Vu vơ...
tinhtho17 26.05.2008 14:47:27 (permalink)
Mình mượn tạm đề của 1 người bạn, vì cũng ko biết nên viết như thế nào về cái đề mục này cả... Chỉ là vài hàng khi trong đầu mình nhìn thấy cái mục nì
 
 
#1
    tinhtho17 26.05.2008 15:42:50 (permalink)
    Sẽ chẳng bao giờ U đọc được lá thư này, cũng như chẳng thể nào U hiểu được những suy nghĩ của tôi...
    Lâu lắm rồi, tôi cũng ko còn nhớ ngày đó là ngày nào mà từ đó hình ảnh của U cứ dần dần xuất hiện trong ký ức của tôi khi tôi nhớ về thời cắp sách ngày xưa ấy... Tôi từng nghe U nói rằng hình ảnh của tôi có từ ngày học cùng, là hồi lớp 4, đúng ko nhỉ? Nhưng tôi nghĩ chỉ là 1 chút hoài niệm thôi, thời gian đã làm thay đổi mọi thứ, thay đổi cả U, và có khi là cả tôi nữa... Tôi là 1 người bảo thủ, phải, tôi bảo thủ đến mức làm người khác khó chịu và ko ít bực mình, U cũng đã từng bị tôi làm cho bực đến ko nói được gì nữa, tôi biết là tôi ko tốt nhưng tôi cũng ko thể sửa đổi được cái tính ấy...
    Thú thực là chưa 1 người nào cho tôi những cảm giác như khi tôi ở bên U, tôi đã từng mong rằng U sẽ ko ở quá xa tôi như hiện tại, biết đâu... tôi có quá buồn cười ko khi nghĩ thế nhỉ, tôi cũng chỉ là cô ngốc, tôi thấy mình ngốc lắm khi đứng trước U, bé nhỏ và khờ khạo, tôi thấy hối hận vì nhiều điều tôi đã làm...nhưng...có lẽ như thế sẽ tốt hơn cả cho tôi và U, đúng ko nào?
    Tôi đã ko ít lần rơi nước mắt mà nguyên nhân là do tôi, có lẽ ko ai là người có lỗi, nhưng tôi là vậy, đôi khi thấy mình thật yếu đuối, tôi khóc rất ít người biết, chắc chắn là như thế... Tôi cũng đã dần quen với thực tại, quen dần với sự "biến mất" của U trong suy nghĩ của tôi nữa, tôi ko còn hụt hẫng hay buồn phiền vì ko thấy U liên lạc gì cho tôi nữa, phải như vậy thôi. Cũng thấy mình có lỗi, tôi đã xin lỗi nhưng tôi biết ko thể nào tha thứ cho cái đứa như tôi, U cứ ở yên với hoài niệm, ở yên trong vùng ký ức của tôi, thi thoảng tôi lại lôi U thì đừng có trách gì tui nhé , ko còn nhớ cũng ko thể quên, hoài niệm mài sẽ là hoài niệm...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.05.2008 16:10:11 bởi tinhtho17 >
    #2
      tinhtho17 29.05.2008 17:36:39 (permalink)
      !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
      Cứ mỗi lần về quê, U biết ko, lại đi trên con đường ấy, qua những nơi ấy, lòng tôi ko khỏi rộn lên những suy nghĩ về U. Tôi tự nhủ với mình rằng, chỉ là tự viễn hoặc rồi làm mình ko thoát ra được những lối mòn suy nghĩ nhưng ko hiểu sao ko thể ko nghĩ. Hình ảnh của U thú thực là tôi ko hình dung ra ngay lúc này nó như thế nào nhưng có một điều tôi ko thể quên được, có lẽ là đôi mắt của U. Nghĩ lại cái hồi học cùng ấy, tôi tuy ko ngồi cùng dãy với U, ko trò chuyện nhiều, nói chuyện chỉ là việc hỏi bài vở  đơn thuần và chơi cùng mấy trò trẻ con. Hình ảnh U trong tôi cũng chỉ là cậu bạn học cùng thôi nếu như ko có cái ngày tôi vô tình quay sang dãy kế bên và chạm phải một ánh mắt đang hướng về mình, rồi cứ như là bị thôi miên, ngày nào tôi cũng hướng sang đó, ko biết với U thế nào chứ với tôi, nếu có ngày ko nhìn thấy hình ảnh thân quen ấy, cứ có cảm giác thiếu đi một cái gì đó. Và rồi cũng gần hết năm học như thế, hai đứa chỉ nhìn và nhìn, đúng là trẻ con...Sang năm sau, U chuyển sang lớp khác vì mê thầy dạy môn toán bên lớp đó, tôi ko còn ngày ngày nhìn sang bên dãy kia nữa nhưng thói quen vẫn cứ ảnh hưởng và có đôi khi tôi vẫn cứ nhìn sang, hình ảnh U dần phai nhạt trong tôi và có lẽ cả U cũng thế...
