TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi III)
nguyen duc long 15.07.2008 01:09:34 (permalink)
                                                                            Hồi 3
                                      Tang lễ tân niên

          Sáng ngày mùng 1 Tết, Sử Thiên Vũ giật minh tỉnh bật dậy, bốn người thấy vậy thì vô cùng vui mừng:
          -Thế nào? Không sao chứ?
Lý thái y liền bắt mạch thì chàng liền nói:
          -Không sao đâu, đại nhân đừng lo!
Rồi nhìn ba người cau mắt nói:
          -Này các huynh, thì ra đệ chính là…
Chưa dứt lời thì Mã Chí đẩy cửa bước vào rồi vừa đưa tang phục cho mọi người vừa nói:
          -Mau mặc tang phục vào rồi đến Tử sĩ trang!
Tất cả liền cởi y phục rồi mặc tang phục, đội tang cẩn thận! Và khi vừa bước ra khỏi phòng thì những thiếu nữ mặc y phục vàng và mấy thiếu niên múa sư tử đêm qua (tất cả đều mặc y phục trắng) mang đầu lân - sư trắng muốt đến cho năm người, rồi tất cả đi về phía Đông. Huynh đệ Trần Hoảng đi đầu, tiếp theo là ba người, Lý thái y và cuối cùng là đội thiếu niên và những thiếu nữ ở hai bên trái phải. Cứ đi được năm bước, năm người lại quỳ xuống lạy một lạy! Lý thái y thấy vậy thì ngạc nhiên nhưng rồi hiểu ngay!
          Ngoài đường lúc này không một bóng người, chỉ có một làn sương mù giăng xung quanh và những đám mây u ám! Một làn gió xuân bay về phía mọi người nhưng tất cả lại thấy u buồn và lạnh lẽo! Từ phía trước, Thành Trung và Quốc Khang bước nhanh tới. Vừa thấy mọi người, hai người liền quay bước, nhưng vừa quay người, hai người liền đứng khựng lại rồi quắc mắt nhìn về phía con hẻm nhỏ ở phía bên trái đường, cùng lúc tất cả mọi người cũng thoáng thấy gì đó, nhưng lập tức điều mà họ thấy biến mất khiến tất cả bán tín bán nghi, riêng Quốc Khang thì biểu hiện một gương mặt khó hiểu…
                                                                              Tử sĩ trang.
          Hai người vừa nói những gì mình thấy thì một lúc sau, tất cả đã đến cách cổng hai mươi bước. Khi thấy năm người biểu hiện như vậy, tất cả dù đã biết nhưng vẫn không khỏi xúc động! Còn hai ông dù đã hài lòng nhưng không biểu hiện ra ngoài. Và khi năm người đến nơi, Thái Tông liền nghiêm mặt, còn ông thì không nói câu gì mà quay người bước vào trong, Thái Tông và mọi người cùng bước theo ông, còn năm người thấy hai ông biểu hiện như vậy thì tái xanh mặt! Ba nàng thì vừa bước đi vừa ngoái đầu lại nhìn năm người!
          Bên trong trang đặt hai hàng trống dọc từ cổng đến cách chỗ để giàn thiêu các tử sĩ hai mươi bước, trên giàn thiêu là hai mươi cỗ quan tài, mỗi giàn thiêu cách nhau vừa phải, phía sau là một linh đường chung, hai bên linh đường là đội nhạc lễ ngồi nghiêm trang, hai bên cột treo dải lụa trắng, dải bên phải đề:
          Sinh tiền vệ quốc gia!
Dải bên trái đề:
          Tử hậu phù bách tính!
Trước linh đường là một vị sư già đang tế đàn, đứng hai bên là hai người chủ sự tang lễ; xung quanh trang treo hai mươi con hạc trắng bằng giấy và hai mươi hoa đăng màu trắng. Tất cả người dân trong kinh thành đứng cùng văn võ bá quan và người trong hoàng tộc ở khoảng không gian rộng lớn ở hai bên. Tất cả cùng mang một nét trang nghiêm, tôn kính và đau buồn!
          Năm người cùng quỳ xuống từ khi còn ở ngoài cổng rồi lê từng bước bằng đầu gối tiến vào trong, tất cả thấy vậy thì rất bất ngờ và vô cùng cảm động, một số người rơi lệ! Ba nàng thấy cảnh tượng này thì nước mắt tuôn rơi và rất đau lòng khi thấy đầu gối năm người rướm máu! Các binh sĩ thì cảm giác như chính mình cũng đang lê bước! Một số người định tiến tới ngăn năm người thì hai ông nhắm mắt lắc đầu khẽ, Quốc Tuấn và Lê Tần thì giơ tay ngang ra ngăn lại!
