NHỮNG CON CHIM PHẢI NÁ = Nguyên Cương Andy
CTT 11.07.2008 00:19:15 (permalink)
NHỮNG CON CHIM PHẢI NÁ

    Ngày còn bé, tôi thường hay ghé chơi thơ thẩn trong ty cảnh sát quận Gò Vấp. Chú Đức làm thư ký trong ty, thỉnh thoảng cho tôi và thằng Vọng con chú được phép vào ty để lang thang trong khoảnh sân to rợp mát đầy những tàn cây trứng cá. Trong sân, tôi hay gặp những phạm nhân trẻ tuổi – tội trạng thường là ẩu đả hoặc phá phách đang bị tạm giam – cởi trần mặc chỉ cái quần xà lỏn đang phải đi làm công tác vệ sinh như cắt cỏ, nhổ cây, chà rửa hành lang... qua sự giám sát của mấy ông cảnh sát gườm gườm đứng canh chừng gần đó. Nhìn họ bị phạt mới thấy thấm thía câu "Nhất nhật tại tù". Phạm nhân mồ hôi ướt đẫm, mặc. Ruồi nhặng bay tứ tung trong đống rác phạm nhân đang đổ, mặc. Gạch đá nhọn sắc cứa vào lòng bàn chân trần nứt nẻ, cũng mặc. Các ông cảnh sát vẫn cứ đứng im cứ mặt sắt đen sì, chỉ mở miệng khi cất lên tiếng quát để hăm dọa tên nào chậm chạp. Có ông còn cầm cái roi mây. Tuy chưa thấy ai bị ăn đòn, nhưng tôi xem chừng chiếc roi mây cũng khá quen thuộc với mấy cái lưng trần kia, vì chẳng bao giờ thấy tên nào dám lơ là trễ nải. Hỏi chú Đức, chú bảo:


- Phải cho mấy thằng này nếm mùi đòn đau quắn đít, biết thân biết phận thì chúng nó mới chừa phá làng phá xóm !


Năm ấy tôi mới mười ba. Mục kích cảnh tù đày lao khổ, tôi sợ lắm. Trong khối óc tuy còn ngây thơ, tôi đã hình thành nên một ý chí mạnh mẽ. Quyết tâm sẽ không bao giờ để phải vào tù. Quyết chí sẽ không bao giờ lâm vòng lao lý. Quyết định sẽ không bao giờ để cho kẻ khác cứ lên giọng một phát là mình phải riu ríu nghe theo một cách có trật tự.


Hỡi ôi, đến khi trưởng thành tôi lại sinh ra ham chơi, đa tình và mê gái nên quên khuấy chuyện xưa. Vừa gặp Hồng Ngọc, là hình ảnh các phạm nhân mất tự do bị cưỡng bức lao động trong sân ty cảnh sát Gò Vấp năm nao bỗng dưng biến mất. Các quyết tâm quyết chí ngày trước in trong lòng nay cũng chẳng còn nhớ còn ghi. Kẻ ngù ngờ lập tức ân cần đưa cả hai tay tra vào còng số tám. Vì chỉ bằng mấy thủ thuật đơn giản, nàng Hồng Ngọc đã làm cho gã thanh niên yêu nếp sống tự do yêu cuộc đời tự tại là tôi hân hoan bước vào cánh cửa xà-lim chuyên nhốt bọn chung thân khổ sai, cho dù từ bên trong những kẻ vào trước đang gào thét lên những tiếng hãi hùng ngăn cản những người đến sau đang hí hửng xin nhập bọn.


Cái bản án chung thân khổ sai ấy, nhân gian gọi là giấy hôn thú. Tuy lúc trước chính tôi tình nguyện ký vào, nhưng trên pháp lý người ta vẫn có thể bào chữa rằng bất cứ chữ ký trên một bản hợp đồng nào cũng trở thành vô giá trị, nếu người ký trong lúc ấy được chứng minh là tâm thần bất định và trí óc đang bị ảnh hưởng của thuốc hay rượu cồn. Quả thực khi còn đang tuổi yêu đương, thì chàng thanh niên nào tâm hồn chẳng bất định và trí óc chẳng lâng lâng say sưa trước những cái bẫy mang nét thẹn thò, xinh xắn và hồn nhiên giản dị. Chỉ có thời gian qua đi lâu dần mới làm cho những cái bẫy ấy ló dạng nguyên hình : thẹn thò nay biến thành trơ trẽn, xinh xắn giờ hóa nạ dòng, và tính giản dị cần kiệm trước đây giờ đổ đốn thành thói tiêu pha xa xỉ. Lúc chàng kia tỉnh ngộ thì hắn đã mắc vòng lao lý cụt ngõ ra, y như bọn Hồi Giáo cực đoan một khi đã vô khám đường Guantanamo Bay sẽ không biết đến bao giờ mới được gặp luật sư để mếu máo phân trần rằng em đây vô tội.


