Tiểu thuyết " Một vụ mất tích bí ẩn " ( 4 ) của Khúc Thụy Du
nguyen hoang 26.04.2008 15:34:19 (permalink)
9
 
Theo hướng dẫn của bà chi hội trưởng chi hội phụ nữ ấp, Lê Trực tìm đến ngôi nhà nằm nép mình trong con hẻm dài hun hút  bên cạnh bờ ao. Cửa khóa. Lê Trực đứng chờ dưới mái hiên. Anh vừa hút thuốc lá vừa ngắm mấy cánh hoa ti gôn leo trên hàng rào tre và lắng nghe tiếng cá đớp mồi dưới ao.
Hút xong điếu thuốc, chủ nhân ngôi nhà vẫn chưa về. Trong lúc anh đang suy tính có nên tiếp tục chờ hay về cơ quan để hoàn tất bản báo cáo thì từ xa thấp thoáng bóng người phụ nữ đi tới, Lê Trực đoán, đây là Ngọc, người đàn bà anh đang tìm gặp.
Người phụ nữ mặc chiếc áo cổ lá sen, chiếc quần màu mận chín, trên tay xách chiếc giỏ đựng thức ăn dừng lên bên bậu cửa, thò tay vào túi tìm xâu chìa khóa. Thấy Lê Trực đi tới, liền dừng tay lại có ý lắng nghe.
- Xin lỗi, chị là Ngọc?
- Vâng, tôi là Ngọc. Anh tìm tôi?
Ngọc mở cửa, mời khách vào nhà. Bên trong hơi tối nhưng chủ nhà không nghĩ đến chuyện bật đèn. Ngọc xách chiếc giỏ đi một mạch xuống sau bếp. Lê Trực đảo mắt nhìn xung quanh. Ngôi nhà bày trí đơn giản nhưng gọn gàng và có thẩm mỹ.
- Mời anh uống nước. Anh là..?
Lê Trực đón lấy ly nước từ tay chủ nhà, và giới thiệu về mình:
- Tôi là Lê Trực, cán bộ phòng cảnh sát hình sự tỉnh.
Ngọc ngồi xuống chiếc ghế đối diện, gương mặt lộ vẻ căng thẳng, lo lắng:
- Anh tìm đến đây về chuyện của anh Bình có đúng không? Các anh đã tìm thấy ảnh chưa?
Lê Trực lắc đầu:
- Rất tiếc là chúng tôi vẫn chưa có tin tức gì của Hai Bình cả. Vì thế, tôi tìm đến đây, mong nhận được sự hợp tác tích cực từ phía cô để sớm tìm ra tung tích của Hai Bình.
Ngọc kêu lên thảng thốt:
- Trời ơi, ảnh vắng mặt đã gần nửa tháng rồi. Tôi lo cho ảnh quá.
Lê Trực nhấp một ngụm trà nhỏ:
- Cô có thông tin  hoặc nghi vấn nào về sự mất tích của Hai Bình không?
Ngọc bỗng đưa tay bưng mặt khóc rưng rức:
- Lỗi là do tôi. Tại tôi mà ảnh như vậy. Tất cả là do tôi. Anh Bình ơi, hãy tha thứ cho em!
- Xin cô hãy bình tĩnh lại. Nguyên do nào, cô nói sự mất tích của Hai Bình là do cô gây ra
Ngọc khóc một lúc lâu. Đôi mắt mọng nước sưng húp:
- Vâng, chính tôi. Tôi là người đã xô đẩy anh ấy vào con đường cùng, tôi đã khiến cho ảnh đau buồn quá mà  tìm đến cái chết.
Ngọc nói năng lộn xộn không làm chủ được bản thân, rõ ràng cô đang bị xúc động mạnh.
Lê Trực nói:
- Hiện tại chưa có bằng chứng gì để có thể kết luận Hai Bình tự tử cả. Nếu chết dưới sông thì bây giờ xác đã nổi lên mặt nước. Rất có thể Hai Bình đi đâu đó ít hôm. Dù sao chúng ta cũng nên hy vọng.
