Thơ Tình
( Không Phải Thơ Thiền )
Bài được đăng bởi vuongtran
Chân Như ngơ ngẩn vọng trông
Anh đi vượt thác nguồn không, kiếm bờ
Cái không, cái có, cái ngờ
Cái ba thứ đó vật vờ hồn anh
Tưởng em cao tận mây xanh
Có hay không có mỏng manh tơ trời
Thoát ra ý, chẳng quên lời
Thành ra lấn cấn một đời nhớ em
Moi trong thật / giả ra xem
Tính không hư vọng nhiều phen bất tường
Quán tri rõ thật đoạn trường
Làm sao dứt khổ nạn đường tư duy !
VươngTrần TháiĐào
03/09/05
Thơ Thiền
( Không Phải Thơ Tình )
Bài được đăng bởi vuongtran
Cái gì khởi niệm si, sân
Để cho tự tánh quán tâm chẳng tường
Huyễn Như là Lý Vô Thường
Nói câu chấp, phá nghe dường ngụy ngôn
Có từ khởi_tận càn khôn
Cái mầm nhục chất dục luôn luân hồi
Âm dương duyên hợp lõm lồi
Thiếu dư mỗi đoạn đắp bồi cho nhau
Xoay trên vần dưới trước sau
Tám tư vạn pháp một câu bao gồm :
Nhân sinh tự tại vong, tồn
Đói ăn, khát uống, lên cồn ngủ ngon !
VươngTrần TháiĐào
03/11/05
Tại Một Nơi Nào Không / Có Xa Nhau
Bài được đăng bởi vuongtran
Có lẽ ở một điểm nào đó trong không gian
nơi ta có thể vẽ được cái tâm vô lượng
của triệu triệu những vòng tròn luân hồi di chuyển
ta sẽ thấy được không gian trong những sợi thời gian
( luôn rung động tạo dựng cả ba ngàn thế giới )
Nơi đó anh mới có thể cùng em
uống cạn cả cái không-thời-gian
( thực ra đã không còn hiện diện )
Bởi ta đã một lần bỏ nhau đi
để rồi lại phải mãi ngóng nhìn nhau
giữa ánh sáng lung linh của các giải thiên hà
( mà khoảng cách dãn nỡ dần xa mãi )
Anh muốn với tay nắm lấy em
chạy vào trong những hố đen vật chất
đang biến tan của những tinh cầu vỡ vụn
để đến một vùng vũ trụ khác song song
có các vòng quay thẳng góc chẳng luân hồi
cho chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau
chỗ khoảng trống tâm linh ngừng tụ lại
VươngTrần TháiĐào
04/19/05
Kẻ Lạ
Bài được đăng bởi vuongtran
Khi em bỏ đời tôi đi ra
em đã không còn là kẻ lạ
và em cũng chẳng coi tôi là
một người chưa từng quen biết nữa
(để em có thể vẫn có những háo hức
theo đuổi và chiếm hữu cho riêng mình)
Ở trong cái thế giới của ảo tưởng
người ta có thể là một hình ảnh
của cái tôi mà họ luôn mong ước
hay cũng có thể là cái hiện thân
của loại đối tượng họ thường hay mơ mộng
Và chính từ đó người ta bị ám ảnh
với nỗi nghi ngờ sự hiện hữu chung quanh
trong lúc quên đi cái bản thực của mình
nên họ cứ mải đòi hỏi và đi tìm
sự thành thật của tình yêu đối tượng
Rút cục người ta đã thành kẻ lạ
kẻ lạ với chính bản ngã của ta
đồng thời với những người thân cạnh mình
để cứ vẫn mang khổ hình mãi mãi
về những ảo tưởng không ngừng nghỉ trong tâm
Suốt những buổi tối tuần này
em không còn xuất hiện trên màn ảnh ảo
mang theo đi cả cái thế giới
của một bóng hình không còn xa lạ
để cho tôi xếp lại những ưu phiền
rồi cứ mỗi buổi tối như hôm nay
Tôi lại lần mò đi tìm tôi-kẻ-lạ
VươngTrần TháiĐào
04/19/05
Từ Trong Từ Ngoài
Bài được đăng bởi vuongtran
Này em !
Sao em không bước ra
từ bài thơ anh viết
để em có thể đọc được
những gì anh viết cho em
để em có thể nhận ra
cái phản diện của chính mình
cũng là một phần xác hồn của anh
đã suốt đời anh đi kiếm mãi
Có phải đó là niềm khắc khoải
uẩn ức lẩn quẩn trong tâm tư
của mấy ngàn năm kiếp nào gồm lại
nhưng chỉ ẩn hiện dật dờ
trong hình bóng một mối tình
chưa bao giờ thành đạt nổi
như da thịt xoắn xuýt bên nhau
mà linh hồn cách xa vạn nẻo
như tâm linh phối hợp cận kề
mà thể xác lạnh tanh chăn gối
Dẫu hẳn đời có đâu hoàn hảo
vẫn kiếm tìm cái toàn thiện của tình yêu
ai có thể yêu ai như yêu chính mình
để thấy mình hòa nhập trong bản thể
của người tình thân thương như là một
như em ở trong thơ anh bước ra
và như anh ở cuộc đời bước vào
ta sẽ nhìn thấy nhau, rõ ràng và trong suốt .
VươngTrần TháiĐào
05/15/05
Lời Yêu Có Nói Bao Giờ
Bài được đăng bởi vuongtran
Đã đọc ở trong muôn vàn trang sách
Đã thấy ở trên phim ảnh mỗi ngày
Người ta nói yêu thành lời tuôn tuột
Câu "Anh Yêu Em" hoặc "Em yêu Anh"
Dễ dàng như thể cắn một miếng bánh
Đơn giản tựa chừng nhấp ngụm Coca
Thản nhiên cũng giống bỏ mồm viên thuốc
Trước lúc lên giường ngừa dính thụ thai
Chẳng lẽ tình mình nay đã hóa chai
Ở với nhau trên mười mấy năm dài
Anh đã chưa nghe lời nào như vậy
Thốt ở môi em dịu ngọt bên tai
Nhưng chẳng cần đâu những câu âu yếm
Chỉ ánh mắt em đủ nói nên lời
Những lúc cùng nhau lo đời tất bật
Hơn cả vạn lời vạn tiếng yêu đương
Tại anh nghễnh ngãng nghe chẳng tỏ tường
Hay anh ngờ ngệch hụt bắt âm thương
Như lúc tối qua nằm ở trên giường
Hào hển cuống cuồng em nói yêu anhhhhhhh .... !
VươngTrần TháiĐào
Phần Mềm Ý Chí Tân Hình Thức
Bài được đăng bởi vuongtran
Cái Ý Chí thực ra chỉ là
một phần mềm trong tâm hồn
khi nó phải đối chọi với những
khổ đau con người đang hứng chịu
Phải mềm, để nó có thể chui
lọt ra khỏi cái vỏ đọa đầy
của trái đời vây bọc giam cầm
toàn thể cái hột nhân hạnh phúc
Phải mềm, để ôm cứng niềm tin
đã phai nhạt và chảy chèm nhẹp
dưới sức ép của cái que mầm
ngo ngoe ngóc đầu đòi quyền sống
Phải mềm, để uốn cong nghị lực
chống đỡ những dập vùi từng cơn
sóng tình bầm dập không thương xót
cọ xát nhức nhối tận lòng đau
Phải mềm, để dẻo dai chịu đựng
như cánh buồm căng phồng trong gío
đón nhận cơn bão đến rồi đi
mà vẫn sống còn đời trôi nổi
Phải mềm, để giữ được nụ cười
thản nhiên và nũng nịu trên môi
cho người bỏ đi thời tiếc nuối
một thủa tình chung rất ngọt ngào
Có chảy thành nước như que kem
cái ý chí mềm không gãy đoạn
trường tồn và bảo toàn nguyên tố
cho em bương trải chốn gian trần
VươngTrần TháiĐào
06/14/05
BIỂN
Bài được đăng bởi vuongtran
Có phải em chính là nàng Âu Cơ
Bỏ thảo nguyên xưa dựng buôn trên núi
Để Lạc Long Quân buồn xuôi ra biển
Một nách đàn con đạp sóng mưu sinh
Biển lúc hiền hòa cưu mang anh tới
Vùng đất yên lành dựng mái nhà tranh
Cơm cá hàng ngày đã có biển xanh
Vẫn thiếu hương em nồng trong cơn gió
Nhớ mái tóc Tiên mềm như lá cỏ
Rồng ôm hạnh phúc cuộn khúc nằm co
Lặng lẽ em đi bằng đôi cánh nhỏ
Hụt hẫng không trung đỏ mắt gân Rồng
Lộng cõi đông nam bùng cơn bão nổi
Tây bắc trông vời quặn nỗi niềm đau
Biển núi nghìn trùng mình cách xa nhau
Muối xót con tim đồng bào hoạn nạn
Bồng bế nhau đi khác gì chạy loạn
Quật vỡ đê điều sóng nước tràn dâng
Bão táp phong ba dường như uất hận
Quậy phá tang hoang cuốn nát thôn làng
Bởi em đã bỏ anh đi
Biển Đông giận dữ cuồng điên gọi về !
