MỘT ĐỜI CÓ NHAU - HOÀNG KIM- HẾT
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 24 trên tổng số 24 bài trong đề mục
CTT 05.07.2008 12:40:40 (permalink)
 Phần 16

Cho chiếc xe chạy thật chậm, Mạnh Kha suy nghĩ rất nhiều để tìm những lời sẽ nói với Vân Quỳnh. Anh không thể chần chừ thêm được nữa, khi mà chuyện giữa anh và cô không thể nào tiến tới được nữa rồi.


Mạnh Kha không thể nào quên được buổi tối hôm qua, một buổi tối đáng ghi nhớ nhất trong cuộc đời của anh.. Một buổi tối mà anh đã có cho mình tất cả, một tình yêu tuyệt vời, và một tương lai cực kỳ xán lạn.


Từ hôm Ngọc Nga được xuất viện đến nay, thay vì vào bệnh viện mỗi chiều thì bây giờ nơi đến của Mạnh Kha là căn biệt thự có giàn hoa tím phủ kín cánh cổng ở một con đường ngay giữa trung tâm thành phố. Nơi đây đã trở thành than quen với anh, đến nỗi chỉ cần một tiếng chuông ngắn ngoài cổng thì đã có người mở ngay cánh cổng nặng nề ra để anh phóng xe vào.


Ngọc Nga đón Mạnh Kha vào với nụ cười trên môi :


- Hôm nay mình đi chơi đi anh. Ở nhà riết, em thấy mệt mỏi quá.


Mạnh Kha hỏi lại :


- Em muốn đi chơi ở đâu ?


Không cần suy nghĩ, Ngọc Nga nói ngay :


- Nơi nào cũng được. Ở trong nhà tù túng quá, em muốn tìm nơi nào đó thoáng mát một chút.


Mạnh Kha nhíu mày :


- Em có thích đi chơi ngoài ngoại ô không ?


- Em đã nói đi đâu cũng được mà, miễn là có một chỗ nào đó để đi. Trước khi bị tai nạn, có khi nào em ở trong nhà quá nửa ngày đâu.


- Nhưng bây giờ em đã khỏe rồi, có gì ngăn cản em được đâu ?


Ngọc Nga lắc đầu :


- Không hiểu sao từ hôm bị tai nạn đến nay, em không nghĩ là mình sẽ gặp lại những người bạn cũ mà mình đã từng đi chơi với họ trước đây. Vì thế mà em cứ chon chân ở trong nhà mãi đến nỗi phát chán cả lên.


Mạnh Kha đứng lên :


- vậy thì chúng mình đi, ra ngoài dạo một vòng rồi em muốn đi đâu cũng được.


Ngọc Nga ngồi gọn gang sau lưng Mạnh Kha, vòng tay ôm ngang lưng anh thật chặt như những người yêu nhau thắm thiết nhất trên đời. Cô nói với Mạnh Kha :


- Cho xe phóng nhanh lên đi anh. Em thích nghe tiếng gió ù ù bên tai em khi mình chạy xe thật nhanh.


- Vậy thì em hãy ôm anh thật chặt đi !


Mạnh Kha tăng ga, chiếc xe chồm lên như một con ngựa chứng và phóng nhanh trên đường. Buổi chiều, xe cộ thật đông, nhưng Mạnh Kha đã luồn lách thật khéo để chiếc xe vẫn phóng nhanh mà không hề có một va chạm nào.


Dừng xe trước tiệm ăn quen thuộc mà anh đã từng đưa Vân Quỳnh đến, Mạnh Kha quay lại nói với Ngọc Nga :


- Đến nơi rồi đó em.


Ngọc Nga không nói một tiếng nào, nhưng cô tò mò đưa mắt nhìn quanh. Mạnh Kha đưa cô vào một chiếc bàn hơi khuất khỏi ánh nhìn của những người khác. Anh hỏi Ngọc Nga :


- Em thích nơi này không ?


Ngọc Nga gật đầu :


- Trông cũng hay hay, em chưa từng tới những nơi như thế này.


Mạnh Kha nhận thấy âm điệu của Ngọc Nga mang một vẻ gì đó miễn cưỡng. Trong trí anh đột nhiên có một sự so sánh buổi chiều hôm nay với buổi chiều anh đưa Vân Quỳnh tới đây lần đầu tiên. Hôm đó, cô đã tỏ ra rất thích thú chứ không hờ hững như Ngọc Nga hiện giờ.Một chút gì đó như tiếc nuối len nhẹ vào tâm trí Mạnh Kha. Nhưng anh đã lắc đầu thật mạnh như để xua đi những ý nghĩ vừa suất hiện.


Ăn xong bữa cơm mang đậm tính chất bình dân, Ngọc Nga có vẻ trầm ngâm. Mạnh Kha tỏ ra quan tâm tới cô :


- Em sao vậy? Món ăn không vừa miệng em à ?


Ngọc Nga lắc đầu không đáp, Mạnh Kha lại hỏi :


- Vậy thì sao ? Hay là em không khỏe ?


- Cũng không phải là như thế, mà vì . . .


Ngọc Nga ngập ngừng, Mạnh Kha nắm bàn tay cô đang để trên mặt bàn, anh bóp nhẹ và ân cần nói :


- Có chuyện gì làm em băn khoăn vậy? Hãy coi anh như một người than thiết để em có thể tâm sự, như thế lòng em sẽ bớt nặng nề hơn đấy.


Ngọc Nga lắc đầu :


- Anh cũng không thể giúp gì cho em được đâu, vì em còn ở đây không bao lâu nữa đâu.


Mạnh Kha thót tim, anh nhìn Mạnh Kha trân trối :


- Sao thế ? Sao em lại không còn ở đây ? Em đi đâu thế ?


- Ba bắt em phải đi du học, nhưng mà em không muốn một chút nào cả. Ở đây, em có bạn bè, có mọi người thân quen. Còn đi qua đó thì chỉ có một mình giữa những người xa lạ, mà ngôn ngữ thì lại bất đồng. Giá như . . .


Ngọc Nga bỏ lửng câu nói, Mạnh Kha hỏi tới :


- Giá như thế nào ? Làm sao có thể thay đổi được quyết định của ba em ?


Ngọc Nga lắc đầu :


- Quyết định của ba em thì không thể thay đổi được rồi, vì trước sau gì thì em cũng thay ba quản lý ngân hàng. Ba em nói đi học về thì mới có điều kiện làm tốt được. Mà em cũng nhận thấy như thế nên trước kia em đã đồng ý để ba em làm thủ tục, bây giờ đã xong rồi thì em lại không đành lòng ra đi. Vì nếu như sang bên đó thì em sẽ rất nhớ anh đó Kha !


Câu nói của Ngọc Nga làm Mạnh Kha sững người, anh ngỡ mình nghe lầm nên cứ nhìn Ngọc Nga trân trối. Cô ngần ngừ một chút rồi tiếp :


- Anh Kha à . . .


- Gì hở Nga ?


- Hay là anh đi với em ?


Mạnh Kha ngơ ngác :


- Đi đâu ?


- Lại còn hỏi đi đâu ? Bộ nãy giờ anh không nghe em nói hay sao ?


- Thì anh có nghe, nhưng mà . . .


- Thế anh nghĩ sao ? Có đi cùng em không ?


Mạnh Kha ngớ ngẩn hỏi lại :


- Đi du học với em ấy hở :


Ngọc Nga gật đầu :


- Đúng rồi, chúng mình sẽ cùng đi !


Mạnh Kha lắc đầu :


- Làm sao anh có khả năng ?


- Vấn đề đó anh không phải bận tâm, mọi chuyện cứ để ba em lo Em chỉ cần biết là anh có muốn đi với em hay không mà thôi.


- Nhưng mà . . .


Mạnh Kha vẫn ngập ngừng. Ngọc Nga nóng nảy :


- Em hiểu rồi. Như thế là anh không muốn đi chứ gì ? Có phải là anh không thích em, hay là anh coi thường em đã ngỏ lời với anh ?


- Không phải như vậy đâu Ngọc Nga. Anh . . .


Ngọc Nga cúi mặt :


- Em biết rồi, anh không nghĩ đến em cả. Chỉ tại em ảo tưởng mà thôi ! Chỉ vì anh đối xử với em tốt quá nên em mới hiểu lầm mà thôi.


Mạnh Kha nắm chặt tay Ngọc Nga, anh vội nói :


- Không phải là như thế đâu Nga à. Anh không vô tình với em đâu. Nhưng vì hoàn cảnh của anh . . .


Ngọc Nga cắt ngang câu nói của Mạnh Kha :


- Chuyện đó không quan trọng, em chỉ muốn biết là anh có nghĩ gì đến em hay không mà thôi?


- Đương nhiên là có rồi, nhưng anh thực sự là không dám nói với em.


- Sao lại không dám ? Anh mà cũng nhút nhát như thế hay sao ?


Mạnh Kha lắc đầu :


- Không phải là nhút nhát , mà đó là lòng tự trọng của anh. Anh không muốn để người khác cho rằng anh không biết tự lượng sức mình, vì thế mà anh ddaxx phải giấu đi những gì anh muốn nói với em.


Ngọc Nga nhìn Mạnh Kha, mắt cô long lanh :


- Em chỉ muốn có anh bên em thôi, còn ngoài ra tất cả những điều khác đều không đáng kể. Đi với em nhé, anh Kha !


- Anh còn ước ao điều gì nữa đâu.. Nhưng làm sao anh đi được ? Em cũng biết là anh không có một điều kiện nào mà.


- Chuyện đó thì anh không lo. Em sẽ nói ba lo hết cho tụi mình. Em sẽ hoãn chuyến đi lại để cùng đi với anh.


- Em lạc quan quá, Nga à. Em không nghĩ là ba em sẽ không đời nào chấp nhận anh hay sao ?


Ngọc Nga tin tưởng :


- Đưng nhiên là ba em sẽ chấp nhận anh mà. Anh là một thanh niên tốt, ba em đã khen anh thế đó – nhìn thấy nét băn khoăn vẫn hằn sâu trên mặt Mạnh Kha, Ngọc Nga nói tiếp – Em biết, anh cứ nghĩ mãi đến sự chênh lệch về hoàn cảnh gia đình của hai đứa mình phải không ? Nhưng mà anh không biết là đối với ba em cũng như em, điều đó không hề là vấn đề hay không ?


Mạnh Kha cảm động nhìn Ngọc Nga. Anh tha thiết :


- Cảm ơn em, Ngọc Nga ! Anh cảm ơn em !


- Anh không cần phải cảm ơn em, mà em chỉ muốn biết là anh có đi cùng với em hay không mà thôi ?


Mạnh Kha siết chặt thay Ngọc Nga :


- Đó chính là điều anh có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Bây giờ đã đạt được điều đó, lại có được em thì làm sao anh lại có thể trả lời không muốn chứ ?


- Vậy thì anh không phải suy nghĩ gì nữa nhé, để em về nói với ba em lo cho hai đứa mình cùng đi. Qua đó, anh sẽ tiếp tục học về ngành nghề của anh. Còn em sẽ học việc điều hành ngân hàng để mai mốt về phụ với ba.


Mạnh Kha không nói gì thêm nhưng anh thấy trước mặt anh là cả một trời hồng rực rỡ. Trong anh giờ không còn tồn tại một điều gì khác ngoài chuyện mà Ngọc Nga vừa nói với anh. Một chuyến đi du học tuyệt vời mà Manh Kha chưa bao giờ dám nghĩ tới, lại thêm tình yêu của cô con gái cưng của ông tổng giám đốc ngân hàng dành cho anh nữa. Thật là một điều mà chưa bao giờ anh dám nghĩ đến chứ đừng nói đến ước mơ.


- Mình về đi anh !


Tiếng Ngọc Nga cất lên bên ta cắt ngang những suy nghĩ của Mạnh Kha, anh rời khỏ khung trời hồng để chở về với thực tại :


- Em nói gì ?


- Anh đang nghĩ gì mà không nghe em nói ?


Mạnh Kha nhìn Ngọc Nga , ánh mắt anh nồng nàn :


- Anh đang nghĩ về em, và về chúng mình trong tương lai . . .


Ngọc Nga bạo dạn ngả đầu vào vai Mạnh Kha. Cô nũng nịu :


- Thế anh nghĩ như thế nào ?


Choàng tay qua vai Ngọc Nga, Mạnh Kha thủ thỉ :


- Thật là anh chưa bao giờ nghĩ mình lại có được diễm phúc như thế này, là được em yêu.


Ngọc Nga trầm ngâm :


- Nhưng còn em thì em cũng không biết là anh có yêu em không nữa ?


- Anh nghĩ là em đã nhận biết được tình cảm của anh dành cho em nên em mới đề nghị với anh như thế chứ !


- Thật ra, em nghĩ vì chuyện phải ra đi một mình nên mới có can đảm để nói ra điều đó với anh chứ em cũng không dám chắc được là anh có yêu em hay không ?


Mạnh Kha ngọt ngào :


- Thì anh đã nói với em rồi, anh không thể nói những điều muốn nói với em, vì anh còn có lòng tự trọng của mình nữa chứ. Nếu nói ra mà được em đáp lại thì không nói gì. Nhưng nếu như em phản đối thì anh thật không còn mặt mũi nào nhìn em được nữa. Thôi thì cứ yên lặng để mỗi ngày được gặp em, anh thấy mình vẫn hạnh phúc hơn.


- Thế bây giờ em nói với anh trước rồi đó, anh có coi thường em không ?


Mạnh Kha cúi xuống thêm một chút nữa để môi anh khẽ chạm vào trán Ngọc Nga, anh thì thầm :


- Làm sao anh lại có thể coi thường tình yêu của anh được nhỉ ?


Ngọc Nga chợt ngồi thẳng dậy, cô lắc nhẹ người ra khỏi vòng tay Mạnh Kha và nói :


- Mình về đi anh !


Mạnh Kha tiếc nuối :


- Còn sớm mà em.


- nhưng mình về gặp ba em mà, nếu về trễ thì ba em sẽ đi ngủ mất đó


- Gặp ba em bây giờ có sớm không hở em ? Anh chưa chuẩn bị tinh thần gì hết mà.


Ngọc Nga lắc đầu :


- Anh không cần phải chuẩn bị gì hết, chỉ cần anh yêu em thật lòng là được rồi. Còn chuyện gặp ba em thì phải gấp lên mới được, vì phải cho ba biết để lo thủ tục cho anh nữa mà.


Mạnh Kha suy tính trong đầu thật nhanh. Phải làm như lời Ngọc Nga nói thôi. Cơ hội đã đến ngay tầm tay anh rồi, anh phải nắm bắt chứ đừng để tuột mất, sẽ không bao giờ anh có được cơ hội này lần thứ hai nữa đâu.


Mạnh Kha đứng dậy, anh dìu Ngọc Nga đứng lên theo mình. Anh tin là những ngày sắp tới của anh sẽ chỉ là điều may mắn mà thôi. Trong một thoáng, một gương mặt than yêu hiện lên trong tâm trí anh, nhưng Mạnh Kha đã vội xua ngay đi hình ảnh đó. Vì bên cạnh anh bây giờ là cả một tương lai rực rỡ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2008 12:41:41 bởi CTT >
#16
    CTT 08.07.2008 11:14:58 (permalink)
    Phần 17

    Vân Quỳnh nhìn Mạnh Kha. Cô cảm nhận anh đang có chuyện gì lo nghĩ. Vì thái độ trầm tư một cách lạ lung của anh và thỉnh thoảng, trán anh cứ nhíu lại như có vấn đề gì đang làm anh suy nghĩ ghê lắm


    Đột nhiên một cảm giác không may nào đó mơ hồ xuất hiện trong tâm trí Vân Quỳnh. Cô không thể nào nắm bắt được ý nghĩ của mình, nhưng một cái gì đó cứ lãng đãng trong tâm trí cô, làm cô chợt thấy lo sợ.


    - Anh à !


    Vân Quỳnh e dè gọi Mạnh Kha. Anh quay sang nhìn cô :


    - Gì hở em ?


    - Có chuyện gì hở anh ?


    Mạnh Kha hờ hững nhìn Vân Quỳnh :


    - Sao em lại hỏi anh như thế ?


    - Vì em thấy lạ lắm. Hình như anh đang có điều gì lo nghĩ. Công việc nhiều lắm hở anh ? Hay là dưới nhà sảy ra chuyện gì ?


    Vân Quỳnh tỏ ra lo lắng cho Mạnh Kha khiến anh áy náy, mặc cảm lỗi lầm càng lúc càng lớn trong lòng anh khiến anh mất bình tĩnh. Kha đột nhiên thấy cáu gắt :


    - Em hỏi gì mà hỏi lắm thế, làm sao mà anh tră lời ?


    Vân Quỳnh nhìn sững Mạnh Kha. Cô không ngờ anh lại có phản ứng như vậy. Đây là lần đầu tiên anh có những lời nói nặng nề như vậy đối với cô, và điều đó làm Vân Quỳnh thấy mình bị tổn thương.


    Mạnh Kha lại chìm vào những suy nghĩ của riêng mình. Anh như không chú ý gì đến Vân Quỳnh nữa, hầu như anh không còn nhớ là cô đang ngồi bên cạnh anh. Vân Quỳnh nhìn Mạnh Kha trân trối, nước mắt tủi than đã dâng đầy trên hai bờ mi. Và khi không còn kiềm chế được nữa, tiếng nấc nghẹn ngào đã thoát ra khỏi bờ môi cô.


    Mãi tới khi đó, Mạnh Kha mới như người sực tỉnh cơn mơ. Anh quay sang nhìn Vân Quỳnh và bối rối khi nhìn thấy nước mắt ướt đầy trên mặt cô. Anh nhỏ nhẹ :


    - Em đừng như vậy mà, Quỳnh !


    Vân Quỳnh mếu máo :


    - Em không biết phải làm gì để giúp anh. Em vụng về quá phải không ?


    Mạnh Kha rút khăn mouchoir ra lau nước mắt cho Vân Quỳnh. Cô ngả đầu vào vai anh, thút thít :


    - Có chuyện gì sao anh không nói cho em nghe ?


    Mạnh Kha lắc đàu :


    - Không có chuyện gì đâu, em đừng có bận tâm.


