EM MANG BIỂN VỀ PHỐ
tranthanhxuan 10.05.2008 23:33:37 (permalink)
0
EM   MANG   BIỂN   VỀ   PHỐ


Đi giữa chiều con gái
Tung tăng trên phố phường
Biết em về từ biển
Gió theo về một phương

Biển đổi làn da em
Mượn mầu xanh da phố
Cho em mầu nâu tươi
Để biển xanh một thuở
Xanh xanh trong nắng vàng

Biển lòng ai rộn ràng
Dập dờn cơn sóng vỗ
Một chân trời mênh mang
Phố quen mà cứ ngỡ...

Chân đạp sóng quen rồi
Không còn nghiêng ngả nữa
Thế mà trên đường nhựa
Bước ai nghe chòng chành !

Biển xanh và mắt xanh
Ôi cái nhìn vời vợi
Có cánh buồm rong ruổi
Ăn gió từ biển em

trânthanhxuan


HOA  QUỲNH


Không thích ánh mặt trời
Đốt mình trong e thẹn
Phấp phỏng chờ đêm đến
Nở làm vầng trăng thanh.

Không nẩy ra từ cành
Buông theo chiều lá khuyết,
Vườn chiêm bao thiêm thiếp,
Mơ màng...Quỳnh hiện ra.

Ai bối rối lời ca
Cho cành giao quấn quýt,
Ôi! sao lòng tha thiết
Nâng niu một đoá Quỳnh.

Mơ hồ ánh trăng thanh,
Mong manh như lụa mềm,
Mỏng mơ và trinh bạch,
Cài lên tóc huyền đêm.

Đêm mang màu mắt em
Cho đất trời say đắm.
Hồn em như lụa trắng
Đã biến mình thành hoa

tranthanhxuan

RÉT  NÀNG BÂN


Cái rét vốn không tên,
Đi suốt mùa đông
rét chỉ là cái rét.
Cuối đường xuân,
Hoa vào mùa quả hết
Cái rét về, cái rét bỗng thanh tân
Rét Nàng Bân! rét Nàng Bân !
Giữa ngày nóng nực
Mối tình người ,Trời nghe thổn thức
Cho rét về thử áo mùa đông.
Sắp vào hạ rồi áo mới may xong
Vì nắn nót từng đường kim mũi chỉ
Đâu phải vụng như lời miệng thế
Ngọn lửa tình ấm từng mũi kim khâu.
Quả lạnh vào mùa, càng ngọt nỗi thương nhau
Môi em chín cho trời se se lạnh,
Em thương anh mong manh áo cánh.
Khoác thêm áo cho chồng
bao cô gái hoá NàNG BÂN
Cái rét thương chồng...
Cái rét cuối mùa xuân.


tranthanhxuan
 
 
TRỐN...TÌM


Người ta trốn tìm nhau
Để tháng ngày ở lại
Tôi thành miền hoang dại
đứng bên cuộc trốn tìm.

Ai bày trò ú tim
Để cho em trốn chạy !
Tìm em trên nẻo ấy,
Anh lạc vào ngã ba.

Em đâu chỉ trốn anh
Để thành miền hoang lạ
Em trốn cả chính mình
Để vào miền băng giá.

Em vẫn là em đấy
Nhưng đâu phải là em !
Vẫn áng tóc huyền đen
Mắt vẫn là ánh mắt.

Đâu những buổi trưa hè
Phượng rơi em cúi nhặt?
Những đường cây ta đi
Lưỡi dao đời đã chặt !

Em trốn qua mùa hè
Anh gặp mùa đông đến.
Em trốn lời ước hẹn,
Anh lạc trong ngõ chờ !

