...để lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười
Viên Nhật 29.03.2008 00:33:11 (permalink)
Từ dạo có Internet, mình quả thật rất ít khi rờ đến cây đàn. Người ta đàn hay quá, nhạc nghe không hết. Vớ vẩn ôm đàn mới ngốc. Tối qua, đem ra. Nhìn dòng chữ ngày xưa người ta tặng cho, tự nhiên lại mủi lòng ghê.
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi
Đôi ta sẽ không tương phùng được nữa
Mộng trùng lai đâu cứ ở trên đời
Nét chữ gì mà xấu như con giun ấy. Hì.
Bây giờ nhớ lại, cái thời mình đấu tranh với mình để ra đi, quả thật vẫn còn thấy hải. Tưởng mình tình cảm yếu đuối, ra là cũng có thể tự mình làm một cuộc trường chinh: Người ra đi đầu không ngoảnh lại. Đi một lèo, hết cả chục năm, mới thấy mình thanh tĩnh.
Con người mình, bao năm nhìn lại, mới thấy thật ra là một người rỗng tuếch. Tưởng mình đọc nhiều sách thì thành học giả hay sao? Đọc nhiều, hiểu nhiều, không thực hành được, không chuyên cái gì, thật là phí bao năm đọc sách. Cứ tưởng tượng, một cái bồ, chứa toàn lúa thì gọi bồ lúa, chứa toàn bông thì gọi bồ bông, chứa lung tung xèng, gọi bồ gì? …heheh, chắc gọi là bồ Thập Cẩm. Đã là thập cẩm, tức chẳng là bồ gì cả.
Trong đời, ít nhất phải tự hướng cho mình chuyên một cái gì đó.
Bất cứ khi nào, khi ta nhận ra mình thiếu cái gì, khi đó ta mới bắt đầu, cũng không hề muộn. Không biết mình có gì, mình muốn gì … đó mới là hối tiếc muộn màng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2008 20:23:58 bởi Viên Nhật >
#1
    Viên Nhật 29.03.2008 00:37:14 (permalink)
    Lâu, không có thời gian để đọc sách. Nếu có, toàn đi đọc kiếm hiệp không à. Hehehe,
    Hôm nay, buổi chiều "dộng" một chầu cà phê đặc quánh, tối lại thêm một ly, lần này có sữa ngọt giống chè rùi (uống dở thấy ghê! Nhưng mà ngồi không nói thì phải uống chứ, hết trơn hồi nào cũng không hay???)
    Thế là "tan giấc mộng vàng", vừa đau bụng, vừa hai con mắt mở như đèn Khổng Minh. Viết truyện thì cái đầu nó "đình công", bèn lôi cuốn .... Địa Lý kinh tế ra xem. Tưởng chán ngắt thì mau buồn ngủ, dè đâu ....Heheh, càng tỉnh như sáo và ... đau đầu chết người!


    Đọc kiếm hiệp á? Cũng chán luôn. Ôi trời! Chẳng biết làm gì cho hết đêm!
    Nằm đếm: 123456789....
    Có đếm hàng tỷ tỷ, cũng răng như rứa, he. Từ nay, cạch đến ... mốt, không uống cà phê buổi tối nữa. Hại người, hại người ...thao thức mà hổng biết thức để làm gì???!!! Chỉ biết thức thui thì chết người như chơi ấy nhỉ!
    Thui đi trả lời thư của Yahoo Take care service vậy. Tự dưng "kính biếu" cho mình một cái thư bỏ phiếu dịch vụ chăm sóc khách hàng, toàn tiếng Anh không à. Chữ nào cũng It know me but I don't know it! Vì cái chữ Dear đầu thư dễ thương và cảm động quá trời, hông nỡ thảy cục lơ, thui, chịu khó đi tra từ điển mà trả lời cho chính xác. Hổng thôi, trả lời trớt quớt thì mất mặt Việt Nam misờ quá!
    Mấy bài này, hổng biết có post đúng chỗ không nữa???!!!
    If wrong way, the MOD take it to right way, please! Thanks and thanks for your hepl
    Hì.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2008 09:29:24 bởi Viên Nhật >
    #2
      Viên Nhật 29.03.2008 21:17:09 (permalink)
      Hehehe, viết là volume, không phải Volum. Và thư của Yahoo là Customer care. Cái thiếu đuôi, cái vừa thừa vừa thiếu, hì. Kệ, dù sao ai đọc cũng hiểu mà.
      Hôm nay trên đường, vừa mệt vì thiếu ngủ, vừa bực vì kẹt xe. Số mình đen, đi đường nào cũng bị dựng hàng rào sửa chữa đường. Con đường còn có một phần tư. Người người chen chúc nhau, chờ qua cái cổ chai, vừa nóng, vừa bụi khói, vừa lơ mơ, đâm ra cứ mong có ai quẹt mình một cái để mình có cớ nổi khùng. Khổ nỗi, rủi có ai quẹt một cái, theo thói quen, mình đã cười mất rồi. Người ta cũng nhe răng cười trừ, còn chỗ nào mà kiếm cớ, tự nhiên chỉ còn biết thở ra cho nó đỡ phê!!!

      Buổi tối, về đến cửa, thấy em bé hàng xóm, chỉ cao quá đầu gối mình, đang lon ton đi với một bé lạ mặt, cao hơn nó cái đầu, gõ cửa khí thế nhà người ta. Biết rồi, nhưng vẫn hỏi:

      - Con làm gì vậy?

      - Con đưa bạn về!

      - Con gõ làm gì?

      - Con gọi cửa cho bạn.

      Ôi trời! Thân chỉ một túm, biết đưa chị về mới ghê, còn gọi cửa dùm, nhiệt tình hết nói. Có tương lai, hihihi.
      - Con ngoan quá, lại cô ôm một cái coi.
      - Thôi nha, tạm biệt con!
      Nhìn bé đưa một ngón tay lên môi hôn gió (hì, cái này là tôi dạy bé), ngón tay nhỏ xíu xinh xinh trên đôi môi đỏ như son, thật lòng, trông bé rất giống Thiên Thần.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.04.2008 00:45:50 bởi Viên Nhật >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9