Đêm hôm ấy, không chỉ bốn người Thái Tông không ngủ được mà Chế Man cũng không ngủ được.
-Nếu để quá muộn thì bệnh của vương phi sẽ biến chứng, lúc ấy có thành tâm tạ lỗi cũng vô ích.
Khi nghĩ đến đây thì hai tên đó hiện ra trước mặt khiến hắn giật mình nhưng rồi liền đứng lên, cầm đèn bước về phía sau, hai tên liền đi theo, khi đến một mật thất, hai tên mới nói:
-Chúng ta thất bại rồi.
-Cái gì? Sao lại thất bại được?
Rồi mở cửa, hai tên vừa bước vào theo vừa nói:
-Chúng giả vờ bị trúng độc, toàn bộ đội quân bí mật của ngài đã bị tiêu diệt rồi.
Chế Man trừng mắt tức tối nói:
-Khốn kiếp, ta trả tiền cho các ngươi, thế mà các ngươi lại lâm trận bỏ trốn, tham sống sợ chết.
Hai tên nói ngay:
-Ngài nghĩ hai người chúng tôi có thể đánh lại bốn tên đó và đại quân Việt sao?
Chế Man cũng nói ngay:
-Không nói nhiều, hành sự bất lực, mau trả lại tiền.
Hai tên tròn mắt nhìn nhau với vẻ không thể bất ngờ hơn!!! Rồi lắc đầu nhìn Chế Man với vẻ khinh bỉ, đồng thời lấy ra hai túi vàng vừa đặt mạnh xuống bàn vừa nói:
-Vốn dĩ ngoài việc đến để báo kết quả, chúng tôi còn làm cái việc ngài vừa yêu cầu và còn muốn cùng ngài bàn mưu tính kế tiếp. - Rồi cùng ghé sát mặt vào Chế Man lắc đầu cười khẩy: Nhưng chúng tôi đã nhầm, vì một kẻ tiểu nhân, ích kỷ… - Chế Man trợn mắt vung song quyền tới, hai tên lập tức vung trảo bắt lấy rồi ghì xuống, nói tiếp: ti tiện, căn bản không xứng hợp tác với chúng tôi, càng không xứng làm vua một nước. - Đến đây, hai tên hất tay hắn ra, đứng thẳng người nói: Thật đáng thương cho những binh sĩ Chiêm quốc tử trận và thật nực cười cho những kẻ đã, đang và tiếp tục trung thành với ngài - một sự trung thành ngu xuẩn!
Rồi vừa nhìn bộ mặt tức giận nhưng không làm gì được của hắn vừa đưa tay lên đuôi chân mày rồi hất nhẹ ra ngay và biến mất. Đúng lúc này, cánh cửa tủ bên trái mật thất mở toang ra, hắn liền quay về phía đó thì vô cùng kinh ngạc và bối rối khi vị tướng bước ra với gương mặt không thể thất vọng hơn xen lẫn tức giận và hổ thẹn! Hắn lắp bắp hỏi:
-Sao khanh lại ở đây?
Vị tướng không nói gì, buồn bã lắc lắc đầu nhìn hắn, rồi bước về phía giá đỡ bức tượng tiểu hổ cách tủ 10 bước, hắn vội bước tới nói:
-Khoan đã, hãy nghe ta giải thích.
Vị tướng giơ tay nói:
-Không cần nói nhiều, thế là quá đủ rồi. Nhưng ngài yên tâm, vì Chiêm quốc, vì các tử sĩ, vì con dân Chiêm quốc và vì danh dự của một vị tướng giữ thành, thần vẫn dốc hết sức đánh trận đấu cuối, dù thắng hay bại thần cũng treo ấn từ quan.
Chế Man cau mày nói ngay:
-Nhưng ta rất cần khanh.
Vị tướng xoay bức tượng hổ, rồi nói khi vách tường lập tức mở ngang ra:
-Ngài hãy đưa ra một lý do hợp tình hợp lý để thần ở lại.
