Nghĩa Mẹ, Ơn Đời -Đồng tác giả Bình Huyên- Hết
CTT 21.07.2008 14:02:00 (permalink)
Nghĩa Mẹ, Ơn Đời
Thể lọai: Truyện dài
Nguồn:vantuyen.net
 
Hồi Một




Lời của tác giả: Một số danh tính các nhân vật trong truyện đã được thay đổi cho thích hợp với bối cảnh truyện giả tưởng phản ảnh những khía cạnh tàn ác dã man của lịch sử tội ác loài người.

M
ùa Đông năm 1757. Trong làng Nghi-Tàm, ngoại ô phía tây-bắc thành Thăng-Long (Hà-Nội), vào lúc canh năm trời còn tối mịt, toán quan quân tiến ra phía bờ hồ. Một người lính cầm đuốc dẫn đường. Ông quan khăn đóng, khoác áo bông trần mầu đen, đeo kiếm, chân đi hia. Theo sau ông là toán lính vác giáo, xách mã-tấu, đội nón nhỏ chóp nhọn, mình mặc áo trấn thủ đen, quần trắng thắt lưng nâu, chân quấn xà-cạp, đi giày vải. Họ áp tải hai tù nhân, một đàn ông, một đàn bà, hai tay bị trói quặt ra đàng sau lưng. Tới bên bờ hồ nước váng đục, sương mù tỏa dầy đặc, cây cối trơ cành, ông quan giơ tay ra lệnh đứng cả lại. Ông chỉ tay vào hàng cọc gỗ, cất tiếng oai nghiêm:

- Bay hãy mang trói quỳ gối hai tên gián điệp này mỗi đứa vào một cái cọc. Đao phủ và phụ đao phủ cùng quân lính đứng vào vị trí chờ lệnh!

Quân lính dàn hai bên, cách tử tù ba trượng. Hai đao phủ cầm mã-tấu sáng loáng, đứng cách hai tử tù một trượng. Hai phụ đao phủ mỗi người nắm đầu một tử tù, rũ tóc họ ra, cầm chặt đuôi tóc kéo cho dài căng cần cổ. Ông quan nói to:

- Hai tên phản quốc kia! Các ngươi đã biết tội chưa?

Giọng đàn bà the thé lẫn với giọng đàn ông khàn khàn, nói lắp bắp trong hơi thở hổn hển:

- Tôi vô tội. Tôi vô tội. Tha chết cho tôi. Tha chết cho tôi.

Ông quan lắc đầu:

- Bây theo ngoại bang, phản dân hại nước. Phải trừng trị làm gương. Đao phủ! Hãy xử trảm!

Mỗi đao phủ khoa thanh mã-tấu lấp lánh trong ánh lửa bập bùng. Hai tiếng “Xoẹt!Xoẹt!” liên tiếp. Hai cái đầu bị chặt băng. Hai dòng máu đỏ lóe mầu lửa vàng từ cổ tử tội phun thành vòi trên đám cỏ đẫm sương. Mỗi phụ đao phủ cho một thủ cấp vào cái túi vải. Toán lính dọn dẹp, cởi trói tử tù rồi mang xác họ theo ông quan rời làng Nghi-Tàm. Khi đám quan quân đi khuất, hai luồng khí trắng bốc lên từ hai cái cọc hãy còn vương máu, bay vút lên cao biến vào tàn cây nhãn xác xơ quện sương giá lạnh. Tự nhiên, trên trời một cơn giông nổi lên, sấm chớp ầm ầm. Sau đó, trời sáng hẳn. Lúc bấy giờ dân làng mới ra khỏi nhà hoạt động. Hầu như không ai mục kích cảnh hai tử tù bị chém đầu bên bờ hồ Nghi-Tàm cách đó vài trống canh. Chung quanh bờ hồ luôn luôn hoang vắng. Thỉnh thoảng mới có người tới tắm giặt hoặc ngồi câu cá.

Hai trăm năm sau, cũng giữa mùa Đông nhưng vào lúc chiều tối. Một chiếc xe mầu đen chạy tới, đậu gần bờ hồ Nghi-Tàm. Hai vệt đèn xe chiếu qua lớp hơi đất xông lên thành hai luồng sáng vàng vàng. Một người đàn ông thấp thoáng trong bộ quần áo kaki nhảy ra khỏi xe. Hắn mở cánh cửa phía sau xe, lôi ra một người. Cái chăn dạ đỏ trùm kín đầu cho đến quá nửa thân hình nạn nhân. Người đó vùng vẫy chống cự yếu đuối, kêu lên the thé:

- Buông tôi ra! Ối làng xóm ơi! Chúng nó giết tôi! Đồ khốn nạn!

Người đàn bà rú rít, giằng co với tên đàn ông kia. Hắn nắm đầu nạn nhân trong lớp chăn dạ, đẩy mạnh ra đằng trước, kéo tay nạn nhân cho chạy nhanh về phía bờ hồ, theo luồng ánh sáng đèn xe vàng đục. Ở đó, hắn rút trong lưng ra một vật dài, đập rất mạnh lên đỉnh đầu người đàn bà qua lớp chăn dạ mỏng. Một tiếng “bộp” khô khan nổi lên. Người đàn bà rướn mình, lăn đùng ra mặt đất đầy cỏ dại, nằm bất động. Ánh sáng đèn xe thấy khá rõ cảnh tên đàn ông kéo chăn ra khỏi đầu người đàn bà. Hắn dùng tay phải gỡ mấy ngón tay người đàn bà bấm chặt vào mu bàn tay trái của hắn. Hắn bấm đèn pile soi đỉnh đầu người xấu số. Một dòng máu trộn óc trắng tuôn ra từ chỗ đầu hỏm xuống. Mắt người đàn bà trợn trắng, mồm há ra như còn giữ tiếng kêu không thoát khỏi cổ họng. Tên đàn ông cầm chăn đứng thẳng lên, nhìn mu bàn tay trái, lẩm bẩm:

- Con khốn cào xước cả tay người ta! Cho mày chết cũng đáng lắm! Đầu trùm kín khi chết, lại không còn óc thì có thành ma cũng chẳng tác quái báo thù được. Công an đảng ta thật là khôn ngoan! Không cần lo lắng gì hết.

Hắn đi từ từ ra xe, trèo lên ngồi bên cạnh người lái, ra hiệu cho xe chạy khỏi chỗ đó. Trong bóng tối, xác người đàn bà nằm co quắp dưới đất. Một vầng ánh sáng như lân tinh từ xác bà ta bốc lên cao độ nửa thước, chao qua chao lại, nhưng không bay lên được. Từ trên tàng cây nhãn hai luồng ánh sáng trắng bay xuống, đến cạnh xác chết thì ngừng lại. Ánh sáng đọng thành hai bóng cụt đầu. Họ giơ hai tay hứng lấy vầng ánh sáng lân tinh, kéo lên cao, rồi cùng bay vào trong vòm cây nhãn khẳng khiu như bàn tay xương xẩu của quái vật khổng lồ.

Lúc đó gần tám giờ tối một ngày đầu năm Dậu. Sáng hôm sau, xác người đàn bà bị đập chết được mang đi. Phạm trường được dọn dẹp hết dấu tích của vụ giết người dã man. Những ngày tiếp đó, thỉnh thoảng có một cô gái từ đâu tới bên bờ hồ, đi qua đi lại như xem xét cái gì. Cô ta xuất hiện khi thì buổi sáng, khi thì buổi xế chiều, nhưng hình như cô ta không tìm ra điều cô mong đợi. Một buổi tối, khoảng tám giờ, cô ta mò tới. Cô thắp nến, châm bó nhang cắm cạnh bờ hồ, miệng khấn:

- Chị Xuân-Minh! Chị có thiêng thì hiện về cho em biết sự thật cái chết bí mật của chị.

Khấn đi khấn lại câu đó một lúc lâu không có kết quả. Cô ta định ra về. Chợt từ sau cây nhãn bên hồ, một bóng người bay chầm chậm trên lớp cỏ. Cô gái hoảng sợ, nhìn bóng kia trừng trừng, miệng hé mở mà không thốt ra thành lời. Bóng kia dừng lại cách cô ta hai thước, mờ ảo trong chiếc áo cánh hoa, quần lụa đen. Trong màn đêm, nét mặt bóng đó từ từ sáng lên. Cô gái chắp tay, nói như reo:

- Chị Xuân-Minh!

Bóng kia cất tiếng nhẹ nhàng nhưng hơi ngọng nghịu:

- Chị đây, em Xuân-Hoàng! Chị không nói được nhiều với em. Muốn gặp chị, em hãy trở lại đây vào lúc chín rưỡi tối.

Bóng đó quay đi, loạng choạng bước tới gốc cây nhãn thì biến mất. Từ đó, Xuân-Hoàng thỉnh thoảng trở lại thăm Xuân-Minh. Nhưng người chị xấu số của cô chỉ nói những câu rời rạc, nhiều khi khó hiểu. Xuân-Hoàng vẫn kiên nhẫn lui tới, hy vọng sẽ nhận được một vài chi tiết quan trọng trong cái chết bí ẩn của Xuân-Minh. Sự lui tới đó khiến dân làng để ý, bàn tán. Sau vài tháng, Xuân-Hoàng không xuất hiện bên hồ Nghi-Tàm nữa.

Cuối năm Dậu, cũng vào buổi tối. Trên trời đầy sao. Một luồng lân tinh từ đâu bay tới bên hồ Nghi-Tàm. Khi chạm mặt đất, ánh sáng tụ lại thành hình cô gái. Đó là Xuân-Hoàng. Cô ta mặc quần vải đen, áo cánh trắng. Cô tiến lại cây nhãn. Xuân-Minh từ sau cây nhãn hiện ra. Hai hình hài mầu sáng xanh quấn lấy nhau. Xuân-Hoàng thổn thức, nói bằng giọng nhẹ nhàng, đứt đoạn, âm thanh yếu ớt ngọng nghịu:

- Vì biết mặt biết tên cái đứa đã lộng quyền, cưỡng hiếp chị cũng như các tình nhân của thủ lãnh tà phái, em và một số người khác đã bị chúng thủ tiêu. Riêng em bị chúng trùm chăn, đập đầu cho chết trên con đường vắng tại bờ sông một tỉnh mạn ngược. Hồn em phiêu bạt đến đây với chị.

Chợt Xuân-Hoàng run sợ chỉ tay ra sau lưng Xuân-Minh, hỏi:

- Ai kia?

