đôi dòng tản mạn
van79_bc 18.07.2008 21:49:03 (permalink)
        ...........Lời cuối gửi anh.........
 
Vẫn những con đường xưa ... những con phố cũ ... Vẫn là anh của một thuở yêu xưa . . . Nhưng ... sao lòng em thấy xa lạ quá ! Những kỉ niệm cũ đã trở nên rời rạc, nhạt nhoà. Tình yêu cho ta nhiều thứ nhưng cũng đã lấy đi của ta nhiều quá phải không anh ? Giữa em và anh tình yêu đã ra đi nhường chỗ lại cho điều gì ? Với những gì đã qua em không còn trách anh nhưng để tha thứ thì ... em thật xin lỗi ! Em không thể vượt qua được cái tôi và lòng tự ái trong em .Bây giờ hay sau này cũng sẽ vậy. Vì em sẽ vẫn mãi là em .Hãy xem nhau như bè bạn dù đó chỉ là tình bạn của sự gượng gạo không trọn vẹn anh nhé ! Thời gian sẽ vùi chôn tất cả : tình yêu , lỗi lầm cũng như những hối tiếc và phiền muộn của anh; của em. Tất  cả sẽ mờ dần theo bụi thời gian. Và rồi anh sẽ quên được em. Hãy sống cho hiện tại và tương lai. Còn quá khứ ? em nghĩ chỉ để chúng mình nhìn lại ... Em tin là rồi anh sẽ tìm được cho mình một tình yêu mới thật đẹp. Còn em ,em bằng lòng với những gì em đang có, dù rằng nó rất đơn sơ và bịnh dị . Có một điều mà em và anh đều hãy hiểu:đúng là cuộc sống xã hội bây giờ rất thực tế nhưng không có nghĩa là vật chất sẽ quyết định tất cả. Nếu anh chúc em hạnh phúc .Chỉ một câu nói đơn sơ như vậy thôi em sẽ vui và cảm ơn anh thật nhiều .Nhưng " Chúc em hạnh phúc với tình yêu em đã chọn lựa" em thật buồn ... Vì anh vẫn không ... Em muốn nói với  anh như tâm tình với một người bạn vì dù sao em và anh đã có lúc là bạn. Sẽ không có ai giống ai và sẽ không thể có sự cầu toàn vậy thì so sánh và phân biệt để làm gì hả anh? Soi vào gương và hãy mỉm cười anh nhé để thấy sự vui vẻ... Hãy chúc phúc cho tình yêu của tụi em cũng như em sẽ luôn cầu mong cho anh sẽ được nhiều hạnh phúc!!!
#1
    van79_bc 31.07.2008 02:08:40 (permalink)
    hoài niệm...
    Sáng nay tuyết lại rơi. Từng bông tuyết trắng xóa lặng lẽ rơi phủ đầy cả không gian. Nó ngán ngẫm đưa tay xốc lại cổ áo rồi lặng lẽ bước. Chưa bao giờ nó khao khát màu xanh cây cỏ và cái nóng oi bức của quê nhà như bây giờ. Con đường từ nhà ra ga vẫn quen thuộc là thế, nó vẫn ngày hai buổi đi về nhưng sao hôm nay trở nên dài quá ! Mùa đông năm nay dường như lạnh hơn !
    Nó nhớ lại ngày đầu tiên đặt chân đến vùng đất xa lạ này là một buổi chiều đông xám ngắt, không có tuyết rơi, sân ga chỉ có mình nó.Khung cảnh thật ảm đạm. Thoáng cái đã là mùa đông thứ năm rồi. Đổi lại cho sự lo lắng rụt rè của ngày đầu tiên giờ nó quen thuộc với từng bụi cây , viên sỏi ở sân ga này.
    Nó thấy nhớ nhà , nhớ tiếng Mẹ cằn nhằn gọi nó dậy mỗi buổi sáng, nhớ nụ cười xòa hiền lành của Ba luôn bênh vực nó mỗi khi bị Mẹ rầy, nhớ những ngày chủ nhật cả sum vầy bên mâm cơm Mẹ nấu, nhớ những buổi tối rong ruổi cùng đám bạn nghịch như quỷ sứ... Ngày ra đi nó chỉ là con bé mới bước sang tuổi hai mươi còm nhom đen nhẻm , nhất định là mọi người sẽ ngỡ ngàng lắm khi gặp lại nó bây giờ. Nó khẽ mỉm cười khi nghĩ đến ngày trở về... Nó thấy lòng nôn nao và ấm lại với những hình ảnh thân yêu. Nó buột miệng "con sẽ về nhanh thôi"...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.07.2008 02:12:35 bởi van79_bc >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9