13 – Căn nhà nhỏ
Bầu trời dường như xanh hơn trong nắng gắt của tháng Bảy, Ngọc Hân nhận ra cũng chẳng còn sớm nữa. Nàng phải về cung trước giờ Ngọ, tuy vậy, vẫn còn đủ thời gian để trò chuyện, một cuộc trò chuyện giữa hai người sắp thành vợ chồng với nhau, và người con gái trong cuộc lại chẳng hiểu sẽ phải nói những gì. Mặc cho hai cô gái thắc mắc, Nguyễn Huệ điềm nhiên đi trước, nụ cười ánh lên trên khuôn mặt khôi ngô. Chàng bước chậm để Ngọc Hân và Tiểu Tú có thế theo kịp, quay lại ôn tồn nói:
- Ngọc Hân, nàng nên cẩn thận nếu không sẽ giẫm phải vạt áo chùng đấy!
Thật khó có thể biêt, Nguyễn Huệ đoán trước hay là Ngọc Hân mất bình tĩnh. Vừa dứt lời, Ngọc Hân đã giẫm phải chiếc áo khoác đen của Nguyễn Huệ, cái áo khoác mà nàng đang được chủ nhân của nó cho muợn tạm. Nhưng nàng không ngã, vị đại tướng xông pha trận mạc lại há không đỡ nổi một người con gái sao. Bàn tay mềm mại nhưng cũng có một vết chai nhỏ do học kiếm của Ngọc Hân đang nằm gọn trong bàn tay vững chắc của Nguyễn Huệ. Nàng gạt tay ra, đôi mày hơi cau lại như để che giấu sự ngượng ngùng:
- Mong tướng quân đừng gọi thẳng tên tiện nữ ra, để người khác nghe được không hay chút nào!
- Vậy kẻ hèn này xin được gọi là Tiểu Hân, liệu có ổn không? – Nguyễn Huệ khẽ nói, dường như chàng không hề có chút phật ý.
Ngọc Hân không nói gì, nàng đứng lên như muốn ra hiệu đi tiếp. Nguyễn Huệ thấy vậy càng cảm thấy buồn cười, có lẽ lúc này nàng đang muốn nói, tướng quân đang trêu đùa một nàng công chúa đấy. Tiểu Tú bẽn lẽn đi theo sau, không biết nên nói như thế nào, tội cho cô nữ tì khi phải đi cạnh hai người, khuôn mặt của nàng tỏ ra hơi rầu rĩ…
Ba người băng qua một dãy phố, rồi chợt dừng trước một ngôi nhà nhỏ trong ngách. Nguyễn Huệ gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ nhiều vết nứt, lát sau, đã có tiếng chân ra mở cửa. Ngọc Hân vẫn giữ vẻ mặt khó chịu nhìn vị hôn phu của mình, nàng không hiểu thật ra đến đây làm gì:
- Tướng quân, ngài muốn gì đây?
Chàng nhìn Ngọc Hân với ánh mắt dịu dàng, chiếc áo khoác đen dài lùng thùng càng khiến cho nàng đáng yêu hơn. Nhưng Nguyễn Huệ không nói ra, chàng mỉm cười lắc đầu:
- Nàng không thể cứ bộ dạng này mà về được, nếu nàng giẫm phải vạt áo mà không ai đỡ được thì lại trách kẻ vô phước đã cho muợn áo.
- Vậy thì…
Ngọc Hân chưa kịp nói hết câu thì đã có người ra mở cửa, đó là một cô gái khá xinh đẹp. Tóc búi cao nhưng hơi rủ xuống, ôm lấy hai bờ má. Đôi mắt ươn ướt với sóng mũi dọc dừa. Người con gái thướt tha trong bộ váy màu hồng phấn. Gương mặt xinh xắn ánh lên niềm vui khi thấy đứng trước mặt chính là Nguyễn Huệ. Nàng đẩy rộng cánh cửa gỗ, giọng nói đúng chất dịu dàng của con gái Bắc hà, có phần hồ hởi:
- Ca, hôm nay sao lại đến đây?
- Được rồi, muội muội, ta có việc cần nhờ.
Ánh mắt của nàng thoáng chút ngỡ ngàng khi thấy hai cô gái đứng sau lưng Nguyễn Huệ. Rồi nàng lui ra, nhường đường cho khách quý, môi điểm nụ cười nhẹ:
- Ca ca khách sáo quá. Việc gì có thể giúp, muội sẽ giúp.