    Vân Quỳnh nghi ngờ nhìn Mạnh Kha :


    - Kha đừng giấu em, nhất định là phải có chuyện gì sảy ra với Kha mà anh không nói cho em nghe đó thôi. Nói đi anh, chúng mình chẳng phải sắp là vợ chồng hay sao ? Có chuyện gì mà anh lại không nói với em được ?


    Giọng Vân Quỳnh tha thiết quá khiến Mạnh Kha không biết nói sao. Câu nói của cô đã làm cho anh nhớ đến mục đích của mình khi đến đây, nhưng lại cũng khiến anh chùn lại khi Vân Quỳnh nhắc đến mối quan hệ giữa hai người.


    Nhưng rồi Mạnh Kha lại nghĩ : nếu như anh không nói với Vân Quỳnh thì không biết đến bao giờ mới nói được. Vì cha của Ngọc Nga đã chấp nhận chuyện của anh và cô. Ông vừa nhắc chuyện đính hôn giữa hai người. Và kh nào giấy tờ của anh làm xong thì đám cưới sẽ được tổ chức trước khi hai người cùng lên đường.


    Nhìn Vân Quỳnh trái tim Mạnh Kha thắt lại. Anh không thể nào gạt bỏ cô ra khỏi tâm trí mình. Và giờ phút này, anh biết là tình yêu của anh vẫn dành cho cô. Ngọc Nga chỉ là một thoáng bất chợt, nhưng rồi cô với một tương lai huy hoàng hơn gấp bội, khi anh so sánh với những gì mà Vân Quỳnh mang lại cho anh khiến Mạnh Kha lại vững quyết tâm của mình.


    Mạnh Kha cũng biết, với quyết định này, anh sẽ trở thành một con người hèn hạ. Nhưng khát vọng đổi đời khiến anh quyết tâm làm cho bằng được mọi điều, dù cho đó là những điều hèn hạ nhất. Những ngày tháng cơ cực xưa kia, những con người đói rách chen chúc nhau trong túp lều rách nát ở quê nhà, mà gia đình anh đã phải chịu đựng trong những ngày tăm tối đã khiến cho Mạnh Kha nghiến răng lại để đạt cho bằng được mộng ước của mình.


    Dù cho để đạt được điều đó, Mạnh Kha đã phải đổi bằng một cái giá quá đắt, đó là anh đã phải đánh đổi sự giàu sang, danh vọng bằng cả trái tim mình. Nhưng rồi khi nghĩ đến tình cảm của Ngọc Nga dành cho mình, Mạnh Kha lại thấy mình vẫn còn được an ủi, vì bên anh sẽ có một người vợ hết lòng yêu anh.


    Hít vào một hơi dài Mạnh Kha quả quyết nhìn Vân Quỳnh. Anh đã quyết định, và dù cho quyết định này có làm anh đau lòng thì Mạnh Kha cũng đã chọn cho mình một con đường. Và anh thấy mình không thể chần chừ được nữa, nếu như anh không muốn gặp điều gì bất chắc.


    - Mình chia tay nhé, Vân Quỳnh !


    Câu nói của Mạnh Kha thật nhỏ nhẹ, nhưng sao Vân Quỳnh nghe như tiếng sét đánh giữa cơn mưa thật to. Cô choáng váng đến nỗi chỉ biết mở thật to đôi mắt nhìn trừng trừng vào Mạnh Kha, như không tin điều anh vừa nói là sự thật.


    Mạnh Kha không dám đối mặt với ánh mắt khắc khoải của Vân Quỳnh anh biết mình đã gây cho cô một trấn động rất lớn, và phản ứng của cô làm anh càng thấy tội lỗi của mình nặng nề thêm. Giá như vừa nghe được câu anh nói, Vân Quỳnh đã lồng lộn lên để tr hỏi, để mắng mỏ anh thì có lẽ Mạnh Kha sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Nhưng sự thống khổ hằn sâu trên gương mặt trắng bệch của cô làm anh thấy mình hèn hạ quá, tồi tệ nhất trên thế gian này.


    Buông bàn tay Vân Quỳnh mà nãy giờ mình vẫn nắm trong tay, Mạnh Kha nhắc lại :


    - Anh xin lỗi em, Vân Quỳnh. Dù là anh biết rằng lỗi của anh đối với em rất lớn, em sẽ không thể nào tha thứ cho anh được đâu. Nhưng anh rất thật lòng xin em hãy quên anh đi, quên một người hẹn hạ nhất trên đời này. Như thế thì em mới có thể quên được nỗi đau mà anh đã gây ra cho em.


    Vân Quỳnh đã cảm nhận được những điều anh vừa nói với cô đúng là sự thật. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lạc thần, miệng cô lắp bắp những tiếng rời rạc :


    - Tại sao . . . tại sao mình lại . . . chia tay . . .


    Mạnh Kha cúi đầu lặng thinh , anh không biết phải nói gì trước câu hỏi của Vân Quỳnh. Thôi thì hãy lặng thinh để cô quen những điều anh vừa nói. Vân Quỳnh lại nói tiếp :


    - Anh vừa nói đùa với em phải không, anh Kha ? Anh hãy nói đi, phải anh đang nói đùa với em không ?


    Mạnh Kha nhìn Vân Quỳnh, anh đau đớn :


    - Vân Quỳnh ! Anh không nói đùa đâu mà là anh đang nói thật, rất thật với em đó. Nào ai mà lại đem hạnh phúc của mình ra mà đùa giỡn bao giờ hở em ?


    Vân Quỳnh lắc đàu quầy quậy :


    - Không, em không tin đâu. Anh chỉ nói đùa với em thôi, phải không ? Anh nói đi Kha, nói là anh chỉ đùa với em đi !


    Mạnh Kha xót xa :


    - Anh chỉ còn biết nói lời xin lỗi với em thôi, Quỳnh ạ. Anh có lỗi với em, nhưng anh không còn cách nào khác nữa.


    Vân Quỳnh khóc ròng :


    - Thật ra anh có nõi khổ tâm gì , sao anh không nói với em ? Chúng mình sắp đám cưới rồi, có chuyện gì mà không nói cho nhau nghe được đâu anh ?


    Mạnh Kha lắc đầu :


    - Cái đám cưới của chúng mình đành phải hủy bỏ thôi, Quỳnh ạ. Anh không thể cưới em được nữa rồi.


    Vân Quỳnh lắc tay Mạnh Kha thật mạnh :


    - Anh nói đi ! Tại sao đám cưới của chúng mình lại không thể thực hiện được ? Có phải là anh không còn yêu em nữa không ?


    Mạnh Kha khổ sở nhìn Vân Quỳnh :


    - Quỳnh à ! Em đừng hỏi anh nữa. Anh không thể nói gì với em được nữa đâu.


    - Vậy thì tại sao anh lại đòi chia tay với em ? Anh nói đi !


    - Vì anh có nỗi khổ riêng mà Quỳnh, anh không thể nói với em được đâu. Anh chỉ còn biết xin lỗi em mà thôi.


    - Nhưng em không chịu đâu, chúng mình đã đính hôn rồi, chỉ còn chờ ngày đám cưới nữa thôi, tại sao lại phải chia tay ? Mọi người, ai ai cũng biết em sắp làm vợ anh bây giờ đám cưới sắp tới lại bị hủy bỏ, em biết ăn nói sao với mọi người đây ?


    - Nhưng anh không còn cách nào nữa Quỳnh ạ. Anh đành phải xin lỗi em mà thôi.


    Mạnh Kha không biết nói sao với Vân Quỳnh. Anh chỉ còn biết lặp đi lặp lại câu xin lỗi với cô. Nhìn vẻ mặt đau khổ của Vân Quỳnh, Mạnh Kha thấy sai lầm của mình quá lớn. Nhưng anh đã bước tới một bước, không thể nào sửa chữa được nữa rồi. Anh chỉ còn một nỗi ân hận là đã gây cho Vân Quỳnh một nỗi đau quá lớn. Nhưng Mạnh Kha không hề hối hận về việc mình đang làm. Vì những gì anh mong đợi đang dần dần trở thành hiện thực và tất cả chỉ cách tầm tay với của anh một khoảng rất ngắn mà thôi.


    Mạnh Kha lại nghĩ : giá như ngày đó anh đừng quen Vân Quỳnh thì bây giờ lòng anh sẽ thanh thản biết bao. Nhưng mọ chuyện đâu phải do con người quyết định. Chẳng phải là những tháng ngày trước đây anh đã hạnh phúc biết bao bên cô đó sao ?


    - Anh Kha !


    Vân Quỳnh lại gọi. Mạnh Kha quay lại nhìn cô. Nhưng anh vẫn im lặng chứ không nói một tiếng nào. Vân Quỳnh đau khổ nhìn anh :


    - Kha nói với em đi, là tất cả những gì anh nói nãy giờ đều không phải là sự thật đi Kha !


    Mạnh Kha cúi đầu, anh không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt tràn ngập thống khổ của Vân Quỳnh. Nước mắt cô lại chảy dài trên mặt :


    - Kha ơi ! Làm sao em có thể sống mà không có anh ? Anh đừng có dời xa em nhé !


    Mạnh Kha đứng lên, anh quyết định dứt khoát với vân Quỳnh dù lòng anh đau nhói :


    - Quỳnh à ! Anh phải đi rồi. Em cũng đừng có đau đớn vì anh quá như vậy. Anh Không xứng đáng với tình cảm của em đâu. Vĩnh biệt em, Vân Quỳnh.


    Nói xong, không đợi cho Vân Quỳnh kịp có phản ứng, Mạnh Kha bước đi như chạy. Anh chạy chốn Vân Quỳnh, trốn nỗi đau của cô và cũng là chạy chốn nỗi đau của mình. Mơ hồ, Mạnh Kha thấy mình đang sai lầm ở một điều gì đó, nhưng anh không muốn suy nghĩ gì thêm. Mọi việc đã được sắp đặt, anh không muốn làm gì khác để thay đổi nữa, mà chỉ muốn để mình đi theo sự xuôi chảy của dòng đời.


    Còn lại một mình, Vân Quỳnh như chết lặng trên chiếc băng đá mà mỗi lần Mạnh Kha đến, hai người đều ngồi tại đây để thủ thỉ với nhau biết bao nhiêu ân tình. Vậy mà giờ đây chỉ còn lại mình cô với bao nhiêu ý nghĩ dối dắm trong đầu. Nhưng trong biết bao nhiêu ý nghĩ đan xen vào nhau đó, Vân Quỳnh lại không thể nào nắm bắt được một ý nghĩ nào. Vì trong hồn cô, bây giờ chỉ còn vang vang một câu nói của Mạnh Kha : “ mình chia tay nhau nhé em ”


    - Một cách vô thức, Vân Quỳnh dời khỏi nhà, khi cánh cổng lúc nãy Mạnh Kha ra về vẫn chưa được đóng lại. Hai chân cô cứ máy móc bước đi, mà ngay chính bản than cô cũng không biết là mình muốn đi đến đâu.


    Chậm dãi đếm từng bước chân trên hè phố, Vân Quỳnh cứ bước. Càng lúc, nỗi đau trong lòng cô càng thêm nặng nề chua sót. Những náo nức chờ mong ngày kết đôi hạnh phúc, giờ như bong mây tít tắp trên trời cao. Ước mơ đã tan vỡ, để rồi giờ đây, trong cô chỉ còn lại nỗi đau cùng cực, và chung quanh cô là sụ hoang vắng đến lạnh người.


    Vân Quỳnh hờ hững nhìn xung quanh mình. Từng chiếc xe, từng con người vẫn cứ bình thản bước đi, lướt qua mặt cô như những chiếc bóng mong manh. Và Vân Quỳnh không nhìn thấy một ai trên đường phố đông đúc này.


    Trời vẫn sáng, những tia nắng còn dơi dớt lại trên những tàn cây cao vẫn cứ đẹp như bao giờ. Thế nhưng Vân Quỳnh không còn cảm nhận được những màu sắc tươi đẹp đó, mà xung quanh cô giờ đây chỉ là một vùng sương khói mênh mông, và trước mắt cô là cả một khoảng trời xám ngắt.


    Sự thật đó ư ? Mạnh Kha đã nói lời chia tay với cô ? Tại sao lại là lời chia tay, mà không là những câu nói ân tình ngọt ngào như hôm nào anh vẫn thường thủ thỉ bên tai cô ? Mạnh Kha chối từ cô, vì anh đã có cho mình một tình yêu khác, vì anh chưa bao giờ thật lòng với cô hay sao ? Và cô Vân QUỳnh này đã nông nổi dại khờ để trao hết cho anh trọn con tim mình. Để giờ đây, cô như người đang rơi vào vực thẳm âm u của vũng lầy tuyệt vọng.


    Trời bỗng nhiên đổ mưa. Những hạt mưa nhè nhẹ rơi xuống, rồi thì từng lúc những hạt mưa cứ lặng dần lên. Người người lo tìm chỗ chú mưa, hay họ chạy nhanh hơn để mau về nhà trong cơn mưa chiều bất chợt.


    Nhưng Vân Quỳnh thì không hòa nhập với mọi người về điều đó, và cô vẫn cứ từng bước chậm dãi đi tới phía trước. Hình như cô không biết tới trời mưa. Vì thế mà mặc cho những giọt nước mưa quất vào mặt tới đau dát, Vân Quỳnh vẫn cứ bước đi. Mưa lạnh, gió rét ! Thế mà trong Vân Quỳnh giờ đây là cả một lò lửa nóng như hơ, và đầu óc cô cứ mãi mãi bừng bừng lên với những lời của Mạnh Kha khi nãy.


    Bước lên một cây cầu, nhìn làn nước rơi xuống dòng song trắng xóa. Vân Quỳnh chợt có một ước muốn là buông mình xuống đó. Chắc chắn là dòng song kia sẽ ôm gọn hình hài cô với tất cả những muộn phiền. Khi đó, chắc chắn cô sẽ tìm cho mình được một chút bình an.


    Rồi Vân Quỳnh lại bước đi, cô ngước mắt lên trời cao, nhnwgx giọt nước nưa hất vào mặt cô buốt giá. Vân Quỳnh đưa tay lên vuốt những giọt nước trên mặt xuống. Trong mơ hồ, Vân Quỳnh nghe như văng vẳng một giọng ca quen thuộc với những nốt nhạc thật trầm . . .


    Còn tha thiết chi,
    Lời yêu dấu cũ . . .
    Những tiếng yêu đầu,
    Những gian dối mà thôi.
    Từng câu đắm say,
    Từng câu ấm áp.
    Những tiếng êm đềm.
    Những gian dối dịu êm. . . .
    Ngày vui đã qua,
    Mộng mơ cất cánh bay . . .
    Từng kỉ niệm giờ đây đã phai,
    Trôi nhanh tựa giấc mộng.
    Ôi, ngày xưa . . .
    Lòng ta như là nắng ấm,
    Cho ta tình yêu,
    Và những câu thề, ngỡ mãi không hề phôi phai . . .
    Giấc mơ ban đầu, ta vỗ cánh ta làm mây bay . . .
    Hết rồi, lời thề lời hứa ước nghuyện một đời
    Ấm áp thật nồng nàn mà lòng em từng say đắm . . .
    Người ơi đừng phan xin lời êm ái nào,
    Người ơi đừng yêu thương lời gian dối nào !
    Ôi, bao mộng mơ giờ đã xa rồi . . .
    Quên đi ngày xa xưa tình đã hết, lòng đã chết . . .
    Thì đôi lứa cách xa nhau muôn ngàn trùng . . .
    Lời nói còn nghĩa chi . . .
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2008 11:17:56 bởi CTT >
    #17
      CTT 08.07.2008 11:22:08 (permalink)
      Phần 18








      Vân Quỳnh cứ mãi vật vã với nỗi đau của mình. Ông bà Quang cũng rất đau lòng trước sự việc vừa sảy ra, nhưng ông bà cũng không biết làm sao để chia sẻ với con gái. Ông đã tìm xuống tận nơi quê nhà của Mạnh Kha, nhưng cha mẹ của anh cũng hoàn toàn không biết một tý gì. Thế là mọi việc đã đi vào bế tắc, khi mà Mạnh Kha cũng đã bỏ việc nơi công ty Vinh Quang mà không màng đến số tiền thưởng mà anh sắp được nhận.


      Vân Quỳnh nghĩ mãi mà không thể biết tại sao Mạnh Kha lại thay đổi một cách đột ngột như thế. Bao nhiêu nước mắt cô đã đổ ra, thế nhưng vẫn không làm cho nỗi đau của cô vơi bớt được. Mà ngược lại, hình như càng lúc nỗi đau càng thấm thía hơn khiến cho cô càng thấy mình chìm vào một vùng tăm tối âm u.


      Những chiếc áo cưới đã được lấy về treo đầy một tủ, đặc biệt là chiếc áo màu trắng để mặc lúc làm lễ cưới nơi nhà thờ là chiếc áo mà Vân Quỳnh thích nhất cứ hiền hiện trong tầm mắt cô càng khiến Vân Quỳnh thêm đau lòng. Cô nằm mãi trong phòng lắng nghe nỗi đau gặm nhấm tâm hồn mình, và để thấy mình không còn một chút gì sinh lực.


      Không còn chịu nổi sự tuyệt vọng của con gái, ông Quang đã tự lên án mình, vì không biết nhìn người mà đã đem về nhà một thứ người phản phúc làm khổ con gái ông. Nhưng ông còn biết làm gì nữa bây giờ, khi mà chuyện đã sảy ra như thế ? Những công việc mà Mạnh Kha bỏ lại gây cho ông rất nhiều khó khăn, ông phải đi tìm những người có năng lực để thay thế. Mà con gái ông thì lại nặng lòng yêu Mạnh Kha khiến ông càng khổ tâm thêm.


      Chuyện công ty rối quá khiến ông Quang không còn thì giờ ngó ngàng đến Vân Quỳnh nữa. Chỉ còn bà Quang thì bà cũng buồn rầu theo Vân Quỳnh, chứ cũng chẳng biết làm gì cho con gái bây giờ.