      Có một khoảng thời gian tôi cũng thử bước vào con đường tự lập, tôi cũng đã đi xa, cũng biết thế nào là đổ mồ hôi để kiếm ra đồng tiền, đủ lớn để hiểu ra rằng, muốn có cái gì đó mà ko phải làm gì là điều ko được bền lâu. Lòng tôi chỉ nghĩ đến bạn bè, người thân và cv, nhưng U đi xa và về thăm nhà trong dịp tết. Cái lần U gọi cho tui khi U ở nhà còn tui vừa kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc và U biết ko, mấy ngày sau tui vẫn còn cười vì cuộc nói chuyện ấy, quá bất ngờ đối với tôi, khi đó tôi chỉ nghĩ là một người bạn thôi, ko gì hơn cả. Tôi gặp U và trò chuyện nhiều hơn, và trong dịp tết năm vừa rồi tẹo nữa thì tui và U đón giao thừa cùng nhau, chỉ tại tôi khăng khăng nói về đón giao thừa ở nhà. Khoảng thời gian ở cạnh U ko nhiều, nhưng tôi thấy vui lắm rồi, như thế là quá đủ. Tôi tự nói với mình và nói với cả U rằng ko nên có những gì xa hơn nữa, U ko tán thành nhưng tôi là một đứa bảo thủ mà, dừng lại là phải  dừng lại, hìhì...U buồn thế nào, tôi ko rõ và tôi buồn như nào thì U cũng ko biết...Mọi chuyện rồi đã qua...
      Mấy hôm nay khi mở Yahoo, tôi và U vẫn nói chuyện với nhau, nhưng vì là giờ làm việc nên chỉ là hỏi thăm thông thường, nói mấy câu xã giao, U có nghĩ gì ko nhỉ? Chỉ là tò mò muốn biết thế thui. Tôi cũng thấy cảm phục cái tính tự lập của U, từ ngày đi xa U phải tự lo cho mình và ko cần đến sự trợ giúp của gia đình, điều mà tôi khó có thể làm được, hì hì...Trời vừa mưa xong, thấy dịu đi rất nhiều cái nóng của mùa hè, nhưng lại man mác một nỗi buồn ko tên...
       
      #3
        tinhtho17 30.05.2008 14:26:49 (permalink)
        Hôm nay có người hỏi tôi một câu như U đã từng hỏi tui, "Có biết hôm nay là ngày gì không?", làm tui lại thấy lòng mình trùng xuống. Câu này tôi lại được nghe trong hoàn cảnh giống như thế, lần đó là SN của U và hôm nay cũng là SN của một người tôi luôn coi họ như anh trai và thực tế cũng là như thế. Khi tôi bùn, khi tôi thấy khó ngủ tôi luôn dựng người đó dậy, cả khi tôi khóc nữa, cũng có thể nói cho người đó biết, tôi biết là tôi xấu tính lắm, nhưng ai bảo nhận tui là em gái nên phải chịu khổ là đúng roài .
        Trong giấc mơ của tui hôm qua lại có U, bùn cười thật. Tui lại thấy nhớ cái hôm mồng 2 tết, đang nằm trằn trọc vì ko ngủ được thì chuông ĐT reo, tui phải chùm trăn nghe ĐT, thì
        - V à, ngủ chưa vậy?
        - Tớ chưa, có việc gì không nhỉ?
        - Có việc mới được gọi sao?
        - Thì tớ nghĩ giờ này mà gọi thì chắc chắn là có chuyện, nói xem nào, tớ giúp được gì ko?