Cái ngã ba bây giờ
Đời chia thành ngã sáu
Bước chân ai nhầm dấu
Lẫn cả vào giấc mơ

tranthanhxuan
 
 
 
GIÊNG  -  HAI


Đào ai còn cắm trong bình
Tháng Giêng chưa ở hết mình cung hoa,
Thế mà bóng đã di xa,
Dấu chân ai vội, đường xa...ai tìm !
Tháng Giêng có ở bên em?
Nồng nàn hương bưởi trắng miền hoa bay.
Buồn vui đong tháng năm đầy,
Ngày vơi xin cạn lòng này em ơi !
Tháng Hai đương độ xuân rồi
Lá xanh như thể mắt người đợi nhau.


tranthanhxuan


CON   MẮT THÁNG  GIÊNG


''Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần ''
Xuân Diệu


Anh tìm vào mắt em
Cả đất trời tháng Giêng xanh non mầu cỏ
lất phất mưa phùn
Những ngày mưa rắc bụi một nỗi buồn,
Gương mặt tháng Giêng nhạt nhoà bụi nước
như chiếc khăn voan
của cô gái dịu dàng choàng lên lộc biếc,
Bóng hoa vàng ,hoa đỏ thắm sau khăn,
Tấm khăn trời gói gọn nắng xuân
Ôi lạ quá ! má em như có nắng.
Con mắt tháng giêng
xanh mầu mướp đắng
Mà mắt em lay láy đen mang cuộc sống hội hè.
Đường dốc trơn, đất bó quánh chân xe
Môi em mím ngon lành như tháng Giêng ngon vậy,
Hoa Tầm Xuân, tìm mùa đâu đấy
Sao không tìm trong mắt tháng Giêng?
Con mắt em vời vợi một trời duyên
Buông cái nhìn theo mây gió
Lòng anh run lên!
Có gì trong tiêng chim oà vỡ
Rót vào tháng Giêng những âm sắc xanh rờn
Tháng Giêng theo em đi
trên con đường mắt cỏ xanh non

tranthanhxuan
 
 
NGƯỜI ĐI CÂU 


             Em vi anh với người đi câu
        Ừ, thôi cũng được!
  `    Chỉ có điều
        Dây câu dài như nỗi buồn anh buộc
        Quăng vào sông biển niềm vui,
        Con cá tinh khôn chỉ đớp chơi chơi...
        Cứ tưởng được mà như không được!
        Phao lông ngỗng cư chập chờn sóng nước
        xoáy vào lòng ai những xoáy sâu.
        tìm niềm vui trong cái thú đi câu
        Ôi! anh chỉ gập nỗi buồn trong đó
        Nỗi buồn nặng giỏ
        Em không xách nổi đâu!
                       *
        Sợi dây buồn chạm đáy biển sâu

                                tranthanhxuan
 
 
CHIỀU MƯA BUỒN


Một chiều mưa buồn vắng
Mái nhà Đức lô nhô xám một mầu yên lặng
Những ô kính,như những chiếc miếu con
Nằm, ngồi trên dốc mái nghiêng nghiêng
Chịu gió quất vô hồi rát mặt,
Ô kính sáng đục như con mắt
nhìn trời mây rách rưới mầu chì,
Và những con đường không bóng xe đi...

Những người khổng lồ về đâu cả rồi?
Như chỉ còn gia đình tôi bên trời xứ lạ,
Xao xác đâu đây vài tiếng quạ
đẫm nước mưa.
Ta như lạc vào nước Phổ thời xưa,
Cái xứ sở khổng lồ,và Lọ Lem đượm mầu cổ tích
Mưa cứ mưa rả rích
Gợi nỗi nhớ không cùng...
Hôn em qua nửa địa cầu
Làn môi em có cảm nhận được không?


Julich 2006

tranthanhxuan
 
BIÊN GIỚI THỜI GIAN


Thời gian dồn lớp sóng
Dâng tột đỉnh-Giao thừa
Không gian mầu cổ tích
Đang hoá thành...ngày xưa.

Bước chân tròn thời gian
Bỗng chia thành hai nửa
Nửa lùi vào quá khứ,
Nửa bước về tương lai.

Quá khứ đi bước dài
Tương lai về châm chạp,
Sóng thời gian nhuộm bạc
Buồn tháng ngày chia xa!

Đứng trên đỉnh giờ thiêng,
Lòng mở ra hai phía,
Năm cũ chuồi qua tay
Năm mới chạm vai gầy.