          Thấy những người thân của các tử sĩ ngồi quanh giàn thiêu, mỗi người biểu lộ một cách đau khổ khác nhau, người già thì vừa khóc vừa gọi tên con mình, người thì ngồi thừ ra, đôi mắt cứ nhìn vào cỗ quan tài! Thanh niên thì vừa đốt vàng tiền vừa lặng lẽ khóc, người thì lại ôm lấy người thân mà trấn an với đôi mắt đỏ hoe! Thiếu phụ có người ôm quan tài mà khóc rất thảm thiết, người thì ôm con mà nấc lên từng hồi, người lại ngồi ngây ra như người mất hồn, đôi mắt đờ ra vô hồn, người thì ngất lên ngất xuống! Bọn trẻ thì ngơ ngác ngạc nhiên nhìn mọi người… khiến năm người đau xé lòng và càng hổ thẹn, dằn vặt mình hơn! Riêng Mã Chí, trước khi thấy cảnh tưọng này, dù rất buồn nhưng ánh mắt u buồn của Mã Chí vẫn giữ nguyên một vẻ khó tả. Nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng không thể buồn hơn này, Mã Chí đã không thể kiềm chế được nữa, đôi mắt từ từ đỏ hoe, Mã Chí liền nắm chặt đầu lân rồi múa thụp xuống để giấu cảm xúc của mình! Khi đến nơi, năm người cùng cúi đầu lân - sư vái chào ba lần, rồi cùng đưa đầu lân sư lên, năm thiếu niên liền đưa tay đón lấy. Năm người cùng hướng đôi mắt ngấn lệ về phía giàn thiêu rồi cùng dập mạnh đầu xuống đất ba lần! Trong số những người thân tử sĩ vội cúi đầu tạ lễ, có một người đàn bà vừa cúi đầu tạ lễ một cách bắt buộc vừa lén nhìn năm người với ánh mắt căm hờn. Còn tất cả thì vội tiến tới đỡ năm người lên. Và khi năm người định nói thì những người già đã nói:
          -Các con là người thế nào, tất cả mọi người đều hiểu!
Trong khi tất cả ngạc nhiên thì năm người nói:
          -Nhưng thưa cha mẹ, lỗi này nếu không trừng phạt sẽ gây tiền lệ xấu.
Hai ông liền lên tiếng:
          -Đúng, nhất định phải phạt!
Ích Tắc nãy giờ không lên tiếng, cũng không biểu lộ bất cứ điều gì, mà chỉ dán mắt vào năm người chăm chăm chờ cơ hội. Khi thấy hai ông nói vậy thì nó nói:
          -Và phải phạt thật nặng.
Người đàn bà đó liền cười lớn, tất cả liền nhìn người đàn bà với những ánh mắt khác nhau, trong khi cha của người đàn bà vừa bước về phía con mình vừa nhìn mọi người nói:
          -Chắc vì quá đau buồn nên nó mới như vậy! Xin lỗi mọi người!
Vừa dứt lời và đến nơi thì người đàn bà đó nhìn năm người nói:
          -Thật nực cười, người đã chết rồi, có phạt mấy người cũng chẳng ích gì.
Ngoại trừ năm người, tất cả đều rất kinh ngạc trước những lời này, còn người cha thì cau mắt nói:
          -Lễ, con nói bậy gì thế?
          -Sắp có trò hay rồi.
Ích Tắc vừa đắc ý nghĩ thì người đàn bà nói lớn:
          -Con không nói bậy. - Rồi vừa chỉ năm người vừa nói: Năm người họ tuy là vương tôn công tử - thân phận cao quý nhưng cũng là những người đứng đầu đội Ngự lâm quân, mà trách nhiệm của Ngự lâm quân là bảo vệ Quan Gia và kinh thành. - Nói đến đây, người đàn bà cười với vẻ khinh bỉ: Thế nhưng họ đã làm gì?
Người cha ngắt lời:
          -Con gây náo loạn thế là đủ rồi đấy.
Người đàn bà vẫn nói với đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ:
          -Họ đã tung tăng và vui vẻ trên đường phố trong lúc mọi người đánh nhau ác liệt.
Trong khi tất cả vừa thông cảm vừa không đồng tình thì những thiếu phụ khác nói trong tiếng khóc:
          -Đừng nói thêm gì nữa, thế là quá đủ rồi.
Người đàn bà vẫn già mồm:
          -Trong lúc họ ăn uống vui vẻ thì những người hàng ngày vẫn xưng huynh gọi đệ với họ đã chiến đấu anh dũng và hy sinh oanh liệt!
Trong khi tất cả thiếu phụ và những bà mẹ già bật khóc thì tất cả mọi người cùng lắc đầu, còn hai ông trước tình huống này cũng không biết nói và làm gì, đôi mắt từ từ nhắm lại! Ích Tắc thì vô cùng đắc ý, còn ba nàng thì nhìn năm người với ánh mắt rất buồn! Trong khi người cha của người đàn bà đó thì cúi đầu với vẻ hổ thẹn! Còn năm người vẫn luôn cho mình có lỗi và luôn day dứt, hổ thẹn với chính bản thân mình, vì thế chỉ còn biết quỳ gục xuống trước những lời oán trách của người đàn bà và nói với giọng trầm buồn:
          -Dù có phạt nặng thế nào đi nữa thì mọi việc cũng đã rồi, nhưng nhất định chúng con phải nhận hình phạt nghiêm khắc này, vì nó không chỉ khiến chúng con mãi khắc ghi vào tâm trí để không tái phạm mà còn răn đe những người khác, để không bước vào vết xe đổ này, và để mọi người rõ một điều: Tất cả mọi người - dù là vương tôn công tử hay binh sĩ dân thường đều phải được đối xử như nhau, vui chơi cùng nhau, buồn đau cũng cùng nhau, và phạm lỗi thì phải phạt như nhau!
Người đàn bà cười nhạt:
          -Mấy người nói thì hay lắm, nhưng khi lâm trận thì lại nhát chết.
Nghe những lời này, ánh mắt năm người cau lại, còn mọi người từ không đồng tình chuyển sang khó chịu. Khả Niên thì không nhịn được nữa:
          -Tẩu nói vậy là không đúng rồi.
Người đàn bà định cự lại thì thì bị người cha cho một cái bạt tai, đồng thời quát lớn:
          -Câm miệng lại cho ta.