Đến sát bên hai chị em là hai cái bóng trắng trong bộ y phục đời xưa bốc ra ánh sáng trắng lạnh lẽo. Trên vai họ là hai cái đầu con lợn sống. Miệng hai đầu lợn há ra ngậm lại. Cái lưỡi thè ra thụt vào. Hai con mắt hấp him. Đôi tai cụp xuống, vểnh lên. Tiếng nói trộn với âm thanh súc vật vang lên một cách quái dị, nhưng cũng làm cho người nghe hiểu được:

- Mỗi khi lò sát sinh nơi đây làm lợn, chúng ta mượn tạm hai cái thủ, để có thể dùng mắt súc vật nhìn rõ hơn, dùng mõm và lưỡi súc vật mà phát âm. Éc! Éc! Đời xưa, vua chúa thường sai chặt đầu tử tội. Chúng ta phải mượn đầu súc vật để phát động ma lực. Ngày nay, bọn cộng sản vô thần thủ tiêu người một cách dã man hèn nhát, bằng cách trùm chăn, đập vỡ đầu cho óc chảy đi hết, để hồn ma thành hoang lạc, yếu đuối, bao nhiêu hình ảnh trên đời ghi trong ký ức bị tan tác, không mạch lạc. Trong thâm tâm, chúng rất sợ hồn ma kẻ thù về báo oán. Xuân-Minh bị hạ sát tại đây, nên được hai ta bao bọc. Éc! Éc! Hai chị em ngươi phải tìm ra một kỷ vật thân yêu của các ngươi trên đời để nương náu và quy tụ dần dần các hình ảnh xưa cũ nhờ kỷ vật đó. Các ngươi hãy đi đi. Mỗi ngày giỗ hãy trở về đây cho ta truyền thêm linh khí. Khi vong hồn các ngươi đủ mạnh, ta sẽ chỉ bảo cách phát động ma lực.

Nói xong, hai bóng trắng lắc lư cái đầu heo, quay lưng biến vào lùm cây rậm rạp, âm u. Hai chị em ôm nhau thành luồng ánh sáng lân tinh, bay về phía thành phố Hà-Nội, tới căn nhà nơi hai chị em trú ngụ trước kia. Đó là một khu nhà cũ kỹ, chật chội. Ban chỉ huy tà phái dành khu nhà đó cho các tín đồ thân cận của họ. Hai chị em bay lên phòng trên gác. Bên trong đồ đạc sơ sài vẫn như cũ. Trên tường vẫn còn tấm gương lớn bằng tờ nhật trình. Đó là tấm gương mà hai chị em Xuân-Minh, Xuân-Hoàng thường soi chung hàng ngày. Mặc dầu gương làm bằng chất liệu rẻ tiền, nhưng hai chị em rất quý hóa vì đó là kỷ vật của thân mẫu họ. Hai hồn ma liền nhập vào tấm gương. Đêm hôm đó, bà cụ ở căn dưới chung cư ngủ mơ thấy hai chị em. Bà cụ đó là vợ một tín đồ đã chết. Bà cụ nghe hai chị em Xuân-Minh, Xuân Hoàng báo mộng: “Bác hãy xin người chỉ huy chung cư này tấm gương của chúng cháu trong phòng trên gác, và giữ gìn cẩn thận cho.”

Vài năm sau, bà cụ lại gặp hồn ma hai chị em Xuân-Minh Xuân-Hoàng trong mộng, bảo bà: “Bác hãy mang trao cho ông Hồ-Kỳ tấm gương của chúng cháu nhờ bác giữ. Ông ấy là thư ký riêng của ông Hồ-Dương chồng Xuân-Minh. Bác dặn ông ta hãy giữ cho kỹ, rồi trao cho đứa con trai duy nhất của Xuân-Minh. Nó hiện còn lưu lạc ở nơi bí mật. Ông Hồ-Kỳ là người có thể tin cậy được.” Một mặt, ông Hồ-Kỳ cũng nằm mộng thấy hai chị em Xuân-Minh, Xuân-Hoàng, là hai người mà ông tự nhiên quý mến khi còn sống. Từ đó, tấm gương cũ mang hai hồn ma mất óc được giữ gìn cẩn thận. Hồ-Dương là thủ lãnh một nhóm đàn em theo tà phái. Trong nhóm này, người nào cũng bắt chước thói ma giáo của thủ lãnh: ăn cắp lý lịch của người khác, bỏ tên cha mẹ đặt, để lấy tên hiệu bắt đầu bằng chữ "Hồ" cho giống người cầm đầu. Một số đàn em quá khích đã để đàng sau chữ "Hồ" tên những con vật. Chúng lấy làm vinh hạnh vì chúng quan niệm thủy tổ con người là súc vật.

Hơn mười năm sau, Hồ-Dương ngã bệnh nặng. Trước khi nhắm mắt, ông bí mật trao đứa con trai của Xuân-Minh có với ông ta cho ông Hồ-Kỳ, và để lại riêng cho ông này một số tài liệu quan trọng. Đứa con trai được đặt tên là Hồ-Khoa, vì nó có khiếu về khoa học. Hồ-Khoa được du học bên Pháp và tốt nghiệp thành khoa học gia chuyên về cơ thể con người, lại có thêm bằng bác sĩ chuyên môn về giải phẫu thẩm mỹ. Ngoài ra, anh rất thạo kỹ thuật truyền hình và điện ảnh. Anh về nước làm việc cho tập đoàn tà phái. Ai cũng tưởng anh là con riêng của ông Hồ-Kỳ. Khi quá già yếu, nằm trên giường bệnh, ông cố gắng dặn dò các con hãy tìm cách cho đồng bào Việt-Nam và thế giới biết tất cả sự thật về ông Hồ-Dương cùng tà phái của ông. Ông gọi riêng Hồ-Khoa lúc đó đã hơn bốn mươi tuổi, còn độc thân, làm chuyên viên cho Trung tâm lưu trữ và nghiên cứu về cơ thể học. Ông Hồ-Kỳ nói thật với Hồ-Khoa:

- Cha mẹ chỉ là người nuôi nấng dạy dỗ con. Cha ruột của con là Hồ-Dương, lãnh tụ tà phái của chúng ta. Ông có để lại cho cha một cẩm nang, trong đó ghi nhiều điều mà con sẽ phải đọc, và một số tài liệu mật. Trong tủ sách có cuốn Kinh Dịch (Yijing) của Trung Hoa của cha con để lại. Con hãy đọc kỹ sách đó, nhất là những chương sách nói về sinh lý nam nữ, phương pháp luyện xác trường thọ, bảng số bói Dịch cùng cách bói toán. Trước đây, bận việc, cha chỉ xem qua, không để tâm tu luyện theo chỉ dẫn của Kinh Dịch. Gần đây, cha nhàn rỗi hơn và muốn tu luyện thì đã muộn rồi. Hai tài liệu mật để trong valise dưới đầu giường của cha. Thứ nhất, lọ thủy tinh nhỏ trong đựng ba cái móng tay. Thứ hai, bản sao văn thư mật. Ngoài ra, có tấm gương cũ, là kỷ vật duy nhất của mẹ con để lại nói là rất quan trọng. Con hãy chú tâm hành sử cho đúng lẽ phải của Trời Đất, theo lời dạy của Kinh Dịch. Dặn xong, ông Hồ-Kỳ nhắm mắt, qua đời.

Một thời gian khi rảnh rỗi, Hồ-Khoa mở sách Kinh Dịch ra đọc. Trong đoạn nói về sự giao cấu của đàn ông và đàn bà, Kinh Dịch xác định rõ ràng: Giao cấu rất tốt cho sự sống của con người. Nhưng hành động này phải được thi hành với sự đồng tình của cả hai bên. Trái lại, việc giao cấu trở thành cưỡng dâm, đi ngược với ý Trời, và lẽ tự nhiên. Kẻ chủ mưu, mang mặt người mà lòng dạ còn dã man hơn thú vật, cũng như kẻ dự mưu và tòng phạm đều sẽ bị trừng phạt rất nặng, trên cõi đời cũng như dưới âm phủ.

Về phép tu luyện cơ thể và thần trí để sống lâu, có đoạn chỉ rõ công dụng vô cùng ích lợi của việc hô hấp đúng cách: Hít vào cho đầy phổi kèm theo một cái hít mạnh cuối cùng trước khi cầm hơi trong tám giây đồng hồ, rồi thở nhanh ra trong ba giây. Làm như vậy trong hai chục lần mỗi buổi sáng sẽ khiến cho trí nhớ minh mẫn, điều hòa áp huyết, có thể chữa bệnh áp huyết cao. Nếu làm mỗi ngày một giờ đồng hồ, sẽ thọ thêm được năm chục phần trăm tuổi thọ tự nhiên của mình. Những người luyện võ công thường tập hô hấp theo phương pháp cầm hơi nói trên nhiều giờ trong một ngày để có nội công siêu đẳng.

Hồ-Khoa nghĩ thầm: “Mình chưa hề biết đàn bà, nên vấn đề giao cấu hãy để sang một bên. Phương pháp tập hô hấp của Kinh Dịch có vẻ hấp dẫn. Mình nên bắt đầu làm theo.” Từ đó, mỗi sáng sớm, Hồ-Khoa ngồi trước cửa sổ tập hô hấp và cầm hơi, trong một giờ đồng hồ. Một ngày khác, khi xem xét cái lọ đựng móng tay, Hồ-Khoa thấy trên mỗi móng tay có dính da và máu khô. Mang lọ thủy tinh đựng móng tay vào Trung tâm cơ thể học, kín đáo thử DNA của móng tay cũng như da cùng máu khô dính vào móng tay, anh tìm ra cùng một loại DNA của da và máu khô, và hai loại DNA khác từ ba móng tay. Sau khi lưu trữ cẩn thận những dữ kiện mới khám phá, Hồ-Khoa giở văn thư mật của cha ruột anh để lại. Đó là thư hỏi bệnh viện và tòa án về hai cái chết của hai chị em bà Xuân-Minh và bà Xuân-Hoàng trong cùng một năm. Cho đến lúc đó, Hồ-Khoa chưa biết hai người đàn bà kia là ai. Nhớ tới tấm gương cũ mà bố nuôi của anh nói là của mẹ ruột anh để lại, Hồ-Khoa lấy ra xem. Gương còn mới mà đen tối lạ thường. Nhưng anh cũng lau chùi sạch sẽ, treo lên tường cạnh giường ngủ của anh, làm kỷ niệm người mẹ mà anh chưa bao giờ thấy mặt.

Chiều tối một ngày đầu năm 2002, Hồ-Khoa nằm nghỉ trên giường sau khi đi làm về. Anh chợt thấy tấm gương đen trên tường tự nhiên rực sáng như màn ảnh TV. Anh ngồi dậy, nhìn vào mặt gương sáng, và vô cùng kinh ngạc khi thấy hình ảnh hai cô gái xinh đẹp, gương mặt giống nhau, tuổi dưới ba mươi, hiện ra mấp máy môi, chỉ tay về phía chiếc caméra tối tân của Hồ-Khoa để trên giá sắt ba chân ở cuối phòng ngủ. Hồ-Khoa hiểu ngay. Anh vội đi đến chỗ đó, quay caméra hướng về tấm gương, bấm máy cho thu hình. Rất may là anh luôn để sẵn một cuốn phim chưa dùng trong máy, phòng trường hợp bất ngờ. Những hình ảnh mầu sắc tự nhiên, từ từ hiện lên mặt gương, thành những khúc phim khá liên tục.

