Bản sửa hoàn chỉnh: TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết
nguyen duc long 04.07.2008 22:21:18 (permalink)
Sau bao lần đăng bài không được hoàn chỉnh và qua nhận xét của các bạn trong 4rum mình xin được đăng lại từ đầu. Bây giờ các bạn xem trong topic này nhé, các topic kia coi như vứt bỏ. Sorry and thanks much....!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2008 03:11:53 bởi nguyen duc long >
#1
    nguyen duc long 05.07.2008 00:35:45 (permalink)
                                                             Hồi 1
                                               Số phận đáng thương!

            Từ khi triều Lý suy yếu thì Chiêm Thành quật cường, tổ chức được quân đội mạnh, lăm le không những đòi lại những đất trước mà còn chực dòm ngó các châu Hoan, Diễn của Đại Việt. Người Chiêm lại thường dùng những chiến thuyền nhỏ sang cướp của cải của nhân dân tại các vùng duyên hải.
            Khi Trần Thái Tông lên ngôi, sai sứ sang dụ hòa, Chiêm Thành có tiến cống, lễ đơn bạc, nhưng lại công nhiên sai sứ sang Đại Việt xin lại đất cũ.
            Công nguyên năm 1252, Thái Tông muốn ra uy trước nên hạ lệnh cho Khâm Thiên vương Trần Nhật Hiệu giữ kinh thành để đích thân đem quân đi đánh. Khi đến gần biên giới Chiêm - Việt thì vô số mũi tên từ mọi phía phóng tới, tất cả đã lường trước nên loạt tiễn bị khống chế nhanh chóng, tất cả binh sĩ cùng giơ khiên ra đỡ, các binh sĩ sau cùng giơ ra đỡ những mũi tên phía sau, các binh sĩ ở giữa thì giơ thẳng khiên lên trời, các binh sĩ ở hai bên bao bọc lấy các binh sĩ ở trong, trong khi cùng lúc Thái Tông, Lê Tần, Hà Bổng và Quốc Tuấn vận múa binh khí quanh người nhanh như gió chém gãy hết những mũi tên còn lại.
            -Giết, giết, giết…
    Cùng với những tiếng hét là vô số quân Chiêm từ mọi phía xông tới tấn công, các binh sĩ Đại Việt cũng lập tức vừa xông lên vừa hét lớn:
            -Huynh đệ xông lên, trả thù cho những người dân vô tội.
    Một số binh sĩ vừa đập những tấm khiên về phía những thanh đao kiếm chúng chém tới thì những người khác liền vung vũ khí chém ngang, dọc và đâm thẳng vào người khi chúng bị đẩy ra, những tên khác cũng liền chém đao tới tấn công; ở phía ngược lại hai bên cùng lao tới tấn công; những binh sĩ cưỡi ngựa của hai bên vừa vung đao kiếm chém những người ở dưới liền lao vào nhau vung đao tấn công; những binh sĩ ở vùng duyên hải do bị mất người thân nên chiến đấu rất dũng mãnh - chỉ tấn công mà không phòng ngự, một số người còn chồm lên những tên cưỡi ngựa, hai tay ôm chặt lấy người quật chúng ngã xuống đất rồi cầm dao găm đang cắn ngang đâm thẳng xuống, nhưng cũng ngay lập tức bị những tên khác chém chết ngay, những tên này liền bị Lê Tần và Hà Bổng chém ngang người, cùng thời gian, Thái Tông và Quốc Tuấn giao đấu quyết liệt với hai tên tướng, sau vài chiêu hai tên đều bị chém trúng vai. Hai tên liền hạ lệnh sau khi phóng ám khí ra:
            -Rút lui, mau rút lui…
    Và liền quay ngựa bỏ chạy khi hai người bắt gọn, còn hai người lập tức phóng trả lại chúng, hai tên liền quay đao ra sau lưng đỡ, trong khi cùng lúc các binh sĩ liền đuổi theo, bốn người liền nói:
            -Tất cả đứng lại.
    Một số người nói:
            -Quan Gia, chúng ta đang thắng thế mà?
    Thái Tông cau mày:
            -Phải thận trọng vì có thể phía trước có cạm bẫy. Chúng ta mất bao nhiêu người?
    Các binh sĩ cau mày nói:
            -Dạ, 10 người!
            -Gom họ lại rồi hỏa táng!
            -Còn xác địch thì sao ạ?
    Bốn người cùng nói:
            -Khi chết thì ai cũng như ai, thiêu luôn một thể!
    Tất cả vừa nhìn hai đống lửa thiêu xác binh sĩ hai bên với đôi mắt ngấn lệ vừa buộc một dải lụa trắng quanh đầu. Bốn người lên ngựa, cùng lúc một số binh sĩ khác lên ngựa của bọn chúng, rồi tất cả lên đường với ý chí còn mạnh mẽ hơn trước. Lê Tần nói:
            -Quan Gia, thần đi tiền trạm.
    Rồi phi nhanh về phía trước, Thái Tông liền nói:
            -Quốc Tuấn, khanh đi giúp khanh ấy đi!
    Quốc Tuấn nói ngay:
            -Nhưng Thái Sư lệnh thần phải luôn ở cạnh Quan Gia!
    Ông cũng nói ngay:
            -Được rồi, ta có thể tự bảo vệ mình mà!
    Quốc Tuấn chắp tay nói:
            -Tuân lệnh!
    Dứt lời, Quốc Tuấn liền phóng ngựa rất nhanh đi, khi đến nơi thì thấy con ngựa Lê Tần cưỡi bị chết bởi những mũi tên và những thanh tre nhọn đâm xuyên qua, xung quanh là rất nhiều mũi tên cùng những thanh tre bị chém gãy, còn Lê Tần thì đang vung đại đao quét vòng một đường, lập tức xuất đao quang nhanh như điện chém tan nát bốn giàn tre sắc nhọn bay tới, đồng thời tung chưởng thẳng lên đánh tan giàn tre phía trên ập xuống, vừa tiếp đất đã cho hai ngón tay vào miệng mà huýt một tiếng sáo dài, mọi người liền hiểu ý, phi nước đại đến, cùng lúc Quốc Tuấn phi tới hỏi:
            -Huynh không sao chứ?!
    Lê Tần vừa lắc đầu thì mọi người tới. Thái Tông hỏi ngay:
            -Hai khanh không sao chứ?
    Cùng lúc một con ngựa chạy đến, Lê Tần vừa nhảy lên ngựa vừa nói cùng Quốc Tuấn:
            -Thần không sao! Quan Gia, phía trước còn rất nhiều cạm bẫy nên sẽ bất lợi, nguy hiểm nếu tất cả cùng tiến tới, vì thế cứ để chúng thần đi phá bẫy mở đường cho mọi người.
    Thái Tông và Hà Bổng nói ngay:
            -Nếu vừa có cạm bẫy vừa có phục binh thì sao?
    Hai người vừa phi nhanh đi vừa nói:
            -Càng hay, chúng thần sẽ phá luôn một thể.
    Thấy hai người tự tin như vậy, tinh thần của mọi người cũng phấn chấn hẳn lên nhưng không hề mất cảnh giác.
             Liên tiếp những ngày sau đó, hai người với lòng dũng cảm, tài trí và võ công tuyệt đỉnh của mình đã lần lượt phá tan vô số cạm bẫy nguy hiểm một cách nhanh chóng và cùng mọi người đánh lùi cả phục binh và đạo quân Chiêm tới tấn công. Sau những trận thua tan tác, vua Chiêm quyết định rút toàn bộ binh lực về cố thủ phòng tuyến cuối cùng:
                                                                    Thành Hoá Châu.
    Đại quân Việt vừa đến trước thành 50 bước thì quá nửa quân Chiêm đều nể sợ, nhất là khi nhìn bốn người kỵ mã và đứng hiên ngang với dáng vẻ rất oai phong trước đại quân. Còn vị tướng giữ thành thì lại cau mày nghĩ:
            -Hiên ngang, oai phong, hào khí ngút trời nhưng cũng rất ôn hòa!
    Rồi chắp tay nhìn bốn người, hành động này khiến tất cả rất bất ngờ, ngạc nhiên? Bốn người sau một thoáng chau mày liền chắp tay đáp lễ! Vị tướng ra lệnh:
            -Mở cổng thành rồi thả ngựa của ta ra.
    Tất cả vô cùng kinh ngạc:
            -Ngài điên à???
    Vị tướng cau mày nói:
            -Biết rõ là không thể nhưng vẫn liều mạng cố thủ mới là điên. Nếu biết sớm muộn cũng thất thủ chi bằng đánh cược một phen. Các tướng sĩ, trước giờ ta đã quyết định sai lầm lần nào chưa?
    Khi tất cả trả lời: Chưa hề. - Thì lại hỏi lớn: Tất cả có tin tưởng ta ở lần cuối này không?!
    Tất cả đồng thanh:
            -Chúng thuộc hạ mãi tin tưởng tướng quân!
    Trong lúc vị tướng mỉm cười thì toàn bộ quân Việt cau mày khó hiểu? Và rồi lập tức từ khó hiểu chuyển sang ngạc nhiên khi thấy cổng thành mở ra rồi một con ngựa chạy ra, còn chưa hết ngạc nhiên thì vị tướng đã nhảy xoay vòng người xuống với tốc độ vừa phải rồi dang hai chân ra để ngồi xuống lưng ngựa, mặc dù vị tướng không mang vũ khí nhưng tất cả vẫn cẩn thận thủ thế nghênh chiến, vị tướng nói ngay:
            -Tôi ra thành không phải để đánh nhau.
    Thái Tông hỏi ngay:
            -Vậy là ý gì?
    Vị tướng cũng nói ngay:
            -Tất cả đều biết ngài là hoàng đế nhân từ, điều đó cũng đã được chứng minh khi đại quân quý quốc liên tiếp thắng lợi nhưng không hề cướp bóc, giết hại người vô tội! Nhưng nếu chúng ta mà đánh tiếp thì hai bên sẽ thương vong rất nhiều, đến lúc ấy người khổ nhất đâu phải là chúng ta - những người tử chiến sa trường, mà là những người thân của các tử sĩ, những người mất chồng, mất cha, mất con ấy mới phải sống trong đau khổ đến suốt đời!! 
    Đến đây, vị tướng cau mắt nói lớn:
            -Đó mới là nỗi thống khổ khủng khiếp nhất!
    Gương mặt binh sĩ hai bên trầm buồn hẳn xuống, còn Thái Tông thì nói ngay:
            -Ta cũng không muốn dấy động can qua nên đã sai sứ sang dụ hoà để hai nước mãi mãi sống trong hoà bình, nhưng quân vương của các ngươi không những công nhiên xin lại những đất tiên vương Chiêm Thành dâng cho Đại Việt ta để chuộc tội mà còn dòm ngó các châu, huyện của Đại Việt và còn đem quân sang cướp phá nhân dân ta nữa! Việc xin lại đất ta có thể bỏ qua nhưng hai việc còn lại thì không thể chấp nhận được.
    Tất cả binh sĩ Đại Việt liền đồng thanh với giọng rất lớn:
            -Nên hãy trách quân vương của các người.
    Thái Tông giơ tay lên, khi tất cả ngừng nói thì cau mày nói tiếp: 
            -Vì thế ta phải tỏ rõ chủ quyền, nếu không ông ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu, lúc ấy hậu quả của chiến tranh sẽ khủng khiếp hơn nhiều!
    Vị tướng nói ngay:
            -Ngài phát động một cuộc tiểu can qua, chấp nhận những mất mát, hi sinh trước mắt để ngăn chặn đau khổ khủng khiếp về sau do đại chiến tranh tất yếu xảy ra gây nên, hay lắm! Đại vương của chúng tôi cũng có một ý có thể vừa không làm mất hoà khí vừa tránh được thương vong, không biết ngài có thuận nghe không!?
    Trong khi quân Việt xôn xao bàn tán thì toàn bộ quân Chiêm đã hiểu ra và cau mày nhìn vị tướng nghĩ thầm:
            -Tướng quân, ngài thật vĩ đại, cao thượng!!
    Càng nghĩ tất cả càng cảm phục và tự hào! Thái Tông nói ngay:
            -Ta chấp nhận, chỉ có điều nếu đã nghĩ ra cách hay như vậy thì sao phải rút toàn bộ binh lực về cố thủ?
    Vị tướng nói ngay:
            -Đại vương mới nghĩ ra cách này vào đêm qua.
    Bốn người cùng khẽ cười mỉm. Thái Tông hỏi:
            -Cách đó như thế nào?
    Vị tướng giơ tay về phía ba người:
            -Tôi sẽ lần lượt đấu với ba vị tướng quân, cứ cách ba ngày sẽ đấu một trận, bên nào thắng hai trận thì thắng chung cuộc. Nếu tôi may mắn thắng thì các vị phải lập tức rút quân về nước, còn nếu các vị thắng thì chúng tôi sẽ mở cổng thành để các vị vào. Và tôi hi vọng dù bên nào thắng thì từ nay hai nước mãi mãi sống trong hoà bình! Thế nào, các vị có ý kiến gì không?
    Thái Tông nói ngay:
            -Cách này không được, vì dù lần lượt nhưng một đấu ba thì quá bất công! Ta không đồng ý!
    Vị tướng cũng nói ngay:
            -Trong những ngày qua các vị đã đánh bại toàn bộ tướng quân của chúng tôi nên chẳng còn ai dám đấu với các vị nữa, mà có đấu đi nữa thì cũng thua thôi.
    Quốc Tuấn lên tiếng:
            -Nếu vậy thì tôi có cách này: Huynh đấu với bất cứ ai thì hai người kia cũng phải lánh mặt, binh sĩ hai bên cũng không được đến xem để đề phòng lỡ miệng nói ra tình tiết trận đấu, đương nhiên ai đấu với huynh xong cũng phải ở trong hành quán, và để khách quan hơn nữa, Quan Gia và Chiêm vương sẽ đến theo dõi trận đấu để ngăn những điều không hay có thể xảy ra.
    Tần tiếp lời:
            -Và thời gian không phải ba ngày một trận mà khi nào huynh hồi phục hoàn toàn thể lực mới đấu tiếp.
    Rồi hai người hỏi lớn:
            -Tất cả có ý kiến gì không?
    Binh sĩ trên thành, dưới thành đều trả lời bằng tràng vỗ tay tán đồng và nụ cười trên môi! Thấy vậy, năm người đều khẽ mỉm cười! Vị tướng chắp tay chào, Thái Tông mỉm cười gật đầu, ba người mỉm cười chắp tay chào lại, cùng lúc binh sĩ hai bên cũng mỉm cười chắp tay chào nhau! Còn vị tướng lập tức vừa quay ngựa phi vào thành vừa nói:
            -Sau năm ngày chúng ta sẽ quyết đấu. Các huynh cứ ở lại doanh trại!
    Bốn người liền hiểu ý rồi cùng nói:

            -Được, chúng ta sẽ quyết đấu tại đây?
    Vị tướng giơ nắm đấm lên biểu thị đồng ý. Cùng với lúc cánh cổng được đóng lại, Thái Tông vừa quay ngựa lại vừa nói:
            -Rút quân và dựng trại cách cổng thành 10 dặm.
    Tất cả liền rút đi nhanh như lúc đến
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.08.2008 01:47:11 bởi nguyen duc long >
    #2
      nguyen duc long 05.07.2008 23:40:03 (permalink)

                                                               Năm ngày sau.
              Khi vị tướng và vua Chiêm cưỡi ngựa từ trong thành ra thì cùng lúc Thái Tông và Hà Bổng cưỡi ngựa từ xa đến. Vừa thấy Thái Tông, vua Chiêm vội cùng vị tướng xuống ngựa hành lễ và định nói thì Thái Tông đã nói:
              -Biết sai thì sửa là được!
      Vua Chiêm cúi đầu nói:
              -Tạ ơn hoàng thượng!
      Trong lúc vua Chiêm nói, Thái Tông vừa xuống ngựa vừa nói:
              -Được rồi, bắt đầu đi!
      Dứt lời, ông liền vỗ mông cho nó chạy đi, rồi phóng lên lối đi của tường thành, vua Chiêm cũng phóng theo, khi gần đến nơi liền bật lên, xoay thân lại hạ xuống đứng gần Thái Tông. Cùng lúc vị tướng và Hà Bổng cưỡi ngựa về hai bên rồi quay lại chắp tay chào và cùng phi tới, đồng thời chém đao kiếm tới nhưng chưa chạm nhau thì hai người đã chém ngược lên, cả hai cùng ngả ra sau tránh và lập tức quay ngựa lại phi tới rồi cùng chém tới, một tiếng choang vang lên, lập tức một tia lửa toé ra, hai người lại quay lại và cùng phi chậm tới rồi cùng chém tới, nhưng chưa chạm nhau thì một người đã chém ngược kiếm lên, người kia chém ngang đao tới, vị tướng liền ngả ra sau tránh, Hà Bổng vừa nhảy lên tránh đao phong vừa chém kiếm xuống rất nhanh, kiếm quang loé ánh sáng trắng, vị tướng cũng rất nhanh vung đao chém lên, kình lực phát ra rất mạnh đẩy Hà Bổng bay lên ngược về sau, còn con ngựa thì hí lên đau đớn vì bị gãy cả bốn chân do bị ép lún xuống, cùng lúc vị tướng liền lộn người về phía sau thì Hà Bổng cũng đã tiếp đất. Hà Bổng hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên:
              -Sao huynh không được ra chiến trường?
      Rồi phóng tới. Vị tướng vừa phóng tới vừa nói:
              -Vì sở trường của tôi là giữ thành, vì giữ thành là nhiệm vụ vinh hạnh mà đại vương giao phó, và vì tôi không muốn giết người.          
      Khi nói đến đoạn cuối, hai người cùng tấn công, vị tướng chém ngang đao tới, Hà Bổng chém thẳng kiếm tới, khi vừa chạm nhau, cả hai gần như cùng biến chiêu, Hà Bổng vừa vung tay trái chém ngang xuống dưới, đồng thời chém chéo lên vừa hỏi:
              -Thế lúc quân địch công thành thì sao?
      Nhưng khi kiếm và tay chuyển động thì vị tướng đã ở bên tay phải Hà Bổng, đồng thời chân và đao đã đá và chém tới. 
              -Lúc ấy thì tôi buộc phải giết người.
      Thái Tông vừa nhìn Hà Bổng bật nhảy lộn vòng người về bên phải vừa cau mày nói:
              -Ngươi nghe rõ rồi chứ? Binh sĩ cũng từ dân, đế vương cũng từ dân, bất cứ một đế vương, triều đại, quốc gia nào trên đời này cũng phải lấy dân làm gốc, không thì sớm muộn cũng diệt vong, bởi quan bức thì dân phản.
      Ở dưới, Hà Bổng còn chưa chạm đất đã phải đặt lòng chưởng vào thân kiếm để thu kiếm về đỡ đao đâm phóng tới, rồi cùng với lúc Hà Bổng liền vỗ vào thân kiếm để đẩy bật đao ra, còn vị tướng thì hơi chấn động, thì vua Chiêm cúi đầu nói:
              -Hoàng thượng dạy chí phải, thần đã sai rồi!
      Hà Bổng liền chớp cơ hội rất nhanh, quay người nhanh như gió chém vòng kiếm liên hoàn tới, thân người quay như gụ, xung quanh những tia kiếm quang sắc bén bắn ra tua tủa với tốc độ cực nhanh, con ngựa của Hà Bổng vội phi rất nhanh đi với vẻ vô cùng hốt hoảng, nhưng khi vị tướng vận múa đao quanh người mật khít liên hoàn đỡ nhanh như gió, lập tức vô số đao ảnh, kiếm quang đấu nhau dữ dội rồi tán xạ ra xung quanh, con ngựa liền bị phân ra làm nhiều mảnh, con ngựa bị gãy chân cũng chịu chung số phận, tường thành bị cắt, đâm thủng nhiều chỗ, còn hai nguời trên tường thành vừa né vừa tung quyền, chưởng gạt đỡ, còn vị tướng tuy đỡ được hết nhưng vẫn bị ép xuống liên tục, vị tướng liền vận lực vung đao chém chéo ngược lên, đồng thời hét lớn:
                                                               Hàn phong lãnh nguyệt.
      Lập tức xuất vô số đao ảnh hình bán nguyệt và những luồng hàn phong thấu xương. Cùng lúc Hà Bổng cũng vừa vận toàn lực vung kiếm chém bổ xuống vừa hét:
                                                               Bách liên thi khai.
      Vô số kiếm quang hồng sắc như trăm đoá sen hồng thi nhau nở rộ giữa đầm sen lạnh giá toả bắn ra. Khi đấu nhau không phát ra tiếng động nhưng lại tạo ra sương mù, từ trong sương mù vô số tia đao ảnh, kiếm quang hình ánh trăng và cánh hoa tán xạ ra như sao xẹt, lần này tường thành bị cắt ra thành nhiều mảng, còn hai người thì phóng thẳng lên cao, khi hai người vừa tiếp đất thì Hà Bổng và vị tướng từ từ hiện ra khi sương mù dần tan, tình trạng hai người hoàn toàn giống nhau: bộ giáp bị chém nát, vài vết xước trên người, toàn thân bốc ra làn sương lạnh.