Tất cả đều không bất ngờ trước việc này, còn người đàn bà thì nhìn ông nói với vẻ ấm ức:
          -Con đã nói sai điều gì?
Ông trừng mắt nói:
          -Từ lúc ngươi nói những lời oán trách họ thì ngươi đã sai rồi, giờ lại nói những lời khó nghe đó. Ngươi đã quên phu quân của ngươi đã hết lời khen ngợi họ, và bản thân ta cùng những vị phụ mẫu ở đây khi đến quân doanh thăm các con chúng ta, họ đã ra tận cổng đón tiếp và đối xử như thế nào rồi sao?!
Người đàn bà vừa chỉ năm người vừa nói:
          -Con không quên, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, cho là họ không thấy ánh pháo hiệu, vậy còn những binh sĩ đi tìm họ về thì sao?
Khả Niên, những binh sĩ và ông nói ngay:
          -Vì họ không tìm được!
Người đàn bà lắc đầu nói:
          -Ngự lâm quân mà không tìm được ư, thật vô lí?? Không phải là không tìm được mà là không thể tìm được.
Khả Niên nói ngay:
          -Tẩu nói vậy là có ý gì?
Người đàn bà cũng nói ngay:
          -Vì khi thấy có Ngự lâm quân đi tìm, họ đoán chắc có chuyện xảy ra nên đã trốn đi…
Chưa dứt lời thì một toán Ngự lâm áo đỏ vừa bước nhanh vào trang vừa nói lớn:
          -Tẩu đã hiểu lầm các huynh ấy quá sâu rồi.
Dứt lời liền hướng về phía hai ông hành lễ, rồi quay về phía mọi người nói lớn:
          -Mọi người, dù không muốn nhưng chúng cháu vẫn phải báo một tin buồn ngay lúc này, những người đi tìm hôm qua đã bị giết hết rồi.
Trong khi tất cả bàng hoàng thì hai ông, Quốc Tuấn, cha con Lê Tần cùng các văn võ bá quan dù đã đoán ra nhưng vẫn không khỏi tức giận! Các thiếu nữ và đội thiếu niên thì toàn thân rung lên từng hồi, hai tay siết mạnh đến mức chảy máu, nước mắt thi nhau trào ra! Năm người dù cũng đã đoán ra nhưng nước mắt vẫn giọt sau đuổi giọt trước, gần như toàn thân gân cốt kêu lên răng rắc, gương mặt biểu lộ một sự giận dữ tột độ. Riêng Sử Thiên Vũ thì biểu hiện một gương mặt rất đáng sợ! Còn đội Ngự lâm quân thì liền nói tiếp:
          -Sau khi giết người, chúng đã rắc thuốc huỷ xác lên thi thể, mục đích của chúng là gây hiểu lầm, nghi kị trong nội bộ chúng ta.
Người đàn bà cau mắt nói:
          -Chứng cứ đâu?
Thiếu niên dẫn đầu liền lấy ra mấy vật hình tròn bị biến dạng rồi đưa cho một số người dân hỏi:
          -Các vị thúc bá có nhận ra vật này không ạ?
Sau khi nhìn kĩ, mấy người đó nói:
          -Dù nó đã bị biến dạng nhưng chúng ta vẫn nhận ra đây là miếng mề đay bằng kim loại - nó là lá bùa bình an mà tất cả người thân của các binh sĩ đã thống nhất làm theo một kiểu!
Một thiếu niên liền nói:
          -Chúng cháu đã lục tung cả kinh thành cả đêm qua nhưng không thấy, trong lúc tất cả thất vọng thì cháu chợt nghĩ ra ngôi miếu hoang ở ngoài kinh thành, thế là tất cả lập tức đến đó, nhưng khi đến nơi thì đã quá muộn, trong miếu chỉ còn lại mấy miếng mề đay này.
Dù mọi việc đã rõ ràng nhưng người đàn bà vẫn cố chấp:
          -Đây không phải là thật, các người đang lừa ta.
Trong khi người cha nhìn con mình với ánh mắt đau buồn, bất lực và lắc đầu ngao ngán thì những thiếu phụ kia nói lớn với đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ:
          -Tỷ thôi đi, mọi chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, tỷ còn muốn gây chuyện như thế nào nữa đây?
Rồi cùng nhìn những cỗ quan tài nói:
          -Tỷ làm vậy chỉ khiến tất cả thêm buồn, mọi việc thêm rối và linh hồn các huynh ấy không yên mà thôi!
Trước những lời chí tình, chí lý này, người đàn bà không còn nói được gì nữa nhưng ánh mắt thì vẫn nhìn năm người mà cau mắt nghĩ thầm với vẻ khó có thể chấp nhận:
          -Hôm nay ta đuối lý nhưng ta và các người vẫn chưa xong đâu.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2008 18:47:30 bởi nguyen duc long >
#1
    nguyen duc long 15.07.2008 01:19:25 (permalink)
    Trong lúc người đàn bà tức tối nghĩ thì tất cả nhìn các thiếu phụ với ánh mắt bất ngờ và nể phục mà nghĩ thầm:
              -Đúng, các huynh ấy hy sinh là để bảo vệ Quan Gia và bình yên cho chúng ta! Và chúng ta phải càng đoàn kết hơn chứ không phải oán trách, nghi kị lẫn nhau. Có như vậy mới xứng với sự hy sinh này và mới đúng với ý nguyện của các huynh ấy trên trời cao!