Ồn ào và kiêu hãnh,
Mặt hồng sắc hoa đào
tiếng  cười ran như pháo
Li chạm...nghiêng trời cao


tranthanhxuan
 
   ĐÁ   MỒ   CÔI


Có hòn Đá mồ côi
Tắm giữa dòng Suối mát,
Uống Tình Rừng
tháng -năm-dài-cơn khát,

Suối khi nóng, khi lạnh,
Suối khi cạn, khi đầy
Khi dào dạt đắm say,
Khi hát bài hát lạ.

Đá tuy vẫn là đá,
Nhưng mọc trái tim rêu
Biết chao theo câu hát,
Biết khi nào suối yêu,

Không phải Đá, không hiểu lòng Suối nóng,
Biết nông sâu, qua chìm nổi thân mình,
Cơn Suối khóc...mặn vào gan đá,
Cơn Suối cười...tim Đá cũng rung rinh.

Đá yêu Suối bằng sức nặng đơi mình,
Nước cạn lòng ,Đá bỗng chông chênh,
Rêu xám lại, nát từng mảnh nát,
Núi mồ côi, rừng chết mầu xanh!

Bao lâu rồi, giữa dòng suối hát,
Đá mồ côi,lặng lẽ tương tư.
Chiều rừng buông sương đầm mắt Đá,
Tiéng chim rừng khắc khoải như mơ

         tháng 11-2007
     trânthanhxuan
 
 
CHIỀU THU

          Có một chiều em đến
          Cỏ biếc hơn mọi lần
          Đường đời như đỡ bụi
          Lá rơi hoài...dấu chân

          Bóng em xa hay gần
          Mà tròi xanh vời vợi
          Lối thu ai đứng đợi?
          Nắng rây vàng lung linh
         Thoáng qua vệt lá xanh
         Chiều nghiêng con mắt lá,
         Lá reo xanh mắt chiều
          Nỗi buồn cây khép lại
         Thơ bỗng lên vần...yêu !

            tranthanhxuan
 
 
VÔ ĐỀ
     
         Bảo xa thì thật là xa,
   Mưởi ngàn cây số, biết là đến đâu?
         Vượt trời Á, tới trời Âu,
   Mang mang một nỗi nhớ nhau đi về,
         Mây bay,gió cuốn bốn bề
   Ngược cánh bay, rẽ lối về bên em,
         Sánh vai dạo nẻo đường quen,
   Truyện trò ,bàn bạc bên đèn, sớm khuya.
         Giữa rừng người đẹp Pa-Ri
   Mơ màng tưởng bóng ai đi bên đường
         Tóc buông xao xác hàng dương,
   Nụ cười xao xuyến bước đường anh đi...
         Bâng khuâng như tỉnh,như si
   Tìm em nắng đổ Pa-RI cuối chiều,
         Véc Sai hoành tráng bao nhiêu!
   Mưa phun ,hoa nở, chim kêu cuối rừng
         La đờ phăng,đẹp...tưng bừng
   Thiếu em thì vẫn như không có gì.
         Ép Phen, ép nỗi niềm chi?
   Mà như ngọn bút, nhọn vì cô đơn.
         Bỗng nhiên nổi trận mưa buồn
   Pa -RI ơi! biết ngọn nguồn từ đâu?


                              Pa Ri 6-8-2006

                              tranthanhxuan
 
 
  Gió  Thu
             
           Gió Thu mở cửa đất trời ,
        Bằng đôi cánh lá vàng rơi ven hồ.
           Trời lồng một bóng xanh mơ ,
        Trăng nghiêng cho lá làm thơ giữa đời.
           Hoa vàng mấy độ ,hoa ơi !
        Có nghe gió hát những lời...bâng khuâng?
           Gió se cho má em hồng ,
        Cho lòng ai lạnh -cõi lòng vắng nhau...
           Chuồn chuồn đánh giặc ao sâu
        Pha vào mặt nước một mầu...cay cay
           Em đi ngược gió heo may,
        Để người cuối gió hứng đầy sương thu