        - Hì hì, chỉ mong mỗi câu ấy, thế này nhé, V lên chở tớ về nhà được ko, tớ đang ở ngoài
        - Sao lại vậy, mà ở ngoài là ở đâu cơ, muộn như này rồi mà, gọi ai khác đi, bạn bè hay em gái của T chẳng hạn?
        - Em gái tớ ngủ rồi, còn bạn bè chúng nó cũng nằm đây cả..
        - Thế thì tớ cũng ngủ rồi
        - Ác nhỉ, nỡ để tui ngủ ngoài đường thật hả? Hôm nay T nhậu với mấy đứa bạn, quá chén nên giờ ko về nổi, đang ở nhà văn hoá gần chùa của thôn V nè, lên đón được hông?...
        - Hơ, nói thế này là còn chưa say đâu, vẫn có thể lên xe đi được, có 1 đoạn thôi mà, cũng gần về tới nhà T rồi còn gì, bắt tội tớ lên đấy nữa, mà rét như này...
        - Không thương tớ hả, để mặc tớ như thế à...
        Lúc đó mình cố lần tìm cái nút nguồn và tắt rụp 1 cái vì sợ phải nghe những điều mình ko muốn nghe, nhưng cũng trằn trọc, trong lòng thấy lo lo...
        Sáng ra, phải dậy sớm và chuẩn bị các thứ cho lễ hoá vàng nên bận tíu tít, xong xuôi mới nhớ tới mà hỏi thăm:
        - À lố, T sao rồi, có khoẻ ko vậy?
        - Giờ mới ngủ dậy nè, đầu đau như búa bổ, mệt quá...
        - Lúc uống thì ai uống cho chứ, thế hôm qua ngủ ở nhà văn hoá thật hả?
        - Còn ngủ ở đâu nữa, kêu cứu mà họ ko cứu, họ nỡ để mình ngủ ngoài đường. Hậu phương của người ta thì vững chắc còn của mình thì, có mỗi chuyện đưa 1 tẹo thôi cũng ko đi...
        - Trách gì chứ, ai bảo tuổi cao sức yếu lại còn đua với mấy đứa trẻ cơ, cũng tập tành uống làm chi cho say ko về được còn nói người khác thế này thế kia..
        - Tui cũng thua luôn, tự nhiên tắt ĐT tưởng là lên đón chứ ai ngờ nằm chờ chả thấy gì hết, gọi lại thì "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được", thế tắt ĐT hay ĐT bị làm sao?
        - Hì, à, ĐT của tớ hết pin (nói dối như Cuội ý )
        - Sao ko biết lối mà sạc vào...>(giống như bố tôi ấy nhỉ?)
        - Để lần sau tớ sạc, mà lần sau  lại thế nữa nhá, thế giờ có đi nổi ko?
        - Ko bước nổi, phải có người dìu đây này
        - Thích nhỉ, thế thì đừng có lọ mọ ra ngoài đường kẻo trẻ con nó đẩy xuống ao nhá, hihi....
        ........
        Chỉ vài ngày như thế rồi tôi đi làm, U cũng vào trong đó...Tôi đã từng nói là sẽ đổi số ĐT, từng nói là muốn mình biến mất, vậy mà giờ vẫn còn ngồi đây, ngồi đây ôn lại chút kỷ niệm. Tôi đã cho U vào miền hồi ức rồi, bạn tôi nói rằng coi như là cơn gió thoảng qua trong cuộc đời, tôi cũng coi là vậy. Gió thoảng qua trong đời nhưng vẫn để lại những gì lưu luyến và bâng khuâng...Tất cả đã qua, đã trôi vào quá khứ...U sẽ được yên bình, sẽ ko phải suy nghĩ và bận tâm bất cứ điều gì về tôi cả, tôi hứa đấy...
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2008 14:32:18 bởi tinhtho17 >
        #4
          tinhtho17 30.05.2008 15:09:41 (permalink)
          Mấy dòng gửi ông xã đây...
          Tuy rằng bx và ox nhận nhau (nhầm rùi, phải nói là cưới  nhau chứ ) trong ngày 1.4, nhưng cũng phải nói rằng cái câu đó nói nhiều và nghe nhiều quá rồi nên giờ sửa đổi cũng khó khó thế nào ấy, mà cũng ko cần sửa vì ta sẽ là ox và bx ảo, có ai biết đâu chứ.