VươngTrần TháiĐào
09/24/05
Tứ Đổ Tường Vương
Bài được đăng bởi vuongtran
Kinh sách thánh hiền bỏ một nơi
Vươn tay với vội cái duyên đời
Rượu ngâm lâu uống thời nhơ nhớ
Tẩu đèn tiêm hút chút hơi chơi
Gái xưa bốn bó còn môi thắm
Xì phé năm cây đủ tối trời
Đêm bẩy ngày ba chưa lạng quạng
Tứ Đổ Tường Vương ta chơi vơi
Chơi vơi sóng sánh rượu vài cân
Khoảng cách càn khôn chợt rất gần
Bồ Đào Mỹ Tửu ly lưu luyến
Tửu Đế Gò Đen tách thủy vân
Một chén ngoảnh đi quên nỗi nhớ
Hai bình bỏ lại ái cùng ân
Đỏ thắm cành đào trơ trụi lá
Mặt trời vẫn mọc chẳng cần xuân
Cần xuân hương sắc đã nào xong
Nghề chơi phải biết chốn khuê phòng
Cỡi ngựa xem hoa kềm chẳng xuất
Leo đèo xuống núi vẫn thong dong
Em che em đậy, luồn đao phóng
Chị hở chị hang, tỏa kiếm phong
Gái sắc trai tài vui có bạn
Cận sống bên nhau thỏa cái lòng
Cái lòng cảnh giới ảo huyền trăng
Làn khói sương mơ tỏa cõi hằng
Duỗi cẳng ro ro vài bi cối
Bẹp tai nhíc nhíc mấy mươi tăng
Mắt nhắm lim rim hồn vẫn tỏ
Tay buông thả bút thảo thơ văn
Nàng tiên nâu ẩn hương thoang thoảng
Phù Dung hãm chậm khoái càng tăng
Càng tăng canh phé khiến càng cay
Cái thói đỏ đen khó bỏ này
Thần bài đã nhập thời mê mải
Thằng bần đổ bác chiếu bạc say
Hốt bạc hôm nay về bụng ấm
Thua cay sau đó nói nào ngay
Lòng tham ai biết vừa hay đủ
Cơm gạo vào ra thế mới hay !
VươngTrần TháiĐào
Di Hại
Bài được đăng bởi vuongtran
Theo em đếm bước thiền hành
Non cao nhẹ gío trong lành sớm mai
Từ trong hậu viện ra ngoài
Nắng lung linh rải bóng dài sau em
Vài ngày tu học tìm xem
Cái tâm tịnh lý sẽ đem vô đời
Cho em thiện mỹ sáng ngời
Nhưng anh sao lại rạc rời xác thân
Một cơn gío thoảng xa gần
Đẩy đưa cũng đủ bụi trần si sân
Hé ra một khoảng trắng ngần
Cái đường cong ẩn lần quần tâm anh
Ở trong tà vạt áo xanh
Chín tầng địa ngục lanh quanh lạc hồn
Khi không chân mỏi bước chồn
Lui sau bắt ấn luôn mồm tụng kinh
Đã xa khoảng mắt tâm linh
Mà trong trí tưởng hiện hình chẳng tha
Rõ là ma !
Rõ là ma !
Từ trong tám cõi ta bà muôn nơi
Thừa cơ rộng cửa gọi mời
Đảo điên ái dục, lời sời thị dâm
Bao năm tĩnh lặng tâm thân
Ngờ đâu một phút gian truân thế này
Con trâu thoát khỏi luống cày
Đã đi chín bước hụt lầy một chân
Nhắc không qua khỏi thế trần
Tại em mang lại lỗi lầm giới răn !
VươngTrần TháiĐào
10/10/05
_______
Bài Di Hại post được vài hôm thì có một nữ (?) độc gỉa email tới mắng: tại sao lại đổ tội cho người ta mà không xét lại mình, cái tâm thì vẩn đục, ma chướng thì đầy rãy, sân si thì ngập đầu, còn than thở cái gì ! Vương tôi hãi quá, cả mấy đêm nằm đọc kinh ăn năn tội, sợ chẳng kịp ! Nhưng sáng nay thức dậy, tự nhiên nghĩ lại nào thấy mình có tội gì , xét cho cùng thì cũng tại với bởi ... mà thôi.
*
Không Phải Tại Em ???
Không phải tại em thì tại ai !?
Tại sao cửa ngõ lại quên cài
Vô tình để gío vào quan ải
Lùa tâm tĩnh lặng nhập thiên thai
Đầu non ẩn hiện thoáng sương mai
Ửng nắng hồng tươi lá nổi gai
Thảo nguyên phơn phớt đồi ngiêng dốc
Chảy xuống rừng tranh gío mệt nhoài
Giáp mặt vái chào tụng thiện tai
Lời kinh hương niệm thoảng hoa nhài
Đôi môi hé nụ trần gian nở
Một đóa sen vàng nhụy ướt phai
Chúm chím trên hồ xanh nhễ nhãi
Buông rơi dã dượi điệu bồng lai
Choáng ngợp cõi lòng anh mê dại
Không phải tại em thì tại ai ?!
VươngTrần TháiĐào
10/20/05
Tôi Như Là Chú Tiểu ...
Bài được đăng bởi vuongtran
Tôi chỉ muốn suốt đời làm chú tiểu
Sáng tinh sương ra quét lá sân chùa
Sau hậu đường nổi lửa nấu cơm rau
Trước chánh điện xoa tay lau bụi Phật
Giữa kệ kinh lắm phen chừ gục gật
Tâm ngay lòng chẳng vướng mắc điều chi
Nên tọa thiền chính là khi ngồi ngủ
Nghe thuyết pháp những điều răn giới tự
Qúa mông lung nào có hiểu gì đâu
Có lúc buồn ngồi chẻ vuốt cần câu
Sư phụ quở, bảo tâm còn vọng động !
Những buổi tối trời mưa nằm mơ, mộng
Vọng tiếng mõ khuya hồn bỗng chơi vơi
Nhớ mẹ xa, chú khóc tự bao giờ !
Rồi cũng đã vài năm trời lá rụng
..........
Một buối sáng tinh mơ xong nhật tụng
Rất dịu dàng thầy huớng chuyện về tôi
" Chắc hay không con muốn thoát cảnh đời
Hay chỉ tạm nương nhờ nơi cửa Phật
Thày vẫn biết lòng con nhiều vướng vất
Chốn thâm tu chắc chẳng hợp tâm đầu ... "
Lắng tai nghe lòng xiết bấy âu sầu
Tôi tay nải, lạy thầy, lần xuống núi
Bước chân đi lòng cảm xúc thê lương
Lúc khách thập phương trảy hội hành hương
Chỉ có mình tôi đường đi ngược lại
Ra khỏi rừng mai trống trải bơ vơ
Bỗng như có ánh hào quang rực rỡ
Ở bên đường tỏa một bóng giai nhân
Nhẹ hẫng thanh cao nét đẹp thiên thần
Không phải Phật mà lung linh như Phật
Mỗi bước chân em nở một đóa sen
Vỡ từ những giọt sương mai trên cỏ
Quện ánh triêu dương lấp lánh mặt đường
Tôi lặng đứng, nhìn, hồn phi phách lạc
Từ trong tâm tự tánh ngó ra tôi
Thấy tôi như vươn khỏi giữa bầu trời
Cây gía đậu đội đầu mang sự sống
Thẳng thân trong nhịp thở nhẹ hân hoan
Với vũ trụ chập chùng bao thế giới
Kệ ai muốn thoát dòng đời
Tôi quành ôm lại một trời chân như !