              Thấy Thái Tông nhìn hai người vận công đẩy dư khí với vẻ rất lo lắng thì vua Chiêm rất ngạc nhiên? Và khi hai người vận công xong, vua Chiêm và Thái Tông cùng hỏi hai câu khác nhau:
              -Hai người không sao chứ?!
              -Ai thắng vậy?        
      Trong khi hai người nhìn vua Chiêm với vẻ ngạc nhiên thì vị tướng chắp tay trả lời với vẻ hơi buồn:
              -Bẩm, bất phân thắng bại!
      Hà Bổng chắp tay nói ngay:
              -Không, huynh thắng rồi!
      Vua Chiêm và vị tướng ngạc nhiên, Hà Bổng nói ngay:
              -Tuy tình trạng như nhau nhưng tôi không thể thắng khi ở thế thượng phong, còn huynh tuy ở thế hạ phong, liên tiếp phải vận múa đao phòng ngự nhưng vẫn có thể xuất một chiêu lợi hại như vậy khiến trận đấu bất phân thắng bại thì thật đáng nể nên tôi nhận thua mà tâm phục khẩu phục!
      Trong lúc Thái Tông mỉm cười bước tới vỗ vai Hà Bổng, Hà Bổng cũng đáp lại bằng một nụ cười, thì vị tướng nhìn hai người với ánh mắt ngưỡng mộ! Còn vua Chiêm thì mừng ra mặt, lập tức vỗ vai vị tướng cười nói:
              -Khanh giỏi lắm, ta sẽ trọng thưởng!
      Đúng lúc này, con ngựa của Thái Tông chạy tới sau khi nghe tiếng huýt sáo, hai người cùng lên ngựa, trong khi Thái Tông mỉm cười thì Hà Bổng chắp tay chào, vua Chiêm và vị tướng vội chắp tay hơi cúi đầu chào lại, và khi hai người liền quất ngựa phóng đi thì vị tướng chắp tay  nói:
              -Thần vô công không dám nhận.
      Vua Chiêm xua đi nói:
              -Dù không chính thức nhưng đây vẫn là chiến thắng đầu tiên của quân ta, vì thế ta nhất định phải mở tiệc.
      Rồi quay người bước nhanh đi, vị tướng vừa bước theo vừa khẽ lắc lắc đầu.
               Tối hôm ấy, trong khi Lê Tần và Quốc Tuấn luyện võ bằng cách giao đấu thì quân Chiêm đang uống mừng chiến thắng. Sau khi uống vài ly cho có, vị tướng chắp tay nói:
              -Đại vương, thần xin cáo lui!
              -Khanh mới uống vài ly thôi mà?
      Vị tướng cau mày nói ngay:
              -Thần còn phải đấu hai trận nữa, hai đối thủ sắp tới lợi hại hơn rất nhiều, vì thế thần phải tranh thủ thời gian luyện càng nhiều càng tốt!
      Nói xong liền cúi đầu chào, đi giật lùi vài bước, rồi quay người bước đi nói:
              -Mọi người đừng uống nhiều quá!
      Mọi người vừa bước theo, vị tướng đã nói:
              -Chúng tôi một đấu một mà.
      Rồi bước nhanh đi, một thiếu niên xấu xí liền bước nhanh theo, còn mọi người liền nói:
              -Vậy chúng tôi lần lượt đấu với ngài.
      Vị tướng cười nói: 
              -Được rồi, khi nào cần ta sẽ bảo Ca Khắc đi gọi!
      Vua Chiêm cau mày khó chịu khi tất cả chỉ quan tâm và nhất nhất nghe theo lời vị tướng. Trong khi thiếu niên hỏi:
              -Cha, đối thủ sắp tới lợi hại vậy sao?
      Vị tướng vừa gật đầu, thiếu niên liền hỏi tiếp:
              -Liệu cha có thắng được không?
      Vị tướng cau mày nói:
              -Rất khó!
      Vừa nói vị tướng vừa phóng ra khoảng sân lớn để luyện. Thiếu niên vừa xem vừa hỏi:
              -Hai trận sắp tới cha cho con đi xem được không?
      Vị tướng cau mày nói:
              -Lúc giao đấu đao kiếm khí bắn ra mọi phía nên rất nguy hiểm nếu con đến đó!
      Thiếu niên vừa ngáp vừa nói:
              -Con đi ngủ trước đây!
      Rồi bước đi ngay, vị tướng vừa luyện vừa nhìn thiếu niên với ánh mắt hơi nghi ngờ nhưng rồi gạt đi ngay.
                                                               Năm ngày sau.
              Từ trên đỉnh tháp cao nhất, thiếu niên ngồi theo dõi trận chiến với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng! Trong tháp, vua Chiêm vừa xem với Thái Tông vừa nghĩ thầm:
              -Cố lên, chỉ cần thắng một trận nữa thôi.
      Ở dưới, vị tướng liên tục bị Lê Tần bức lui, đao chiêu của Lê Tần vừa nặng ngàn cân vừa vô cùng biến hoá, khi chém ngang tới từ phải sang, vị tướng vừa đỡ, Lê Tần liền chém chéo lên, vị tướng xoay người sang trái đối thủ, đồng thời chém chéo tới, tuy phản công rất nhanh nhưng vẫn bị Lê Tần vung chưởng đánh áp đao xuống, rồi vung chưởng cực nhanh đánh ngược lên trúng vai đối thủ, vị tướng vừa bị đẩy ra thì Lê Tần đã chém ngang tới, đao phong rất nhanh, đao quang sáng quắc, thế đao như vuốt mãnh hổ tát tới, vị tướng liền cầm đao bằng hai tay, vận nhu lực âm hàn chém xuống... Vua Chiêm và thiếu niên vừa nở nụ cười đắc chí đã phải thất vọng tức thì khi song đao vừa chạm nhau thì đao của Lê Tần liền bị luồng nhu lực âm hàn quái dị chặn lại, luồng nhu lực còn lập tức truyền thẳng qua đao lên rất nhanh khiến song thủ Lê Tần đông cứng, vị tướng liền trở đao chém tới rất nhanh, Lê Tần vừa xoay chân để nghiêng ngả người về bên tay trái, đồng thời vận hoả nhiệt lực phá âm hàn, tức khắc song thủ trở lại bình thường rồi lập tức thu đao về đỡ đao chém xuống, đồng thời vung tay trái chém xuống chân vừa nói với vẻ rất vui:
              -Ta chưa gặp tướng địch nào lợi hại như huynh!
      Vị tướng cười nói: 
              -Huynh cũng là địch thủ đao hữu duy nhất của ta!
      Trong lúc nói vị tướng nhún chân lộn người về sau. Lê Tần vừa tung chân bật người lên vừa cười lớn:
              -Vậy thì thật vinh hạnh!
      Vua Chiêm rất ngạc nhiên khi thấy hai ngưòi tuy xuất toàn bộ chiêu mạnh nhất ra: đao quang, đao ảnh, đao khí hình ánh trăng rằm và hình bán nguyệt cùng hình bầy mãnh hổ tán xạ, tung hoành tứ phía, đấu nhau quyết liệt cùng vô số âm thanh kim khí giao nhau vang lên... nhưng không hề có sát khí, thậm chí còn cười vang khi vừa phóng lên, bay xuống vừa chém đao các kiểu tấn công nữa. Trong lúc thiếu niên cau mày nhìn hai người vừa bay từ dưới lên theo hình xoắn ốc như hai luồng gió vừa phóng đao liên hoàn tấn công thì Thái Tông nhìn Lê Tần nghĩ thầm:
              -Cuối cùng thì khanh cũng tìm được địch thủ, đao hữu tri kỷ rồi, xin chúc mừng!
      Rồi cau mày nhìn vị tướng chém thẳng đao xuống, đao quang sáng rực, thế đao nhanh như tia chớp, Lê Tần liền chém ngược đao lên, tức khắc phóng ra vô số đao ảnh màu xanh lục, đường đao nhanh khủng khiếp, vị tướng lập tức chuyển từ cương lực sang nhu lực rất nhanh, song đao vừa chạm nhau liền phát ra ánh sáng chói loà, những tiếng choang choang, keng keng vang lên liên tiếp cùng kình lực rất mạnh và vô cùng quái dị, trong khi thân người Lê Tần liền bị bức lún xuống với tốc độ khá nhanh thì vị tướng cũng lập tức bị hất thẳng lên không trung, vị tướng liền vận hết nội lực và cau mắt nói lớn:
              -Lê huynh, trận này không thể hoà được, vì thế chúng ta hãy quyết phân thắng bại trong một chiêu cuối cùng này đi!
              -Rất sảng khoái, mau xuất chiêu!
      Vừa nói Lê Tần vừa hành đao thủ thế. Vị tướng vừa vung đao chém thẳng xuống vừa hét lớn:
                                                               Bách ảnh nguyệt đao.
      Lập tức xuất toả hàng trăm ảnh nguyệt đao khí đan xen dày đặc không một khe hở chụp thẳng xuống đầu Lê Tần và phong toả hết mọi đường lui, đao phong nhanh khủng khiếp, không gian như bị đao kình mạnh như thiên lôi giáng búa chém rách toạc ra.
                                                               Mãnh hổ phá vây.
      Ba người trên tháp cau mắt nín thở nhìn Lê Tần vừa hét lớn vừa xuất chiêu, Lê Tần như một con mãnh hổ vung đao phóng thẳng lên, thanh đao như chân hổ, lưỡi đao như trảo hổ sắc nhọn đâm thẳng lên nhanh như ánh sáng, một tiếng choang vang lên, lập tức màn đao khí bị đâm thủng một khoảng vừa đủ để xông thẳng qua, cùng lúc những luồng đao khí còn lại phá tan mặt đất, còn hai người liền chém về phía nhau, nhưng vì đã mất quá nửa công lực vào chiêu vừa rồi, Lê Tần lại ở thế thượng phong nên khi hai đao vừa chạm nhau, một tiếng keng vang lên, vị tướng liền bị đẩy bắn xuống rất nhanh, Lê Tần vội phóng xuống với tốc độ nhanh như ánh chớp.
              -Tránh xa cha ta ra.
      Vừa hét thiếu niên vừa tung một lúc hai chiêu, một chém thẳng xuống, lập tức đao quang vạch xuống đất trước mặt vị tướng năm bước, một chém ngang tới, Lê Tần vừa đưa đao ra đỡ liền bị rung nhẹ, khi tất cả còn đang kinh ngạc thì thiếu niên đã tiếp đất, cau mày lo lắng hỏi ngay:
              -Cha không sao chứ!?
      Vị tướng cau mày hỏi:
              -Ai cho con đến đây?
      Cùng với lúc vị tướng hỏi, hai người trên tháp cùng phi thân xuống, còn thiếu niên trả lời ngay:
              -Con lo cho cha nên mới tới!
      Rồi quay sang Lê Tần nói:
              -Ông đã thắng còn cố tình đuổi theo truy sát...
      Chưa dứt lời thì vị tướng đã quát:
              -Không được vô lễ!
      Thiếu niên nói ngay:
              -Cha! Tất cả đều thấy rõ ràng mà.
      Quá giận dữ, vị tướng đã vung tay lên, một tiếng bốp vang lên khiến tất cả bất ngờ, còn thiếu niên từ từ ngước đầu nhìn vị tướng với đôi mắt đỏ hoe, ấm ức... thì liền bắt gặp đôi mắt vị tướng hơi nhíu lại, thiếu niên liền vừa chạy vào thành vừa quệt máu ở khoé miệng! Lê Tần liền nói:
              -Những đứa trẻ bị cha mẹ đánh lần đầu rất ấm ức, tủi thân, huynh mau đi xem nó thế nào đi!
      Vị tướng nói ngay:
              -Không được, nếu đi tìm nó ngay thì nó sẽ tưởng nó nói hỗn là đúng, tôi đánh nó là sai!
      Lê Tần cũng nói ngay:
              -Nhưng nó cũng là vì lo cho huynh nên mới như vậy!
      Đúng lúc này một binh sĩ Việt cưỡi ngựa, đồng thời dắt theo hai con ngựa tới, cùng lúc ở phía trong thành một binh sĩ Chiêm cũng làm như vậy, đồng thời gọi lớn: 
              -Đại vương, vương phi lại phát bệnh rồi.
      Vừa nghe vậy, vua Chiêm và vị tướng liền chắp tay cúi đầu chào rồi lập tức phóng băng qua đống gạch thành bị đao khí đánh sập, rồi nhảy lên ngựa phóng nhanh đi. Còn Thái Tông thì vội lên ngựa khi thấy Lê Tần mỉm cười nhìn mình rồi vừa phi nhanh đi vừa nói:
              -Mau về báo tin chiến thắng cho mọi người biết!
      Lê Tần vừa lên ngựa vừa cau mày nghĩ:
              -Thôi, chờ dịp khác vậy!
      Binh sĩ ngạc nhiên hỏi:
              -Sao tướng quân không vui?!
      Cả hai cùng phi nhanh đi. Lê Tần cười nói:
              -À, ta đang nghĩ về trận cuối.
      Binh sĩ mỉm cười nói ngay:
              -Ngài khỏi lo đi, Trần tướng quân chắc chắn sẽ thắng!
              -Dựa vào đâu mà ngươi khẳng định như vậy?
              -Vì Trần tướng quân giỏi hơn tướng quân!
      Lê Tần tròn mắt cười nói:
              -Ô cái thằng này, nói vậy mà không sợ ta giận à!?
      Binh sĩ cười nói:
              -Sợ gì chứ, ngài đâu phải là người hẹp hòi, đố kỵ, huống hồ tuy chúng ta là quân - thần, tướng sĩ nhưng đều coi nhau như huynh đệ một nhà mà!
      Lê Tần cười lớn:
              -Nói rất hay! Đúng vậy, chúng ta là huynh đệ một nhà, đã là sinh tử huynh đệ thì không câu nệ tiểu tiết!
      Binh sĩ cười tinh quái:
              -Ngài nói cũng rất hay, chỉ có điều hơi ngược một chút!
      Dứt lời liền phóng nhanh hơn, đồng thời cười lớn, Lê Tần vừa đuổi theo vừa chỉ tay nói:
              -Thằng này láo quá, đứng lại cho ta.
      Trong khi cùng lúc, Thái Tông cau mày nghĩ:
              -Khanh nói đúng, nhưng mà ta không thể tha thứ cho chính mình được!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2008 20:19:04 bởi nguyen duc long >
      #3
        nguyen duc long 06.07.2008 00:01:09 (permalink)
        ...Đêm ngày thứ tám, vị tướng đang luyện võ thì thiếu niên bước tới cúi đầu nói:
                -Cha, con xin lỗi cha vì đã không nghe lời cha! Nhưng cha cũng phải nhận lỗi vì đã đánh con!
        Vị tướng vẫn luyện trong lúc hỏi:
                -Vậy trước tiên hãy cho ta biết tại sao bây giờ con mới xin lỗi?
        Thiếu niên cau mắt:
                -Đây là lần đầu tiên cha đánh con, mà lại là vì người ngoài nên con ức lắm, nhưng việc giận cha mà không nói không rằng càng khiến con khó chịu hơn, con không muốn giận cha thêm nữa! - Đến đây, thiếu niên ngập ngừng: Vì người ngoài mà cha con giận nhau thì không đáng và ngốc nghếch nữa, phải không cha?!
        Vị tướng khựng lại vì kinh ngạc khi nghe những lời này, thiếu niên liền nhíu mày hỏi:
                -Cha làm sao vậy?
        Vị tướng bước tới chỗ thiếu niên, rồi ngồi xuống, vừa mỉm cười vừa vỗ vỗ bên cạnh, khi thiếu niên vừa cười vừa ngồi xuống thì vị tướng hỏi:
                -Có biết tại sao ta đánh con không?
        Thiếu niên hơi cúi đầu nói:
                -Vì con không nghe lời và hỗn láo!
        Vị tướng khoác vai thiếu niên:
                -Lê bá bá phóng xuống không phải để giết cha mà là lo cho cha, đó là điều tiếp theo!
        Thiếu niên ngạc nhiên:
                -Hai người ở hai nước đối địch nhau mà?
        Vị tướng cười tươi:
                -Vì trong lúc giao đấu chúng ta đã phát sinh tình cảm rất khó tả, tình cảm này phải lớn lên con mới hiểu được! Tóm lại Lê bá bá là một người rất, rất tốt, tất cả mọi người trong đại quân Việt cũng vậy!
        Thiếu niên hỏi ngay:
                -Vậy tại sao họ lại sang đánh nước ta?
        Sau một thoáng bối rối, vị tướng nói:
                -Từ khi họ đến nước ta và liên tiếp đánh thắng nhưng họ không hề cướp phá, lạm sát người vô tội! Khi giao chiến với quân ta rồi, lần nào họ cũng thiêu xác những tử sĩ của cả hai bên; những binh sĩ của ta bị bắt làm tù binh họ đối xử cũng rất tốt, khi người thân của những binh sĩ đó gào khóc trong lúc ra chiến trường tìm thì họ liền thả những binh sĩ đó về nhà ngay!!
        Thiếu niên cau mày nói:
                -Họ tốt vậy sao?! - Rồi quay sang nói: Cha vẫn chưa trả lời con?!
        Cùng lúc ấy, từ phía phải doanh trại Việt đằng xa một màn khói sương mù bay tới với tốc độ rất nhanh, tất cả binh sĩ liền bị nháy mắt liên tiếp, đồng thời lắc lắc đầu liên tục, thân người lảo đảo rồi từ từ quỵ xuống bất tỉnh, lập tức bốn người cùng lao ra hỏi:
                -Xảy ra chuyện gì?
        Ở phía xa, vừa thấy toàn bộ binh sĩ gục xuống, bốn người thì vội ngồi xuống vận công, hơn trăm tên áo đen tay lăm lăm vũ khí ào ào xông tới...
        Sau khi nghe xong câu trả lời, thiếu niên khẽ gật đầu nhìn vị tướng cau mày hỏi:
                -Con hiểu rồi! Vậy còn lí do cuối?
        Vị tướng liền kéo thiếu niên vào mình mà không nói gì, thiếu niên liền hiểu ý, lập tức vòng tay ôm chặt vị tướng mỉm cười:
                -Cha, con không đến xem nữa đâu, cha yên tâm đi!
        Hai người cùng ôm nhau và cười tươi!
                -Một... hai... ba...
        Vừa thầm đếm đến ba cũng là lúc bọn chúng đến đúng cự ly, tất cả liền đột ngột đứng lên, trong lúc những binh sĩ phía trước liền phóng phi tiêu về phía chúng, thì những binh sĩ phía sau siết nẫy nỏ lại, lập tức hàng trăm mũi tên phóng tới, trong lúc hai tên dẫn đầu phản ứng cực nhanh, lập tức vận múa đao liên hoàn gạt đỡ... khiến bốn người cau mày, những tên khác liền bị trúng phi tiêu, cùng lúc một số tên khác chỉ đỡ được vài mũi rồi cũng trúng tên thì những binh sĩ khác chia ra di chuyển vòng cung sang hai bên bao vây tất cả lại với một tốc độ cực nhanh. Khi loạt tiễn và tiêu vừa dứt, các binh sĩ khác liền xông tới nhưng bốn người đã vượt lên trước rồi vung vũ khí tấn công, nhưng hai tên dẫn đầu đã khiến tất cả phải trừng mắt kinh ngạc khi liền biến mất như ma quỷ, và khi bình tĩnh trở lại ngay thì tất cả bọn chúng đã cắn lưỡi tự sát, một số binh sĩ liền lột khăn che mặt rồi cởi hết quần áo bọn chúng ra nhưng không thấy có gì bất thường, tất cả liền gom chúng lại rồi quăng mấy bó rơm lên, châm lửa đốt, cùng lúc một số binh sĩ tức giận nói:
                -Tên Chế Man khốn kiếp.
        Bốn người cùng nói:
                -Khi không có bằng chứng thì không được kết luận hàm hồ.
        Tất cả cùng nói:
                -Tên Chế Man ấy lo trận cuối bên hắn sẽ bị thua nên mới giở trò hèn hạ này, mục đích của hắn là xua quân xâm chiếm Đại Việt... nếu thành công, còn nếu thất bại thì đương nhiên hắn sẽ chối ngay vì tất cả đã chết. Bọn chúng chắc chắn không có người thân nên với chúng sống hay chết chẳng có gì phải suy nghĩ cả, vì nếu thành công thì sẽ là “khai quốc công thần”, hưởng vinh hoa phú quý cả đời, còn thất bại thì chết là xong. Còn hai tên biến mất đó đơn giản chỉ là hai tên sát thủ mà thôi.