Đó là những khúc phim câm gồm những hình ảnh đã được ký ức của các cô gái trong gương ghi nhận xưa kia, bây giờ được chiếu lại trên tấm gương. Ở đó không có hình ảnh của hai cô gái kia, mà chỉ cho thấy những nhân vật cùng cảnh tượng xảy ra chung quanh những nhân chứng phái nữ kia. Người xem phim có cảm tưởng mình ở trong chuyện đang xảy ra trước mắt vậy. Trong khúc phim thứ nhất, một người đàn ông trung niên dẫn nhân chứng vào trong tòa nhà lớn. Hắn ta có bộ mặt của loài rắn tiết ra vẻ hung ác, dâm ô, gian tham vô cùng cực.

Tên đó dẫn nhân chứng tới gặp một ông già gần bảy chục tuổi. Khuôn mặt ông già này giống mặt con dê bị cụt sừng. Trán bẹt dưới hai chòm tóc rũ sang hai bên. Cặp mắt nhỏ sâu đen như mắt con chó mực. Cái mũi dài xẹp với hai lỗ mũi hình tam giác. Nhân trung nhỏ dài dẫn xuống cái mồm rộng có cặp môi thâm mỏng. Ria mép chỗ dày chỗ mỏng, trắng đen lẫn lộn. Dưới cằm có chòm râu dê quặp vào trong.

Ông già bắt tay tên dẫn người, nói vài lời. Tên kia gật đầu, cúi khom người lùi ra cửa. Nhân chứng được ông già dắt tay tới cái giường làm bằng gỗ quý mầu nâu bóng lộn. Đó là giường của Hồ-Dương hiện đang được đàn em tà giáo trưng bày như bảo vật: Giường hẹp hơn giường đôi, rộng hơn giường một; trên giường trải chiếu dày mầu vàng; đầu giường có một cái gối trắng, một bên gối có cái quạt giấy nâu, bên kia có cái khăn gấp tư; cuối giường có cái chăn đơn mầu hồng; một thành đầu giường cao độ nửa thước kê sát tường có khung gỗ gần sát trần nhà, trên treo tấm vải voile trắng ngà; mỗi bên đầu giường có cái bàn đêm, bàn bên trái có cái đồng hồ báo thức hình tròn và chiếc đèn ngủ chân gỗ chụp trắng lóe ánh đèn điện vàng. Ông già chu miệng hôn nhân chứng, ra hiệu cởi quần áo. Ông ta cũng trút bộ đồ ngủ, lộ thân hình khẳng khiu. Ông nằm vuốt ve nhân chứng, đôi môi dẻo quẹo như thốt lời nựng nịu. Cái đầu dê nhô cao hạ thấp trong cử động giao hoan đều đều. Cái mồm há ra, ngậm lại nuốt nước rải.

Hình ảnh của khúc phim mờ tối, vì nhân chứng phái nữ nhắm mắt lại.

Khúc phim thứ nhì xẩy ra trong căn phòng nhỏ, đồ đạc sơ sài. Ta thấy tên mặt rắn lúc nãy ngang nhiên đột nhập phòng riêng của nhân chứng. Hắn nhe hai hàm răng nhỏ ngắn có bốn răng nanh nhọn dài cười đểu cáng. Hình ảnh giao động mạnh cho thấy sự giằng co giữa nhân chứng và tên mặt rắn. Cuối cùng, trần nhà chao qua chao lại rồi đứng yên: nhân chứng đã bị kềm chế trên giường. Những mảnh quần áo đàn bà tung lên tứ phía. Khuôn mặt rắn nhô lên hạ xuống vùn vụt, chứng tỏ cuộc cưỡng dâm tàn bạo đang xảy ra. Cuối cùng, hắn ta há miệng, trợn đôi mắt rắn long lanh vì khoái lạc. Hình ảnh khi mờ khi tỏ, đôi khi nhòe đi, vì kẻ bị cưỡng dâm mất hết tự chủ, khóc mếu, lắc đầu phản đối yếu ớt.

Khúc phim thứ ba cho thấy hai người đàn ông khác. Một người có gương mặt khỉ mẩn đỏ. Một người mang cái mặt của một loại chó Tây mõm ngắn (carlin / pug-dog). Tên mặt chó giơ tay về phía nhân chứng, nhăn răng cười, vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài. Đoạn cả hai ngồi xuống ghế chờ. Hình ảnh dẫn ta vào phòng tắm ở đó quần áo treo kín mặt tường. Nhân chứng lấy một bộ quần áo mặc vào người, rồi đến trước cái gương dựng trên cái bàn cũ có mấy hộp son phấn để trang điểm. Hình người thấp thoáng trong mảnh gương, cho ta nhận thấy khuôn mặt yêu kiều còn rất trẻ của một trong hai cô gái trong gương lúc nãy.

Xong, cô gái quay ra phòng ngoài, đến trước cái gương lớn bằng tờ nhật trình treo trên tường, soi bóng toàn thân một lần chót. Hai tên kia đứng lên. Tên mặt khỉ vung hai tay tỏ vẻ sốt ruột. Tất cả vội vàng ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đi xuống thang. Một xe hơi cũ mầu đen đậu bên hè. Tên mặt chó lên ngồi lái xe. Tên mặt khỉ ngồi bên cạnh. Hai cái gáy của chúng cho ta biết cô gái ngồi ghế sau. Bên cạnh cô có một người khác không rõ mặt. Xe chạy quanh co. Đường phố loang loáng hai bên cửa kính trong ánh sáng đèn đường vàng vọt. Đồng hồ trên cổ tay cô gái chỉ tám giờ thiếu hai mươi. Độ năm sáu phút sau, xe chạy qua một cái làng cũ kỹ, ra bờ hồ âm u. Tên mặt chó ngồi trên xe. Tên mặt khỉ xuống xe, mở cửa sau xe giơ tay ra hiệu cho cô gái bước ra. Hình ảnh xoay xoay chứng tỏ cô gái lắc đầu phản đối. Hình ảnh đảo lộn nhanh, bóng đen phủ xuống che kín mọi hình ảnh. Tấm gương đen treo trên tường trong phòng ngủ của Hồ-Khoa u tối đi vài phút. Rồi những tia sáng lân tinh vọt lên tứ tung như pháo bông, tụ lại thành một khối bay là là trên cái xác của cô gái nằm giữa đám cỏ bên bờ hồ. Hai bóng trắng từ một cây nhãn phóng lại gần, nâng khối lân tinh, cùng bay lên cao.

Khúc phim thứ tư cho ta thấy một con đường vắng vẻ, hai bên cây cối um tùm. Nhân chứng thứ hai đang bước vội. Chợt chiếc xe hơi cũ mầu đen lúc nãy vọt lên đậu sát lề đường. Hai tên mặt khỉ và mặt chó nhảy xuống. Một tên đứng chặn lối nhân chứng. Hình ảnh nhẩy lên chứng tỏ nhân chứng định tháo thân. Bóng tối ụp xuống... Tấm gương trên tường nhà Hồ-Khoa lại u tối một vài phút. Rồi những tia sáng lân tinh vọt lên tứ tung như pháo bông, tụ lại thành một khối bay là là trên cái xác của nhân chứng nằm trên đám cỏ bên lề đường. Đó là cô gái thứ nhì trong gương. Khối lân tinh từ từ rời xác chết, bay lên cao về phía tây. Có vẻ quen đường lối, khối lân tinh trở lại bờ hồ Nghi-Tàm. Ở đó, hai khối lân tinh hiện thành hai bóng ma,
quấn lấy nhau, bay đi.

Hình ảnh trên tấm gương đen mờ đi, tối hẳn. Hồ-Khoa đi lại tắt máy quay phim. Anh gãi đầu, suy nghĩ. Rồi anh nhìn vào tấm gương, nói lời khẩn thiết:

- Xin cho tôi được nghe tiếng nói và âm thanh, để hiểu rõ hơn hai án mạng bí ẩn đã xảy ra, vì chúng phù hợp với văn thư mật do cha ruột của tôi để lại.

Tấm gương vẫn trơ trơ. Hồ-Khoa ăn cơm tối. Xong, anh ngồi suy nghĩ cho tới khuya. Anh mệt mỏi ngả mình xuống giường ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, anh mơ thấy hai cô gái trong gương hiện ra. Một cô trông già dặn hơn, cất tiếng nói nhẹ như gió:

- Ta là Xuân-Minh, mẹ đẻ của con, Hồ-Khoa ơi! Đây là Xuân-Hoàng, cô ruột của con. Mẹ ăn ở với cha con, nhưng chưa chính thức thành vợ chồng. Tên mặt rắn là Hồ-Xà, coi về an ninh cho tà phái của cha con. Tên đó đã lạm quyền, cưỡng hiếp mẹ nhiều lần. Tên mặt khỉ là Hồ-Hầu, người hộ vệ của cha con do Hồ-Xà chỉ định. Tên mặt chó là Hồ-Cẩu phụ trách lái xe đón mẹ tới gặp cha con. Hồ-Hầu và Hồ-Cẩu là những đứa tay sai của Hồ-Xà. Chúng đã đưa mẹ đi, cũng như đón đường cô của con, rồi trùm chăn giết cả hai. Nhưng mẹ và cô không biết đứa nào đã giết mình. Con hãy xem kỹ các khúc phim, cố tìm ra thủ phạm.

Hồ-Khoa giận dữ nói:

- Như vậy, con hiểu gần hết mọi chuyện, từ các tài liệu mà cha con để lại tới những hình ảnh hiện trên mặt gương. Con cũng đã tìm ra được một số dữ kiện có thể truy ra đích danh thủ phạm đã hạ sát mẹ và cô. Cả ba tên kia đều đáng trừng phạt. Tuy nhiên, con không có quyền hạn nào, uy lực gì để chu toàn sứ mạng đó.

Xuân-Hoàng nói:

- Cháu ơi! Vì mất bộ óc khi lìa đời, cô và mẹ cháu không phát tác được ma lực huyền ảo như những hồn ma khác. Theo sự chỉ bảo của cặp ma cụt đầu, quan thầy của cô và mẹ cháu, cháu có thể giúp cô và mẹ cháu bằng cách ôm lấy tấm gương tối đen vì thù hận, tập trung tư tưởng, dồn hết trí khôn và nội lực con người, cùng tình thương của cháu dành cho hai chúng ta.

Nói xong, cả hai hồn ma biến đi. Hồ-Khoa tỉnh dậy. Anh gỡ tấm gương ôm vào ngực, hướng mặt gương ra phía ngoài. Từ trong gương, hình ảnh của hai thiếu phụ xinh đẹp hiện lên. Họ nhẹ nhàng bước ra khỏi tấm gương.