VươngTrần TháiĐào
11/06/05
Sân Chùa Quét Lá Mùa Thu
Bài được đăng bởi vuongtran
Sân chùa phủ xác lá hoa
Mùa thu rớt rụng chiều hoang úa tàn
Như gom vạn lá trên ngàn
Trải trên sân vắng nhuộm vàng hồn ta
Có người thơ thẩn gốc đa
Đếm bao nhiêu lá tình qua đời mình
Có khi chỉ bóng với hình
Từ sâu tâm khảm tội tình tổ tông
Hình như có hình như không
Trải qua bao kiếp truyền, thông tới giờ
Vẫn nghi vẫn ngại vẫn ngờ
Ẩn trong bóng quế vật vờ hồn ma
Có lần trên bến Nại Hà
Quên tô cháo lú đã qua bên cầu
Cho nên còn nhớ còn sầu
Ngày xưa có lúc bạc đầu bên nhau
Kiếp nào kiếp trước kiếp sau
Thời gian lẫn lộn không gian nơi nào
Quay mòng tinh cực hỗn chao
Cái hình bóng cũ lao xao trong lòng
Tơ hồng duyên, nghiệp trói vòng
Cột chân ta lại cô phòng đợi em
Chiều nay quét lá tìm xem
Trong thu gió nhẹ có đem em về !
VươngTrần TháiĐào
11/12/05
Bản Giao Tấu Khúc Tình Yêu Số 1
Bài được đăng bởi vuongtran
Có những bản nhạc có nhạc không có lời
Có những bài ca có lời không có nhạc
Giống những âm điệu êm đềm của tình yêu
Lúc còn mơ hồ cùng nhau chưa cảm nhận
Nó chơi vơi bay bổng ở hư vô
Lơ mơ trong nốt lặng đợi chờ
Cung bậc nối ngập ngừng nhiều bỡ ngỡ
Tiếng em thở hổn hển bên tai
Xen kẽ giữa tiếng rên nhẹ đêm dài
Anh nào rõ những lời em muốn tỏ
Mà vẫn nhận ra nốt nhạc đệm du dương
Qua đôi môi em trôi nhẹ cạnh cuộc đời
Và buổi sáng nghe tiếng nũng niụ mệt nhoài :
Không biết đâu, em bắt đền anh đó !
Là điệu ru đơn bỗng dựng dậy hồn anh
Không một nhạc khí mà thành dàn giao hưởng
Ầm vang lên tấu khúc nhạc ... kinh hoàng !!
( Alleluia, Alleluia, Al...le...lu...uii... iaaaaaa ! )
VươngTrần TháiĐào
08/28/05
---------------------------
ps: nếu các cô, các chị, quí bà, quí bác không thích 2 câu chót, thì xin đổi lại thành thế này dùm em nhá :
Dịu vang lên tấu khúc nhạc mơ màng
~::Trích Dẫn::~
NguyenDo:
Anh Vương Trần ơi, Đang chờ các bản Giao Khúc Tình Yêu sắp tới của Anh nữa đó! Hình như có tới 36 hay 72 Giao Khúc phải không anh ? Nguyên Đỗ
----------
Hi bạn hiền Nguyên Đỗ Thi Nhân,
Mới có giao khúc số 1 là đã muốn đứt hơi rồi mà bạn còn đòi tới 36/72 kiểu - í quên - khúc ,thì chỉ nước mang tớ đi chôn sớm !
Hổng sao, VT tui còn sung lắm, trước sau sẽ ráng tới đủ ( đủ dấu hỏi xin làm ơn đừng đọc theo giọng Huế ) số bạn đề nghị .
Thân
VT
Bản Giao Tấu Khúc Tình Yêu Số 2
Bài được đăng bởi vuongtran
Nhớ những buổi hòa âm cùng với gío
Qua môi anh vương nhẹ tiếng tiêu sầu
Em lịm chết cả hồn, thân lẫn xác
Khúc "Thanh Tâm Phổ Thiện Trú" giao thoa
So dây phím, vạn lá rừng rung động
Thử hợp âm, chìm lặng tiếng chim ca
Khởi tấu nhạc tiêu cầm cùng trổ khúc
Vũ trụ tan hoang loãng cả thiên hà
Bàn tay em buông thả những ngân nga
Trải trên nước suối luồn qua vách đá
Những âm ba dồi dội tiếng vang xa
Cung trầm khúc uốn mình trong gío thoảng
Âm thanh vượt bức tường không sức cản
Sóng luân lưu xoáy cảm giác tuôn trào
Bỗng ngưng tụ hụt rơi vào hố thẳm
Vỡ oà ra cơn hồng thủy triều dâng
Soải cánh em phiếm đàn dây đứt phựt
Oải thân anh tiếng trúc thở cầm hơi
Dư âm còn thoảng chút gío chơi vơi
Phơn phớt nhẹ trên đàn cầm rã rượi
VươngTrần TháiĐào
10/07/05
Cạnh Thơ Của VươngTrần
Bài được đăng bởi vuongtran
Người ta có một góc thơ
Còn tôi thẳng cạnh chơ vơ dập dình
Thơ người thơ mộng thơ xinh
Thơ tôi cỡ chỉ đồng trinh tầm thường
Trên tay một đổi qua đường
Viết cho quên bỏ vở tuồng ảo tư
Thì thôi lưu giữ thi thư
Cũng như góp nhặt lá từ rừng xanh
Dẫu tâm cố hiểu ngọn ngành
Thân trần xác tục có đành buông trôi ?!
Gửi em chút mảnh tình tôi
Muôn năm đứng cạnh đời trông ngậm ngùi
VươngTrần TháiĐào
05/31/04
Trước, Sau . Em Với Ta
Bài được đăng bởi vuongtran
Chẳng lẽ ngày xưa chẳng có ta
Giờ đây hồi tưởng mãi không ra
Hồn ta có phải đâu là đá
Sao thấy tình ta đã phôi pha
Con đường tiến hóa được bao xa
Thần phách nương nhờ chốn tục gia
Thế giới xô bồ mông lung qúa
Tâm trụ vào đâu một mái nhà ?
Đã đến rồi đi vạn kiếp qua
Vòng sinh vòng tử lậm trầm kha
Để cho thân xác nhừ tơi tả
Đếm biết bao lần bãi tha ma
Dõi bóng hình xưa dạ xót xa
Em trong tâm tưởng sớm nhạt nhòa
Dòng đời cứ thế trôi nghiệt ngã
Bỏ mặc chiều ôm bóng xế tà
Muốn hỏi sao mình không thiết tha
Tình yêu như nắng sớm chan hòa
Vẫn cứ xem nhau người xa lạ
Em đã cùng ta kiếp trước mà !
VươngTrần TháiĐào
06/23/04
VÔ VI
Bài được đăng bởi vuongtran
Em nói Vô Vi nghĩa là không làm gì
Ề ! không làm gì đâu có nghĩa Vô Vi
Có lẽ đời sẽ rất là vô vị
Nếu ôm em mà anh chẳng mần chi
Không lẽ cứ sống hoài trong ý nghĩ
Yêu là ngó cùng một lối hướng đi
Chỉ nắm tay xuông anh chừ thấy dị
Uổng phí bên nhau cái tuổi xuân thì !
Nếu em nói như thế là Vô Vi
Hóa ra anh xúc cảm đã chai lì
Ai bảo em nom như là qủa thị
Ngát hương thơm lại mũm mĩm da bì
Trẻ sơ sinh cả ngày mơ bú tí
Lớn gìa đầu đâu bỏ được tù ti
Không cho thì thôi ! anh về ngủ kỹ
Ôm gối chùm chăn thủ thỉ cu ki
Ngủ không được anh rót rượu đầy ly
Giận em uống đến say càn bí tỉ
Chai tịnh dằn lòng qua cơn mộng mị
Cho hết đêm dài một cõi Vô Vi !
VươngTrần TháiĐào
07/10/04
Thơ có lá thu bay...
Bài được đăng bởi vuongtran
Em ở vườn tiêu mắt em cay
Anh trong quán rượu chén vơi đầy
Ngẫm lại thấy mình hư thật đấy
Rồi thôi đã lỡ biết sao đây
Ngoài kia mặc kệ lá thu bay
Trời đất mù sương hay kéo mây
Xem ra có khác gì nhau mấy
Nào ta nâng chén cụng tao, mầy
Xin đừng có trách chúng tôi say
Bạn cũ xưa cùng chung cánh, vây
Ba mấy năm xem chừ cũng vậy
Mấy khi họp lại phút xum vầy
Tan tiệc lò dò về lại ngay
Chưa thấy em buồn như hôm nay
Anh thật trong lòng muôn áy náy
Đầu anh, em cứ đánh đi này !