Thế nhưng gã tù nhân Nguyên Cương vì quá yêu hai chữ tự do nên đã tỉnh ngộ, sau hai thập kỷ lầm lỡ cho dù bao chông gai khó khăn vẫn nhất quyết phá tan gông cùm xiềng xích. Bốn năm trước cũng vào tháng này, gã đã phủi tay nhủ thầm sau khi ký vào hồ sơ ly dị:


- Ngày xưa ông vượt biên để thoát khỏi chế độ độc tài. Chẳng lý nào đã sang đến đây Nguyên mỗ lại ngu ngốc đâm vào cõi u minh ! Có lỡ vào rồi, thì lẽ nào lại chịu nằm yên trong đó !


Thế là gã từ đó mang lý lịch mới, bắt đầu sống cuộc đời tự tại. Tuy chưa già, nhưng gã không muốn tái lập gia đình vì đã quá chán chường sau bao nhiêu năm giông tố. Vì đã mất niềm tin, đã nhạt mầu thế sự. Không còn cảm xúc vì những lời đường mật, những duyên dáng giả dối của phụ nữ nữa. Không còn nghe lòng rung động khi nom thấy điệu bộ dịu dàng của các nường nữa. "Đóng kịch cả đấy....", gã luôn tự cảnh giác. "Cứ vờ vịt ra vẻ hiền ngoan tòng phục thế thôi. In hệt như con vợ cũ. Mình không cẩn thận với "chúng", ăn phải bả rồi rước nó về, thì chỉ vài hôm là biết nhau ngay. Nó sẽ tự động thăng chức cho mà xem. Đang từ Thiếu Úy ban Quân Nhu Lương Thực nó sẽ tự phong thành Đại Tá chỉ huy trưởng, và giáng lon mình xuống thành thằng Hạ Sĩ chuyên gác cổng rửa xe cho nó suốt đời...".


Vì thế lòng tôi trước kia hy vọng tin yêu bao nhiêu giờ như con chim phải ná. Bay đậu nơi đâu cứ nom thấy cành cây là chùn nhụt lại. Cành cây dù cong hay không, chỉ cần thấp thoáng cũng làm gã cựu tù nhân Gulag năm xưa xiết nỗi nghi ngờ.


Chiều Houston hôm nay trời mưa buồn rỉ rả. Mưa mát trời lạnh đất làm cho tâm hồn người ta dù có khô hạn cằn cỗi cũng chợt thấy mơ màng. Ngồi một mình nhìn qua cửa sau trông ra màn mưa, tôi bỗng dưng suy nghĩ vẩn vơ. Ít khi nào tôi nhớ đến Hồng Ngọc, nhưng chiều nay bên ngoài trời đất sụt sùi âm u ướt át làm tiềm thức tưởng ngủ yên chợt sống dậy và trong lòng tôi hiện ra những ngày tháng vui vẻ hai mươi năm trước lúc chúng tôi mới dọn về đây.


Căn townhouse của tôi có vườn sau trông ra bờ hồ mát rượi. Vào những buổi chiều tà, gió lồng lộng thổi những cành lá weeping willows dài thườn thượt uốn éo bay bay. Mặt hồ nổi những lượn sóng lăn tăn, có những đàn chim hay rủ nhau lượn sát mặt nước như thể đang bói cá. Trong cái vườn này nơi chủ townhouse trồng hai cây sồi năm ấy chỉ bằng đầu người bây giờ đã rợp bóng mát, những ngày mới cưới tôi và Hồng Ngọc hay ngồi ghế sắt sau mảnh vườn ngắm cảnh.


Căn townhouse có mảnh vườn nho nhỏ đẹp đẽ ấy mấy năm nay rất vắng vẻ. Tôi hàng ngày đi làm, chiều về ra sân sau ngắm khung cảnh quen thuộc, nhặt ít lá rơi, gom vài cành rụng. Nhả hơi khói thuốc trong sương chiều, nhấc lon bia uống ngụm cuối và nghe hơi men thoang thoảng trong những buổi tối lộng gió mặt hồ, và cảm thấy sự xâm lấn của nỗi cô đơn đang chiếm trọn tâm hồn. Sống một mình, là con dao hai lưỡi. Có khi nó là sự phóng khoáng và độc lập. Có khi nó lại là sự cô đơn. Như trong chiều nay, trời mưa buồn làm tôi nhơ nhớ. Nhớ ai bây giờ ngoài người vợ cũ ? Mà chẳng lẽ mình lại nhớ nó ? Thế nhưng cả tuổi trẻ mình đã trót trao cho Hồng Ngọc rồi còn đâu. Tôi bỗng nhận ra mình mâu thuẫn, vì tên cựu tù nhân nào phải điên nặng lắm sau khi mãn hạn mới nhớ nhung thằng cai ngục. Không tin cứ hỏi các anh em H.O. bên này xem bây giờ có ai quyến luyến mấy thằng quản giáo trại cải tạo hồi đó hay không....


