gái anh tiếp xúc. Những cô gái chưa bao giờ thiếu thốn điều chi và chưa từng rơi vào 1 hoàn cảnh bất hạnh nào, dù là 1 cú ngã sướt chân tay. à mà nếu có, họ sẽ la toáng lên, nước mắt đầm đìa buộc anh dỗ ngọt. Và họ, họ chỉ biết chạy theo cái hào nhoán bên ngoài song song với cái rỗng tuếch bên trong. Họ tạo cho mình 1 cái lối sống "tự do" và thấy rằng mình là "tân tiến". Biết tìm đâu 1 cô gái Việt như ngày xưa. 5 năm du học nơi xứ người, giờ quay lại quê hương, đất nước đã thay đổi quá nhiều và con người cũng vậy.nhất là mẹ anh, tại sao mẹ lại muốn trói buộc anh bằng 1 gia đình... lời mẹ thật dịu dàng triều mến, đây là Nhã Uyên, 1 cô gái tốt, trong 1 gia đình nề nếp "môn đăng hộ đối". Những tháng năm con xa nhà, cô ấy đã bên cạnh mẹ... đáp lại mẹ, anh đã đưa ra 1 lịch trình ngao du khắp miền đất nước dầy đặt. Không biết, mẹ anh có biết điều anh toang tính ko.
                     
                    - Anh.... à... anh Huy bác Tư gọi anh kìa... tiếng Khai gọi cắt ngang dòng suy tưởng của Huy. Anh quay đi, ko nói 1 lời.
                     
                    Nắng bắt đầu lên cao, mọi người ngưng tay nhâm nhi bánh và chè xanh Sư mang đến. Khai ngồi lặt rau bên hiên, lâu lâu ngẩn mặt lên trời, cố tình để những tia nắng soi vào mắt. Cô mỉm cười khi thấy mắt mình có đôi chút khó chịu. Công việc vo gạo, lặt rau giúp cô thấy mình góp chút ít việc khi mọi người đều bận rộn. Và Khai hát:
                     
                    "ai bảo ăn chay là khổ, ăn chay vui lắm chứ. Vì từ bi, tấm lòng vị tha, vì thương xót chúng sinh. ko lấy sát sinh làm vui... mà dùng trai thanh khiết. Bác cơm rao, chấm tương chao, cơm trắng và thật mau.
                    Này cơm trắng ngần bay mùi thơm ngất ngay.Lòng mang ơn dầy bác nông phu cấy cày, này rau xanh màu, mưa nắng tháng ngày ra công. Muôn loài vui sống không lo hận thù.
                    ai muốn cho tâm thanh nhàng thì ăn chay đi sẽ biết. Lòng thảnh thơi mắt đời đổi thay... đường ta đi ta cứ đi. Đã quyết noi gương từ bi thì bận lòng chi ân oán, nếu gieo nhân bát ai vô lương sao trái lành oằn cây.
                    Đừng mong đến già khi tuổi xuân chóng qua, cùng gieo duyên lành nếu tâm quay về, về nương bóng Phật, nương pháp với về nương taăng, nương nhờ tam bảo hoa sen nở bừng..."
                     
                    Giọng bác Tư vang lên nhịp hát cùng khai. Và kia, nghe như giọng anh Thức....
                    - Cô Khai ơi, cô làm tôi đói bụng rồi đó, mà bài đó là bài gì vậy Khai ...  - Dạ, là bài "Ai bảo ăn chay là khổ", lời của Chí Tâm. Nhịp điệu nó y như bài " ai bảo chăn trâu là khổ" đó anh.
                     
                    Trưa, 1 phần công việc gần như hoàn tất, mọi người lại quay quần bên mâm cơm rau cũ, nói cười vui vẻ. Khai thích không khí ấm cúng này quá, lâu rồi Khai mới nghe được nhiều tiếng nói cười như hôm nay. Và ánh mắt Huy, hôm nay cũng vậy, dõi theo Khai thường xuyên hơn, khi nghe Khai hát, khi nhìn Khai nhặt rau, hay Khai trò chuyện cùng mọi người, anh thấy lòng mình bình an lạ. Thêm 1 điều Huy ko hiểu rõ chính mình. Mà điều ko rõ nhất, là sao anh lại dừng chân nơi đây lâu đến thế, ngoài mức anh tưởng tượng, bức họa về con suối về những tản đá, cả người con gái bên suối ấy anh đã hoàn tất ngay, sau cái ngày gặp Khai. Vậy điều gì đã neo anh ở đây. 10 ngày trôi qua, anh tự cho rằng, anh thích nơi này vì khí trời, vì cái vui, cái tình người giúp đỡ nhau trong xóm nhỏ. Nhưng không, đó hoàn toàn ko phải, mà là cô gái này đây. Huy nhìn Khai, buông lời nói:
                     