Nghe những lời này, Chế Man chỉ còn biết cúi đầu trong im lặng, vị tướng cũng lặng lẽ bước ra khỏi mật thất và vừa đặt tay lên vách rồi ấn nhẹ để đóng cửa lại thì thấy thiếu niên ngồi ngủ gục đầu xuống ở bên phải, vị tướng sau một thoáng ngạc nhiên liền bế nhẹ thiếu niên lên rồi bước đi với nụ cười nửa vui nửa buồn trên môi!
Sáng ngày hôm sau, không chỉ bốn người đến mà toàn bộ đại quân của hai bên cũng cùng đến. Vừa thấy bộ mặt ưu phiền, lo lắng và hối lỗi của Chế Man, Thái Tông nghĩ:
-Xem ra cũng có chút tác dụng!
Quốc Tuấn thì nghĩ:
-Vẫn chưa đủ thành ý.
Trong lúc toàn bộ quân Chiêm chắp tay cúi đầu chào, quân Việt chắp tay chào lại thì Hà Bổng nghĩ:
-Mặt thì thể hiện là vậy, nhưng không biết tâm thế nào?
Lê Tần thì cau mày nhìn vị tướng cố giấu cảm xúc của mình bằng gương mặt bình thản nhưng không thể che nổi ánh mắt đượm buồn mà nghĩ thầm:
-Đã xảy ra chuyện gi?
Cùng lúc vị tướng cưỡi ngựa đi về bên trái thì Quốc Tuấn cưỡi ngựa đi về bên phải, chắp tay chào rồi cùng nói:
-Tôi có một đề nghị!
Không chỉ tất cả bất ngờ mà hai người cũng rất bất ngờ? Cả hai lại cùng giơ tay nói ngay:
-Huynh nói trước đi.
Trong lúc tất cả thấy thú vị thì Chế Man lại cau mắt. Lê Tần mỉm cười nói ngay:
-Các huynh muốn nói: Chúng ta không dùng nội lực trong lúc giao đấu. Đúng không?
Tất cả binh sĩ nhìn hai người mỉm cười, đồng thời mỉm cười nghĩ thầm:
-Vì sợ đao kiếm khí gây nguy hiểm cho chúng ta nên họ mới không dùng nội lực!
Càng nghĩ tất cả càng cảm phục! Và khi hai người cùng phóng ngựa tới thì tất cả cùng cổ vũ:
-Tướng quân cố lên! Tướng quân cố lên!
Hai người cùng chém tới, vừa chạm nhau đao kiếm liền toé lửa, cả hai quay ngựa lại, rồi cùng phóng ngựa tới rồi một người chém đao tới, một người đâm kiếm tới, khi đến nơi liền cùng chém ngược lên, cả hai cùng ngả người ra sau tránh rồi gần như cùng lúc ngồi lên, quay vòng đầu ngựa lại, Quốc Tuấn chém ngang tới, kiếm thế cực mạnh, vị tướng lập tức chém thẳng tới đỡ, rồi nhanh như cắt nương theo kiếm đối thủ mà chém tới, Quốc Tuấn lại ngả người tránh, sau đó hai người cho ngựa chạy chậm hơn rồi cùng tấn công, vị tướng vung đao chém chéo xuống, Quốc Tuấn vung kiếm lên đỡ rồi vừa ghì chặt xuống vừa tung chưởng tới, vị tướng rất ngạc nhiên khi chưởng thế rất chậm như cố tình để mình đỡ được, và khi vừa đỡ thì Quốc Tuấn đã tung người bay về sau, đồng thời nói ngay:
-Khoan.
Tất cả binh sĩ còn chưa hiểu thì vị tướng đã tiếp đất, nói:
-Yên tâm đi, tôi không sao đâu!
Trong lúc các binh sĩ cau mày khó hiểu khi thấy vị tướng liên tục tấn công, còn Quốc Tuấn thì chỉ phòng thủ và hai người còn nói chuyện gì đó thì bốn người vận thính lực nghe:
-Những chiêu đao vừa rồi hơi rối, chứng tỏ tâm của huynh có vấn đề! Mau dừng tay, tịnh tâm lại rồi đấu tiếp.
-Được, giờ tôi sẽ ra một tuyệt chiêu.
