Hôm nay có người hỏi tôi một câu như U đã từng hỏi tui, "Có biết hôm nay là ngày gì không?", làm tui lại thấy lòng mình trùng xuống. Câu này tôi lại được nghe trong hoàn cảnh giống như thế, lần đó là SN của U và hôm nay cũng là SN của một người tôi luôn coi họ như anh trai và thực tế cũng là như thế. Khi tôi bùn, khi tôi thấy khó ngủ tôi luôn dựng người đó dậy, cả khi tôi khóc nữa, cũng có thể nói cho người đó biết, tôi biết là tôi xấu tính lắm, nhưng ai bảo nhận tui là em gái nên phải chịu khổ là đúng roài
.
Trong giấc mơ của tui hôm qua lại có U, bùn cười thật. Tui lại thấy nhớ cái hôm mồng 2 tết, đang nằm trằn trọc vì ko ngủ được thì chuông ĐT reo, tui phải chùm trăn nghe ĐT, thì
- V à, ngủ chưa vậy?
- Tớ chưa, có việc gì không nhỉ?
- Có việc mới được gọi sao?
- Thì tớ nghĩ giờ này mà gọi thì chắc chắn là có chuyện, nói xem nào, tớ giúp được gì ko?
- Hì hì, chỉ mong mỗi câu ấy, thế này nhé, V lên chở tớ về nhà được ko, tớ đang ở ngoài
- Sao lại vậy, mà ở ngoài là ở đâu cơ, muộn như này rồi mà, gọi ai khác đi, bạn bè hay em gái của T chẳng hạn?
- Em gái tớ ngủ rồi, còn bạn bè chúng nó cũng nằm đây cả..
- Thế thì tớ cũng ngủ rồi
- Ác nhỉ, nỡ để tui ngủ ngoài đường thật hả? Hôm nay T nhậu với mấy đứa bạn, quá chén nên giờ ko về nổi, đang ở nhà văn hoá gần chùa của thôn V nè, lên đón được hông?...
- Hơ, nói thế này là còn chưa say đâu, vẫn có thể lên xe đi được, có 1 đoạn thôi mà, cũng gần về tới nhà T rồi còn gì, bắt tội tớ lên đấy nữa, mà rét như này...
- Không thương tớ hả, để mặc tớ như thế à...
Lúc đó mình cố lần tìm cái nút nguồn và tắt rụp 1 cái vì sợ phải nghe những điều mình ko muốn nghe, nhưng cũng trằn trọc, trong lòng thấy lo lo...
Sáng ra, phải dậy sớm và chuẩn bị các thứ cho lễ hoá vàng nên bận tíu tít, xong xuôi mới nhớ tới mà hỏi thăm:
- À lố, T sao rồi, có khoẻ ko vậy?
- Giờ mới ngủ dậy nè, đầu đau như búa bổ, mệt quá...
- Lúc uống thì ai uống cho chứ, thế hôm qua ngủ ở nhà văn hoá thật hả?
- Còn ngủ ở đâu nữa, kêu cứu mà họ ko cứu, họ nỡ để mình ngủ ngoài đường. Hậu phương của người ta thì vững chắc còn của mình thì, có mỗi chuyện đưa 1 tẹo thôi cũng ko đi...
- Trách gì chứ, ai bảo tuổi cao sức yếu lại còn đua với mấy đứa trẻ cơ, cũng tập tành uống làm chi cho say ko về được còn nói người khác thế này thế kia..
- Tui cũng thua luôn, tự nhiên tắt ĐT tưởng là lên đón chứ ai ngờ nằm chờ chả thấy gì hết, gọi lại thì "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện ko liên lạc được", thế tắt ĐT hay ĐT bị làm sao?
- Hì, à, ĐT của tớ hết pin (nói dối như Cuội ý
)
- Sao ko biết lối mà sạc vào...>(giống như bố tôi ấy nhỉ?)
- Để lần sau tớ sạc, mà lần sau lại thế nữa nhá, thế giờ có đi nổi ko?
- Ko bước nổi, phải có người dìu đây này
- Thích nhỉ, thế thì đừng có lọ mọ ra ngoài đường kẻo trẻ con nó đẩy xuống ao nhá, hihi....
........
Chỉ vài ngày như thế rồi tôi đi làm, U cũng vào trong đó...Tôi đã từng nói là sẽ đổi số ĐT, từng nói là muốn mình biến mất, vậy mà giờ vẫn còn ngồi đây, ngồi đây ôn lại chút kỷ niệm. Tôi đã cho U vào miền hồi ức rồi, bạn tôi nói rằng coi như là cơn gió thoảng qua trong cuộc đời, tôi cũng coi là vậy. Gió thoảng qua trong đời nhưng vẫn để lại những gì lưu luyến và bâng khuâng...Tất cả đã qua, đã trôi vào quá khứ...U sẽ được yên bình, sẽ ko phải suy nghĩ và bận tâm bất cứ điều gì về tôi cả, tôi hứa đấy...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.05.2008 14:32:18 bởi tinhtho17 >