Mỗi hồn ma nắm lấy một tay Hồ-Khoa, giao hòa với trí khôn cùng nội lực con người. Anh con trai mở mắt, nói như đã được gợi ý:

- Mẹ và cô hãy đi tìm ba tên kẻ thù, đòi đủ ba món nợ máu.

Hai chị em liền biến thành hai con dơi to bằng cái quạt vỗ cánh bay ra khỏi cửa sổ vào trong đêm tối.

<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2008 10:00:39 bởi CTT >
#1
    CTT 21.07.2008 14:05:39 (permalink)
    Hồi Hai

    Trong hàng ba hình tròn có hai thành bậc thang ciment dẫn xuống sân đá sỏi của căn villa rộng lớn gần khu Bẩy Mẫu ở phía nam Hà-Nội, Hồ-Xà nằm dài trên chiếc ghế xích-đu làm bằng gỗ quý. Hắn về hưu đã lâu nhưng vẫn ngang nhiên chiếm ngôi nhà này. Đó là ngôi nhà mà Hồ-Đột,ma đầu thứ nhì coi về chính trị của tà phái, đã từng cư ngụ vào thập niên 40. Hồi đó, Hồ-Xà mới chỉ là một tên tín đồ vô danh tiểu tốt. Bây giờ, mặcdầu tuổi khá cao, hắn vẫn tiếp tục hành lạc với đủ loại gái do các tay emmang tới. Đêm nay, hắn tạm nghỉ một lần vì cảm thấy bồn chồn trong dạvà hơi mệt mỏi.

    Hắn đã uống hết ly cocktail thứ ba do cô nhà bếp bưng ra hầu. Hắn khôngnắm tay, vỗ mông cô hầu như mọi khi, mà chỉ lè nhè nói:

    - Đừng bật đèn hành lang ngoài này. Để ánh đèn trong phòng khách hắt ralà đủ. Bảo mọi người đừng quấy rầy ông nhé.

    Cô hầu cúi đầu:

    - Vâng ạ.

    Hồ-Xà nhắm mắt, thả hồn vào dĩ vãng. Đây là một hành động không cótrong thói quen của tên đồ tể đểu cáng tàn ác nhất trong tà phái củaHồ-Dương. Hắn cũng không hiểu tại sao tối nay hắn chợt nghĩ đến nhữngchuyện quá khứ. Ký ức của hắn ngừng lại trong căn phòng chật chội ởgiữa Hà-Nội. Trên cái giường gỗ trải chiếu hoa, hắn thấy lại những hìnhảnh giao cấu vũ bão mà hắn cưỡng đặt trên thân thể Xuân-Minh, ngườitình đẹp nhất của chủ hắn là Hồ-Dương. Những cuộc cưỡng dâm trái thiên nhiên đó kéo dài một thời gian. Hắn nhận thấy hành động của hắn dần dần bại lộ trước các cặp mắt của những người xung quanh. Xuân-Minh trở thành cái gai trong đời sống súc vật của hắn. Hắn ra lệnh cho hai tay em, Hồ-Hầu và Hồ-Cẩu:

    - Các anh hãy làm như mọi lần. Nhất thiết không để ông Hồ-Dương biếtmột tý gì về chuyện này.

    Xuân-Minh cùng em gái và tất cả những nhân chứng xa gần lần lượt bị thủtiêu cùng một kiểu: trùm chăn đập gậy sắt bọc nhựa lên đỉnh đầu cho ócvà máu chảy ra hết mà chết. Nhưng bọn sát nhân không biết được rằngchúng đã phạm vào lỗi lầm rất tai hại: Thủ tiêu Xuân-Minh tại mảnh đấtnguyền rủa của bờ hồ Nghi-Tàm. Xuân-Minh đã được cặp ma không đầu ngự trị nơi đó từ hai trăm năm che trở cho vong hồn không bị hoang lạc rồi tan rã. Xuân-Hoàng cũng được giúp đỡ tương tự nhờ thành tâm lui tới chốnđó trước khi bị giết.

    Hồ-Xà nằm trong bóng tối một mình. Hắn chợt mở mắt ra và thấy Xuân-Minh và Xuân-Hoàng đứng hai bên ghế xích- đu. Xuân-Minh cúi bộmặt vô cùng xinh đẹp xuống mặt hắn. Hồ-Xà mừng rỡ mê mẩn tâm thầnđể yên. Bỗng hắn nhăn mặt xuýt xoa. Trán của hắn bị Xuân-Minh cắnmột miếng da. Tay phải bị Xuân-Hoàng cào buốt nhói. Hắn mở mắt, vung tay, nhưng đã muộn. Hắn chỉ kịp thấy bóng hai con dơi to bằng cái quạtbay đi trong đêm tối. Tên đồ tể già ôm trán máu chảy ròng ròng, loạngchoạng đi vào nhà trong.

    Cùng một lúc ấy, trong nhà hàng ăn bên bờ Hồ Tây, Hồ-Hầu, tên ma đầumặt khỉ, ngồi uống nước, hóng mát. Từ ngày về hưu, hắn hay đi câu, bơithuyền, giải khát ở khu hồ bát ngát này. Trả tiền nước xong, hắn lên xebảo tài xế lái về nhà ở khu đền Quan-Thánh, dưới chân dốc Cổ-Ngư. Hắnngồi ghế đàng sau. Xe chạy bon bon trên con đường có nhiều cây cối.Trong bóng tối, Hồ-Hầu chợt nhận thấy rằng hắn không ngồi một mình. Bên cạnh hắn, một cái bóng nhỏ xíu vụt lớn lên, thành một người đàn bà với khuôn mặt tuyệt đẹp hiện rõ như trên màn ảnh TV. Hắn kêu khàn khàn:

    - Trời ơi! Bà Xuân-Minh! Bà chết lâu rồi mà!

    Giọng nói nhẹ như gió của Xuân-Minh vọng lên:

    - Tôi đây! Tôi về báo oán ông đây!

    Hồ-Hầu vươn người ra đàng trước, ghé đầu nói với tài-xế:

    - Đỗ xe lại ngay! Trong xe có ma!.

    Hắn chưa nói dứt lời, tài-xế dừng xe, quay vụt lại, giơ tay nắm chòm râuxồm của hắn kéo cho đầu nằm sát trên thành ghế trước. Đó làXuân-Hoàng. Cô đã làm cho tài-xế ngủ say trong khi chờ chủ trên ghế dàibên lề đường. Cô lên ngồi vào chỗ tài-xế, lái xe cho Hồ-Hầu. Hắn bị nắmrâu kềm chế không cựa được. Xuân-Minh há miệng cắn một miếng tai củahắn. Hai chị em hóa thành dơi bay vụt đi.

    Cũng thời gian đó, trong phòng ăn của nhà riêng gần đền Hai Bà Trưng, ởngoại ô Hà-Nội, Hồ-Cẩu đang gật gù trước bàn ăn. Hắn một mình ngồiuống rượu mai-quế-lộ với thịt vịt xé phay chấm nước mắm ngũ vị và tiếtcanh vịt với rau húng do cô vợ bé sửa soạn đặc biệt cho hắn. Hồ-Cẩu góahai đời vợ. Tuy đã về hưu, tuổi tác cao, hắn vẫn lấy một người vợ thứ ba chỉ ngoài hai mươi tuổi. Đó là một cô gái quê xinh đẹp, giỏi nội trợ, bếp núc, nhất là món tiết canh thịt vịt mà hắn rất ưa thích. Đang ăn uống, hắn thấy chai rượu gần hết. Hắn gọi vợ:

    - Nhà nó ơi!

    - Dạ!

    - Nhà còn rượu mai-quế-lộ không?

    - Hết rồi nhà nó ạ. Tối nay nhà nó uống nhiều quá đấy. Thôi để em chạysang nhà bác Hồ-Hiêu mượn tạm một chai.

    Cô vợ đi khỏi nhà được vài phút, Hồ-Cẩu thấy phòng tối sầm lại, tiếngchuột kêu chí chóe lẫn với cánh chim vỗ phành phạch khắp trần nhà. Hắnngẩng đầu lên, thấy hai con dơi khổng lồ bay quanh ngọn đèn điện mộttrăm nến. Hắn đứng phắt dậy, cầm cái chổi lông gà vụt mạnh vào một condơi gần nhất. Con dơi đó nhanh như cắt, sà xuống sát đất, tránh đòn.Hồ-Cẩu hụt tay, chúi đầu loạng choạng. Con dơi thứ nhì từ đàng sau lưnghắn lao xuống cắn gáy hắn, rứt một miếng thịt nhỏ, rồi bay ra cửa. Con kiabay theo. Hồ-Cẩu gầm gừ, một tay ôm gáy máu chảy bê bết. Đúng lúc đó,cô vợ trẻ của hắn trở về tay cầm chai rượu. Hắn quát rầm lên:

    - Cô đi ra ngoài không đóng chặt cửa, để cho dơi bay vào nhà cắn người tađau bỏ bố!

    Cô vợ cười hì hì, đưa chai rượu cho chồng, nựng nịu:

    - Thôi, nhà nó ngồi xuống nhắm tiếp đi. Để em lấy thuốc bôi vào gáy cho.
    Khỏi ngay đấy mà!

    Từ tối đến giờ, hai con dơi trở về phòng ngủ của Hồ-Khoa ba lần, mangtheo máu và da của ba tên ma đầu tà phái và là kẻ thù của họ. Máu và da từng đứa được Hồ-Khoa lấy đựng trong ba ống nghiệm có ghi HX, HH, HC. Ngày hôm sau, anh mang cả ba mẫu da và máu đến Trung tâm cơ thểhọc, kín đáo thử DNA. Anh tìm ra ba loại DNA khác nhau. Mang về nhà so với các DNA của móng tay và da máu khô, anh thấy rõ Hồ-Hầu, tên có bộ mặt khỉ, là kẻ đã hạ tay giết mẹ và cô của anh. Xuân-Minh và Xuân-Hoàng bảo con trai:

    - Con hãy tìm tên Hồ-Hầu, và cả hai tên Hồ-Xà, Hồ-Cẩu, trả thù cho mẹ và cô. Trí khôn cùng nội lực của con hòa nhập với ma lực của mẹ và cô sẽtiêu diệt dễ dàng mấy thằng khốn nạn đó.

    Hồ-Khoa trầm tĩnh thưa với mẹ:

    - Trả thù nhà là chuyện dễ làm, một khi mẹ con cô cháu ta hợp sức lại. Tasẽ trừng trị ba tên kia một cách khéo léo, để không làm rúng động đám tín đồ còn lại của tà phái đã và đang gây tai họa cho tổ quốc ta. Mẹ và cô yên tâm. Trong một thời gian ngắn, con sẽ làm cho mẹ và cô vui lòng.