        Ba người cau mày nói:
                -Điểm đáng nói ở đây là võ công của hai tên sát thủ ấy không phải của Đại Việt, ngay cả các cao thủ Tống quốc cũng không thể biến mất như ma quỷ thế được.
        Các binh sĩ nói ngay:
                -Nếu chúng không phải là quân Chiêm mà chỉ là những kẻ loạn thần tặc tử trong nước thì những tên bị chết cũng phải biết thoát thân bằng cách biến mất như hai tên kia chứ, và chúng đã tấn công vào tầm nửa đêm khi chúng ta giao chiến trận cuối với quân Chiêm rồì.
        Ở phía xa, hai tên biến mất cau mắt theo dõi các binh sĩ tranh luận với bốn người. Một tên lên tiếng:
                -Chúng đang tranh cãi thật hay giả vờ?
        Cùng lúc bốn người nói:
                -Vấn đề là chúng ta không có bằng chứng, nhân chứng lại chết hết thì làm sao kết tội hắn?
        Một số binh sĩ nóng tính nói:
                -Không cần bằng chứng nữa, chúng ta cứ xông thẳng vào vương cung hỏi tội hắn.
        Tên kia cau mày nói:
                -Ta không tin chúng không nghĩ ra cách, cứ chờ xem thế nào đã.
        Bốn người nói ngay:
                -Không thể lỗ mãng như vậy được.
        Trong lúc các binh sĩ đó vung tay đạp chân thì các binh sĩ còn lại nói:
                -Nhưng cũng không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
        Thái Tông nói ngay:
                -Chúng ta có cần phải tranh cãi về vấn đề này gay gắt như thế không? Điều quan trọng bây giờ là đi ngủ sớm lấy sức ngày mai tập luyện chứ không phải mất công, mất thời gian đứng đây tranh cãi. Thôi, vào ngủ!
        Rồi quay người bước vào trong, ba người liền bước theo, các binh sĩ còn lại cũng vừa bước theo vừa nói:
                -Quan Gia nói đúng, thời gian chúng ta đứng đây tranh cãi cũng đủ để ngủ mấy giấc rồi!
        Trong khi các binh sĩ đó đi đi lại lại, đồng thời quát lớn:
                -Bọn khốn, chúng mày có giỏi thì đến tấn công lần nữa xem.
        Phía xa, tên đó cau mày nói:
                -Cha, chúng ta hà tất phải mạo hiểm thế này?
        Hắn cau mắt nói ngay:
                -Biết trước được kế sách của chúng thì chúng ta mới làm cho chúng thân bại danh liệt được.
                -Nhưng dụng chiêu đó nhiều lần trong thời gian ngắn rất nguy hiểm.
                -Hai người đi dễ bị lộ, con ở đây chờ ta.
        Tên đó chưa kịp nói thì hắn đã biến mất. Chờ mãi mà không thấy hắn ra, nhưng khi định vào thì hắn hiện ra, tên đó liền hỏi:
                -Cha không sao chứ?!
        Hắn lắc đầu nói:
                -Đúng là mất công.
        Chiều ngày hôm sau, Chế Man đang ngồi độc ẩm với vẻ buồn bã ở tiểu đình trong Ngự hoa viên, khi đến chén thứ tư thì một người chạy nhanh đến chắp tay nói:
                -Bẩm đại vương, ngoài đường đột nhiên xuất hiện hai kỳ nhân, hai kỳ nhân này không những thông thiên văn, tường địa lý, hiểu luật âm dương ngũ hành mà còn giỏi trị bệnh cứu người...
        Chưa dứt lời, Chế Man đã quát lớn:
                -Vậy mà phải mất thời gian bẩm báo, còn không mau truyền.
        Người đó dạ dạ vâng vâng rồi chạy nhanh đi, một lúc sau người đó dẫn hai đạo sĩ một già một trẻ vào. Vừa bước vào hai ngưòi đã cau mắt nhưng rồi liền chắp tay nói:
                -Tham kiến...
        Chưa dứt lời thì Chế Man đã quát:
                -Thật không biết phép tắc, mau quỳ xuống.
        Hai người cùng nói:
                -Bần đạo chỉ quỳ trước cha mẹ và sư phụ thôi, hơn nữa bần đạo không phải người Chiêm nên không việc gì phải quỳ.
        Chế Man trừng mắt quát:
                -To gan, người đâu…
        Ngưòi đó vội chắp tay nói:
                -Tuy tính họ cứng rắn và có phần cổ quái nhưng quả thật rất giỏi, có thể trị được bệnh của vương phi nên xin đại vương bớt giận mà cho họ một cơ hội!
        Thấy đạo sĩ già cau mày bấm độn, đạo sĩ trẻ cau mắt bắt quyết, Chế Man cau mày hỏi:
                -Sao hả? Không lẽ ở đây có ma sao?
        Đạo sĩ già nói:
                -Khi vừa bước vào đây bần đạo đã cảm thấy một luồng oán khí nặng nề do các oan hồn hợp lại bao trùm nơi đây.
        Chế Man cười mỉa:
                -Ta còn tưởng các ngươi lợi hại thế nào chứ? Hoá ra chỉ là loại thuật sĩ lừa bịp.
        Hai người cau mắt nói:    
                -Tại sao ngài lại nói vậy?
        Chế Man cười nhạt:
                -Còn ngoan cố à? - Rồi lớn tiếng nói: Đến trẻ con cũng biết hai nước Chiêm - Việt giao chiến ác liệt mấy ngày qua, rất nhiều binh sĩ đã chết nên ở đâu cũng có oan hồn oán khí vất vưởng tứ tán, oan hồn có bay lạc đến đây thì cũng chẳng có gì lạ cả.
        Đạo sĩ già nói ngay:
                -Vậy thì ngài nhầm rồi, oan hồn không phải bay lạc mà là vì oán giận ngài nên mới tụ tập ở đây.
        Chế Man trừng mắt quát:
                -Người đâu, mau lôi hai tên này ra đánh mỗi tên 100 roi rồi đuổi ra khỏi cung cho ta.
                -Tuân lệnh.
        Hai người thay nhau nói nhanh khi liền bị lôi đi:
                -Tại sao mấy ngày nay đất trời u ám lại không ngừng nổi quái phong và những luồng quái phong ấy cứ lởn vởn ở vương cung? Vương phi đã khỏi bệnh trước lúc can qua xảy ra, nhưng khi hai nước bắt đầu giao chiến thì đột nhiên lại mắc phải căn bệnh quái lạ này? Ngài nghĩ xem, tất cả những điều này là sao?
        Vừa dứt lời, bốn tên đã ép hai người xuống, hai tên khác vừa giơ gậy lên thì Chế Man đã nói lớn:
                -Khoan đã, đưa chúng vào đây.
        Hai người vừa được đưa vào, Chế Man liền vừa chỉ lên không trung vừa cau mắt nói:
                -Nếu hai ngươi thông thiên văn, tường địa lý thì hãy đoán tiết trời thiên nhiên cho ta xem. Nếu đúng thì ta không còn gì để nói, nhưng chỉ cần sai một chút thôi thì hình phạt sẽ tăng lên gấp bội.
        Đạo sĩ già đảo mắt nhìn không trung rồi chắp tay nói:
                -Ngay sau đây gió sẽ đổi hướng, sau đó sẽ lặng dần, tiếp theo sẽ có những tia nắng xuyên mây.
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2008 21:10:18 bởi nguyen duc long >
        #4
          nguyen duc long 06.07.2008 00:27:59 (permalink)
          Hai người khẽ mỉm cười nhìn vẻ kinh ngạc tột độ của tất cả khi đạo sĩ già nói đến đâu là tiết trời diễn ra ngay sau đó! Rồi hai người chạy nhanh vào tiểu đình, đồng thời nói lớn:
                  -Sắp có mưa to.
          Vừa dứt lời thì mây đen kéo đến rồi một cơn mưa rào đổ ập xuống. Nhưng Chế Man vẫn hỏi với vẻ nghi ngờ:
                  -Bao giờ thì tạnh?
          Hai người cùng nói:
                  -Cơn mưa này cũng giống như luồng quái phong đó, sẽ rất dai dẳng!
          Chế Man cau mày nói:
                  -Các ngươi mau đưa mấy người bệnh tới đây.
          Tất cả liền chạy nhanh đi, đạo sĩ già nói ngay:
                  -Người bệnh sao có thể đi dưới trời mưa được, chúng tôi sẽ đến chỗ họ!
          Nhưng vừa bước nhanh đi thì Chế Man đã vừa rót rượu vừa nói:
                  -Đứng yên đấy, mưa đã có ô rồi.
          Dứt lời liền nâng ly uống cạn rồi vừa rót tiếp vừa hỏi:
                  -Theo ta thấy các ngươi lặn lội từ xứ Việt sang đây chắc không chỉ để trổ tài?
          Khi hai người vừa quay lại thì Chế Man liền đưa tay về phía ly rượu, hai người cùng lắc đầu nói:
                  -Người tu đạo không uống rượu.
          Chế Man liền đổ đi, trong khi hai người vừa ngồi xuống vừa nói:
                  -Ngài nhầm rồi, chúng tôi đến để giải trừ âm khí và làm lễ siêu thoát cho tất cả binh sĩ!
          Chế Man nhíu mày nói:
                  -Hình như việc đó là của các tăng nhân!
          Đạo sĩ già nói ngay:
                  -Tăng nhân và đạo sĩ thì cũng là những người tu đạo, chẳng có gì khác biệt cả! Với lại bần đạo tin bất cứ người bình thường nào có thiện tâm đều muốn làm việc này, chẳng qua họ không thể mà thôi!
          Chế Man khẽ mỉm cười. Sau đó lại kiểm tra bằng việc hỏi những điều liên quan đến âm dương ngũ hành, tất cả câu hỏi đều được hai người trả lời một cách hoàn hảo, sâu sắc! Đúng lúc này những người bệnh được đưa đến, khi vừa bắt mạch cho người đầu tiên, đạo sĩ già mỉm cười nói:
                  -Đại vương, sao lại đưa nhầm một người khoẻ mạnh đến thế?
          Trong khi Chế Man vừa uống vừa mỉm cười thì người giả vờ đó liền cầm ô chạy đi ngay. Sau đó cứ cách một người bệnh là một người giả vờ, hai người đều phát hiện ra và còn nói chính xác bệnh của từng người một, rồi cho thuốc chữa ngay tại chỗ. Đúng lúc này, Chế Man cầm ô rồi bước đi, nói:
                  -Đi theo ta.
          Hai người vừa đứng lên thì hai binh sĩ liền bịt mắt hai người lại, đồng thời nhét vải vào tai, hai người liền nói:
                  -Lại phải bịt mắt, bịt tai à?
          Hai binh sĩ nói ngay:
                  -Đừng nhiều lời, đi.  
          Trong lúc nói hai binh sĩ đưa ô cho hai người, rồi mỗi người cầm một chiếc ô đi phía sau hai người, nói:
                  -Nhanh chân lên.
          Hai người vừa bước đi vừa tập trung tinh thần vận thính lực, lập tức nguồn nội lực truyền lên hai tai và xuyên qua lớp vải, tất cả âm thanh, dù là nhỏ nhất, hai người đều nghe rõ mồn một. Phải một lát sau tất cả mới tới nơi, khi ba người bước vào, hai binh sĩ liền đóng cửa lại, trong khi các cung nữ vừa thấy Chế Man thì vội cúi đầu nhún chân hành lễ.
                  -Bỏ khăn và từ từ mở mắt.
          Vừa nói Chế Man vừa ra hiệu cho các cung nữ buông màn rèm ở giường vương phi xuống. Hai người vừa bỏ vải ở tai và tháo khăn ra và mở mắt từ từ thì liền cau mắt lại khi đập vào mắt mình là ánh sáng của vô số ngọn nến ở xung quanh, trong khi từ xa ba cung nữ mang ghế tới, đồng thời cung nữ đứng gần giường vương phi buộc vào cổ tay bà một sợi chỉ rồi luồn qua màn rèm mang tới chỗ ghế, hai người lập tức bước nhanh tới rồi ngồi xuống. Sau khi bắt mạch, đạo sĩ già lắc đầu thở dài, Chế Man thấy vậy thì hỏi với vẻ vô cùng lo lắng:
                  -Không lẽ ông cũng bó tay?
          Đạo sĩ già buồn bã đứng lên nói:
                  -Vô dược khả trị!
          Khi đạo sĩ trẻ vừa đứng lên theo thì Chế Man cau mắt nói:
                  -Nói đi, quan cao lộc hậu, ngọc ngà châu báu hay mĩ nữ...
          Hai người liền bước nhanh đi với vẻ tức giận, Chế Man vội đứng lên giơ hai tay nói:
                  -Vì quá lo lắng nên ta mới lỡ lời, có gì chúng ta bình tĩnh từ từ thương lượng!
          Các cung nữ cũng vội quỳ xuống cầu xin:
                  -Vương phi là người rất tốt, cầu xin các ngài!
          Hai người nói ngay:
                  -Được rồi, tất cả đứng lên đi.
          Trong lúc các cung nữ vui mừng đứng lên thì Chế Man thở phào, còn hai người cau mày nói:
                  -Oan hồn tạo ra âm tà khí cực thịnh, tà ma quỷ quái cũng theo đó mà phát sinh, hoành hành, quấy nhiễu, phá phách dân thường, thậm chí còn khiến họ sinh bệnh nặng! Còn các oan hồn thì tìm đến kẻ khiến mình vong mạng để tính sổ.
          Chế Man nói ngay:
                  -Nếu vậy người bị bệnh phải là ta chứ sao lại là vương phi, một người vô tội!?
          Hai người gật đầu nói:
                  -Vì ngài là vương giả, con cháu vương giả khi sinh ra được làm lễ trước đất trời, được tắm nước thánh và được các cao tăng làm phép trừ tà, đuổi quỷ nên ngài mới được bình yên vô sự. Nhưng vì oán khí của các oan hồn đối với ngài quá nặng, đã bao trùm toàn bộ vương cung, vương phi lại mới khỏi bệnh nên không thể chịu nổi! 
          Chế Man hỏi ngay:
                  -Vậy ta phải làm gì?
          Hai người lắc đầu nói:
                  -Ngài vẫn chưa hiểu sao? Oan hồn là nguyên nhân gây bệnh cho vương phi, một khi oan hồn không được siêu thoát và cứ bao trùm vương cung thì vương phi không thể khỏi được!
          Chế Man cau mày ngạc nhiên:
                  -Thế là thế nào, vừa rồi các ngươi nói đã làm lễ siêu thoát cho họ rồi còn gì???
          Đạo sĩ già cau mày lắc đầu nói:
                  -Chúng tôi đã làm lễ siêu thoát từ sáng đến gần trưa nhưng hoàn toàn vô hiệu, có lẽ điều mà họ cần không phải là hương án nghi ngút hay kinh cầu siêu mà là sự giác ngộ, sám hối, lòng chân thành tạ lỗi, đồng thời nói ra hết những việc sai trái của mình từ trước đến nay.
          Chế Man cười nhạt:
                  -Thứ nhất, ta là vua của một nước mà phải tạ lỗi với con dân của mình ư, làm gì có chuyện hoang đường ấy? Thứ hai, từ xưa đến nay ta chẳng làm sai chuyện gì cả. Mà tất cả những điều các ngươi vừa nói có phải là nguyện vọng của các oan hồn hay không thì chỉ có trời biết, đất biết và các ngươi biết thôi.
          Hai người cau mắt nói:
                  -Ý ngài là chúng tôi bịa ra chuyện này?
          Chế Man nói ngay:
                  -Còn phải hỏi?
                  -Vậy chúng tôi hỏi ngài: Việc ngài cho quân sang cướp phá, giết hại người dân các vùng duyên hải của Đại Việt, hành động vô nhân tính ấy ngài vẫn cho là không sai?
          Chế Man vung tay nói lớn:
                  -Ta làm vậy là vì muốn lấy lại đất cũ của tổ tiên, không có gì là sai trái cả.
          Hai người nói ngay:
                  -Vì lấy lại đất cũ mà nhẫn tâm giết hại người dân vô tội thì có đáng không? Con dân của ngài có chấp nhận được việc làm này không? Cho là ngài lấy lại được đất đi nữa thì tổ tiên ngài ở trên trời có linh cũng không thể vui khi những đất ấy đã nhuốm máu dân lành vô tội!
          Chế Man nói ngay:
                  -Điều ấy thì phải trách hoàng đế của các ngươi, nếu hắn đồng ý trả lại cho ta thì cuộc chiến mấy ngày qua đã không xảy ra chứ đừng nói mấy vụ cướp ở duyên hải.
          Hai người ngán ngẩm vừa bước nhanh đi vừa nói:
                  -Nếu để quá muộn thì bệnh của vương phi sẽ biến chứng, lúc ấy có thành tâm tạ lỗi cũng vô ích. Cáo từ.
          Vừa nghe hai từ cáo từ, vị tướng đến và đứng nghe nãy giờ liền phóng thẳng lên chỗ dưới mái che của đường hành lang rồi đạp hai chân vào đầu cột, đồng thời bám hai tay vào tường. Còn hai người liền bịt mắt, bịt tai lại khi tới cửa rồi vừa cầm ô vừa gọi lớn:
                  -Người đâu, đưa chúng tôi về.
          Hai binh sĩ lập tức chạy rất nhanh đến và trước khi mở cửa một người vội cầm ô của vị tướng đặt ở cột rồi nhẹ nhàng hất lên cho vị tướng; khi hai người đi ra, cánh cửa được đóng lại từ từ, Chế Man bất giác quay người lại nhưng không nói gì và cánh cửa đã đóng hẳn lại! Còn vị tướng thì thấy khó hiểu khi có cảm giác quen thuộc với hai người?! Khi tất cả đi khỏi, vị tướng liền nhảy xuống bước đi với vẻ mặt rất thất vọng!
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2008 01:32:49 bởi nguyen duc long >
          #5
            nguyen duc long 06.07.2008 23:38:30 (permalink)
            Đêm hôm ấy, không chỉ bốn người Thái Tông không ngủ được mà Chế Man cũng không ngủ được.
                    -Nếu để quá muộn thì bệnh của vương phi sẽ biến chứng, lúc ấy có thành tâm tạ lỗi cũng vô ích.
            Khi nghĩ đến đây thì hai tên đó hiện ra trước mặt khiến hắn giật mình nhưng rồi liền đứng lên, cầm đèn bước về phía sau, hai tên liền đi theo, khi đến một mật thất, hai tên mới nói:
                    -Chúng ta thất bại rồi.
                    -Cái gì? Sao lại thất bại được?
            Rồi mở cửa, hai tên vừa bước vào theo vừa nói:
                    -Chúng giả vờ bị trúng độc, toàn bộ đội quân bí mật của ngài đã bị tiêu diệt rồi.
            Chế Man trừng mắt tức tối nói:
                    -Khốn kiếp, ta trả tiền cho các ngươi, thế mà các ngươi lại lâm trận bỏ trốn, tham sống sợ chết.
            Hai tên nói ngay:
                    -Ngài nghĩ hai người chúng tôi có thể đánh lại bốn tên đó và đại quân Việt sao?
            Chế Man cũng nói ngay:
                    -Không nói nhiều, hành sự bất lực, mau trả lại tiền.
            Hai tên tròn mắt nhìn nhau với vẻ không thể bất ngờ hơn!!! Rồi lắc đầu nhìn Chế Man với vẻ khinh bỉ, đồng thời lấy ra hai túi vàng vừa đặt mạnh xuống bàn vừa nói:
                    -Vốn dĩ ngoài việc đến để báo kết quả, chúng tôi còn làm cái việc ngài vừa yêu cầu và còn muốn cùng ngài bàn mưu tính kế tiếp. - Rồi cùng ghé sát mặt vào Chế Man lắc đầu cười khẩy: Nhưng chúng tôi đã nhầm, vì một kẻ tiểu nhân, ích kỷ… - Chế Man trợn mắt vung song quyền tới, hai tên lập tức vung trảo bắt lấy rồi ghì xuống, nói tiếp: ti tiện, căn bản không xứng hợp tác với chúng tôi, càng không xứng làm vua một nước. - Đến đây, hai tên hất tay hắn ra, đứng thẳng người nói: Thật đáng thương cho những binh sĩ Chiêm quốc tử trận và thật nực cười cho những kẻ đã, đang và tiếp tục trung thành với ngài - một sự trung thành ngu xuẩn!
            Rồi vừa nhìn bộ mặt tức giận nhưng không làm gì được của hắn vừa đưa tay lên đuôi chân mày rồi hất nhẹ ra ngay và biến mất. Đúng lúc này, cánh cửa tủ bên trái mật thất mở toang ra, hắn liền quay về phía đó thì vô cùng kinh ngạc và bối rối khi vị tướng bước ra với gương mặt không thể thất vọng hơn xen lẫn tức giận và hổ thẹn! Hắn lắp bắp hỏi:
                    -Sao khanh lại ở đây?