Ngọc nói qua làn nước mắt:
- Anh đừng an ủi tôi làm gì. Ảnh đã chết thật rồi. Tất cả tại tôi mà ra. Tại tôi!
Lê Trực rót cốc nước đưa cho Ngọc, Ngọc cầm lấy, uống vài ngụm nhỏ. Và tinh thần đang dần trấn tĩnh lại.
Lê Trực đề nghị:
- Cô hãy bình tĩnh kể lại nội dung câu chuyện. Tôi lắng nghe cô đây.
Ngọc lại sụt sùi:
- Trước khi đến với anh Bình, tôi đã có vài mối tình với những người đàn ông khác. Người đàn ông đầu tiên tên Thái, là cán bộ chi cục thuế. Thái chiều chuộng săn đón tôi như tên hầu trung thành với nữ vương. Ngày nào, anh ta cũng đến tìm tôi, có khi vào tận nơi tôi đang làm việc. Thái thường tặng quà cho tôi và thỏ thẻ bên tai tôi những lời yêu thương say đắm. Tôi hạnh phúc vì có được người yêu hết lòng chăm sóc chiều chuộng mình như vậy. Tất cả những người phụ nữ đang yêu đều mong muốn như thế. Tuy nhiên có một việc khiến tôi luôn thắc mắc, Thái không bao giờ đả động đến gia đình của mình. Những khi tôi nhắc đến thì anh ta tìm cách lảng sang chuyện khác. Quen nhau cả năm mà Thái chưa một lần đưa tôi về nhà lần nào. Điều này khiến tôi nghi ngờ. Một lần tôi âm thầm theo Thái về đến nhà. Và những gì tai nghe mắt thấy làm tôi choáng váng. Thái đã có gia đình. Tất nhiên tôi không thể lấy một người đàn ông đã có vợ làm chồng. Hạnh phúc không thể có từ sự cướp đoạt từ tay người khác. Chia tay Thái với vết thương lòng không sao liền sẹo, suốt một thời gian dài tôi không nghĩ đến việc tìm người đàn ông khác. Tôi như con chim trúng tên thấy cành cong là sợ. Năm tháng đi qua, tôi đã không còn trẻ nữa. Người phụ nữ có thể sống không có tình yêu nhưng phải thực hiện thiên chức làm mẹ, tôi thèm  một đứa con. Vả lại, từng ấy thời gian đã khiến tôi phần nào quên đi chuyện cũ. Người ta không thể căm thù một người đàn ông mà ghét cả thiên hạ. Qua người bạn giới thiệu, tôi làm quen với Thân. Thân ngoài ba mươi tuổi, là lái xe khách đường dài, có thân hình cao lớn, ăn nói oang oang, râu ria lông lá như Lỗ Trí Thâm. Tôi không hiểu tại sao cơ thể Thân lúc nào cũng nồng nặc mùi tỏi và mắm tôm. Để tránh đổ vỡ như lần trước, lần này tôi cất công tìm hiểu hoàn cảnh gia đình Thân ngay từ đầu. Cha mẹ Thân là nông dân chính gốc, ngoài ra Thân còn có một cô em gái đang học trung cấp y tế trên thành phố. Cô bé có đôi răng khểnh trông rất có duyên. Hoàn cảnh gia đình như vậy xem như ổn. Thật tình Thân cũng có vài điểm xấu nhưng không lớn lắm và tôi  tin sẽ cảm hóa anh ta trong thời gian chung sống…
Ngọc ngừng kể, thở dài thườn thượt. Lê Trực nói:
- Tại sao hai người lại chia tay? Phải chăng anh ta có bồ bịch tùm lum? Cánh lái xe thường mắc chứng bệnh đó..
Ngọc lắc đầu:
- Không, Thân không phải là người như vậy. Anh ta tỏ ra đứng đắng với phụ nữ.
- Vậy thì, nguyên nhân nào khiến hai người phải chia tay?
