tự tình ...
vitchetduoi 08.07.2008 17:12:45 (permalink)
tôi không yêu em đâu ... vì em là gió ... thoảng qua đời tôi rất đỗi tình cờ ... em đi vào trong nỗi nhớ rồi vội vã rong chơi... chỉ còn mình tôi trong cơn mê đời...
không biết đã bao lâu tôi không chơi đàn... ngón tay chai ngừng dạo trên cung đàn lạc phím... khúc nhạc vui im lặng... bật khóc... dư âm đọng lại trong hư vô ....
em như khúc nhạc vui quên người nghệ sĩ... như đêm tàn quên mộng mị...
tôi không yêu em đâu... vì em là hoa nắng ... vườn nắng dịu... cánh hoa reo... tôi nhặt cánh hồng bay đặt dưới trời hoa dẻ rụng... em cười như nắng ấm... nắng dịu dàng... nắng mơ màng ... rồi nắng nhạt... chiều nắng tắt... bỏ lại tôi trong đêm vô vọng... đợi chờ 1 bình minh nắng... cho dầu nắng gắt... nắng khát... thiêu đốt tâm hồn thành tro bụi...
không biết đã bao lâu em không hát tự tình... em dạo bước chân thu đi qua mùa hạ... tôi ngồi bên cơn mưa đầu mùa... bỏng rát... mưa cháy lòng quên đánh thức hồn ta...
tôi không yêu em đâu... vì em là mơ... tôi vô tình không thấy giọt mơ trên má em hồng... quên không vén rèm mơ trên bờ môi mỏng ... để em cười lặng thầm ... vội vã buồn trong lúc chia ly
đã lâu lắm rồi tôi chưa mơ... trong bóng đêm tôi đưa tay vào khoảng tối... nắm lấy điều gì vô vọng... rồi nhìn bàn tay... ngơ ngác...
tôi với tay lấy 1 điếu thuốc lá... bật diêm... đêm lập loè... tôi nhìn vào gương... chợt giật mình...
...TÔI ....HOANG ...DẠI...
#1
    dohop 20.02.2022 20:26:46 (permalink)


    *** Giấc mơ của lá ***


    Hắn là chiếc lá xanh đã lớn tuổi – chút ánh vàng đã hiện trên làn da mệt mỏi nhưng vẫn còn sự sống của lá. Thế nhưng một cơn gió mạnh đã đưa hắn đi xa khỏi nhành. Những cơn gió nhẹ hơn sau đó, như đùa cợt với hắn, đưa hắn đi xa và xa mãi. Hắn vượt ngàn, vượt đại dương, qua vùng biển nước đen sâu thẳm, đến những nơi lạ nhưng hắn có cảm giác đã từng đi qua, đã lặn ngụp trong một kiếp nào. Đúng vậy, hắn đã là một thuyền nhân vượt biển tìm tự do nhưng đã mãi mãi không tìm được bến bờ… Thượng đế thương hại hắn nên đã cho hắn hoá thân thành chiếc lá ở một nước Úc tự do xinh đẹp, nơi người dân hiền hoà, bao dung và yêu quý thiên nhiên… Vậy mà hắn cứ mãi nghĩ về cội nguồn năm xưa. Hình bóng trẻ em với mái tóc đen, da rám nắng chơi đùa, với tiếng cười giòn hạnh phúc luôn ám ảnh hắn. Trong ký ức xa vời của lá, không khí trong lành đượm mùi cỏ non, thoảng nhẹ hương khoai nướng đã gợi nhớ duyên tiền kiếp… Gió đã đưa hắn đến cội nguồn năm xưa.


    Buồn thay, mọi thứ đã quá thay đổi: hắn không tìm được bầu không khí mà hắn nhớ da diết; hắn không nghe lại được những âm thanh dịu êm hay thấy lại những nét mặt hạnh phúc, vô tư như thuở nào. Vẫn có tiếng nói, tiếng cười nhưng hắn cảm thấy tất cả đều xa lạ… Hắn gục ngã trong thất vọng tràn trề… May thay, sau khi té ngã, hắn đã làm bạn được với đất. Đất lẻ loi, cô đơn và đã gần tuyệt vọng. Cô đơn vì loài người sống trên đó không hề cảm nhận đất là người thân của mình và cũng không xem đất là cái gì đó gần gũi… Họ không cần hay không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra với đất… Đất đã thật lẻ loi vì đã không còn người thân. Mọi âm thanh, ngôn ngữ nào cũng xa lạ…


    Đất nhoẻn miệng cười. Một nụ cười hiếm hoi. Bạn của đất là chiếc lá sắp khô ráng tìm về cội nguồn. Một tình bạn chân thật nhưng mong manh. Nguyện ước cuối của lá là được chôn trong đất và nếu được tái sanh, sẽ không bao giờ để đất cô đơn hay thất vọng…


    Chiếc lá đã được chôn vùi vào lòng đất nhờ sự giúp đỡ của gió. Nhưng nguyện ước làm cho đất khỏi cô đơn là quá lớn, không biết có thể thành hiện thực không khi mà loài người không còn quan tâm đến sự hiện hữu của đất nữa. Dù muốn dù không, đất không thể không cần tình cảm của người để tồn tại.


    Khi vô thường đến với đất, lá dẫu có tái sinh cũng chỉ là hư vô…


    dohop , trên sa mạc bao la, Úc Đại Lợi, 19/10/2019


    Attached Image(s)
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9