            Vị tướng không nói gì, buồn bã lắc lắc đầu nhìn hắn, rồi bước về phía giá đỡ bức tượng tiểu hổ cách tủ 10 bước, hắn vội bước tới nói:
                    -Khoan đã, hãy nghe ta giải thích.
            Vị tướng giơ tay nói:
                    -Không cần nói nhiều, thế là quá đủ rồi. Nhưng ngài yên tâm, vì Chiêm quốc, vì các tử sĩ, vì con dân Chiêm quốc và vì danh dự của một vị tướng giữ thành, thần vẫn dốc hết sức đánh trận đấu cuối, dù thắng hay bại thần cũng treo ấn từ quan.
            Chế Man cau mày nói ngay:
                    -Nhưng ta rất cần khanh.
            Vị tướng xoay bức tượng hổ, rồi nói khi vách tường lập tức mở ngang ra:
                    -Ngài hãy đưa ra một lý do hợp tình hợp lý để thần ở lại.
            Nghe những lời này, Chế Man chỉ còn biết cúi đầu trong im lặng, vị tướng cũng lặng lẽ bước ra khỏi mật thất và vừa đặt tay lên vách rồi ấn nhẹ để đóng cửa lại thì thấy thiếu niên ngồi ngủ gục đầu xuống ở bên phải, vị tướng sau một thoáng ngạc nhiên liền bế nhẹ thiếu niên lên rồi bước đi với nụ cười nửa vui nửa buồn trên môi!
                    Sáng ngày hôm sau, không chỉ bốn người đến mà toàn bộ đại quân của hai bên cũng cùng đến. Vừa thấy bộ mặt ưu phiền, lo lắng và hối lỗi của Chế Man, Thái Tông nghĩ:
                    -Xem ra cũng có chút tác dụng!
            Quốc Tuấn thì nghĩ:
                    -Vẫn chưa đủ thành ý.
            Trong lúc toàn bộ quân Chiêm chắp tay cúi đầu chào, quân Việt chắp tay chào lại thì Hà Bổng nghĩ:
                    -Mặt thì thể hiện là vậy, nhưng không biết tâm thế nào?
            Lê Tần thì cau mày nhìn vị tướng cố giấu cảm xúc của mình bằng gương mặt bình thản nhưng không thể che nổi ánh mắt đượm buồn mà nghĩ thầm:
                    -Đã xảy ra chuyện gi?
            Cùng lúc vị tướng cưỡi ngựa đi về bên trái thì Quốc Tuấn cưỡi ngựa đi về bên phải, chắp tay chào rồi cùng nói:
                    -Tôi có một đề nghị!
            Không chỉ tất cả bất ngờ mà hai người cũng rất bất ngờ? Cả hai lại cùng giơ tay nói ngay:
                    -Huynh nói trước đi.
            Trong lúc tất cả thấy thú vị thì Chế Man lại cau mắt. Lê Tần mỉm cười nói ngay:
                    -Các huynh muốn nói: Chúng ta không dùng nội lực trong lúc giao đấu. Đúng không?
            Tất cả binh sĩ nhìn hai người mỉm cười, đồng thời mỉm cười nghĩ thầm:
                    -Vì sợ đao kiếm khí gây nguy hiểm cho chúng ta nên họ mới không dùng nội lực!
            Càng nghĩ tất cả càng cảm phục! Và khi hai người cùng phóng ngựa tới thì tất cả cùng cổ vũ:
                    -Tướng quân cố lên! Tướng quân cố lên!
            Hai người cùng chém tới, vừa chạm nhau đao kiếm liền toé lửa, cả hai quay ngựa lại, rồi cùng phóng ngựa tới rồi một người chém đao tới, một người đâm kiếm tới, khi đến nơi liền cùng chém ngược lên, cả hai cùng ngả người ra sau tránh rồi gần như cùng lúc ngồi lên, quay vòng đầu ngựa lại, Quốc Tuấn chém ngang tới, kiếm thế cực mạnh, vị tướng lập tức chém thẳng tới đỡ, rồi nhanh như cắt nương theo kiếm đối thủ mà chém tới, Quốc Tuấn lại ngả người tránh, sau đó hai người cho ngựa chạy chậm hơn rồi cùng tấn công, vị tướng vung đao chém chéo xuống, Quốc Tuấn vung kiếm lên đỡ rồi vừa ghì chặt xuống vừa tung chưởng tới, vị tướng rất ngạc nhiên khi chưởng thế rất chậm như cố tình để mình đỡ được, và khi vừa đỡ thì Quốc Tuấn đã tung người bay về sau, đồng thời nói ngay:
                    -Khoan.
            Tất cả binh sĩ còn chưa hiểu thì vị tướng đã tiếp đất, nói:
                    -Yên tâm đi, tôi không sao đâu!
            Trong lúc các binh sĩ cau mày khó hiểu khi thấy vị tướng liên tục tấn công, còn Quốc Tuấn thì chỉ phòng thủ và hai người còn nói chuyện gì đó thì bốn người vận thính lực nghe:
                    -Những chiêu đao vừa rồi hơi rối, chứng tỏ tâm của huynh có vấn đề! Mau dừng tay, tịnh tâm lại rồi đấu tiếp.
                    -Được, giờ tôi sẽ ra một tuyệt chiêu.
            Dứt lời, hai người cùng đối chưởng, trong khi Quốc Tuấn mượn lực để đẩy lùi về sau thì vị tướng cũng để thân người tự nhiên lùi về sau mấy bước rồi liền quay gấp thân mình liên hoàn chém chéo từ trên xuống theo thế thuận tay, dù không có nội lực nhưng đao chiêu vẫn rất nhanh, rất mạnh và xuất vô số bóng đao khắp thân tấn công, Quốc Tuấn cau mày vừa di chuyển vừa hành kiếm liên hoàn vòng từ trên xuống đỡ, những tiếng keng keng vang lên liên hồi. Thế vừa dứt, vị tướng liền trở đao chém ngược từ trái lên, Quốc Tuấn vừa xoay người sang trái vừa chém ngang tới, vị tướng liền phóng thẳng lên cao rồi quay vòng thân mình chém đao liên hoàn xuống, đồng thời hét lớn:
                                                                                Nguyệt ảnh luân đao.
            Quốc Tuấn vừa cau mày nhìn thân mình vị tướng quay gấp, đồng thời vung đao chém xuống, cả người và đao biến thành một bánh xe hình bóng trăng sáng ngời lao xuống tấn công với tốc độ kinh hồn vừa nghĩ:
                    -Thật lợi hại!
            Trong khi binh sĩ hai bên nín thở chờ đợi, Chế Man cau mày nghĩ:
                    -Thắng bại sẽ phân ở chiêu mạnh nhất này.
            Thì ba người nghĩ nhanh:
                    -Quốc Tuấn hoàn toàn có thể phá nhanh chiêu này, nhưng...
            Trong lúc tất cả nghĩ thì Quốc Tuấn vận nhu lực đưa kiếm lên đỡ, một tiếng choang vang lên, tức thì nguyệt luân bị đẩy vòng ngược lên bay về sau, Quốc Tuấn cũng bị rung nhẹ, nguyệt luân liền phóng tới tấn công, lần này theo hình xoắn ốc với thế liên miên bất tận, tất cả binh sĩ cùng trầm trồ khi Quốc Tuấn vừa di chuyển bộ pháp tinh diệu lùi về sau vừa vận múa kiếm liên hoàn quanh người, thế kiếm luôn luôn nối tiếp nhau tạo thành một con rồng xanh uốn lượn vòng quanh người với tốc độ cực nhanh và rất đẹp chống đỡ, vừa giao đấu lập tức tạo nên những âm thanh của rồng trời cùng vô số tiếng keng, choang, tinh vang lên và hàng loạt tia sáng ánh trăng toả ra xung quanh! Bỗng vị tướng chuyển hướng tấn công chúc xuống, Quốc Tuấn vừa vòng kiếm xuống cực nhanh đỡ vừa nghĩ: Tiếp theo sẽ tấn công ngược lên trên. - Trong lúc nghĩ Quốc Tuấn vừa trượt nhanh về sau vừa vòng kiếm lên đỡ, rồi liền phi thân thẳng lên, cùng lúc vị tướng xoáy đao tấn công từ trên không xuống, khi bay lên được một đoạn Quốc Tuấn đột ngột chuyển hướng lươn về bên phải với một tốc độ nhanh khủng khiếp, vị tướng cũng phản ứng cực nhanh trở đao chém ngược sang ngay, nhưng vừa được nửa chừng thì đã bị Quốc Tuấn vung kiếm ngăn lại, đồng thời vung chưởng tới, vị tướng vừa đối chưởng liền bị đẩy nhanh xuống, và khi trong nháy mắt Quốc Tuấn đã bay xuống đứng chờ ở dưới đất thì tất cả đã biết kết quả, còn vị tướng thì liền xoay người tiếp đất rồi chắp tay nói:
                    -Xin chúc mừng!
            Rồi quay về phía những binh sĩ Chiêm cúi đầu tạ lỗi! Tất cả cùng nói ngay:
                    -Tướng quân, không phải ngài kém cỏi mà là đại tướng Việt quốc quá tài giỏi, lợi hại!
            Vị tướng nói với một nụ cười buồn:
                    -Cảm ơn tất cả!
            Rồi quay về phía Chế Man, hơi cúi đầu xuống, Chế Man liền gật đầu nói:
                    -Dù sao khanh cũng đã dốc hết khả năng, cũng đã mệt rồi, mau về nghỉ đi!
            Sau tiếng tạ đại vương, vị tướng quay sang Thái Tông cúi đầu chào với cử chỉ nghiêm trang, nể phục!
                    -Quan Gia, nếu có kiếp sau, thần xin làm thuộc hạ của người!
            Như nghe được ý nghĩ của vị tướng, Thái Tông cũng cau mày nghĩ:
                    -Kiếp sau hi vọng được làm huynh đệ với ngươi!
            Vị tướng cười buồn rồi ngẩng đầu nhìn Lê Tần khẽ gật đầu, khi Lê Tần liền gật đầu thì vị tướng liền giơ tay chào tất cả rồi quay người bước đi với tinh thần vừa thư thái vừa luyến tiếc! Tất cả binh sĩ Chiêm cau mày nhìn dáng vẻ của vị tướng nghĩ thầm:
                    -Sao giống chào từ biệt quá vậy, chẳng lẽ...
            Tất cả cùng bước theo, Chế Man nói ngay:
                    -Tất cả đứng lại, ta có chuyện muốn nói!
            Nói xong liền lấy hơi thổi một tràng tù và, khi tất cả còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì rất nhanh sau đó toàn bộ dân Chiêm lần lượt kéo đến rồi cùng hỏi các binh sĩ với vẻ hơi lo lắng:
                    -Có chuyện gì vậy?
            Chế Man liền giơ hai tay nói:
                    -Tất cả yên lặng nghe ta nói!
            Khi tất cả làm theo, Chế Man buồn bã nói:
                    -Ta gọi tất cả ra đây là để tạ lỗi!
            Những lời này khiến tất cả vô cùng kinh ngạc, trong khi bốn người cau mắt quan sát từng cử chỉ, thái độ của hắn và lắng nghe:
                    -Những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều về những gì mình đã làm, càng nghĩ ta càng hổ thẹn và hối hận vì những gì mình đã gây ra! Hai vị đạo sĩ nói rất đúng, dù vì bất cứ lý do nào, việc đem quân sang lãnh thổ Đại Việt cướp phá, giết hại dân lành vô tội là một việc đáng xấu hổ, không thể chấp nhận được!
            Nghe đến đây, tất cả ngạc nhiên và có phần xúc động, còn bốn người thì hơi nhíu mày lại nghĩ:
                    -Những cử chỉ, dáng vẻ và lời nói ngày hôm nay tương phản hoàn toàn với vẻ hùng hổ, hiếu thắng mà hắn thể hiện ngày hôm qua? Không lẽ hắn thực sự hối cải?
            Cùng lúc bốn người nghĩ, Chế Man nói với đôi mắt đỏ hoe:
                    -Cũng vì hành động ngông cuồng ấy của ta nên mới dẫn đến kết cục bi thảm hôm nay! - Tiếp theo, hắn quỳ xuống nói với hai hàng nước mắt: Dù việc này giờ đây là vô nghĩa nhưng ngoài việc quỳ xuống tạ lỗi ra ta chẳng biết phải làm thế nào cả. - Đến đây, toàn thân hắn run lên nói trong tiếng khóc: Ta có lỗi với tất cả mọi người, nhưng mọi người đừng tha thứ cho ta, vì ta không xứng với tấm lòng vị tha, cao thượng đó!
            Vừa dứt lời, tất cả binh sĩ và người dân Chiêm đã vây quanh hắn, một số người vừa đỡ hắn lên vừa nói:
                    -Ngài đã khóc khi tạ lỗi, những giọt nước mắt ấy đã chứng minh cho tấm lòng chân thành của ngài, vì cái gì cũng có thể giả được nhưng nước mắt thì không, vì thế tất cả đều tha thứ cho ngài!
            Dứt lời, tất cả cùng nhìn lên bầu trời trong xanh mỉm cười nói:
                    -Các sĩ tử cũng vậy!


            <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2008 14:08:22 bởi nguyen duc long >
            #6
              nguyen duc long 06.07.2008 23:57:10 (permalink)
              Ở phía xa, hai tên sát thủ vừa nhếch mép cười vẻ mặt xúc động của hắn vừa nghĩ:
                      -Nhưng với một kẻ tiểu nhân thì hoàn toàn có thể. Bầu trời trong xanh trở lại không phải vì linh hồn các tử sĩ tha thứ cho hắn mà là hắn không đáng để họ hận thù.
              Trong khi bốn người lắc đầu ngao ngán thì hắn bước tới trước mặt Thái Tông, quỳ xuống nói:
                      -Hoàng thượng, xin ngài tha thứ cho tất cả những gì thần đã gây ra từ trước đến nay!
              Thái Tông vừa thúc ngựa đi vừa nói:
                      -Tội của ngươi không tha được.
              Trong khi tất cả quân Việt liền theo sau thì tất cả binh sĩ và dân Chiêm cùng vội chặn lại:
                      -Hoàng thượng, dù sao ngài ấy vẫn là đại vương của chúng tiểu dân, nếu ngài không tha chết cho ngài ấy thì chúng tiểu dân quyết không cho ngài vào thành.
              Tất cả cùng bật cười. Thái Tông nói:
                      -Ta có nói là giết hắn đâu! - Rồi nhìn tất cả như nhìn con dân của mình nói: Tất cả yên tâm, dù có thế nào đi nữa thì từ nay về sau người dân hai nước cũng sẽ được sống trong hoà bình!
              Tất cả vẫn lo lắng hỏi:
                      -Vậy còn đại vương?
              Tất cả cùng lắc đầu cười. Thái Tông nói ngay:
                      -Ta đã nói không giết hắn rồi thôi.
              Phía xa, hai tên đó vừa cau mắt nhìn mọi người tránh sang hai bên để quân Việt vào với gương mặt vui mừng vừa phi thân đi.
                      -Chế Man, phủ của vị tướng giữ thành đó ở đâu?
              Chế Man chắp tay cúi đầu nói:
                      -Để thần đưa hoàng thượng đi?
              Hai người lắc đầu nói:
                      -Không cần, ngươi chỉ đường để ta tự đi.
              Chế Man liền chỉ về phía Bắc:
                      -Vệ quốc tướng phủ nằm ở phía đó.
              Thái Tông và Lê Tần liền quất ngựa đi ngay. Thấy các binh sĩ cùng chạy theo hai người với vẻ ngạc nhiên, dân Chiêm cũng vô cùng ngạc nhiên, các binh sĩ Việt liền cười nói:
                      -Hai ngài ấy là vậy đấy, khi gặp tri kỷ thì quên hết tất cả!
              Khi đến vệ quốc tướng phủ, hai người liền xuống ngựa rồi chạy nhanh tới, và rất ngạc nhiên khi cửa được khép hờ? Hai người vừa đẩy cửa và bước vào thì ngạc nhiên hơn nữa khi thấy ấn triện của vị tướng đè lên phong thư nằm trên bàn? Hai người liền bước nhanh tới rồi bỏ chiếc ấn ra thì thấy trên phong thư ghi: Gửi các huynh đệ! Đúng lúc này, các binh sĩ đã tới, Lê Tần liền đưa phong thư cho người đầu tiên bước vào, người đó cau mày giơ hai tay tiếp lấy rồi vội bỏ ra cho tất cả cùng xem:
                       Chắc mọi người đang nghĩ: Thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, tại sao ta phải ra đi? Đúng vậy, thắng bại là một chuyện rất bình thường, nhưng đối với một vị tướng vệ quốc thủ thành mà nói, chỉ cần một lần thất bại thì không còn tư cách và lòng tự tin để đảm nhận trách nhiệm nữa nên ta phải ra đi! Nhưng dù đi đâu và có thế nào đi nữa, đời này, kiếp này ta vẫn mãi là người Chiêm quốc, trái tim ta luôn hướng về quê hương! Cuối cùng, xin đa tạ tất cả vì đã tin tưởng ta tuyệt đối từ trước tới nay! Bảo trọng!
              Người cầm lá thư siết chặt hai tay lại, cau mày nói với đôi mắt từ từ đỏ hoe đẫm lệ:
                      -Tướng quân, ngài không có tư cách thì ai có tư cách đây? Chúng thuộc hạ sao có thể phục tùng một người khác được?
              Trong khi những người kia nói:
                      -Ngài là tấm gương sáng để chúng thuộc hạ noi theo, là mục tiêu sống để chúng thuộc hạ phấn đấu vươn lên, giờ ngài bỏ đi, chúng thuộc hạ phải làm sao đây?
              Tất cả cùng bật khóc thành tiếng rồi cùng quay bước! Hai người cùng bước theo, khi ra ngoài liền đóng cửa lại. Lúc này tất cả đã ở phía xa, hai người vừa lên ngựa vừa nói nhỏ:
                      -Chắc chắn huynh ấy đã biết bộ mặt thật của tên Chế Man ấy nên mới treo ấn từ quan!
              Thái Tông gật đầu:
                      -Đúng, với tính cách mạnh mẽ và yêu nước cùng với việc được mọi người dân Chiêm tôn sùng, quý trọng như vậy thì không thể có chuyện từ quan và bỏ đất nước mà đi như vậy được.
              Rồi phi nhanh đi và cùng cau mày nghĩ:
                      -Nếu đúng là vậy thì việc từ quan này sẽ khiến Chế Man nghi ngờ, hắn là một tên tiểu nhân, vì thế nhất định sẽ không tha cho cha con họ đâu.
              Nghĩ đến đây, hai người cùng dừng lại hỏi:
                      -Mau nói cho chúng ta biết đường tắt để ra khỏi Chiêm quốc một cách nhanh nhất nằm ở đâu? Tướng quân của các ngươi thường đến chỗ nào nhất khi ra ngoài?
              Tất cả ngạc nhiên hỏi lại:
                      -Các ngài hỏi những chuyện ấy làm gì?
              Hai người nói ngay:
                      -Ta sẽ tìm và thuyết phục tướng quân của các ngươi trở về!
              Tất cả vui mừng nói:
                      -Cho chúng tiểu binh đi với!
              Lê Tần nói ngay:
                      -Chia thành nhiều nhóm, tìm thấy thì thổi tù và báo ngay.
              Tất cả vui mừng làm theo, còn Thái Tông thì vừa phóng về phía vương cung vừa nghĩ:
                      -Chế Man, nếu họ có chuyện gì thì ngươi sẽ phải trả giá.
              Tất cả ngạc nhiên nói:
                      -Sao hoàng thượng không đi?
              Lê Tần không nói gì mà kéo xốc một người lên ngồi phía sau mình, tất cả liền hiểu ý, lập tức phóng về phía trại ngựa. Sau khi ra khỏi kinh thành được một đoạn đường, mọi người gặp một người, Lê Tần hỏi ngay:
                      -Tiểu huynh đệ, làm ơn cho hỏi, cậu có thấy cha con vệ quốc tướng quân không?
              Thấy người đó ngạc nhiên, các binh sĩ liền nói:
                      -Do quá buồn vì thất bại ở trận đấu cuối, tướng quân đã treo ấn từ quan, nên chúng tôi mới đi tìm để khuyên ngài ấy!
              Người đó vội nói:
                      -Vừa rồi trong trấn Giáp La tôi gặp hai cha con ngài ấy, tôi liền hỏi có phải là tướng quân không thì ngài ấy phủ nhận, sau đó ngài ấy mua xe ngựa rồi đi về hướng Đông - Bắc.
              Tất cả vừa cảm ơn vừa phi nhanh đi rồi cùng nói:
                      -Tạm thời huynh đừng cho ai biết chuyện này.
              Người đó vội nói với theo:
                      -Vừa rồi có hai kẻ lạ mặt cũng hỏi về hai cha con ngài ấy nhưng tôi không nói.