                                   Hà Nội đêm chuyển mùa
 
 
SẮC...KHÔNG
 
 
1
Trăng soi tìm ngọc trai đáy biển ,
Sóng đánh tan ra...
Ánh trăng nhoè trong nước mắt ngọc châu /
2
Những con Dã tràng viên cát để mai sau
Sóng đánh tan ra...
Công Dã tràng không còn gì để lại /
3
Trong biển tình ,anh nhon nhặt nước mắt em rơi vãi ,
Sóng đánh tan ra...
Trái tim anh khô gầy vì những chuyện không đâu /
4
Trước con sóng thời gian ,
Tháng...ngày...bỗng nhận ra nhau

                                tranthanhxuan
 
 
 
NỖI THÈM KHÁT


1
Tôi thèm khát
một đêm quê yên tĩnh
Chỉ có trăng say đắm uống hương hoa
Hoa khỏa thân
mơn mởn nõn nà
như dâng hiến tuyết trinh cho trăng ngọc.
Một cánh lá rơi khẽ khàng như trong mộng,
Con gió thanh tân vào cửa sổ khép hờ
Vắt vẻo ngọn tre
chim Gọi nước làm thơ
#
Giá đừng có xe đi như xé gió
còi bấm vào đêm,vỡ cả tiếng chim đêm
vỡ giấc ngủ say mộng mị êm đềm
trẻ nhỏ giật mình òa lên tiếng khóc


2
Tôi thèm khát
cảnh đường quê
khi mặt trời cao hơn tầm tay với
Ôi mát mẻ con đường vào nửa buổi
Người đi làm đi chợ cả rồi
Trên đường làng chỉ có trẻ con chơi
với lũ bướm tháng Ba vàng như nắng.
Tầm Xuân cuối mùa hoa nửa hồng, nửa trắng
đi vào hè lưa thưa trên giậu gai
Ngó xanh non mơn mởn mộng vươn dài,
thập thò thả mình vào lối ngõ.
Chiếc gai chưa đầy mùa
ngứa vào nỗi nhớ
Cái ngày xưa- Cái ngày xưa'
bẻ ngó Tầm Xuân
Tước vỏ thôi mà đứt sợi tơ xanh
Cả giậu hoa giật mình thảng thốt
#
Giá đừng có bên đường bao ki ốt
những áo quần cùng đồ nhựa leo dây.
Kẻ vô tình xe phóng như bay
Không biết đi đâu mà phũ phàng đến thế?









3
Tôi thèm khát
một buổi trưa
cây đa đầu làng xòe bóng mát.
Có đến nửa làng tụ họp nơi đây,
Bác thợ cày ,cầm nón quạt luôn tay
Mẹ về chợ mặt đỏ gay như nắng,
Bà hàng nước ,gió bay bay tóc trắng,
Lũ trẻ con đuổi bắt lá đa rơi
thổi làm kèn ,xé, guộn những đồ chơi.
Trâu lá đa cho húc nhau cũng điên, cũng ngã
Đứa bám cành đu mình la lả,
Đứa bám rễ cây đánh võng tít mù.
Lão Thụ hiền lành trẻ với trẻ thơ.
Những chuyện chợ ,chuyện đồng
chuyện nhà ,chuyện cửa,
chuyện cưới xin,''đi ngang về ngửa''
Theo chân người đến góp nhặt nơi đây.
Như sáo ăn đa tìm quả chín ngày ngày,
Hẹn đứng bóng mỗi trưa nồng nực.
#
Giá đừng có xe công nông ,đầu ngang đầu dọc
thả khói xăng dầu nồng nặc khét mù,
khói ám cả vào bóng mát cổ xưa.




Ôi nỗi khát ngày xưa
như thuyền ngược bến bờ.
Mơ một chút để hóa mình trong hiện đại




Trần Thanh Xuân
 
 
TIẾNG VE NON
 
 
Em tựa vào cây
Chờ ai mà thơ thẩn vậy?
Nhựa trong cây và máu trong người
Tim đập bồi hồi cho cành ứ nhựa
tóc buông dài lá rối mãi không thôi /

