Ngộ thật !
Cảm giác thích chui rút vào đây sao thường là những ngày cuối tuần, như hôm nay thì cũng là sắp sang ngày cuối tuần...
Lý do gì..? chẳng biết..và cũng chẳng muốn biết..?
Ngày cuối tuần anh đâu dành cho riêng em, ngày cuối tuần anh dành cho 01 ai đó hay là cho riêng anh mà thôi..
Như hôm nay gặp nhau chốc lát, anh đến, anh đi...
Hôm nay anh đi đến 01 ai đó cảm giác mình rất buồn...
Mình chẳng bao giờ sẽ hỏi anh đi đâu và làm gì...nhưng mình lại muốn biết anh sẽ đến đâu và làm chi...mâu thuẫn thật...và cái mình muốn biết lại muốn nghe từ anh nói.
Xưa nay những lời nói, chuyện gì anh nói mình chưa bao giờ hoài nghi, tại sao mình tin anh tuyệt đối cơ...
Anh cũng chưa bao giờ nói 01 tiếng yêu hay thương gì mình...cũng chưa lời hứa hẹn gì...thế mình chờ đợii điều gì cơ...những hư vô..trong cuộc đời này là đó sao..?
Sợi dây tình của mình bắt ngày ko còn dài cho mình thả nửa rồi hay sao? Cảm giác muốn buông trôi...Là mình đấy sao..?
Xưa nay mình ít bao giờ có cảm giác này lắm mà...nếu có chăng cũng chỉ 01 thoáng qua rồi mình lại đi tiếp với cái quyết định và chọn lựa của mình mà...
Lại ngộ thật ngộ !
Mình gia trưởng, độc đoán, mình có bao giờ phải thưa trình, hỏi ý hay xin phép ai ko? kể cả ba mẹ mình...
Thế mà anh mình lại phải xin phép anh tất cả...dù mình bị anh la mắng, nặng nhẹ...ôi chuyện lạ thường mà lại có thật...
Đối với xã hội này em đâu phải là người đơn giản,...thế với anh...em lại chẳng là gì trong anh...
Nụ cười khoắc trên khuôn mặt em hình như nặng lắm rồi...lúc như thế này em ko thể khoát được nửa anh ơi..
Lúc này đây tim em lại dấy lên từng hồi đau nhói...gọi là đau nhói...cho có gọi mà thôi...dạo này lòng ngực em thường xuyên bị lói nhiều lâu lâu cứ lói lên...hình như cảm giác đau như những lúc này cứ kéo dài mãi và ngày càng nhiều nên thành ra như thế đó sao..?
Và hình như em như chẳng thiết, chẳng lo, chẳng mong gì nửa cả...em bắt đầu như vô vị với tất cả rồi anh ơi...cảm giác này có thật sự đáng sợ khi em ko còn là chính em nửa ko...
Em muốn buông trôi tất cả...em ko muốn tồn tại và cả thời gian tồn tại...
Hìnhn như cuộc sống bây giờ đã là 01 lập trình có sẵn phải như thế và phải là thế...
Em chẳng còn háo hứng chẳng còn mộng mơ...tương lai mình về sau...
Hư không là cái em muốn lúc bấy giờ...ước gì ta ko tồn tại và ước gì em chẳng phải gặp anh...