Con người là một sinh vật phức tạp, khi dưới ách nô lệ thì căm thù kẻ thống trị nhưng khi thoát nạn thì đôi khi lại thấy mình lang thang như kẻ độc hành, và trong những buổi chiều mưa như hôm nay lại thả hồn về dĩ vãng.


Không biết Hồng Ngọc giờ này đang làm gì trong tiệm nail của mụ Phát nơi nàng cặm cụi làm việc mấy năm qua. Chắc nàng đang dũa móng chân cho một bà Mỹ đen béo như tạ gạo, hay đang sơn móng tay cho một thím Mễ khách quen miệng sặc mùi thuốc lá tay chân gầy như que tăm với mớ tiếng Anh hỗn độn mà Hồng Ngọc cùng thím ta đã bao lần chiến đấu tung trời vì không ai hiểu ai nói gì. Hay nàng đang dọn dẹp mấy cái chậu ngâm chân ghét bẩn, đang lau lại cái bàn vương vãi bụi bậm khắp nơi. Hay biết đâu - ừ, biết đâu – nàng chẳng đang tỉ tê điện thoại hẹn hò với Thứ, gã kép mới của nàng...


Tôi bỗng nghe trong lòng dâng lên một cảm giác ghen tuông vô cớ. Ghen tuông, vì vẫn thấy không quen với sự việc một tên đàn ông nào đó đang lù lù hiện diện trong cuộc đời Hồng Ngọc. Vô cớ, vì ... rất là vô duyên và vô cớ. Lý trí mình bảo là nó ly dị mình rồi thì nó thành độc thân. Phải được quyền có kép, mà phải là kép đông địa. Vì ai chẳng có nhu cầu cả tình lẫn tiền. Đàn bà ở tuổi xấp xỉ ngũ tuần, các hormones oái oăm kia còn đang phản ứng lung tung trên từng phân vuông thân thể, mà lại cứ đòi người ta divorce xong nằm nhà thủ tiết cho mình ư ? Ở cái tuổi mà thú tiêu khiển thanh cao nhất, là thứ bảy đi shopping chỉ với mục đích làm cho một thằng ngu nào đó bại sản; rồi Chủ Nhật ngồi tứ sắc ở nhà mấy mụ bạn chồng chê, khoanh chân "xoa đĩa" đến tối mịt mới chịu về mà mình cứ đòi người ta divorce xong ở nhà bó gối xem TV ư ? Sao mình nỡ ích kỷ vậy ....


Thế nhưng chân l‎ý là một chuyện, còn làm theo được hay không lại là một chuyện khác. Vì tuy biết mình vô l‎ý nhưng cứ nghĩ đến thằng Thứ realty với cái mặt gian hùng cùng hàng ria giảo hoạt chưa kể cặp mắt hí thiếu lương thiện đang ôm vai Hồng Ngọc, thì tôi lại nổi giận như ông Bush khi trông thấy hình Bin Laden nụ cười ngạo nghễ qua chùm râu bù xù, hay như bà Clinton khi hình dung cảnh Barack Obama đăng quang đặt tay lên quyển Hiến Pháp đọc lời nhậm chức. Tôi đóng sầm cửa lại, bỏ mặc bên ngoài trời vẫn mưa âm u mưa rì rào không dứt hạt.


Lững thững bước vào phòng trong, mở một webpage tôi liếc sơ qua vài trang blog Việt. Dạo này ở Việt Nam người ta hay viết lên internet những trang tâm sự đời mình cho thiên hạ nghe, như là một cách vừa giảm stress vừa biết đâu có lời vàng ý ngọc của ai đó gửi về. Thôi thì đủ cả. Các anh lạc vợ các cô mất chồng; các ông lang quân thành ra đổ đốn các bà phu nhân sanh nòi hư hỏng, đều là những đề tài tâm tình kể lể thở than.


Một hàng tít giữ mắt tôi lại. A đây, tâm sự của một ả cư ngụ ở Sài Gòn vừa ly dị xong đang nuôi đứa con trai tên gọi Nemo. Ở xứ Việt mà có những quân lai căng cứ học đòi Tây phương đặt tên con bằng những cái tên quái lạ, tôi nghĩ thầm. Càng đọc cái blog càng lộn tiết. Cái giọng feminist-activist nghe không chịu được, rặt những than thở đại loại "Giời sinh ra thân em liễu yếu đào tơ mà trên đời này toàn đàn ông tệ bạc, hoa nhài cắm bãi kít trâu, hồng nhan vớ phải thằng man mọi...".