    Đúng lúc này có ba giọng nói giống hoàn toàn những gì mọi người nghĩ truyền tới, tất cả liền hướng về phía cổng thì thấy Hà Bổng bước vào trang cùng với một thiếu niên và một thiếu nữ (cả ba đều mặc tang phục). Thiếu niên thân hình cao ráo, tóc buộc túm lên bằng dải lụa trắng, đằng trước thả mấy sợi tóc sang hai bên, sống mũi cao thẳng và nhỏ, gò má hơi nhô cao, đôi môi mỏng quyến rũ, gương mặt tuấn tú nhưng hơi xương gầy. Tất cả những gì ở thiếu niên này đều toát lên vẻ hoà nhã, vui vẻ, duy chỉ có đôi mắt… mặc dù rất sáng nhưng lại đượm một vẻ buồn bã, trầm tư!
              Thiếu nữ thân hình mảnh dẻ, gương mặt trái xoan, nét mặt xinh đẹp thanh tú pha một chút sắc sảo cùng mái tóc đen óng mượt dài như dòng suối!
              Ba người tiến về phía hai ông hành lễ rồi bước về phía linh đường, mỗi người thắp một nén hương rồi vừa vái ba vái vừa rơi lệ! Tất cả người thân tử sĩ thấy vậy thì vô cùng cảm động khi tạ lễ! Đúng lúc này, hai người chủ sự nghiêm trang nói:
              -Một khắc mặc niệm bắt đầu!
    Tất cả cùng hướng về phía những cỗ quan tài rồi hơi cúi đầu xuống! Một khắc tuy ngắn nhưng vẫn đủ để tất cả hồi tưởng quãng thời gian tại thế của các tử sĩ, mỗi người đều có những kỷ niệm khác nhau với các tử sĩ… nên mỗi hình ảnh hiện lên là một giọt lệ trào ra! Khi một khắc trôi qua, hai hàng binh sĩ đánh lên những hồi trống, cùng lúc đội nhạc lễ cũng nổi lên những khúc nhạc u tịch! Vị sư già cũng bắt đầu tụng kinh cầu siêu. Trong tiếng trống nhạc nao lòng, tiếng Phật pháp cao siêu, thanh thản, từ bi vô bờ, mọi người còn nghe loáng thoáng một tiếng sáo truyền tới, dù âm thanh được phát từ sáo truyền tới nhưng lại trầm buồn đến kì lạ! Tiếng sáo vừa cất lên, Sử Thiên Vũ và Quốc Khang là những người quay đầu, phóng mắt ra xung quanh đầu tiên. Quốc Khang cau mày nghĩ:
              -Là hắn, chắc chắn là hắn, không thể nhầm được!
    Tiếp theo là đội thiếu niên, các thiếu nữ, và cuối cùng là mọi người… nhưng tất cả đều không thấy gì, trong khi tiếng sáo trầm buồn, êm dịu, thanh thản đến rung động lòng người ấy vẫn nhịp nhàng truyền tới! Trong khi tất cả vô cùng ngạc nhiên thì Thủ Độ lại biểu hiện một gương mặt không hài lòng đến khó hiểu? Và khi thấy tiếng sáo vẫn vang lên, ông liền lên tiếng:
              -Dù là ai thì đây cũng là ý tốt!
    Tiếng trống nhạc lại cùng hoà với tiếng tụng kinh và tiếng sáo kia tạo thành âm thanh rất đặc biệt… khiến tất cả cảm thấy tinh thần vô cùng thư thái! Không gian ảm đạm, u buồn cũng bớt nặng nề và thanh thản hơn! Thiên nhiên dường như cũng thấu hiểu nên những làn sương mù ngày một nhiều đã cuốn theo làn gió đầu năm, những đám mây u ám cũng dần tan biến nhường chỗ cho những tia nắng vàng ấm áp! Và khi âm thanh đặc biệt của buổi lễ kết thúc, tất cả cùng hướng ánh mắt nghiêm trang buồn bã về phía những cỗ quan tài, còn những huynh đệ, các binh sĩ và năm người, mỗi người cầm một bó đuốc cùng châm lửa giàn thiêu với ánh mắt buồn đến vô thần! Khi ngọn lửa vừa bùng lên, lập tức mỗi quan tài bốc lên những làn khói màu xanh da trời và bay thẳng lên trời cao! Sau một thoáng kinh ngạc, tất cả liền hiểu ra và cùng mỉm cười nghĩ với đôi mắt ngấn lệ:
              -Đúng là trời cao có mắt!
    Trong khi tất cả cùng nghĩ thầm thì Thủ Độ, Sử Thiên Vũ và Quốc Khang âm thầm hướng mắt về phía phát ra tiếng sáo với những gương mặt rất khác nhau: Thủ Độ thì vẫn giữ gương mặt không hài lòng nhưng lại xen một nét thông cảm! Quốc Khang thì căng mắt hết cỡ để hi vọng tìm ra điều gì đó với gương mặt rất nghiêm túc! Còn chàng cũng cố căng mắt để nhìn từng chi tiết với vẻ ngạc nhiên… nhưng tất cả đều không phát hiện được gì.
              Khi ngọn lửa tàn, năm người liền cùng các binh sĩ và huynh đệ các tử sĩ cẩn thận bỏ từng nắm tro cốt vào bình! Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện cùng mọi người, năm người liền bước ra giữa trang, cùng lúc Thủ Độ cầm roi da bước về phía năm người. Khi năm người cùng quỳ xuống nói:
              -Thái Sư, bắt đầu đi!
    Thì tất cả nói ngay:
              -Năm người hà tất phải như vậy!?
    Năm người dứt khoát nói:
              -Có lỗi thì phải chịu phạt, đó là điều tất nhiên!