    Hồ Tây Hà-Nội, buổi chiều đầu mùa Hạ. Hồ-Khoa thuê chiếc thuyền rộngbề ngang, một mình chèo trên làn nước xanh trong. Anh cho thuyền đi sát ven hồ có trồng sen. Anh nắm một cọng lá sen, thử từ từ kéo lên. Khi kéo lên hết, cọng sen rất dài, chia làm hai mầu. Phần trên cọng sen mầu xanh,dài bốn thước. Phần dưới mầu trắng dính bùn đen, dài sáu thước. Anh nói một mình:

    - Hồ sâu quá! Ai chẳng may chết đuối là khó mà tìm thấy xác dưới lớp bùn dày đặc như thế này.

    Anh chèo thuyền tới bờ bên kia, nơi có mỏm đất nhỏ được những bụi laucao hơn đầu người che kín. Trời nóng nực, anh vén quần, thả hai chânxuống nước hồ mát rượi. Đang khoan khoái, Hồ-Khoa thấy trời kéo mây.Trong gió có hơi nước nồng nàn. Rồi một cơn mưa nhỏ rơi xuống làm mặthồ xanh mênh mông thành trắng đục. Từ bờ hồ bên cạnh làng Quảng-Bá,đối nghịch với bờ hồ bên kia, sát Hà-Nội, có chiếc thuyền thúng bơi ragiữa hồ khá nhanh. Trên thuyền có bóng một người đàn ông ăn mặc kiểudân quê. Đang chèo, chợt người đàn ông kêu to một tiếng, Hồ-Khoa chú ýnhìn về phía đó. Chiếc thuyền tự nhiên bị đội lên cao, lật úp. Người đànông ngoi lên, định bơi. Bỗng người đó giơ hai tay lên trời, chìm nghỉm.Hình như một vật gì có sức mạnh khủng khiếp lôi ông ta xuống đáy hồ.

    Hồ-Khoa lẩm bẩm:

    - Nghe nói dưới đáy Hồ Tây có loại thuồng luồng sống lâu năm. Thỉnhthoảng lại có người mất tích khi chèo thuyền trên hồ, nhất là vào lúc trởtrời, mưa gió. Bây giờ mình mới thấy tận mắt.

    Đang suy nghĩ, Hồ-Khoa thấy buồn buồn ở hai bắp chân. Anh rút một chân lên, giơ tay định gãi. Anh ngừng tay khi thấy bắp chân anh bị quấnbằng những sợi dây trong vắt, xanh lè, óng ánh, to bằng chiếc đũa ăn cơm.Mỗi dây đều có tia máu đỏ bằng sợi chỉ nằm bên trong. Anh rút nốt chânkia lên và cũng thấy bắp chân bị nhiều sợi dây xanh có tia máu quấnnhằng nhịt. Kéo hẳn hai chân lên thuyền, anh nhận ra rằng anh đang bị râu của một loài thủy quái hút máu. Anh vội nắm chùm râu ở một bên chân kéo ra. Nhưng chùm râu trơn như mỡ, dai như đỉa. Anh lấy con daonhỏ treo chung với chùm chìa khóa, mở ra, cắt những sợi râu đang quấn chặt hai bắp chân của anh. Máu đỏ chảy ròng ròng. Anh nói một mình:

    - May mà mình nhậy cảm. Để lâu, sẽ bị chóng mặt, ngã xuống nước chết.Đây có thể là nguyên do của những tai nạn chết người xảy đến với đàn bà, trẻ con, ngồi chơi hoặc rửa giặt trên cầu một mình. Họ vô tình để chân dưới nước và bị hút máu cho đến khi chóng mặt, ngã xuống hồ, bỏ mạng.

    Một tia sáng lóe trong đầu Hồ-Khoa. Anh chèo thuyền trở lại bến, trả cho Nhà Thuyền. Anh về nhà, vào phòng ngủ đứng chắp tay trước tấm gương đen, tập trung tư tưởng vào hai người đàn bà thân yêu của anh. Xuân-Minhvà Xuân- Hoàng hiện lên, bước hẳn ra ngoài tấm gương, đứng hai bênHồ-Khoa. Anh nói:

    - Thưa mẹ. Thưa cô. Ta có thể trừng trị Hồ-Hầu mà không gây ồn ào,khiến cho các kẻ thù khác để ý, trốn tránh hoặc có biện pháp ngăn ngừa,làm việc phục thù thêm khó khăn. Mẹ và cô hãy dung rủi cho hắn đi chơithuyền trên Hồ Tây vào cuối tuần lễ này.

    Xuân-Minh và Xuân-Hoàng gật đầu, biến mất. Hồ-Hầu về hưu đã lâu,nhưng hắn vẫn khỏe mạnh. Hắn được hưởng hưu trí đặc biệt do ban chỉhuy tà phái cấp cho. Đời sống của hắn, cũng như của đồng bọn, trong tuổigià rất thong dong. Từ cái đêm hắn cùng hai tên Hồ-Xà, Hồ-Cẩu bất ngờbị dơi tấn công, chúng bàn nhau phải cẩn thận hơn, vì việc xảy ra rất trùng hợp, báo trước những chuyện bất trắc cho cả ba. Tinh thần của chúng luôn luôn bị đè nặng bởi một trời tội ác xưa kia do chúng gây ra. Riêng Hồ-Hầu xin ban chỉ huy tà phái đặc biệt cấp cho hắn bốn cận vệ mỗi khi đi ra ngoài.

    Tối Thứ Bảy, trời nóng bức, Hồ-Hầu tự nhiên cảm thấy rất thèm muốn bơithuyền. Hắn cùng với bốn cận vệ đi xe hơi lên Hồ Tây. Đó là bốn thanh niên giỏi võ, nai nịt vũ khí tối tân. Họ trưng dụng một chiếc thuyền buồm, cùng ngồi lên, lái ra hồ hóng mát. Đến mỏm đất nhỏ lau sậy um tùm, Hồ-Hầu ra lệnh cho bộ hạ neo thuyền vào một gốc cây khô. Cảnh vật lờmờ do ánh đèn của các tòa nhà quanh bờ hồ hắt lại. Tên mặt khỉ mở thùngướp lạnh mang theo, lấy bia và đùi gà bọc bột chiên ra nhậu một mình.Hắn cho mỗi tên hộ vệ một chai bia, bảo họ ngồi chung quanh coi chừng bất trắc.

    Trong khi Hồ-Hầu gật gù nhậu nhẹt, bốn tên hộ vệ ngồi xây lưng với chủ,nhìn tứ phía. Từ đám lau sậy, nhiều đàn muỗi lớn bay ào ra, lao như tênbắn tới từng tên hộ vệ. Đầu mỗi hộ vệ bị muỗi bám đen nghịt, khiến hắn không mở mắt ra được. Đó là những con muỗi do hồn ma của Xuân-Minh và Xuân-Hoàng quy tụ từ bờ hồ Nghi-Tàm. Bụng mỗi một con muỗi đều chứa thuốc tê liệt thần kinh do Hồ-Khoa cung cấp. Trong khi bốn tên hộ vệ còn lao đao chống cự với bốn đàn muỗi quái đản, tên Hồ-Hầu thấy mộtđàn muỗi khổng lồ tụ trước mặt hắn thành hình hai người đàn bà. Hắn há miệng kêu lên kinh ngạc. Hai tay, hai chân của hắn bị hai người "đàn bà muỗi" nắm lấy, mang thả hắn xuống nước hồ. Chiếc thuyền buồm được tháo dây, từ từ rời mỏm đất nhỏ, mang theo bốn tên hộ vệ nằm bất độngtrên thuyền.

    Tên Hồ-Hầu bị dìm trong nước hồ. Chỉ có mũi và mồm hắn nổi lên mặtnước lấp lánh ánh đèn. Hắn còn sống, nhưng không cựa quậy được. Miệnghắn phát ra tiếng kêu nghẹn ngào yếu ớt. Một giờ đồng hồ sau, toàn thânhắn bị những sợi râu thủy quái quấn kín mít, hút máu hắn ra khỏi thân thể. Lớp dây nhờn nhẫy đen kịt, tạo thành một hình hài ghê khiếp. Tiếng Hồ-Hầu rền rĩ lẫn với tiếng muỗi vo ve ào ạt trở nên một âm thanh củaThủy Ngục vô cùng quái đản. Hắn còn trông thấy rõ hai khuôn mặt xinhđẹp mà xưa kia hắn đã trùm chăn, đập cho chết không thương tiếc, bỏ nằm co quắp trong đêm tối hoặc liệng xác xuống sông. Hai thiếu phụ đó đứng trên bờ nước, giơ bốn bàn tay về phía kẻ thù, miệng cùng nói:

    - Hỡi tên mặt khỉ, mình người, lòng dạ súc vật! Mày là đứa đầu tiên bị trừng trị về những tội ác của tà phái chúng bay. Thân xác mày sẽ mất hết máu, và bị kéo vào bụng thủy quái dưới đáy hồ. Vong hồn mày sẽ bị trừngtrị đích đáng cùng với bọn quỷ đỏ gian tà nhất trong lịch sử loài người.

    Hồ-Hầu rên rỉ:

    - Chính Hồ-Xà ra lệnh cho tôi thủ tiêu hai bà, như hắn đã làm với tất cảnhững ai có vẻ nguy hại tới bản thân hắn. Còn Hồ-Cẩu chuyên môn bầymưu lập kế trong việc tìm gái dâng cho ông Hồ-Dương vui thú, cho Hồ-Xàcưỡng hiếp rồi thủ tiêu họ. Tôi chỉ thừa lệnh chủ mà thôi.

    Hai chị em Xuân-Minh Xuân-Hoàng hét lên:

    - Mày đáng tội chết! Hãy nằm đó mà cảm giác từng giọt máu nóng chảyđi, từng hơi giá lạnh len lấn vào người, từng mảnh thịt tan rã qua cửa miệngđầy gai góc của thủy quái dưới hồ sâu. Chúng tao sẽ mang hồn mày nhốttrong ngục tù muôn kiếp, cho dứt loài mặt người dạ thú!

    Bốn bàn tay phụ nữ lật sấp thân thể Hồ-Hầu. Một bàn tay móc gáy hắn,rứt ra cục tiểu não của hắn. Hai bóng ma bay vút lên cao, mất dạng. Thânxác Hồ-Hầu chìm dần trong làn nước hồ đen. Chiếc thuyền buồm mangbốn tên cận vệ nằm rũ liệt giạt vào bờ. Nhân viên Nhà Thuyền phát giác,gọi ban cấp cứu của bệnh viện thành phố đến mang chúng đi.

    Trong khi đó, Xuân-Minh và Xuân-Hoàng đem cục tiểu não chứa đựngvong hồn của Hồ-Hầu về căn phòng ngủ của Hồ-Khoa. Anh đang ngồi ôm tấm gương, dồn hết trí khôn cùng nội lực con người vào đó, giúp mẹ và côsử dụng ma lực huyền ảo trong việc trừng trị kẻ thù đầu tiên. Hai thiếu phụ cất tiếng:

    - Này con! Hãy treo tấm gương đen lên tường. Nhìn mẹ và cô xử trí vonghồn tên mặt khỉ, rửa mối hận thứ nhất.