Bài blog của một cô nàng lấy nickname là "singlemom" nào đó ở Sài Gòn bắt đầu như sau:


Sáng Nay Mình Khóc


singlemom | 11 April, 2008 17:14


Buổi sáng chở Nemo đi học xong chạy đi làm, vừa tới cầu Công Lý thì xe bị chết máy, loay hoay mãi không biết làm sao, bối rối thật vì phụ nữ vốn rất sợ những chuyện như thế này mà.


Chợt nhớ phải gọi cho Ba Nemo để trước khi đi làm Ba Nemo dặn chị Hai hôm nay cũng vẫn nhờ chị Hai đón Nemo đi học về giúp như hôm qua. Thế là gọi, định bụng cũng sẽ nói với Ba Nemo tình cảnh mình bây giờ và nhờ giúp đỡ vì mình đang đứng cách nhà Ba Nemo có vài trăm mét. “Anh à, hôm nay vẫn nhờ chị Hai đón con giúp em nhé và dặn chị đón con ở dưới sân bóng rổ” – "uhm, biết rồi, đã dặn đón hết tuần rồi". “Anh đi làm chưa? Em vừa chở con tới trường và đang bị chết máy xe ở ngay cầu Công Lý á” – "Ừa, vậy hả? đang chuẩn bị đi làm đây, giờ làm sao?" “Chắc không sao đâu, em đứng chút xíu xem có nổ máy được không, anh đi làm đi” – "Ok, vậy nhé!"


Thoáng chút bẽ bàng trong lòng, chợt nghĩ lại khi yêu nhau có việc gì gọi một cái là “anh tới liền” còn giờ thì thế này đây. Nước mắt chực trào ra, cố nuốt vào trong vì không muốn khóc bởi một chuyện vô duyên như thế này nhưng không được, nó rớt xuống và chui vào miệng mất rồi, nghe mặn mặn, đắng đắng… thắm thía đến từng thớ thịt trên người mình.


Một cảm giác chán ngán và sợ hãi lại xâm chiếm hết trái tim mình, chừng như lòng mình không còn chút niềm tin nào khi nghĩ tới tình yêu. Hoàng... Hoàng sau này rồi sẽ như Ba của Nemo không nhỉ ? Bây giờ thì Hoàng rất ga lăng.... Mình khùng quá đi thôi, sao lại như thế này chứ, sao lại để cho lòng mình hoang mang, sao lại để cho chút niềm tin vừa lóe lên với một tình cảm mới nhen đã bị lung lay mất rồi. Không thể nào gạt bỏ được những nghi ngờ vừa đến “Sau này không còn vui bên nhau nữa anh ấy có đổi xử với mình giống như ba của Nemo không? Sau này anh ấy có thể bên cạnh mình khi mình cần không?"... ôi mình khùng quá đi thôi, sao lại vận vào anh ấy những trường hợp như thế này, như thế là không công bằng, như thế là không đúng, nhưng mình không thể gạt bỏ những hoài nghi về đàn ông, những bất an trong lòng mình lúc này.


Có lẽ mình không nên đón nhận tình cảm của anh ấy vào lúc này chăng ?


Có lẽ vậy…


Singlemom (Quận 3, SG)


Bên dưới blog của singlemom hỗn độn cả chục bài góp ý, toàn của dân nữ hổ. Các chị em ta đọc xong rất thông cảm "nỗi đau" của kẻ cùng phái, viết thư an ủi và hùa nhau chỉ trích đàn ông kịch liệt. Đanh đá phe đảng nhất là blog của một mụ Minh Châu nào đó, cái tựa bài nghe rất kiêu sa đài các:


Chị hãy mở cửa trái tim


minhchau | 11/04/2008, 19:57


Chị singlemom,


Cảm giác của chị em hiểu lắm, cũng không biết nói sao nữa khi sự thật là đàn ông trên đời thường là như thế. Ôi bọn đàn ông ! Những người mà không như thế thì một là còn trong nhà trẻ, hai là trong tu viện, ba là đã an bề gia thất với những tổ ấm và đang đóng vai những người chồng lý tưởng, người cha mẫu mực.


Tuy nhiên, xét cho cùng thì cũng không có gì đáng buồn cả. Đàn ông họ thường chỉ đầu tư vào những việc có lợi. Khi một công việc không mang lại lợi lộc gì cho họ thì họ chẳng tốn công, phí sức mà làm gì.


Ngày còn ve vãn chị, ba Nemo còn mưu lợi lộc. Tiền bạc chị, thân thể chị. Hiện giờ đã li dị rồi, thì có lẽ trong lòng anh ấy là : " Tôi và cô giờ chỉ là người dưng có chung nhau trách nhiệm nuôi dưỡng một đứa con. Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm hiện giờ mà thôi." Trong lòng anh ấy khi đã chia tay rồi thì làm bạn cũng là một điều không thể.