      Không thể chịu đựng nỗi đau được nữa, Vân Quỳnh tìm đến Thắng. Từ hôm biết chuyện, Thắng đã đi tìm Mạnh Kha để mắng cho anh một trận, nhưng rồi anh cũng chỉ làm được có thế chứ không biết làm gì khác hơn nữa để giúp em gái mình.


      Trông thấy Vân Quỳnh, Thắng xót xa vì sự tiều tụy của cô. Tuy chỉ là an hem họ, nhưng từ trước tới nay Thắng và Vân Quỳnh vẫn gần gũi với nhau hơn những người khác. Có lẽ vì ông Quang là em trai duy nhất của mẹ Thắng chăng !


      - Vào đây Vân Quỳnh !


      Thắng đón em gái với một sự dịu dàng, gượng nhẹ. Anh đỡ chiếc xe từ tay Vân Quỳnh rồi kéo cô ngồi vào chiếc xích đu kê trong sân mà mỗi lần đến đây, Quỳnh đều ngồi nơi đó. Nhìn Vân Quỳnh, Thắng lắc đầu :


      - Em lại cứ buồn mãi đó phải không ? phải quên đi chứ, em không nghĩ đến bản than mình thì cũng phải nghĩ đến cha mẹ em. Chắc là cậu mợ buồn lắm.


      Mặc kệ Thắng nói gì, nước mắt Vân Quỳnh lại bắt đầu chảy :


      - Anh Thắng ! Anh dẫn em đi gặp anh Kha đi !


      Thắng lắc đầu :


      - Em quên nó đi, Quỳnh à ! Nó không xứng đáng với tình cảm của em đâu. Rồi đây em sẽ gặp được một chàng trai khác xứng đáng với em hơn. Khi đó em sẽ thấy bây giờ chỉ là một cơn mộng mà thôi.


      Vân Quỳnh cũng lắc đầu :


      - Nhưng mà em chỉ yêu anh Kha thôi ! Nếu như không có anh ấy thì chắc là cuộc sống của em hoàn toàn vô nghĩa, anh ạ. Anh Thắng ! Anh dẫn em đi tìm anh Kha đi !


      - Em tìm nó để là gì ? Nó đã phản bội em mà !


      Vân Quỳnh lắc đầu :


      - Em không tin là anh Kha lại phản bội em đâu. Anh ấy đã yêu em đến thế kia mà. Chắc là phải có một chuyện gì đó khó xử ghe lắm, cho nên anh ấy mới phải làm như thế. Em muốn gặp anh ấy để cùng anh ấy tìm cách giải quyết. Anh dẫn em đi đi !


      Thắng suy nghĩ thật nhạnh, không thể để Vân Quỳnh cứ mãi sống trong ảo tưởng như thế này mãi được. Anh đã biết rất rõ nguyên nhân khiến Mạnh Kha thay đổi, và anh cũng giận thằng bạn than của mình. Lại thêm một nỗi tức của Thắng là anh đã không làm gì được để thay đổi tình hình.


      Ngay lập tức, Thắng có cho mình một quyết định. Tuy anh không biết là mình làm điều này là đúng hay sai, nhưng anh cũng chỉ muốn cho Vân Quỳnh giải quyết được nỗi đau trong lòng mà thôi.


      Thắng nhìn Vân Quỳnh chăm chú :


      - Được rồi, anh bằng lòng dẫn em đi gặp thằng Kha. Nhưng em phải hứa với anh là sẽ thật bình tĩnh nhé !


      Nghĩ là sẽ được gặp Mạnh Kha như mình hằng mong đợi, Vân Quỳnh đồng ý ngay với Thắng :


      - Có gì đâu mà anh phải dặn như thế. Không phải là em đang rất bình tĩnh đây hay sao ?


      Thắng gật đầu :


      - Vậy thì để anh chở em đi !


      Vân Quỳnh ngồi sau lưng Thắng, cô không nghĩ ra một điều gì khác ngoài ý nghĩ sắp được gặp Mạnh Kha cứ bừng bừng trong đầu cô. Chính vì không để ý đến một điều gì khác mà khi Thắng dừng xe lại, Vân Quỳnh đã ngạc nhiên nhìn anh khi nhận ra nơi Thắng vừa đưa mình đến chính là nhà hàng New World, nơi mà trước đây cô và Mạnh Kha đã trao lời thề hứa trước mặt bao người than thuộc. Cô hỏi Thắng :


      - Sao anh lại đưa em tới đây ?


      Thắng thản nhiên trả lời :


      - Em muốn gặp thằng Kha mà !


      Vân Quỳnh càng ngơ ngác :


      - Đúng rồi. Nhưng tại sao lại tới đây ?


      - Vì nó đang ở đây mà – Nắm tay Vân Quỳnh, Thắng kéo cô đi - Đừng hỏi nữa, cứ đi theo anh sẽ biết. Nhưng em nhớ đã hứa với anh là phải bình tĩnh đấy nhé.


      Vân Quỳnh gật đầu trong tâm trạng mông lung :


      - Em nhớ mà, anh cứ yên tâm.


      Thắng đưa Vân Quỳnh đi thẳng vào đại sảnh . Anh nhìn tấm bảng chỉ dẫn rồi đưa cô đến nơi cần đến Vân Quỳnh ngỡ ngàng khi nhận ra quang cảnh của một buổi tiệc linh đình đang diễn ra, cô níu tay Thắng :


      - Anh Thắng ! Sao lại . . .


      Thắng bóp chặt tay em gái :


      - Cứ từ từ, em sẽ gặp nó ngay thôi mà. Để anh kiếm xem . . . À, đây rồi !


      Thắng kéo Vân Quỳnh băng băng đi vào trong. Cùng một lúc, cả Vân Quỳnh và Mạnh Kha đều trông thấy nhau. Vân Quỳnh đứng chết chân tại chỗ. Và cô đã sững sờ đến tê liệt hết cả mọi cử động, khi nhìn thấy Mạnh Kha đứng cạnh một cô gái , cả hai cùng mặc lễ phục như hôm nào cô và Mạnh Kha đã đứng bên nhau như thế.


      Còn Mạnh Kha anh không thể nào ngờ được giờ phút này anh lại giáp mặt Vân Quỳnh ở nơi mà anh đã cố tình giấu cô cùng với những người thân quen với cô. Ngay cả Thắng và Toàn là hai người bạn than thiết nhất, anh cũng không cho biết cơ mà ! Vậy mà không hiểu sao Thắng lại biết mà đưa Vân Quỳnh đến đây đúng lúc như thế này ?


      - Em ở đây nhé, để anh ra gặp mấy người bạn cũ.


      Mạnh Kha biến hẳn sắc mặt. Anh vừa nói vừa gỡ tay Ngọc Nga đang bám chặt tay mình ra và bước vội tới trước. Anh án ngữ trước mặt Thắng và Vân Quỳnh hỏi nhỏ :


      - Em tới đây làm gì ?


      Vân Quỳnh như một pho tượng. Cô không thể cử động mà cũng không thể thốt được một tiếng nào để tỏ thái độ của mình. Nhưng Thắng thì không thể, anh còn đủ bình tĩnh tuy rằng đang phẫn nộ, để nói thẳng vào mặt Mạnh Kha một câu :


      - Đến để nhìn cho rõ sự phản bội của mày.


      Mạnh Kha đẩy nhẹ hai người lùi lại, anh thấp giọng năn nỉ :


      - Thắng à ! Cậu đưa Vân Quỳnh về đi. Mai, tôi sẽ đến gặp cô ấy.


      Thắng đanh giọng :


      - Có chuyện gì thì bây giờ mày cứ nói ngay tại đây, không cần phải đợi đến mai. Mày hãy giải thích đi, chuyện này là thế nào ?


      Mạnh Kha khổ sở liếc mắt vào trong, anh hơi yên tâm khi thấy Ngọc Nga đang bận rộn với những người bà con. Nhưng anh biết là mình phải giải quyết chuyện này thật nhanh, vì cứ mỗi phút chậm trễ là thêm một phút bất lợi cho anh. Vì thế, anh lắm tay Vân Quỳnh kéo cô đi ra ngoài.


      Vân Quỳnh không hề có một phản ứng khi mà những gì cô trông thấy đã làm lòng cô tê dại. Cô bước theo Mạnh Kha như một cái máy. Nhưng Thắng đã giằng tay cô lại :


      - Buông Quỳnh ra ! Mày muốn giải thích gì thì nói ngay tại đây đi. Tao không có thì giờ để chờ đợi nữa đâu.


      Mạnh Kha nhìn Thắng bằng ánh mắt van nàn :


      - Thắng à ! Cậu hiểu cho tôi Tôi không muốn chuyện này sảy ra đâu. Nhưng tôi không thể làm khác được. Cậu đưa Vân Quỳnh về đi ! Mai rồi, tôi sẽ giải thích với cô ấy. Khi đó thì cậu muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được.


      Thắng gầm gừ trong họng :


      - Tao không ngu dại gì mà không biết mày chỉ cần đuổi tao và Vân Quỳnh về để buổi lễ của mày được êm đẹp. Vì vậy, tao sẽ không đưa Vân Quỳnh về, nếu như mày không nói rõ lý do phản bội của mày.


      Mạnh Kha suy nghĩ thật nhanh. Anh đã tìm ra cách để gỡ rối cho mình :


      - Tôi đã nói là tôi không thể làm khác được cơ mà. Nếu như bây giờ cậu làm lớn chuyện thì tôi cũng không thể nào trở lại với Quỳnh được đâu. Mà khi đó thì cho là tôi bị kẹt, nhưng lại ảnh hưởng đến cô ấy. Tai tiếng sẽ lớn đến đâu, nếu như người ta cho rằng con gái nhà thầu khoán Vinh Quang đi van xin tình yêu ?


      - Trời ơi !


      Đứng chết lặng suốt từ lúc trông thấy Mạnh Kha bây giờ nghe từ miệng anh một câu nói phũ phàng, tàn nhẫn, Vân Quỳnh đã không còn chịu nổi nữa. Cô chỉ kêu lên được một tiếng rồi từ từ ngã ập vào người Thắng khiến anh vội đỡ lấy cô. Ôm chặt Vân Quỳnh trong tay, nhìn gương mặt không còn một chút sinh khí của cô, Thắng biết là mình phải mau chóng đưa cô ra khỏi nơi này.


      Nghiến chặt hai hàm răng lại với nhau, Thắng gầm vào mặt Mạnh Kha :


      - Tao sẽ không tha thứ cho mày đâu, đừng có để cho tao thấy mặt đấy nhé.


      Nói xong, Thắng đỡ Vân Quỳnh và dìu cô ra ngoài. Một vài người loáng thoáng nghe được câu được câu mất nên không hiểu rõ câu chuyện. Nhưng họ cũng biết là Mạnh Kha và hai người khách này có một mối quan hệ gì đó, và nhất định cô gái này phải giữ một vai trò gì đó rất quan trọng nhưng họ không thể biết thêm được điều gì khi Mạnh Kha đã vội vã quay vào, và Thắng thì lo dìu em gái về. Họ cỉ còn nghe được một câu chửi cộc cằn từ miệng Thắng :


      - Đồ vô lại ! Đùng để cho tao trông thấy mặt mày một lần nữa.


      Vân Quỳnh như không còn hơi sức. Dù không nghe ai giải thích, nhưng chỉ cần nhìn Mạnh Kha và quang cảnh phòng tiệc, cô cũng hiểu ngay ra là anh đang làm gì. Và điều cô thắc mắc từ mấy hôm nay đã có câu trả lời, chính câu trả lời đó đã làm cạn kiết hết cả sức lực trong người cô.


      Mặc cho Thắng đưa mình ra xe, mặc cho anh đưa cô về nhà, Vân Quỳnh như người sống trong mơ. Cô không còn biết gì khác ngoài nỗi đau quá lớn cô đang gặp phải. Và tất cả đã không còn gì nữa rồi !

      #18
        Chân Trời Mới 09.07.2008 10:59:20 (permalink)
        Phần 19

            Vân Quỳnh thực sự ngã quỵ trước nỗi đau to lớn này. Hình ảnh Mạnh Kha và cô gái kia rạng rỡ đứng bên nhau trong một buổi lễ mà cô đã từng cùng với anh thề hứa đã làm cô không còn ảo tưởng về một tình yêu rất tuyệt vời mà Mạnh Kha mang lại cho cô.


        Ông bà Quang thực sự bất lực trước nỗi đau của con gái mình, họ không biết phải làm gì để giúp con gái mình vượt qua được những ngày tháng khổ sở này. Họ đã hiểu rõ bộ mặt thật của Mạnh Kha, và họ đành phải im lặng nếu như không muốn gây một “ scandale ” trong giới doanh nghiệp.


        Mở cuốn album ra coi lại, tim Vân Quỳnh lại thắt lại một nỗi đau khi nhìn những tấm hình chụp cô và Mạnh Kha bên nhau. Này là hình cô đang cùng anh trao nhẫn cưới. Kia là tấm hình cả hai đang cùng chào hai họ. Tất cả mọi tấm đều ghi lại nét mặt rạng rỡ của hai người, thế mà bây giờ, tất cả đều đã hết !


        Vân Quỳnh càng nghĩ càng đau. Cô thật không sao chịu nổi khi nghĩ đến hình ảnh Mạnh Kha âu yếm bên người con gái khác. Rồi lại nghĩ đến những ngày sắp tới sẽ không bao giờ cô còn có Mạnh Kha bên mình, tâm trí Vân Quỳnh đã thực sự hongar loạn. Và trong một lúc quá đỗi tuyệt vọng, cô đã uống hết cả vỉ thuốc ngủ, để mong tìm cho mình một giấc ngủ bình an.


        Buổi sáng, đợi mãi mà không thấy Vân Quỳnh xuống nhà , bà Quang vội đi lên lầu tìm cô. Suốt mấy ngày hôm trước, trông thấy con gái không được khỏe nên bà chỉ nghĩ là con gái đã bệnh mà thôi. Nhưng khi gõ cửa mãi không nghe Vân Quỳnh lên tiếng, bà mới nóng ruột xô nhẹ cửa phòng. Cũng may là Vân Quỳnh không khóa cửa nên bà mới vào được trong phòng. Nhìn con gái nằm nửa người trên giường, nửa người dưới gạch, bà hoảng hốt kêu ầm lên. Ông Quang cũng vội chạy lên. Ông đã nhận ran gay tình trạng của con gái. Thật nhanh, ông bảo bà :


        - Bà xuống mở cửa xe nhanh lên. Tôi đưa con đến bệnh viện, kẻo không kịp.


        Bà Quang không còn hồn vía. Bà nghe lời chồng chạy xuống lầu. Vừa chạy, hai chân bà vừa cuống cuồng quấn vào nhau. Chưa xuống hết cầu thang, bà đã nghe tiếng hỏi :


        - Chuyện gì mà mợ hốt hoảng như vậy ?


        Bà Quang nhìn xuống, trông thấy Thắng. Bà nhào tới bên anh như người đang chết đuối mà vớ được phao cứu hộ :


        - Thắng ơi ! Vân Quỳnh . . .


        Bà Quang nghẹn lời không nói được nữa, Thắng vội đỡ lấy bà, khi thấy bà vấp chân lảo đảo :


        - Mợ, mợ ! Có chuyện gì thì từ từ nói. Mợ đừng có vội coi chừng té đó.


        Bà Quang òa khóc :


        - Nhưng mà phải nhanh lên, kẻo không kịp đó.


        Bà Quang nói không đầu không đuôi khiến Thắng không hiểu gì. Anh cũng vội vã hỏi :


        - Nhưng mà Vân Quỳnh làm sao ?


        Bà Quang chưa kịp trả lời thì ông Quang đã ẵm Vân Quỳnh xuống đến nơi. Ông hét bà :


        - Mở cửa xe chưa ?


        Thắng vội nói :


        - Cháu có xe đậu sắn ngoài cổng, để đi xe của cháu cho nhanh.


        Ông Quang gật đầu, miệng ông nói nhưng chân ông vẫn sải những bước thật dài :


        - Vậy thì nhanh lên !


        Thắng ngồi vào tay lái. Ông Quang ôm Vân Quỳnh ngồi ở băng sau. Còn bà Quang cũng vội ngồi vào bên Thắng. Ông Quang thúc dục :


        - Cháu chạy nhanh lên !


        Tới bệnh viện, ông Quang đưa Vân Quỳnh vào phòng cấp cứu. Bà Quang cũng lúp xúp chạy theo. Thắng tìm chỗ đậu xe xong cũng nhanh chóng chạy vào theo mọi người. Đang đi, anh nghe có tiếng gọi tên mình khá to :


        - Thắng ơi ! Có chuyện gì vậy ?


        Ngừng chân, Thắng mừng rỡ khi thấy Toàn. Anh nói nhanh :


        - May quá, gặp cậu đây rồi ! Mau vào phòng cấp cứu đi !


        - Nhưng mà có chuyện gì ?


        - Vân Quỳnh có chuyện. Tôi cũng không biết là bị làm sao, chhir thấy con bé đang hôn mê.


        - Vậy cậu đợi ở ngoài này nhé, để tôi vào trong đó xem sao !


        Toàn khuất nhanh sau cánh cửa kiếng mờ của phòng cấp cứu. Thắng ngồi xuống chiếc ghế dài, nơi mà ông và bà Quang đang ngồi. Nhìn bà Quang đang gục đầu vào vai chồng khóc, còn ông thì lo lắng ra mặt, anh trấn an hai người :


        - Cậu mợ cứ yên tâm, thằng Toàn bạn cháu là bác sĩ ở đây. Cháu đã nói với nó rồi


        Ông Quang mừng rỡ hỏi ngay :


        - Thế cậu ấy đâu rồi ?


        Thắng chỉ tay :


        - Nó vào phòng cấp cứu cùng Vân Quỳnh rồi.


        Bà Quang thút thít :


        - Tại sao con gái tôi lại dại dột như thế ? Không có thằng vô lại đó thì lại càng mừng chứ sao ?


        Thắng cúi đầu :


        - Cháu thật ân hận khi đã giới thiệu nó cho cậu . . .


        Ông Quang lắc đầu :


        - Cháu không có lỗi. Chính cậu cũng lầm con người nó mà. Nhưng mà cậu sẽ không tha cho nó đâu.