- Thân độc ác và thô bạo hơn tôi tưởng. Một lần Thân đưa tôi đi ăn tối. Người hầu bàn vô ý làm bẩn chiếc áo Thân đang mặc, thế là, anh ta nỗi khí xung thiên đánh người hầu bàn đến ngất xỉu. Mục kích cảnh tượng đó tôi rụng rời tay chân. Và sang ngày hôm sau tôi chính thức nói lời chia tay với con người thô lỗ đó. Tất nhiên Thân không dễ dàng bỏ qua, anh ta liên tục có những lời lẽ xúc phạm đến tôi và còn đe sẽ giết tôi như giết một con chó.
- Làm thế nào Thân lại để cô yên?
- Tôi nhờ công an can thiệp. Thân tuy hùng hổ là thế nhưng đến khi cầm lá thư triệu tập trên tay thì ỉu xìu  như mèo cắt tai. Sau này tôi mới biết Thân đã từng say rượu gây rối nhiều lần và đã từng bị xử phạt hành chính. Và có thể Thân sẽ bị tập trung cưỡng bức cải tạo lao động nếu tiếp tục vi phạm. Trước hoàn cảnh đó, tôi không biết mình nên vui hay buồn..
- Cô quen Hai Bình trong trường hợp nào?
Ngọc, mắt mơ màng về phía xa xăm:
- Tôi quen Hai Bình trong một dịp tình cờ, tương tự theo kiểu anh hùng cứu mỹ nhân trong Lục Vân Tiên của cụ Đồ Chiểu. Lần đó tôi phải ra bến xe khách thị xã để đón người thân từ thành phố xuống. Xe về muộn. Trong lúc tôi đang đứng xớ rớ trong phòng chờ bên cạnh quầy bán vé thì một người đàn ông không biết từ đâu bỗng hùng hổ bước đến…
 
*
 
- Con đĩ, ai cho phép mày lấy hết tài sản của tao để theo trai, hử?
Gã đàn ông túm lấy cổ áo Ngọc tát một cái như trời giáng. Trong lúc cô chưa kịp hoàn hồn thì phải hứng  thêm mấy cái tát nữa. Cái tát khá mạnh khiến cô ngã dụi xuống đất.
- Đồ đĩ thỏa lăng loàn, mày đi theo thằng nào. Nói.
Ngọc lồm cồm đứng lên, tay xoa lên chỗ đau và nhìn gã ngơ ngác như người mộng du:
- Tại sao anh lại đánh tôi? Tôi là vợ anh từ bao giờ?
Thấy chuyện lạ, người hiếu kỳ kéo đến rất đông. Họ đứng thành hình vòng cung vừa quan sát vừa bàn tán xôn xao. Gã xoay mặt mặt về phía đám đông phân bua với mọi người:
- Bà con cô bác hiểu giùm cho. Con đàn bà lẳng lơ đĩ thõa này là vợ tôi. Tôi phải đi làm ăn ở xa hàng tháng gởi tiền về để nuôi gia đình. Là vợ, là mẹ nó không làm tròn bổn phận của mình, lấy tiền tôi đi nuôi trai bỏ mặc đàn con bơ vơ nheo nhóc. Tôi đã vài lần khuyên bảo nhưng nó không nghe. Sáng nay trong lúc tôi đi vắng nó khua hết tài sản của tôi từ lâu dành dụm để đi theo tiếng gọi ái tình…
Ngọc thét lên:
- Mọi người đừng tin hắn. Tôi chưa có chồng thì làm sao có con.
Gã tiếp tục tát cô mấy cái:
- Đồ già mồm lẻo mép! Bắt tận tay day tận trán còn chối leo lẻo! Tao phải đánh cho mày chừa! Đồ đĩ! Đồ theo trai!
Nghĩ là chuyện gia đình riêng nên không ai can dự vào, vả lại, thứ đàn bà hư hỏng đó ai mà thèm can. Vài người trong đám đông gào lên phụ họa.
- Đánh chết nó đi! Thứ đàn bà hư hỏng đó để sống chỉ thêm chật đất!