Mắt mơ buồn đợi một áng mây trôi
Nắng cứ đến chìm trong chân trời lá
Như mưa xuân tan dẩn trên đường hạ
Tiếng ve đầu mùa dâng lên xanh non.
Em chờ ai?
Mà lòng ai bồn chồn
Anh nhìn lá tưởng đắm vào mái tóc.
Ngày giờ trôi thời gian bật khóc ,
Tiếng chim non đùa rỡn lá non rơi.
Cây mỏi lưng cây ,người mỏi lưng người /
                 *
Người em chờ sao không thấy đến?
ÔI/giá được chờ
anh sẽ là người đúng hẹn ,
Làm cây xanh em bứt lá giữa trưa buồn.
                 *
Tiếng ve đầu mùa ,cứ dâng lên xanh non

                  trânthanhxuan
 
 
MƯA HOA 


    Phượng đỏ sân trường vắng
Ve khản cổ gọi ai
Gió mải theo áo trắng
Để một mình hoa rơi.

Tôi và...một mình tôi
Nhặt trưa buồn trong nắng
Nhặt đầy lời hoa rụng
Ướp một trang nhớ thương

Cơn mưa hoa sân trường
Cho tôi làm cánh bướm
Mang tuổi thơ dập dờn
Trò chuyện với cỏ non

Cỏ mang niềm thương ai
Mà hoa đầy lòng cỏ?
Cỏ rối làn tóc ai
Mà hồn xanh nỗi nhớ?

Hoa nở tiễn mùa hoa
Phượng đỏ và áo trắng
Hoa người và người hoa
Xôn xao chân trời nắng.
 
 
LẠI VIẾT VỀ ''THẰNG BỜM '' 


  '' Thằng Bờm có cái quạt mo
Phú ông xin đổi ba bò chín trâu ,
    Bờm rằng : Bờm chẳng lấy trâu ''
Lời ca thâm thuý muôn sau còn bàn.
    Người chê Bờm dại Bờm gàn ,
Người khen Bờm quá khôn ngoan đó mà !
    Người thương Bờm quá thật thà ,
Mo cau thì vẫn chỉ là mo cau !
    Sao không chịu đổi ao sâu?
Sao không đổi lấy một tầu gỗ lim ?
    Cho dù chỉ một cánh chim ,
Vẫn không lừa được niềm tin dại khờ.
Sang giầu ai chẳng ước mơ ,
Phải chăng Bờm dại Bờm khờ ,người ơi!
Hay Bờm khôn đến lõi đời ?
Nhận ra hư thực trong lời đổi trao ,
Phú ông nào thiếu chi nào ,
Lỡm người tìm cách đánh vào lòng tham
    Viển vông chẳng muốn chẳng  ham ,
Bờm tìm cái giá chỉ ngang  với mình.
                   #
    Quạt mo mà thấu nghĩa tình
Còn hơn chín vạn hư danh trên đời !

                             tranthanhxuan
 
Bến Nhớ

Sông Thương khép lại rồi chăng?
Để cho bờ nhớ bờ mong...một bờ
Phía bên kia nước lững lờ
Phía này ,nước xoáy cầu thơ gẫy rồi !
Em về để lại mình tôi
Ngẩn ngơ đánh mất niềm vui buổi nào
Bờ đê ngăn ngọn sóng trào
Nhãn đơm bóng mát đi vào nắng trưa.
Mướt mềm cỏ nói về mưa
Mái đình lặng kể chuyện xưa hội làng.
Bâng khuâng đứng giữa trưa vàng
Em là nỗi nhớ vắt ngang bến tình
Em đi ,tôi lại một mình ,
Con đê với lại mái đình đơn côi

Trần Thanh Xuân
 
 
 
CON   TẰM
                   
                         khi còn ăn lá dâu xanh
                     Thải ra những thứ chỉ tanh nong tằm
                         Một chiều bỗng chín lặng thầm
                     Thả hồn, rút ruột, đầy mâm...tơ vàng