VươngTrần Thái Đào
07/18/04
Buồn Máu Đỏ
Bài được đăng bởi vuongtran
Trong tim tôi có máu đen, máu đỏ
Những van thất lúc nào cũng bỏ ngỏ
Để em có thể ngó vào rất rõ
Thỏa cái óc em tỏ mỏ tò mò
Tôi chẳng có gì đáng phải âu lo
Che dấu làm chi cuộc đời dúm dó
Có gì đâu tối tối vốn nằm co
Thì giường lò xo cũng như thảm cỏ
Tường khui vách bỏ nằm lăn trong gío
Cởi mở hồn ra chẳng bận dầy vò
Mát mẻ tâm can cần chi rị mọ
Khỏi thắc mắc rằng có hay không có
Hỉ, nộ, sân, si chất chứa một kho
Ái, ố, tham, mê cột hàng trăm bó
Chẳng muốn bỏ ra mới là cái khó
Nhỏ to phơi đó ai muốn cứ dò
Chỉ giữa không gian một vầng trăng tỏ
Em thấy là trăng hay là ngón trỏ
Một xó tim tôi buồn so co bóp
Em có thấy không máu đỏ đang rò
VươngTrần Thái Đào
07/28/04
Tầm Thường Trong Cái Tầm Thường
Bài được đăng bởi vuongtran
Trong cái thế giới tầm thường
có những điều không tầm thường
một khi nó vượt qua khỏi sự tầm thường
Và nếu tổng số của những cái không tầm thường
hơn tổng số của những cái tầm thường
thì những cái không tầm thường
sẽ trở thành tầm thường
Rồi những cái đã tầm thường
lại trở thành không tầm thường
nên cái thế giới tầm thường cũ
không còn là một thế giới tầm thường
trong lúc cái thế giới vốn không tầm thường
thì lại trở thành tầm thường
Vậy thì cái tầm thường chẳng bao giờ
mãi mãi có thể là tầm thường
Cũng như cái không tầm thường
cũng chẳng có thể là không tầm thường mãi mãi.
VươngTrần TháiĐào
HẠ SAN
(Trước Ngày Xuống Núi, Thở Ra Thở Vào)
Bài được đăng bởi vuongtran
Thở vào lòng cố gắng quên
Thở ra lại thấy những đêm tình trường
Thày dạy tính cách vô thường
Của thân nhục thể đoạn trường là em
Thở vào thề bỏ bon chen
Thở ra thân sắc mon men trở về
Thầy khuyên đừng quá nhiêu khê
Xả buông dục vọng đam mê thường tình
Thở vào quán tưởng câu kinh
Thở ra lại thấy môi xinh thầm thì
Lạy thầy con phải ra đi
Bởi tâm thân vẫn nữ nhi lụy tình
VươngTrần TháiĐào
*
Tình Thiền Oan Kiên
Tục nhân thì bảo ta khùng
Phật, Tiên ngó xuống, ngại ngùng bỏ đi
Ối, ối, ối,
tình là cái chi chi
Mà ai lại nỡ
dứt áo
bỏ đi, bỏ đi, bỏ đi
cho đành
Riêng ta chỉ một lòng thành
Yêu người luôn cứ
trọn lành tâm tư
Thực hư, hư thực
thực ư ?
Yêu em mà ứ hự
Ôm luôn cái lu
thù lù
Ấy là mở rộng đường tu
Yêu ai yêu cả con tư, con tình
Thương luôn
cái bụng chình ình
oan gia
Ha ha ha, con trai, con gái
thế mà
Nghĩ đi nghĩ lại cũng là con ta
Mặc người dè bỉu gần xa
( tiếng lành tiếng dữ đồn xa đồn gần )
Rằng ta trên núi chồn chân
Thõng tay xuống chợ thành ra chân chồn !
Yêu ma ló mặt hớp hồn
Em mang con lại
đổ dồn cho ta
Ừ thì ta !
Ừ thì ta !
Miễn sao đừng để mẹ cha em buồn
Vòng tay ta sẽ nhận luôn
Một nôi con trẻ
một đời nổi trôi
Như Cha ta ở trên trời
Chúng sinh nhân loại đều là con Cha .
VươngTrần TháiĐào
*
Một Thoáng Sương Mù
California, một tối mùa hạ
Trong tách nước trà em mới rót ra ,
Anh thấy thoáng mù sương trời Đà Lạt
Đẫm trên môi em phớt nụ anh đào .
Tự dưng ở trong lòng anh muốn hỏi
Những trái plum nâu kia ở trên bàn ,
Có ngon như những trái mận còn xanh
Ở nơi Trại Hầm ngày xưa , ta hái ?
Đường Hai Bà Trưng từ những biệt thự
Rực rỡ hoa hồng vắng người qua lại
Từa tựa con đường anh vừa tìm đến
Hôm xưa mỗi ngày theo em đi học .
Vòng chợ Hòa Bình cuối tuần quẩn quanh
Đi hoài không mỏi làm em đếm mãi
Chẳng biết bao lần anh đã đi qua
Cửa hàng phố chợ ngóng đợi em ra
Trên đỉnh Sân Cù, hai con chim cu
Giữa trời vần vũ cơn mưa cuối mùa
Rúc sát vào nhau tìm hơi sưởi ấm ,
Anh uống giọt mưa trên môi em lạnh .
Hải Thượng Lãng Ông con dốc lên đồi
Nhà thương thành phố, hàng mimosa
Rợp bóng hoa vàng , em cơn sốt nặng
Tay em anh nắm hạnh phúc anh mang .
Thoải dốc Nhà Bò căn gác anh trọ
Đồi thông lộng gío buổi tối nằm co
Anh hát nho nhỏ một bản tình ca
Nghe lòng rất lạ cuộc tình sắp xa
Sân ga Đà Lạt không thấy em ra
Anh đi vội vã , định mệnh đã là
Đời ta đôi ngả , sáu năm quân ngũ
Mười năm ngục tù đã tưởng thiên thu
Santa Ana . Giữa phố Bolsa
Đông đảo người qua, suốt đời anh vẫn
Viễn khách xa nhà ba mươi năm qua
Mà sao lạ qúa. Ồ, em đây mà !
Ở trước cửa nhà tiếng trẻ cười la
Bấm chuông gọi má, anh cũng hiểu là
Đến giờ từ tạ , mong em hạnh phúc
Anh đến chỉ xin một thoáng sương mù
VươngTrần TháiĐào
*
Tìm Tôi
Tìm tôi
tìm mãi không thôi
Tìm bao nhiêu bận
chưa rồi
đã quên
Tìm trong trăng úa bên thềm
Thấy tôi
cuộn giữa môi mềm
ngủ say
Thấy tôi
trong mắt lệ cay
Cô đơn
duỗi thẳng hai tay
ngủ vùi
Thấy tôi
ga vắng bùi ngùi
Tiễn đưa số phận
rối nhùi tử sinh
Thấy tôi
hụt hẫng câu kinh
Buông lơi tiếng kệ
u minh gọi hồn
Thấy tôi
tâm tưởng bồn chồn
Lu bu vo cát
trên cồn biển Đông
Thấy tôi
vô kỷ vô công
Cái thân
gỗ mục
trôi sông lặng lờ
Thấy tôi
chới với bến bờ
Ở trong tâm bão
đợi chờ yên vui
Thấy tôi
ngõ cụt tới lui
Vào ra hang động
lui cui lạc đường
Thấy tôi
là Mán là Mường
Ngẩn ngơ
ở giữa phố phường
bon chen
Thấy tôi
bợm nhậu hũ hèm
Cạn ly đời
vẫn còn thèm hơi men
Thấy tôi
mắt mũi kèm nhèm
Quờ qua quạng lại
đụng em
núi đồi
Thấy tôi tìm thấy tôi rồi !!!
Hoá ra tôi vẫn còn ngồi bên em .