Em chỉ muốn khuyên chị rằng khi mình đã hiểu đàn ông là những người bạc bẽo, phũ phàng như vậy thì việc gì phải buồn vì họ ??? Giờ chị đã có Nemo, vẫn có công việc ổn định và theo em nghĩ chắc là công việc của nhiều người mơ ước nữa. Chẳng qua mình vẫn là phụ nữ, mà phụ nữ thì dù thế nào vẫn cần một bờ vai để tựa vào những khi yếu lòng.


Chị hiện giờ cũng có người đang theo đuổi. Em nghĩ anh Hoàng, anh ấy đã biết tình cảnh chị như vậy mà vẫn theo đuổi thì anh ấy xứng đáng có một cơ hội. Có lẽ chị vẫn còn yêu ba Nemo (phụ nữ chúng ta thường chung thủy hơn nam giới) nên hơi thất vọng trước hành động của ba Nemo. Nhưng phân tích kỹ, ba Nemo có còn xứng đáng với tình yêu của chị không ? Vậy tại sao chỉ vì ba Nemo, chị đóng luôn cánh cửa trái tim mình, không cho mình và người ta (anh Hoàng) một cơ hội ?


Con chim bị bắn thường sợ cành cong, nhưng nếu cứ lẩn tránh mình, liệu rồi chị có thật sự hạnh phúc khi sau công việc, trở về, đối diện với Nemo, đối diện với màn đêm mà không khóc tủi phận. Dũng cảm lên chị ạ, mở cửa trái tim nhé vì có thể anh Hoàng là người đàn ông hiếm hoi còn sót lại, biết đâu. Nhưng thế giới này làm gì có sự hoàn hảo. Chị cứ đón nhận và lắng nghe con tim mình đi. Ở đời có duyên mới đến với nhau. Chị cứ xem như là không ở với nhau được là mình đã hết duyên phận, và tiếp nhận một người mới là khởi đầu cho một nhân duyên mới. Ngoài ra, lần này có yêu, chị yêu 70% thôi, còn 30% để sống cho mình.


Em tin là chị sẽ không bị thất vọng lần nữa đâu. Mở cửa trái tim mình chị nhé. Mong là chị sẽ hạnh phúc!


Minh Châu (Phường Đồng Xuân, Hà Nội).


Nữ kiệt chợ Đồng Xuân đây, tôi thầm nhủ. Chỉ toàn nhăm nhăm luận tội phái kia, mà lại ứ thèm hiểu biết rằng phái mình tiền án tiền sự hồ sơ cũng ít ra mấy ngăn tủ ! Mở cửa trái tim với chẳng lắng nghe tâm hồn.... Làm như thể cái trái tim ngục thất tối tăm của các mợ mà cũng có vài thằng dở hơi trên đời này ao ước xin được lọt vào ! Gớm...


Nhưng tôi vẫn cảm thấy cần phải viết xuống vài hàng reply để vãn hồi nền trật tự an ninh thế gian, nếu không thì nó loạn mất. Thật là thời buổi nhiễu nhương trời đất nổi cơn gió bụi, đàn bà con gái vừa lười vừa hư vừa thích được hầu lại chuyên môn đổ tội. Tôi cau có ngồi gõ bàn phím computer thật mạnh, tiếng cộp cộp cơ hồ tiếng nhịp thước của thầy giáo khẻ vào lòng bàn tay một nữ sinh ngổ ngáo chuyên ăn quà trốn học đánh nhau với con trai:


Hello singlemom và Minh Châu.


Anh chẳng biết hai em là ai ở trong cái cõi cyberspace này, nhưng xem blogs các em anh rất ngứa mắt. Chỉ muốn khuyên em vài điều, em nghe thì tốt mà chẳng nghe thì mặc. Phải nhớ là trên đời này, khi người ta còn yêu nhau thì mọi sự nó khác. Khi yêu, trái tim đang rạo rực người con trai chỉ chờ người con gái hé miệng là chạy đến để "thi thố tài năng" ngay. Ngay cả khi đã lấy nhau, nếu anh chồng còn yêu cô vợ (hay nếu cô vợ còn đáng yêu) thì anh ta chẳng nề hà gì việc đưa đón; chắc chắn sẽ có mặt trong lúc vợ gặp tình huống khó khăn bối rối để mà đóng vai hiệp sĩ phò nguy; hay cả vai tùy tùng hầu cận. Thế nhưng em ạ, phải hiểu là khi em đã hết yêu chồng, em đã vứt nó ra khỏi cuộc đời thì em cũng phải cho người đàn ông được giải thoát ra khỏi cái bổn phận phục dịch vợ cũ chứ. Ly dị ly thân rồi mà em vẫn đòi hễ cần gì chỉ hú một tiếng là thằng chồng cũ phải tất tả đến ngay. Ông địa ơi, một vừa hai phải... Nó còn phải để thì giờ lo cho người mới của nó chứ. Em đã đọc câu "You can't have it both ways" chưa ? Hay câu "Có qua thì mới có lại" ? Em cần biết rằng, khi ông Trời định cho phụ nữ thỉnh thoảng gặp phải những sự cố dọc đường, Trời sinh ra những loại xe hay bị chết máy, những con đường lắm ổ gà hễ lọt xuống là xe vẹo bánh, những việc khó mà hệ phái chân yếu tay mềm không khứng nổi là vì ông Trời đã giả định rằng : Người phụ nữ, theo thiên tính bẩm sinh sẽ là kẻ yêu kiều dễ thương à sẽ có chồng tử tế à âu yếm siêng năng cơm nước cho chồng à anh chồng sẽ cáng đáng những việc nặng nhọc nan giải cho người vợ khi y thị lỡ xúi quẩy gặp phải. Thế, có nghĩa là Giời muốn em phải cố gắng mà giữ rịt lấy nó để phòng khi bất trắc.