                    - Tôi nghe Tịnh an bảo, đêm qua cô tính lao ra để "bảo vệ" mấy mầm cải và đôi thỏ à?
                    - Còn cả những khóm cúc trắng của tôi nữa chứ. Khai nói
                    - oh, vậy sao... Cô bảo vệ cho những thứ ko đâu, mà ko biết lo cho chính bản thân mình ư. Nhỡ gió thốc cô ra suối, đổ ầm ầm xuống thác thì sao, cô có gnhĩ đến ko?
                    - Thì tôi đã nói rồi đó, gió chả thèm nhìn tôi lấy 1 cái đấy thôi. Nhưng việc đó có liên quan gì đến anh kia chứ
                    - Đúng, ko liên quan gì đến tôi. Nhưng tôi cho cô biết, những khóm cúc trắng bên bờ suối, nó đã ko còn nữa, nó đi theo những mảng đất sạt lỡ kia rồi... và cô, đừng khờ khệch mà ra đó. Nếu cô ko muốn gặp lại gia đình mình.
                     
                    Khai mỉm cười và nói:
                    - Cám ơn, chắc anh đã nghe về chuyện con cá hồi rồi phải ko. Câu chuyện về cá hồi ấy! - Huy lặng thinh - Khai  trầm ngâm nói tiếp. Tôi ko biết khi người mẹ mang thai đứa con trong mình, người mẹ đã chịu đựng bao đau đớn khó nhọc, nhưng chắc là đau lắm. Cũng như loài cá hồi, khi nó mang trong mình những quả trứng. Nó đã vượt đại dương trở để trở về sông. Cái đoạn đường vuợt đại dương trở về sông để hạ sinh con, thật lắm chông gai. Nó phải chiến đấu với những con cá ngang tầm nó, nó phải biết cách luồn lách tránh những con cá lớn hơn. Vì chỉ cần 1 cái táp là nó và con ko bảo toàn tính mạng. Nhưng như thế vẩn còn chưa đủ. đến khi nó cận kề với ngưỡng đổ về sông. Nó gặp kẻ thù nguy hiểm nhất là gấu. Ấy thế mà, bằng cái tình mẫu tử, bằng ý chí duy trì giống nòi, nó đã vượt qua để hạ sinh con mình. Và đặt dấu chấm hết bằng 1 cái chết. Loài cá hồi luôn chết sau khi sinh con. Rồi đứa con được sinh ra, lại đi lại chặng đường mà mẹ nó vừa vượt qua, cũng bằng cái ý chí sinh tồn ấy. 1 vòng tròng lẫn quẫn đầy khép kín phải ko anh?
                     
                    - Tại sao cá hồi lại chết sau khi sinh?
                    - Vì cá hồi không ăn ở vùng nước ngọt.
                    - oh... vậy là, cô vẫn còn đủ trí để lo cho mình rồi. Nhưng cô đã gọi cho nhà chưa, ắc hẳn ở nhà cũng lo đấy.
                    - Chắc mai tôi mới xuốn xóm gọi được, chị Tịnh an nói đường còn trơn lắm, tôi đi ko được. Nhưng lúc sáng tôi có nhờ chị gọi về nhà giúp tôi rồi.
                    - Tôi có điện thoại đây, cô gọi đi. Vừa nói Chấn huy vừa chìa chiếc đt ra đưa Khai.
                     Khai cười vang: Rõ khờ chưa, anh định giễu tôi à, trên này làm gì có sóng mà gọi.
                     
                    Chấn huy ngớ người ra, rồi cùng cười. Những tia nắng ngoài hiên nhảy múa. Sau 1 đêm mưa, sau những giọt mồ hôi lao động, tất cả đều được trả lại như cũ, nét bình yên, nét nguyên sơ lãng đãng mây trời trong xanh.
                     