    Đứng trước tấm gương, Xuân-Minh và Xuân-Hoàng cùng giơ cục tiểu nãocủa kẻ thù chà lên mặt gương. Óc trắng phọt ra, ngấm hết vào gương mộtcách kỳ lạ. Xuân-Minh và Xuân-Hoàng buông tay. Tấm gương đen hơi trắng trở lại một tý. Từ đâu đó, tiếng kêu âm thầm đầy van lơn, đau đớnvẳng lên. Vong hồn tên tử tội đầu tiên của đám quỷ đỏ gian tà nhất lịch sử loài người đã bị giam giữ trong tấm gương đen cho đến lúc tận cùng của vũtrụ.

    Xuân-Minh và Xuân-Hoàng cùng mỉm cười thỏa mãn. Họ âu yếm nhìnHồ-Khoa, rồi biến vào trong tấm gương. Sau khi nghe bốn tên cận vệ kể chuyện bị muỗi Hồ Tây tấn công, đồng bọn tà phái kéo nhau lên đó, trưng dụng một canot, ra hòn đảo nhỏ xem xét, tìm kiếm. Nhưng Hồ-Hầu hoàntoàn mất dạng. Hồ-Xà giữ yên lặng, không cho bất cứ ai gặp mặt. Đám tínđồ trong ban chỉ huy tà phái bắt đầu lo ngại. Hồ-Cẩu không dám ra khỏi căn nhà của hắn gần đền thờ Hai Bà Trưng ở ngoại ô Hà-Nội.

    Xuân-Minh và Xuân-Hoàng sử dụng trí khôn và nội lực của Hồ-Khoa, biến hóa thành nhiều hình thể khác nhau trong việc truy lùng kẻ thù. Đểtiêu diệt Hồ-Xà, hai chị em hóa thành muỗi, ruồi cùng các loại côn trùngmang trong bụng độc tố, kể cả rắn rết có nọc độc cực mạnh. Nhưng họ bịngăn cản bởi lớp lưới thứ nhất bằng sắt bao quanh nhà và lớp lưới thứ nhì bằng nylon che kín các cửa sổ và cửa ra vào. Người nhà của hắn xịt thuốctrừ rắn rết sâu bọ đều đều chung quanh nhà và các khe xó trong nhà.

    Hồ-Khoa bàn với mẹ và cô:

    - Ngày mùng Hai tháng Chín, sẽ có lễ nghi được các tín đồ tà phái tổ chức trong khu Ba-Đình gần mồ mả của cha ruột con. Buổi tối có mở tiệc tại nhà hàng khách sạn sang trọng bên hồ Hoàn-Kiếm. Hồ-Xà bắt buộc phải tới tham dự. Ta sẽ tấn công Hồ-Xà làm hai đợt. Đợt thứ nhất, mẹ và cô sẽẩn sẵn trong nhà hàng dành riêng cho quan khách tham dự buổi lễ tới ăn tiệc. Mẹ và cô sẽ hóa thành người phụ bếp, lén bỏ thuốc mê vào thức ăn cùng ly chén trước khi được bưng ra tiếp khách. Như thế, mọi người kể cảHồ-Xà sẽ mê man. Lợi dụng tình trạng hỗn loạn trong phòng ăn, mẹ và côsẽ hợp sức với con, bắt Hồ-Xà mang tới bờ hồ Nghi-Tàm vắng vẻ. Ở đó, mẹ và cô sẽ trói chặt chân tay hắn; con sẽ tiêm thuốc cho nó tỉnh lại. Khi ấy, mẹ và cô sẽ tha hồ hài tội, trừng trị hắn đích đáng.

    Trường hợp Hồ-Xà thoát được đợt đầu, ta sẽ tấn công hắn đợt thứ nhì. Sau khi để thuốc mê vào thức ăn, nước uống trong nhà bếp khách sạn, mẹ vàcô lén ra ngoài đường, tìm chiếc xe hơi của hắn. Xe đó mầu vàng đậm, cósơn hình hai con rắn xanh lá cây ở hai bên sườn xe. Cô sẽ làm cho tên tàixế ngủ đi. Mẹ sẽ đặt hộp sắt đựng hơi độc đặc biệt, có hệ thống mở đóng điều khiển bằng điện tử từ xa. Xong, mẹ và cô ẩn mình trong hai kínhchiếu hậu. Khi Hồ-Xà cùng các tên hộ vệ lên xe, cho chạy được năm phút,mẹ sẽ bấm nút cho hơi độc phun ra, khiến người trong xe bị ngửi hơi độcmê đi. Mẹ và cô chỉ việc mang một mình tên Hồ-Xà đi xử tội là êmchuyện.

    Xuân-Minh và Xuân-Hoàng nghe con trai bàn, vui mừng ưng thuận. Buổi tối ngày lễ mùng Hai tháng Chín, quan khách đi xe tới khách sạn để dự tiệc do rất nhiều đầu bếp Việt-Nam hợp tác với đầu bếp Trung-Hoa chuẩn bị. Hồ-Khoa được mời, nhưng cáo ốm, ở nhà tập trung trí khôn cùng nội lực hòa hợp với ma lực của Xuân-Minh và Xuân-Hoàng, phát động biến hóa huyền ảo, thực hiện kế hoạch đã tính trước. Nhờ chăm chỉ luyện tậptrí não và thân thể theo phương pháp hô hấp cầm hơi của tài liệu KinhDịch chính tông có từ gần hai ngàn năm trăm năm nay, Hồ-Khoa có nộilực càng ngày càng mạnh mẽ. Tuy nhiên, anh chưa đạt tới mức siêu đẳngđể có thể điều khiển ngũ hành, không gian, thời gian, và trọng lượng theoý muốn được.

    Thuốc mê không mầu sắc hương vị, do Hồ-Khoa cung cấp. Hồn ma hai chị em hóa thành hai phụ bếp trà trộn với hai đội đầu bếp lén bỏ thuốc vào các nồi thức ăn, các ly chén, trước khi bưng ra bầy trên các bàn trongphòng ăn sang trọng, rộng bát ngát. Xong, hai chị em hóa thành muỗi, bay ra ngoài sân để xe hơi.

    Hai chị em tìm thấy chiếc xe hơi của Hồ-Xà. Nhưng hai hồn ma, mặc dầu hòa nhập với trí khôn cùng nội lực của Hồ- Khoa, không thể nào tới gần xe hơi đó được. Có bốn tên hộ vệ đứng quanh xe. Trên người mỗi đứa đeomột vật bằng kim khí phát ra tia hồng ngoại tuyến đặc biệt, khiến bất cứvật thể nào mang tần-số khác con người đều bị bắn ra xa. Còn đang hoangmang, hai chị em Xuân-Minh Xuân-Hoàng thấy khách sạn trở nên ồn ào khác thường. Tiếng người nói trong micro bằng Việt ngữ cùng vài ngôn ngữ quốc tế khác:

    - Bữa tiệc mừng ngày Hai tháng Chín được hủy bỏ, vì lý do an ninh. Quankhách được mời đến nhà Thủy-Tạ ở ven hồ Hoàn-Kiếm ngay bây giờ.

    Thì ra, lúc bắt đầu bữa tiệc, tên Hồ-Xà đã cẩn thận rút từ trong túi áo ngực đôi đũa mun gia truyền. Bất cứ khi nào ăn uống, hắn đều nhúng trước đôiđũa đó vào thức ăn, nước uống. Nếu trong thức ăn, nước uống có chất độc,đũa sẽ làm sủi bọt vàng như rỉ sắt. Do đó, việc đầu độc bị phát giác. Hai toán đầu bếp bị bắt. Cả hai đợt tấn công Hồ-Xà bị thất bại.Hàng đêm, Hồ-Khoa ngồi chiêm nghiệm trước cái bảng trắng treo trêntường ở phía chân giường. Trên bảng có vẽ tám quẻ Dịch, theo thứ tự:Càn/Kiền (Trời/Tạo Hóa/hướng Nam) - Khảm (Gió/Khoan Thai/Đông-Nam) - Cấn (Nước chảy/Ngập lụt/hướngTây)- Chấn (Sấm/Thứctỉnh/Đông-Bắc)- Tốn (Nước tù/Thuần Hậu/ Tây-Nam) - Ly (Lửa/KhăngKhít/hướng Đông) - Khôn (Đất/Thụ Cảm/hướng Bắc) - Đoài (Núi/Bấtđộng/Tây-Bắc).

    Sau cùng, anh thưa với mẹ và cô:

    - Thưa mẹ. Thưa cô. Tám quẻ Dịch đơn phối hợp với nhau tám lần thànhsáu mươi tư quẻ kép, tượng trưng bằng con số từ 1 đến 64. Con tập trung tưtưởng, thấy ba lần con số 34. Trong bảng bói Dịch, số 34 là sự phối hợpquẻ Càn với quẻ Chấn, ám chỉ Sức Mạnh, với những lời khuyên súc tích, khiến con phải suy ngẫm không ngừng. Sau nhiều ngày giờ chiêm nghiệm,con lĩnh được một vài Thiên ý. Ta hãy để tên Hồ-Xà sang một bên. Tênnày chưa đến ngày tận số, lại có kỹ thuật cùng nội lực tà phái rất cao. Một thời gian nữa con mới có thể đối đầu với nó được. Hiện thời, ta hãy thanhtoán tên Hồ-Cẩu. Số mệnh của nó sắp tuyệt. Con đã nghĩ ra được mộtcách giúp mẹ và cô trừng phạt nó thật êm xuôi mà ghê gớm. Riêng con,mối giao cảm với Trời Đất cho con biết càng ngày càng rõ rệt rằng con cóchân tu. Con chưa biết sẽ tu theo đạo nào. Tuy nhiên, xin mẹ và cô đừngđể con phải trực tiếp nhúng tay vào việc sát sinh trên đời này. Hành độngđó sẽ đi ngược với các chính giáo.

    Xuân-Minh và Xuân-Hoàng gật đầu chấp thuận. Xuân-Minh nói thêm:

    - Con nói đúng. Xưa kia mẹ dại dột bằng lòng hiến thân cho lãnh tụ tà pháilà cha con. Khi thấy tà phái đó phản dân hại nước, lừa đảo con người, thìmọi sự đã muộn. Mẹ và cô sẵn sàng hy sinh thù riêng cho chí lớn của con.Con hãy làm theo Ý Trời, Lẽ Phải, và Nhân-Bản.

    Sẩm tối Chủ-Nhật, trước cửa ngôi nhà ấm cúng không xa đền thờ Hai BàTrưng ở ngoại ô Hà-Nội, một cô hàng vịt đứng nghỉ dưới gốc cây. Tiếngvịt kêu quàng quạc. Bà chủ ngôi nhà mở cửa ngó ra. Thấy vịt béo tốt quá,bà hỏi mua:

    - Bao nhiêu một cặp thế cô hàng?

    - Hai mươi đồng một cặp. Vịt nhà nuôi, tôi bán rẻ.