- Bắt nó đem về nhà, lấy dao cắt gân chân cho nó khỏi đi theo trai nữa!
- Trông mặt mày hiền lành thế kia mà đĩ thế. Tội nghiệp cho ông chồng bị cắm mấy cái sừng trên đầu.
Những ánh mắt khinh bỉ thù hận liên tục ném về phía Ngọc. Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có thể, đây là một vụ đánh ghen lầm. Nhưng mỗi lần cô định mở miệng thanh minh thì bị nhận ngay cái tát.
- Bây giờ mày muốn đi theo thằng nào, tao cho mày tùy ý, nhưng tài sản của tao mày phải trả lại.
Đoạn gã lao đến giật đứt sợi dây chuyền hai chỉ vàng đang đeo trên cổ. Đến lúc này, cô mới hiểu ra, gã dàn cảnh đánh ghen để cướp tài sản của cô:
- Cứu tôi với. Hắn là kẻ cướp!
- Cứu này! Bốp! Bốp! – Gã sấn tới định lột nốt chiếc nhẫn đeo tay.
- Dừng lại! –  Hai Bình lách người qua đám đông, túm chặt tay gã và nói khít qua kẽ răng:- Trả lại sợi dây chuyền cho cổ.
- Ô hay, mày là ai mà dám xía vào chuyện của vợ chồng tao? Con vợ tao hư hỏng tao dạy nó. Cút đi!
Hai Bình vặn ngược cánh ta gã ra phía sau. Gã rú lên đau đớn và đánh rơi sợi dây chuyền xuống đất. Ngọc cúi xuống nhặt lên.
Hai Bình nói:
- Nếu cổ thật sự là vợ anh thì anh cũng không được quyền đối xử như vậy. Tốt nhất hãy đến công an giải quyết.
- Ối, đau quá! Buông ra!
Hai Bình vừa buông gã, gã lập tức ù té chạy không ngoảnh mặt lại. Lúc này mọi người mới vỡ lẽ là một kịch bản đã được dàn dựng sẵn. Đám đông tản dần.
 Ngọc nhìn Hai Bình, gật đầu, nói:
- Cám ơn anh, nếu không có anh tôi đã bị cướp hết tài sản. Làm sao anh biết chuyện mà can thiệp giùm tôi?
- Nhìn cử chỉ của hắn, tôi đoán ra thôi. Hắn chỉ là một diễn viên  hạng xoàng, không hiểu sao mọi người vẫn tin. Nhà cô ở đâu?
- Nhà em cũng gần đây thôi. Em đi đón người thân từ thành phố xuống.
Nói chuyện được vài câu, thấy một chiếc xe khách từ thành phố rẽ vào bến. Ngọc nói:
- Em phải đi đón người nhà đây. Một lần nữa xin cám ơn anh. Hẹn gặp lại vào dịp khác. Em tên Ngọc. Còn anh tên gì?
- Tôi tên Bình, Hai Bình. Tôi đang làm thợ tại lò bánh mỳ Ba Phát.
 
*
 
Ngọc nói:
- Thật ra, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ có dịp gặp lại anh Bình thêm lần nào nữa, bởi chẳng có lý do gì để chúng tôi gặp nhau. Thỉnh thoảng tôi nhớ đến anh, một người đàn ông dáng dong dỏng cao có gương mặt buồn và tốt bụng, thế thôi..
Lê Trực nói:
- Nếu chỉ có vậy thì làm sao hai người có thể đi đến với nhau?
Ngọc nói:
- Có lẽ là do ông Trời sắp đặt. Vài tháng sau, tôi có đến phụ đám giỗ nhà người bạn. Và trong số khách đến dự tiệc hôm ấy có anh Bình. Kể từ lần gặp gỡ định mệnh ấy chúng tôi không rời nhau nữa.
Lê Trực nói:
- Cô nhận xét Hai Bình là người như thế nào?