VươngTrần
09/27/03
*
Cô Lái Đò
Cô lái đò khi đưa khách sang sông
Có nhận ra không ai người quân tử
Hoặc khách hiền hoà mà lòng quỷ sứ
Nho nhã thư sinh một chữ chẳng ra
Hàng ngày ráp mặt kẻ cận người xa
Một bước ra đi chẳng ngoái lại nhà
Lãng tử giang hồ quen chân phiêu bạt
Cô cứ đưa người dọc mái thuyền ngang
Chẳng có bao giờ vướng bận tâm cang
Không ngại gian nan nề hà sáng tối
Nắng mưa sóng gió lòng cô vẫn tỏ
Đáo bỉ ngạn thiên vạn khách qua đò
Chư Phật Như lai đâu cần biểu lộ
Thần thông đại thánh lá cỏ sang sông
Chỉ muốn hay không để tâm hỏi nhỏ
Cô lái đò ơi " thuyền rời bến đỗ ? "
Để tôi với cô thành duyên hạnh ngộ
Gặp gỡ nhau chi trăm lối nẻo đi
Bỗng tự dưng khi xuống thuyền mái nhị
Muốn phụ giúp em hoán vị tay chèo
VươngTrần TháiĐào
09/26/03
Xuân Tuởng
Bài được đăng bởi vuongtran
Buổi sáng lái xe qua cầu Golden Gate
anh chợt nhớ em
và những đám lục bình trên dòng sông Hậu
thoảng nghe thì thầm
giọng nói em trong tiếng ì ầm xe cộ
ngày xưa bên gối
buổi tối mưa róc rách chảy trên mái tranh
trời thì cũng lạnh
nhưng tay trong tay lòng nào đâu cảm thấy
như anh lúc này
buốt giá tâm can nỗi sầu vương vô hạn
một con đường làng
ngập bóng hai hàng tre xanh dài dậm mát
vắng vẻ thênh thanh
ngát mùi hương rạ rơm cánh đồng vừa gặt
mùa xuân đã đến
nở những đóa mai vàng rực rỡ quanh nhà
êm đềm trong nắng
mái tóc em dài tung nhẹ theo gío bay
tự nhiên ở đâu
những hình ảnh, âm thanh còn trong tâm tưởng
ùa ra nỗi nhớ
quê hương xa lắc tưởng quên một cuộc tình
từ ngày bỏ đi
từ những giọt lệ phân ly cùng chấp nhận
đời đã an bài
để ta chẳng còn có thể bên nhau mãi
tình cũng phôi phai
nhưng hôm nay thấy chỉ thoáng một tình cờ
cây Anh Đào nở
những đóa hoa bên đường theo ngày tháng nhớ
mùa Xuân Đông Phương
giữa buổi sáng sương mù mùa đông đất khách
nhớ em vô cùng
VươngTrần TháiĐào
Chỗ Nào
Bài được đăng bởi vuongtran
Hãy chỉ cho anh một chỗ nào trong không gian
Mà khái niệm cuộc đời không thời gian hiện diện
Có phải chính ngay giữa những trục hoành, tung
Nơi thẳng góc những đường không, thời gian gặp gỡ ?
Để cho anh thoát khỏi những khắc khoải đợi chờ
Với khoảng trống trong anh đã vô cùng diệu vợi
Dường như anh đang chới với giữa cái hỗn mang
Của những khối tinh vân đẩy xô nhau cuồng nộ
Bộc nở những chùm sao sơ sinh hừng nguyên tố
Nung bỏng anh quằn quại hồn xác những niềm đau
Từ lúc ta xa nhau vũ trụ sầu tê dại
Giãn nở mãi mãi vô định chặng đời dài
Anh kiếm bóng hình em đủ khắp chốn hoang liêu
Lục lọi cả những hố đen triệt tiêu ánh sáng
Mong mỏi tìm được em từ ngõ ngách thoát ra
Bằng những đường giun đào ngầm xuyên qua cảnh giới
Nhưng cũng chẳng thấy được chốn nào em đi tới
Bỏ chỗ không-thời-gian lạnh gía trái tim này
Khiến anh xụp đổ chính mình vào trong tan tác
Chẳng còn giữ nổi thăng bằng thể xác, tâm linh
Vô vọng trải dài mười lăm tỉ năm ngơ ngác
Gọi tên em từ vô lượng kiếp mãi không thôi .
VươngTrần TháiĐào
03/10/04
GỌI
Bài được đăng bởi vuongtran
Khi anh tỉnh dậy
ngọn đèn trên trần nhà như dâng cao hơn
và cái điểm chớp đỏ
của chiếc điện thoại trên bàn
lập lòe những tia soi vào tâm thức
kích thích mọi tế bào thần kinh
trong vùng ký ức rung động
để cho anh chợt nhớ lại
có một lần đã nói với em :
" Này em yêu dấu,
bất chợt có một lúc nào
em buồn mà tự dưng muốn khóc
Đừng do dự, hãy gọi cho anh
Nếu anh chẳng có thể
làm cho em cười vui lại được
thì sẽ có một người
ngồi bên máy cùng khóc với em "
" Cũng đừng ngại gọi cho anh
lúc em đang rất là hạnh phúc
để em có thể nói kể hết
mọi niềm vui của mình
Em sẽ có một người ngồi nghe
mọi điều em tâm sự
Anh sẽ chia sẻ nỗi vui đó cùng em
dù cho trong lòng anh có rất buồn
với nỗi buồn đang của riêng mình "
" Càng phải gọi lại ngay anh
Lỡ khi em tâm tư đã tan tành
muốn trần đời xa lánh
Nếu khó có thể ngăn cản em
có ý định bỏ đi xa mãi
Xin em hãy đợi chờ giây lát
anh sẽ đến đi cùng bên em "
" Nhưng lại nếu có một ngày
em nghe tiếng chuông vang mãi
bên đầu điện thoại anh
không ai bốc máy
Em có thể hiểu rằng
anh đang thật sự rất cần em "
...
Sao đầu óc anh lâng lâng
Cái ánh sáng trên trần phai phai dần
nhập nhòa căn phòng nhỏ
và anh nghe như rất rõ
trong đêm tiếng chuông điện thoại
reo từng hồi, từng hồi ...
VươngTrần Thái Đào
03/17/04
Chiều Nay Anh Đi Nhậu Dzìa
Bài được đăng bởi vuongtran
Thân tàn nghệ sĩ đói giơ xương
Xơ xác đầu đường nắng bụi vương
Làm sao tưởng tượng cho ra được
Có một bóng hồng để nói thương
Đường đi trơn trượt cạnh con mương
Nhậu say loạng quạng té như thường
May mà mương cạn nên còn sống
Không giờ thôi thấy đã xình trương
Phải hiểu cho anh xa cố hương
Lạc nẻo thiên đường chốn viễn phương
Gian trần còn vẫn đôi chân vướng
Đành uống cho quên nỗi đoạn trường
Thực sự là anh rất tầm thường
Tầm thường như bóng anh trong gương
Hỏi là anh đấy hay ai đấy
Phách, hồn, tâm, xác bấy như tương
Đừng ngó anh bằng đôi mắt thương
Ngỡ thơ anh là đóa hoa hường
Nó thực ra toàn là tưởng tượng
Những điều diễn tả rặc khoa trương
Có lẽ anh hơi bất bình thường
Cuộc sống hôm nay chẳng độ lường
Sáng sỉn chiều say không định hướng
Lang thang khắp nẻo đọc tên đường
Anh kiếm tên đường tên mái trường
Ngày xưa áo trắng dáng Trưng Vương
Ngày xưa hờ hững trong tâm tưởng
Để đến hôm này mới nhớ thương
VươngTrần Thái Đào
10/29/04
Hồn Trăng
Bài được đăng bởi vuongtran
Trăng thu thấy ở tại phương xa
Tại sao khang khác với trăng nhà
Có phải là vì em ở đấy
Giữ lại hồn trăng chẳng thả ra
Còn nhớ đêm nào em với ta
Trung Thu mình đứng dưới hiên nhà
Vằng vặc trên trời trăng sáng qúa
Sáng tựa tình em rất thiết tha
Cứ tưởng rằng em mới hôm qua
Ánh trăng rơi ướt áo anh mà
Em chảy giọt trăng dài trên má
Trăng khóc tình ta sẽ nhạt nhòa
Một chuyến tàu đêm cuối sân ga
Mây khuất trăng mờ lệ xót xa
Ôm em anh hứa ngày sau sẽ
Về lại quê nhà thưa mẹ cha
Bây giờ anh ở xứ người ta
Trống vắng vầng trăng thiếu mặn mà
Bởi em dấu cất hồn trăng cũ
Để trả thù anh những phôi pha
VươngTrần TháiĐào
Linh Hồn Tôi Ơi
Bài được đăng bởi vuongtran
Linh hồn tôi không biết có thể nào
Trông thấy tôi ngủ mệt nhoài bên gối
Lúc thân xác giờ thoải mái nghỉ ngơi
Đầu óc cứ miệt mài qua cơn mộng
Tôi ở đấy như người đang hoạt động
Giữa vở tuồng hư ảo đủ sân si
Mà tôi vẫn chẳng sao điều khiển nổi
Cái thằng tôi lúc đó chính là tôi !