          Giờ thì câu mở đầu của ox là bx à, còn của bx là ox ui, nghe cũng cứ như là thật ý...Học cùng ox chỉ 1 năm thui, ngày trước cũng ko nói chuyện nhiều, chỉ gặp nhau trong những dịp họp lớp thui, nhưng cũng tạm gọi là bạn thân đi ox nhỉ?
          Bx được ox kể  khá nhiều về mọi thứ xung quanh ox, đã yêu cô nào, học hành thi cử ra sao, định cưa cẩm cô nào nữa . Ai đời đi kể cho bx là ox định tán em này em kia, bx nói là ox đi kiếm bà 2, bà 3 trong ấy thoải mái nhưng đừng nói với bx cơ mà, làm như là thật thà lắm ý... Mọi người nhìn vào thì bảo là 2 đứa tình củm, nói chuyện cứ như thật mà nào có biết lần nào gọi điện hay nhắn tin đều phải nín cười. Mà lạ 1 điều là bx ko thấy nhớ ox mới chết chứ, hình như là nhớ hàng xóm nhà ox hay sao ý ...
          Chỉ có hôm ox gọi điện kể là có người bạn thân ở trong này đi ăn tiệc đám cưới, có uống chút rượu về và sáng ra nằm ko ai biết là mất lúc nào nên ox thấy buồn. Rồi những suy nghĩ về cs nữa, chưa bao giờ bx nghĩ là ox lại có nhiều cái nghĩ như thế đâu,chỉ biết ox là người sâu sắc nhưng tại ít khi ox kể cụ thể nên bx cũng chỉ biết sơ sơ thui. Hôm đó nghe mà thấy cũng buồn theo, lại còn bảo ox biết là bx sẽ nhắn lại như nào nữa chứ, ko cần nhắn lại đâu . Đúng là lúc nói chuyện thì ko nói gì cả, lúc sau bx đã nhắn tin rồi nhưng lại ko gửi đi, một lúc thì ox nói với bx như thế. Lúc đó cảm giác buồn ơi là buồn ox ạ, vì ko giúp được cái  gì cả, chỉ biết nói mấy câu cũ rích, rồi cũng mong là mọi điều tốt lành sẽ đến với ox thui.
          Ra ngoài cuộc sống đâu phải ai muốn gì là được đâu, có nhiều điều cuộc sống bắt mình phải thế, ko muốn làm mà cũng vẫn phải làm. Gọi là ox và bx cho nó thân thiết và cũng là trêu đùa nhau thôi, nhưng bx cũng phải cảm ơn rất nhiều vì có người coi trọng mình, muốn kể cho mình nghe những gì xung quanh và cũng rất biết cách làm người khác cười nữa. Nhớ có lần, bx bất đồng với
          cô bạn, lúc ấy lòng thấy buồn lắm vì mình lại làm người mình yêu quý buồn, mà nhất là 2 chị em ở cùng nhau nữa chứ. Bx đang nấu cơm và than buồn với ox, ox bảo ko nấu cơm cho ox ăn đi còn đứng  đó mà than buồn, thức ăn và cơm khét lẹt rồi kia  kìa, đúng là lúc ấy đang nấu cơm, thế là nỗi buồn cũng được dịu theo nụ cười khi đọc tin nhắn ấy, hì hì. Dù thế nào cũng phải cảm ơn 1 người bạn tốt như ox, chỉ là bạn thui vì ox cũng ko làm anh trai của bx được. Bx ko phải là mẫu người mà ox iu được và ox cũng vậy, làm ox-bx ảo thì được á, phải ko ox? Hơ, nhưng mà ox nói cuối năm ra ngoài này vì sang mộ cho ông bà nội, lúc đó gặp liệu có ox với cả bx như thế này được ko nhỉ, mình vốn giỏi mấy cái chuyện đùa nhau này lắm,vì ko là thật nên mới nói được chứ là thật thì...chịu thui, thế nên ko phải lo, yên tâm đi ta nhé.
          Gọi là thư mà chả có mở đầu gì thế này, cũng chưa chúc tụng câu gì cả, vô ý quá, vô ý quá. Phải hắng giọng rồi mới chúc được . Chúc mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với ox, cv thuận lợi này, có một người yêu tuyệt vời này và học hành thi cử đều tốt nhé. Hãy nhớ ox luôn có 1người bạn là bx nhé. Cố lên!