- Ảnh là người đàn ông tốt. Tốt nhất mà tôi từng thấy. Ảnh không săn đón vồ vập như tay Thái, không thô bỉ cục súc như Thân, thậm chí có vẻ vụng về trong từng lời ăn tiếng nói. Ảnh là người đàn ông có bản lãnh, chân thật và sống thiên về nội tâm.
- Hai Bình có bao giờ kể cho cô nghe về gia đình  cũng như  quá khứ của anh ta?
- Đấy cũng chính là điều khiến tôi trăn trở khôn nguôi. Suốt mấy năm quen nhau ảnh chưa bao giờ kể cho tôi nghe về gia đình của mình. Dường như ảnh có điều gì cố giấu tôi.
- Tại sao lại như vậy? Cô có hiểu nguyên nhân không?
- Bị dang dở mấy lần  tôi sợ lắm. Vì thế, khi quen ảnh tôi quyết định phải tìm hiểu thật kỹ về con  người của ảnh. Và tôi cay đắng thú nhận chẳng hiểu gì cả. Nhìn vào tư cách cũng dễ dàng đoán ra anh Bình không thể là người xấu. Nhưng tại sao ảnh lại như thế, tôi không sao hiểu nổi.
 
*
 
Hai người ngồi bên nhau trên ghế đá công viên dưới gốc cây bằng lăng. Trăng sáng vằng vặc, cả thảm cỏ sóng sánh nước trăng. Hai Bình hút thuốc lá. Ngọc ngồi tí tách cắn hạt dưa.
- Anh Bình,  hôm nào đưa em về quê anh một chuyến nhé.
Hai Bình ngả người lên thành ghế, mắt nhìn trời mông lung:
- Đã nói với em, anh là đứa trẻ mồ côi. Trẻ mồ côi thì làm sao có nhà.
- Nhưng phải có người nào đó nuôi nấng anh trưởng thành chứ? Cô chú, cậu dì chẳng hạn.
- Anh lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
- Vậy anh chưa từng biết cha mẹ mình là ai?
Hai Bình khẽ gật đầu:
- Thậm chí anh còn không biết tên của họ nữa là. Từ khi biết nhận thức thế giới xung quanh, anh thấy mình đã ở trong cô nhi viện.
- Tội nghiệp anh quá. Ở trại cô nhi chắc là khổ lắm. Anh có thường bị đánh đòn không?
- Anh không nhớ. Chắc là có.
- Rời trại cô nhi, anh làm gì? Ở đâu?
- Em đừng hỏi nữa, anh chẳng thể trả lời những câu hỏi của em. Anh buồn ngủ rồi, ta về thôi.
- Em có cảm giác,  dường như  anh cố tình giấu em điều gì đó. Anh không thật lòng với em. Anh không tin em sao?
Hai Bình thở dài:
- Anh không muốn biến thành kẻ bị thương hại trong mắt mọi người. Chẳng lẽ quá khứ của anh quan trọng với em đến thế hay sao?
- Chứ còn không à! Yêu nhau nhất thiết cả hai phải hiểu rõ về nhau. Anh đã biết tất cả về em, vậy thì, tại sao em lại không có quyền tìm hiểu về anh. Những gì của anh cũng là của em. Chúng ta là của nhau. Hành động của anh khiến em cảm thấy bị tổn thương. Anh đã không tin em. Yêu nhau mà không tin nhau sao hả, anh.
Hai Bình nói:
- Tại sao em lại nói như vậy. Anh yêu em và tin tưởng nơi em. – Đoạn Hai Bình thở hắt ra một cái thật mạnh:- Làm sao anh có thể kể cho em nghe những điều mà anh còn đang loay hoay tìm kiếm?
- Anh nói em càng không hiểu. Tìm cái gì cơ chứ? Càng gần anh, em càng phát hiện anh có nhiều điểm rất lạ. Dường như anh đang mang nặng trong lòng nỗi niềm thầm kín không thể giãi bày cùng ai. Em là người yêu của anh, tại sao anh lại giấu? Yêu nhau là phải cùng nhau san sẻ niềm vui, nỗi buồn. Có tâm sự gì anh cứ nói hết ra, để hoài trong lòng mau già lắm..