                     
                    #55
                      Du Mien 11.07.2009 02:04:21 (permalink)
                      Bằng chừng ấy thời gian. trong ngôi nhà nhỏ xinh xinh, với cái cổng nho nhỏ phía trên là vòm hoa hồng. Thuận đang ngồi trò chuyện cùng ba mẹ Khai. Chốc chốc nước mắt bà mẹ lại rơi khi nhắc về đứa con gái. Thuận ngồi đó, lặng thinh lòng ngỗn ngan tơ vò.
                       
                      - Thấy con, bác thật mừng lắm. Con Khai nhà bác, nó đã mong con biết chừng nào. Vừa kịp tỉnh, vừa nhận ra mọi người nó đòi gặp con Duyên ngay, để biết con có khoẻ ko. Bác biết, giấu con về tình trạng sức khoẻ nó cho đến ngày hôm nay là nó ko phải. Nhưng khổ thân nó, nó biết làm sao đây. Hằng tuần nhìn con mình chờ đợi từng giờ để gặp người nó thương, thấy nó ngồi trước màn hình máy tính cười thật tươi, bên cạnh Duyên đang đánh máy. Con Duyên về, lần nào cũng như lần nấy nó gục mặt vào gối khóc thiếp đi lúc nào ko hay, đến khi điện thoại reo, nó lật đật cầm lấy và nghe con gọi. Nó nói chuyện huyên thuyên, kể với con đủ thứ. Hằng ngày nó làm gì, nhưng tội, nó có đi đâu được, ngoài cái phòng nhỏ trên đó. Buông điện thoại nó lại khóc. mấy hôm đầu bác vào, nó ko cho, rồi dần dần nó ôm lấy bác. Sờ soạn lên khuôn mặt bác, bảo " con muốn ghi lại những nét trên gương mặt mẹ, những người con thân thương, nhưng mẹ ơi, còn anh ấy, con ko làm được, con thèm được sờ lên khuôn mặt anh ấy, như con đang sờ lên khuôn mặt mẹ đây, đây là trán, đây là mắt, đây là mũi...con nhớ ,mẹ à... con nhớ nhưng chỉ là nhớ. Bóng tối nó tối đến độ cướp đi hết những ký ức còn sót lại trong con. Và con đau, đau nơi này mẹ à ". Nó lấy tay bác đặt vào tim nó." con đau lắm, mẹ ơi, con phải làm sao đây. Con phải làm sao đây.." Rồi khi con kiki mất, nó càng buồn hơn... 1 gợi ý và bác đã đưa nó lên đó, dù lo lắm nhưng bác đành chấp nhận, ở đây nó luôn đặt mình vào 1 áp lực.
                       
                      Người chồng lặng lẽ đứng dậy. Vỗ nhẹ lên vai Thuận. Cám ơn con đã về. Nói rồi ông ra ngoài hiên rít vài hơi thuốc. Còn lại Thuận, anh nắm chặt tay mẹ Khai... Khai sẽ khoẻ, Khai sẽ mau khoẻ lại. Anh đã lặp đi lập lại ko biết bao lần câu nói đó, từ khi hay tin cho đến tận bây giờ.
                       
                      - Bác cũng mong là thế, hồi sáng sư có gọi điện nói mắt nó đã thấy lờ mờ. Bác mừng lắm. Mà mấy giờ con đi.
                      - Dạ khoảng 2h con đi.
                      - Vậy con ngồi đợi bác 1 chút, bác chạy ra chợ mua ít đồ gửi cho nó. Chờ bác nha con.
                      - Dạ,... con.... con xin phép được ghé qua phòng Khai. Được ko bác.
                      - Dĩ nhiên là được, con lên cầu thang rồi....
                      - Dạ, Khai luôn kể cho con nghe.
                       
                      Đôi vợ chồng chở nhau đi, chỉ còn lại mình Thuận với ngôi nhà trống trãi, Thuận nhớ lần đầu tiến đến nhà Khai, tiếng con kiki sủa inh ỏi. Khi bước vào nhà, Thuận ngồi ko dám cựa ngoạy.
                      #56
                        Thay đổi trang: << < 4 | Trang 4 của 4 trang, bài viết từ 46 đến 56 trên tổng số 56 bài trong đề mục
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9