           
           
          #5
            tinhtho17 24.06.2008 16:20:42 (permalink)
            Chợt vang lên trong đầu bài hát " Thư cuối " của Vân Quang Long, chỉ là nghĩ hôm nay viết cái gì đó thui, ko fải là từ tạ ai cả, chỉ là vài dòng gửi một người bạn...
            Ox à, bx cứ gọi như vậy, thấy hay và lạ nữa, còn ox bảo là cái gì mà thiêng liêng, gần gũi, như một GĐ, thế có mờ thành có chuyện à ox? Tự dưng mí hôm ko còn được gọi là bx nữa, thấy thiếu và bùn hơn đi một tẹo. Có lẽ tại những khi ko ngủ được, cứ lôi một ai đó nói chuyện cho đỡ bùn và cũng mấy lần lôi kéo được ox nên cứ quen, chưa bùn ngủ là lại lúi húi với cái đt và trêu trọc ox... Rùi khi muộn muộn mới chúc ox ngủ ngon, ox từng nói bx hư, đang tuổi ăn ngủ mà cứ thức khuya , nói cứ như đúng rùi ý, nhưng thấy mình hư thật mới tệ chứ... Bx ko thích được người khác gọi là em, nhất là bạn cùng lứa tuổi, dù ox có hơn bx 1 tuổi thì cũng chỉ là bạn học cùng bx thui mờ, ox thì vẫn cứ là ox, ox ảo của bx, gì mà khi cưới mới call bx chứ??? Nhưng cũng mấy hôm nay bx thấy ox có cái gì đó rất lạ, ox ngày trước điềm tĩnh hơn, có đùa thì cũng ko đùa những chuyện như này. Vẫn cứ đùa nhau là yêu bx quá đi, yêu ox nhất, nhưng mà nghe cái từ lò ve, bx thấy ko nhịn được cười, đâu là thật và đâu là đuà, thui thì bx cứ nghĩ là đùa cho tình bạn nó ngày càng vui vẻ hơn, nếu mang một nghĩa  khác thì sẽ làm mất đi tình bạn đó. Bx ko muốn mất một người bạn như ox, tại chỉ có mỗi ox chúc bx ngủ ngoan mà, , chưa thấy ai kỳ quái như thế cả, nhưng có lần bx nghe bài hát "chúc E ngủ ngoan" thấy cũng ko có gì là đặc biệt nhưng ox chúc như vậy thì đúng là chỉ có mình ox chúc thế, hihihi... Vẫn cứ là ảo ảnh xa xôi nhưng làm cho ta vui và ta làm người khác vui thì cứ coi đó là kỷ niệm, bx vui vì có người bạn như ox, như vậy là đủ rùi. Mặc kệ những lời lẽ ấy là thật hay ko thật, ta ko cần bàn đến, chỉ biết là nghĩ về nhau như những người bạn tốt là được rùi phải ko ox? Còn các chuyện khác ko nghĩ làm gì cho nó đau đầu, nhỉ... Bx vẫn biết rằng ko biết nhiều chuyện về ox, ox cũng vậy nữa, nhưng chúng ta vẫn và sẽ mãi là bạn, ko gì thay đổi được điều đó cả!
            #6
              tinhtho17 24.06.2008 17:50:19 (permalink)
              Tình thơ 17 yêu dấu!
              Mới đó thui mà mối tình của chúng ta cũng sắp tròn 7 tuổi rùi, thời gian nhanh quá phải ko? Tui thấy mới đây thui chúng ta xôm tụ lại trên sân nhà dì Lý, chúng ta quyết định thành lập hội, với 17 người và đúng ngày 17 tháng 7 tính theo lịch ta... Với mỗi người thì TT17 có một vị trí quan trọng khác nhau, với tui, tình thơ mãi là tình yêu lớn, một tình yêu thuỷ chung và bền chặt, ko ai chia lìa nổi .