Dứt lời, hai người cùng đối chưởng, trong khi Quốc Tuấn mượn lực để đẩy lùi về sau thì vị tướng cũng để thân người tự nhiên lùi về sau mấy bước rồi liền quay gấp thân mình liên hoàn chém chéo từ trên xuống theo thế thuận tay, dù không có nội lực nhưng đao chiêu vẫn rất nhanh, rất mạnh và xuất vô số bóng đao khắp thân tấn công, Quốc Tuấn cau mày vừa di chuyển vừa hành kiếm liên hoàn vòng từ trên xuống đỡ, những tiếng keng keng vang lên liên hồi. Thế vừa dứt, vị tướng liền trở đao chém ngược từ trái lên, Quốc Tuấn vừa xoay người sang trái vừa chém ngang tới, vị tướng liền phóng thẳng lên cao rồi quay vòng thân mình chém đao liên hoàn xuống, đồng thời hét lớn:
Nguyệt ảnh luân đao.
Quốc Tuấn vừa cau mày nhìn thân mình vị tướng quay gấp, đồng thời vung đao chém xuống, cả người và đao biến thành một bánh xe hình bóng trăng sáng ngời lao xuống tấn công với tốc độ kinh hồn vừa nghĩ:
-Thật lợi hại!
Trong khi binh sĩ hai bên nín thở chờ đợi, Chế Man cau mày nghĩ:
-Thắng bại sẽ phân ở chiêu mạnh nhất này.
Thì ba người nghĩ nhanh:
-Quốc Tuấn hoàn toàn có thể phá nhanh chiêu này, nhưng...
Trong lúc tất cả nghĩ thì Quốc Tuấn vận nhu lực đưa kiếm lên đỡ, một tiếng choang vang lên, tức thì nguyệt luân bị đẩy vòng ngược lên bay về sau, Quốc Tuấn cũng bị rung nhẹ, nguyệt luân liền phóng tới tấn công, lần này theo hình xoắn ốc với thế liên miên bất tận, tất cả binh sĩ cùng trầm trồ khi Quốc Tuấn vừa di chuyển bộ pháp tinh diệu lùi về sau vừa vận múa kiếm liên hoàn quanh người, thế kiếm luôn luôn nối tiếp nhau tạo thành một con rồng xanh uốn lượn vòng quanh người với tốc độ cực nhanh và rất đẹp chống đỡ, vừa giao đấu lập tức tạo nên những âm thanh của rồng trời cùng vô số tiếng keng, choang, tinh vang lên và hàng loạt tia sáng ánh trăng toả ra xung quanh! Bỗng vị tướng chuyển hướng tấn công chúc xuống, Quốc Tuấn vừa vòng kiếm xuống cực nhanh đỡ vừa nghĩ: Tiếp theo sẽ tấn công ngược lên trên. - Trong lúc nghĩ Quốc Tuấn vừa trượt nhanh về sau vừa vòng kiếm lên đỡ, rồi liền phi thân thẳng lên, cùng lúc vị tướng xoáy đao tấn công từ trên không xuống, khi bay lên được một đoạn Quốc Tuấn đột ngột chuyển hướng lươn về bên phải với một tốc độ nhanh khủng khiếp, vị tướng cũng phản ứng cực nhanh trở đao chém ngược sang ngay, nhưng vừa được nửa chừng thì đã bị Quốc Tuấn vung kiếm ngăn lại, đồng thời vung chưởng tới, vị tướng vừa đối chưởng liền bị đẩy nhanh xuống, và khi trong nháy mắt Quốc Tuấn đã bay xuống đứng chờ ở dưới đất thì tất cả đã biết kết quả, còn vị tướng thì liền xoay người tiếp đất rồi chắp tay nói:
-Xin chúc mừng!
Rồi quay về phía những binh sĩ Chiêm cúi đầu tạ lỗi! Tất cả cùng nói ngay:
-Tướng quân, không phải ngài kém cỏi mà là đại tướng Việt quốc quá tài giỏi, lợi hại!
Vị tướng nói với một nụ cười buồn:
-Cảm ơn tất cả!