                                                            Hà nôi.2006
 
 
CHIỀU VỌNG PHU

Một chiều đến với đá bia
tạc câu chuyện cũ đá chia đôi lòng,
Nửa  thương con nửa nhớ chồng
Nửa lo con trẻ nửa mong tìm người
Người đi biền biệt mù khơi
''bóng chim tăm cá ''biết nơi nào tìm.
Đốt lòng cháy một niềm tin
Âm thầm mong đợi,dù nghìn triệu năm
Thời gian như mạch nước ngầm
Bào mòn ruột đá,âm thầm lệ rơi
Có nghe đá khóc giữa trời,
Núi non nổi sóng nối lời thuỷ chung
Cho dù sấm sét bão bùng
Lời thề lửa cháyvẫn không lụi tàn
Đúc trong ngọn lửa dân gian
Đá vàng huyền thoại ,chiều ngan ngát chiều

Đường vào cổ tích tình yêu
mấy rừng nham thạch xế chiều hồng hoang
Chim kêu khắc khoải lỡ làng

Tiếng chuông đấm với mơ màng cõi xưa
Lửa buồn thắp trắng lau thưa
Thác tuôn nước mắt như vừa mới thôi
Nỗi đau hoá sẹo lâu rồi
Nhưng lòng thì đến muôn đời còn đau
Lửa thần thần để nơi đâu?
Cho tôi đốt cõi trời sâu tìm người
 
 
CHIỀU THU XANH

         Thu ơi ! sao lá không vàng?
    Để cho thơ phải bẽ bàng với thu ,
          Lòng còn một sắc  ''vàng mơ ''
   ''Đây mùa thu tơi '' ,dang bờ liễu...xanh !
          Thu đi muôn nẻo hồn anh ,
    Em ơi! cái nắng một  mình chờ ai?
      Nắng đi  suốt bốn mùa dài
Cho ai nhặt lá tàn phai mấy mùa !
      Chiều đi qua mấy cơn mưa
Lại càng khao khát ,đâu ngờ nắng lên ,
      Uống vào li rượu hồn em
Cho say cái nắng lạ -quen ,mấy mùa.
      Cho chiều tan hết cơn mưa...


                        tranthanhxuan        
 
 
 
 
   TÌM LẠI BẾN XƯA

   '' Thuyền về có nhớ bến chăng?
Bến thì một dạ khăng khăng đợi thuyền''
   Cho dù ngược với trăm miền
Xuôi theo lời hẹn tình nguyên vẹn tình
   Sông dù băng thác vượt ghềnh
Vẫn là sóng nước dập dềnh cuốn trôi
   Tìm em ở giữa đất trời
Mắt anh đắng giọt mồ hôi buổi nào
   Em như chim lượn trời cao
Anh như ngọn gió chạm vào cánh em
   Tìm em biết mấy đường chim
Lời ca em hát có chìm đáy sông?
Thôi đành hoá bến chờ mong
Thuyền tình em lái mênh mông bến bờ.


Lời Cỏ May
 
 
Xin ai đừng trách Cỏ May
Bám đầy vạt áo bởi say tình người
Chịu cho thân cỏ lẻ loi
Để rồi người nhặt hoa rơi...bực mình

 
 
            TÌNH KHÔNG CHIA

Có thể chia cho ai buồn lặng
Một chút men say của đời
Một chút mặn mòi của nắng
Một làn gió thoảng chơi vơi,
Nhưng em ơi '
Tình vẫn tròn như trái đầu mùa
Nếu chia nửa ,trái sẽ không tròn nữa
Cây sẽ đau và hoa cài héo úa
Sẽ thành vệt đắng trên tóc em.

Trái vẫn tròn nguyên
                        hãy ngắm thử xem
Mùa vẫn dậy,hương còn ngào ngạt
Cánh chim trời...Nỗi nhớ hình câu hát
Qua quĩ đạo chờ 'qua quĩ đạo chờ
               đâu phải ở bến mơ.

