Truyện ngắn: Chuyện Bà.
quygau198 11.07.2008 10:24:48 (permalink)
Chuyện BÀ!
Bà suốt đời làm khổ Ông.
Bà mới 67 tuổi đã lẫn. Bà xem tất cả lũ con trong nhà như còn trẻ con. Cứ đến 6 giờ chiều bà đòi dắt xe hết vào trong nhà đóng cửa lớn lại và chỉ cho ra ngoài nếu đứa nào xin bà đi học. Bà than vãn với hàng xóm là lũ con không nấu cơm cho bà ăn dù bà mới ăn cơm xong.
Bà chỉ biết vậy thôi chứ không nhớ gì cả, không biết thằng Hai, con út Tư là đứa nào, không phân biệt được đứa nào là cháu nội cháu ngoại. Nói cho cùng là bà quên tất cả những gì trên đời này có liên quan đến bà ngay cả con bà rứt ruột đẻ ra.
Nhưng không hiểu sao bà chỉ nhớ có một mình Ong. Bà mới làm việc gì thì quên ngay nhưng có thể ngồi hàng giờ để kể về cái ngày gặp gỡ đầu tiên của ông bà, những điều bà tự hào về ông và nỗi nhớ nhung khi ông đi xa. Ong cảm thấy vừa tội vừa vui. Trước mặt con cháu,  Ong cảm thấy có chút ngượng ngượng nhất là khi bà “thân thiết” chăm sóc Ong một cách rất “tự nhiên”. Nhưng trong lòng ông vẫn trước sau như một, ông chăm sóc bà kỹ lắm lo từng miếng ăn giấc ngủ, từng niềm vui nỗi buồn của Bà.
Có điều làm ông đau đầu nhất là bà ghen ông với tất cả những người phụ nữ bà thấy. Bà không thể vắng ông một phút nào. Mỗi khi không nhìn thấy ông bà khóc hu hu và dỗi ngay: “Ổng chỉ kiếm cớ đi công chuyện để qua bên nhà bà Năm nói chuyện với bà ấy mà bỏ tui một mình”, có khi là bà Bảy, có khi là bà Hai, bà Tư …. Vì thế mà ông chẳng dám đi đâu lâu cả dù ông rất thích tham gia câu lạc bộ ở phường. Mỗi lần bà ghen tuông và khóc thật to, ông lại nói một mình “thật là bà làm khổ tôi suốt cả đời”.
Đúng là ông không khổ sao cho được. Hồi quen nhau, gia đình bà danh giá giàu có nên không chấp nhận ông. Nhưng bà thì cứ quyết theo ông nên ông phải lo lắng hết cho bà, chỉ sợ bà thiếu thốn, khổ cực và không vui. Cuộc sống chật vật khó khăn hơn khi thằng Hai thằng Ba.. rồi con Ut ra đời. Bà chỉ biết đẻ mà không biết nuôi. Ong phải vừa làm rường cột gia đình vừa phải phụ bà chăm con. Biết bao khổ cực không kể hết. Có lần bà làm mất hàng hoá ở cửa hàng tạp hóa làm ông phải chạy ngược chạy xuôi vay mượn trả cho nhà nước và mất cả mấy năm trời trả nợ… Ngày này nối tháng kia trôi qua, bao nhiêu khó khăn rồi cũng lùi lại phía sau, các con đã khôn lớn, gia đình đã có của dư của để. Ong nghĩ đến một cuộc sống vui vẻ hơn với ít gánh nặng hơn. Nhưng ông lại bấm bụng âm thầm chịu đựng một mình khi bà quyết định tu tại gia ở cái tuổi 40 khi lửa hồi xuân đang hừng hực. Lại một mình ông lo toan mọi việc từ cưới vợ cho con đến mồ mả ông bà và thui thủi với cái giường lạnh tanh. Có lần ông buồn quá muốn đi khỏi nhà để tìm nguồn an ủi, nhưng mới có xa nhà một hôm đã nóng lòng muốn về. Ong nghĩ ông phải tuân theo sự sắp đặt của Ong trời thôi vì bà luôn phải có ông ở bên để lo toan chăm sóc.
Bây giờ ông vẫn ngồi trên chiếc phản bà hay ngồi nhìn ra xa xăm. Từ ngày bà ra đi, ông lại không thiết tha sinh hoạt câu lạc bộ nữa. Ong ước gì đánh đổi việc đi câu lạc bộ để mãi được nghe tiếng bà trách hờn khi vắng ông. Đến bây giờ ông cũng không biết là mình có nhớ được bà khi trở nên lẫn thẫn hay không mà chỉ biết rằng cuộc sống ông chỉ có ý nghĩa khi “bị bà làm khổ”; dù có ở địa ngục hay kiếp lai sinh thì ông vẫn nhất định tình nguyện chịu khổ vì Bà.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9