Em...... Em biết rồi em sẽ chẳng quên anh
Như quên những gì thoáng qua ký ức.
Bởi lắm điều khuấy động hoài ray rức
Chạm nhẹ thôi đủ ngây ngất hồn đau.
Em gom góp vệt yêu xưa tẩy cạo
Tưởng chẳng còn dấu vết để nhớ nhau.
Nhưng tiên tiếc nên giữ mình đôi chút
Mỗi lần nhìn là mỗi lúc xôn xao.
Em giận mình ghét cay đắng gì đâu
Đã bảo quên mà sao cứ mộng hoài.
Nguồn tiềm thức cứ như dòng nước chảy
Sáng đổ ròng trưa lại lớn tràn hơn .
Em đôi lần bắt gặp mình hờn ghen
Khi thấy anh cùng ai đang tính chuyện.....
Hay nói đúng ra là em tủi phận
Khi thấy hai người tắm mộng thiên duyên .
Em đã dặn em, rằng chẳng có quyền
Vì em đã đánh mất rồi lâu lắm.
Ngôi sao băng em buông lời ước nguyện
Từ dạo nào nay tính đã xa xăm.
Em bây giờ em chẳng thể quên anh
Và cũng thử tập yêu rồi người khác.
Nhưng nỗi đau khắc hằn sâu mất mát
Cứ từng ngày nhịp lay lắt tim em.
(sưu tầm) Học quên để nhớ
Đặng Vương Hưng
Học quên để........nhớ cho nhiều
Học hờn giận để.......cưng chiều đấy thôi!
Học lẻ loi để.........có đôi
Học ghen là để........cho người thêm yêu!
Em thì xa vắng bao nhiêu
Tôi đành học cách nói điều vu vơ.
Học sắc sảo để.........dại khờ
Học già dặn để........ngây thơ thuở nào.
Tôi giờ còn lại chiêm bao
Cố trần tục để.........thanh tao kiếp người.
Mải mê học khóc cho.........cười
Quên hờ hững để cùng người đam mê.....
Hiện lên hờn dỗi... rồi đi
Giận chi cách mặt, trách chi khuất lời
Nào đâu tôi có đứng ngồi
Với em... chỗ vắng, lúc trời che mưa
Nào đâu tôi có bao giờ
Bỏ em đột ngột bơ vơ giữa đường
Một thời bồng bột nhớ thương
Hợp tan cũng một lẽ thường ấy thôi
Nước mây, tình tuổi đôi mươi
Mà trôi nổi đến cuối đời... Lạ chưa ?
Một lần qua đoạn đường xưa
Chỉ mong một thoáng bất ngờ thấy em.
Nỗi gì khắc khoải không yên
Đập như giọt đắng trong tim thế này
Xa nhau mấy chục năm nay
Gần nhau dù một phần ngày cũng không
Tôi có vợ
Em có chồng
Cả hai cùng sắp nên ông, nên bà
Một xa thì đã là xa
Giày vò nhau nữa để mà làm chi
Trong mơ em nói những gì
Chồng con lạnh vắng đi về không vui
Lòng như khoảng trống giữa trời...
Hay là em thấy trong người làm sao
Ốm đau nào biết thế nào
Người dưng thì cứ việc vào mà thăm
Đằng này...
Bao nỗi băn khoăn
Muốn làm cũng chẳng được làm người dưng
Thương không phảị Nhớ không đừng
Rung cây lại sợ động rừng đó em
Đành thôi bằng sự im lìm
Đi trong giấc mộng mà tìm đến nhau...
(Sưu Tầm) Ta mất nhau đớn đau cùng thấm thía
Để rồi đây ân nghĩa đã chia phôi
Chua xót kia ,sao tẩm liệm mất rồi
Tình si ơi ! đời oán ân vội vã
Tuyết vẫn rơi giữa khung trời mùa hạ
Như đắng cay em đã nếm cùng anh
Cõi hồn hoang chua xót đã bao lần
Mong kiếp sau vòng luân hồi gặp lại
Chẳng nợ duyên sao trách hờn chi mãi
Dù quay lưng nhưng phải đoạ đày nhau
Măn nồng xưa xin chôn xuống lòng sâu
Trả lại nhau tình sầu nhiều lưu luyến
(Sưu tầm)