Hai Bình nói gay gắt:
- Đừng dồn anh vào thế bí nữa có được không. Chẳng phải như thế này đã là tốt lắm rồi hay sao. Anh không thích phụ nữ thích xen vào chuyện người khác.
Ngọc vùng vằng đứng dậy:
- Anh với em mà là người khác à? Nói vậy mà nghe được à? Tại sao anh có thể thốt ra những lời này với em.
- Anh xin lỗi em. Anh..anh..
Ngọc khóc sụt sịt:
- Anh không cần phải giải thích nữa! Từ nay, em sẽ không bao giờ bận tâm đến những chuyện riêng tư của anh nữa.
 
 
*
 
Lê Trực nói:
- Và rốt cuộc cô không biết chút gì về quá khứ của Hai Bình?
- Đúng vậy, - Ngọc đáp :- tôi tôn trọng thế giới riêng tư của ảnh, vả lại, tôi còn có lòng tự trọng của mình.
- Theo tôi được biết, thỉnh thoảng Hai Bình có đi đâu đó. Anh ta đi những đâu, cô có biết?
Ngọc lắc đầu:
- Tôi không biết, thật sự là như vây. Ảnh chỉ nói có công việc riêng cần giải quyết, còn cụ thể việc riêng đó là gì, tôi không biết.
Lê Trực nói:
- Chị có bao giờ tìm hiểu điều này không?
- Thật sự tôi cũng lấy làm thắc mắc nhưng ảnh không đả đông gì đến, tôi chỉ biết im lặng. Tuy nhiên sau mỗi chuyến đi như vậy tôi thấy ảnh có vẻ thất vọng và buồn nhiều. Anh uống rượu nhiều hơn mọi ngày và thường ngồi im bất động như tượng cả buổi. Gương mặt lộ vẻ chán nản, tuyệt vọng khủng khiếp. Một lần tình cờ giặt áo của ảnh, tôi phát hiện một chiếc vé đi Quảng Trị.
- Đi Quảng Trị ư? Hai Bình đến đó làm gì nhỉ? – Lê Trực  lẩm bẩm.
- Đúng vậy, ảnh đi Quảng Trị. Tôi không biết ảnh có ai là người thân thích ở đó hay không. Trong câu chuyện hàng ngày tôi không nghe ảnh nhắc đến địa danh này bao giờ. Đây thật sự là điều khó hiểu.
Ngọc cầm ấm trà rót đầy cốc:
- Một lần ảnh trở về nhàu nát tả tơi. Cả cơ thể đỏ quạch từ chân tóc đến gót chân. Bộ đồ mặc trên người xả mấy nước vẫn còn đỏ. Chẳng hiểu là ảnh đã đi đến những đâu cứ như từ dưới lòng đất chui lên vậy.
- Hai Bình có đi cùng với ai không?
- Ảnh đi mỗi mình thôi.
- Ngoài cô ra, Hai Bình có quan hệ thân thiết với ai không?
Ngọc lắc đầu:
- Tôi không biết. Theo tôi đoán thì chẳng có ai thân thiết cả, chỉ toàn là bạn nhậu thôi. Nói chung là bạn nhậu thì không thể tin được. Ngoài ông Tư Bốn ra, tôi không biết bất kỳ ai.
Lê Trực nói:
- Xin lỗi tôi hơi tò mò, vì sao hai người lại chia tay? Theo tôi được hai người đã từng tính đến chuyện hôn nhân.
Ngọc gật đầu im lặng. Lê Trực nói:
- Lúc nảy cô nói sự mất tích của Hai Bình một phần là lỗi ở cô, cô có thể nói rõ hơn về điều này được không?
Ngọc tỏ vẻ lúng túng, mặt đỏ bừng:
- Anh có nhất thiết cần phải biết hay không? Đây là chuyện riêng của hai chúng tôi..