Rồi quay về phía Chế Man, hơi cúi đầu xuống, Chế Man liền gật đầu nói:
-Dù sao khanh cũng đã dốc hết khả năng, cũng đã mệt rồi, mau về nghỉ đi!
Sau tiếng tạ đại vương, vị tướng quay sang Thái Tông cúi đầu chào với cử chỉ nghiêm trang, nể phục!
-Quan Gia, nếu có kiếp sau, thần xin làm thuộc hạ của người!
Như nghe được ý nghĩ của vị tướng, Thái Tông cũng cau mày nghĩ:
-Kiếp sau hi vọng được làm huynh đệ với ngươi!
Vị tướng cười buồn rồi ngẩng đầu nhìn Lê Tần khẽ gật đầu, khi Lê Tần liền gật đầu thì vị tướng liền giơ tay chào tất cả rồi quay người bước đi với tinh thần vừa thư thái vừa luyến tiếc! Tất cả binh sĩ Chiêm cau mày nhìn dáng vẻ của vị tướng nghĩ thầm:
-Sao giống chào từ biệt quá vậy, chẳng lẽ...
Tất cả cùng bước theo, Chế Man nói ngay:
-Tất cả đứng lại, ta có chuyện muốn nói!
Nói xong liền lấy hơi thổi một tràng tù và, khi tất cả còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì rất nhanh sau đó toàn bộ dân Chiêm lần lượt kéo đến rồi cùng hỏi các binh sĩ với vẻ hơi lo lắng:
-Có chuyện gì vậy?
Chế Man liền giơ hai tay nói:
-Tất cả yên lặng nghe ta nói!
Khi tất cả làm theo, Chế Man buồn bã nói:
-Ta gọi tất cả ra đây là để tạ lỗi!
Những lời này khiến tất cả vô cùng kinh ngạc, trong khi bốn người cau mắt quan sát từng cử chỉ, thái độ của hắn và lắng nghe:
-Những ngày qua ta đã suy nghĩ rất nhiều về những gì mình đã làm, càng nghĩ ta càng hổ thẹn và hối hận vì những gì mình đã gây ra! Hai vị đạo sĩ nói rất đúng, dù vì bất cứ lý do nào, việc đem quân sang lãnh thổ Đại Việt cướp phá, giết hại dân lành vô tội là một việc đáng xấu hổ, không thể chấp nhận được!
Nghe đến đây, tất cả ngạc nhiên và có phần xúc động, còn bốn người thì hơi nhíu mày lại nghĩ:
-Những cử chỉ, dáng vẻ và lời nói ngày hôm nay tương phản hoàn toàn với vẻ hùng hổ, hiếu thắng mà hắn thể hiện ngày hôm qua? Không lẽ hắn thực sự hối cải?
Cùng lúc bốn người nghĩ, Chế Man nói với đôi mắt đỏ hoe:
-Cũng vì hành động ngông cuồng ấy của ta nên mới dẫn đến kết cục bi thảm hôm nay! - Tiếp theo, hắn quỳ xuống nói với hai hàng nước mắt: Dù việc này giờ đây là vô nghĩa nhưng ngoài việc quỳ xuống tạ lỗi ra ta chẳng biết phải làm thế nào cả. - Đến đây, toàn thân hắn run lên nói trong tiếng khóc: Ta có lỗi với tất cả mọi người, nhưng mọi người đừng tha thứ cho ta, vì ta không xứng với tấm lòng vị tha, cao thượng đó!
Vừa dứt lời, tất cả binh sĩ và người dân Chiêm đã vây quanh hắn, một số người vừa đỡ hắn lên vừa nói:
-Ngài đã khóc khi tạ lỗi, những giọt nước mắt ấy đã chứng minh cho tấm lòng chân thành của ngài, vì cái gì cũng có thể giả được nhưng nước mắt thì không, vì thế tất cả đều tha thứ cho ngài!
Dứt lời, tất cả cùng nhìn lên bầu trời trong xanh mỉm cười nói:
-Các sĩ tử cũng vậy!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2008 14:08:22 bởi nguyen duc long >