Đằng này không. Em lại đem nó ra ly dị. Ừ thì tại nó hay đi làm về muộn, hoặc là nó không đẹp giai mà còn dám cả gan lương ít, nên em chán rồi cho nó out chứ gì. Nhưng cho out xong thì phải để nó yên thân, em ạ. Em lại vẫn cứ đòi nó phải tiếp tục lo lắng cho mình... Sao trên đời lại có chuyện lạ vậy cơ nhỉ ?


Thế em có bao giờ tự hỏi rằng: từ ngày xách vali ra khỏi nhà em về thuê căn gác xép một nơi nào đó, nó đã từng nuốt bao nhiêu khúc bánh mì lạnh cứng; bao nhiêu bát cơm nguội rã rời ? Đã bao lần nó phải tự dọn dẹp lấy căn phòng bề bộn do thiếu bàn tay đàn bà nội trợ ? Đã bao lần phải đi giải quyết cái bản năng, cái nhu cầu cấp thiết của phái nam ở những nơi mà vừa hành sự vừa lo lắng cả du côn cả si-đa lẫn công an cảnh sát ? Em có biết đời nó khổ sở cay cực đến chừng mực nào không, hử....


Còn nữa. Vừa ly dị xong, nó đang "vết thương lòng chưa thôi rướm máu" thì em lại có kép ngay. Hoàng ga-lăng, cái thằng đang được hưởng những ân ái mặn nồng của em sao lúc hữu sự em không gọi đến ? Sao em vẫn cầu cứu tên chồng cũ đáng thương, cái người mà trước đó vài tháng em đã bê nguyên thùng quần áo ném ra ngoài đường vừa ném vừa nguyền rủa "mày xéo ngay cho khuất mắt bà" ??? Có phải rằng em biết trước là thằng chồng cũ tuy mình chửi nó thế nhưng may ra vẫn còn nhờ được, chứ thằng kép mới thì sợ chưa đến nơi nó đã sưng sỉa lên như tổ ong bầu, hậm hực nặng nhẹ vài câu trước khi dắt xe mình đi sửa ?


Ngẫm nghĩ xem, hai em nhé.


Nguyên Cương Andy (Houston, TX)


Post xong cái blog, tôi quên bẵng đi mất mấy hôm. Sang tuần lễ Memorial, vừa mở ra đã thấy mệ Minh Châu phản pháo:


Vài lời gửi ông Nguyên Cương Andy,


Thế là mọi người trên diễn đàn này được nghe rõ bản chất đàn ông Việt Nam, như được diễn tả trên trang blog của ông. Cám ơn ông Andy đã cho chị em chúng tôi thấy rõ mặt thật nam giới, cái bộ mặt ẩn sau bề ngoài lúc nào cũng ra vẻ lịch thiệp hào hoa. Mà nào có hào hoa gì cho cam ? Tôi đã từng ra nước ngoài học tập và làm việc (Bun-Ga-Ri và Rô-Ma-Ni), nên hiểu rõ văn minh Tây chứ không như ông tưởng. Người các xứ ấy, mới sự thực hào hoa lịch thiệp. Ông sống bên Mỹ bao lâu rồi mà tư duy vẫn còn phát-xít như thế ? Vẫn cái kiểu coi thường phụ nữ, chồng chúa vợ tôi ?


Thế cho nên rất khó cho phụ nữ chúng tôi mở lại cửa lòng sau khi đã li dị. Rất sợ lại gặp phải những người như Ba Nemo, hay như ông.


Minh Châu (Phường Đồng Xuân, Hà Nội).