Ngọc Hân và Tiểu Tú theo lời của Long Nhương tướng quân bước vào nhà, gương mặt bối rối. Đợi cho hai cô nương vào rồi, Nguyễn Huệ mới theo sau, chàng nhìn nữ chủ nhân ngôi nhà nhỏ với ánh mắt đầy thiện cảm. Nàng chỉ khẽ đáp lại bằng nụ cười, nét mặt rạng rỡ. Cánh cửa gỗ từ từ khép lại…
Khuất sau những bức tường có hai người theo dõi toàn bộ những việc xảy ra trong sự ngạc nhiên. Chẳng phải ai xa lạ, đấy chính là hai vị Đô đốc mà Ngọc Hân vừa chạm trán lúc nãy, Tăng Long và Văn Tuyết. Đường đường là Đô đốc mà lại làm trò lén lút này, để quân lính biết thì thật là mất mặt. Tuy nhiên, họ đều muốn biết tại sao Nguyên soái lại cư xử với hai vị cô nương kia một cách đặc biệt. Tăng Long quay sang Văn Tuyết, ngán ngẩm nói:
- Không hiểu Thượng công đến nhà của Đỗ Quyên làm gì?
Đô đốc Tuyết đứng thẳng lên, vươn vai cho đỡ mỏi sau một lúc phải lén lút theo dõi người khác:
- Thượng công là người khó đoán biết, mà kể ra cũng tội cho Đỗ Quyên, nàng ấy trở về với thân phận nữ nhi chỉ mong… Vậy mà Thượng công lại coi Đỗ Quyên như muội muội.
- Cô ấy còn trẻ, lại xinh xắn, sẽ không sao đâu. – Tăng Long đấm vai bạn mình như để an ủi, giọng nói của vị đô đốc cũng có phần hơi buồn, dù sao Đỗ Quyên cũng từng một thời chung vai sát cánh với họ.
Hai người đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ được đóng im lìm, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra bên trong.
Tại quán mì đối diện với con ngách nhỏ, có một kẻ đang chăm chú ăn uống. Tuy nhiên, đôi mắt xếch của hắn không ngừng liếc nhìn về căn nhà, nơi mà Nguyễn Huệ vừa bước vào…
Đó là một căn nhà nhỏ, không rộng rãi lắm nhưng được bố trí rất đẹp. Bên hiên nhà treo đèn lồng, lưa thưa bên dưới những sợi dây luạ mỏng. Mùi hương trầm thoang thoảng trong phòng tạo nên cảm giác dễ chịu. Chính giữa là để ban thờ, đặt ba chiếc bài vị. Đỗ Quyên nhẹ nhàng mời ba người ngồi xuống chiếc tràng kỷ gần đấy:
- Ca ca có chuyện gì mà cần muội phải giúp?
Nguyễn Huệ cười cười nhìn về phía Ngọc Hân:
- Muội cho vị cô nương đây mượn một bộ quần áo, lúc nãy, cô ấy chọc tức người khác nên gặp rắc rối.
- Được mà – Đỗ Quyên khẽ bật cười, nàng không nghĩ ca ca của mình đến đây chỉ vì mượn tạm một bộ đồ.
Nói rồi, Đỗ Quyên dẫn Ngọc Hân và Tiểu Tú vào bên trong khuê phòng, đưa cho nàng một chiếc váy màu tím phớt. Ngọc Hân bày tỏ sự bối rối nhưng Đỗ Quyên đã cười dịu dàng:
- Cô nương thay đồ đi, đừng để Thượng công phải chờ.
Nói rồi nàng đứng lên, lui ra ngoài, nhường chỗ cho Ngọc Hân và Tiểu Tú. Dáng vẻ chín chắn của người con gái khiến cho Ngọc Hân không khỏi thắc mắc, tự nhiên nàng cảm thấy một cảm giác gì đấy đang len lỏi vào tâm hồn. Tiểu Tú nâng mái tóc đen mượt của Ngọc Hân lên rồi cởi chiếc áo choàng hộ công chúa, nàng hỏi nhỏ:
- Nô tì thấy đâu nhất thiết phải thay đồ, dù sao có chiếc áo choàng thì ai nhìn thấy đâu.
- Em không nhân ra sao, có ba kẻ đang theo dõi chúng ta đấy. Ta và Nguyễn Huệ đều phục trang quá nổi bật - Ngọc Hân gạt bỏ những suy nghĩ bâng quơ trong đầu để trả lời Tiếu Tú, nàng ra ý muốn tự mình thay đồ.
Tiểu Tú hiểu ý công chúa nên lui về góc phòng, nàng cất giọng hỏi đầy thắc mắc, ánh mắt lo lắng:
- Ba người sao? Có thể là ai được chứ?