Lê Trực nói:
- Nếu cô cảm thấy không bất tiện có thể nói với tôi. Cô biết rồi đó, thông tin về Hai Bình quá ít ỏi rất khó cho việc tìm kiếm tung tích của anh ta..
- Vậy tôi sẽ nói. Chính ảnh là người chủ động chia tay với tôi. – Đoạn Ngọc xuống giọng nhỏ dần:- Ảnh bị chứng bất lực. Một vết thương gần chỗ kín khiến ảnh mất khả năng làm đàn ông. Thật tình chính ảnh cũng không ngờ mọi việc lại tồi tệ như thế. Chúng tôi cứ đinh ninh sẽ có kết quả tốt hơn.
Lê Trực tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Hai Bình đã nói với cô như thế à?
Ngọc khẽ gật đầu:
- Vâng, ảnh nói với tôi như vậy. Và tôi tin những gì ảnh nói. Hai Bình là người đàn ông chân thật.
Cả hai cùng im lặng. Hồi lâu Lê Trực nói:
- Hai Bình có bao giờ kể trước khi là thợ làm bánh anh ta đã từng làm việc gì,  ở  đâu không?
Ngọc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Tôi có nghe loáng thoáng, ảnh đã từng làm nhân viên bảo vệ công ty sản xuất hàng mỹ nghệ.
Lê Trực thốt lên:
- Làm bảo vệ công ty sản xuất hàng mỹ nghệ à? Thế mà có người bảo tôi, Hai Bình từng làm thuê trên ghe chở trái cây?
Ngọc lắc đầu:
- Tôi không biết. Chưa bao giờ tôi nghe ảnh nói đến chuyện này. Tôi không tin mình nghe lầm.
- Cô có nhớ tên công ty đó không?
- Nhớ.
 
10
 
Ngồi đối diện với Lê Trực là người đàn ông có dáng người chắc đậm, đen đúa xấp xỉ năm mươi tuổi. Khách đưa tay thò vào túi áo lôi ra lá thư mời đưa cho Lê Trực. Lê Trực đón lấy đọc lướt qua:
- Anh là Phạm Văn Tăng?
- Dạ phải, mọi người gọi tôi là Tư Tăng. Tôi là chi hội  trưởng chi hội cựu chiến binh ấp..
Tư Tăng liên tục cựa mình trên ghế biểu lộ cử chỉ lo lắng, bồn chồn không yên:
- Tôi muốn biết mục đích cuộc gặp này. Trong thư mời chỉ ghi đại khái, tôi không hiểu là chuyện gì.
Lê Trực rót nước trà vào hai chiếc cốc rồi đẩy một cốc về phía Tư Tăng:
- Anh uống nước đi.
Tư Tăng lấy thuốc lá ra mời Lê Trực, anh nhón một điếu rồi châm lửa hút:
- Anh có biết Nguyễn Văn Bình, tức Hai Bình?
- Biết chớ, một tên vô lại. Một kẻ nát rượu. Tôi chưa từng thấy người nào uống rượu nhiều như hắn mà sống thọ cả.
- Anh có vẻ không thích Hai Bình?
Tư Tăng rít vài hơi thuốc lá:
- Tất nhiên rồi, làm sao tôi có thể ưa một người như hắn được chứ. Tôi tin, nếu có dịp tiếp xúc với hắn, anh cũng sẽ có cùng suy nghĩ như tôi thôi. Bề ngoài hắn giả vờ hiền lành là thế nhưng khi say rượu bản chất xấu xa của hắn mới phô bày ra hết. Tôi chưa từng gặp một người tồi tệ như hắn.
- Trước đây thỉnh thoảng anh có uống rượu với Hai Bình?
- Ờ, cũng có. Nhưng không phải tôi mời hắn, chẳng qua là ngẫu nhiên mà thôi. Tên nát rượu ấy hễ đánh hơi được là mò đến bất chấp cả sĩ diện.
Lê Trực nói:
- Trước khi xảy ra ấu đả ở quán Sáu Ngàn hai người đã từng xảy ra hiềm khích?