Đọc xong, tôi lắc đầu ngao ngán và quyết định chấm dứt cuộc đối thoại vô bổ với Thần Khẩu Nhị Nương. Không nên hoài công phân bày điều hơn lẽ thiệt với cái nhóm ngưu tầm ngưu này, rỗi hơi rủ nhau lên internet xỉa xói đàn ông. Nghe cái luận điệu "con chim phải ná" và "khó mở cửa lòng" của các mợ thật rõ chán, y như luận điệu tuyên truyền kiểu Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Triều Tiên.


Tôi tắt máy computer ngồi tần ngần nhìn ra cửa sổ. Trời đã xế chiều. Những đám mây xám vắt ngang khung trời, viến mây ánh lên mầu vàng chói của tia nắng cuối ngày. Tiếng nhạc nhè nhẹ đâu đó vang lên làm tôi nao nao hình dung ra những ngày tuổi trẻ khi mới quen Hồng Ngọc, khi nàng còn ngây thơ chưa hề biết tiêu tiền bạc trăm là gì. Ôi ! Những ngày mới quen ở Houston Community College tôi còn nhớ như in, nàng hãy còn căn cơ lắm, như một người con gái Việt còn ở quê nhà. Những buổi trưa Hồng Ngọc hay mua hotdogs mang vào ăn lunch với tôi trong thư viện. Năm đó tôi đang học vài chứng chỉ chuyển tiếp, còn nàng theo lớp beauty ngành manicurist. Sao lúc ấy Ngọc nom dễ thương và giản dị thế, chiếc quần jean quen thuộc và cái áo thung mặc cả năm không sắm cái mới, cặp mắt làn da hãy còn đượm nét trinh nguyên chưa biết đến các loại hóa chất Lancôme hay Shiseido độc hại. Hôm nào không mua hotdogs thì nàng mang theo ít cơm thịt chà bông, hai đứa chia nhau vừa ăn vừa ôn bài. Có lẽ tính hà tiện ấy của nàng đã làm tôi cảm động - vì tôi đã hình dung ra trong mái ấm gia đình một người vợ trẻ cần kiệm (phải cả cần lẫn kiệm) chỉ biết lo lắng cho chồng cho con.


Nhưng than ôi, mộng và thực thì bao giờ có đi đôi với nhau ! Sau khi tôi rước Hồng Ngọc về, thì viên ngọc ấy không biết trúng phải ngọn gió thổ tả nào mà từ một người con gái giản dị thơ ngây nàng cứ dần dần "thoái hóa" thành một cái máy tiêu tiền high speed loại điện tử; còn việc bếp nước thì bây giờ nàng siêng năng tựa bà trưởng bang Đại Lãn. Anh chồng dần lãnh hết mọi việc trong nhà, và nghiêm trọng nhất là nàng không chịu ăn hotdogs và cơm nguội chiên như trước nữa, hễ cuối tuần là nhất định đòi ra tiệm. Quần áo bây giờ mỗi tháng mỗi bộ, toàn của Macy mây xiếc hay Gap gủng gì đó; những cái tên mà hễ nghe qua tôi lại chóng mặt vì tăng xông cứ lên vùn vụt.


Phiền não nhất là sau khi lấy nhau mấy năm, tôi mới phát hiện ra Hồng Ngọc bắt đầu học thói say mê hàng hiệu. Đơn cử, là hàng Victoria Secret. Từ lâu, nàng rất bất mãn với bộ ngực omega của mình phẳng lì và nhẵn thín như sa mạc Phi Châu nên khi TV quảng cáo đồ Victoria có khả năng lòe thiên hạ bằng cách làm vòng một tăng lên vài inches thì Hồng Ngọc cho là cứu tinh đời nàng đã đến và lập tức cắt giảm phần quà sáng của tôi trong hai tháng để có đủ ngân sách tậu món đồ đắt giá này. Tôi uất ức đòi phải điều trần hành động đơn phương ấy thì nàng bảo:


- Anh chịu khó nhịn bớt breakfast hai tháng đi, cũng như diet ấy mà. Em hơi gầy nên thiếu ngực, bao nhiêu năm nay đành phải để vậy. Bây giờ họ ra cái "áo" tuy hơi mắc nhưng mặc vào là nom hấp dẫn ngay lập tức. Secret là ở chỗ nó "nâng" em lên....


Nghe vậy thay vì ngậm miệng để cho nền hòa bình thế giới còn yên ổn, tôi lại càu nhàu phản kháng một cách tuy chí lý nhưng không kém phần dại dột:


- Của em nó lép thế ... có thánh xuống mà nâng !


Đây chỉ là một thí dụ trong những nguyên do đã khiến mối nhân duyên chúng tôi tan tành sau hai mươi năm gắn bó. Tại tôi vốn hay nghĩ sao nói vậy chẳng biết lựa câu. Bây giờ mới thấy mình thiếu ga-lăng, thì đã muộn. Dường như tính căn cơ (tiếng Mỹ nó gọi oan uổng là cheap), kém tế nhị, dốt tâm lý đàn bà và hay "phũ phàng" - theo lời Hồng Ngọc - đã làm tôi thất bại với phái nữ nên sau bốn năm chia tay tôi vẫn cứ độc thân trường kỳ dai dẳng.


