Trăng Quê Thư quán
Minh Nguyệt 29.04.2008 00:24:18 (permalink)
KHÔNG PHẢI TƠ TRỜI KHÔNG PHẢI SƯƠNG MAI
 

 
Báo Văn nghệ số 17+18 kỷ niệm 30/4 và 1/5/2008
 
Ta đã nhiều lần nghe nói đến tơ trời nhưng chưa bao giờ hình dung ra nó như thế nào cả, có lẽ là mong manh lắm!

Nhưng chắc ai cũng có lần ngắm một nụ hồng đang hé nở, e ấp và nhè nhẹ hương thơm, nhưng chỉ vài buổi sớm thôi nó đã lụi tàn. Cũng giống như giọt sương trên nhành lá mỗi buổi sớm mai, long lanh và dịu nhẹ. Khi mặt trời lên,lúc đầu nó càng long lanh lắm rồi nhẹ bước bay lên… Mong manh là thế nhưng đó chưa phải là điều mong manh nhất!
Xưa nay người ta vẫn nói về một tình yêu vĩnh cửu, thuỷ chung cho đến khi đầu bạc răng long, cho đến khi hoà vào cát bụi. Như vậy Tình Yêu phải bền vững lắm, như núi như sông, như rừng như biển. Nếu thật sự như vậy thì chẳng cần phải gìn giữ nâng niu, thì Tình Yêu mãi mãi trường tồn với thời gian.
Với Đỗ Trung Quân thì không như vậy bởi Tình Yêu là điều mong manh nhất!

Thật rõ lạ lùng hai chữ Tình Yêu, người ta nói về nó quá nhiều mà lại chẳng hiểu vì sao cả. Có người thì cho rằng Tình Yêu là sự hoà hợp của hai tâm hồn, nhưng người ta vẫn cứ yêu nhau khi chẳng ai là ai cả. Có người thì nói rằng Tình Yêu là xứ sở của ảo giác, cũng gần đúng thôi! Hình như khi yêu người ta chẳng thể là mình được nữa! Nói đúng hơn đó là điều không có lời giải thích. Vì lẽ đâu trong sáu tỷ người em chỉ hướng tới một mình anh? Vì lẽ gì mà trong từng bữa cơm, giấc ngủ của em luôn có anh đâu đó! Vẫn có cả tỷ người đi bên em, em vẫn cảm thấy cô đơn, để khi gặp nhau lại hờn ghen vô lý…
Tình yêu,
Vừa buổi sáng nắng lên,
Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội

Mà có vô lý gì đâu, khi Tình Yêu đã chính là một sự vô lý mất rồi! Đã bao nhiêu cuộc tình đã bao cuộc chia tay và Ônga Béc gôn đã viết:

Lớp trẻ bây giờ lại bước theo ta
Lại lắp lại vị ngọt ngào thủa trước
Vẫn sông Nhe va sớm chiều sóng nước
Nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh…

Thực ra mỗi một cuộc tình, mỗi một cuộc chia tay đều chẳng giống nhau, nhưng có một điều giống nhau duy nhất đó là sự hối tiếc là niềm đau day dứt mãi…
Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê
Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến

Cách ví của nhà thơ thật tài tình, ta bước vào đời với cái hăm hở của cô bé mới lớn. Một buổi chiều nào đó gặp ánh mắt bối rối của cậu bạn cùng lớp, má ta ửng hồng, cái cảm giác khác lạ mà ta chưa bao giờ biết đến, cái thánh thiện của Tình yêu thủa ban đầu! Nhưng khi yêu là khi có những giận hờn và chỉ một lần thôi trót dại, thế là chia xa mãi mãi. Để rồi linh cảm mãi mang theo suốt cuộc đời, cái cảm giác hẫng hụt khi đánh rơi chiếc cốc pha lê vì vụng dại, vì một lần đã kiêu ngạo bước đi…
Nói như tác giả, thì chỉ có những người từng trải mới có những chiêm nghiệm sâu sắc thế :

“Anh cầu mong - không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc ...”

Cảm ơn Đỗ Trung Quân đã nói hộ những điều ai cũng biết mà chẳng thể nói ra bằng bài thơ ăn sâu vào lòng người đến thế!
Tôi viết lời bình này để dành tặng cho bạn bè và tặng những người đang giữ trong tay những chiếc bình pha lê mong manh nhất. Để tặng cho mình một buổi chiều tản mạn, rằng Tình Yêu không vĩnh cửu bao giờ!

 
Vũ Thị Minh Nguyệt
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9