    Ông vừa vung roi lên vừa nói:
              -Đúng, trên không nghiêm làm sao bảo được dưới!
    Ích Tắc và người đàn bà còn đang đắc ý, thì cánh tay cầm roi của ông đã bị giữ lại bởi một người mẹ già, trong khi tất cả người thân các tử sĩ đồng thời quỳ xuống quanh ông và năm người nói:
              -Xin thứ lỗi vì đã mạo phạm, nhưng xin Thái Sư nghe chúng tiểu dân nói vài lời đã!
    Nhìn ánh mắt cương quyết của mọi người, ông liền hạ roi xuống từ từ. Trong khi ba nàng tạm yên tâm thì mọi người lần lượt thay nhau nói:
              -Chuyện chúng tiểu dân được năm người đón tiếp như thế nào tại quân doanh thì tất cả mọi người đều biết, nhưng vẫn còn một điều mà mọi người không biết.
    Năm người liền nói:
              -Xin cha mẹ đừng nói gì nữa, hình phạt chúng con nhất định phải nhận!!
    Khi thấy năm người cứ xưng hô như vậy thì tất cả ngạc nhiên, và khi thấy năm người lúng túng đến nỗi nói ngược thì lại thấy buồn cười và khó hiểu? Trong khi mọi người nhìn năm người nói:
              -Chúng ta nhất định phải nói.
    Rồi tất cả cau mắt nói:
              -Khi chúng tiểu dân ngạc nhiên hỏi: Sao các con lại gọi chúng ta là cha mẹ!? - Thì năm người cười tươi nói: Vì tất cả binh sĩ chúng con đều coi nhau như huynh đệ ruột thịt, mà đã là huynh đệ với nhau thì chúng con đều là con của tất cả mọi người!
    Nghe những lời này, tất cả đều không cầm được nước mắt!
              -Hư, giả nhân giả nghĩa.
    Người đàn bà vừa nghĩ xong thì Ích Tắc cười nhạt:
              -Thế nếu không phải huynh đệ với nhau thì sao?
    Hai ông tức giận quát:
              -Không được vô lễ.
    Rồi hai ông cau mắt nói:
              -Nếu đây là điều mọi người muốn nói thì vẫn chưa đủ để miễn phạt chúng, vì điều này là đương nhiên!
    Tất cả liền lắc đầu nói:
              -Đây chỉ là một phần trong điều ấy thôi ạ! Lần đến thăm thứ hai, chúng tiểu dân lên đường với tâm trạng rất vui nhưng khi đến nơi thì năm người đã không còn ở quân doanh nữa. Mặc dù được ở bên các con nhưng chúng tiểu dân vẫn thấy hụt hẫng vì thiếu năm người!
    Khi nghe giọng của mọi người mỗi lúc một trầm, và cuối cùng trầm hẳn xuống thì tất cả đều hiểu tình cảm giữa năm người với họ còn hơn cả tình ruột thịt, vì vậy mà tất cả càng quý mến và nể phục năm người hơn! Còn ba nàng thì nhìn năm người với ánh mắt đầy trìu mến và tự hào!
              -Trong lần thăm thứ hai này, chúng tiểu dân mới biết thân phận thật của năm người. Thì ra trước ngày chúng tiểu dân đến quân doanh lần đầu tiên, năm người đã dặn chúng giấu thân phận thật của mình!
    Đến đây tất cả đã đoán ra nhưng vẫn rất cảm động khi mọi người nhìn năm người với ánh mắt của cha mẹ nhìn con mình mà nói:
              -Vì nếu biết thân phận thật của năm người, chúng tiểu dân tất sẽ hành lễ, tôn kính năm người, như thế sẽ khiến tất cả mất tự nhiên và mất vui. Và theo năm người, như vậy là không nên với những người cha, người mẹ như chúng tiểu dân!
    Hai ông liền hỏi:
              -Vậy sao cuối cùng họ lại nói chuyện này ra?
    Tất cả lắc đầu nói:
              -Chúng tiểu dân tình cờ nghe được chúng nói chuyện khi đến phòng chúng chứ chúng không hề kể.
    Ích Tắc vẫn to gan nói:
              -Chẳng biết có thật lòng không…
    Chưa dứt lời thì nó đã lạnh toát người bởi ánh mắt bốc đầy lửa giận của hai ông chiếu thẳng vào mắt, vẫn chưa hết sợ thì Thái Tông đã vung tay cho nó hai bạt tai, lập tức kình phong từ xa đánh nó hộc máu mồm. Ông trừng mắt chỉ tay nói:
              -Nhốt nó vào hầm tối một ngày, tối nay không cho ăn uống gì hết.
    Mọi người đều không ngạc nhiên trước việc này và cũng không lên tiếng cầu xin cho nó, một số người còn rất hả dạ và cho rằng như vậy là còn nhẹ với thái độ xấc láo đó. Trần Linh thì lên tiếng:
              -Phụ hoàng…
    Ông liền giơ tay nói:
              -Con không cần xin cho nó. - Rồi nói với hai binh sĩ đã tới gần nó: Mau đưa nó đi.
    Hai binh sĩ vừa chạm nhẹ vào tay áo thì nó vừa hất ra vừa trừng mắt nói:
              -Đừng đụng vào người ta.
    Rồi quay ngoắt người vừa bước đi vừa trừng mắt tức tối nghĩ:
              -Chỉ vì đám dân đen thấp hèn mạt hạng đó mà ông nhẫn tâm phạt nặng con trai mình.
    Ông càng giận dữ:
              -Không cho nó ăn uống trong một ngày.
    Nó nghiến răng nghĩ:
              -Được lắm, ông hãy đợi đấy.
