hoài niệm... Sáng nay tuyết lại rơi. Từng bông tuyết trắng xóa lặng lẽ rơi phủ đầy cả không gian. Nó ngán ngẫm đưa tay xốc lại cổ áo rồi lặng lẽ bước. Chưa bao giờ nó khao khát màu xanh cây cỏ và cái nóng oi bức của quê nhà như bây giờ. Con đường từ nhà ra ga vẫn quen thuộc là thế, nó vẫn ngày hai buổi đi về nhưng sao hôm nay trở nên dài quá ! Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn !
Nó nhớ lại ngày đầu tiên đặt chân đến vùng đất xa lạ này là một buổi chiều đông xám ngắt, không có tuyết rơi, sân ga chỉ có mình nó.Khung cảnh thật ảm đạm. Thoáng cái đã là mùa đông thứ năm rồi. Đổi lại cho sự lo lắng rụt rè của ngày đầu tiên giờ nó quen thuộc với từng bụi cây , viên sỏi ở sân ga này.
Nó thấy nhớ nhà , nhớ tiếng Mẹ cằn nhằn gọi nó dậy mỗi buổi sáng, nhớ nụ cười xòa hiền lành của Ba luôn bênh vực nó mỗi khi bị Mẹ rầy, nhớ những ngày chủ nhật cả sum vầy bên mâm cơm Mẹ nấu, nhớ những buổi tối rong ruổi cùng đám bạn nghịch như quỷ sứ... Ngày ra đi nó chỉ là con bé mới bước sang tuổi hai mươi còm nhom đen nhẻm , nhất định là mọi người sẽ ngỡ ngàng lắm khi gặp lại nó bây giờ. Nó khẽ mỉm cười khi nghĩ đến ngày trở về... Nó thấy lòng nôn nao và ấm lại với những hình ảnh thân yêu. Nó buột miệng "con sẽ về nhanh thôi"...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2008 02:12:35 bởi van79_bc >