        Bà Quang lo sợ nhìn chồng :


        - Ông định sẽ làm gì ?


        Ông Quang nắm tay vợ :


        - Bà cứ yên tâm. Tôi sẽ không làm điều phạm pháp đâu. Tôi chẳng dại dột gì mà đánh đổi mình với cái thằng vô lại đó . Nhưng tôi sẽ có cách trị nó. Dù cho ý đò của nó có thành công thì người ta cũng coi nó như một thứ rác rưởi.


        Thắng chợt lên tiếng :


        - Cậu ạ! Cậu để nó cho cháu. Cháu sẽ nói chuyện phải trái với nó.


        Ông Quang lắc đầu :


        - Không cần phải nói đâu cháu ạ. Cậu biết cách giải quyết mà. Chỉ cần khi nào Vân Quỳnh khỏe lại, cháu thường xuyên đến an ủi nó, khích lệ tinh thần nó giúp cậu là được rồi.


        Thắng gật đầu :


        - Chuyện đó thì cậu cứ giao cho cháu. Trong chuyện nàu, cháu cũng có trách nhiệm mà. Chỉ cần Vân Quỳnh không sao là được rồi. Lần này, cháu sẽ bỏa vệ em chứ không để em phải lầm lẫn như thế đâu .


        Nghe hai cậu cháu nhắc đến Vân Quỳnh, bà Quang lại nước mắt ngắn nước mắt dài :


        - Sao mà lâu thế nhỉ ? Không biết con bé có làm sao không nữa ?


        Ông Quang gắt lên :


        - Làm sao là làm sao ? Bà chỉ được cái nói gở.


        - Sao ông mắng tôi, thì cũng chỉ vì tôi lo cho con thôi mà.


        Thắng vội can ông cậu của mình :


        - Cậu à ! Chỉ tại mợ lo lắng quá thôi. Nhưng cậu mợ cứ yên tâm, Vân Quỳnh hiền lành như thế, cháu tin là em sẽ không sao đâu.


        Như để trả lời cho câu nói của Thắng cánh cửa phòng cấp cứu lại được mở ra, và Toàn bước tới trước mặt mọi người . Thắng vội vã đứng lên, anh nói ngay :


        - Vân Quỳnh sao rồi hở Toàn ?


        Tháo khẩu trang xuống, Toàn tươi cười nhìn ba người :


        - Khỏe rồi, Vân Quỳnh không sao. Chỉ tại tim cô ấy quá yếu nên hôn mê sâu như vậy thôi. Nhưng mà sáng mai thì cô ấy sẽ tỉnh lại đấy.


        Bà Quang hỏi ngay :


        - Tôi có thể vào thăm nó được không bác sĩ ?


        Toàn gật đầu :


        - Bác vào thăm cô ấy một chút rồi về nghỉ ngơi đi. Hôm nay, cháu trực cấp cứu nên sẽ chăm sóc cô ấy. Hai bác không phải ở lại đâu.


        Ông bà Quang vào trong rồi , Toàn ngồi xuống bên cạnh Thắng. Anh hỏi :


        - Sao lại để đến nông nỗi này ? Hôm trước thấy Vân Quỳnh cũng không sao cơ mà.


        Thắng tỏ ra ân hận :


        - Chỉ tại tôi thấy nó cứ nuối tiếc thằng Kha mãi, nên mới đưa nó đến đám hỏi của nó với cô gái kia. Không ngờ Vân Quỳnh bị sốc mạnh quá. Nó không chịu nổi lên mới hồ đồ như thế.


        Toàn lắc đầu :


        - Tôi thật không ngờ, thằng Kha lại tồi tệ như thế ? Gia đình bác Quang đã đối xử với nó như thế, Vân Quỳnh lại là một cô gái đẹp người đẹp nết. Thử hỏi nó còn ước muốn điều gì nữa ?


        Thắng trầm ngâm :


        - Từ trước đến giờ mình vẫn quý nó vì nó là một thằng có ý chí. Khi thấy nó và Vân quỳnh yêu nhau, mình đã rất mừng cho gia đình ông cậu mình vì nghĩ là nó trung hậu. Không ngờ, tham vọng của nó quá lớn, Vân Quỳnh không đáp ứng nổi cho nó.


        - Gia đình bác Quang cũng đâu phải lòa nghèo khó gì, nếu không nói là quá giàu nữa là khác. Nó cưới Vân Quỳnh thì tất cả mọi thứ đều thuộc về tay nó cơ mà.


        - Nhưng gia sản của ông cậu tôi không bằng của ông tổng giám đốc ngân hàng. Lại thêm một chuyến đi du học cùng cô con gái duy nhất của ông ta thì hấp dẫn gấp bội lần cơ.


        - Té ra, từ trước đến nay mình đều lầm nó. Cũng may là chưa đám cưới, chứ lấy nhau rồi mà nó cứ chèo cao mãi như thế này thì Vân Quỳnh còn khổ tới đâu.


        Thấy Toàn có vẻ quan tâm tới Vân Quỳnh, Thắng tò mò nhìn bạn :


        - Cậu có vẻ quý Vân QUỳnh nhỉ ?


        Câu hỏi của Thắng không ngờ làm toàn đỏ mặt. Anh đập vào vai bạn :


        - Cậu lại nghĩ lệch lạc gì nữa đây? Chỉ là tôi thấy cô ấy hiền hậu và yếu đuối quá nên mới quan tâm thôi mà.


        Thắng gật gù


        - Thì ra là vậy ? Chỉ là sự quan tâm của bác sĩ dành cho bệnh nhân thôi, phải không? Vậy cũng tốt, tôi sẽ nói cậu tôi nhờ cậu làm bác sĩ riêng để chăm sóc cho em gái tôi. Cậu hiểu biết chuyện của nó như thế thì sẽ giúp nó cũng dễ hơn.


        Toàn lắc đầu :


        - Cậu đừng có hy vọng nhanh quá như vậy. Tôi sẽ giúp Vân Quỳnh, nhưng tất cả cũng là do cô ấy tự đứng lên mà thôi.


        - Tôi hiểu. Nhưng nếu cậu nhận lời giúp cho Vân Quỳnh thì tôi thấy yên tâm hơn.


        - Tôi sẽ cố gắng hết sức mình, cậu cứ yên tâm.


        Ông bà Quang đã trở ra ngoài, Toàn đứng lên :


        - Hai bác thấy rồi đó, Vân Quỳnh đã ổn rồi. Chỉ cần để cô ấy nằm dưỡng sức vài ba bữa là khỏe thôi.


        - Thế chừng nào gia đình mới được nuôi bệnh thường xuyên ?


        Toàn trả lời câu hỏi của ông Quang :


        - Từ giờ đến chiều thì cháu sẽ làm giấy tờ chuyển Vân Quỳnh lên khoa nội, khi đó thì gia đình mới được thăm nuôi. Chứ còn bây giờ để cô ấy ở đây cho dễ theo dõi, sợ có biến chứng gì không thôi, chứ nếu không thì cũng ổn rồi.


        Bà Quang buồn rầu :


        - Tôi chỉ sợ là khi em nó tỉnh lại không có người than bên cạnh, nó lại nghĩ quẩn nữa thì khổ.


        Thắng nắm tay bà Quang :


        - Đã có toàn nó túc trực ở đây rồi mợ ạ. Mợ không phải lo nữa đâu. Để cháu đưa cậu mợ về nghỉ ngơi một chút. Đầu giờ chiều mình lại vào là được rồi.


        Toàn gật đầu :


        - Thắng nói phải đó, hai bác cứ yên tâm về đi. Chiều nay, Vân Quỳnh sẽ lên phòng bệnh, khi đó có Thắng và cháu rồi.


        Bà Quang đành phải miễn cưỡng ra về. Nhưng bà vẫn không yên tâm nên với lại dặn Toàn :


        - Nhờ bác sĩ để ý chăm sóc Vân Quỳnh giúp chúng tôi.


        Toàn gật đầu với ông bà Quang rồi trở vào phòng cấp cứu. Đến bên giương của Vân Quỳnh, anh lặng lẽ ngắm nhìn cô đang say ngủ mà thấy xót xa. Một cô gái vui vẻ yêu đời mà lại đến nông nỗi như thế này ư ? Nhìn gương mặt xanh mướt của cô, anh càng thấy tức giận với Mạnh Kha. Giá như lúc này thằng bạn anh có mặt tại đây, chắc chắn là anh sẽ đấm vào mặt anh ta mấy cái cho hả cơn giận của mình.


        Kéo chiếc dây truyền dịch của Vân Quỳnh cho ngay lại, Toàn kéo chiếc ghế lại sát bên giường cô. Anh ngồi đó, đợi cô tỉnh lại với một tâm trạng bồn chồn như đang đợi người thân của mình.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.07.2008 03:53:06 bởi Ct.Ly >
        #19
          CTT 18.07.2008 11:15:27 (permalink)
          Phần 20
             Ông Quang đã nói là phải trừng phạt Mạnh Kha, và ông đã tìm cách để làm điều đó. Thực ra, việc ông định làm cũng chẳng khó khăn gì, khi mà trong tay ông có nhiều thuận lợi. Ông cho người tìm hiểu về gia đình của cô gái mà Mạnh Kha sắp cưới, và ông đã tới tìm gặp cha của Ngọc Nga sau khi ông đã thu thập đủ tin tức.


          Tìm đến ông Phan vào một buổi sáng, ông Quang mang trong lòng một quyết tâm thật cao. Ông đã quyết định nói hết những gì Mạnh Kha đã đối sử với con gái ông cho người cha của cô gái sắp gắn bó với anh ta biết. Và sau đó thì tùy họ quyết định.


          Có một điều bất ngờ mà ông Quang không hề mong đợi, đó là thái độ bình thản của ông Phan. Khi ông Quang bước vào căn phòng làm việc thật rộng của ông Tổng giám đốc ngân hàng cổ phần, ông Phan đã tiếp ông với một thái độ thản nhiên như tiếp một khách hàng thông thường. Ông Quang hơi lạ, nhưng ông vẫn nói :


          - Tôi là Quang . . .


          Ông Phan gật đầu :


          - Tôi biết. Nhưng tôi không biết là tôi đã được hân hạnh quen biết với ông từ bao giờ ?


          Ông Quang lấc đầu :


          - Chúng ta chưa hề quen biết với nhau từ bao giờ.


          - Vậy thì hôm nay chúng ta sẽ nói về chuyện gì ? Công việc làm ăn của ông ư ?


          - Không. Tôi đã nói với thư ký của ông là tôi muốn gặp ông vì một chuyện hoàn toàn riêng tư, không dính dáng gì đến việc làm ăn cả. Nhưng đây là một chuyện rất cần thiết . . .


          Đến lướt ông Phan lắc đầu :


          - Tôi không nghĩ là chúng ta lại có một mối quan hệ nào đó . . .


          - Có đấy. Tuy tôi và ông chưa quen biết với nhau một lần nào, nhưng chúng ta có cùng một người quen.


          Ông Phan hỏi lại :


          - Ông có thể nói rõ ra được hay không ? Tôi không thích những lời úp mở.


          Ông Quang gật đầu :


          - Xin lỗi ông, chỉ tại tôi mới gặp ông nên mới có những lời lẽ như thế. Nhưng ông đã muốn thế thì tôi xin đi thẳng vào vấn đề. Tôi nghĩ là ông đã biết một kiến trúc sư tên là Mạnh Kha . . .


          Ông Quang dừng lại một chút như là để dò ý của ông Phan. Và khi thấy ông Phan gật đầu ông nói tiếp :


          - Và cậu ấy là co rể tương lai của ông ?


          - Chuyện Mạnh Kha sắp là con rể tương lai của tôi có vấn đề gì với ông, mà ông phải tới gặp tôi ?


          Câu hỏi của ông Phan làm ông Quang hơi lung túng một chút. Nhưng vốn là một người từng trải, ông đã bình tinhxc trở lại. Ông tiếp :


          - Vì cậu ấy cũng từng là con rể tương lai của tôi. Nhưng sắp đến ngày đám cưới thì cậu ấy lại nói chia tay với con gái tôi mà không có một lý do nào cả . Nhưng mãi sau này tôi mới biết cậu ấy làm thế vì cậu ấy đã quen và đã làm đám hỏi với con gái ông.


          Nét mặt ông Quang biến đổi thật khẽ, những cơ mặt hơi rung nhẹ, nhưng cũng đủ lọt vào đôi mắt sắc bén của ông Quang. Tuy nhiên, chỉ một thoáng thôi, ông Phan đã lấy lại vẻ mặt lãnh đạm của mình. Ông gật đầu :


          - Chuyện Mạnh Kha quen với một cô gái thì tôi có biết. Nhưng cậu ta đã nói với gia đình tôi là đã giải quyết xong mọi chuyện rồi cơ mà. Vậy tại sao giờ này ông lại còn kiếm tôi ?


          Ông Quang nhìn người đàn ông trước mặt với sự ngạc nhiên. Chuyện như thế mà ông ta vẫn bình thản được thì cũng là lạ đó. Giọng nói của ông đã mang âm sắc giận dữ :


          - Ông đừng hiểu lầm là tôi có ý muốn tìm ông đê nói xấu cậu thanh niên này, hay là để tìm cách đưa cậu ta về với con gái tôi. Thực sự thì con gái tôi cũng còn đau khổ ghê lắm, nhưng tôi không tiếc thứ bội nghĩa như thế đâu. Nếu như giờ đây cậu ta có quay về thì tôi cũng không bao giờ chấp nhận. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy loại người như cậu ta nhởn nhơ tìm cách để đạt được ý đồ của mình bất chấp thủ đoạn, vì thế mà tôi mới nói cho ông biết. Ông hãy hỏi cho kỹ cậu ta xem, tôi và gia đình tôi đã đối sử với cậu ta như thế nào trong thời gian vừa qua, từ khi cậu ta vừa mới ra trường cho tới ngày hôm nay ? Khi đó thì ông mới nhận rõ được con người của cậu ta. Tôi chỉ vì thương hại cho con gái ông và ghét kẻ bội bạc nên mới tới nói với ông, chứ hoàn toàn không vì lợi lộc của riêng mình đâu.


          Không đợi cho ông Phan nói gì thêm, ông Quang đứng lên và nghiêng đầu kiểu cách:


          - Chào ông.Tôi nghĩ là những điều muốn nói thì tôi đã nói xong.Và bây giờ tôi xin chào ông!


          Ông Quang quay gót và đi thẳng ra cửa, không một câu chào.Ông Phan ngồi lặng thinh nhìn theo sau lưng người đàn ông lạ.trong lòng ông tràn ngập một cơn giận.Chẳng lẽ ông ta cho rằng ông đã xúi giục con gái mình đi cướp chồng sắp cưới của con gái ông ta hay sao, mà ông ta lại đến đây để nói với ông điều đó?Bộ côn gái của ông là thứ bỏ đi hay sao mà phải hèn hạ như vậy? Khi có ý định gả Ngọc Nga cho Mạnh Kha, ông đã hỏi anh kỹ càng. Và khi biết chắc chắn là anh chưa có vợ, ông mới bằng lòng chứ nào phải là ông dễ dãi gì đâu.


          Mang nỗi ấm ức suốt cả ngày, ông Phan trở về nhà vào buổi chiều với gương mặt nặng như treo đá. Trong thấy Ngọc Nga đang cùng Mạnh Kha ngồi nơi chiếc xích đu kê trong sân ông nói trống không:


          - Vào đây!


          Ngọc Nga ngơ ngác nhìn Mạnh Kha:


          - Ba em gọi anh hay là em?


          Mạnh Kha cũng ngạc nhiên không kém:


          - Làm sao anh biết được? Ba có nói là goị đứa nào đâu!


          - Vậy bây giờ là sao?


          Mạnh Kha nhún vai:


          - Thì cả hai đứa cùng vào chứ làm sao?


          - Nếu ba có la thì cả hai đứa cùng nghe.


          Ngọc Nga lắc đầu:


          - Không dám cùng nghe đâu. Anh cớ lỗi thì rang mà gánh một mình đừng có kéo em vào theo đó!


          Mạnh Kha đứng lên:


          - Gánh một mình thì gánh chứ sao ! Có người đã nói với mình là sẽ cùng mình chia ngọt sẻ bùi, vậy mà mới nhìn thấy cái viễn ảnh là sẽ bị la mắng thôi mà đã bỏ chạy mất tiêu rồi. Thật là đau lòng !


          Ngọc Nga nhéo thật mạnh vào cánh tay Mạnh Kha :


          - Em mới nói như vậy thôi mà đã xiên xỏ người ta rồi,anh thật là xấu đó!


          Mạnh Kha xuýt xoa:


          - Xấu vậy mà có người thương là được rồi.Bây giờ có vào cùng anh không?


          Ngọc Nga gật đầu:


          - Vào chứ. Không biết là ba gọi anh hay em thì cả hai đứa cùng vào cho chắc ăn.


          Mạnh Kha cười cười:


          - Và cũng để nghe mắng chung cho vui!


          Ông Phan chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt:


          - Ngồi xuống đó đi!
          Ngọc NGa nũng nịu:


          - Ba à! Chuyện gì mà ba làm thấy ghê vậy?


          Ông Phan nghiêm mặt:


          - Con ngồi im đó.Ba chưa hỏi thì không được nói gì hết.-Quay sang Mạnh Kha, ông gằn giọng.-Tại sao cậu không nói cho tôi biết là cậu đã đính hôn?


          Mạnh Kha gịât thót người.Tái sao ông Phan lại biết chuyện này được nhỉ? Anh đã giấu rất kỹ cơ mà.Nhưng người đã từng tham dự lễ đính hôn của anh với Vân Quỳnh, và ngay cả những người chỉ quen biết thôi, anh đã không mời đến dự lễ đính hôn của anh với Ngọc Nga. Và thậm chí, mọi quan hệ cũ anh hầu như đã cắt đứt. Vậy thì tại sao ông bố vợ anh lại biết nhỉ?


          Mạnh Kha nhăn trán suy nghĩ. Anh nhớ lại chuyện đã xảy ra trong lễ đính hôn của mình. Hôm đó, Thắng đã đưa Vân Quỳnh đến, nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, không có ai biết chuyện cơ mà. Hoặc giả ông Phan có biết dược thì ông đã nói ngay hôm đó chứ đâu phải đợi đến bây giờ. Chắc hẳn là phải có một người nào đó ganh ghét anh mà phá anh đây mà.