Linh hồn tôi ơi ! lúc ấy chốn nào
Tôi thắc mắc nếu giờ tôi ngất lịm
Tri thức phôi phai, kí ức nhạt mờ
Dù vẫn thở hoặc không còn nhựa sống
Nhục thể kia . Ai đó ? Phải tôi không ?
Tôi có nhớ / biết em ngày xưa sống
Những lần yêu, ân ái ở bên nhau
Hồn tôi như một linh thể nhiệm màu
Có giữ được gì không trong tâm tưởng
Hay sẽ tàn theo vật thể thời gian
Hủy hoại mất như cỏ cây mục nát
Linh hồn tôi ơi xin hãy lưu dành
Một chút bóng hình dù là sương khói
Để lúc luân hồi tôi kiếm lại được em !
VươngTrần TháiĐào
03/31/05
PHỤC SINH
Bài được đăng bởi vuongtran
Jesus Christ,
NGƯỜI là ai.
Đã hai ngàn lẻ bốn năm dài.
Xuống trần gian nhập dòng nhân loại.
Cứu độ con người đạo đức tàn phai.
Có đáng hay không cho đám người sai trái.
Để NGƯỜI phải hiện thân nhập thể gian truân.
Họ có nghe không những lời giáo huấn.
Sao vẫn còn hoài cổ xúy những vô luân.
Đầu độc niềm tin với chủ nghĩa vô thần.
Ai lợi dụng nhân dân phục tùng cho nhất đảng.
Quần quật lầm than chỉ là vô sản.
Để béo cò thêm những tư bản đỏ sang giàu.
Và công bằng khiêm ái kiếm ở đâu.
Trong đời sống văn minh có những nhu cầu.
Vật chất khiến người ta làm nhiều thủ đoạn.
Bóc lột nhau chẳng nghĩ chút từ nhân.
Vẫn cầu Chúa xin hàng ngày cho dùng đủ.
Song túi tham nào thấy có đủ dùng.
Lạy Chúa giúp con rời xa miền cám dỗ.
Nhưng giáng vóc lõa lồ vẫn cứ mê hoan.
Có đáng hay không NGƯỜI dang tay chịu nạn.
Thánh gía quằn thân xác vạn niềm đau.
Nhân loại giờ nào đã có thương nhau.
Bom đạn vẫn vang rền gây lửa máu.
Buổi sáng Phục Sinh trong tình yêu Thiên Chúa.
Người có ngẫm NGƯỜI đã chết thay ta.
Để chính ta sau muôn vàn tội lỗi.
Có sống lại một đời sống để thăng hoa ?
VươngTrần TháiĐào
04/11/04
Đôi Mắt Người Sao Hỏa
Bài được đăng bởi vuongtran
Lửa tinh hỏa quen mờ đôi mắt xám
Trăng địa cầu hiu hắt gắt con ngươi
Mới chập choạng đã lần mò lạng quạng
Gã Green Man chẳng thấy đủ năm / mười
Có phải đá nằm triệu năm mơ mộng
Bốc hơi thầm dưỡng khí đổ mồ hôi
Tâm chuyển dịch xoay vần thành cơ hội
Hiểu biết tôi hiện hữu chính tôi rồi !
Đã bao đời cứng rắn trái tim côi
Vô cơ đặc tựa linh hồn sỏi đá
Bỗng một hôm bàng hoàng tan nổ vỡ
Tự thâm tâm đôi mắt hỏa vương sầu
Giọt lệ đá dầm dề tuôn lã chã
Bởi những luồng tinh điện địa cầu xanh
Nảy nở kết trong tình yêu chói sáng
Tỏa lan ra vũ trụ ngát linh thần
Đá một ngày trở xám hóa thành xanh
Cũng có tim rung nhịp đập chân thành
Đôi mắt thiết tha biết nhìn say đắm
Thấy đời mình bên cạnh những tình thân
VươngTrần TháiĐào
05/18/04
KẺ TRỘM
Bài được đăng bởi vuongtran
Anh muốn thò tay vào đầu em
Để lôi ra những bài tình thơ
Em vẫn còn ghi trong trí nhớ
Cho em bớt khắc khoải vật vờ
Anh phải lục lọi trái tim em
Để trộm đi sao cho bằng hết
Những mối tình si không đoạn kết
Đã làm em ngày đêm mê mệt
Anh sẽ luồn tay trong áo em
Từ trên xuống dưới lận tìm xem
Có chỗ nào đâu gồ vết sẹo
Hằn dấu tình đau rất ngặt nghèo
Anh rắp tâm dựt sút sợi dây
Giầy em ôm bó gót chân gày
Em dấu xót xa từng móng gãy
Trải thú thương đau bật máu trầy
Cởi cả trong ngoài ý với thân
Anh phơi em giữa chốn gian trần
Bày đủ xác hồn ngây si dại
Lay em lai tỉnh khỏi trầm luân
VươngTrần TháiĐào
06/25/04
Cái Giường
Cái giường một khi không chỉ dùng để ngủ
là lúc người lớn đang làm những điều
trẻ con cấm không được tò mò nghĩ đến
vì chúng ngoài việc leo lên giường yên giấc
thì chỉ cùng lắm khi bố mẹ vắng nhà
rủ nhau lên đó nhảy nhót và la hét
" ... Three monkeys were jumping on the bed,
One fell down and broke his head ..."
Người lớn cũng có khi nhảy ở trên giường
nhưng không la lối om sòm như lũ trẻ,
họ chỉ i ỉ khe khẽ vừa đủ nghe
sợ e làm phiền lòng người lối xóm
đang cần sự yên lặng để nghỉ ngơi
( xin cám ơn quí vị ! )
Cái giường cũng là nơi dể người ta
càn nhằn nhau những điều mà ban ngày
quá bận rộn cho nên chưa kịp nói
Nó cũng là chỗ họ làm hoà với nhau
vì khi hôm tự ái không thèm nói chuyện
Thành thử cái giường có thể là nơi
người ta dang ra xa hay ráp lại gần
Dang ra xa tuỳ theo chiều rộng của nó
hay xáp lại gần tuỳ theo mức độ dày
của cái gối đè lên trên cái chăn !
Lúc ở trên giường người ta vứt bỏ
tất cả mọi giáo điều và triết thuyết
Lên giường ngồi thiền thì rất là nhà quê
Và cho dù có gàn dở để tâm trí
nghiền ngẫm sâu xa đến cái Hố Thẳm
( của giáo sư Phạm Công Thiện )
thì cũng chẳng thấy nó sâu hơn được
cái lỗ rún của người tình cạnh mình
Nói một cách thật búa lớn đao to :
Cái giường là cửa ngõ thế giới văn minh
là cái nôi hiện sinh của toàn nhân loại
vì loài người ngày nay được cấu thành
và hầu hết oe oe chào đời trên đó
Nó cũng là chỗ tối ư đầy nguy hiểm
78 phần trăm dân số nằm thẳng cẳng
khoẻ re ra đi beng beng ngay trên đấy
nhưng thiên hạ chẳng ai sợ sệt gì sất
nói cho ngay nó chính là nơi yên ổn nhất
để giã từ cái phố chợ bon chen này
Có lúc đi xa, người ta bảo nhớ nhà
hay nói tiếng anh " home sweet home " gì đó
bởi lạ nước, lạ cái, lạ cửa, lạ phòng
nhiều đêm cứ ngóc đầu lên không ngủ được
giữa khuya thức giấc bồi hồi lòng tự hỏi
có phải ta đang buồn vì nhớ cái nhà
nhớ cái giường hay là nhớ tới cái em ?!
