ĐỜI
bạch_dương 13.07.2008 21:56:35 (permalink)
  Mong nhận được sự đóng góp ý kiến của các bạn sau khi đọc xong




HAI CÂY NẾN
 
    Câu chuyện tôi sắp kể chỉ do duyên tình cờ nghe được.Có người nghe xong thì cho là tôi bịa cũng có người cho là thật.Thật hay giả tôi cũng chẳng biết nữa....
 
     Đó là một đêm mùng 8 tháng 4 âm lịch.Thời tiết khá nóng bức.Chi có một vài cơn gió thoảng.Những cơn gió mùa hè ấy chẳng mang lại gì ngoại trừ cái nóng, cái khó chịu bực bội trong người.
      Cả ngày ấy tôi chẳng làm gì cả.Chẳng làm gì cả.Ôi! Cái tuổi trẻ sung sức của một người thanh niên đã tan biến đâu mất.Ôi! Bao nhiêu hoài bãi đối với tôi lúc này chẳng là gì cả.Tôi cứ nghĩ mãi nghĩ mãi những chuyện không đâu mà đến giờ này vẫn chưa có câu trả lời chính xác.Tại sao tôi phải sống? Tại sao tôi phải lớn lên? Tại sao khi tôi lớn lên cũng chính là lúc tôi đang đi đến cái chết? Biết bao nhiêu cái tại sao tại sao cứ hiện ra trong đầu tôi.
       Những suy nghĩ ấy cứ hiện ra rồi mất đi.Thêm vào cái nóng của ngày hè làm tôi khó chịu vô cùng. Tôi cáu gắt, tôi hét vang. Tôi làm mọi thứ nhưng chẳng biết để làm gì.cái đêm ấy lại mất điện mới điên người làm sao! Tôi thắp hai cây nến lên và cứ như thế chẳng biết chìm vào giấc ngủ tự bao giờ.
 
..............................................................................
 
     -Chỉ còn vài phút nữa thôi là cuộc đời của chúng ta sẽ chấm dứt-Một cây nến đang cháy nói với bạn của mình
       Tôi cứ như mơ màng nửa nghe nửa không cuộc đối thoại ấy.
     -Đúng vậy.Chỉ còn vài phút nữa thôi.-Cây nến kia đáp lại
     -Em không muốn phải cháy hết ! Em không muốn phải lụi tàn.Ước gì có ai thổi tắt mình.
     -Chẳng ích gì đâu.Em cần phải hiểu lá tuy chỉ vài phút nữa là chúng ta sẽ phải lụi tàn nhưng bây giờ chúng ta đang toả sáng.Chúng ta đang làm đúng vai trò mà một cây nến phải làm.Thắp lên ánh sáng cho đời.Em phải vinh hạnh phải sung sướng cứ bùng cháy với tấ cả nhiệt huyết của mình.Đó mới chính là cuộc sống của một cây nến.
     -Thế nhưng em vẫn sợ.Em biết mình phải thắp sáng cho đời nhưng... nhưng khi em tàn lụi thì còn ai nhớ đến cây nến nhỏ bé nầy đây?
     -Dù phải lụi tàn thì em cũng đã có lúc toả sáng, cái thứ ánh sáng cuối cùng ấy sẽ toả sáng hơn bao giờ hết.Em sẽ tàn nhưng tàn trong sự huy hoàng rực rỡ. Hay em muốn được cất mãi trong nhà kho để rồi cả đời nằm trong ấy.Cháy và tàn đó mới là cuộc sống thực sự của một cây nến.Thôi hãy cứ tiếp tục toả sáng đi em.
    
      Tôi chỉ nghe được có vậy rồi chợt tỉnh.Tôi mơ màng suy nghĩ.Cháy, tàn, cuộc đời đúng nghĩa.Đúng vậy đó mới là cuộc đời.!
#1
    bạch_dương 20.07.2008 13:14:17 (permalink)
             
                                          KHÔNG KHÍ
           Tháng năm.Chỉ cò khoảng một tháng  nữa là đến kì thi tốt nghiệp và cũng chỉ còn một tháng nữa là thi đại học. Đối với một học sinh lớp 12 thì đây là khoảng thời gian bận rộn và quan trọng nhất.
             Nhân cũng  không ngoại lệ. Ngày nào cũng vậy, phải thức khuya dậy sớm để cố gắng nhồi nhét vào đầu những kiến thức cho thi tú tài và đại học.Cứ học như vậy thì không biết lấy đâu ra thời gian để nghỉ ngơi để vui chơi.nhưng không học thì không được vì những lời nói của cha mẹ luôn vang mãi trong tâm trí Nhân:”Con là con trai duy nhất của gia đình phải cố gắng học,phải cố đậu đại học,đừng để cha mẹ thất vọng.”Phải học! Thế là ngày đêm lo tụng những công thức toán,những bài thơ bài văn,hoá lí,….Nhức đầu ơi là nhức đầu!
             Trong tháng này Nhân học vô cùng vất vả.Sáng học,chiều học,tối còn phải đi học thêm. Mức học của Nhân chỉ ở độ trung bình yếu, muốn đậu đại học là điều vô cùng khó khăn. Nghĩ vậy Nhân càng thấy lo lắng,lúc nào cũng suy nghĩ,lúc nào cũng băn khoăn:”Rớt rồi sẽ ra sao”,”cha mẹ sẽ buồn ra sao?”.Trời ơi! Học vậy có ngày khùng quá.Khùng cũng phải học vì không học thì làm được gì? Tương lai sẽ ra sao? Và những câu nói của cha mẹ lại hiện ra. Vậy là phải tiếp tục học. Đã hơn 12 giờ khuya…
     