          Nghe thế, Mạnh Kha thấy bình tĩnh lại. Vì tuy đã chắc chắn với việc làm của mình, nhưng anh đã suy nghĩ rất nhiều đến cách đối phó. Anh ra vẻ oan ức:


          - Chuyện đó là một sai lầm của con đã lâu rồi, nhưng con đã chia tay với cô gái đó rồi mà ba!


          - Cậu đã chia tay rồi mà tôi còn bị làm phiền là sao ?


          Mạnh Kha ngạc nhiên :


          - Tại sao lại có chuyện lạ lung như thế ạ ? Ai đã đén làm phiền ba ?


          - Thì cha của cô gái đó chứ còn ai nữa ? Tự nhiên tôi trở thành một thằng hề khi gả con gái cho một người không ra gì, vì đã bỏ rơi con gái người ta.


          Câu nói của ông Phan đã làm cho Mạnh Kha hiểu ra ông biết chuyện là do ông Quang đến gặp ông. Nhưng Mạnh Kha không lo, vì anh đã có cách để gỡ tội cho mình. Anh tỏ ra thành thật :


          - Con xin lỗi ba vì đã không nói cho ba biết. Chỉ tại con nghĩ là chuyện không có gì quan trọng. Thật ra, chuyện con đính hôn với con gái ông Quang chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Trước đây, con là nhân viên trong công ty của ông ấy. Lúc đó, con mới ra trường nên cũng không biết suy nghĩ cho thấu đáo. Vì vậy, khi nghe ông chủ nói là gả con gái cho con thì con đã không dám chống lại. Nhưng làm lễ đính hôn rồi, con mới nhận ra là con không hề có một chút cảm tình nào với cô ấy. Vì thế, mà con cứ tìm cách để kéo dài thời gian chứ không chịu làm đám cưới. Cho tới khi con gặp được em Nga thì con mới có được quyết định. Vì con không thể bỏ mặc hạnh phúc của mình vì cả nể được. Con đã nói rõ với gia đình họ, và con đã bỏ việc ở đó dù cho con còn khá nhiều tiền thưởng cũng như lương tháng cuối cùng của con chưa lãnh.


          - Nếu như cậu đã nói rõ với họ rồi thì tại sao hôm nay họ còn đến làm phiền tôi ?


          Giọng nói của ông Phan đã nhẹ nhàng trở lại. Mạnh Kha biết là những lời vừa nói đã thuyết phục được ông Anh mừng thầm trong bụng, và anh quyết định tiến tới :


          - Thì họ không đạt được mục đích nên mới tức giận và làm như thế thôi. Gia đình họ đâu có muốn mất con, vì con làm lợi cho họ biết bao nhiêu. Ba cũng biết, con là kiến trúc sư mà, một công ty xây dựng thì cần con như thế nào thì ba cũng biết rồi. Huống chi họ không có con trai, có mỗi cô con gái lại theo sư phạm. Vậy thì một thằng rể như con mà vuột mất thì cũng tiếc chứ !


          Lời lẽ của Mạnh Kha đã thuyết phục được ông Phan. Nét mặt ông giãn hẳn ra và ông thở ra một hơi dài nhẹ nhõm :


          - Thật ra thì tôi cũng lờ mờ đoán được ý định của họ, nhưng chỉ vì bất ngờ nên tôi giận cậu hết sức. Cũng may là hồi sáng tôi không để lộ ra sự ngạc nhiên của mình trước mặt ông ta. Vì vậy mà ông ta có vẻ tức giận lắm.


          Ngọc Nga chen vào :


          - Chuyện đã sáng tỏ rồi, ba đừng có lấy đó mà giận anh Kha nữa. Anh ấy rất thật tình với con mà ba.


          Ông Phan gật đầu với cô con gái yêu :


          - Ba có giận cậu Kha cũng chỉ là vì ba lo cho cô con gái yêu của ba thôi mà. Nhưng mà chuyện đã như thế rồi thì hai đứa cũng mau mau mà làm đám cưới đi, chứ đừng để người ta có cơ hội mà dèm pha nữa.


          Mạnh Kha mừng như mở cờ trong bụng :


          - Con biết rồi ba, để con về thu sếp rồi thưa lại với ban gay.


          Ông Phan gật đầu rồi đứng lên :


          - Được rồi. Hai đứa ngồi đó chơi. Ba lên lầu nghỉ một lát. Khi nào tới giờ cơm thì Ngọc Nga lên gọi ba.


          Đợi ông Phan đi khuất trên cầu thang Mạnh Kha choàng tay qua vai Ngọc Nga để kéo cô ngả người vào mình. Nhưng cô đã vungf ra khỏi cánh tay của Mạnh Kha. Cô trừng mắt nhìn anh :


          - Anh giải thích chuyện này đi !


          Mạnh Kha lại choàng tay qua vai Ngọc Nga :


          - Thì nãy giờ anh đã nói với ba hết rồi đó, em cũng nghe rồi mà.


          - Nhưng em không chấp nhận chuyện anh giấu em là đã từng đính hôn với một cô gái khác, và ngay khi quen em, anh cũng còn giữ mối quan hệ với cô ta.


          Biết là không thể chối cãi được sự thật với Ngọc Nga, Mạnh Kha đành phải chọn cách nói thật. Nhưng anh cũng suy tính thật nhanh để làm cho cô hiểu vấn đề theo hướng có lợi cho anh. Mạnh Kha làm ra vẻ thành thật :


          - Anh không nói cho em biết vì anh không muốn em phải bận tâm, anh nghĩ là anh sẽ giải quyết được êm đẹp mọi chuyện . . .


          Ngọc Nga cắt ngang lời Mạnh Kha :


          - Nhưng mà anh đã không làm được điều đó, vì thế mà giờ này vẫn còn chuyện, thấy không ?


          Mạnh Kha làm ra vẻ khổ sở :


          - Anh không ngờ ông Quang lại tìm đến để làm phiền ba. Nhưng nhứ thế là anh đã dứt khoát với họ để toàn tâm toàn ý với em rồi còn gì ?


          Ngọc Nga nhìn Mạnh Kha, cô lắc đầu :


          - Nhưng tại sao anh không nói với em chuyện đó ? Như thế là anh đã không thành thật với em. Vả lại từ khi quen em đến nay, em không nghĩ là có một người con gái khác trong tim anh. Em không chịu được là đã có một người con gái khác chia sẻ tình cảm của anh đối với em. Chẳng thà là em không có anh, chứ như thế thì em không thể nào chịu đựng được.


          Mạnh Kha nhăn mặt :


          - Anh đã nói hồi nãy rồi, chuyện anh đính hôn với Vân Quỳnh chỉ là anh buộc phải làm như thế mà thôi.


          Ngọc Nga dài giọng :


          - Bị bắt buộc phải có một cô vợ à? Anh nói chuyện khó tin thật.


          - Nhưng mà đó là sự thật. Bởi vì anh làm trong công ty đó. Anh lại mới ra trường nên rất muốn ổn định chỗ làm mong có cơ hội tiến than để có thể tạo cho mình một tương lai tốt đẹp. Ngoài ra, anh còn phải lo cho gia đình nữa. Nếu như mất việc làm thì thật là anh không biết tính sao! Vì vậy mà em bảo anh phải làm sao ? Khi đó, anh chưa yêu ai nên cứ nghĩ như thế thì sẽ tốt cho mình. Vì vậy, mà anh đã gật đầu bằng lòng ngay chứ không lưỡng lự chút nào. Mãi tới khi quen em thì anh mới nhận thấy được sai lầm của mình. Nhưng anh đã kịp thời sửa chữa sai lầm đó bằng cách nói rõ mọi chuyện với Vân Quỳnh để rất khoát với cô ấy. Như thế là anh đã rất thật tình với em rồi còn gì ?


          Những lời giải thích của Mạnh Kha đã làm cho Ngọc Nga nguôi cơn ghen giận, nhưng cô vẫn ấm ức :


          - Nếu nói như anh thì anh đã dứt khoát hẳn rồi, vậy thì tại sao ông bố của cô ta còn tìm đến ba em để gây chuyện ?


          Mạnh Kha lắc đầu chán nản :


          - Anh cũng không nghĩ là ông ta lại làm như thế, bởi vì gia đình em đâu có dính dáng gì đến chuyện này. Nhưng vì chính ông ta làm như thế, lại càng chứng minh cho em thấy là anh đã hoàn toàn dứt khoát với cô ta. Chỉ vì họ còn tiếc nuối nên mới không chịu im lặng mà thôi.


          Ngọc Nga trề môi :


          - Anh làm như anh có giá lắm vậy ! Họ phải tiếc anh cơ à ?


          Mạnh Kha cười cười :


          - Chỉ với em thì anh mới không có giá mà thôi ! Chứ còn đối với gia đình đó thì anh thực sự là quý hiếm đó. Em không thấy là họ đang rất cần có một người con rể để lo chuyện công ty à. Mà với một công ty xây dựng thì một kiến trúc sư xây dựng như anh sẽ làm được những gì, em cũng biết rồi đó !


          Ngọc Nga đã bị Mạnh Kha thuyết phục hoàn toàn. Cô nhìn anh với ánh mắt đã dịu hẳn đi. Nhưng cô vẫn ấm ức :


          - Nhưng mà em làm sao biết được anh có thật lòng với em hay không ?


          Mạnh Kha biết là Ngọc Nga đã dịu xuống, và mọi nỗi nghi ngờ đã được xóa sạch, nhưng anh vẫn không tỏ ra mừng rỡ :


          - Mọi điều anh làm đã không đủ chứng minh với em về tình cảm anh hay sao ? Vậy thì anh sẽ không biện minh cho mình nữa, tùy em suy nghĩ và quyết định thôi.


          Ngọc Nga nhìn Mạnh Kha hờn dỗi :


          - Anh nói như vậy đó hả ? Nếu như em nói là em muốn chia tay với anh thì anh tính sao ?


          Mạnh Kha cười buồn :


          - Thì anh cũng đành phải chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ ? Khi mà em đã không tin anh rồi thì anh cũng chẳng biết mình phải làm gì nữa ?


          Ngọc Nga la lên :


          - Ai nói là em không tinanh bao giờ đâu ?


          - Thì đó, em vẫn cứ ấm ức vì chuyện cũ của anh, như thế tức là em không tin anh chứ còn gì nữa ?


          - Là em nói như thế thôi, chứ có phải như vậy là không tin anh đâu. Chẳng lẽ chuyện sảy ra như thế, mà anh lại bảo em phải im lặng hay sao ?


          Mạnh Kha lại choàng tay qua vai Ngọc Nga. Lần này, cô không hất anh ra nữa, mà ngồi im để anh kéo mình vào lòng. Mạnh Kha biết là mọi chuyện đã qua, anh mừng thầm trong lòng. Anh thủ thỉ với Ngọc Nga :


          - Anh biết là em sẽ buồn, nên anh dấu không cho em biết. Nhưng dù anh có cố gắng thu xếp đến đâu thì cuối cùng rồi em cũng biết. Thật là ý trời ! Nhưng cũng may là ba và em thông cảm cho anh, nên giờ này anh mới còn em như thế này, Ngọc Nga à, anh cảm ơn em !


          Ngọc Nga cong môi :


          - Em không cần anh cảm ơn. Mà em chỉ cần từ nay về sau anh đối sử tốt với em là được rồi. Nhất là anh không được giấu em điều gì nữa đó !


          Mạnh Kha âu yếm :


          - Nhất định là anh sẽ nói với em hết mọi điều, không dám giấu em một chuyện gì dù là chuyện gì dù là chuyện nhỏ.


          - Anh nói thì phải giữ lời đó, mai mốt mà lại chui ra thêm một cô gái nào nữa thì anh biết tay em.


          Mạnh Kha cười thật tươi :


          - Làm gì có cô gái nào nữa, chỉ có mỗi cô Ngọc Nga này thôi.


          Nép sát vào Mạnh Kha và ngước lên nhìn anh, Ngọc Nga khép nhẹ hai hàng mi cong và không nói gì nữa. Nhưng cử chỉ của cô đã làm cho Mạnh Kha hiểu là cô muốn gì. Anh khẽ khàng cúi xuống. Và cả hai như quên đi những chuyện gì vừa qua để chìm đắm vào những nụ hôn ngọt ngào.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2008 11:18:46 bởi CTT >
          #20
            CTT 18.07.2008 11:26:06 (permalink)
            Phần 21

            Vừa bước vào phòng khách, Toàn đã nhìn thấy ông bà Quang đang ngồi rầu rĩ bên nhau. Anh lên tiếng :


            - Chào hai bác !


            Ông bà Quang vội đứng lên, họ cùng cất tiếng chào trả lại Toàn :


            - Chào bác sĩ ! Mời bác sĩ ngồi chơi.


            - Cảm ơn hai bác !


            Toàn ngồi xuống chiếc ghế ông Quang vừa chỉ, anh nói với hai ông bà :


            - Hai bác cứ coi cháu như Thắng vậy, đừng gọi cháu là bác sĩ nữa, cháu ngại lắm.


            - Nhưng cậu là bác sĩ mà . . .


            Bà Quang ngập ngừng, nhưng ông Quang đã gật đầu :


            - Cháu đã nói vậy thì bác không khách sáo đâu. Bác cũng muốn chúng ta than thiết hơn nữa.


            Toàn đưa mắt nhìn quanh :


            - Vân Quỳnh đi đâu rồi ạ ?


            Nghe nhắc đến con gái, bà Quang lại buồn bã :


            - Nào em nó có đi đâu, nó cứ nằm mãi trên phòng đấy thôi.


            Toàn nhíu mày :


            - Sao lại như thế ạ ? Cứ ở mãi trong phòng thế thì làm sao mà em khỏe được, nhất là tinh thần sẽ trở lên bạc nhược đó. Sao hai bác không khuyên cô ấy ?


            Ông Quang rầu rĩ :


            - Bác cũng biết thế nên cũng đã nói với nó rất nhiều. Nhưng đứa con gái này thật cứng đầu, có nói thế nòa cũng không nghe.


            Bà Quang thở dài đánh sượt một cái :


            - Thật tôi cũng không biết phải tính sao bây giò. Cứ như thế này thì cũng mòn mỏi đến chết mất thôi.


            Toàn đứng lên, anh hỏi ông bà Quang :


            - Cháu có thể thăm Vân Quỳnh một chút không, thưa hai bác ?


            Ông bà Quang cũng đứng lên :


            - Chúng tôi còn mừng không hết, chứ sao lại không được ?


            - Vậy cháu xin phép hai bác.


            - Cậu cứ lên đó tự nhiên.


            Toàn đi thẳng lên phòng của Vân Quỳnh. Anh không còn lạ gì đường lối trong nhà này , vì thời gian Vân Quỳnh mới xuất viện, anh đã tới chăm sóc cho cô hằng ngày, một phần theo yêu cầu của ông bà Quang, phần khác vì một lý do thầm kín của anh.


            Gõ nhẹ lên cánh cửa phòng đang đóng kín, Toàn chờ đợi. Phải đến một phút sau, với hai lần gõ cửa, Toàn mới nghe tiếng nói yếu ớt từ trong vọng ra:


            - Mẹ vào đi !


            Biết là Vân Quỳnh nhầm anh với bà Quang, nhưng Toàn vẫn không đính chính. Anh xoay nhẹ hai quả nắm và mở cửa bước vào. Trong nhất thời anh không nhìn rõ mọi vật trong căn phòng đóng kín cửa, rèm cửa thì che khuất hết mọi tia sáng từ bên ngoài muốn lọt vào qua lớp kính trong suốt. Trong phòng im lặng tuyệt đối, nếu như người nào không biết cứ tưởng là không có ai.


            Chiếc máy lạnh ở góc phòng cứ đề đều tỏa ra những hơi gió mát khiến căn phòng cảng trở lên lạnh lẽo hơn. Toàn nheo mắt nhìn kĩ, anh đã nhìn thấy bóng Vân Quỳnh nằm thật yên giữa gối mềm trắng toát.


            Toàn đưa mắt tìm công tác và khi đã thấy, anh với tay bật đèn . Ánh sáng trắng của ngọn đèn neon tỏa ra chói chang trong phòng khiến Vân Quỳnh nhắm nghiền hai mắt lại Rồi cô quay vào phía trong, lấy chiếc gối úp lên mặt như để tránh luồng ánh sáng đó.


            Toàn đã nhìn rõ Vân Quỳnh. Anh sót xa khi nhìn thấy cô gầy ruộc người đi, nằm lọt giữa những chiếc gối trắng vây bọc lấy người cô. Một linh cảm thật lạ chợt hiện lên trong đầu tâm linh Toàn khiến anh đột nhiên sợ hãi. Anh lắc mạnh đầu như không dám nghĩ thêm, và một cách cương quyết, Toàn đi thẳng lại bên giường.


            Ngồi xuống mép giường, Toàn kéo mạnh mép chăn. Không nghĩ là Toàn đang hiện diện trong phòng mình, lại càng không nghĩ là anh sẽ làm điều đó. Vì thế cô sững người lại, và Toàn nhận rõ được cái giật mình kinh ngạc của cô.


            Vân Quỳnh khó chịu mở mắt ra, và cô ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên lời khi nhận ra người đang ngồi bên cạnh mình là Toàn chứ không phải là mẹ cô như cô đã nghĩ. Cô nhìn Toàn trân trối và lặng thinh khi anh nhẹ nhàng lên tiếng :


            - Vân Quỳnh à ! Em phải đậy thôi chứ không thể cứ nằm mãi như thế này được.


            Vân Quỳnh nhắm mắt lại. Cô biết là mình không thể làm nũng Toàn như làm nũng với mẹ, và cô lắc đầu :


            - Anh mặc kệ em.


            Và Toàn cũng lắc đầu :


            - Anh không thể mặc kệ em được, em phải dậy và đi ra ngoài như mọi người.


            Nước mắt Vân Quỳnh đã bắt đầu chảy :


            - Em không thể, anh Toàn ạ !