                tranthanhxuan
 
 
Gương mặt tháng 2
 
 
Tháng Hai rồi trời vẫn chưa xanh,
Hoa bưởi nở hương không lan xa được
Hoa cam rụng hương nặng đảy bụi nước
Cánh bướm mủa vắng bóng những chiều mưa
Gương mặt tháng Hai lãng mạn mơ hồ
Bàng xoè lá trong làn mưa khói
Những cao ốc say mưa đắm đuối
Đổ mồ hôi mát mặt khối bê tông.
Lúa rất xanh từ những cánh đồng,
Cỏ rất non,trâu bò phởn dạ
Công ty sữa,người người hối hả
Xe uống đầy no ngọt sữa xuân.
Tháng Giêng đi người vào chợ làm ăn
Chợ chứng khoán ban mua từng con số
Kẻ thắng người thua khóc...cười...nhăn nhó...
Lau nước mắt rồi lại cứ chen chân
Chỉ có liễu bên hồ
                 bình thản tắm nắng xuân
và những đôi tình nhân
                 giật mình nghe chim mách lẻo
Nhộn nhịp xe đi,người vể trăm nẻo
Đội mưa em về mang trời xanh cho anh

 
 
TRƯA BUỒN


CÂY đứng lặng
Không gian rỗng
Những trưa vàng bỏ ngỏ
Con đường đi vò võ một mình thôi

Ngọn cỏ xưa như đã héo rồi
Lời cỏ hát không còn xao xuyến nữa
Cánh chuồn trong tay ai cũng bay theo gió
Về cái tổ tập tàng
                   ở phía lá rơi
Hoa điệp vàng như nắng một chân trời
và hoa đại cứ trắng vào trưa núi
Em vin cành mềm cho lòng anh bối rối
Cứ như sợ gẫy cả lòng ai
Tiếng chim rừng chợt tỉnh giấc mơ người
Cứ khắc khoải đem trưa vào trống rỗng

 
Hạnh phúc đêm hè
 
 
Hồn em là giếng ngọc
Nối sợi dây gầu hăm hở anh chao
Nước nổi sóng xoá bóng người trên giếng
Một vuông trời chết đuối mấy ngàn sao

Được gầu nước ,mồ hôi thánh thót
Mồ hôi anh mặn cả vào giếng ngọt
Nước mát rợn thịt da hạnh phúc đêm hè
Giếng lặng mơ màng ,mồ hôi anh lại đổ với sao khuya

 
 
 
CẦU  DẢI  YẾM

Đêm tình đâu đễ sang sông
Đêm trăng đâu dễ được trông trăng vàng !
''Ước gì sông rộng một gang
Bác cầu Dải Yếm cho chàng sang chơi ''
Lẳng lơ cái mộng tình đời,
Cớ chi lấy yếm ghẹo người bên sông!
Tháng, năm, nước chẩy xuôi dòng,
Mà cầu Dải Yếm chưa xong hỡi người !
Một gang sông cái trêu ngươi,
Mấy vuông dải yếm buộc người vấn vương.
Nhớ ai thổn thức đêm trường,
Hay ai chèo chống, tìm đường tránh ai?
Cầu duyên đau nỗi sông dài,
Đẻ cho ai mãi đợi ai bên cầu!



Sông còn rộng đến mai sau
mai sau, ai sẽ bác cầu vì ai?
Ước chi có dải yếm dài
Vịn vào mà vượt chông gai đôi bờ

Bây giờ cầu đẹp như mơ
Vẫn thèm cánh yếm vượt bờ chiêm bao

tranthanhxuan
 
 
 
CHỢ TÌNH SA-PA

Anh trai Mèo xuông chợ
Ao đen thêu hương mùa
Vòng bạc lắc nhíp nhịp
Khèn níu vai đong đưa

Ngựa xám trắng hoa lau,
Mang theo mùi nương rẫy
Đưa em về bến tình
Ô xoè hoa rung rinh

Sa-Pa bập bềnh trôi
Mù bay như khói toả
Ôi! đảo Tiên giữa trời,
Thác xuống rừng trắng xoá...

Người lẫn vào trong sương
Đèn như hoa trong mộng,
Tiếng sáo mèo vang động
Mở đêm vào chợ tình.

Ôi! câu hát đời anh
Đến lòng em chới với
Anh muốn làm sương núi
Ôm hình em suốt đời.

Có gì đâu anh ơi !
Anh có lòng em đợi,
Nào đi anh! ra suối
ta uống chung một dòng...

Trời bỗng nổi cơn dông
Để tình em đi lạc
Áo em bay phía khác
Mưa rách lời tình ca.