    - Bán cho tôi ba con tính tiền một cặp được không?

    - Thôi được. Bán mở hàng cho bà.

    Bà chủ nhà xách ba con vịt, hớn hở vào nhà khoe với chồng là Hồ-Cẩu:

    - Vịt béo tốt quá mà lại rẻ nữa. Nhà nó tha hồ nhắm rượu!

    Bà xuống bếp nhốt ba con vịt vào một góc nhà quây bằng giàn tre cao khoảng một thước. Đoạn, bà bắt con vịt đen đem cắt tiết vào bát lớn đựngít nước mắm. Hai con kia mầu trắng tuyền. Đang lúi húi làm lòng mề, bàchủ nhà không thấy hai con vịt trắng trong góc bếp biến thành hai thiếu phụ trạc tuổi bà. Một người nhẹ nhàng đến sau lưng bà, đặt tay xuống cái gáy trắng. Bà chủ nhà liền mê man, đứng dậy theo người ấy vào buồng tắm. Người kia ngồi xuống làm tiếp đĩa tiết canh vịt. Bà ta lấy trong túi áo cái lọ đựng đầy đỉa khô. Bà đập vụn đỉa, trộn với lòng mề đã luộc chínthái nhỏ với rau húng. Bà cầm bát nước dùng nguội đổ vào bát tiết, vừa khuấy vừa rưới lên đĩa lòng mề lẫn với đỉa khô đập vụn. Xong, bà ta đứnglên, giơ tay vuốt mặt, biến thành bà chủ. Bà bưng mâm tiết canh, thịt vịt,nước mắm, rau thơm, lên nhà trên cho Hồ-Cẩu nhậu với rượu mai-quế-lộ.

    Ăn uống no say, hắn lăn ra divan ngủ. Đến đêm, hắn lên cơn đau bụng dữdội. Hắn nằm sấp trên divan, nôn mửa thốc tháo xuống đất, ra toàn đỉacon. Hắn ngước mắt lên và thấy chị em Xuân-Minh, Xuân-Hoàng ở bêncửa. Vợ hắn đi lên nhà. Thấy chồng lăn lộn ói mửa, bà gọi điện thoại cho bệnh viện. Xe cứu thương vừa tới nơi, hắn đã tắt thở vì nghẹt phổi. Sau khi giải phẫu tìm nguyên nhân, người ta thấy đỉa đói lúc nhúc trong óc, phổi,và khắp ngũ tạng của Hồ-Cẩu.
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.07.2008 14:07:58 bởi CTT >
    #2
      CTT 21.07.2008 14:09:43 (permalink)
      Hồi Ba

      Hồ-Khoa và hai anh em nuôi nhận được tấm thiệp mời đến tư gia củaHồ-Xà dự tiệc sinh nhật của hắn vào tối ngày thứ Sáu 20 tháng 7 năm2007. Trong thiệp ghi chú không nhận quà tặng và yêu cầu đừng mang vũ khí. Các người làm chức vụ quan trọng khác cũng được mời. Việc nàythường xảy ra từ trước đến giờ. Bữa tiệc được tổ chức trong cái sân rộng đàng sau ngôi villa gần khu Bẩy Mẫu. Kinh nghiệm lần tấn công thất bạingày lễ mùng Hai tháng Chín năm trước, Hồ-Khoa khấn với hồn ma mẹvà cô của anh:

      - Hôm nay, mẹ và cô đừng nhập vào con. Làm như thế sẽ bị lộ, hỏng mọichuyện. Con và anh em nuôi của con sẽ tới dự bữa tiệc sinh nhật của tênHồ-Xà một cách bình thường. Mục đích của con là tìm hiểu rõ ràng về con người cùng khả năng phòng vệ của hắn. Biết mình biết người mà người không biết mình, mới chiến thắng được. Con đã có kế hoạch. Mẹ và cô
      đừng lo.

      Hồ-Khoa đoán không lầm. Nhà của Hồ-Xà là cả một thành trì kiên cố, vớiđủ máy móc phòng vệ tối tân nhất của thế kỷ 21: Mạng lưới vô hình ngăn cản tất cả mọi đột nhập của bất cứ sinh vật nào khác loài người; hệ thốngphát hiện vũ khí; vệ sĩ nai nịt khí giới tối tân di chuyển không ngừng khắptrong nhà, ngoài vườn. Bữa tiệc sinh nhật diễn ra rất vui, với các món ănthuần túy Việt-Nam, ban ca nhạc hoạt náo nhà nghề trình bày. Khi Hồ-Xà đi từng bàn cám ơn quan khách, Hồ-Khoa lợi dụng sự đối mặt, liền dùng lời khen ngợi, ngầm chứa khiêu khích:

      - Bác Hồ-Xà xưa kia nổi tiếng võ giỏi, sử dụng vũ khí cổ truyền cũng nhưtối tân rất thiện nghệ. Không biết ngày nay còn như cũ hay đã mai mộttheo năm tháng rồi ạ!

      Quan khách ngồi chung bàn cười ồ lên. Các bàn khác quay lại nhìn. Ngườinày hỏi người kia, rồi cũng lao xao bàn tán. Hồ-Xà mặt đỏ ké vì rượu, cất giọng kiêu căng:

      - Gừng càng già càng cay, cháu ạ. Thư sinh như cháu có biết thưởng thứcvõ nghệ không??

      Hồ-Khoa mỉm cười một cách hài hước:

      - Cháu là thư sinh, nhưng còn trẻ và đã từng chứng kiến đủ loại võ nghệngày nay, thưa bác. Nhưng cháu nói chơi vậy thôi. Xin để bác nghỉ. Cháubiết tiếng của bác là đủ rồi. Kính lão đắc thọ.

      Anh kéo dài chữ "thọ" một cách tiếu lâm. Hồ-Xà cười the thé, nhe hai hàmrăng nhọn, thè cái lưỡi rắn:

      - Không sao. Bác còn khỏe lắm. Mời cháu cùng quý vị ngồi xem tôi biểu diễn tài nghệ. Lâu lâu mới có dịp tụ họp như thế này.

      Hắn ra lệnh cho người nhà xin phép quan khách để lui bàn ghế ra sát tường, dành một khoảng sân trống. Ở đó, họ khênh ra các dụng cụ tập võ, vũ khí tối tân. Hồ-Xà cởi veste và cravate, sắn tay áo chemise. Hắn biểu diễn ba loại võ mà hắn đã tập luyện công phu tới mức cao cấp. Một số vệ sĩ có mặt được gọi ra hầu tiếp chủ trong các màn judo, jiu-jitsu, aikido mềm dẻo mà lợi hại của Nhật, tiếp theo là võ Hồng-Mao với những cú đấm thầntốc ngàn cân hạ địch thủ trong vài phút. Sau cùng là taekwondo và karate của Đại-Hàn với những cái đá sấm sét, những cú chặt, xỉa, thoi, cứng nhưrìu búa, làm gãy giập cột gỗ, phiến gạch như chơi. Hắn còn biểu diễnphóng dao, múa kiếm, bắn cung, bắn tia laser. Hắn chấm dứt cuộc biểu diễn võ nghệ bằng một màn thi thố nội công: Chập hai bàn tay, tungchưởng làm tắt mười ngọn nến cách xa chỗ hắn đứng một thước tám mươi phân.

      Quan khách vỗ tay tán thưởng. Hồ-Khoa cũng giơ hai tay lên trời như báiphục. Anh nghĩ bụng: "Tất cả đều giỏi, trừ nội công." Hồ-Xà cung tay, cười the thé như điên. Hắn ra bàn nốc ba cốc rượu vang quý. Quan khách lục tục ra về. Khi từ giã Hồ-Khoa, tên mặt rắn hất cằm:

      - Thế nào, thư sinh! Hài lòng chưa!

      Hồ-Khoa khẽ cúi đầu, hỏi:

      - Bác có thể cho cháu biết bí quyết của việc cải lão hoàn đồng đượckhông!

      Hồ-Xà nói khẽ:

      - Bác gần đàn bà đều đều.

      - Bác không sợ nhiễm bệnh à!

      - Bác chỉ chơi con gái còn trinh thôi.

      Về đến nhà, Hồ-Khoa đứng trước tấm gương đen, khấn với hồn ma mẹ vàcô:

      - Ta có cách cho Hồ-Xà âm thầm chầu tổ, dĩ nhiên là vô cùng đau khổtrước khi chết. Con xin mẹ và cô vẫn hòa nhập vào trí khôn cùng nội lựchiện có của con, bay đi tìm kiếm những gia đình có người đã từng bị hắn thủ tiêu. Thế nào mẹ và cô cũng khám phá ra một giải pháp thật khôn ngoan.

      Xuân-Minh và em gái từ trong gương bước ra. Bà bảo con trai:

      - Mẹ và cô lúc nào cũng chiều theo ý con. Tuy nhiên, trong khi con đi dự tiệc, mẹ và cô có trở lại bờ hồ Nghi-Tàm hội kiến với hai hồn ma không đầu, vốn là quan thày của mẹ và cô. Hai vị đó cho biết, ma lực của mẹ và cô đã đạt hết mức của hồn ma mất óc. Mẹ và cô chỉ còn lẩn quất trêndương gian cho đến khi con được đúng năm-mươi-hai tuổi mà thôi. Sau đó,vong hồn mẹ và cô sẽ phải siêu thoát. Vậy con hãy giúp mẹ và cô tiêudiệt tên Hồ-Xà càng sớm càng hay, vừa trả thù cho mẹ và cô cùng rấtnhiều người khác, vừa chấm dứt mối họa lớn cho xã hội hiện tại và các thếhệ tương lai.

      Hồ-Khoa trầm tĩnh nói:

      - Con đã bói một quẻ Dịch, và biết rằng trong số các gia đình thù hậnHồ-Xà, sẽ có một người bằng lòng giúp ta tiêu diệt tên rắn độc một cách ít ồn ào nhất.

      Anh kể rõ chuyện gặp Hồ-Xà cho hai người nghe. Xuân-Minh và Xuân-Hoàng đành theo lời Hồ-Khoa. Hai bà để hồn ma hòa nhập với trí khôn cùng nội lực của Hồ-Khoa. Họ hóa thành dơi bay tới những vùng mà xưa kia có nhiều người đã bị Hồ-Xà cho tay em thủ tiêu chỉ vì tỏ vẻ biếtnhững hành động dâm tà, tàn ác của hắn. Một buổi tối, hai chị em bayngang qua tỉnh Bắc-Kạn. Đến trước một căn nhà gạch hai tầng ở cuối tỉnh,hai chị em thấy một cô gái đang bị hai tên đàn ông lôi kéo. Cô gái nóigiọng yếu ớt:

      - Tối nay tôi mệt quá, không theo hai anh được; vả lại, lần nào gặp hai anhlà khó lấy tiền lắm. Thôi, cho tôi đi về.