            Toàn cương quyết :


            - Không có cái gì là không thể hết, trừ khi em không muốn mà thôi. Nhưng anh nghĩ là em sẽ không hèn yếu đến như thế. Vì vậy mà em phải dậy đi thôi.


            Vân Quỳnh thút thít :


            - Phải rồi, là em không muốn.


            Toàn gật đầu :


            - Em được quyền làm những gì mà em muốn, và những điều em không muốn thì không ai có thể ép buộc em được. Nhưng nếu như thế thì em chỉ biết nghĩ cho mình thôi, mà không nghĩ gì đến những người xung quanh mình. Như thế là ích kỷ đó, em biết không ?


            Vân Quỳnh chống tay ngồi dạy, cô nức nở :


            - Em không có, em không bao giờ ích kỷ . . .


            Toàn giúp Vân Quỳnh ngồi thẳng lên, anh chu đáo kê chiếc gối sau lưng cô. Anh chậm rãi nói :


            - Anh biết, em biết là một cô gái biết nghĩ đến người khác chứ không phải sống một cách ích kỷ, nhưng em có biết là bây giờ em đang vô tính sống trong những điều đó hay không ?


            Vân Quỳnh lau nước mắt, cô nhìn Toàn với ánh mắt ngạc nhiên :


            - Anh nói vậy nghĩ là sao ?


            Toàn mừng thầm trong lòng, Vân Quỳnh đã chịu nói chuyện, có nghĩa là anh sẽ có cơ hội để đưa cô ra khỏi cái không khí trầm cảm này. Anh chậm rãi :


            - Em biết không ? Trong khi em nằm đây với nỗi buồn của mình thì ở dưới nhà, cha mẹ em cũng đang đau buồn chẳng kém gì em đâu. MÀ điều đó thì anh chắc là em không muốn đâu phải không ? Vì khi em giam mình ở trong phòng riêng của mình thì khi đó, anh biết là em chỉ muốn một mình ôm chọn nỗi đau, chứ không muốn làm phiền ai hết, phải không ? Nhưng em không thể nào biết được, cũng chính vì điều đó mà cha mẹ em đã rất đau buồn. Vì có người làm cha làm mẹ nào mà lại muốn con gái mình buồn rầu đâu. Vì vậy mà em phải quên hết những buồn đau của mình, để tìm lại cho mìnhnhững tháng ngày êm ả như trước đây. Khi đó thì ba mẹ em mới yên tâm được chứ.


            - Nhưng mà em không thể nào quên được, anh Toàn à. Cứ nghĩ đến việc anh Kha đã quên em và hạnh phúc bên người con gái đó thì em lại thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa . . .


            Toàn cắt ngang lời Vân Quỳnh :


            - Sao lại không có ý nghĩa ? Cuộc sống của chúng ta sẽ vô cùng phong phú, nếu như chúng ta biết cách sống. Bởi vì đâu phải trong cuộc đời của em chỉ có mỗi mình thằng Kha là tất cả đâu ? Em còn rất nhiều điều ở phía trước. Công việc nè, cha mẹ nè, bạn bè nè . . . ai ai cũng quan tâm đến em, tại sao em lại cứ mãi ôm nỗi đau một mình ?


            - Em không muốn mọi người thương hại em đâu . . .


            Toàn lắc đầu :


            - Không ai thương hại em hết mà là sự cảm thông. Vì trong cuộc sống không phải là tất cả đều mang lại cho ta hạnh phúc ngọt ngào. Có những khi chúng ta gặp phải những điều đau buồn hoặc nặng nề hơn nữa là sự bất hạnh. Khi đó thì chúng ta rất cần sự cảm thông và chia sẻ của mọi người xung quanh mình. Em cũng thế thôi.


            Vân Quỳnh cúi mặt :


            - Nhưng em không biết mình phải làm gì bây giờ. Nỗi đau cảu em quá lớn khiến em như hụt hẫng trong tất cả mọi điều . . .


            Toàn nắm bàn tay Vân Quỳnh đang hờ hững để trên chiếc gối cô ôm trong lòng. Anh tha thiết :


            - Em không biết làm gì vì em đang hụt hẫng, nhưng anh thì biết. Vì vậy, anh sẽ giúp em. Nào, anh xuống nhà đợi em. Anh cho em mười phút thôi, em phải sửa soạn thật nhanh để ra ngoài với anh.


            Vân Quỳnh như bị lôi cuốn bởi sự mạnh mẽ của Toàn. Cô không còn dáng vẻ bạc nhược như lúc nãy nữa, mà đã có vẻ tỉnh táo hơn. Cô hỏi Toàn :


            - Ra ngoài để làm gì hở anh ?


            Toàn khoa tay một vòng :


            - Thì mình đi ngắm cảnh, hít thở khí trời . . . thiếu gì chuyện cho mình thưởng thức. Thôi, không nói cà kê với em nữa. Thay quần áo nhanh lên, anh xuống nhà đợi em đó nha.


            Nói vừa dứt câu, Toàn đứng lên và đi ra ngoài ngay, như không để cho Vân Quỳnh kịp phản ứng.


            Toàn vừa bước xuống dưới nhà, vợ chồng ông Quang đã đón anh ngay chân cầu thang với thái độ bồn chồn. Bà Quang hỏi ngay :


            - Nó sao rồi hở cháu ?


            Toàn cười thật tươi :


            - Vân Quỳnh không sao đâu, hai bác cứ yên tâm. Cô ấy đang sửa soạn để đi ra ngoài với cháu.


            Bà Quang chắp hai tay lại với nhau :


            - Tạ ơn Thượng đế, con gái tôi đã bình tâm lại rồi.


            Cả ba người cùng ngồi xuống bộ salon, ông Quang nắm tay toàn lắc mạnh :


            - Thật là cảm ơn cháu quá, không có cháu chúng tôi thật là không biết tính sao nữa.


            Toàn tươi cười :


            - Thật ra Vân Quỳnh cũng không đến nỗi nào, chỉ tại không có người vực cô ấy dậy mà thôi. Cháu đã biết rồi thì sẽ giúp hai bác để làm cô ấy vui, mỗi buổi chiều cháu sẽ đến đây sau giờ tan sở để cùng chuyện trò hoặc thỉnh thoảng đưa cô ấy ra ngoài như hôm nay.. Cháu mong là hai bác cho phép.


            Bà Quang vồn vã :


            - Chúng tôi cảm ơn cháu không hết, chứ có gì là cho phép hay không, cậu cố gắng giúp chúng tôi là chúng tôi mang ơn cậu lắm rồi.


            Toàn lắc đầu :


            - Bác đùng nói như thế, cháu không dám nhận đâu. Dẫu sao thì cháu với Thắng có khác gì là an hem đâu. Vả lại, cháu rất quý Vân Quỳnh . . .


            Toàn vừa nói tới đó thì Vân Quỳnh đi xuống. Anh vội ngưng hẳn câu nói của mình và đưa mắt nhìn cô. Vân Quỳnh ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Toàn, nói nhỏ :


            - Em đã xong rồi đây, anh Toàn ạ !


            Toàn không vội trả lời, anh lặng im ngắm nhìn Vân Quỳnh. Cô hãy còn xanh xao lắm, nhưng trên mặt đã có chút linh hoạt chứ không còn hoàn toàn mang dáng vẻ thất thần như lúc nãy nữa. Toàn thấy lòng mình nhói lên một cái khi nhìn Vân Quỳnh gầy đi rất nhiều. Nhưng cô trông càng thanh nhã, thanh thoát hơn trong bộ quần áo màu trắng với những lớp vải nhẹ như tơ.


            Toàn đứng lên, anh nói nhanh như để trấn áp một dòng cảm xúc mới lạ đang tràn ngập tim anh :


            - Chúng mình đi, Vân Quỳnh. Cháu xin phép hai bác để đưa Vân Quỳnh ra ngoài cho thoải mái một chút ạ.


            Ông Quang gật đầu :


            - Được rồi, các con đi chơi cho vui. Có cần phải lấy x echo Quỳnh đi để không gió máy không howqr cháu Toàn ?


            Toàn lắc đầu :


            - Không cần đâu bác ạ. Cháu đưa Quỳnh đi xe gắn máy cho thoải mái.


            Toàn đã đưa Vân Quỳnh ra ngoài, ông bà Quang nhìn nhau với hai đôi mắt long lanh lệ mừng. Thế là con gái họ đã vượt qua được nỗi đau rồi đó.
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2008 11:32:57 bởi CTT >
            #21
              CTT 18.07.2008 11:35:36 (permalink)
              Phần 22

              Tựa lưng vào lan can của du thuyền, Vân Quỳnh thích thú ngắm cảnh vật rực rỡ trên dòng sông tối đen. Dù cho chiếc lan can bằng sắt cấn vào làm lưng cô hơi đau, nhưng Vân Quỳnh không chú ý đến điều đó mà cứ mải mê ngắm nhìn ánh đè đủ màu sắc trên các bảng hiệu và trên các tòa nhà cao ốc cứ nhấp nháy chớp tắt như một rừng sao dày đặc. Gió đêm mát rượi mơn man làn da làm cho Vân Quỳnh có một cảm giác dễ chịu, mái tóc dài của cô cũng vui vẻ tung bay theo gió và quấn quýt vờn quanh khuôn mặt của Toàn.


              Đứng lặng lẽ bên cạnh Vân Quỳnh, Toàn cũng phóng tầm mắt nhìn thật xa vào dòng song. Anh đứng im để lắng nghe hồn mình đang êm ả, một cảm giác diệu kỳ mà anh chỉ mới có được trong những ngày gần đây.


              Từ hôm kéo được Vân Quỳnh ra khỏi cái thế giới âm u của cô, Toàn đã thường xuyên đi ra ngoài. Và những buổi rong chơi như thế này đã dần dần đưa Vân Quỳnh trở lại với niềm vui, với sự yêu đời ngày trước. Tuy cũng có những lúc cô thờ thẫn như để hồn lạc vào một cõi vô thức nào đó, và Toàn vẫn tôn trọng phút giây riêng tư đó của cô.


              Nhưng Vân Quỳnh tuy trông yếu đuối như thế, nhưng lại là một cô gái có cá tính mạnh. Cô đã để hồn mình nhớ về kỷ niệm, nhưng rồi những giây phút yếu lòng đó chỉ là một thoáng vụt qua và cô lại trở về với hiện tại của mình.


              Có được dũng cảm như thế, Vân Quỳnh đã phải cố gắng rất nhiều. Nhưng cạnh sự cố gắng của cô, còn có sự tiếp sức của Toàn, người đã luôn bên cạnh cô từ đó đến nay. Và dần dần, Toàn đã trở lên cần thiết cho Vân Quỳnh từ bao giờ không biết. Những lúc bên anh, cô thấy hồn mình êm ả quá, và khi anh ấy chậm đến, cô thấy một chút gì nhung nhớ đang len lỏi trong từng ý nghĩ của cô.


              Một cái gì đó mềm mại chạm nhẹ vào má khiến Toàn rời khỏi những ý nghĩ của mình, anh nhing sang bên cạnh. Thì ra, Vân Quỳnh đang giơ tay gom gọn những sợi tóc dài của mình. Nắm nhẹ bàn tay Vân Quỳnh, Toàn dịu dàng :


              - Cứ để cho tóc bay, Vân Quỳnh ạ !


              Vân Quỳnh cười e ấp :


              - Em sợ nó cứ quấn vào anh làm anh khó chịu đấy chứ.


              Toàn lắc đầu :


              - Không những không khó chịu mà anh lại còn rất thích đấy chứ.


              Xoay người lại đối diện với Vân Quỳnh, Toàn hỏi :


              - Em thích không hở Quỳnh ?


              Vân Quỳnh ngạc nhiên :


              - Thích gì hở anh ?


              Toàn giơ tay chỉ một vòng thật rộng :


              - Thích khung canhe như thế này, thích không khí thoáng đãng, và nhất là những buổi đi chơi ra ngoài . . .


              Vân Quỳnh gật đầu :


              - thích chứ anh, em rất thích – nghiêng nghiêng mái tóc dài, Vân Quỳnh nhìn Toàn bằng ánh mắt long lanh – em rất ít đi chơi, lại chưa bao giờ đi chơi trên du thuyền như thế này, cho nên hôm nay được đi em rất thích. Cám ơn anh, anh Toàn.


              Toàn chăm chú nhìn Vân Quỳnh :


              - Tại sao em lại cảm ơn anh ?


              - Vì anh đã giúp em rất nhiều, vì anh đã lỗi em ra khỏi những ngày tháng buồn rầu đó. Và nhất là bên anh, em lại có được những ngày vui như thế này.


              Toàn tìm bàn tay Vân Quỳnh, anh ủ ấp bàn tay nhỏ nhắn của cô trong hai bàn tay mạnh mẽ của mình. Giọng anh ấm áp :


              - Anh còn, muốn làm thật nhiều điều nữa, không biết em có chịu nhận hay không ?


              Vân Quỳnh khép nhẹ hai hàng mi cong cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Toàn. Ánh mắt anh như muốn soi rọi tận trong tâm linh cô để tìm kiếm những gì cô không. Nhưng ánh mắt anh đã làm hồn cô có một chút bang khuâng.


              Toàn cũng lặng thinh, anh như không muốn phá đi giây phút hạnh phúc hiếm hoi này. Một thoáng tĩnh lặng chợt làm không khí giữa hai người chìm hẳn xuống. Qua rồi phút sao xuyến, Vân Quỳnh lên tiếng :


              - Bên kia là nơi nào vậy anh Toàn ?


              Toàn nhìn theo hướng tay chỉ của Vân Quỳnh :


              - À ! Bên đó là Thủ Thiêm. Em đã qua đó lần nào chưa hả Quỳnh ?


              Vân Quỳnh lắc đầu :


              - Chưa. Em dở quá phải không anh Toàn ? Chỗ nào cũng không biết hết.


              Toàn cười cười :


              - Vì em là tiểu thư kín cổng cao tường nên chỗ của em là ở khuê môn, chứ có phải là cứ đi lang thang ngoài đường đâu mà em biết.


              Vân Quỳnh liếc Toàn một cái, cô nũng nịu :


              - Anh ngạo em há ! Cái gì mà tiểu thư kín cổng cao tường ? Em cũng ra ngoài đi chơi với bạn chứ, chỉ có điều là em chưa đến đây thôi. Còn anh, anh biết nơi này thì anh cũng thuộc loại người lang thang hay sao ?


              Nhìn Vân Quỳnh cong môi hờn dỗi, Toàn thấy lòng mình ấm lại. Anh say đắm ngắm nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình mà thấy tình yêu càng thêm đầy trong tim mình. Anh âu yếm nói :


              - Anh chỉ true em một tý thôi mà, chứ có dám ngạo em đâu nào. Đừng có nói oan cho anh như thế chứ ! Nào còn thắc mắc fid nữa thì cứ hỏi đi, anh giải đáp luôn một thể.


              Giọng nói của Toàn ấm quá, Vân Quỳnh quên ngay hờn giận. Cô lại tíu tít hỏi :


              - Chiếc du thuyền này sẽ đưa mình tới đâu hở anh ?


              - À ! Nó sẽ đưa mình ra đến Cần Giờ rồi quay trở vào. Mỗi hành trình như thế của nó mất khỏng hai tiếng đồng hồ. Vì thế, cứ tám giờ thì du thuyền bắt đầu khởi hành, đến khoảng mười giờ thì nó sẽ trả mình về chỗ cũ.


              - Anh Toàn có thường chơi ở đây không ?


              Toàn lắc đầu :


              - Anh biết những nơi này lâu rồi, nhưng hầu như anh rất ít đi chơi nên anh chưa tới đây lần nào. Lần này đi cùng với em là lần đầu tiên đấy.


              - Vậy mà trông anh có vẻ rành rẽ quá, làm em cứ tưởng anh Toàn là khách hàng trung thành của họ chứ.


              Toàn búng nhẹ vào chop mũi Vân Quỳnh, cử chỉ của anh thật tự nhiên và thân mật :


              - Lại truê anh nữa phải không ? Em làm anh như là dân chơi thứ thiệt vậy, đâu đâu cũng có anh hay sao ?


              Vân Quỳnh nghiêng đầu cười :


              - Thì em cũng chỉ nói thế thôi, tại vì em thấy nơi này cũng thú vị ghê lắm. Ở ngay trong thành phố là có được một nơi giải trí thoáng đang như thế này thì thật là hay. Ngày nào nghĩ ra kể cũng là giỏi đấy anh nhỉ ?


              Toàn gật đầu :


              - Thời buổi kinh tế thị trường mà, người ta rất nhanh nhậy trong việc kinh doanh, chứ có ai khờ như anh và em đâu. Có cơ hội là họ chụp ngay lấy. Còn anh em mình lại chui vào hai cái nghề đói nhất trong thiên hạ.


              Vân Quỳnh bật cười :


              - Em thấy có nhiều ông bác sĩ cũng giàu ghê lắm chứ. Mai mốt, anh Toàn cũng vậy thôi.


              Toàn lắc đầu, ánh mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn :


              - Khi nào anh cũng chạy theo lợi nhuận như họ kìa. Nhưng mà có lẽ điều đó anh không làm được đâu, Quỳnh ạ!


              Vân Quỳnh gật đầu :


              - Mình cũng không đành lòng khi nhìn thấy bệnh nhân nghèo khó phải đau đớn vì không có tiền lo thuốc thang, phải không anh ? Em cũng nghĩ như anh vậy, chẳng thà mình sống nghèo một tý mà tâm hồn mình thanh thản thì vẫn hơn, phải không anh ?


              - Nhưng mà như vậy thì người ta gọi mình là cù lần đó, Quỳnh có biết không ?


              Toàn mỉm cười, Vân Quỳnh cong môi :


              - Ai muốn gọi gì thì gọi, miễm mình không thẹn với mình là được rồi. Anh quan trọng làm chi cái tiếng người ta nói, vì thiên hạ thì thiếu gì chuyện để người ta nói !


              Toàn nghiêng đầu ngắm Vân Quỳnh, nụ cười ý nhị nở trên môi anh :


              - Không ngờ cô giáo nhỏ của anh cũng ý nhị ghê nhỉ? Anh nghĩ là em chỉ biết nhõng nhẽo thôi chứ !


