TIỆN ĐÂU VIẾT ĐÓ
Lai Ly Anh Van 15.06.2008 18:05:30 (permalink)
NGHIÊNG MÌNH NGƯỠNG MỘ NGƯỜI TÀI
 

Tôi thường hay đọc sách, mỗi khi thấy được người tài thì lòng vô cùng thán phục. Thường hay tơ tưởng mà cảm khái viết bài này. Chao ôi, khi người ta có tài thì sướng biết là chừng nào, chả thế mà cụ Nguyễn Công Trứ xưa đã từng thốt lên sung sướng:




"Trời đất ban cho một cái tài
Giắt lưng dùng để tháng ngày chơi"

Cái tài ở mỗi người (tài) nó tỏ ra mỗi khác và dĩ nhiên cái cảm nhận mỗi người mỗi khác. Ví như Trang Sinh nhà ở ngay kinh đô mà nghèo đến nỗi cửa treo bằng chiếu, lối vào phải vạch cỏ mà đi. Đến nỗi người con cả Đào Chu công không thể tin theo lời bố, không thể cứ "để vàng đấy rồi về" kết quả là trái lời cha làm cho đứa em mà mình có trách nhiệm đi cứu đã không cứu được.
Lại nói Đào Chu công, tôi hết lòng thán phục cái tài ông. Nhiều người hay than "Sinh bất phùng thời" nhưng với ông Chu thì đâu có thế. Ông, lúc thì làm Đại phu cho Câu Tiễn tức là Phạm Lãi mưu thần đã giúp cho nước Việt thắng nước Ngô, lúc thì cày ruộng ở nước Tề, khi lại đi buôn ở đất Đào tự gọi mình là Đào Chu công. Ở đâu, việc gì ông cũng đều thành công vượt bực. Sướng thay có được chữ TÀI.
Một Bốc Thức của nhà Hán mới thật là kì tài. Sống ở nơi thôn dã, chỉ  bằng việc chăn cừu mà danh tiếng đến tận tai vua khiến phải triều đình phải cho là chuyện lạ. Bốc Thức cha, mẹ mất đi chia gia sản cho em rất hậu, mình chỉ lấy 100 con cừu đem vào núi 10 năm làm nên sản nghiệp khổng lồ. Rồi ông đem vàng mấy ngàn lạng dâng cho quan huyện để dùng vào việc công mà không hề xin gì cho riêng mình. Anh chăn cừu Bốc Thức đã làm cho vua phải ngạc nhiên rồi cho với vào làm quan. Từ một người chăn cừu mà thành đại quan của triều đình, nếu nói đem tiền mua quan thì phải như Bốc Thức mới thật kì tài. Nhưng đâu phải là người mua quan, ấy là do vua mến mộ người tài đấy chứ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2008 18:08:52 bởi Lai Ly Anh Van >
#1
    Lai Ly Anh Van 10.04.2009 23:47:27 (permalink)
    Khi Trần Đăng Khoa (một đại gia tronglàng văn) nói một câu xanh rờn rằng: Nam Cao chỉ quẩn quanh với cái đói và miếng ăn nên không “lớn” được thì Nguyễn Đăng Mạnh (cũng lại một đại gia) đã trả lời rằng: Khoa lầm đấy, cái đói và miếng ăn vẫn cứ còn đeo bám người ta.
    Chao ôi, cái thời của Nam Cao, của Kim Lân qua đã lâu rồi. Văn chương hôm nay có thể sẽ không còn những chuyện ngắn da diết về cái đói như Nam Cao, Kim Lân, Thạch Lam đã từng miêu tả nhưng miếng ăn thì vẫn mãi mãi không hề cũ. Cái miếng ăn của hôm nay nó không còn đơn giản là những thứ để tọng vào họng mà nó hiện hữu tinh vi hơn dưới dạng Danh và Lợi. Nếu ngày trước ta từng đau đớn trước một anh Tư của Kim Lân (“Đứa con người vợ lẽ”) khi nhìn bát nước phở với cái ao ước: Giá có bát cơm nguội mà chan. Hay như một nhân vật của Thạch Lam đã vung tay đập vỡ mâm cơm khi biết nó được kiếm bằng tiền làm đĩ của vợ, rồi anh ta, sau một giấc ngủ cho quên cái đói, khi tỉnh dậy anh ta đã bò xuống sàn nhà nhặt lấy từng miếng thức ăn đưa vào miệng. Đau đớn biết nhường nào.
    Cái miếng ăn hôm nay nó khác. Không, nó vẫn không hề khác. Từ thời Hàn Phi tử đến nay nó vẫn là như thế. Con người đối với Danh và Lợi chả khác nào con chim, con thú đối với cái bả, cái mồi. Lợi ư? Nó là gì nếu chả là miếng ăn. Danh ư? Có mấy người được cái danh cho đích đáng.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2009 23:55:32 bởi Lai Ly Anh Van >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9