              Vào một ngày, cũng là ngày 17 tính theo lịch ta, nhưng là tháng 5, còn 2 tháng nữa là TT của tui tròn 7 tuổi. Tôi đứng trên sân, ngắm trăng, rùi thấy nhớ quê hương quá, nhớ TT17 quá đỗi. Tôi nhớ những ngày xưa chúng ta quây quần bên nhau, cả khi có trăng, cả khi ko có trăng, chúng ta tâm sự, nói chuyện và cả hát hò, nghêu ngao dù hát ko hay, có lần còn chia nhóm để hát thi nữa...những cuộc vui tưởng chừng như bất tận...rồi cả khi cả bọn thấy đói, có được đĩa thức ăn, cả bọn hùa nhau...bốc  . Rồi tôi nhớ mỗi năm chũng ta đều đi chúc tết, tất cả đi bộ chúc tết từng nhà, đi mỏi hết cả chân, mệt...nhưng mà vui, sao mà quên được nhỉ? Làm sao mà kể hết chuyện, kể hết những kỷ niệm của chúng ta chứ? Lúc đó tui ko kìm được, nghĩ muộn rồi mọi người ngủ cả nên chỉ lôi bác cả TT thui, chỉ ôn được một tí thì hắn lăn ra ngủ, bực hết biết.
              Thời gian đã làm cho cuộc vui của chúng ta giờ nhạt nhẽo hơn nhiều rùi, nhưng những ngày vui vẻ của Tình thơ 17 thì mãi in sâu, phải, ko quên được, tui nghĩ vậy đấy!
              Mỗi lần nghe bài hát truyền thống, mỗi lần nhắc đến cái tên Tình thơ thui là rui cũng thấy nhớ mọi người lắm rùi...Giờ có về nhà cũng ko thể gặp được đông đủ, mọi người cũng có nhiều thay đổi, tôi lại cất cái album của TT ở chỗ  khó lấy nên lúc nhớ ko thể lôi ra để mà nghía cho đỡ nhớ, khổ vậy, tui nhớ Tình thơ quá.....................

              Love...tình...thơ...17...forever !
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.06.2008 17:53:20 bởi tinhtho17 >
              #7
                tinhtho17 02.07.2008 14:19:05 (permalink)
                Cứ tưởng rằng sẽ ko viết thêm dòng nào cho U nữa, vậy mà hôm nay tôi lại viết...
                Có lẽ tại tôi quá khờ khạo, lâu lắm rùi U đã ngủ yên trong trí nhớ của tôi, ko lôi U ra lần nào cả, tuyệt nhiên là như thế. Nhưng hôm trước ko rõ vì sao tôi nằm mơ, phải, tôi nằm mơ gặp U, học cùng nhau và tôi thấy U bị đau do bị ngã xe . Tôi biết chỉ là mơ thui nhưng vẫn làm một việc vô nghĩa là hỏi thăm U, cái việc mà lâu nay gần như ko có trong bộ nhớ của tôi nữa, ngốc quá tôi ơi. Và đến khi thiếu mấy phút là sang ngày mới thì U lại nhắn cho tui, chỉ hỏi là ngủ chưa thui, tui viết lại vài hàng và chúc U ngủ ngon, U cũng thế, nhắc tui ngủ sớm vì cũng muộn rùi, vậy đó...SĐT của U tui đã xoá khỏi danh bạ từ lâu lắm rùi nhưng ko làm sao del khỏi bộ nhớ, hôm qua tui lại tưởng là tui nhớ nhầm số nhưng ko phải, tôi vẫn cứ nhớ mí con số ấy, huhu...Sao lại có đứa ngốc như tui chứ...Và...khi sáng dậy, tôi nhớ, lại thêm một giấc mơ có U trong đó nữa, tui ko nhớ rõ lắm, trong mơ U cũng ko được khoẻ thì phải . Sao lại xuất hiện trong giấc mơ của tui 2 ngày liên tiếp chứ, lạ nhỉ...Mong là điều đó chỉ xảy ra trong mơ...U sẽ gặp nhiều may mắn và hạnh phúc!
                #8
                  tinhtho17 04.09.2008 15:29:08 (permalink)
                  Lá thư này em gửi cho anh...
                  Anh!!!