              Quỳnh lườm Toàn thật dài :


              - Hứ ! Anh làm như em là một con poupee không biết gì hết vậy ! Em cũng có nhận xét của mình chứ bộ, có điều là em không thích tranh luận mà thôi – Hai má Vân Quỳnh chợt hồng lên dưới ánh đèn cao áp mà chiếc tàu vừa chạy qua – Mà anh vừa gọi em là gì vậy ?


              Toàn đăm đắm nhìn Vân Quỳnh :


              - Là “ cô giáo nhỏ của anh ”. Em có chịu để cho anh gọi như thế không ?


              Vân Quỳnh cúi mặt, cô ấp úng :


              - Anh muốn gọi gì thì là quyền của anh, em không biết đâu.


              Toàn nâng mặt Vân Quỳnh lên, anh tha thiết :


              - Vẫn biết là quyền của anh, nhưng anh muốn có sự đồng ý của em thì tiếng gọi đó mới có ý nghĩa chứ.


              Vân Quỳnh khép hai hàng mi lại, cô không nói gì thêm nhưng chỉ nhìn cử chỉ luống cuống của cô, Toàn cũng biết là cô không phản đối. Tình yêu cứ cuồn cuộn dâng lên trong tim và trong óc anh khiến Toàn không kiềm được nữa, anh vòng tay ôm bờ vai nhỏ nhắn của Vân Quỳnh thật chặt. Ép đầu cô vào sát ngực mình, Toàn êm đềm gọi :


              - Quỳnh ơi !


              - Dạ !


              Vân Quỳnh dạ thật ngoan. Toàn bồi hồi hỏi tiếp :


              - Em có chịu làm cô giáo nhỏ của anh không ?


              Vân Quỳnh úp mặt vào ngực Toàn, cô lí nhí :


              - Em .. . không biết . . .


              - Em không biết thì anh biết, để anh nói cho em nghe nhé !


              - Anh nói điều gì ?


              - Anh chỉ muốn nói một điều thôi, đó là . . . anh yêu em !


              Vân Quỳnh sững người trong vòng tay Toàn. Anh cảm nhận thật rõ sự súc động của cô khi toàn thân cô run nhẹ trong tay anh, dù Vân Quỳnh lặng thinh không nói một tiếng nào. Toàn nâng mặt cô lên, anh soi mắt mình trong đôi mắt nhung huyền :


              - Quỳnh ơi ! Em có nhận lời anh không ?


              Vân Quỳnh ấp úng :


              - Em . . . em . . . không sứng đáng với anh đâu.


              Toàn cau mày :


              - Tại sao em lại nói như thế ? Trong tình yêu thì làm gì có chuyện sứng đáng hay không, chỉ có sự cảm thông giữa hai người mà thôi.


              - Nhưng mà em …


              Vân Quỳnh nghẹn ngào không nói được, nước mắt đã dâng ngập bờ mi. Toàn biết là cô đang mặc cảm về chuyện đã qua, nhưng đó đâu phải là chuyện quan trọng. Vì Toàn biết, Vân Quỳnh là một cô gái ngây thơ, và rất đỗi thanh khiết. Mạnh Kha đã làm cho cô sợ tình yêu, và giờ đây cô không dám đối mật với tình yêu của anh vì mặc cảm mà thôi. Nhưng Toàn thấy trái tim mình đã chứa đầy hình bóng của cô, và anh không thể không có cô trong cuộc sống của mình.


              Toàn cúi xuống, anh tha thiết :


              - Quỳnh à, em đừng nghĩ đến những chuyện đã qua. Tất cả hãy coi như một giấc mơ, và chúng ta sẽ bắt đầu lại nghe em !


              Vân Quỳnh ngước lên, cô mở to hai mắt nhìn Toàn :


              - Anh . . . anh . . . không nói dối em chứ ?


              Toàn gật đầu :


              - Anh không hề gian dối với em một chút nào hết. Anh yêu em, và sẽ yêu em đến hết cuộc đời này.


              Vân Quỳnh nhìn sững Toàn, cô như không tin những điều anh vừa nói là sự thậy. Chắc là cô đang nằm mơ đấy thôi ! Nhưng thực tai vẫn là thực tại, Toàn đang đứng trước mặt cô với ánh mắt chờ đợi. Đúng là anh không đùa với cô rồi! Một cảm súc thật lạ tràn ngập trong lòng Vân Quỳnh, hạnh phúc dâng đầy tim Vân Quỳnh làm cô choáng váng.


              Vân Quỳnh níu chặt tay Toàn, cô ngước mắt lên nhìn snh với ánh mắt mênh mông. Toàn ôm chặt cô vào lòng, anh thì thầm :


              - Nhận lời anh nhé, Vân Quỳnh ! Anh yêu em và muốn cưới em làm vợ.


              Vân Quỳnh cũng nói thật nhỏ, dường như cô sợ âm thanh mình thốt ra sẽ làm tan đi những giây phút tuyệt vời này :


              - Anh có thực sự muốn có em bên cạnh trong suốt cuộc đời này hay không ?


              Toàn gật đầu :


              - Anh rất muốn điều đó với tất cả lòng trân thành của mình, Vân Quỳnh ạ. Anh không bao giờ nói dối em đâu, bây giờ và mãi mãi sau này cũng thế.


              Vân Quỳnh bang khuâng :


              - Sao anh lại có thể yêu một con bé vụng về như em được nhỉ ?


              Toàn mỉm cười :


              - Em mà vụng về ? Thế thì anh xin nhận cái vụng về đó làm của riêng cho anh vậy. Nhưng còn em hỏi anh yêu em từ bao giờ ư ? – Toàn trầm ngâm – Biết nói thế nào cho em biết được nhỉ? Vì anh cũng không biết là anh đã yêu em từ lúc nào. Ngay từ khi nhìn thấy em, anh đã quý mến em rồi. Nhưng khi đó thì anh đâu được quyền nói tiếng yêu em, chỉ nghĩ mà mơ ước thôi. Nhưng bây giờ thì anh đã có em trong phần đời còn lại rồi, anh không còn ao ước gì hơn.


              Úp mặt vào ngực Toàn, Vân Quỳnh nói trong nỗi xúc động ngút ngàn :


              - Em hạnh phúc quá, Toàn ạ!


              Lại nâng mặt Vân Quỳnh lên, Toàn khẽ khàng cúi xuống :


              - Anh cũng thế, Vân Quỳnh ! Em chính là hạnh phúc của anh.


              Nhắm nghiền mắt lại, Vân Quỳnh đón nhận nụ hôn tình yêu của Toàn. Anh mê mải hôn cô. Cả hai như quên hết đất trời, quên hết thực tại quanh mình, bởi vì đối với họ, giờ đây không còn gì tồn tại ngoài họ và tình yêu cháy bỏng trong tim .
              #22
                CTT 21.07.2008 13:53:06 (permalink)
                Phần 23

                Vân Quỳnh xoay người một vòng trước tấm gương lớn, cô thầm hài lòng với mình khi ngắm mình trong gương. Một cô gái thật xinh xắn trong chiếc áo đầm màu vàng chanh thật nhẹ. Nhưng dù cho lớp vải có nhẹ đến đâu thì nó cũng rũ xuống thật mềm mại khiến cho lớp áo như một lớp sa mù vây phủ lấy cô.


                Ngắm nhìn thêm một lần nữa, Vân Quỳnh thấy không còn gì để sửa chữa, cô với tay lấy chiếc ví nhỏ và tung tăng xuống lầu. Chắc hẳn là Toàn đang chờ cô dưới nhà, và Vân Quỳnh cũng chắc chắn thêm một điều nữa là anh sẽ bằng lòng với cô tối nay.


                Vân Quỳnh đang chuẩn bị để dự đám cưới của Mạnh Kha đó ! Buổi sáng ! Khi Toàn đến tìm cô, anh đã ngập ngừng mãi mà không nói tròn câu. Vân Quỳnh lấy làm lạ, có khi nào Toàn lại lung túng như thế này bao giờ. Cô đã gợi ý cho anh :


                - Toàn có chuyện gì muốn nói với em hở ?


                Toàn gaic đầu một cử chỉ thật quen thuộc của anh mà Vân Quỳnh đã biết được mỗi khi anh có điều gì khó nói cùng cô :


                - Anh có chuyện này muốn rủ Quỳnh, nhưng không biết em có chịu đi không ?


                Vân Quỳnh ngạc nhiên, chuyện gì mà trông anh có vẻ căng thẳng như thế nhỉ ? Và cô hỏi tới :


                - Chuyện gì thì anh phải nói ra em mới biết được chứ cứ úp úp mở mở như thế thì em chịu thua.


                - Chuyện là vậy . . . hôm nay thằng Kha đãm cưới . . .


                Toàn ngừng lại một chút, anh nhìn Vân Quỳnh như để dò xét thái độ của cô. Thấy cô vẫn thản nhiên như không, anh yên tâm nói tiếp :


                - Hồi rồi, nó tới gặp anh, nó năn nỉ anh đi dự đám cưới của nó. Vì anh và thằng Thắng là bạn thận với nó, chẳng lẽ đám cưới nó mà hai thằng anh không có dự. Vì thế anh thấy khó nghĩ quá . . .


                Vân Quỳnh suy nghĩ một chút rồi nói với Toàn


                - Thì anh cứ đi dự có sao đâu ! Các anh đã từng làm bạn than mà.


                Toàn lại gãi đầu :


                - Biết là như vậy, nhưng thật lòng thì anh không muốn đi dự cho lắm. Anh đã hỏi Thắng rồi, nó cũng phân vân như anh, Vì thật ra, thì hai thằng anh còn giận nó ghê lắm. Thậm chí đã có một lúc bọn anh không them nhìn mặt nó, nhưng mà nó năn nỉ anh ghê quá, nó nói nó sắp đi rồi .


                Biết là Toàn muốn nói đến thời gian vừa qua,và việc Mạnh Kha phản bội mình. Nhưng giờ đây, cô không thấy mình giận hờn gì nữa, vì đã qua rồi chuyện của hôm nào. Nỗi đau đã lắng xuống, thậm chí mỗi khi nhớ đến, cô chỉ thấy đó là một kỷ niệm buồn mà thôi. Giờ đây, cô lại có được tình yêu của Toàn.Và tình yêu của anh đã giúp cô quên lãng đi chuyện của ngày nào. Vậy thì cô còn nhớ tới mà chi ?


                Nghĩ thế, Vân Quỳnh thành thật nói với Toàn :


                - Vậy thì anh lại càng nên đi, em không cản anh đâu. Anh cũng không cần phải nói với em như vậy.


                Toàn lại gãi đầu :


                - Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, vì anh không muốn giấu em một chuyện gì hết, dù cho đó là chuyện thật nhỏ. Vả lại, anh muốn rủ em . . .


                Vân QUỳnh cawtsngang lời Toàn :


                - Anh rủ em đi mua quà mừng hở ?


                Toàn lắc đầu :


                - Chuyện đó không quan trọng, anh đưa tiền mừng là được rồi, nhưng anh muốn rủ em cùng đi dự đám cưới với anh.


                Vân Quỳnh thoảng thốt


                - Cái gì ? Đi đám cưới với anh ư ? Thôi, em không đi đâu !


                Toàn vẫn điềm đạm, hình như anh đã đoán trước được phản ứng của Vân Quỳnh nên anh đã chuẩn bị trước những câu nói để nói với cô :


                - Từ từ đã Quỳnh, em nghe anh nói đây. Không phải anh muốn em đi dự đám cưới vì tôn trọng thằng Kha đâu. MÀ vì anh muốn cho nó thấy nó chẳng là gì để cho em phải đau khổ vì nó hết. Không có nó, em vẫn vui sống được. Và nhất là em đã có được cho mình một tình yêu tuyệt vời hơn tình yêu nó dành cho em rất nhiều.


                Vân Quỳnh nhìn Toàn chăm chú, cô suy nghĩ và biết là Toàn đã vì cô rất nhiều. Cô cũng hiểu ý Toàn khi anh muốn cô cùng anh dự đám cưới của Mạnh Kha. Có lẽ đó cũng là một điều hay khi mà đối diện với cô, chắc hẳn Mạnh Kha sẽ phải hổ thẹn vì những điều anh ta đã làm.


                Vân Quỳnh xét kỹ lòng mình. Chuyện Mạnh Kha đám cưới giờ đây đối với cô chỉ là chuyện của một người xa lạ mà thôi. Vậy thì cô có đi dự đám cưới của anh ta thì cũng chỉ là một buổi tiệc xã giao mà thôi. Nhưng Vân Quỳnh vẫn hỏi lại Toàn :


                - Anh đưa em đến đó mà không ngại à ?


                Toàn ngạc nhiên hỏi lại Vân Quỳnh “:


                - Sao anh lại phải ngại ? Ngại chuyện gì :


                Vân Quỳnh ngập ngừng :


                - Thì chuyện . . em và anh Kha trước kia, nếu có người biết, họ đàm tiếu thì sao ?


                Toàn lại càng ngạc nhiên :


                - Đàm tiếu chuyện gì ? Chẳng lẽ chuyện em chia tay với thằng Kha là sai hay sao ? Tại nó chứ em có lỗi gì đâu. Còn chuyeenjj anh yêu em và có được tình yêu của em là hạnh phuc của anh. Ai nói gì mặc họ chứ - Toàn thấp giọng – Thôi, không bàn cãi nữa nhé. Chiều nay, em sửa soạn cho thật đẹp rồi năm giờ anh đến đón nghe không ?


                Vân Quỳnh ngoan ngoãn gật đầu. Cô không còn thấy e ngại khi đối mặt với Mạnh Kha. Có lẽ tình yêu của Toàn đã tiếp thêm cho cô sức mạnh đó.


                - Con gái ba đẹp quá !


                Mải nghĩ ngợi, Vân Quỳnh đã xuống đến phòng khách bằng những bước chân quen thuộc mà không nhận ra nơi mình đang đứng. Nghe tiếng ông Quang, cô mới giật mình ngước lên nhìn,. Thì ra ba mẹ cô và Toàn đang ngồi nơi phòng khách và ba cô đã lên tiếng khen ngợi cô rồi đó. Nhưng Vân Quỳnh thấy lời khen của ba cô vẫn chưa đủ, cô cần một lời khen từ người khác cơ .


                Vân Quỳnh uyển chuyển tiến đến bên Toàn, cô điệu đàng nghiêng đầu hỏi anh :


                - Em mặc áo này có đẹp không hở anh ? Toàn gật đầu không đáp, Vân Quỳnh nũng nịu :


                - Vậy sao anh không phê bình câu nào hết vậy ? Chỉ gật đầu thôi thì em biết ý anh là sao ?


                Toàn lên tiếng :


                - Anh không nói gì vì trông em hôm nay tuyệt vời quá, anh còn mải chiêm ngỡng em mà. Trông em hôm nay như một cô công chúa đi dự vũ hội vậy đó Quỳnh ạ. Em làm cho anh có một cảm giác anh chỉ là một kẻ tùy tùng của em thôi. Quỳnh ạ.


                Vân Quỳnh hóm hỉnh cười :


                - Vậy thì công chúa Vân Quỳnh sẽ cùng với người tùy tùng đến vũ hội để chọn cho mình một hoàng tử, phải không ?


                Nắm tay Vân Quỳnh, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, Toàn nghiến răng :


                - Anh giết chết bây giờ, chứ ở đó mà đi tìm hoàng tử, bỏ anh ở đây hả ?


                Vân Quỳnh nghiêng đầu :


                - Anh nói, anhlaf tùy tùng của em mà.


                - Là anh nói ví dụ như thế thôi chứ . . .


                Bà Quang can thiệp :


                - Thôi nào, hai đứa có đi thì đi đi kẻo muộn. Cứ ngồi đó mà cãi nhau mãi hay sao ?


                Toàn lắc đầu :


                - Chưa tới giờ mà. Không muộn đâu bác.


                Quay sang Vân Quỳnh, Toàn nói nhỏ :


                - Thấy người ta đám cưới mà anh cũng nôn ghê.


                Vân Quỳnh cũng nói thật nhỏ :


                - Nôn chuyện gì ?


                - Thì chuyện cưới vợ đó. Lại thêm em đẹp suất sắc như thế này, anh lại càng thấy lo.


                - Lo chuyện gì ?


                - Thì lo mất em chứ còn lo chuyện gì nữa. Điệu này, anh phải nói ba mẹ sang bàn bạc với ba mẹ em thật sớm để anh còn rước nàng về dinh cho chắc ăn.


                Vân Quỳnh đỏ mặt, cô hấm hứ nhìn Toàn nhưng không nói gì thêm, vì ông Quang đã lên tiếng :


                - Người ta đám cưới liên mien, còn hai cô cậu thì định chừng nào đây ?


                Vân Quỳnh nũng nịu với cha :


                - Ba ! Đang nói chuyện với người khác sao lại lôi con vào ?


                Ông Quang cười ha hả :


                - Thì nói đến chuyện người ta lại lân la đến chuyện của mình là vậy mà. Nhưng mà chuyện này thì ba hỏi thật đps, hai đứa có tính chuyện gì chưa ?


                Vân Quỳnh chưa kịp nói gì thêm, Toàn đã nhanh nhẹn nói trước :


                - Cháu cũng đang định xin phép hai bác để đưa ba mẹ cháu thưa chuyện với hai bác. Quỳnh cũng đã ra trường rồi, cháu muốn lo chuyện hai đứa để rồi còn xin trương cho Quỳnh đi dạy ạ.


                Bà Quang ngạc nhiên hỏi Toàn :


                - Cháu định cho Quỳnh đi dạy à ?


                Toàn gật đầu :


                - Cháu đã bàn bạc với Quỳnh rồi, chúng cháu còn rảnh rang thì để cho cô ấy đi dạy ít giờ cho vui. Khi nào có con thì sẽ tính lại. Công trình Quỳnh học hành bao nhiêu năm, mà bây giờ không đi dạy thì thật là đáng tiếc.


                Ông Quang tỏ ra hài lòng :


                - Cháu biết nghĩ cho em nó như vậy là rất tốt, hai bác cũng không có lý do gì để phản đối cả. Vậy thì cháu liệu chừng hôm nào thuận tiện thì đưa ông bà bên nhà sang chơi, chỉ cần cháu báo cho chúng tôi biết trước một ngày thôi.