VươngTrần TháiĐào
04/20/04
Óc Lộng
Trong giấc ngủ, óc tự do hành động
Thoải mái tư duy không ai quản thúc
Đâu có phải như cả ngày lục đục
Uốn lượn theo cùng ý chủ nhân dùng
Óc gọi trái tim đang ở thâm cung
Có muốn mộng mơ lại đây với tớ
Buổi sáng cạnh ai đập không kịp thở
Lắp bắp làm môi nói chẳng nên lời
Bây giờ tĩnh lặng hồn hắn đi chơi
Cứ việc buông lơi mơ tưởng đã đời
Dạn dĩ yêu đương ngỏ tình đắm đuối
Đẩy máu đam mê lả lướt tung trời
Óc hú thằng con nằm xìu ủ rũ
Ban ngày ban mặt dấu diếm cong lưng
Luân lý giới răn cản ngăn đúng mực
Chẳng phải ngựa sung tùy hứng xổ lồng
Ngóc dậy đi nào cảm xúc đi rong
Cứ đứng lên đi đời ta biển rộng
Dựng cột buồm bung thỏa lòng ấm ức
Giải phóng tâm tư dồn nén căng phồng
Bay bổng trong tâm óc tràn cõi mộng
Thực hiện những điều tri thức đậy che
Bộc lộ công khai mặc cảm mầu mè
Lúc tỉnh ngủ xong chừ mô hó hé !
VươngTrần TháiĐào
05/19/04
Đêm Ngủ Trên Đồi
Vào lúc bóng đêm hoàn toàn ngự đến
Bầu trời ngập sao dâng lên cao vơi
Ở trên đỉnh đồi im ngồi tĩnh lặng
Chìm đắm chung quanh mặt đất tan dần
Làn sương trắng đục lan che khuất
Thế giới hoa đèn vướng vất dưới chân
Hụt hẫng đời không hồn thấy bâng khuâng
Ta như có ở trời sao đâu đó
Định hướng chỗ nào không gian chẳng rõ
Mà thời gian tụt lại khó mang theo
Nhưng bên tai bỗng nhẹ tiếng gío reo
Anh nghe rõ những lời em thỏ thẻ
Khúc giữa con đường tách hai ngõ rẽ
Về lối nào cũng quạnh quẽ như nhau
Thực, mộng, hư tình lẫn lộn trước sau
Thôi duỗi cẳng ngủ qua đêm đợi sáng !
VươngTrần TháiĐào
10/24/04
LÕA THIỀN THỂ
(Thiền Hành Giữa Bãi Khỏa Thân)
Bài được đăng bởi vuongtran
Với những quần che áo đậy một khi
Nửa kín nửa khoe hở ra một tí
Người ta đã biến tất cả những gì
Vốn rất thiên nhiên trở nên cấm kỵ
Cởi bỏ hẳn đi nào có cái chi
Lạ lẫm gì đâu như em giống chị
Chú, bác xem ra cũng chẳng khác gì
Giữa bãi biển đông ai người để ý
Chính bởi cái tâm nặng lòng tự kỷ
Mới thấy hổ ngươi thuần theo luận lý
Tưởng tượng con người ở thủa man di
Chỉ trỏ dọa nhau " - công xúc tu sỉ " !
Trời đất hồng hoang vào thời khởi thủy
Vật chất càn khôn một khối nguyên si
Vạn vật nảy sinh tiến hóa chu kỳ
Đã trần trùi trụi rừng, khe, sông, núi
Đồng cỏ nhẵn nhụi sợ e mậu lúi
Rừng thâm âm u ngán vuốt beo hùm
Lông thú lá cây quấn thành y phục
Văn hóa dần dà kiểu cọ lu bu
Từ gái thị thành đến bậc chân tu
Xiêm áo khác nhau muôn màu vạn kiểu
Cứ biến đổi theo thời gian thị hiếu
Tự bỗng dưng không hóa nhiễu nhương phiền
Rốt cuộc đã chẳng còn là phương tiện
Khi lụa là gấm vóc trở thành tiên
Nó che dấu khúc đầy, dư, hụt, thiếu
Nó khoét, thông, nâng, hạ chỗ phiêu diêu
Tựa cái tâm trùm bao ngàn hư ảo
Bởi quen đời lề lối những lao sao
U uẩn tình si chéo áo nghẹn ngào
Tri thức vô minh trên đầu đội mão
Lê đời ảo não dưới đất đôi hia
Vướng mắc cân đai dục khó xa lìa
Êm ái bồ đoàn lót hoa, nhung, lụa
Vọng tưởng thần tiên mọc cánh lông chìa
Chả trách Lý Bạch vào rừng vứt quạt
Cởi áo tô hô, bỏ mũ tháo khăn
" Hạ Nhật Sơn Trung ", một thân lang bạt
Vứt, bỏ, cởi, tung hứng gío sương tùng :
" Lãn dao bạch vũ phiến
Lõa thể thanh lâm trung
Thoát cân quải thạch bích
Lộ đỉnh sái tùng phong " **
Chắc hẳn thi nhân tìm nơi hoang vắng
Còn cứ như ta giữa bãi biển đông
Hòa nhập mênh mông nước trời vô ngại
Đếm bước hành thiền lúc lắc đong đưa
Tấp nập dương trần hố phượng đồi loan
Thập loại chúng sinh đỏ, trắng, đen, vàng
Có thẳng, có quăn, có lồi, có xẹp
Nhưng tự thân lòng dâm bất cập tâm .
VươngTrần TháiĐào
11/09/04
------------------
** Bài thơ tứ tuyệt " Cởi Truồng " của thi hào Lý Bạch,
VT xin được tạm thoát dịch :
Ngày Hè Trong Núi
Lười phẩy quạt lông trắng
Cởi truồng giữa rừng xanh
Khăn treo tường đá biếc
Ngọn tùng tỏa sương phong
Lý Bạch
***
Chuyện Hai Người Ở Ven Biển
Bài được đăng bởi vuongtran
Người tiều phu vào rừng đi đắn gỗ
Hạ cây cao cưa sẻ những ván dày
Ông đóng tặng cho bạn người lối xóm
Một chiếc thuyền câu ra biển kiếm ăn
Người ngư phủ nghèo nàn dần khấm khá
Thường ngày về đem tôm cá ghé thăm
Nuôi lão tiều phu mắt sớm mù căm
Trả nợ cái ân tình năm tháng cũ
Rồi một buổi sáng cuối mùa tháng chạp
Người ngư phủ neo thuyền trên bãi cát
Đi vào rừng xa ngóng chim ca hát
Để quên đi những lao cực bao ngày
Lão tiều phu lại mò ra ghềnh đá
Quờ quạng lanh quanh bãi biển cắm câu
Ham hố gì đâu vài con cá nhỏ
Chỉ để rong chơi rảnh rỗi vui đời
Gío mơn man sóng nhẹ vỗ chơi vơi
Trời xanh thẳm, bỗng đại dương vùng dậy
Gào hú từ xa tiếng thét tử thần
Thủy triều dựng sóng thần dâng cuồng nộ
Hủy hoại muôn nhà giết vạn sinh linh
Có lão tiều phu xác chương sình trên lối
Cạnh chiếc thuyền câu trôi dạt bên đường
Người ngư phủ trở về hồn tan phách lạc !
Anh ngồi gỡ cái thuyền câu vỡ nát
Những chiếc ván lành dăm khúc dọc ngang
Đóng cái hòm chôn bạn hiền lâm nạn
Mảnh gỗ khi xưa trả lại cho người
Người ngư phủ bỏ đi về phố thị
Lê gót chân trần từng bước xót xa
Đối với anh biển không còn hiện thực
Mà đã như là giấc mộng ngày qua
VươngTrần TháiĐào
01/07/05
Tôi Vái Trời
Bài được đăng bởi vuongtran
Tôi vái trời, tối nay trời sẽ đổ mưa
Cho người ta hết đốt pháo bông đêm giao thừa
Để dành trọn số tiền nổ phí trên không ấy
Giúp nạn nhân sóng thần Nam Á mấy ngày qua
Tôi vái trời, khiến cho tắt điện mọi sòng bài
Để tối nay thiên hạ không còn nơi đánh bạc
Sẽ chẳng được tiêu pha những đồng tiền không dáng
Mà lẽ ra cần để dành cứu nạn thiên tai
Tôi vái trời, không nghe tiếng súng ngày mai
Cho bom tịt ngòi, cho pháo lép, đạn hư sài
Có cái bắt tay hoà bình trong nhân loại
Không mầu da, biên giới cứu trợ chung vai
Nhưng tôi vừa mở truyền hình buổi tối hôm nay
Pháo bông vẫn nở rộ nhiều nơi trên thế giới
Các lãnh tụ vẫn gờm nhau trên những xác người
Ở sòng bạc rượu vẫn đổ ra mừng năm mới :
HAPPY NEW YEAR !!!
