HAI SẮC HOA TI-GÔN. TTKH.
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn.
Nhặt cánh hoa rơi chẳng biết buồn.
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc.
Tôi chờ người đến với yêu thương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong.
Và phương trời ấy mờ sương cát.
Tay vít cành hoa trắng- cạnh lòng!
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi.
Thở dài những lúc thấy tôi vui.
Nói rằng hoa dáng như tim vỡ.
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi.
Ngày ấy nào tôi đã biết gì.
Cánh hoa tan tác thủa sinh ly
Cho lên cười đáp màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biết suy.
Ai biết ngày đi môt lỡ làng.
Dưới trời hoa đỏ chết yêu thương
Người xa xăm quá tôi buồn lắm.
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.
Từ đấy thu rồi, thu, lại thu.
Lòng tôi còn giá đến bao giờ.
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi
Và từng thu chết, từng thu chết
Vẫn dấu trong tim dáng một người.
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Sắc hồng tụa trái tim tan vỡ.
Và màu như màu máu thắm pha.
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm nỡ tình duyên cũ mất rồi.
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi! Người ấy có buồn không?
Có còn nhớ tới loài hoa vỡ.
Tựa trái tim phai tựa máu hồng.
Han tinh thu sinh kính bút. Lời bình:
Bài thơ Hai sắc hoa Ti-Gôn được đăng trên Tiểu Thuyết Thứ Bảy dưới cái tên TKTh đã tạo nên một làn sóng xao động cả xã hội vốn lặng im như mặt nước hồ thu . Một loạt các nhà thơ nổi tiếng như Nguyễn Bính, Thâm Tâm đều đưa ra một vài lời phê bình rất náo nhiệt . Có người cho rằng đây là một áng thơ tuyệt tác . Tuyệt tác không phải vì thơ đ1ung luật hay quá hay mà tuyệt tác vì nó nói trúng tâm sự của hầu hết "xóm nhà văn" .
Cả bài thơ là một chuyện tình buồn nhưng tuyệt đẹp, dẫu chia xa nhưng vẫn vương vấn như sen kia "dẫu lìa ngó y vẫn vương tơ lòng "
Một mùa Thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người ấy với yêu đương
Hoa Ti Gôn có hai sắc trắng và hồng, thường nở rộ vào mùa hè, nhưng vào thu thì lại rơi lả tả theo những trận gió thu . Mùa thu phải chăng là mùa của ly biệt, khi mà hoa phải lìa cành, lá úa vàng rơi rụng . Khi người ta đang yêu nhau thì tay nhặt cánh hoa rơi mà lòng chẳng thấy buồn . Buồn làm sao được khi mà nàng đang chìm đắm trong hạnh phúc của riêng mình . Bất kể mùa thu, bất kể ánh nắng tà sắp tắt của hoàng hôn, nàng thiếu nữ chỉ có mỗi một điều để nghĩ , đó là ngóng chờ người yêu đến . Một nàng thiếu nữ thật ngây thơ, vô tư nổi bật giữa bức tranh ảm đạm như báo trước trắc trở của cuộc tình .
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: “Mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy!”
Lòng nàng thiếu nữ chẳng biến suy nhưng đời thì cứ luôn thay đổi . Nàng không biết buồn, nhưng "người ấy " lại chạnh lòng . Nàng sống trong mơ mộng, đời chỉ dệt bằng hoa nhưng "người ấy" thì nhìn bằng thực tế và lòng như linh cảm một chuyện bất tường
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Giải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương, cát
Tay vít giây hoa trắng, chạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài những lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: “Hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”
Chí làm trai luôn muốn được tung hoàng một cõi, tạo nên sự nghiệp cho mình, chứ không thể sống an nhàn một nơi . Có lẽ vì thế mà "người ấy" thường hay dõi mắt trông về một phương trời xa xăm nào đó, để khao khát làm cánh chim bằng tung hoành giữa tầng cao . Nhưng ai biết một lần chia ly là muôn đời cách biệt . Như cánh hoa kia tựa như trái tim vỡ vụn, đã vỡ rồi thì mãi mãi chẳng hoà đôi .
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Chàng ra đi, còn nàng thì cất bước sang ngang , để rồi
Người xa xăm quá! Tôi buồn lắm
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường.
Nàng ngây thơ, đã từng không tin sẽ có sự chia ly nhưng ai ngờ lời nói năm nào lại trở thành sự thật .
Từ ấy Thu rồi, Thu lại Thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ?
Lấy chồng vì hoàn cảnh ép buộc nhưng lòng nàng tưởng chừng như đã chết "như từng Thu chết, từng thu chết" . Tim nàng sẽ băng giá đến muôn đời vì chính nàng cũng không biết chừng nào sẽ hết giá băng . Lòng nàng dù sống bên cạnh chồng vẫn "Vẫn dấu trong tim một bóng người."
Đến một ngày, tình cờ đọc tiể thuyết mới hay được rằng cánh hoa của ngày xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha.
Nhưng khi biết được thì đã muộn mất rồi , tình duyên cũ đã mất rồi .
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
Ước gì được trở lại ngày xưa, thì có lẽ cuộc đời sẽ khác . Nhưng hạnh phúc đã vuột khỏi tầm tay thì hối tiếc cũng chỉ là hối tiếc .