                Bà Quang nhìn đồng hồ rồi nói :


                - Nào hai đứa đi sớm một chút cho thong thả, chuyện đó để rồi bàn bạc sau.


                Toàn đứng lên :


                - Vậy cháu xin phép hai bác, chúng mình đi em.


                Khi Toàn đưa Vân Quỳnh đến nhà hàng thì khách khứa đã đến đông đủ. Mạnh Kha đang cùng Ngọc Nga uống rượu mừng nên không trông thấy hai người bước vào. Toàn cũng không vội vã gì, anh tìm một bàn khuất rồi đưa Vân Quỳnh đến đó.


                Ngồi bên Toàn, Vân Quỳnh nhìn thẳng đến chỗ Mạnh Kha làm lễ mà thấy lòng vẫn còn vương vương một nỗi buồn. Thì ra dù trong tim cô đã có hình bóng của Toàn chiếm ngự, nhưng Vân Quỳnh vẫn dành cho Mạnh Kha một góc nhỏ trong trái tim mình.


                Nhìn thấy Vân Quỳnh lặng lẽ hẳn đi, Toàn dường như cũng cảm nhận thấy tâm tư của cô. Anh không thấy hờn ghen, vì Toàn biết, không thể một sơm một chiều mà Vân Quỳnh có thể xóa hết đi tình yêu ngày nào cô đã dành cho Mạnh Kha. Nhưng anh tin là với tình yêu chân thành của mình, rồi thì trái tim của Vân Quỳnh sẽ dành hết cho anh.


                Đám cưới đột nhiên nhốn nháo ngay cửa vào làm Toàn và Vân Quỳnh chú ý. Hình như có ai đó muốn gây sự thì phải ! Vân Quỳnh nhìn kỹ thì ra có một cô gái nào đó đang la lối ngoài đó. Cô quay sang Toàn :


                - Có chuyện gì kìa anh !


                Toàn cũng đã nhận ra người mới đến, anh lắc đầu và tỏ rõ sự lo lắng cho Mạnh Kha :


                - tại sao cô này lại đến gây sự ở đây vậy kìa ? Chẳng lẽ thằng Kha còn dan díu với cô này hay sao ?


                Vân Quỳnh ngạc nhiên hỏi Toàn :


                - Anh cũng biết cô đó à ? Cô đó là gì của anh Kha vậy ?


                Toàn lung túng :


                - À . . . đó chỉ là một người quen thôi mà . . .


                Ngay khi đó, tiếng la lớn của cô gái đã vang lên khắp phòng, hầu như ai cũng nghe được những điều cô ta nói. Vân Quỳnh hốt hoảng nhìn Toàn :


                - Cái gì vậy anh Toàn ? Tại sao cô ta lại nói có con với anh Kha ? Hai người họ là gì của nhau vậy ?


                Toàn tìm cách giải thích cho Vân Quỳnh :


                - À ! Cô ta là vũ nữ ở một vũ trường lớn. Hình như thằng Kha có dính dáng gì với cô ta đó.


                Vân Quỳnh nghi ngờ nhìn Toàn :


                - Sao anh biết cô ta là vũ nữ ? Anh cũng đi chơi với anh Kha phải không ? Anh cũng quen với cô ta phải không ?


                Toàn vội nắm chặt bàn tay Vân Quỳnh :


                - Anh chỉ đến đó có một lần với thằng Kha và Thắng. Nhưng anh chỉ biết cô ta vì cô tar a với thằng Kha thôi chứ không quen với cô ta . . .


                Cách giải thích ngắc ngứ của Toàn không làm cho Vân Quỳnh hài lòng. Cô gặng lại :


                - Tại sao lại chỉ là biết chứ không quen ? Anh nói rõ ra coi nào ! Hay là anh còn dấu em những điều khác nữa ?


                Biết là không thể trối quanh với Vân Quỳnh, Toàn đành “ Thành thật khai báo ” : :


                - Em đừng nóng, để anh nói cho mà nghe. Chuyện là vầy, hôm anh tốt nghiệp thì Thắng và Kha đòi anh phải khao một chầu. Ăn xong Kha cao hứng đưa anh và Thắng tới chơi ở một vũ trường định uống thêm một hồi nữa. Anh biết cô này vì hôm đó, cô ta tới ngồi với thằng Kha than mật lắm, nếu không nói là rất gần gũi nữa kìa. Anh thấy vậy nên ra về ngay, vì anh không chịu được cách sống như vậy. Anh cam đoan với em là anh không hề có mối quan hệ nào với cô ta đâu, thậm chí nói chuyện cũng không cơ mà.


                Vân Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Toàn, anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô bằng ánh mắt thẳng thắn. Cuối cùng Vân Quỳnh gật đầu :


                - Em tin anh. Nhưng nếu như mà sau này em lại biết được là anh phản bội hay gian dối với em thì anh đừng trách là em cứng lòng đấy nhé !


                Toàn gật đầu lia lịa :


                - Anh không phản bội cũng như không bao giờ gian dối em một điều gì. Em cứ yên tâm.


                Vân Quỳnh lại nói :


                - Chúng mình về đi anh, em không muốn chứng kiến cảnh này đâu anh.


                Vừa nói Vân Quỳnh vừa chỉ vào đám đông đang xúm quanh cửa ra vào. Hình như ở đó không còn là sự đôi co nữa, mà đã là một cuộc xô xát thì phải. Mạnh Kha đã có mặt ở đó và ngay cả Ngọc Nga cũng đang chỉ tay la hét điều gì mà trong sự hỗn độn đó, Toàn không thể nào nghe được.


                Toàn nắm tay Vân Quỳnh kéo cô đứng lên, anh cũng đồng tình với cô :


                - Mình về thôi em, tình hình này thì còn cưới xin gì nữa.


                Vân Quỳnh hỏi lại :


                - Có cần phải nói với anh Kha một tiếng không hở anh ?


                Toàn lắc đầu :


                - Bây giờ còn nói năng gì nữa, nó có tâm trí đâu mà nghe. Để mai mốt nó coi tấm vải ký tên cũng biết là mình có đến dự mà.


                Vân Quỳnh theo Toàn lách người ra ngoài, đi ngang qua đám cưới đang láo nháo, một vài câu nói lọt vào tai cô làm cô bang hoàng.


                Trên đường về, Vân Quỳnh hỏi Toàn :


                - Hồi nãy anh có nghe họ cãi nhau không ? Thật tội cho cô vợ của anh ấy, không biết rồi cô ấy phải làm sao ?


                Toàn gật đầu :


                - Anh không ngờ thằng Kha lại tệ như thế. Nó mới kiếm được chút tiền mà đã sống buông thả như thế. Hồi còn đi học thì nó là thằng nghiêm chỉnh nhất đấy. Có lẽ vì hồi đó nó quá nghèo chăng ?


                - Nhìn cô kia cũng thấy là sắp sanh rồi. Nếu như những lời cô ta nói là thật thì anh Kha đã có quan hệ với cô ấy từ khi còn quen em kìa. Thật là may mắn khi anh Kha thay lòng đổi dạ, em mới thoát khỏi cái cảnh nhục nhã hôm nay. Cứ nghĩ nếu như em là cô vợ của anh Kha thì em thật không biết tính sao !


                Ngỡ là Vân Quỳnh còn vương manh một chút tình với Mạnh Kha, Toàn nhỏ giọng :


                - Em còn nhớ đến những ngày tháng đó à ?


                Vân Quỳnh biết ngay là Toàn đang hiểu lầm mình, cô ngồi xích qua ngả đầu vào vai anh, thủ thỉ :


                - Hết rồi anh ạ, em như người vừa được mở mắt ra để nhìn thấy hết những mặt trái của cuộc đời. Nhờ đó mà em có thể quên hết được những ngày tháng đã qua để mà toàn tâm toàn ý cho cuộc sống sau này. Kể từ hôm nay, em sẽ không còn buồn nữa đâu.


                Toàn siết nhẹ tay Vân Quỳnh. Anh không nói gì thêm, nhưng cô hiểu, từ hôm nay trở đi những áng mây mờ luôn đe dọa hạnh phúc của cô đã tan biến mất.
                #23
                  CTT 21.07.2008 13:55:24 (permalink)
                  Kết





                  - Em đang làm gì đó ?


                  Tiếng Toàn cất lên bên tai cùng với vòng tay ôm choàng phía sau làm Vân Quỳnh giật mình. Cô ngước lên nũng nịu :


                  - Anh làm người ta hết hồn à !


                  Đi vòng ra phía trước, Toàn ngồi xuống bên cạnh Vân Quỳnh trên chiếc băng đá và cười cười trêu cô :


                  - Liệu có cần anh gọi ba hồn chin vía của em về hay không ?


                  Vân Quỳnh dài giọng :


                  - Hứ ! Lại còn trêu em nữa hở ? – Rồi như sực nhớ ra, cô trợn mắt nhìn anh – Tại sao anh lại qua đây giờ này? Bộ không biết là bị cấm hở ?


                  Toàn ngạc nhiên :


                  - Cấm cái gì ?


                  - Thì em … em nghe mẹ nói là theo phong tục buổi tối trước ngày đám cưới, cô dâu chú rể không được gặp nhau. Như thế sẽ không hên đâu.


                  Toàn cười xòa :


                  - Thôi đi cô ơi. Bây giờ là thời đại nào rồi mà cô còn tin dị đoan như thế ? Hiên hay không là do mình nè ! Ngày xưa, các cụ cấm đoán như thế là bởi vì các cụ sợ rằng trai gái yêu nhau sẽ không giữ gìn cho nhau được khi nghĩ là chỉ ngày mai thôi là họ sẽ thuộc về nhau. Như thế mới là không nên đó, chứ còn tụi mình thì có gì đâu mà em phải ngại – Toàn nháy mắt với Vân Quỳnh một cái, anh thầm thì – Hay là em sợ tụi mình cũng như thế ?


                  - Á ! Anh nói bậy bạ quá chừng !


                  Vân Quỳnh ré lên, cô đấm túi bụi vào ngực vào tay Toàn khiến anh vừa cười vừa đỡ. Một lúc sau, Toàn giữ chặt hai bàn tay Vân Quỳnh lại, anh nghiêm chỉnh nói :


                  - Thôi, không giỡn nữa, để anh nói chuyện này cho nghe. Nghe giọng nói của Toàn, Vân Quỳnh biết là anh có chuyện muốn nói. Cô ngồi ngay lại và nhìn anh chờ đợi. Toàn thong thả nói :


                  - Hồi trưa, Mạnh Kha có ghé anh.


                  Vân Quỳnh thản nhiên :


                  - Anmh và anh ấy là bạn bè mà, gặp nhau thì có gì là lạ ?


                  - Có đấy. Kha nói với anh là không dự đám cưới của tụi mình được. Nó chỉ gửi quà mừng thôi. Có lẽ nó cũng cảm thấy xấu hổ với em và mọi người đấy.


                  Vân Quỳnh nhẹ nhàng :


                  - Có gì đâu mà xấu hổ, không phải duyên phải nợ thì thôi, mỗi người có một cuộc sống riêng của mình mà. Mà chẳng phải là anh ấy đã đi du học rồi hay sao ?


                  Toàn lắc đầu :


                  - Kế hoạch ấy bị hủy bỏ rồi, chẳng là bố vợ nó cho rằng ngay ở đây mà nó còn có cuộc sống bê tha như vậy. Qua tới bên đó rồi, không có ai kiềm giữ nó thì nó còn tệ bạc với con gái ông ấy đến đâu. Vì vậy, ông ấy không lo cho hai vợ chồng đi nữa, mà bắt nó vào làm việc trong ngân hàng của ông ấy luôn.


                  Vân Quỳnh kêu lên :


                  - Anh Kha là kiến trúc sư, biết gì về ngân hàng mà làm ?


                  - Vậy mới nói ! Nó bây giờ chỉ là anh thư ký không hơn không kém. Nó cũng buồn lắm nhưng không biết làm sao. Vì khi nó ra ngoài tìm việc thì thế lực của ông bố vợ nó làm không ai dám nhận nó cả, tuy họ đều biết là nó có tài.


                  Nghe Toàn nhắc đến Kha, Vân Quỳnh lại nhớ lại chuyện hôm đám cưới của Kha. Cô thắc mắc :


                  - Không biết hôm cưới, anh Kha giải quyết cách nào với cô gái đến quậy phá ấy nhỉ ?


                  Toàn bật cười :


                  - Thằng Kha mà làm được gì ? Hôm đó đích thân ông bố vợ của nó phải đứng ra thương lượng để cho đám cưới được tiến hành vì cô này cứ đề quyết là cái bào thai mà cô ta đang mang là của nó nên bắt thằng Kha phải chịu trách nhiệm. Nghe đâu cuối cùng thi cô ta cũng phải chịu vậy thôi khi mà ông Phan chi cho cô ta một số tiền khá lớn. Nhưng mà mới chỉ tạm thời thế thôi, chứ khi nào sinh xong thằng Kha lại phải chu cấp tiếp :


                  Vân Quỳnh kêu lên :


                  - Vậy thì tại sao cô vợ anh ta chịu ? Tự nhiên mỗi tháng phải mất một số tiền cho người khác, có phải là oan uổng cho cô ấy không ? Thế mà cha cô ấy chấp nhận anh Kha, chắc là cô ấy yêu anh Kha ghê lắm.


                  Toàn cười chẹ :


                  - Chuyện đó thì anh không biết, nhưng có một điều chắc chắn là cô vợ thằng Kha cũng lỡ mang bầu trước rồi. Không lấy nó thì lại để con mình không cha à. Vì thế mà cô ta đành phải ngậm đắng nuốt cay cho êm chuyện.


                  - Vậy gia đình còn gì là hạnh phúc nữa ?


                  - Đúng thế, Thằng Kha vừa mới than với anh khi nãy là cô vợ của nó bây giờ khó chịu kinh khủng. Cô ta đày đọa nó tới nơi tới chốn, mà vì biết lỗi của mình, nó không dám hé môi. Gia đình của nó bây giờ chỉ là một địa ngục đối với nó mà thôi. Nhưng tất cả đề do nó tạo ra, nên nó đành phải gánh chịu chứ không biết kêu ai được.


                  Vân Quỳnh trầm ngâm :


                  - Thế mới biết là chỉ vì một phút thiếu suy nghĩ mà hỏng cả cuộc đời. Anh Kha vì tính toán quá mà bây giờ không ra gì cả.


                  - Cũng chính vi thế mà Kha nó đang tìm cách để thoát ra. Hồi nãy, nó có nhờ anh một việc . . .


                  Toàn buông lửng câu nói Vân Quỳnh hỏi tới :


                  - Việc gì ? Anh có giúp không ?


                  - Để anh nói cho em biết yêu cầu của Kha, rồi em nói coi là anh có nên giúp nó không nhé ? Nó nhờ anh xin với ba cho nó chở về công ty để tiếp tục làm việc như xưa. Bởi vì chỉ có ba không có quan hệ với ông bố vợ của nó nên mới giúp được cho nó thôi.


                  Vân Quỳnh kêu lên :


                  - Anh ấy không còn biết gì đến sỹ diện nữa hay sao ? Anh ấy đã làm ra bao nhiêu chuyện như thế mà bây giờ lại dám nhờ anh chuyện đó. Thế anh có nhận lời không ?


                  Toàn lắc đầu :


                  - Anh nói là không bao giờ anh dính dáng đến chuyện làm ăn của ba. Vì thế, anh không thể giúp cho Kha được.


                  Vân Quỳnh tán thành ngay ý kiến của Toàn :


                  - Anh nói vậy là phải. Vì em biết dù anh có nói với ba thì ba cũng không nhận đâu. Mất công ba giận luôn anh nữa đó.


                  - Anh biết điều gì nên làm chứ. Mà thôi, bỏ chuyện của Kha đi, nói chuyện của mình kìa.


                  - Chuyện của mình thì có gì đâu để nói ?


                  Toàn nheo mắt nhìn Vân Quỳnh :


                  - Em nói gì lạ vậy ? Tại sao lại không có gì để nói ? Thiếu gì chuyện ?


                  - Chuyện gì ?


                  - Toàn choàng tay qua vai Vân Quỳnh, anh đột ngột cúi xuống :


                  - Chuyện này nè !


                  Bất ngờ, Vân Quỳnh không tránh được bờ môi đam mê của Toàn, và dường như cô cũng không có ý tránh né. Vì hai tay của Vân Quỳnh đã âu yếm choàng qua cổ Toàn để đón nhận những yêu thương anh đang gửi cho cô.


                  Thật lâu, toàn mới ngẩn lên. Anh nhìn cô ngập tràn say đắm :


                  - Anh yêu em, Vân Quỳnh ! Cứ nghĩ đến ngày mai em sẽ thuộc về anh vĩnh viễn thì anh lại mong cho thời gian trôi qua thật nhanh.


                  Vân Quỳnh cười thật ngọt :


                  - Thời gian có chạy chậm đến đâu chăng nữa thì cũng chẳng còn bao lâu nữa mà anh, anh nôn nóng làm gì ?


                  Toàn cười nhẹ :


                  - Phải ha ! Có chờ đợi mong ngóng thì khi đó hạnh phúc mới tăng thêm phải không ? – Vòng tay Toàn chợt siết chặt Vân Quỳnh – Dù có thế nào chăng nữa thì anh cũng mong thời gian trôi qua thật mau, em có biết không ?


                  Vân Quỳnh không trả lời, bởi vì chẳng phải trong lòng cô cũng đang mong như anh đó sao. Hạnh phúc đã đến với vô, và Vân Quỳnh tin rằng suốt cuộc đời này, hạnh phúc của cô sẽ luôn luôn tràn đầy. Vì cô biết, Toàn yêu cô biết bao . . .


                  Tháng 8 năm 2001
                  Hoàng Kim
                   
                  Nguồn:quanvan.net
                  Sưu tầm: Chân trời tím


                  Đã mang vào thư viện, Cảm ơn Tím
                  và chúc Tím luôn vui

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.10.2008 04:50:12 bởi Ct.Ly >
                  #24
                    Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 24 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9