Còn Hồng Ngọc năm ấy, có lẽ nàng đã đem tiền tiêu đúng chỗ. Chiếc áo giáp hiệu Victoria Secret chắc đã làm tròn nhiệm vụ ảo thuật, vì nó đã lừa được Lê Công Anh Thứ gã chuyên viên địa ốc kiêm inspector hàng đầu của Houston. Riêng tôi vẫn cứ phân vân mãi. Một thằng tinh mắt tinh đời như Thứ mà còn bị bịp thì món hàng ấy ắt phải hiệu nghiệm lắm, phải "nâng đỡ" và "kiến tạo" một cách tự nhiên lắm.... Đối với inspector Thứ, một căn nhà xây năm nào, máy móc điện lạnh giây rợ tình trạng ra sao chỉ nhìn qua là Thứ biết ngay thì cái sa mạc Sahara kia làm sao có thể qua mắt nó được ? Thế thì chỉ còn hai cách giải thích: một là cái áo giáp cực kỳ tinh xảo, hai là nó giả bộ ngây thơ.


Tia nắng cuối ngày còn sót lại trên hiên. Tôi bước ra thùng thư, gã đưa thư giơ tay chào nhe răng cười vô tư lự rồi di chuyển xe mail sang căn kế cận. Mở hộp thư, tôi sửng sốt khi thấy một envelope to màu trắng với nét chữ quen thuộc của Hồng Ngọc. Từ ngày ly dị thỉnh thoảng nàng cũng gửi thư cho tôi, khi thì kèm thiệp Christmas của mấy đứa con, khi thì nhờ tôi ký mấy giấy tờ cần thiết, và dĩ nhiên là chẳng bao giờ tâm tình tâm sự. Nhưng đây lại là thiệp cưới. Tôi run run mở phong bì. Hồng Ngọc báo tin nàng thành hôn với một gã có cái tên quen quen, Lê Công Anh Thứ. Một tờ giấy rơi ra:


Anh Cương,


Lẽ ra em không cần phải viết thư này nhưng theo phép lịch sự mà người con gái trong một gia đình lễ giáo được dạy dỗ từ nhỏ, em vẫn viết báo tin anh biết là em sắp lấy chồng.


Chồng sắp cưới của em là anh Thứ, chắc anh cũng không xa lạ gì. Anh Thứ theo đuổi em suốt mấy năm nay, điều này anh cũng đã biết. Ban đầu, em cũng rất lo ngại và phòng thủ. Tan vỡ một lần, đàn bà chúng em ví như con chim phải ná thường sợ cây cong. Em đã định là sẽ quyết khép chặt cửa lòng. Em luôn tránh gặp Thứ. Em đổi số phôn, đổi chỗ ở mấy lần cốt để Thứ không tìm ra. Thế nhưng anh ấy vẫn cố công và cuối cùng đã làm em cảm động và hiểu thấu mối chân tình. Em đã cho anh ấy (và cho cả tâm hồn em) một cơ hội. Lòng em đã dần mở ra để đón nhận tình yêu của Thứ và lòng vị tha của anh ta.


Viết cho anh không phải để khoe khoang tình mới hay để oán trách tình xưa. Bốn năm trôi qua nỗi giận hờn trong em cũng đã nguôi ngoai gần hết. Em viết thư này là để tâm sự với anh một lần cuối trong đời rồi không bao giờ còn dịp. Em chỉ muốn khuyên anh nên đổi tính, phải hào phóng và rộng lượng với phụ nữ. Người bạn đời sau này của anh, nếu cô ta muốn khoác lên người những thứ mà anh cho là phù phiếm, thì hãy cứ chiều ý cô ta. Nếu cuối tuần mười một giờ cô ta mới ngủ dậy chưa đánh răng rửa mặt và cho dẫu người ngợm không được thơm tho, anh cũng chớ nên buông ra những câu phê bình phàm phũ. Đối với đàn bà, anh phải biết lựa lời kheo khéo, nếu cần phải nói dối một tí cũng không sao. Đàn bà chúng em được khen, dù giả dối vẫn thấy vừa ý‎. Nói thật quá, dễ mất lòng. Chẳng ai muốn nghe sự thật đâu. Vụ cái bra hiệu Victoria Secret ngày xưa đó, anh còn nhớ không ....


Mong anh hồi tâm chuyển hướng.


Vợ cũ của anh,


Diamond Vũ Hồng Ngọc


Nguyên Cương Andy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2008 00:22:45 bởi CTT >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9