              Tất cả vô cùng ngạc nhiên khi Lê Tần liền phóng đi với tốc độ nhanh hơn với vẻ rất lo lắng! Và cau mày nghĩ:
                      -Vẻ lo lắng này cứ như là...

              <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2008 23:38:14 bởi nguyen duc long >
              #7
                nguyen duc long 07.07.2008 23:59:25 (permalink)
                Trong khi đó vị tướng cho xe chạy với tốc độ cực nhanh. Thấy trán vị tướng lấm tấm mồ hôi, thiếu niên lo lắng hỏi:
                        -Sao trán cha lại đổ mồ hôi thế này?
                Đúng lúc này từ phía trước vô số mũi tên phóng tới, trong lúc thiếu niên liền nhảy về bên trái thì vị tướng nhảy sang bên phải, đồng thời vung tay và đao chém liên tiếp ra, đao ảnh và đao quang lập tức chém nát một số mũi tên, những mũi tên còn lại thì xuyên qua hai con ngựa, cỗ xe thì bị hai tên dẫn đầu ở phía sau chém nát, cùng lúc hơn chục tên còn lại từ nhiều phía xông tới tấn công, trong lúc thiếu niên liền chém hai tay ra, lập tức phóng ra đao ảnh hình vòng cung đẩy ngược những tên xông tới ra xa, thì vị tướng cũng rất nhanh vừa xoay gấp thân mình vừa vung đao chém vòng một đường, lập tức những tên phía trước bị đẩy ra xa, hai tên trong số đó bị chém chết ngay tại chỗ, nhưng khi vừa chạm vào kiếm của hai tên dẫn đầu thì choang một tiếng, thân người liền bị rung nhẹ, hai tên đó cũng bị đẩy ra xa. Vị tướng vừa phóng về phía thiếu niên đang phải chống đỡ vất vả vừa cùng lúc vung đao chém ngang về phía những tên bị đánh lui ra lúc nãy, vung tay trái chém quạt về phía hai tên dẫn đầu, trong khi bọn chúng lại bị đẩy ra một lần nữa thì những mảnh gỗ của cỗ xe bị quạt bay về phía mấy tên đang đánh lén thiếu niên, chúng vừa đưa vũ khí ra đỡ thì liền bị đẩy bật ra xa, cùng lúc thiếu niên cũng đánh bật mấy tên còn lại ra, rồi hai cha con đứng quay áp lưng vào nhau. Đúng lúc này, vị tướng thấy ngực đột nhiên đau nhói, hai mắt lúc mờ lúc rõ, hai tay tê dại, còn thiếu niên quát:
                        -Các ngươi là ai? Tại sao lại truy sát chúng ta?
                Bọn chúng nhếch mép đắc ý khi thấy vị tướng chớp mắt liên tục rồi cùng xông tới tấn công, vị tướng vừa đỡ vừa nghĩ lại lúc Chế Man và các binh sĩ nâng ly chúc mình chiến thắng.
                        -Nào, tất cả cùng nâng ly chúc tướng quân chiến thắng!
                Vừa nói Chế Man vừa cầm ly đưa tới. - Vừa nghĩ đến đây, vị tướng phải đưa đao sang hai bên đỡ hai đao chém tới rồi lại phải lập tức đưa đao lên đỡ hai kiếm chém xuống.
                        -Khốn nạn, hắn đã bôi độc vào ly.
                Nhưng lập tức bị hai tên khác chém ngang hông, cùng lúc thiếu niên cũng bị chém vào tay và bị đạp ngã. Ở phía xa, hai tên sát thủ đó vội phóng kiếm khí về phía chúng, tuy tốc độ của kiếm khí cực nhanh, nhưng trong cơn giận dữ tột độ, vị tướng đã vừa xoay gấp thân mình nhanh như gió, vừa vận hết công lực vung đao chém vòng một đường, đao thế như một chiếc vòng kim cô với một tốc độ nhanh đến kinh hồn chém xả đứt đôi người chúng ra, trong lúc ánh mắt chúng vẫn lộ rõ vẻ kinh hoàng thì vị tướng liền bị thổ huyết, khi thiếu niên vừa hốt hoảng chạy đến vừa gọi thì vị tướng bị nổ tung, trong khi thiếu niên đứng bất động với gương mặt và ánh mắt kinh hoàng đến thất thần thì phía đằng xa trước mắt thiếu niên, các binh sĩ vừa lần lượt đến nơi đã chết lặng khi chứng kiến cảnh này, còn Lê Tần thì lập tức phóng về phía thiếu niên với một tốc độ nhanh không thể tả khi thấy một tên sát thủ đang ôm ngang hông thiếu niên... nhưng hắn đã biến mất ngay khi Lê Tần đến nơi, trong khi Lê Tần vừa lo lắng vừa tức giận mà gầm lên thì đa số binh sĩ lập tức quay kiếm tự sát.
                        -Tướng quân, thuộc hạ đến đây!
                Sự việc quá bất ngờ nên tất cả chỉ còn biết trừng mắt nhìn, sau một hồi bất động, các binh sĩ còn lại phi nhanh tới rồi cùng xuống ngựa, bước tới xác bọn chúng nhưng liền đấm xuống đất vì không phát hiện được gì. Lê Tần nói ngay:
                        -Hãy cắt đầu bọn chúng rồi mang về cùng với xác mọi người. - Rồi vừa phóng về phía con ngựa vừa nói: Ta sẽ giải thích trên đường về.
                Xế chiều, tất cả đã về đến nơi với gương mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra rồi nhìn mọi người buồn bã lắc đầu. Thái Tông gằn giọng:
                        -Chế Man, ngươi còn gì để nói?
                Chế Man vội nói:
                        -Khoan đã, họ đã nói gì đâu.
                Thái Tông quát lớn:
                        -Nhìn gương mặt buồn bã của họ cũng đủ hiểu cha con họ đã bị sát thủ của ngươi giết rồi.
                Trong lúc hắn chưa kịp nói gì thì nhóm Lê Tần ngạc nhiên nói:
                        -Ngài nói gì vậy, sao lại có chuyện giết chóc ở đây?
                Thái Tông càng ngạc nhiên hơn:
                        -Thế sao mọi người lại buồn bã?
                Các binh sĩ nói ngay:
                        -Thì chúng tiểu binh không tìm được tướng quân để khuyên ngài ấy về. Vừa rồi ngài nói cha con tướng quân đã bị giết là sao?
                Chế Man liền nói:
                        -À, chỉ là hiểu nhầm thôi mà, giờ thì mọi chuyện đã rõ rồi. Tất cả mệt rồi, mau về nghỉ đi. - Rồi hắn nghĩ: Vậy là sao nhỉ? - Và hỏi: Thế những người kia đâu?
                Trong lúc Thái Tông cau mắt ngạc nhiên thì các binh sĩ nói:
                        -Họ nói nếu không tìm được tướng quân thì không về! Nếu đại vương không nói lý do tại sao lại hiểu nhầm thì chúng thuộc hạ không về.
                Chế Man bực mình nói:
                        -Ta đã bảo là không có gì rồi cơ mà, mau về đi.
                Thái Tông cau mắt nói:
                        -Đêm qua doanh trại Việt bị một đám tặc tử phóng độc dược tập kích, nhưng chúng ta đã lường trước được việc này nên giả vờ bị bất tỉnh và tiêu diệt gần hết bọn chúng, trong số bọn chúng có hai tên trốn thoát.
                Các binh sĩ cau mày nói:
                        -Nên ngài nghi đại vương làm chuyện này? Nhưng việc này thì liên quan gì đến cha con tướng quân?
                Thái Tông nói ngay:
                        -Điều ta nghi ngờ càng được khẳng định khi tướng quân của các ngươi từ quan và bỏ đi, vì chắc tướng quân của các ngươi đã biết chuyện gì đó nên mới quyết định từ quan trong thất vọng, nếu không phải chuyện này thì chẳng có lí do gì để từ quan và bỏ đất nước mà đi cả.
                Các binh sĩ cau mắt nói với vẻ không vui:
                        -Và ngài cho rằng đại vương đã cho sát thủ đi giết cha con tướng quân để bịt miệng?
                Khi Thái Tông gật đầu, các binh sĩ liền lắc đầu nhìn Thái Tông rồi chắp tay nói:
                        -Đại vương, chúng thuộc hạ xin cáo lui.
                Chế Man cau mắt nói:
                        -Xin lỗi hoàng thượng rồi hãy đi.
                Thái Tông nói ngay:
                        -Không cần đâu.
                Nhưng các binh sĩ vẫn quay lại cúi đầu xin lỗi với vẻ bất mãn rồi quay người bước đi. Chế Man liền chỉ tay nói:
                        -Thái độ gì vậy, mau quay lại xin lỗi cho đàng hoàng.
                        -Không thể trách họ được!
                Hắn liền cúi đầu nói:
                        -Thần dạy quân không nghiêm, xin hoàng thượng giáng tội.
                Trong lúc các binh sĩ nhếch mép cười khinh bỉ thì Thái Tông nói:
                        -Lỗi là ở ta, không thể trách ai được.
                Hắn chắp tay cúi đầu nói:
                        -Tạ ơn hoàng thượng!
                Lê Tần lên tiếng:
                        -Nếu không có chuyện gì, thần xin cáo lui!
                Thái Tông vừa gật đầu, Lê Tần liền quay bước với vẻ buồn bã! Thái Tông nói ngay:
                        -Tuy đã xác định những nghi ngờ của ta là vô căn cứ, nhưng như ta đã nói tội trước của ngươi không thể tha được, sau khi sắp xếp mọi việc, ta sẽ định tội ngươi.
                Hắn liền cúi đầu nói:
                        -Hoàng thượng trừng phạt thần thế nào thần cũng không dám oán thán nửa lời!!
                Rồi hắn nhìn Thái Tông bước đi nghĩ thầm:
                        -Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên rất tự nhiên của ông ta, vẻ buồn bã khi không tìm được người của Lê Tần và vẻ khó chịu của các binh sĩ thì không có gì bất thường, nhưng sao ta cứ có cảm giác…
                #8
                  nguyen duc long 08.07.2008 00:09:23 (permalink)
                  Trong khi đó tại một ngôi miếu hoang cách xa kinh thành, tên bắt thiếu niên vừa vận công trị thương xong thì tên kia về với một túi thức ăn trên tay, rồi hắn hỏi ngay:
                          -Con ổn chứ?
                  Tên đó gật đầu:
                          -Vâng! Tình hình bọn chúng thế nào? 
                  Hắn vừa giở túi thức ăn ra vừa cau mày nói:
                          -Chúng về với thái độ bình thản như không có gì xảy ra.
                  Rồi để bánh bao và đùi gà vào bát vừa mang về phía thiếu niên vừa nhíu mày nói: Tên Chế Man ấy cũng không phản ứng gì nên hiện thời chưa có gì đặc biệt. - Nói đến đây hắn ngồi xuống đưa bát tới nhưng thiếu niên vẫn ngồi ngây ra! Hắn liền để bát xuống đất rồi cau mắt nói với giọng trầm buồn và ấm áp: Ta biết giờ con rất buồn nên có nói gì cũng không lọt tai, nhưng con à, con người không thể sống trong đau khổ mãi được, con lại là nam nhi, người nam nhi chân chính thì phải vượt qua được tất cả mọi chuyện bất công trên thế gian này. Nếu con hiểu những điều ta vừa nói thì hãy ăn hết chỗ thức ăn này!
                  Tên đó liền nói nhanh:
                          -Thù cha không đội trời chung, vì thế đệ phải biến đau thương…
                  Chưa dứt lời thì hắn đã quát:
                          -Câm miệng.
                  Tên đó vô cùng ngạc nhiên khi hắn phản ứng như vậy:
                          -Sao tự nhiên cha lại?...
                  Hắn cau mắt nói:
                          -Nó bây giờ còn chưa đủ đau khổ hay sao? Đây đã là một việc quá sức chịu đựng với một đứa trẻ rồi, con còn bắt nó sống trong thù hận nữa thì nó sẽ ra sao đây?
                  Đến đây, hắn đứng lên rồi vừa bước nhanh tới vừa nhìn thẳng vào mắt con mình, đồng thời nói một cách rất dứt khoát:
                          -Mỗi người đều có quyền quyết định cuộc sống của mình, vì thế chúng ta không có quyền áp đặt người khác sống theo ý mình, càng không được phép gieo sự thù hận đau khổ vào đầu một đứa trẻ. Con hiểu chưa?
                  Tên đó cau mắt nói:
                          -Vâng, con hiểu rồi!
                  Hắn gằn giọng nói:
                          -Nếu tái phạm thì đừng trách ta.
                  Đêm hôm ấy, Chế Man vừa đi về phòng mình vừa nghĩ:
                          -Có lẽ dù đã biết ta là kẻ chủ mưu nhưng vì không có bằng chứng nên chúng mới vờ như không có chuyện gì xảy ra để âm thầm điều tra xem Ca Khắc còn sống hay không thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.        
                  Vừa bước vào phòng, hắn rất ngạc nhiên khi thấy một tên áo đen trùm kín mặt từ trong tủ bước ra, hắn liền phóng tới rất nhanh vung trảo túm chặt cổ tên đó, trừng mắt hỏi:
                          -Ngươi là ai?
                  Tên đó vội tháo phần vải trắng ở miệng rồi há ra, khi vừa thấy cái lưỡi nửa đen nửa trắng của hắn, Chế Man mới bớt nghi ngờ nhưng vẫn không buông tay và nhíu mày nói:
                          -Bỏ vải băng mặt ra.
                  Tên đó liền làm theo, Chế Man cau mắt ngạc nhiên khi thấy mặt hắn bị rạch chém nhiều nhát??? Tên đó liền nói chuyện bằng ngôn ngữ của người câm:
                          -Khi tên đó vừa bị giết thì hai tên sát thủ Việt quốc và Lê Tần cùng các binh sĩ xuất hiện, trong lúc chúng thuộc hạ bị bọn Lê Tần tấn công, tất cả bị giết hết, bản thân thuộc hạ thì bị thế này, thì một tên sát thủ biến mất, tên kia bắt Ca Khắc đi.
                  Trong lúc hắn nói, Chế Man cau mày quan sát nét mặt và từng cử chỉ của hắn rồi nghĩ nhanh:
                          -Từ việc hắn biết vào đây bằng đường hầm bí mật đến việc cái lưỡi bị trúng độc nên phải nói bằng ngôn ngữ của người câm cùng gương mặt bị rạch nát đều rất hợp lý, vì dù có yêu quý và tôn sùng hắn đến đâu đi nữa cũng không thể có chuyện chấp nhận huỷ gương mặt và bị câm suốt đời được.  
                  Nghĩ xong, hắn liền bóp cổ tên đó nhưng khi vừa siết tay lại thì một luồng chưởng lực từ trên nóc mật thất phóng xuống, lập tức cánh tay đang bóp cổ tên đó bị đánh gãy, hắn vừa ngẩng lên khi bị đẩy ra thì liền trừng mắt kinh ngạc vì người tấn công là Lê Tần, nhưng rồi lập tức hiểu ra khi thấy Lê Tần đi chân đất và cởi trần, lưng toát ra luồng khói âm hàn, còn ở trên nóc thì lưu hình hai gót chân và lưng Lê Tần, những luồng khói âm hàn thì vừa mới toả ra hai bên từ hình lưng và hai gót chân khi Lê Tần đánh hắn, cùng lúc ba người Thái Tông và các binh sĩ Chiêm liền xông vào, còn hắn thì vẫn ngoan cố:
                          -Ngài làm gì vậy?
                  Lê Tần liền vừa xông tới với gương mặt vô cùng đáng sợ, đôi mắt thì long lên sòng sọc vừa quát lớn:
                          -Vẫn còn già mồm.
                  Thái Tông liền ngăn lại rồi quát lớn:
                          -Sự việc đã rõ, ngươi còn ngoan cố?
                  Hắn liền cau mắt nói:
                          -Buổi chiều cũng vậy, bây giờ cũng vậy, các người đổ tội cho ta mà không hề có bằng chứng cụ thể, ta không phục.
                  Các binh sĩ nhìn thẳng vào hắn nói:
                          -Chuyện vừa rồi không phải là bằng chứng ư?
                  Hắn liền cười lớn:
                          -Ha... ha... ha... Thích khách lẻn vào phòng ta, ta liền khống chế rồi tra hỏi nhưng hắn không nói, ta lập tức định giết hắn thì các người lại đả thương ta rồi bây giờ lại cho đó là bằng chứng ta mưu sát cha con tướng quân. Thật nực cười…
                  Quốc Tuấn liền gọi lớn:
                          -Người đâu, mau mang bằng chứng mà hắn muốn vào đây.
                  Hai binh sĩ lập tức bước vào với những cái đầu của bọn sát thủ trên tay rồi  trừng mắt quăng xuống trước mặt hắn. Lê Tần nói:
                          -Do muốn giữ bí mật tuyệt đối, ngươi đã lệnh cho bọn chúng đi giết một người, nhưng bọn chúng không ngờ người mà bọn chúng phải giết lại chính là ngươi, càng không ngờ nữa là sau khi phóng độc vào chúng, ngươi liền giết vài tên rồi giả vờ kiểm tra cẩn thận những tên còn lại khi biết chắc chúng giả chết rồi mới bỏ đi, còn chất độc chỉ khiến những tên còn lại bị câm chứ không giết chúng, cái lưỡi nửa đen nửa trắng của chúng chứng minh cho điều ấy. Cao hơn nữa, sau khi chúng về chịu tội, ngươi tỏ vẻ thất vọng nhưng không trách phạt rồi tỏ ra độ lượng tha thứ thương cảm chúng.   
                  Hắn lắc đầu cười:
                          -Các ngươi tưởng với mưu kế trẻ con này thì có thể hãm hại ta ư? Nếu những lời vô căn cứ ngươi vừa nói có thể kết tội ta thì ta cũng có thể nói các người nguỵ tạo ra mấy cái đầu với những cái lưỡi bị trúng độc này để đổ tội cho ta.
                  Tất cả chỉ chờ câu nói này. Lê Tần nói:
                          -Các binh sĩ, vừa rồi hắn nói thích khách lẻn vào phòng hắn rồi sao nữa nhỉ?
                  Tất cả cùng nói:
                          -Ta liền tra khảo nhưng hắn không nói, lập tức định giết luôn.
                  Lê Tần liền nói với đôi mắt ánh lên:
                          -Nhưng sao lúc đó ta lại thấy hắn chờ tên thích khách tháo phần vải ở miệng rồi há ra cho hắn xem, chuyện này là sao nhỉ?
                  Hắn nói ngay:
                          -Ta hỏi hắn là ai, hắn bị câm nên mới cho ta xem cái lưỡi bị trúng độc.
                  Lê Tần gật gật đầu nói:
                          -Thế sau đó ngươi bắt hắn bỏ vải băng mặt ra để rồi sau đó ngạc nhiên khi thấy mặt hắn bị rạch chém nhiều nhát thì sao?
                  Hắn vẫn nói ngay:
                          -Đương nhiên là để biết mặt hắn, còn chuyện ngạc nhiên thì ai mà chẳng thế khi thấy mặt thích khách như vậy.
                  Các binh sĩ hỏi ngay:
                          -Thế còn chuyện ngươi kiên nhẫn chờ hắn nói hết bằng ngôn ngữ của người câm rồi mới giết thì sao?
                  Mặt hắn vẫn trơ ra:
                          -Đương nhiên là để xem hắn muốn nói gì.
                  Trong lúc các binh sĩ lắc đầu nhìn hắn thì Lê Tần nói:
                          -Nếu những gì hắn nói là bịa đặt thì tại sao ngươi không giết ngay khi hắn nói những lời đầu tiên, còn nữa, lúc ngươi bước vào phòng, nếu là thích khách tại sao hắn không chờ dịp thuận lợi để tấn công mà lại ung dung bước từ trong tủ ra, rồi khi ngươi tấn công hắn lại đứng yên để ngươi khống chế?
                  Thấy hắn cứng họng cúi đầu trong im lặng, thân người vừa co rúm lại vừa run lên như cầy sấy, bốn người Thái Tông liền quay bước, trong khi một số binh sĩ liền lôi hắn đi, tất cả liền bước nhanh theo, khi đến khoảng sân lớn ở giữa vương cung, các binh sĩ liền đẩy hắn quỵ xuống, cùng lúc những binh sĩ còn lại cùng thổi một tràng tù và, các cung tần mĩ nữ cùng những người thân của hắn là những người đến đầu tiên, vừa thấy cảnh này, tất cả liền hỏi với vẻ mặt kinh ngạc tột độ:
                          -Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao lại…
                  Các binh sĩ cùng nói:
                          -Các vị hãy chờ tất cả dân chúng đến rồi sẽ biết.
                  Dù rất lo lắng cho hắn nhưng nhìn gương mặt thịnh nộ của mọi người, tất cả không dám hỏi thêm. Một lát sau, tất cả dân chúng đã đến rồi ngạc nhiên hỏi:
                          -Sao đại vương lại thế này? Xảy ra chuyện gì vậy?