    Với sự giận dữ của hai ông, không khí trầm hẳn xuống. Thấy vậy thiếu niên đến khi nãy lên tiếng:
              -Và cha mẹ đã coi năm người họ như con mình kể từ lần gặp đầu tiên ấy!?
    Tất cả gật đầu nói:
              -Đúng, nên nếu năm người bị phạt đánh thì chúng tiểu dân rất đau lòng!
    Năm người nhìn mọi người nói:
              -Miếng ngon nhớ lâu đòn đau nhớ đời. Nếu không phạt thì chúng con không thể tha thứ cho chính mình được. Và sẽ khiến bọn phản tặc đó tung những tin đồn thất thiệt, bậy bạ hòng li gián tình quân dân chúng ta.
    Thành Trung lên tiếng:
              -Điều đó chỉ đúng khi năm người có lỗi, nhưng năm người có lỗi gì đâu?
    Tất cả cùng nói:
              -Đúng, về trễ vì không nhìn thấy pháo hiệu thì có lỗi gì đâu.
    Thiếu niên đến khi nãy nói:
              -Chỉ có thánh mới nhìn thấy tia pháo hiệu đó.
    Tất cả cùng nói:
              -Tia pháo hiệu thứ hai thì lại bị sự việc vị sư già viên tịch hút toàn bộ mọi người nên chẳng ai nhìn thấy. Tất cả đều là số phận nên không thể trách ai được.
    Quốc Khang nói:
              -Nếu như vậy cũng là có lỗi, thì Quốc Khang ta và người của phủ bộ hình cũng có lỗi, vì hôm qua ở phủ bộ hình tất cả đều say như chết nên không ai thấy tia pháo hiệu để lập tức chạy đến chiến đấu cùng mọi người! - Nói đến đây, Quốc Khang quay sang hai ông chắp tay nói: Xin Quan Gia và Thái Sư phạt cả chúng thần luôn!
    Đội thiếu niên và các thiếu nữ nói:
              -Thân là thám mã nhưng lại ham vui bỏ đi chơi hết nên chúng thuộc hạ cũng có lỗi! Xin Quan Gia và Thái Sư phạt luôn một thể!
    Ai cũng hiểu mục đích của việc nhận lỗi này nên cùng mỉm cười. Còn hai ông khi nghe câu chuyện của mọi người và nhìn ánh mắt cầu xin nhưng buộc đối phương không thể không đáp ứng của họ thì hai ông liền nói:
              -Có thể miễn đánh nhưng vẫn phải phạt, nhưng bây giờ ta chưa nghĩ ra phải phạt các ngươi như thế nào.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2008 01:14:13 bởi nguyen duc long >
    #2
      nguyen duc long 15.07.2008 01:30:44 (permalink)
      Đến đây, hai ông quay bước nói:
                -Quốc Khang, ghi chuyện này vào…
      Nhưng chưa dứt lời thì hai ông ngạc nhiên khi không thấy Quốc Khang và người của bộ hình đâu. Thành Trung liền nói:
                -Dạ! Huynh ấy và mọi người đi ngay sau khi nhận lỗi rồi ạ!
      Trong khi hai ông bước đi, Quang Khải liền bước nhanh theo thì thiếu niên đến khi nãy đang bước về phía bốn người liền nói:
                -Ối giời ơi, sao lễ phép thế nhỉ?
                -Tôi lúc nào chẳng lễ phép!
      Vì đã quá hiểu tính hai người nên tất cả không hề trách giận, thậm chí còn cảm thấy bớt buồn nữa! Còn các binh sĩ, đội thiếu niên, các thiếu nữ và ba nàng cố nhịn cười khi nghe hai người trêu nhau bằng giọng điệu đà. Lê Tần và Hà Bổng thì nghiêm mặt nói:
                -Mấy cái thằng này, lúc nào cũng đùa được.
      Hai người cùng mỉm cười. Thiếu niên vừa đỡ bốn người vừa nói:
                -Mọi người đã nói vậy rồi thì đứng lên đi, còn quỳ mãi!
      Rồi vừa nhíu mày nhìn vết thương ở đầu và gối vừa giơ tay ra, Thành Trung và các binh sĩ liền hiểu ý cùng tiến tới rồi giơ mỗi người một lọ thuốc ra. Trong khi một số người ngạc nhiên thì thiếu niên đó nói:
                -Có gì lạ đâu, tôi đoán các huynh đệ lo năm người sẽ bị phạt nên thể nào chẳng thủ sẵn thuốc!
      Rồi vừa chỉ bằng cả năm ngón vào cả hai vết thương vừa nhìn mọi người nói:
                -Nhưng này, với vết thương thế này có cần nhiều thuốc như vậy không?
      Tất cả cùng nói:
                -Thô quá!
      Thiếu niên lừ mắt nhìn và cầm hai lọ thuốc của hai người bên cạnh, tất cả liền nói:
                -Còn làm gì đấy!?
                -Sao lại hỏi câu thừa thế, thì…
      Trong lúc nói thiếu niên quay sang bốn người thì thấy bốn người đã đắp thuốc xong, thiếu niên tròn mắt nói:
                -Ơ xong rồi à? Thế ai giúp đấy?
      Trong khi tất cả người dân lắc đầu cười mỉm lần lượt ra về thì ba nàng nói:
                -Nếu cứ chờ huynh thì các huynh đấy đã chảy hết máu rồi!
      Tất cả cùng nói:
                -Lại còn hỏi trớ trêu nữa chứ?
