Tôi đọc bài thơ của cụ
Rằng hay thì thật là hay
Đêm nay đầy trời trăng sáng
Tôi lại mời trăng uống rượu say
Cũng một mình tôi chuốc dưới hoa
Chén rượu trong đãm ánh trăng ngà
Trời thu cao thẳm mây chẳng có
Sao tôi với bóng chẳng thành ba
Khác với thơ của cụ xưa
Bóng với tôi thành bốn
Chếnh choáng hơi men ngửa lên mời trăng uống
Hỡi vầng trăng tôi với cụ ai say?
Không! Tôi không say! Tôi không say!
Sao cụ nói là mình với bóng
"Mình" cụ ơi mới là nửa con người
Còn nửa kia? Chắc cụ đã say rồi
Còn vầng trăng chỉ cười
Bảo tôi say hơn cụ
Cụ uống Trạng Nguyên Hồng
Say ôm trăng đi ngủ
Nên một mình một bóng
Cộng với trăng là ba
Tôi uống Nữ Nhi Hồng
Rượu nồng trong đêm cưới
Nên hai mình gộp lại
Chỉ thành một bóng thôi
Đêm nay trăng sáng đầy trời
Rượu ai cất để một người say thôi
Bỗng thương cụ lắm cụ ơi
Bóng tôi thành bốn mà người thành ba.