Tư Tăng  tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Chuyện đó mà anh cũng biết nữa à. Thật ra nói là ấu đả, tôi e, không chính xác, ấu đả là đánh lộn, đánh nhau túi bụi, còn trong trường hợp này chỉ có Hai Bình đánh tôi thôi. Tôi có đánh anh ta  đâu mà gọi là ấu đả. Còn trước đó chúng tôi không giao du qua lại với nhau thì làm sao có chuyện hiềm khích.
Lê Trực nói:
- Trở lại vụ xô xát. Theo tôi được biết nguyên nhân bắt đầu từ cuộc tranh luận vô thưởng vô phạt.
Tư Tăng nói:
- Đúng vậy. Hôm ấy Hai Bình đã quá say. Anh ta phát biểu lung tung cứ như là thằng khùng, dường như có quỷ nhập vào người anh ta thì phải. Lần đầu tiên tôi thấy Hai Bình bệ rạc như thế. Rõ ràng hắn ta chưa già mà đã sanh tật rồi!
- Hai người đã tranh cãi với nhau những gì?
- Về chiến tranh. Chúng tôi đang ôn lại những kỷ niệm chiến tranh thì Hai Bình bỗng xen vào và  mạt sát chúng tôi một cách thậm tệ. Anh ta dám vỗ ngực  bảo chiến tranh chỉ là trò đùa của những kẻ ấm đầu, những thằng dở hơi  xem chuyện chém giết là lẽ sống. Gương mặt của chiến tranh là gương mặt phi nhân tính. Anh ta thật là ấu trĩ. Tôi không hiểu trong đầu anh ta chứa những gì trong đấy nhưng nhất định không phải là bộ não. Đậu hũ chẳng hạn.
- Và, sau đó mọi chuyện diễn ra như thế nào?
- Hai Bình  cởi áo khoe những vết thương trên người ra và bảo rằng đã từng đánh đông dẹp bắc. Sau đó, hắn lao vào đánh tôi.
- Anh có nghĩ Hai Bình đã từng là người lính?
- Tôi không nghĩ như thế, mặc dù trên người Hai Bình có nhiều vết thương. Nhưng đâu phải cứ bị thương đều là lính. Trong cuộc chiến tàn khốc này có rất nhiễu dân lành chết và bị thương.
Suy nghĩ một lúc Tư Tăng nói:
- Hai Bình không thể là người lính. Bộ đội giải phóng không thể thốt lên những lời tiêu cực phỉ báng như thế. Rất có thể anh ta là một tên lính ngụy, biết đâu được.
Lê Trực nói:
- Và anh có hăm dọa sẽ giết Hai Bình?
Tư Tăng ngơ ngác:
- Tôi có nói câu đó à? Thật sự tôi không nhớ những gì mình đã nói. Lúc đó, tôi giận quá. No mất ngon, giận mất khôn  mà lại..
Tư Tăng bỗng nhìn trừng trừng về phía Lê Trực:
- Anh không nghi tôi có liên quan đến sự mất tích của Hai Bình đó chứ?
- Xin anh hãy trả lời câu hỏi của tôi, hôm Hai Bình mất tích, anh ở đâu, làm gì?
Tư Tăng ngồi im lặng. Lê Trực cầm một thanh gỗ tròn dài khoảng một sải tay đặt lên bàn:
- Anh có nhận ra vật này không?
Tư Tăng biến sắc mồ hôi chảy ròng ròng xuống cổ áo:
- Tôi..tôi..
Lê Trực nghiêm mặt, nói:
- Tôi thu được khúc gỗ này tại nơi Hai Bình bị đánh. Trên thân gỗ còn lưu lại dấu vân tay của anh. Anh còn gì để nói nữa không?
Tư Tăng gật đầu thú nhận:
- Đúng là tôi có đánh Hai Bình, bởi vì hắn đã làm nhục tôi trước đám đông. Nhưng tôi hoàn toàn không dính dáng gì  đến chuyện mất tích của Hai Bình. Anh hãy tin tôi!
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9