VươngTrần TháiĐào
12/31/04
Quán Cũ Ngày Ta Về Trở Lại
Bài được đăng bởi vuongtran
Quán cũ về khuya đã vắng tanh
Ngoài trong lạnh thể chùa Bà Đanh
Mỏi mắt tìm ai người đối ẩm
Cùng ta nâng chén đợi tàn canh
Rượu ngon từng hũ đầy quang gánh
Ghé bước giang hồ tạm vãng lai
Bày ra mong đãi người tri kỷ
Một bữa mềm môi ngả giác đài
Rót rượu Bồ Đào, chén Dạ Quang
Lóng lánh sao đêm ngập mắt nàng
Ta uống hồn em tràn huyết ảo
Ngàn đêm âm tưởng những nôn nao
Bạch Ngọc Dương Chi chén mỏng manh
Trúc Diệp Tửu Thanh váng ánh xanh
Rượu trong giáng ngọc hòa hương sắc
Ấp ủ men tình em với anh
Trăm loại cỏ thơm thành mỹ tửu
Bách Thảo trong vành ly Trúc Bôi
Một hớp nồng thơm đồng cỏ nội
Nụ hôn hoang dã thắm môi đời
Rượu Đế Gò Đen gắt độ cao
Gọt tách sừng trâu đổ nó vào
Mùi tanh quyện lấy cuồng men dậy
Ta với trời / em say ngất ngây
Thiệu Hưng Nhi Nữ, Trạng Nguyên Hồng
Ở phố Tràng An mỏi mắt trông
Chén Cổ Sành xưa thời Bắc Tống
Vẩn đáy chung, lòng gợn nhớ mong
Rượu Cao Lương, chén đồng xanh đúc
Nặng nghĩa ân tình, kim _ thảo lương
Cạn chén cùng em người độ lượng
Trăm năm gặp lại vẫn còn thương
Ngọc Viên Lộ ẩm tách Lưu Ly
Nổi những hạt châu tuổi dậy thì
Xưa ta trong suốt, thời thơ dại
Sủi tăm sầu, tưởng mối tình si
Kim Tước Tửu, ly vàng chén bạc
Vua quyền gì độc hữu hoàng anh ?
Màu lông cánh yến trời phiêu lãng
Đọng sắc vàng hanh nhạt bóng nàng
Ở giữa quán đời ai có hay
Mình ta lạc lõng chốn lưu đầy
Thiên hạ quanh đây đông thật đấy
Sao chẳng có người cùng ta say !?
Mỹ tửu nhạt phai thành nước lã
Bình xưa tách qúi thả buông tay
Cho vỡ tan tim ngàn mảnh vụn
Vạn giọt men nồng tung gío bay
VươngTrần TháiĐào
09/16/04
VALENTINE, Một Ngày Giữa Tháng Hai
Bài được đăng bởi vuongtran
Vào một ngày ở trung tuần của tháng hai
Có tập họp những loài chim về ân ái
Có lễ hội thành La Mã cổ xa xưa
Các thiếu nữ thanh niên gặp nhau ước hẹn
Qùi vái thần nữ Juno, vợ chồng khấn nguyện
Xin được sao cho sinh sản cháu con đàn
Nhưng sau đó thời gian nhiều biến cải
Dần trở thành ngày tưởng niệm Valentine
Vị thánh hy sinh liều kết hợp gái trai
Bất kể lệnh cấm của bạo quyền Claudius
Đã tử đạo cho đời, giữa chợ đầu rơi
Bị hành khuyết như một người tử tội
Để hôm nay cho được có những nụ cười
Trên môi những cặp tình nhân đầy thân ái
Cả triệu đóa hoa hồng đẹp tươi mang lại
Mũi tên tình, thần Cupid trúng tim anh
Hình như cuộc đời tựa chỉ có màu xanh
Của hạnh phúc, an bình và hy vọng
Chẳng gì hơn tiếng nói của con tim
Để nhân ái, tình yêu lên ngôi mãi
Hãy gửi cho nhau những viên kẹo ngọt ngào
Không phải là những viên kẹo đồng tàn bạo
Xin ngồi xuống với tôi, dù một ngày thôi
Một ngày địa cầu không còn nghe tiếng súng !
VươngTrần TháiĐào
02/14/05
---------------------
(*) Thời La Mã cổ xưa, tháng hai ngày 14 là ngày lễ của thần Juno, nữ hòang của tất cả những thần nam và nữ . Ngày lễ hội cúng bái cho trai gái ước hẹn phối ngẫu, và các cặp vợ chồng cầu xin để (hay đẻ) được nhiều con.
(**) Ngày 14 tháng 2 năm 270 AD, bạo chúa Claudius II chém đầu linh mục Valentine vì ông này đã làm phép hôn phối một cách bí mật cho những cặp nam nữ yêu nhau bất kể lệnh cấm của bạo quyền . Tương tự như chiêu bài bốn khoan của ai dzậy đó : khoan yêu, khoan cưới, khoan ... chơi, khoan đẻ . Hêhêhê . Lý do nhà độc tài Claudius Đệ Nhị này cấm không cho thanh niên kết hôn là vì hổng ai chịu đi lính oánh giặc cho lão hết á, lão cho rằng bọn thanh thiếu niên này chỉ lo gia đình dzợ con thường tình nên hổng chịu tòng quân gia nhập đội quân đế quốc xâm lược của hắn, nên ghét chém đầu chơi được hông ?!
(***) Ngày 14 tháng hai năm nay, có nhiều các em các chị được và bị ăn kẹo chocolate hơi nhiều và có nhiều anh nhiều khứa phải móc hồ bao mua hoa hồng lãng nhách !!!
Chú Tiểu
Bài được đăng bởi vuongtran
Tôi chỉ muốn suốt đời làm chú tiểu
Sáng tinh sương ra quét lá sân chùa
Sau hậu đường nổi lửa nấu cơm rau
Trước chánh điện tay xoa lau bụi Phật
Giữa kệ kinh lắm phen chừ gục gật
Tâm ngay lòng thẳng chẳng vướng mắc chi
Dẫu thiền tọa cũng như là ngồi ngủ
Nghe thày thuyết giảng kinh cùng Phật pháp
Qúa mông lung chú có hiểu gì đâu
Có lúc buồn ngồi chẻ vuốt cần câu
Sư phụ quở, bảo tâm còn vọng động !
Những buổi tối trời mưa nằm mơ, mộng
Vọng tiếng mõ khuya cảm xúc bơ vơ
Nhớ mẹ xa, chú khóc tự bao giờ !
VươngTrần TháiĐào
03/25/05
Rừng Mai Mấy Nẻo Đi Tìm
Bài được đăng bởi vuongtran
Thầy đi tìm tôi mà sao chẳng thấy
Tôi ở rừng mai, hoa nở rồi phai
Tôi ngủ trong sương vườn đào buổi sớm
Một thức mong manh, một giác trong lành
Cũng chẳng đâu xa hàng cây phượng đỏ
Mây ngọc mưa ngà ôm ấp thân cao
Có tiếng chim oanh khe khẽ hót chào
Dìu dặt chơi vơi như lời kinh niệm
Sao thầy không nghe gío ngàn kể chuyện
Dõi bước chân tôi tám nẻo phù vân
Ba ngàn thế giới thấp thoáng xa, gần
Nghiệp dĩ mang mang trầm luân bất tận
Xin đừng vẽ ra nẻo về của ý
Phác họa mênh mông đường đến thiền tông
Mở cánh cửa không, công bình nhân vị
Một đám mây bay đỉnh núi Ba Vì !
Trở lại quê xưa chênh vênh cầu khỉ
Gốc trúc nào va tiếng sỏi Hương Nghiêm
Có phải cần tung trượng roi Lâm Tế
Hét dội tâm người tỉnh giấc nhiêu khê ?
Đáo ngạn sang bờ lại gặp bến mê
Đã mất công đi chẳng lẽ quay về
Thì thôi cứ để đời lê bước mệt
Sống ở bên Ngô vọng tưởng bên Tề
Thầy đi tìm đâu niềm đau dương thế
Ở đáy thâm tâm sóng dậy muôn bề
Có thấy mình qua vạn câu kinh kệ
Quán tánh Bụt / Tôi/ Thầy, đó vậy thôi !
VươngTrần TháiĐào
03/22/05