                  Tất cả binh sĩ nhìn hắn nói:
                          -Tướng quân đáng kính của chúng ta đã bị sát thủ của hắn giết rồi.
                  Tất cả không còn tin vào tai mình nữa, cùng cau mắt lắp bắp nói:
                          -Sao lại như vậy? Mọi người đang đùa phải không? Sao tự nhiên đại vương lại… - Rồi quay sang hắn nói: Đại vương, ngài nói gì đi chứ?
                  Các binh sĩ liền kể chuyện doanh trại Việt bị tập kích ra sao, rối kết quả như thế nào. Đến đây, các binh sĩ nhường lời cho Thái Tông:
                          -Mọi người còn nhớ hai vị đạo sĩ Việt quốc không?
                  Tất cả ngạc nhiên:
                          -Hai vị đạo sĩ ấy thì liên quan gì đến chuyện này?
                  Cùng lúc Quốc Tuấn bước ra, Thái Tông cau mắt nói:
                          -Hai người bọn ta chính là hai vị đạo sĩ ấy.
                  Tất cả rất kinh ngạc?! Thái Tông nói:
                          -Các tử sĩ không cần hương án nghi ngút hay kinh cầu siêu mà là tấm lòng tạ lỗi chân thành của hắn, vì thế bọn ta mới cải trang thành đạo sĩ để hắn gọi vào cung.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2008 14:50:54 bởi nguyen duc long >
                  #9
                    nguyen duc long 08.07.2008 00:27:49 (permalink)
                    Sau đó, hai người kể khi vào cung được hắn thử tài ra sao, rồi sau khi xem bệnh cho vương phi, đã tranh cãi với hắn như thế nào. Tất cả siết chặt tay, trừng mắt nói ngay:
                            -Người ta đã ốm yếu bệnh tật như vậy mà còn bắt đi trong mưa, lại còn đưa ra những thứ trần tục để ra giá với các ngài, sau đó còn cho là mình đúng với những việc làm sai trái trước đây với thái độ hùng hổ và cái giọng khốn nạn nữa, thật không thể chấp nhận được.
                    Hai binh sĩ dẫn hai người vào cung vương phi bước ra nói:
                            -Khi ba người vừa vào cung vương phi thì tướng quân đến nên đã nghe thấy tất cả. Tối hôm ấy, tướng quân đã quyết định đến gặp hắn qua đường hầm bí mật để khuyên hắn giác ngộ, thành tâm tạ lỗi, nhưng không ngờ vừa vào mật thất thì ngài đã phải trốn vào tủ khi nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với hai tên sát thủ đó. Có lẽ vì quá tức giận và hổ thẹn khi biết hết sự thật, tướng quân đã bước ra rồi nói mình sẽ từ quan bất chấp kết quả trận đấu cuối như thế nào.
                    Đến đây, tất cả binh sĩ cùng nói:
                            -Vì sợ tướng quân sẽ đầu quân Đại Việt và nói ra sự thật nên trước khi trận đấu cuối diễn ra, hắn đã cùng mọi người chúc tướng quân chiến thắng, tướng quân đã uống hết ly rượu mà không thể ngờ hắn đã bôi độc vào ly rượu.
                    Tất cả cùng cau mày nói:
                            -Tướng quân tuy không giỏi về độc dược nhưng nhìn cái ly có độc hay không thì phải biết chứ?
                    Các binh sĩ nói ngay:
                            -Thuốc độc ấy bình thường không gây chết người nhưng cứ vận nội công là kinh mạch và khí huyết lại đảo lộn, mà nếu vận công trong lúc tức giận thì sẽ nổ tung mà chết. Thuốc độc ấy không phải của Chiêm quốc nên tướng quân không thể biết được.
                    Tất cả hỏi với đôi mắt đỏ hoe:
                            -Thế còn Ca Khắc đâu?
                    Các binh sĩ cùng nói với những giọt lệ tuôn trào:
                            -Khi thấy Ca Khắc bị đả thương, tướng quân đã vận hết nội công vung kiếm chém chết hết bọn chúng để rồi bị nổ tung. Trong lúc chúng tôi chết lặng thì Lê tướng quân đã phóng về phía Ca Khắc nhưng không thể kịp, một trong hai tên sát thủ đó đã biến mất cùng Ca Khắc rồi, bây giờ chúng tôi cũng không biết đệ ấy còn sống hay không nữa?!
                    Đến đây, trừ quân Việt ra, tất cả cùng gục xuống với đôi mắt đẫm lệ, rồi cùng ngửa mặt lên trời mà gào thét! Tất cả quân Việt buồn bã nhìn mọi người với đôi mắt đỏ hoe! Còn hắn lăn ra bất tỉnh vì quá sợ hãi, các binh sĩ liền phóng tới rồi cùng xốc hắn lên vừa vả liên tiếp vào mặt vừa trừng mắt quát:
                            -Khốn kiếp, mau tỉnh lại cho ta.
                    Hắn vừa động đậy, tất cả đã hỏi liên hồi:
                            -Ca Khắc đâu? Ngươi đã làm gì đệ ấy rồi?
                    Khi hắn vừa lắc đầu nói:
                            -Quan hệ giữa ta và hai tên đó đã chấm dứt khi chúng về báo kết quả rồi nên ta không biết.
                    Thì người thân của hắn lắc đầu, dân chúng cùng xông tới, còn các binh sĩ vừa đánh vừa quát:
                            -Chết đến nơi rồi mà còn ngoan cố. Nếu đã chấm dứt thì chúng bắt đệ ấy làm gì?
                            -Ta không biết thật mà.
                    Vừa dứt lời thì dân chúng đã xông vào vừa hét lên vừa đấm đá túi bụi, hắn vừa co chân tay lại đỡ vừa nói:
                            -Mọi người nghĩ xem, dù nó đã bị giết hay bị ta giam giữ thì ta cũng sẽ ra điều kiện trao đổi chứ việc gì phải chịu khổ thế này.
                    Thấy lời hắn nói cũng có lí, Thái Tông liền lên tiếng:
                            -Mọi người hãy bớt giận!
                    Tất cả liền dừng lại, Thái Tông liền vừa bước tới vừa nói:
                            -Với từng ấy tội ngươi có chết đến bao nhiêu lần cũng không thể khiến mọi người bớt căm phẫn… nên ta quyết định phế bỏ ngôi vị đại vương và võ công của ngươi để ngươi không còn hại ai được nữa, sau đó đuổi ngươi ra khỏi Chiêm quốc. - Đến đây, Thái Tông nhấc bổng hắn lên rồi vừa hất lên, tung chưởng vào huyệt đan điền vừa cau mày nói: Để ngươi sống trong khổ nhục vì bị người đời hắt hủi xua đuổi đến hết đời.
                    Hắn hét lên đau đớn rồi bất tỉnh, Thái Tông liền quăng hắn cho hai binh sĩ, trong lúc hai binh sĩ liền mang hắn đi thì tất cả binh sĩ và dân chúng cùng quỳ xuống cau mày nói: 
                             -Hoàng thượng, loại người như hắn sống trên đời này chỉ khiến nhân - thần phẫn nộ, vạn vật khó chịu mà thôi.
                    Thái Tông nói ngay:
                            -Hình phạt đó còn khủng khiếp hơn cái chết gấp bội, và có như vậy mới tương xứng với tất cả tội lỗi hắn gây ra.
                    Tất cả cau mắt nói:
                            -Còn Ca Khắc thì sao?                       
                    Bốn người buồn bã nói:
                            -Có lẽ hắn nói đúng, chúng ta cũng chẳng biết phải làm sao.
                    Thái Tông gọi:
                            -Chế Mông!
                    Một người trẻ tuổi bước ra rồi chắp tay hành lễ nghe lệnh. Thái Tông nói:
                            -Hãy là đại vương của muôn dân Chiêm quốc!
                    Rồi quay người bước đi, toàn bộ quân Việt liền bước theo, trong khi Chế Mông chắp tay nói:
                            -Thần không phải con của đại vương thì sao có tư cách kế vị.
                    Tất cả quân Việt im lặng để mọi người dân Chiêm lên tiếng:
                            -Tại sao lại không được? Chế Man không có con trai, ngài lại là điệt nhi duy nhất của hắn, hơn tất cả là ngài tài đức vẹn toàn, đó mới là điều quan trọng nhất!
                    Thấy Chế Mông vẫn ngập ngừng, tất cả cùng nói:
                            -Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện bi thảm rồi, vì thế hãy cho chúng tiểu dân một niềm vui an ủi đi!
                    Chế Mông cau mày nhìn ánh mắt  u buồn và chờ đợi của tất cả nghĩ thầm:
                            -Cách tốt nhất để giảm bớt tội nghiệt cho vương thúc và bù đắp phần nào cho họ là làm đại vương tốt, tạo phúc cho muôn dân!
                    Nghĩ vậy, Chế Mông mới khẽ gật đầu đồng ý, trong lúc mọi người khẽ mỉm cười với gương mặt u buồn thì người giả dạng tên sát thủ vừa lặng lẽ rời khỏi với nụ cười buồn và đôi mắt ướt nhòe vừa nghĩ thầm:
                            -Với niềm vui có được minh quân, tướng quân chắc cũng được an ủi phần nào, còn mình cũng yên tâm khi đi theo tướng quân!
                    Nhưng vừa đi được vài bước thì tất cả binh sĩ cùng chạy tới ngăn lại:
                            -Huynh không được đi!
                    Người đó liền nói bằng ngôn ngữ của người câm:
                            -Tướng quân là tất cả đối với tôi, nếu không có ngài, tôi chẳng là gì cả! Tôi cố sống đến giờ chỉ là muốn vạch mặt hắn mà thôi.
                    Tất cả mọi người cùng ngạc nhiên bước tới hỏi:
                            -Nói vậy là sao?
                    Các binh sĩ liền nói:
                            -Mọi người mau khuyên huynh ấy đi, huynh ấy định tự tử đấy.
                    Tất cả càng ngạc nhiên:
                            -Sao lại như vậy?
                    Tất cả vừa ngăn người đó lại vừa nói:
                            -Vào lúc bi thảm đó, huynh ấy đã định tự tử nhưng vì chúng tôi ngăn kịp và cũng vì Lê tướng quân nói có cách vạch mặt hắn nên huynh ấy mới sống đến giờ!!
                    Chế Mông nói ngay:
                            -Ta biết ngươi rất tôn sùng và yêu quý tướng quân, nhưng tôn sùng và yêu quý một người không đồng nghĩa là phải chết theo người đó, vì tự tử là hành động ấu trĩ, vì chết là hết. Nhưng nếu ngươi vẫn sống một cách kiên cường thì sẽ làm được rất nhiều việc có ích cho người dân Chiêm quốc!! Ta tin tướng quân trên trời có linh cũng muốn tất cả phải như vậy!
                    Người đó vừa khóc vừa nói:
                            -Ngài nóí đúng, nhưng giờ thuộc hạ đã là một phế nhân rồi thì sao...
                    Chế Mông nói ngay:
                            -Ai nói hay nghĩ ngươi là phế nhân thì kẻ đó mới là phế nhân!
                    Các binh sĩ cũng nhìn thẳng vào người đó nói:
                            -Đúng! Huynh là đại anh hùng của Chiêm quốc, chúng tôi rất tự hào về huynh!!
                    Chế Mông vừa bước tới cùng mọi người vừa nói:
                            -Trong việc tái thiết quốc gia sắp tới, mọi người, Chiêm quốc và cả ta nữa đều rất cần có ngươi! Nếu giờ ngươi tự sát thì không chỉ phụ lòng chúng ta mà còn khiến linh hồn tướng quân thất vọng vì có một thuộc hạ, huynh đệ, thần tử yếu đuối, vô trách nhiệm.
                    Người đó cau mày nói ngay:
                            -Tuy thuộc hạ chưa báo đáp được gì cho quốc gia, nhưng thuộc hạ tứ cố vô thân thì sao có thể nói là vô trách nhiệm được.
                    Các binh sĩ nói ngay:
                            -Với việc huynh để chúng tôi rạch mặt và phóng thuốc độc vào người đã là một việc phi thường cho quốc gia rồi, không phải ai trên đời này cũng có lòng dũng cảm như vậy đâu, còn việc huynh nói không có người thân lại càng không đúng. Ai bảo huynh không có người thân?!!
                    Tất cả mọi người cùng nhìn người đó mỉm cười nói:
                            -Đúng vậy, tất cả người Chiêm đều là người thân của đại anh hùng Chiêm quốc!
                    Nhìn cử chỉ chân thành và ánh mắt trìu mến của tất cả mọi người, người đó vừa bật khóc vừa để tay lên tim! Tất cả cùng nói ngay:
                            -Đồ ngốc, đã là người thân thì cảm ơn cái gì!
                    Chế Mông nói:
                            -Đêm đã khuya, ngươi cũng đã mệt rồi, mau về nghỉ đi!
                    Người đó liền cúi đầu chào tất cả rồi quay bước, một số binh sĩ liền bước theo, người đó nói ngay:
                            -Tôi không tự tử nữa đâu mà lo!
                    Tất cả cùng khẽ mỉm cười, còn các binh sĩ đó thì nói:
                            -Đâu có, chúng tôi buồn ngủ nên đi ngủ đấy chứ!
                    Dân chúng vừa nhìn tất cả mỉm cười khoác vai nhau vừa hỏi:
                            -Chuyện để người khác rạch mặt và phóng thuốc độc vào người là thế nào???
                    Các binh sĩ vừa nhìn người đó vừa kể:
                            -Khi huynh ấy vừa định tự tử thì…
                    Khi thấy người này giơ dao lên, Lê Tần liền bắn đao khí chém gãy dao, tất cả liền vừa nhảy tới ôm chặt lấy người này vừa nói:
                            -Huynh làm gì vậy?
                    Người đó vùng vẫy nói:
                            -Bỏ tôi ra, tôi phải đi theo tướng quân!...
                    Lê Tần liền bước nhanh tới rồi vung tay tát vào mặt người đó, trong khi tất cả ngạc nhiên thì người đó quát:
                            -Ngài làm gì vậy?
                    Lê Tần lớn tiếng:
                            -Câu đó phải để chúng tôi hỏi thì đúng hơn. Chết theo thì giải quyết được gì, có khiến tướng quân của cậu sống lại được không? Có thể tìm được Ca Khắc không? Có thể phanh phui được sự thật không?
                    Tất cả ngạc nhiên hỏi:
                            -Sự thật gì?
                    Sau khi nghe Lê Tần kể hết mọi việc, tất cả cùng trừng mắt gào lên. Lê Tần cau mày nói:
                            -Nếu tất cả bình tĩnh làm theo mưu kế của ta thì hoàn toàn có thể vạch mặt hắn.
                    Tất cả buồn bã nói:
                            -Nhưng chúng ta không có bằng chứng, nhân chứng lại chết hết thì sao có thể…
                    Lê Tần liền chỉ mấy cái đầu nói:
                            -Đây chính là bằng chứng, mọi người nhìn kỹ trong miệng chúng đi, lưỡi của chúng đều có hai màu trắng đen, chứng tỏ đã bị câm vì trúng độc.
                    Tất cả cùng cau mày nói:
                            -Cũng chẳng ích gì.
                    Lê Tần nói ngay:
                            -Sao lại không ích gì? Với tấm bản đồ đường hầm bí mật mà tướng quân để lại và mấy cái đầu này, chúng ta hoàn toàn làm được, chỉ có điều…
                    Tất cả cau mày ngạc nhiên hỏi:
                            -Sao đột nhiên ngài lại ngập ngừng?
                    Lê Tần vừa nói hết mưu kế của mình thì tất cả đã nói:
                            -Tôi tình nguyện…
                    Tất cả tranh nhau:
                            -Tôi nhất định phải làm việc đó!
                    Người đó bước ra nói:
                            -Việc đó hãy để một người tứ cố vô thân như tôi làm. Lê tướng quân, ngài ra tay đi.
                    Lê Tần lắc đầu nói:
                            -Không, hắn đã nhìn thấy từng đường đao của ta nên việc này phải để mọi người làm.
                    Người đó liền quay về phía tất cả cau mày nói:
                            -Vậy thì mọi người làm đi.
                    Tất cả cau mắt nói:
                            -Chúng tôi sao có thể...
                    Người đó liền quát:
                            -Đừng lôi thôi nữa, làm đi, nếu không tôi sẽ tự sát đấy.
                    Một người nói:
                            -Nếu tất cả chúng tôi đều không thể ra tay thì sao không đổi ngược lại cho huynh...
                    Người đó bực mình nói:
                            -Sao các huynh cố chấp quá vậy.
                    Lê Tần vừa giơ cành cây được vót nhọn vừa nói:
                            -Hãy để trời quyết định ai là người tình nguyện. Giờ tất cả mau đứng thành vòng tròn, nếu đầu nhọn chỉ vào ai thì người đó sẽ là người tình nguyện.
                    Tất cả liền nhanh chóng làm theo, Lê Tần vừa tung cành cây lên cao thì một ngọn gió nổi lên thổi cành cây bay thẳng về phía người đó, người đó nhìn tất cả nói:
                            -Không những cành cây bay tới mà còn hướng đầu nhọn về phía tôi, các huynh còn gì để nói không?
                    Rồi bước tới chỗ Lê Tần, Lê Tần vừa nhận cành cây vừa nói:
                            -Giờ sẽ xác định ai là người ra tay.
                    Sau mấy lần tung, những người bị mũi nhọn chỉ buồn bã bước tới người đó! Thấy mọi người chưa ra tay mà đôi mắt đã đỏ hoe ngấn lệ, người đó liền cau mắt nói dứt khoát:
                            -Nếu muốn báo thù cho tướng quân thì mau làm đi.
                    Toàn thân mọi người rung lên từng hồi, nhưng khi nhìn ánh mắt kiên quyết của người đó và nhớ lại lúc vị tướng chết thảm thì tất cả cùng trừng mắt nghĩ:
                            -Nếu không làm thì không thể vạch mặt hắn, mà như vậy thì không thể báo thù cho cha con tướng quân, và tên hôn quân khốn kiếp ấy sẽ tiếp tục làm khổ người dân Chiêm!
                    Nghĩ vậy, tất cả liền cùng siết chặt vũ khí, rồi lần lượt chém vào mặt người đó, cùng với những nhát chém là một giọt lệ trào ra! Trong khi Lê Tần đứng bất động thì những binh sĩ kia siết chặt tay và từ từ nhắm mắt lại. Khi vừa chém xong, tất cả liền chạy tới bôi thuốc rồi băng lại cho người đó! Còn Lê Tần tung liên hoàn chưởng đào mấy cái huyệt rồi nói:
                            -Chôn mọi người rồi mang mấy cái đầu về.
                    Các binh sĩ ngạc nhiên:
                            -Vừa rồi ngài nói mang xác mọi người về mà?
                            -Lúc đó ta chưa biết chuyện tấm bản đồ nên mưu kế khác, bây giờ có tấm bản đồ rồi thì phải khác.
                    Rồi vừa làm cùng tất cả vừa nói:
                            -Nếu hắn hỏi tại sao những binh sĩ này không về thì chúng ta trả lời: Họ nói nếu không tìm được tướng quân thì không về.  
                     
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2008 16:06:14 bởi nguyen duc long >
                    #10
                      nguyen duc long 08.07.2008 00:43:52 (permalink)
                      Đến đây thì dân chúng lên tiếng:
                              -Còn thuốc độc thì sao?
                      Các binh sĩ nói ngay:
                              -Thực ra thuốc độc ấy chỉ là thuốc diệt chuột của Chiêm quốc trộn với một số thảo dược mà thành.
                      Dân chúng ngạc nhiên:
                              -Thế mà hắn không nghi ngờ ư?
                      Tất cả cùng cau mắt nói:
                              -Vì hắn nghĩ dù có tôn sùng yêu quý tướng quân đến đâu đi nữa cũng không có ai dám tự nguyện huỷ hoại gương mặt và chấp nhận bị câm suốt đời được.
                      Dân chúng trừng mắt nói:
                              -Nói vậy thuốc độc ấy không có thuốc giải?
                      Khi tất cả gật đầu thì mọi người càng nể phục người đó rồi cùng hỏi:
                              -Còn chuyện tấm bản đồ đường hầm bí mật?
                      Một binh sĩ nói:
                              -Tướng quân đã vẽ lại đường hầm bí mật ngay trong đêm hôm ấy rồi trao nó cho tôi và nói: Nếu qua ngày mai mà mọi việc vẫn bình thường thì hãy đốt nó, còn nếu ngược lại thì hãy đưa nó cho Lê tướng quân. - Tôi chưa kịp hỏi gì thì ngài đã vừa phóng đi vừa nói: Hãy nhớ nếu mọi việc vẫn bình thường thì không được mở ra xem mà hãy đốt nó ngay. - Giờ tôi mới hiểu mục đích ban đầu của cái đường hầm bí mật ấy là để tướng quân bí mật đến phòng hắn bàn chuyện cơ mật quốc gia nên tướng quân mới cấm tôi không được mở ra xem, vì nếu chẳng may đường hầm bí mật ấy bị lộ ra ngoài thì sẽ có kẻ gây bất lợi cho hắn.