      Thiếu niên chỉ bốn người nói:
                -Người ta có lòng tốt, đã không cảm ơn còn to mồm.
      Rồi quay sang mọi người nói:
                -Đấy, cha mẹ xem có coi được không?
      Vừa dứt lời thì Quang Khải chạy về chỗ mọi người nói:
                -Thái Sư và phụ hoàng đồng ý cho đệ, Hoảng ca và Vũ huynh đi Yên Sơn, còn hai huynh phải ở lại!!
      Trung Hiếu và Mã Chí cùng nói:
                -Thế cũng được.
      Trong khi thiếu niên và Thành Trung nói lớn:
                -Cha, nhạc phụ, con muốn đi Yên Sơn lễ Phật đầu năm?!
      Lê Tần và Hà Bổng nói:
                -Muốn đi đâu thì đi, nhưng đừng gây sự vô cớ là được.
      Thành Trung chắp tay nói:
                -Dạ con biết rồi!
      Còn thiếu niên thì nhíu mày nói:
                -Nếu tình cờ gặp Lãnh Diện giữa đường thì sao ạ?!
      Hai người vừa bước theo hai ông và văn võ bá quan vừa nói:
                -Cũng phải nhịn.
                -Thế nhỡ hắn gây sự trước thì sao ạ?
      Hà Bổng bực mình nói:
                -Ngươi lắm chuyện quá đấy. Thôi đi đi, đi khẩn trương cho ta.
      Thiếu niên cúi người cười nói:
                -Đa tạ nhạc phụ!
                -Không dám.
      Tất cả cùng bật cười. Thiếu niên vừa quay lại thì bắt gặp thiếu nữ đi cùng mặt đỏ bừng lên… đang nhìn mình với ánh mắt lườm lườm khó chịu, thiếu niên liền giơ tay nói với gương mặt tỉnh bơ:
                -Này, chúng tôi chờ ở Luyện mã trường nhớ…
      Nhưng rồi lập tức cau mày nói:
                -Hình như mình hơi vô duyên thì phải?
      Trong lúc Thành Trung liền nói:
                -Không phải vô duyên, mà vô ý, vô dạng!
      Thì tất cả người thân tử sĩ và mọi người cùng ra về. Thiếu niên quay người bước đi hỏi:
                -Trận chiến giữa huynh với bọn nhẫn giả diễn ra như thế nào?
      Thành Trung vừa bước đi cùng Quang Khải và thiếu nữ vừa nói:
                -Chờ mấy tên kia đến rồi kể một thể!
      Ở phía xa, Khả Niên và Trần Thiều công chúa cùng hỏi hai câu khác nhau:
                -Huynh còn đau không?
                -Sao đệ không nói rõ cho cô ấy biết?
      Chàng mỉm cười nhìn hai nàng quay sang nhìn nhau với vẻ bất ngờ rồi cùng ngượng ngùng cúi đầu xuống!
                Phía bên kia, Mã Chí quay bước với vẻ mặt rất buồn khi lại phải nhìn cảnh hai người bên nhau! Khi thấy điều này lặp lại, Trung Hiếu đã khẳng định rõ ràng điều mà chàng nghi ngờ đêm qua, và chàng cau mày bước theo với một cảm giác bất an khó tả?! Trong khi nàng cầm bàn tay chàng bị thương vì chữa bỏng cho nàng, và khi nhẹ nhàng tháo khăn ra thì bỗng một luồng gió lạ nổi lên cuốn chiếc khăn bay tung lên cao, cả hai đều bất ngờ rồi lập tức biến sắc, trừng mắt khi thấy mắt của đôi chim uyên ương trên khăn bị máu của chàng dính vào… giống như chúng đang khóc vì phải sinh li tử biệt vậy, những giọt máu còn lại thì dây ra khăn y như những giọt mưa buồn! Chàng lập tức bắt lấy rồi vừa đút nhanh vào trong ngực áo vừa trấn an:
                -Chỉ là ngẫu nhiên thôi, không sao đâu!
      Cùng lúc luồng gió táp bụi vào mắt hai nàng, hai nàng định dụi thì chàng ngăn:
                -Ấy đừng dụi, để ta!
      Dứt lời, chàng rất nhanh nhưng cũng rất nhẹ nhàng, cẩn thận kéo hai mí mắt Khả Niên rồi thổi vào mắt nàng! Rồi chuyển sang Trần Thiều, khi người chàng sát lại thân nàng, toàn thân nàng run lên, tim đập rộn ràng, mặt nóng bừng lên! Còn chàng thì chờ hai nàng hết ngứa mới nói:
                -Giờ thì muội đã có câu trả lời rồi phải không?
      Nàng gật đầu mỉm cười! Chàng quay sang Trần Thiều trong lúc nàng vẫn còn run nói:
                -Trước anh linh các huynh đệ, bọn đệ đã rất hổ thẹn, với lại lúc ấy có nói thế nào cô ấy cũng không chấp nhận! - Đến đây chàng cười nói: Chờ ta một lát.
      Nói rồi phi thân đi. Bên kia, thấy nàng vẫn lo lắng, chàng liên giơ ngang hai tay xoay xoay nói:
                -Linh, xem ta nè!
      Chàng múa hai tay trước mắt nàng, vòng tay lên trên mấy lần rồi kéo từ phải qua trái và kéo vòng lại mấy lần nữa rồi nhanh như chớp lượn tay xuống dưới, lúc này chàng mới vận âm nhu kết hợp với thủ pháp xảo diệu xoáy chiếc nhẫn ngọc khắc hình bướm vàng vào ngón tay nàng với tốc độ cực nhanh nhưng không hề tạo ra một tiếng động nhỏ nào… rồi chàng loan tay một vòng và vỗ tay thật mạnh khiến nàng giật mình, nhíu mày nói:
                -Có gì đặc biệt đâu!