                  Phía sau từ anh đó là những dấu chấm than bởi em ko biết cho thêm gì vào đó, ko thể gọi những gì như những người khác họ vẫn nói với nhau vì anh và em chưa thể là như thế, phải ko anh? Vẫn biết rằng nỗi nhớ cứ đong đầy trong lòng của mỗi đứa. Vẫn biết rằng sự sẻ chia hiện tại không là gì vì giữa hai đứa là cả khoảng không chia cách. Vẫn biết rằng còn rất nhiều khó khăn, nhưng với em, những gì đã có giữa chúng ta sẽ là như anh gọi "hạnh phúc" hihi...Anh hỏi rằng liệu hạnh phúc sau này của chúng ta có dạt dào? Em ko biết bởi ko ai có thể biết trước được điều gì cả phải ko ạ? Em mong và tin rằng con đường hạnh phúc sẽ đưa chúng ta đến cái đích như ta hằng mong đợi. Anh nói rằng con đường đi của anh dài lắm, mong rằng em có trên con đường đó để cùng bước với anh. Có anh như vầy là hạnh phúc lắm rùi, em thấy mình ko nên tham lam đòi hỏi nhiều quá. Em sẽ đợi...để được gặp anh...để được nghe anh hát cho nghe...được cùng anh đi dạo trong buổi tối vui vẻ và lãng mạn, cũng như đợi được đọc những dòng mà anh viết cho em...Cảm ơn vì đã ở bên em...Cảm ơn vì tất cả. Gắng lên anh nhé, chúng ta sẽ cùng cố gắng mà! Mong mọi điều tốt lành đến với anh!
                  #9
                    tinhtho17 10.10.2008 14:17:56 (permalink)
                    Có phải thực sự đã trở về Zero? Không thể hiểu nữa, mọi thứ giờ là mờ mịt xa xôi, có fải ảo ảnh ko? Có phải chỉ là sự viễn hoặc, rồi tự làm khổ nhau vì những chuyện ko đâu???.......... Thật sự có quá nhiều câu hỏi ko lời đáp...hãy để thời gian trả lời...nói thì nhẹ nhàng là thế mà sao ko làm được vậy ta ui?
                    Hàng ngày, sợ mỗi khi ngồi một mình, sợ mỗi khi nhìn lên đồng hồ 11h,12h rồi 21h, 22h...cái thói quen đó vẫn chưa thay đổi ngay được, vốn dĩ cái đứa tôi là đứa bảo thủ và khó thay đổi mà...... Như vậy là tham lam quá ư? Chỉ là được quan tâm đến người khác và được quan tâm dù chỉ là đôi chút thôi mà, như thế là tôi đã thấy vui rùi, đâu cần fải như này như kia nhỉ? Nếu có thể hiểu thì sao ko hiểu, nếu có thể như vậy tại sao phải đổi thay? Mọi việc ko đơn giản như nó nghĩ... Ngày nào nước mắt cũng tuôn ra, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống mặc kệ sự cố gắng của bản thân, mặc kệ cái ý nghĩ là phải cứng rắn lên ta ơi... Những sự đấu tranh với chính mình...làm hay ko làm...cứ ám ảnh thường xuyên, vẫn là nỗi nhớ ấy cứ hàng ngày viếng thăm và hỏi han nó...chỉ có sự cô đơn và lẻ loi vỗ về nó...để đến khi khóc một mình mới thấy thương lắm ta ơi... Thời gian cứ nối tiếp trôi đi...nó sắp thành vô cảm, vô cảm dù rằng nó đang sống cho cuộc sống ồn ào nhộn nhịp này... Tự hỏi ta là gì...ta cần gì và nên làm gì lúc này........
                    #10
                      tinhtho17 20.10.2008 11:35:34 (permalink)
                      HAPPY DAY VIETNAMESE WOMAN (20-10).
                      Nguyên văn lời nhắn gởi của một người dành cho nó...nó thấy nhói đau... Cứ thà rằng nó ko nhận được tin nhắn đó, thà rằng ko fải gởi cho nó cái tin nhắn như nghĩa vụ như thế thì có khi ngày hôm nay nó sẽ ko bị mất vui như thế...ngày hôm nay có kế hoạch tụ tập, có lẽ phải cảm ơn vì là ngày sinh của chồng dì Lý nhỉ, chứ ko lại ko biết làm cái gì? Haizzzz..... Nó sẽ làm cái điều dự định, cứ ngủ yên trong ký ức của nó nhé, sẽ ko lôi ra làm fiền nữa đâu.......
                      #11
                        Chuyển nhanh đến:

                        Thống kê hiện tại

                        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                        Kiểu:
                        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9