Cơn mưa chiều còn rả rít, tiếng gió vi vu làm cho lòng người thêm trỉu oặn, nổi buồn lan chiếm, cơ hồ như muốn làm nghẹn đi một con tim vừa trị liệu, nổi đau cứ thế nhân lên từng hồi một, khi Thuận nghĩ về Khai...
- Thuận đã xuất viện 2 ngày rồi, nhưng mà lại không liên lạc được cùng Khai, lên mạng thì chỉ có mỗi khung nhỏ của màn hình trơ trọi, Thuận thật là xót xa... Khai giờ nơi đâu, Khai... em có nghe tiếng anh gọi tên em không em... về bên anh đi em...
Ta không khóc, lệ tình cứ mãi
Xuôi theo dòng, lan trãi trên mi
Gọi em - em đâu hay gì
Chỉ anh một cõi, sân si đêm tàn
Hoàng hôn đã chìm đắm sau dãi đồi không tư lự kia, chỉ chừa lại một màn đêm vây phủ, không gian lại rơi vào thầm lặng cô độc, chỉ mỗi mình anh cùng chiếc bóng soi nghiêng trong căn phòng giá lạnh và nhớ về em....
Còn 2 ngày nửa mới có chuyến bay đi về VN, đó là chuyến bay có thể nhanh nhất, mà Thuận lựa chọn... Thuận đã chờ, chờ 2 ngày qua rồi... nổi nhớ Khai hoà lẫn sự ra đi đột ngột của khai không liên lạc được, làm cho Thuận những ngày này không thể nào an lòng, dù chỉ trong giấc ngũ, nửa đêm anh cũng chợt giựt mình choàng dậy... vì một cơn ác mộng... Khai rời xa Thuận...
Mỗi lần như thế, trong thâm tâm Thuận lại tự nghĩ, có phải là Khai đã thật sự rời xa anh không, anh tự an ủi lấy mình, không đâu, Khai yêu Thuận mà... Khai không thể nào ra đi đâu... không đâu.... và nếu như ngược lại thì sao... Thật ra trong lòng Thuận rối tung bao ý nghĩ không định hướng được đâu là xác thật...
Càng về đêm, gió chao nghiêng càng mạnh và mang theo từng lớp sương mù, làm cho cảnh đêm thêm cô lặng, cái lạnh của đêm cũng thế mà tăng dần...
Em, Khai...
Sương từ từ rơi đọng trên cành lá.... ảo mộng dưới khung trời, và từ từ chảy dài xuống triền cành cây, lá, hoa... để rồi rớt vào hư không tư lự, lung linh, ónh ánh theo hướng chiếu của rạng đông...
Ngoài trời đang ấp ủ một làn sương mỏng, từ từ được vén lên dể lộ ánh hào quang của khung trời đang mọc chầm chậm... Nhưng trong phòng u tối, với ngọn đèn leo lét soi chiếu làn tóc rối bời đang nằm rủ rượi trên đôi vai héo úa theo từng ngày tháng , Ánh mắt sầu đọng, vô hồn đang hướng về áng mặt trời... Bất động, không chớp... và rơi rỉ là giọt sương đang lớn dần trên mí mắt... lăn dài xuống đôi má sầu tư . Làn môi tím sẫm chợt nhiên rung lên khe khẻ...
Trong tim chợt nhói lên niềm xao xuyến. Màn sương đang được vén lên dần dần... cũng như tâm cang đang được gội rửa bởi dòng châu khắc khoải lưng tròng, lấp ló trên rèm mi, soi bóng hồ Thu...
Tia nắng xuyên mành chợt thức tỉnh chàng dậỵ chàng chợt ước, ước ao, mong muốn vô cùng, nhưng.... vô vọng...cô động...không gian từ từ chìm đắm vào đáy hồn dịu vợi...và thế là hết...chàng trồi dậy khỏi giấc mơ...tim cảm thấy nhói đau...
Lòng chùng muôn nổi sầu đông
Ánh hồng che khuất, mặn nồng lấp cao
Rã rời, tầm với được saỏ
Tay đùa không chốn, nao nao tất lòng
Em Yêu, ấy là hình ảnh của anh trong bao ngày mong đợi... Mong gì khoảng cách không ngăn đôi, nhưng.... rồi những dòng thơ đang lạc giữa chợ đêm buồn man mác, mang theo từng nổi mất, được , chen đua nhau mà rơi trong những chờ thương mong...Đôi dòng thơ của đêm hoang vắng, anh đúc kết vào đây để nói rằng anh yêu và yêu em lắm...
Nói yêu em,cho biển cuồng, sóng nổi
Nói yêu em, cho mây dỗi nắng hờn
Cho bờ hoang, hạt cát loạn từng cơn
Cho hoang phế, về mơn man khờ dại
Nói yêu em , tợ sóng tình trôi mãi
Cho hoang sầu , bao chướng ngại dần qua
Nói yêu em , đây lời nói thiết tha
Cho tình nhớ , không phôi pha sầu muộn
Nói yêu em, khi hoàng hôn vừa xuống
Nói yêu em, chờ gió cuốn về mây
Đem bình minh, ươm áo nắng thật đầy
Hây hây đỏ, ngất ngây ngày vừa đến
Hãy yêu nhau , khi con thuyền cập bến
Để sóng tình , không chênh chếnh hoà loang
Hãy yêu anh , khi em tuổi còn son
Dìu nhau nhé , trên đường mòn nhân ái ....
Hãy yêu anh, một lần và mãi mãi
Sóng vỗ bờ, lụa trải những vần thơ
Thuyền lênh đênh, nghe tình ái vỗ bờ
Dường như gió, đón chờ ai dừng bến
Hãy lắng nghe , cơn gió chiều lơ đểnh
Đưa áng mây , từ ngàn bến xa xăm
Hãy về đây , chia bớt những thăng trầm
Vì đời ảo , luôn gieo mầm tang tóc
Hãy lắng nghe ,chiều mơ em đừng khóc
Hương hạ nồng, mùi tóc thoảng mong manh
Bức tranh thơ, đôi mắt ướt long lanh
Giọt ảo ảnh, trong xanh niềm hy vọng
Là anh đó , một khung trời mơ mộng
Bức tranh tình , mãi sáng rộng trần ai
Hãy về đây , tựa mái đầu lên vai
Để anh mãi , ru tình hoài muôn thuở
Là anh đó, sắc màu lem niềm nhớ
Vần thơ ru, tình lỡ mấy cung đàn
Hạ rời xa, chiều tím thổi gió hoang
Trời vần vũ, lang thang môi ướt lạnh
Hãy về đây , khi hoàng hôn lẫn tránh
Những bụi trần , giữa sơn lảnh heo mây
Vẫn còn anh , còn mãi một vòng tay
Ru tình nhớ , ướm tình ngây mộng ái....
Thời gian rồi cũng êm ả trôi qua, đêm cũng đã lãng quên vào giữa yêu tịnh, chỉ còn lẻ loi một thân dáng, dõi mắt xa vời đến tận trời xa mà nhớ và thương.... Em... Khai của Anh...