Tôi đứng giữa ngã ba
Lời tình bay trăm ngả...
Tiếng khèn về núi Mèo
Lòng buồn như mưa đá

        tranthanhxuan  
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2008 04:10:33 bởi BĂNG NGUYỆT >
#1
    BĂNG NGUYỆT 12.05.2008 04:16:02 (permalink)
    0
    Bn mến chào anh TTX , mừng anh ghé vui cùng dd VNTQ, bn đã gom tất cả các bài thơ rời rạc của anh lại, cho anh dễ tìm mỗi khi đăng thêm thơ anh dùng chúc năng trả lời thay vì đăng bài mới nha,, như vậy bài sẽ không bị lạc và tụi em cũng tiện chăm sóc dùm anh nà...Phiền anh copy và đăng lại từng bài 1 = nick anh dùm bn nha....hy vọng anh không bùn và tham gia thuờng xuyên cùng VNTQ nha...
     
     
    #2
      tranthanhxuan 13.05.2008 09:59:55 (permalink)
      0
      NHỮNG   TRƯA   BUỒN

      Cây đứng lặng
      Không gian rỗng
      Những trưa vàng bỏ ngỏ
      Con đường đi vò võ một mình thôi...
      *
      Ngọn cỏ xưa như đã héo rồi
      Lời cỏ hát không còn xao xuyến nữa
      Cánh chuồn trong tay ai cũng bay theo gió
      về cái tổ tập tàng
      Ở phía lá rơi
      Hoa điệp vàng như nắng một chân trời
      Và hoa đại cứ trắng vào trưa núi
      Em vin cành mềm cho lòng anh bối rối
      Cứ như là sợ gẫy cả lòng ai
      Tiến chim rừng chợt tỉnh giấc mơ người
      Cứ khắc khoải đem trưa vào vắng lặng.
      Nụ hôn gượng rơi trên cỏ đắng
      Nước mắt hờn, tủi cả chiều hôm,
      và anh lại chìm tận đáy sâu của những nỗi buồn
      Cứ trầm ngâm
      như cây đứng lặng
      Không gian rỗng
      Với trưa vàng bỏ ngỏ.
      Quả vườn ai vội vã thả mình rơi !

      tranthanhxuan
      #3
        tranthanhxuan 13.05.2008 10:28:11 (permalink)
        0
        MÙA   HẠ   TÍM

        Tiếng chim tu hú gọi ai?
        Mà bằng lăng nở đợi hoài...tím cây !
        Người đi từ buổi heo may
        Gửi ta ánh mắt, đến nay chưa về
        Bây giờ phượng cháy mắt ve
        Lời ve đã cạn. Lỗi thề bằng lăng!
        Ai còn có nhớ ai không?
        nhặt hoa, nhặt cả nỗi lòng của nhau
        Cánh hoa như cánh lụa nhầu
        Phải chăng hoa đã chịu đau một thời?
        Rầu rầu tím bạc hoa ơi!
        Nhớ ai mà tím...môt trời bâng khuâng,
        Nơi người có nở bằng lăng,
        Nơi người hoa có gieo mầm sương thu?
        *
        Người đi sao quá hững hờ !
        Tím bằng lăng cứ ngẩn ngơ một mầu.

        tranthanhxuan

        #4
          BĂNG NGUYỆT 14.05.2008 00:01:21 (permalink)
          0

          Ai còn có nhớ ai không?
          nhặt hoa, nhặt cả nỗi lòng của nhau
          Cánh hoa như cánh lụa nhầu
          Phải chăng hoa đã chịu đau một thời?

           
           
          Cánh hoa rụng vào mưa hạ
           
           
          Một mùa hạ tím hoa rơi
          Bằng lăng xao xác rời cành bay bay,
          Một thời chất những đắng cay,
          Gặp mùa bão chướng nên hoài gian lao,
           
          Hàng cây vẫn thắm xanh màu
          Bằng lăng vẫn tím sắc vào mùa thu
          Chỉ người con gái năm xưa,
          Về đâu giữa những cơn mưa của đời...?!
           
           
           
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9