      Chàng liền chỉ bên trái nàng nói:
                -Có con bướm vàng ở bên trái muội kìa!
      Nàng vừa cười tươi vừa quay sang và giơ tay lên, nhưng còn chưa kịp ngơ ngác vì không thấy bướm đâu thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy chiếc nhẫn, nhưng rồi nàng nghĩ ra ngay:
                -Có thế thôi mà huynh phải bày trò, lại còn nói dối nữa!
      Chàng nhìn chiếc nhẫn nói:
                -Ta đâu có nói dối, tuy không có bướm nhưng có hồ điệp đó thôi!
                -Huynh chỉ được cái dẻo mồm thôi!
                -Thì đó là sở trường của ta mà!
      Cả hai cùng cười tươi! Trong khi Trần Hoảng phi thân từ trên cao xuống với một cái hộp lớn trên tay, vừa đáp xuống chàng đã giao cho hai nàng rồi nói:
                -Khi bọn đệ đi hãy mở!
      Dứt lời quay người bước đi và nói lớn:
                -Vũ đệ, chúng ta đi thôi.
      Khi hai người đi ra khỏi trang, ba nàng mở nắp hộp ra thì thấy cái hộp có bốn ngăn, ngăn đầu là một bức tượng đồng hình rồng, ngăn thứ hai là một bức tượng đồng hình hổ, ngăn thứ ba là một bông sen bằng ngọc trắng, ngăn cuối là một sợi dây chuyền bạc. Trong khi Khả Niên cầm bông sen ngắm thì Trần Thiều cũng cầm sợi dây chuyền với vẻ rất vui! Sợi dây chuyền vừa được cầm lên thì tất cả thấy có một tờ giấy được gấp gọn ở dưới, Trần Thiều liền cầm lên rồi giở ra, trên giấy là dòng chữ của Trần Hoảng:
                Hai bức tượng đồng là ta và Vũ đệ mua để chúc Tết phụ hoàng và Thái Sư, bông sen thì ta không cần giảí thích; còn sợi dây chuyền này ngoài việc để trang sức ra, nó còn có mục đích xua đuổi tà ma, đẩy lui bệnh tật, cầu cho người được tặng an khang, khỏe mạnh! Biểu tỷ, tuy không tin lắm nhưng đệ vẫn mua vì hi vọng khi đeo nó sức khoẻ của tỷ sẽ tốt hơn!
      Khả Niên thấy nàng miệng thì cười nhưng mắt lại rơi lệ thì mỉm cười nghĩ:

                -Hoảng ca ơi Hoảng ca, lại thêm một người con gái yêu huynh mất rồi. Huynh có biết không?!
      Trần Linh nói:
                -Hoảng ca thật bất công, mua cho phụ hoàng, Thái Sư và hai tỷ mà không mua cho muội!
      Nàng lau nước mắt và cùng mỉm cười nói với Khả Niên:
                -Thì muội đã được Vũ đệ tặng quà rồi còn gì!
      Nàng ngạc nhiên nói:
                -Tỷ khóc à?
      Nàng liền chớp chớp mắt lắc đầu nói:
                -Bụi lại bay vào mắt ta đấy mà.
                -Tỷ có sao không?
      Trong khi nàng lắc đầu cười thì Khả Niên cầm lấy cái hộp đứng lên mỉm cười nói:
                -Chúng ta đi thôi.
      Tại Luyện mã trường. Vừa thấy hai người phi thân đến, thiếu niên liền ngáp dài nói:
                -Bây giờ mới chịu vác xác tới.
      Hai người cùng hơ một tiếng:
                -Ăn nói kiểu gì thế?
      Thiếu niên hất hàm nói: 
                -Này, tình yêu có lãng mạn thế nào đi nữa thì cũng đừng bắt bạn bè chờ dài cả cổ thế này chứ! Mấy cha có biết trong lúc chờ mấy cha tình yêu đẹp, chúng tôi đã phải ngắm dung nhan nhau không hả? - Rồi kéo tóc lên nói: Đây xem đi, cổ nó dài ra mấy thốn rồi đây này!
      Nghe giọng thiếu niên nhấn mạnh từ thốn bằng cách làm méo tiếng đi, tất cả người trong Luyện mã trường đều không nhịn được cười, còn hai người thì vừa lên ngựa vừa nói:
                -Ô hay nhỉ? Thế huynh thì sao?
      Thiếu niên chỉ tay trừng mắt nói:
                -Này nói lại đi nhớ, Lâm Thiết Nam này không bao giờ để bạn bè chờ lâu đâu nhớ! - Rồi quay sang thiếu nữ cười: Phải không Hoa muội!?
      Ngân Hoa nói ngay:
                -Ai là Hoa muội của huynh? Vô duyên!
      Rồi nàng quất ngựa phi nhanh đi, Thiết Nam liền quất ngựa đuổi theo, nói:
                -Sao phi nhanh thế? Giận nhau rồi à?
      Thành Trung lắc đầu nói:
                -Thật không hiểu nổi sao tôi lại kết giao với một tên lắm mồm luôn miệng thế này???
      Tất cả cười nói:
                -Nếu không như vậy thì không phải là Lâm Thiết Nam!
      Bốn người giơ tay chào, khi mọi người liền giơ tay chào lại, bốn người liền phóng ngựa đi.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2008 01:26:16 bởi nguyen duc long >
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9