              Chuông đồng hồ báo thức reo lên. Chết! Hơn sáu giờ rồi.Nhân nhanh chóng dậy làm vệ sinh cá nhân,chẳng kịp ăn sáng chỉ uống vội hộp sữa rối chạy nhanh đến trường.
              Vừa chạy Nhân vừa nhẫm lại những công thức vì hôm nay có bài kiểm tra 1 tiết toán. Nhân rất sợ Toán,công thức học mãi chẳng thuộc. Thuộc rồi mà thấy bài hơi lạ là lại lúng túng không nghĩ ra gì cả. Nhân nghĩ chắc mình chẳng có duyên vớu môn Toán. Nhân chỉ có duyên với môn Văn thôi.Học văn Nhân lạ có dịp thả hồn mình mơ mộng để suy nghĩ những điều mới lạ trong cuộc đời.Có lúc Nhân nghĩ biết đâu lớn lên mình lại chẳng lại là một nhà văn,mình sẽ viế được những tác phẩn thực sự nổ tiếng,Một tác phẩn văn học vượt mọi thời đại.nghĩ vẩn vơ khi gần đến trường thì sực nhớ đến môn Toán, Nhân trở về với thực tại,với bài kiểm tra 1 tiết sắp tới.
               Vừa đạp xa tới trường thì tiếng chuông cũng vừa reo.Chẳng kịp ôn bài nữa rồi.Tiết Toán lại là tiết đầu mới gay chớ .Thôi kệ đến đâu hay đến đó.nhân nghĩ vậy để tự an ủi mình nhưng trong lòng vẫn thấy lo lo.
                Và rồi thì giờ phút kiể tra cũng đã đến. Trong đấu Nhân nguyện cầu cho đề thực dễ để có thể làm được.Cầu trời phù hộ cho con. Nhưng than ôi! Cầm lấy đề kiểm tra Nhân nhìn bài toán mà dường như nó biết mình cò mình thì chẳng biết nó.
                Bài này sao mình thấy quen quen hình như hôm qua mình có đọc rồi,làm sao ta? Nhân cứ nghĩ mãi.Bài kia thì có lẽ mình làm được nhưng công thức mình quên mất rồi.Làm sao làm sao?Hay là mình mở tập coi lại công thức. Không được!Mở tập là một việc xấu,là sự gian dối trong học tập. Nhưng không mở thì mình bị điểm kém,về nhà thế nào cũng bị mắng không chịu học hành gì cả. Đâu có ai biết mính đã cố gắng hết sức nhưng không thể học được.không được không được để bị điểm kém, mở tập một lần chắc cũng chẳng sao.
                Thế là đánh liều Nhân mở tập ra để trong ngăn bàn. Như vậy Nhân đã làm được một vài câu nhưng trong lòng vẫn cứ lo sợ vì chưa bao giờ Nhân mở tập cả. Đúng như người ta thường nói “mưu sự tại nhân thành sự tại thiên”,chính cái lúng ta lúng túng của Nhân đã làm cho tầhy chú ý. Thầy đã bắt quả tang Nhân mở tập trong giờ kiển tra.
              -Tại sao em lại mở tập trong giờ kiểm tra. Em có biết đó là một hành động sai trái,và hơn thế nữa tôi sẽ đánh giá đạo đức của em như thế nào không ?Điểm kém không phải là một vấn đề mà nhân phẩm mới là điều quan trọng. Thầy thực thất vọng về em.
              -Thưa thầy. Tôi đáp nhưng mặt vẫn cúi gầm xuống.Em…em có học bài nhưng không sao nhớ nỗi nên em mới lỡ dại lần này.
              -Thôi! Em đừng có nói gì thên nữa. Mọi lời nói nguỵ biện ấy càng làm tầhy thất vọng hơn thôi.Ngày mai em hãy mời phụ huynh của em vô đây gặp thầy.Em hãy ngồi xuống đi.
              -Thưa thầy.Em xin thầy đừng nói với cha mẹ em.Em xin thầy,từ đây em hứa sẽ không tái phạm nữa.
              -Không nói gì nữa hế ngày mai em cứ mời phụ huynh vô đây gặp thầy.
               Tôi sợ hãi chạy ra khỏi lớp với những dòng nước mắt trên ám.trời ơi!Làm sao tôi sống được đây. Làm sao. Trời hãy cho con một chút không khí để con được sống.Làm sao làm sao đây?
     


              

               Tôi bật tỉnh. Thì ra chỉ là một cơn ác mộng .Để khỏi lâm vào tình trạng trên thì cho dù có thức suốt đêm nay cũng phải học hết những công thức toán này. Đã quá nửa đêm.
                        
          
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9