                      Tất cả cùng siết chặt tay, cau mắt nói:
                              -Thật không ngờ đến tận thời khắc cuối cùng mà tướng quân vẫn một lòng trung thành nhưng lại phải chịu một kết quả như vậy.
                      Ở trên đỉnh một ngọn tháp, tên sát thủ cha đứng theo dõi từ đầu đến cuối, từ từ hiện nguyên hình rồi lập tức biến mất ngay.
                              Ngày hôm sau, trong khi tên sát thủ cha trà trộn vào dân Chiêm để xem xét tình hình thì thấy tất cả đang chuẩn bị làm tang lễ cho vị tướng thì tên sát thủ con đã lần lượt kể hết mọi chuyện cho thiếu niên nghe, mới đầu thiếu niên vẫn ngây ra nhưng càng nghe cảm xúc trên gương mặt càng thay đổi, gương mặt từ ngây ra chuyển sang đỏ gay rồi tím đen lại, xương bàn tay kêu lên răng rắc vì siết chặt lại, đôi mắt long lên sòng sọc, toàn thân bốc lên sát khí ngùn ngụt. Rồi khi hắn nói:
                              -Nhưng xét một cách công bằng thì nếu tên hoàng đế Đại Việt ấy không dấy động can qua và không giả dạng làm đạo sĩ thì cha đệ đã không đến tìm hắn để rồi chết thảm như vậy. Còn những chuyện tốt mà chúng làm ở đây, đơn giản chỉ là mua chuộc lòng người mà thôi. Đệ nghĩ mà xem, nếu không phải là có ý đồ xấu thì tại sao lại dấy động can qua.
                      Thì thiếu niên gầm lên như một con mãnh thú với đôi mắt đẫm lệ và bốc đầy lửa giận, tức thì những phẫn uất, đau buồn dồn nén từ hôm qua bùng phát ra cùng với một luồng nội lực mạnh đến dị thường, lập tức những thứ xung quanh liền nổ tung, còn thân người thiếu niên thì bốc khói sau một tiếng nổ. Đúng lúc này, hắn hiện ra, vừa thấy cảnh này, hắn liền hỏi với vẻ ngạc nhiên:
                              -Xảy ra chuyện gì vậy?
                      Nhưng lập tức hiểu ra, quay sang tên đó trừng mắt hỏi:
                              -Thì ra con đã giả bệnh để lừa ta. Con lại gieo thù hận vào đầu nó, đúng không?
                      Tên đó vừa vội nói:
                              -Con không có, con chỉ nói cho đệ ấy biết sự thật thôi.
                      Thì thiếu niên đã quỳ xuống trước mặt hai người nói:
                              -Xin hai người giúp cháu báo thù.
                      Hắn cúi xuống nói:
                              -Con đứng lên đã rồi hãy nói.
                      Nhưng vừa định đỡ lên thì thiếu niên đã nói:
                              -Không, nếu hai người không nhận lời thì cháu không đứng lên.
                      Hắn liền cau mày nói:
                              -Tên Chế Man ấy không những đã mất ngai và thành phế nhân mà còn bị toàn bộ dân Chiêm căm thù, xua đuổi, hắn đã mất tất cả rồi, giờ với hắn sống không bằng chết thì việc gì...
                      Chưa dứt lời thì thiếu niên đã phóng về phía cửa, hai người liền ngăn lại, thiếu niên liền quát:
                              -Hai người đã không giúp thì mau tránh ra...
                      Hắn vừa quắp lấy thiếu niên vừa nói:
                              -Con hãy bình tĩnh mà nghe ta nói: Giờ mọi người đang làm tang lễ cho cha con ở nơi thảm khốc ấy nên con phải về chịu tang đã! - Rồi quay sang tên đó trừng mắt nói: Ở yên đấy cho ta.
                      Rồi biến mất ngay, khi vừa hiện ra ở trong rừng cây, hắn để thiếu niên xuống rồi vừa phóng đi ngay vừa nghĩ:
                              -Hi vọng mọi chuyện sẽ giống như ta nghĩ.
                      Vừa về đến nơi, tên đó đã hỏi:
                              -Tình hình thế nào rồi cha?
                      Hắn liền vung tay cho một cái tát như trời giáng rồi quát với gương mặt vô cùng đáng sợ:
                              -Còn giám hỏi?
                      Tên đó nói với cái miệng đầy máu:
                              -Nếu thêm một người thù hận tên hoàng đế ấy thì càng có lợi cho chúng ta, việc trả thù sẽ dễ dàng hơn.
                      Hắn trừng mắt quát lớn:
                              -Câm miệng.
                      Tên đó cũng lớn tiếng:
                              -Chẳng phải tâm nguyện của cha là giết tên hoàng đế đó sao? Con làm vậy cũng là muốn giúp cha thôi.
                      Hắn càng tức giận:
                              -Đúng, nhưng vì trả thù mà lợi dụng cả một đứa trẻ, đẩy nó vào bể khổ trầm luân vạn kiếp bất phục thì không thể chấp nhận được, chỉ có kẻ tiểu nhân mới làm chuyện đó, vì thế không phải con đang giúp ta mà đang biến ta thành kẻ bất nhân bất nghĩa.
                      Tên đó vẫn ngoan cố:
                              -Nếu không phải tên cẩu hoàng đế ấy dấy động can qua thì đã không xảy ra nhiều chuyện bi thảm thế này, không đúng sao? Con chỉ nói theo sự thật mà thôi.
                      Hắn lắc đầu nói:
                              -Vậy thì con nhầm rồi, nếu hắn không sớm dấy động can qua thì tên Chế Man ấy sẽ được nước lấn tới, lúc đó hậu quả còn khủng khiếp hơn nhiều.
                      Tên đó ngạc nhiên nói:
                              -Sao đột nhiên cha lại bênh vực kẻ thù như vậy?
                      Hắn vừa ngồi dựa vào cột vừa nói:
                              -Ta đang nói lý chứ không phải bênh, điều gì đúng thì chúng ta phải cho là đúng, không thể nói ngược lại hay bóp méo sự thật được.
                      Tên đó vừa ngồi xuống vừa nói:
                              -Vậy giờ chúng ta phải làm gì?
                      Hắn cau mày nói:
                              -Xưa nay vương pháp của Đại Việt rất nghiêm, giết người phải đền mạng, thế mà hắn lại tha chết cho tên Chế Man ấy, nhất định là hắn cố tình làm vậy để tìm Ca Khắc và cả chúng ta thông qua tên Chế Man ấy.
                              -Nên cha mới đưa nó về chịu tang?
                      Hắn nhíu mày nói:
                              -Cha chết thảm đã là chuyện quá khủng khiếp rồi, nếu không được về chịu tang thì nó sẽ ra sao?!
                              -Thế nhỡ nó khai ra chúng ta thì sao?
                      Hắn lắc đầu ngao ngán rồi nhắm mắt lại, tên đó lắc đầu cười rồi bước tới, ngồi cạnh hắn nói:
                              -Con đã lỡ lời, con xin lỗi cha!
                      Thấy hắn vẫn im lặng, tên đó vừa mỉm cười vừa ngồi dựa vào hắn rồi từ từ nhắm mắt lại.
                              Cùng với lúc hắn quay về miếu thì thiếu niên chạy nhanh về phía mọi người, khi thấy thiếu niên từ xa, tất cả vừa vui mừng vừa đau xót! Dân chúng liền tránh sang hai bên, còn Lê Tần thì bước tới đưa khăn tang cho thiếu niên, tất cả cau mày ngạc nhiên khi thiếu niên đội tang với gương mặt buồn vô thần nhưng dáng vẻ lại rất hiên ngang? Và khi thiếu niên bước tới mộ vị tướng rồi quỳ xuống đốt vàng tiền với đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ thì tiếng lễ nhạc mới cất lên, tất cả quân Việt liền hơi cúi đầu với vẻ buồn bã cùng tư thế nghiêm trang, tất cả binh sĩ Chiêm khóc trong lặng lẽ, trong khi dân chúng khóc rất thảm thiết! Còn Chế Mông vừa cúi đầu nhắm mắt lại nước mắt đã trào ra và tự nhủ:
                              -Khanh yên tâm, ta sẽ tạo phúc cho muôn dân để đáp lại lòng trung thành của khanh và coi Ca Khắc như tiểu đệ của mình!
                      Khi tiếng lễ nhạc vừa kết thúc thì cao tăng bắt đầu tụng kinh cầu siêu, còn thiếu niên thì cau mày nghĩ:
                              -Cha yên tâm, con sẽ đày hắn xuống 18 tầng địa ngục nhanh thôi.
                      Khi bài kinh cầu siêu kết thúc, tất cả liền bước tới vỗ về an ủi và hỏi chuyện nhưng thiếu niên vẫn đứng trơ ra! Tất cả liền nghĩ:
                              -Cũng phải thôi, người trưởng thành cũng khó vượt qua nổi, huống hồ một đứa trẻ!
                      Chế Mông lên tiếng:
                              -Mọi người mau đưa đệ ấy về nghỉ đi!
                      Thấy một số người ngạc nhiên, Chế Mông liền nói:
                              -Giờ đệ ấy là ngự đệ của ta!
                      Trong khi tất cả vui mừng thì bốn người Thái Tông lại biểu hiện sự luyến tiếc! Chế Mông thì cau mày nghĩ:
                              -Trước sau cũng phải nói.
                      Rồi quay về phía Thái Tông cúi đầu chắp tay nói:
                              -Hoàng thượng, thần có điều muốn nói!              
                      Khi Thái Tông gật đầu, tất cả liền chú ý lắng nghe:
                              -Để xảy ra cuộc chiến này hoàn toàn là do lỗi của vương tộc chúng thần, tuy giờ đã kết thúc nhưng hậu quả thì vẫn còn mãi, vì thế để tránh những cuộc chiến tương tự, thần quyết định đưa một số quân, dân và người thân sang Đại Việt làm con tin!                 
                      Thái Tông nói ngay:   
                              -Không cần đâu, ta tin vào nhân phẩm của ngươi!
                      Chế Mông cũng nói ngay:         
                              -Chúng ta không thể biết chuyện tương lai nên cứ làm theo cách đó cho chắc chắn!
                      Mọi người Chiêm đều đồng tình:
                              -Hoàng thượng, đại vương nói đúng đấy!
                      Tất cả quân Việt hơi ngạc nhiên? Thái Tông nói:
                              -Các ngươi không e ngại khi đi làm con tin ư?
                      Tất cả liền đồng thanh:
                              -Ngài là hoàng đế nhân từ nên chúng tiểu dân không lo!
                      Ông nhíu mày nói:
                              -Nhưng đi làm con tin sẽ phải xa người thân!
                      Chế Mông nói ngay:
                              -Chiêm quốc có rất nhiều gia đình chỉ có hai hoặc ba người.
                      Thái Tông cau mày nói:
                              -Nhưng như vậy là không công bằng với họ!
                      Tất cả cùng nhìn Thái Tông lắc đầu cười. Những người trong gia đình có hai, ba người đó nói:
                              -Hoàng thượng! Đối với chúng tiểu dân thì điều quan trọng nhất là được sống trong hòa bình, với lại chúng tiểu dân cũng muốn sang Đại Việt để mở rộng tầm mắt.
                      Những lời nói này đã khiến Thái Tông không còn lý do gì để từ chối nên liền mỉm cười, tất cả cũng mỉm cười nhìn Thái Tông! Còn Chế Mông thì chắp tay nói:
                              -Hoàng thượng! Việc thứ hai là bệnh tình của vương phi, như ngài đã biết, nhiều năm nay Chiêm quốc không thể trị khỏi bệnh cho vương phi, nay bệnh lại càng nặng thêm, mà Đại Việt lại có nhiều lương y giỏi, nên thần cầu xin ngài hãy đưa vương phi về Đại Việt chữa bệnh!
                      Dân chúng nói ngay:
                              -Nhưng hai nước cách nhau xa như vậy thì vương phi làm sao chịu nổi???
                      Chế Mông giải thích:
                              -Thái y nói chứng hôn mê bất tỉnh mà vương phi mắc phải là một quái bệnh, nhưng căn bệnh quái lạ này không ảnh hưởng đến việc phải đi xa, với lại vương phi nhất định phải đi khỏi Chiêm quốc thì bệnh mới khỏi, vì việc chữa bệnh phải hội đủ bốn điều kiện: lương y giỏi, dược thảo tốt, người chăm sóc tận tình và cuối cùng là không khí trong lành thì bệnh mới khỏi, mà Chiêm quốc ngoài điều kiện thứ ba ra, những điều còn lại đều không tốt.
                      Thái Tông nói:
                              -Cứu người là việc nên làm, vương phi của các người lại là người tốt nên ta đồng ý.
                      Tất cả vui mừng chắp tay nói:
                              -Đa tạ hoàng thượng!!
                      Chế Mông chắp tay nói:
                              -Nếu không còn chuyện gì nữa thần xin cáo lui!
                      Khi Thái Tông gật đầu, Chế Mông liền đi giật lùi vài bước rồi quay người bước đi, mọi người Chiêm cũng hành lễ chào rồi bước theo. Khi tất cả ở phía xa, các binh sĩ Việt mới hỏi:
                              -Sao vừa rồi các ngài lại biểu hiện sự luyến tiếc?
                      Bốn người cùng nói:
                              -Vì ta muốn nhận nó làm nghĩa tử!
                      Rồi tất cả vừa bước đi vừa cau mày nghĩ:
                              -Dù nó biết võ công đi nữa thì cũng không thể có chuyện hai tên sát thủ xảo quyệt lại để xổng một đứa trẻ được? Nó biểu hiện thái độ cũng rất không bình thường? Thật khó hiểu?
                      Mấy ngày sau, tại đại sảnh, tất cả vẫn đang tìm cách để thiếu niên bình thường trở lại. Quốc Tuấn nói:
                              -Mấy ngày qua tuy không nói gì và chỉ ngồi một chỗ nhưng tôi để ý thấy ánh mắt nó thỉnh thoảng hướng về Lê huynh, có thể nó chỉ muốn nói chuyện một mình với huynh ấy thôi!
                      Lê Tần liền đứng lên, Quốc Tuấn nói ngay:
                              -Với một đứa trẻ như nó, việc một người đến nhiều lần trong một ngày sẽ rất khó chịu nên mai hãy đến. 
                      Sáng hôm sau, Lê Tần đã có mặt tại phòng thiếu niên. Sau những lời hỏi han, Lê Tần liền chuyển sang một chuyện:
                              -Đúng rồi, ta nghe nói cháu đá cầu rất giỏi, có thể cho ta xem tài nghệ được không?
                      Thấy thiếu niên vẫn im lặng, Lê Tần liền khích:
                              -Cháu cứ thế này thì đâu xứng là con trai của một đại anh hùng vệ quốc!!
                      Thiếu niên cau mắt đứng bật dậy rồi vừa mở cửa bước ra vừa nói:
                              -Nếu thua ông phải rút lại lời nói đó.
                      Lê Tần vừa bước theo với vẻ vui mừng vừa gọi lớn:
                              -Người đâu, mau mang cầu và khung lưới đến đây.
                      Mấy người lính gác quanh đó liền chạy nhanh đi, lát sau tất cả đã mang đến, và trong khi mọi thứ được đặt vào vị trí thì thiếu niên cau mắt nhìn Lê Tần nói một cách kiên quyết:
                              -Nếu ông mà nhường thì sẽ ngừng ngay lập tức và sau này đừng đến gặp tôi nữa.
                      Trong khi Lê Tần mỉm cười thì một người đốt một nén hương, cùng lúc người khác hô bắt đầu, hai người liền chạy về phía cầu được đặt ở giữa. Các binh sĩ và mọi người đang nấp ở phía xa chăm chú theo dõi từng động tác của cả hai, rồi đôi mắt ánh lên khi phát hiện thái độ của thiếu niên thay đổi dần theo từng hồi tranh cầu, lúc đầu thì rất quyết liệt cả trên nét mặt lẫn động tác, nhưng càng về sau vẻ quyết liệt trên mặt đã dần biến mất, thay vào đó là một sự vui vẻ, ấm áp thường thấy mỗi khi thiếu niên tranh cầu với cha mình! Và khi thiếu niên đá quả cầu đi theo hình vòng cung qua hông Lê Tần bay vào lưới thì nén hương tàn hẳn, các binh sĩ liền nói lớn:
                              -Hết thời gian.
                      Lê Tần nhìn thiếu niên cười nói:
                              -Khá lắm!
                      Thấy thiếu niên đứng bất động và nhìn mình không chớp mắt với vẻ mặt hơi ngây ra, Lê Tần liền hỏi:
                              -Cháu sao thế?!
                      Thiếu niên giật mình rồi vừa lắc đầu vừa cau mày nghĩ:
                              -Sao lại như vậy? Sao mình lại tưởng tượng ra cha khi nhìn ông ấy?
                      Lê Tần hỏi lại:
                              -Cháu không sao thật chứ?!
                      Thiếu niên vừa gật đầu thì Lê Tần nói:
                              -Nhưng trông cháu có vẻ mệt rồi đấy, mau vào nghỉ đi, mai chúng ta đá tiếp!
                      Rồi quay người bước đi, thiếu niên cau mắt nói:
                              -Bá bá đừng đi!!
                      Nghe mấy từ này, tất cả đều rất vui mừng, trong khi tất cả binh sĩ mỉm cười lặng lẽ bước đi, mọi người nhìn nhau mỉm cười thì Lê Tần liền quay lại với nụ cười trên gương mặt nhẹ nhõm! Sau đó hai người cùng bước tới trước cửa phòng rồi cùng ngồi xuống, thấy thiếu niên vừa ngả đầu vào vai mình mà đôi mắt đã đỏ hoe, Lê Tần liền nói:
                              -Nam nhi đổ máu chứ không rơi lệ, đó chỉ là câu nói để tự trấn tĩnh và kiên cường thêm thôi chứ không có nghĩa là nhu nhược, mềm yếu đâu… nên cháu  hãy khóc đi!
                      Nghe giọng vừa trầm buồn vừa ấm áp của Lê Tần, thiếu niên đã không còn kìm nén cảm xúc được nữa, toàn thân rung lên từng hồi, nước mắt không ngừng tuôn rơi và không ngừng gọi cha với giọng không thể bi thảm hơn:
                              -Cha, con nhớ cha lắm!!
                      Tất cả không cầm được nước mắt, ngay cả một người cứng rắn như Lê Tần cũng phải rơi lệ mà vòng tay ôm lấy thiếu niên!! Phải một lúc sau, khi những phẫn nộ, u uất bị ức chế mấy ngày qua được thoát ra theo nước mắt thì thiếu niên mới nguôi ngoai phần nào! Nhưng Lê Tần vẫn đợi thiếu niên ngừng khóc mới lên tiếng hỏi:
                              -Trong thời gian giam giữ cháu, chúng có làm gì cháu không?
                      Thiếu niên lắc đầu nói:
                              -Một trong hai người đã thả cháu về.
                      Tất cả vô cùng kinh ngạc? Lê Tần hỏi ngay:
                              -Nếu vậy chúng bắt cháu làm gì???      
                      Thiếu niên nói ngay:
                              -Khi tên bắt cháu vừa về đến nơi thì người thả cháu liền hỏi với vẻ ngạc nhiên: Sao lại bắt cháu về? Tên kia liền giải thích: Bắt về để trao đổi điều kiện gì đó với hoàng thượng. Nhưng người đó không đồng ý và nói đó là hành vi của kẻ tiểu nhân, hèn hạ... nên hai người đã cãi nhau.
                      Lê Tần ngắt lời:
                              -Đã không đồng ý thì sao không thả cháu ngay?
                      Thiếu niên nói với giọng nể phục:
                              -Vì sợ cháu đi tìm Chế Man trả thù, người đó nói một đứa trẻ như cháu không nên thù hận, càng không được giết người nên mới đợi đến khi mọi người làm tang lễ cho cha mới thả cháu về!          
                      Lê Tần gật đầu nói:
                              -Hiểu rồi!
                      Mọi người nhíu mày nghĩ:
                              -Có thực sự hắn tốt như vậy không?
                      Lê Tần cũng nghĩ:
                              -Lúc đó một tên bắt nó đi, còn tên kia thì biến mất ngay, rất hợp lí với những gì nó vừa nói, nhưng sao ta vẫn cảm thấy không ổn?!?
                      Thấy Lê Tần không nói gì nữa, thiếu niên liền hỏi:
                              -Sao tự nhiên bá bá không nói gì nữa?
                      Lê Tần cười nói:
                              -Ta đang đoán xem tên đó muốn gì ấy mà?
                      Đúng lúc này bụng thiếu niên kêu lên òng ọc, Lê Tần cười:
                              -Đi ăn cơm thôi!