- Hai vị đô đốc mà chúng ta vừa chạm trán và…một kẻ nữa, có thể là theo dõi ta, cũng có thể theo dõi Long Nhương tướng quân. – Ngọc Hân khoác chiếc váy tím phớt vào, rồi quay sang cô nữ tì – Nhưng hắn bắt đầu bám theo từ lúc chúng ta gặp tướng quân, có lẽ là tàn dư của Chúa Trịnh.
Ngọc Hân vuốt lại nếp áo hai bên, chất lụa mượt càng tăng thêm vẻ thướt tha của người con gái mà dáng điệu yêu kiều đã in theo khuôn nhịp. Nàng đã được dạy dỗ tất cả mọi lễ nghi từ khi còn bé, khi rong chơi chốn nhân gian thì tỏ vẻ ương bướng nhưng thật ra từng cử chỉ, bước đi đều rất nhẹ nhàng, thanh thoát. Tiểu Tú đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa hai bên của Ngọc Hân rồi cả hai cùng bước ra ngoài
Căn phòng khách chỉ có một mình Đỗ Quyên đang ngồi pha trà, mùi hương sen tỏa ra thơm ngát. Nàng chỉ tay xuống ghế, mời hai người ngồi rồi đặt tách trà xuống bàn:
- Hai cô nương uống trà đi, ca ca đang đi cởi giáp phục ra.
Ngọc Hân và Tiểu Tú chưa kịp hiểu chuyện gì thì từ bên trong, Nguyễn Huệ bước ra. Chàng đã cởi bỏ bộ giáp phục đen, chỉ còn mặc bộ quần áo màu huyết dụ. Đúng là dáng vẻ thư sinh hai năm trước, khuôn mặt không có chút gì gọi là già dặn của bao năm thao trường. Nguyễn Huệ mỉm cười dịu dàng, không phải với Ngọc Hân, mà là Đỗ Quyên:
- Muội muội, cám ơn!
Ngọc Hân nâng tách trà lên nhấp môi, bề ngoài thì thái độ như không để ý tới thái độ và cử chỉ của Nguyễn Huệ với người con gái mà chàng gọi là muội muội. Nàng công chúa khẽ cất giọng, có chút châm biếm, dù chỉ là rất nhẹ nhưng khó qua được mắt của Nguyễn Huệ:
- Tướng quân, liệu để hai vị đô đốc đứng ngoài kia chờ đợi vậy có quá lâu không?
Nguyễn Huệ thấy vậy, khẽ bật cười nhẹ, chàng cảm thấy rõ nhím con cố tình chọc mình. Nhưng bây giờ việc quan trọng là phải đưa hai người này về cung đã. Chàng tiếp tục nói với Đỗ Quyên:
- À, còn một chuyện ta cần muội giúp?
- Được thôi – Đỗ Quyên cúi đầu chăm chú nghe những gì Nguyễn Huệ dặn dò
Lát sau, cả ba đứng dậy, cáo từ Đỗ Quyên. Người con gái khẽ cười, nụ cười làm sáng lên khuôn mặt với nước da hơi xanh xao:
- Ca ca khách sáo quá – Rồi nàng quay sang Ngọc Hân và Tiểu Tú – Tiện nữ tên Đỗ Quyên, hy vọng sẽ có dịp gặp lại.
- Thật thất lễ quá, chưa xưng danh mà đã dám nhận sự giúp đỡ của cô nương. Nếu được, mọi người đều gọi tiện nữ là Tiểu Hân, người còn lại là Tiểu Tú. Đa tạ cô nương.
Ba người cúi chào Đỗ Quyên một lần nữa rồi quay người rảo bước đi. Điều đáng nói là một Đại tướng quân, một nàng công chúa chốn Kinh Kì mà lại đi ra bằng cửa sau của nhà người khác. Một lát sau, Đỗ Quyên mới bước ra khỏi cửa, trên tay là một bọc rất to, khẽ gọi:
- Hai vị đô đốc, làm ơn xuất hiện đi!
Lời nói vừa dứt, Tăng Long và Văn Tuyết nấp trong bức tường phía trước đành đứng ra. Họ cũng không ngờ rằng mình bị Thượng công phát hiện ra sớm như thế. Tăng Long huých nhẹ tay Văn Tuyết, cả hai đành cười trừ:
- Đỗ Quyên, muội có khỏe không?
- Không dám, đa tạ hai huynh đã hỏi thăm – Nàng giơ tay che nụ cười ẩn ý – Thượng công có hình phạt cho nhị vị đô đốc đấy!