                      Mọi người mỉm cười nhìn nhau khi thiếu niên liền bước theo Lê Tần!
                      Tối hôm ấy, tất cả tập trung tại hành quán để phân tích những lời thiếu niên nói. Binh sĩ Chiêm nói:
                              -Mấy ngày trước hai tên đó còn dùng độc đối phó với các vị, cho dù với lí do gì đi nữa thì đó vẫn là hành vi táng tận lương tâm, đã mất hết lương tâm thì sao có thể đối xử tốt với một đứa trẻ như vậy được, vì thế chắc chắn chúng đang âm mưu chuyện gì đó.
                      Quốc Tuấn nói ngay:      
                              -Thực ra độc dược mà chúng dùng chỉ làm con người ta mất hết nội công và khí lực thôi.
                      Tất cả ngạc nhiên:
                              -Sao lại như vậy?
                      Hà Bổng nói:
                              -Là vì hai tên phản tặc đó chỉ thù hận một hoặc cả bốn chúng tôi nên mới không dùng độc dược giết người, vì không muốn lạm sát người vô tội ấy mà.
                      Tất cả cau mày hỏi:
                              -Dám hỏi hoàng thượng, ngoài việc hành thích ngài ra, bọn phản loạn trong nước còn muốn gì nữa?
                      Thái Tông lắc đầu nói:
                              -Ta cũng không biết, vì chúng không bắt được người thân của ta nên không thể ra điều kiện.
                      Một người buột miệng nói:
                              -Chẳng lẽ Ca Khắc nói dối?
                      Tất cả gạt đi ngay:
                              -Đừng nói bậy, trẻ con đâu biết nói dối, với lại nó nói dối để làm gì? 
                      Lê Tần nói ngay:
                              -Lúc đó hai tên đó phóng kiếm khí tấn công bọn chúng với tốc độ rất nhanh, điều đó có nghĩa mục đích ban đầu của hai tên đó là cứu cha con họ, nhưng khi thấy tình hình tiếp theo thì có lẽ tên đó nghĩ chúng không còn lí do ở lại đây nữa, vì chúng tôi đưa Ca Khắc về là xong, nhưng tên kia lại nghĩ khác. Những việc này rất hợp lí với những gì nó nói, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn?!
                      Hà Bổng lên tiếng:
                              -Chắc vì huynh quá lo lắng cho nó nên mới cảm thấy bất an! Huynh và mọi người nghĩ xem, tuy nó biết võ công nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, làm gì có chuyện hai tên sát thủ xảo quyệt lại để xổng một đứa trẻ chứ?
                      Tất cả cùng nhìn Thái Tông, Thái Tông liền nói:
                              -Ta cũng có cảm giác như vậy, nhưng có lẽ Hà khanh nói đúng, có lẽ chúng ta đã quá cả nghĩ, vì đối tượng mà chúng đối phó là chúng ta, nhưng dù chúng có mưu ma chước quỷ gì ta cũng không sợ. - Đến đây, Thái Tông đứng lên nói: Giờ nó là ngự đệ của Chế Mông nên chúng ta cũng yên tâm hơn! - Rồi vừa bước đi vừa nói: Nên mai chúng ta sẽ rút quân về nước!
                      Thấy Lê Tần luyến tiếc, Quốc Tuấn và Hà Bổng vỗ vỗ vai nói:
                              -Đã không thể đưa nó về Việt quốc thì tốt nhất là đi cho sớm, vì ở lại càng lâu thì càng buồn khi về nước!
                      Trong lúc Lê Tần gật đầu thì tất cả ngạc nhiên hỏi:
                              -Các ngài nói đưa về Việt quốc là sao?
                      Hai người cùng nói:
                              -Bốn người chúng tôi định nhận nó làm nghĩa tử!
                      Sáng hôm sau, tất cả người Chiêm đều có mặt tại ngoài thành Hoá Châu để tiễn biệt những người đi làm con tin và vương phi, Chế Man thì dặn dò và động viên họ và người thân của mình cùng những người chăm sóc vương phi! Còn thiếu niên thì ôm Lê Tần buồn bã nói:
                              -Lê bá bá, cháu sẽ rất nhớ bá bá!!
                      Tất cả cau mắt nhìn Lê Tần vừa ôm chặt thiếu niên vừa nói:
                              -Ta và tất cả mọi người cũng vậy!!
                      Thiếu niên hỏi với đôi mắt đỏ hoe:
                              -Chúng ta có thể gặp lại không?!
                      Trong lúc Lê Tần cầm hai vai đẩy nhẹ thiếu niên ra rồi nói:
                              -Khi trưởng thành cháu hãy đến kinh thành Đại Việt tìm chúng ta nhé!
                      Thì tất cả đều giật mình vì nhìn Lê Tần mà lại thành vị tướng, rồi đôi mắt lập tức đỏ hoe khi thiếu niên gật đầu trong tiếng khóc! Sau một thoáng bất động nhìn thiếu niên, Lê Tần vừa nhắm mắt lại vừa quay người bước nhanh về phía Thái Tông, tất cả vừa nhìn Lê Tần buồn bã lên ngựa vừa giơ tay chào nhau và nghĩ thầm:
                              -Không ngờ Hắc hổ tướng quân lại đa cảm đến vậy!
                      Lê Tần cũng liền giơ tay chào mọi người rồi vừa nhìn thiếu niên đang vẫy tay chào mình vừa khẽ gật đầu với một nụ cười! Tất cả quân Việt cùng nhìn thiếu niên mỉm cười rồi cùng quay bước! Thấy quân Việt đã khuất bóng mà thiếu niên vẫn bất động, Chế Mông liền ra hiệu cho tất cả lặng lẽ ra về. Dù chỉ còn hai người nhưng Chế Mông vẫn không nói gì mà đứng yên kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau thiếu niên mới quay bước, Chế Mông liền lặng lẽ bước theo, thiếu niên liền dừng lại nói:
                              -Cha dạy đệ: Thần tử mà đi trước đại vương là phạm thượng.
                      Nghe vậy, Chế Mông rất vui mừng, liền bước tới hỏi:
                              -Vậy là đệ hết buồn rồi?!
                      Thiếu niên lắc đầu! Chế Mông ngập ngừng nói:
                              -Có thể nhiều người nghĩ ta nhận đệ làm ngự đệ mang ý nghĩa bù đắp nhiều hơn là thật lòng, ta cũng không mong đệ tha thứ...
                      Thiếu niên nói ngay:
                              -Khắp Chiêm quốc không ai là không biết nhân cách của đại vương nên đại vương không cần nói nhiều và đừng bao giờ nghĩ như vậy, và điều cuối cùng mà đệ muốn nói: Đại vương là đại vương, Chế Man là Chế Man.
                      Nghe vậy, đôi mắt Chế Mông liền ánh lên rồi mỉm cười bước theo!
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2008 20:28:56 bởi nguyen duc long >
                      #11
                        nguyen duc long 08.07.2008 00:55:57 (permalink)
                                Trong 2 tháng sau đó, tất cả mọi người đều chăm chú quan sát từng động thái của thiếu niên, riêng Chế Mông, ngoài việc lệnh cho các binh sĩ thay phiên nhau đứng gác ngày đêm cả trong lẫn ngoài phòng, Chế Mông còn ngủ cùng thiếu niên.
                                Đêm hôm ấy, mặc dù Chế Mông và các binh sĩ ngồi gác cạnh nhau đã thiếp đi, nhưng thiếu niên vẫn kiên nhẫn nằm chờ cho đến lúc các binh sĩ cuối cùng đến để thay các binh sĩ đứng ngoài cửa xong mới liền thổi từ trong ống tre ra một làn khói, lập tức đầu Chế Mông và các binh sĩ ngồi gác hơi ngả sang một bên, thiếu niên liền nhẹ nhàng ngồi dậy nhồi thuốc vào ống tre rồi cẩn thận bước xuống giường đi về phía cửa rồi thổi hơi khói qua khe cửa, khi các binh sĩ vừa từ từ ngồi bệt xuống đất bất tỉnh, thiếu niên liền vừa mở cửa vừa nghĩ lại lúc trước khi kể hết mọi chuyện, tên sát thủ con đã vừa giấu cái ống tre nhỏ bằng ngón tay út vào trong tóc mình vừa nói:
                                -Trong cái ống tre này có chứa thuốc mê và thuốc giải, thuốc mê dạng bột, thuốc giải dạng hoàn, những thứ này sẽ giúp đệ nên phải cất giấu cẩn thận. Trước tiên đệ nhồi thuốc mê vào ống rồi từ từ thổi, trước đó đệ hãy uống thuốc giải vào.
                        Đến đây, thiếu niên vừa phi thân đi vừa cau mày nghĩ:
                                -Tại sao hắn lại biết trước được ta sẽ cần đến những thứ đó? Mà thôi, đi tìm tên khốn ấy trước đã.
                        Khi vừa ra ngoài kinh thânh được một đoạn thì thiếu niên giật mình vì hai tên đó đột nhiên hiện ra trước mặt, nhưng liền vừa phóng đi vừa nói:
                                -Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.
                        Trong khi tên đó nhoẻn miệng cười đắc ý phóng theo thì hắn vội đuổi theo với vẻ vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Và khi đã ở cách xa kinh thành, thiếu niên mới hỏi:
                                -Hai người quan sát động tĩnh xung quanh kinh thành từ bao giờ thế?
                        Trong khi tên đó vội nói:
                                -Cha ta không biết gì đâu, đệ đừng hiểu lầm.
                        Thì hắn cau mày nói:
                                -Giờ chuyện đó đâu còn quan trọng nữa.
                        Thiếu niên hỏi ngay:
                                -Tên khốn ấy giờ ở đâu?
                        Tên đó liền phóng đi, khi thiếu niên vừa phóng theo thì tên đó nói:
                                -Thực sự cha ta không biết chuyện ta đưa những thứ đó cho đệ đâu.
                        Thiếu niên nói ngay:
                                -Vì 2 tháng nay huynh không chịu rời khỏi Chiêm quốc nên ông ấy nghi ngờ và đã bắt huynh phải nói lý do, đúng không?
                        Chúng còn chưa hết ngạc nhiên thì thiếu niên đã nói:
                                -Sau khi nói tất cả ra, hai người đã cãi nhau một trận, thậm chí ông ấy còn đánh huynh, trong lúc bị đánh, huynh đã nói: Mặc dù huynh đã nói những lời không nên nói và đưa những thứ đó cho tôi nhưng quan trọng là tôi quyết định như thế nào, đúng không?
                        Chúng trừng mắt kinh ngạc. Tên đó chưa kịp lên tiếng thì thiếu niên đã nói:
                                -Ông ấy liền quát: Nhưng nó là một đứa trẻ… - huynh liền ngắt lời: Nhưng nó không phải là một đứa trẻ bình thường. Sau đó huynh đã nghĩ ra một ý rất hay, đó là đánh cược xem tôi sẽ quyết định như thế nào. Nếu tôi quyết định trốn ra ngoài để giết hắn và đi theo con đường của riêng mình thì huynh thắng, mà như vậy thì ông ấy sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa, còn nếu tôi không giết hắn thì huynh phải rời khỏi đây ngay và từ nay không được trái lời ông ấy nữa. Hai người đoán nếu 2 tháng trôi qua mà tôi vẫn không có động tĩnh gì thì có nghĩa tôi đã quyết định tha cho hắn và sống an phận ở vương cung Chiêm quốc, vì quân Việt đã ở rất xa sau 2 tháng, đúng không?
                        Đến đây thì hai người không còn kinh ngạc nữa mà bất giác cảm thấy hơi lạnh gáy trước trí thông minh đáng sợ của thiếu niên!!! Còn thiếu niên thì vừa quay người lại nhìn hắn vừa nói:
                                -Thù cha không đội trời chung, dù Chế Mông là người tốt nhất trên đời đi nữa, cháu cũng không thể sống với điệt nhi của kẻ giết cha mình được. - Đến đây, thiếu niên trừng mắt nói: Còn tên khốn ấy, cháu phải hành hạ hắn rồi mới cho hắn chết không toàn thây.
                        Hắn cau mày nói:
                                -Con đường mà con chọn không có lối về đâu, vì thế hãy nghĩ lại đi…
                        Thiếu niên ngắt lời bằng giọng dứt khoát:
                                -Quyết định của cháu không liên quan đến ai hết. Nếu chấp nhận sống an nhàn ở vương cung thì cháu mới hối hận.
                        Trong lúc hắn đứng bất động thì tên đó vừa bước nhanh tới chỗ thiếu niên vừa nói:
                                -Cha hãy lên đỉnh núi cao nhất Chiêm quốc đợi chúng con về.
                        Rồi ôm thiếu niên biến mất, nơi mà hai người hiện ra là trong một hang động. Trong lúc tên đó dọn hai đống củi, lá cây để che những sợi dây được buộc vào nẫy của những cây nỏ, những cây nỏ thì được đỡ bởi những phiến đá... ở hai bên ra thì thiếu niên nhìn Chế Man nằm co ro bên đống lửa với ánh mắt bốc đầy sát khí cùng gương mặt tối sầm lại. Đúng lúc này Chế Man choàng tỉnh với vẻ mặt kinh hãi tột độ, thiếu niên liền bóp gãy vai hắn, hắn vừa hét lên đau đớn thì thiếu niên đã nhét vải vào miệng rồi cùng tên đó vừa ngồi xuống vừa nhếch mép nhìn gương mặt hắn tím ngắt lại, toàn thân co rúm và run lên bần bật, ánh mắt cầu xin với vẻ không thể sợ hãi hơn, thậm chí còn tiểu ra quần nữa! Thiếu niên vừa bẻ gãy chân hắn vừa hét:
                                -Hai chân dành cho các tử sĩ và người dân Chiêm.
                        Tên đó vừa nhìn ánh mắt hắn gần như dãn ra, mồ hôi toát ra như tắm, còn thiếu niên thì không khác gì một con dã thú vừa mỉm cười đắc ý. Thiếu niên vừa bẻ nát vụn xương cánh tay trái vừa hét:
                                -Tay trái dành cho người thân của ngươi.
                        Và khi thiếu niên vừa chặt đứt tay phải vừa nói:
                                -Tay phải dành cho ta.
                        Thì hắn lăn ra bất tỉnh, tên đó liền chỉ xuống hai sợi dây leo gần chỗ hắn nằm, thiếu niên tiếp tục nhìn theo tay hắn chỉ thì thấy hai sợi dây leo được nối liền với những sợi dây kia, và khi thấy những cây nỏ đều hướng về cửa động thì hiểu ra ngay, lập tức làm hắn tỉnh lại rồi ném về phía cửa động rồi kéo hai sợi dây leo, tức khắc những mũi tên phóng xuyên qua người hắn, thân người hắn còn đang ở trên không thì thiếu niên đã vừa vận toàn bộ công lực tung song chưởng đánh hắn nổ tan xác vừa hét lên một hồi dài rồi quay người bước tới chỗ tên đó, hắn liền ôm thiếu niên với vẻ hơi ngạc nhiên rồi biến mất, vừa hiện ra thiếu niên đã quỳ xuống trước mặt tên sát thủ cha dập đầu lạy một lạy:
                                -Việc người thả con về chịu tang cha khiến con rất cảm động và nể phục nên con đã coi người như người thân của mình từ ngày hôm ấy! Hôm nay con chính thức nhận người làm nghĩa phụ!
                        Hắn cau mày buồn bã nói:
                                -Dù thân phụ hay nghĩa phụ cũng phải là tấm gương sáng để con mình noi theo nên người con nên nhận làm nghĩa phụ là đại tướng quân Lê Tần - một người tài đức vẹn toàn chứ không phải một kẻ loạn thần tặc tử, lòng đầy thù hận như ta.
                        Tên đó liền nói:
                                -Đó là tội lỗi của bọn chúng…
                        Chưa dứt lời thì hắn đã nói:
                                -Dù với lý do gì thì ta vẫn là một kẻ loạn thần tặc tử không thể phủ nhận được.
                        Thiếu niên cau mắt nói ngay:
                                -Đúng! Lê bá bá là một người rất tốt, trong quân Việt con chỉ kính trọng mỗi mình ông ấy, nhưng con và ông ấy kiếp này không thể làm cha con được, vì ông ấy là đại tướng quân của hoàng đế Đại Việt, mà con thì không thể tha thứ cho tên hoàng đế ấy được nên nếu con nhận ông ấy làm nghĩa phụ thì chỉ là lợi dụng lòng yêu thương và sự tin tưởng của ông ấy và tên hoàng đế ấy để trả thù cho cha mà thôi. Việc đó còn tồi tệ hơn kẻ tiểu nhân gấp trăm ngàn lần, con không thể làm được.
                        Hắn cau mày nghĩ:
                                -Nếu không đồng ý thì nó sẽ bơ vơ lạc loài!
                        Rồi hắn gật đầu nói:
                                -Ta đồng ý nhưng ta không dạy võ công cho con chừng nào con vẫn còn thù hận.
                        Tên đó nói ngay:
                                -Theo con cha nên dạy võ công cho đệ ấy.
                        Thiếu niên cũng nói ngay:
                                -Đệ chưa bao giờ nghĩ nhận cha huynh là để ông dạy võ cho mình. Bất cứ điều gì bị ép buộc cũng đều không tốt, nhất là võ công.
                        Khi nói đến đoạn cuối, thiếu niên ngồi dựa vào tảng đá, khoanh tay lại rồi thiếp đi ngay, hai người liền cởi áo ngoài ra đắp cho thiếu niên rồi nhẹ nhàng ngồi dựa vào hai bên tảng đá.
                                Sáng hôm sau, ba người đứng cau mày nhìn mọi người bổ đi tìm thiếu niên vớí dáng vẻ vô cùng hốt hoảng! Thiếu niên cau mày nghĩ với đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ:
                                -Xin lỗi vì đã phụ lòng tất cả mọi người!!
                        Rồi vừa quay người bước đi vừa nghĩ thầm:
                                -Kể từ hôm nay Ca Khắc đã chết!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2008 20:38:45 bởi nguyen duc long >
                        #12
                          nguyen duc long 09.07.2008 03:05:58 (permalink)
                          Tâm sự hồi 1!
                                 Cách đây 6 năm, trong thời gian xem hai bộ phim lịch sử: Thành Cát Tư Hãn và võ hiệp: Anh hùng xạ điêu mình đã rất bức xúc khi những trang sử hào hùng - ba lần đại thắng quân Nguyên - Mông của dân tộc ta không thể dựng thành bộ phim hoành tráng như hai bộ phim trên! Và khi đọc bộ truyện tranh Anh hùng xạ điêu cùng những bộ truyện khác nói về cuộc chiến chống quân Mông Cổ của nhân dân Trung Quốc, mình vô cùng bất ngờ và khâm phục nhà văn Kim Dung, vì ông đã xây dựng hình ảnh những anh hùng trong những câu chuyện lịch sử vô cùng hợp lí, có lẽ ông đã dựa vào hình ảnh những anh hùng vô danh để tạo nên những anh hùng trong tiểu thuyết của mình, bởi như chúng ta đã biết đất nước Trung Quốc có rất nhiều anh hùng kiệt xuất, trong số đó có không ít những anh hùng vô danh không có trong sử sách! Và mình tự nhủ: Vào thời kì hùng mạnh nhất của đế quốc Nguyên - Mông, vô số quốc gia đã bị diệt vong hoặc qui hàng, còn người dân Trung Quốc mặc dù đã chiến đấu anh dũng kiên cường nhưng cuối cùng vẫn bị mất nước trong hơn 100 năm, thế mà người nước họ vẫn tự hào viết lên những trang tiểu thuyết lịch sử võ hiệp hào hùng, trong khi dân tộc chúng ta với chiến công chấn động lịch sử ấy đã không thể dựng thành phim, lại không có nốt những trang tiểu thuyết lịch sử võ hiệp ( hoặc có mà mình chưa biết) thì thật... Nên mình quyết định và quyết tâm viết bộ tiểu thuyết này... để tự hào hai tiếng Việt Nam!!
                               Những lời trên không phải mình có ý (đúng hơn là không dám coi thuờng hay đánh giá thấp cuộc chiến của nhân dân Trung Quốc) mà đơn giản chỉ là lòng tự hào về dân tộc Việt chúng mình mà thôi!!
                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2008 19:01:08 bởi nguyen duc long >
                          #13
                            nguyen duc long 09.07.2008 03:10:14 (permalink)
                            Mình đã đăng xong hồi I của tiểu thuyết " Thiếu niên anh hùng huyết" , cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi! Vì mỗi một hồi đều khá dài nên bắt đầu từ Hồi II và những hồi tiếp theo mình sẽ đăng ở topic mới để các bạn tiện theo dõi! Mời các bạn theo dõi tiếp nhé!
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2008 18:46:13 bởi nguyen duc long >
                            #14
                              Chuyển nhanh đến:

                              Thống kê hiện tại

                              Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                              Kiểu:
                              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9