Rồi nàng cẩn thận trao cho Văn Tuyết và Tăng Long bọc đồ nặng trên tay:
- Đây là giáp phục của Đại tướng quân, nhờ hai vị mang về vương phủ hộ. Thêm nữa, hình phạt cho tội dám đi theo là phải bắt sống con chuột nhắt ở ngoài quán mì.
- Trời! – Hai vị đô đốc kêu lên tuyệt vọng – Nếu đã vậy đành đi bắt chuột.
Tăng Long chắt lưỡi một tiếng tiếc rẻ, dù sao họ cũng tò mò muốn biết sự thật mà Nguyên soái che giấu. Đỗ Quyên vẫy chào hai vị đô đốc khi họ đi ra đầu ngõ để làm nhiệm vụ quan trọng của mình, “bắt chuột”. Nàng bước vào ngôi nhà của mình, ngồi xuống chiếc ghế gần đấy. Cô gái nhấp một ngụm trà nguội ngắt, tự nhiên nàng cảm thấy đắng đắng đầu lưỡi. Đỗ Quyên cầm tách trà mà Ngọc Hân đã uống lên, xoay nhẹ ngắm nghía rồi hắt ra chậu cây bên ngoài. Nàng dằn chiếc tách sứ màu lục dịu xuống bàn, nói nhỏ giữa căn nhà không còn bóng ai khác:
- Ca ca, muội không muốn gọi huynh là ca ca chút nào…
Hồ Linh Chiểu thơm ngát mùi hoa sen, cái hương thơm dịu ngọt mà man mác khiến khung cảnh đã đẹp mà càng thêm thi vị. Chính giữa hồ là chùa Diên Hựu vươn thẳng lên như một bông hoa sen giữa mặt nước trong xanh. Đài Liên hoa với bốn góc uốn cong cùng hàng lan can được làm bằng gạch sành tráng men xanh lấp lánh trong nắng càng tôn thêm vẻ dẹp của ngôi chùa. Nguyễn Huệ khẽ hít nhẹ hương thơm của hoa sen, chàng quay sang Ngọc Hân:
- Quả là cảnh đẹp. Ta có nhớ thiền sư Huyền Quang cũng đã từng đề thơ cho ngôi chùa có một không hai này. – Rồi chàng cất giọng trầm trầm:
– Si vẫn đảo miên phương kính lãnh
Tháp quang song trĩ ngọc tiên hàn.
(In ngược hình chim, gương nước lạnh.
Sẫm đôi bóng tháp, ngón tiên hàn)
- Tướng quân, tiện nữ phải về trước giờ Ngọ, xin ngài đừng cố tình làm khó.
Có vẻ như Ngọc Hân không hưởng ứng việc dừng lại ngắm cảnh đẹp của Nguyễn Huệ. Nàng đứng tựa lưng vào lan can hồ nước, nhìn bóng mặt trời để còn ước đoán giờ giấc, giọng nói dửng dưng, lạnh nhạt. Tiểu Tú cảm thấy khó xử trước tình cảnh, cuối cùng nàng quyết định tạm lui cho hai vị đây giải quyết vấn đề. Cô nữ tì lần đầu tiên cất giọng nài nỉ Ngọc Hân:
- Tiểu Hân, cho em ra mua mấy cây kẹo hồ lô nhé, được không?. Tự dưng cảm thấy…
Ngọc Hân thật sự không muốn nhưng rồi lại thôi, nàng gật đầu cho phép Tiểu Tú đi. Đơn giản công chúa cảm thấy vị hôn phu đang muốn nói chuyện riêng với mình. Nàng khẽ thở dài, còn phải về cung nữa, đứng đây mãi đâu ổn. Nguyễn Huệ nhìn bóng Tiểu Tú hòa vào dòng người đông đúc trong chợ Ngọc Hà, rồi ôn tồn nói:
- Ta có chuyện muốn nói, là về Hoàng tự tôn.
Đôi mắt nâu trong suốt với hàng lông mi cong vút của Ngọc Hân chợt ánh lên những tia nhìn kì lạ khi nghe Nguyễn Huệ nhắc đến người sẽ thừa kế ngôi vị của vương triều Lê sau này. Đó là người cháu hơn nàng năm tuổi, một kẻ mà Ngọc Hân chẳng bao giờ muốn nhắc đến.
Thật ra Nguyễn Huệ nhắc đến Hoàng tự tôn Duy Khiêm với Ngọc Hân là có ý gì, câu chuyện giữa hai người sẽ diễn biến như thế nào…
accvn_cm.includeF(accvn_cm.options.base_url+'App_Resource/html/js/lib/script_lib_xEditor.js',loadEditor);