      Một tên đàn ông cười nói nham nhở:

      - Về sao được. Em đi với người khác, thì cũng phải đi với các anh chứ. Sẵn nhà anh bạn đây, hãy vào với hai anh một lát. Lần này, hai anh sẽ trả tiền sòng phẳng.

      Cô gái vùng vằng, lắc đầu, bỏ đi. Hai tên nắm chặt hai tay cô ta, định kéovào trong cái cổng bỏ ngỏ của căn nhà gạch. Tiếng người con gái kêu cứuđầy sợ hãi cùng giận dữ. Hai tên kia kéo mạnh tay làm cô gái ngã bệtxuống lề đường nhựa lẫn đá vụn. Cô gái khóc òa lên. Chợt một giọng đàn bà cất lên thật ngọt ngào:

      - Hai anh đi với hai em đây này. Tha cho cô bé đó. Chóng ngoan nào, hai anh!

      Hai tên đàn ông quay lại, mừng rỡ thấy hai cô gái ăn mặc quần áo kiểuxưa, một người áo cánh hoa, một người áo cánh trắng, nhan sắc vô cùngdiễm lệ. Chúng buông tay khỏi cô gái kia ngay. Một tên vồn vã:

      - Tiện quá nhỉ. Hai em đi với hai anh, còn gì bằng. Bao nhiêu!

      - Lấy rẻ thôi. Đừng lo. Hai anh vào nhà trước, hai em theo sau. Cô bé đi vềđi.

      Hai tên đàn ông hí hửng, vào trong nhà chờ. Cô bé kia rảo chân đi ra gócphố, rẽ trái biến vào bóng đêm. Hai cô gái từ từ đi vào nhà của hai tên đàn ông. Dưới ánh đèn vàng vọt, hai tên đàn ông chợt há mồm, trợn mắt, cùngkêu ầm lên:

      - Sao thế này!

      Một trong hai cô gái tự nhiên mặt mũi xấu xí như con khỉ già! Tên này chỉcô gái đẹp còn lại, rồi vỗ vào ngực mình:

      - Cô này của tao. Tao nhìn thấy trước. Mày đi với cô kia.

      Tên kia kêu toáng lên:

      - Ê! Thằng khốn! Mày bắt tao đi với con quỷ già này à!

      Tên kia cười khì khì:

      - Nếu không bằng lòng cô ấy, mày phải đợi tao.

      - Tao không đợi! Cô này của tao!

      - Đừng nói láo! Cô này của tao!

      Hai tên cãi nhau, chửi nhau om xòm, rồi đấm đá nhau túi bụi. Lúc ngừngtay quay lại nhìn, hai cô gái biến đâu mất.

      Trong khi ấy, Xuân-Minh và Xuân-Hoàng, hai cô gái chơi giả dạng, đã chạy theo và bắt kịp cô bé lúc nãy. Xuân- Hoàng hỏi:

      - Em có gia đình không, mà phải bán thân như thế! Em bao nhiêu tuổi! Tênem là gì!

      Cô gái mắt đỏ hoe nhưng lộ vẻ mừng rỡ biết ơn, trả lời:

      - Nhà em ở gần đây. Mời hai chị vào nói chuyện cho tiện.

      Trong ngôi nhà lá nhỏ bé, ánh đèn dầu lù mù cho thấy cô bé thân hìnhkhêu gợi, nhan sắc quyến rũ. Cô kể lể:

      - Thưa hai chị, em tên là Kim-Oanh. Em mười chín tuổi. Gia đình em nghèo lắm. Đầu năm ta, cha mẹ em bị tai nạn mất hết, để lại em với hai em nhỏ. Em phải bỏ học, đi làm ban ngày, ban đêm đi khách, mới tạm đủ tiền độthân và nuôi các em ăn học.

      Nói tới đây, Kim-Oanh nghẹn ngào:

      - Em không sống lâu nữa đâu, hai chị ạ.

      - Tại sao thế!

      Kim-Oanh ngập ngừng, rồi mím miệng, lắc đầu, cất tiếng nói khe khẽ:

      - Em mới được sở y tế cho biết em bị mắc bệnh AIDS (SIDA), một bệnhtruyền nhiễm bất trị qua đường sinh dục. Em sẽ chết trong một thời gian tớiđây, vì họ nói rằng kết quả thử máu cho thấy tình trạng bệnh của em rấtxấu.

      - Em không có họ hàng gì cả sao!

      - Cha mẹ em có người em trai, em gọi là chú. Ông làm y tá đã về hưu, góavợ mấy chục năm nay, nhưng không tục huyền. Nghe nói vợ của chú em bịngười ta giết chết.

      Xuân-Minh vội hỏi:

      - Chú em ở đâu! Các chị tới gặp bây giờ được không!

      - Được ạ. Chú em ở một mình cách đây hai dãy phố. Ông thức khuya lắm.Hai chị muốn gặp, em dẫn sang. Cứ để hai đứa em của em ngủ với nhau,không việc gì đâu.

      Giống các người dân thuộc hạ tầng của xã hội do tà phái Hồ-Dương cai trị,chú của Kim-Oanh được ở riêng một phòng nhỏ, nhưng phải dùng nhà bếp,cầu tiêu, buồng tắm chung với các gia đình khác trong khu nhà cũ kỹ. Râutóc ông bạc phơ, thân thể gầy khô, quần áo vá chằng chịt. Được cháu gái giới thiệu với hai người đã cứu cô bé, ông cụ tiếp đón hai chị em rất tử tế.Ông nói:

      - Cám ơn hai cháu đã giúp đỡ Kim- Oanh. Hai cháu muốn gặp tôi có việcgì!

      Xuân-Minh nói:

      - Chúng cháu muốn biết rõ về cái chết của cụ bà. Có được không ạ!

      - Với hai cháu, tôi không giấu. Vợ tôi làm việc trong bệnh viện ở tỉnh bêncạnh. Bà ấy có một bạn gái ở tỉnh đó. Người ấy có chị bị Hồ-Xà, là đàn em của Hồ-Dương, hãm hiếp rồi sai người thủ tiêu cả hai chị em. Bà nhà tôi sơ ý kể chuyện ấy cho bè bạn, nên cũng bị lão đồ tể cho người ám sát. Tai họa đó xảy đến với chúng tôi đã mấy chục năm rồi.

      - Cụ có gặp hai chị em cô ấy không!

      - Tôi có thấy mặt hai bà ấy vài lần. Lâu năm cũng quên mất rồi. Nhưng tôigiữ được tấm ảnh hai bà ấy chụp với bà nhà tôi lúc còn trẻ.

      Ông cụ đứng lên, ra đầu giường, mở cái rương gỗ, tìm kiếm một lúc. Ông mang lại một tấm ảnh cũ kỹ khổ lớn. Trong ảnh có chân dung hai cô gái trẻ đẹp ngồi hai bên một cô thứ ba nhan sắc tuyệt vời. Đàng sau tấm ảnh có ghi tên Xuân-Hoàng, Xuân-Minh, Phượng-Kiều. Bên dưới có ghi mấydòng chữ viết tay: "Để kỷ niệm một thuở con gái của ba chị em mình, saunày và mãi mãi, dù có bận bịu chồng con, ở góc biển chân trời xa xôi nào,chúng mình cũng sẽ không bao giờ quên nhau." Hồn ma hai chị em cảm động vô cùng. Xuân-Hoàng cất tiếng thật dịu dàng:

      - Xin cụ và Kim-Oanh đừng sợ. Xuân-Minh là chị tôi. Chúng tôi đã thànhma, trở về dương gian báo thù bọn ác quỷ. Chúng tôi không làm hại cụ vàKim-Oanh đâu. Cụ không nhận ra chúng tôi sao!

      Ông cụ và Kim-Oanh mở to hai cặp mắt kinh ngạc lẫn khiếp sợ nhìn hai hồn ma sờ sờ trước mặt trong ánh đèn lù mù. Cô bé ôm chặt lấy cánh tayngười chú. Một lúc lâu, ông cụ cất giọng xúc động:

      - Trời đất ơi! Thảo nào, tôi cứ ngờ ngợ không biết đã gặp hai bà ở đâu rồi. Bao năm nay mà hai bà không thay đổi.

      Xuân-Minh ôn tồn nói:

      - Hồn ma giữ mãi hình ảnh trước khi chết. Thôi bây giờ ta để chuyện âmdương sang một bên. Chúng tôi muốn đề nghị với cụ và Kim-Oanh một việc quan trọng liên hệ tới việc trừng trị tên Hồ-Xà.

      - Xin hai bà cứ nói rõ cho chú cháu chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ sẵn sànglàm bất cứ việc gì để trả thù cho bà nhà tôi. Tôi không còn sống bao lâunữa.

      - Tên Hồ-Xà vẫn còn ham gái đẹp. Kim-Oanh có thể đưa hắn vào tay tửthần với căn bệnh hiện tại của cháu. Con trai tôi trên dương gian sẽ camđoan tiếp tục giúp đỡ hai em nhỏ của cháu Kim-Oanh ăn học cho đến khichúng thành tài.

      Ông cụ và Kim Oanh đồng ý ngay. Xuân-Hoàng đưa cho ông cụ một lá vàng ta, dặn dò:

      - Cụ cất vàng này chung với tấm ảnh ba chị em chúng tôi. Khi nào cần, cụcắt một miếng vàng, to nhỏ tùy theo nhu cầu. Rồi cụ đem miếng vàng ra một hiệu kim hoàn trên tỉnh bán đi, lấy tiền chi tiêu cho cụ và gia đìnhKim-Oanh. Vàng sẽ không bao giờ hết. Khi cụ và Kim-Oanh không còn nữa, con trai tôi sẽ xin phép phường khóm mang hai cháu nhỏ xuốngHà-Nội nuôi nấng, dạy dỗ chu đáo.

      Hai chú cháu nghe vậy rất yên lòng. Kim-Oanh đi xe lửa xuống Hà-Nội, đến nhà Hồ-Khoa. Anh lấy thuốc men, dụng cụ trong Trung tâm cơ thể họcvề nhà, kín đáo giải phẫu vá màng trinh của Kim-Oanh, thay đổi diện mạocho nàng đẹp hơn. Anh tự tay thử nghiệm máu của Kim-Oanh lần chót, vàthấy rằng bệnh AIDS (SIDA) của cô bé đáng thương sắp đến thời kỳ pháttác, vì số lượng transaminase và antigen (độc tố) trong máu lên quá cao vớitốc độ rất nhanh. Như thế, trong một thời gian ngắn nữa, Kim-Oanh sẽ phảichết. Người giao hợp với nàng cũng sẽ phát bệnh ngay sau đó.

      Xuân-Minh hóa thành một khách du lịch người Sài-Gòn. Bà biến xuống Hải-Phòng, dùng quý kim mua giấy tờ của một người con gái nghèo mồ côi cả cha lẫn mẹ. Bà bảo cô ta khai mất giấy tờ, xin giấy tờ khác, rồi xin phép vào Nam buôn bán. Đoạn, bà mang giấy tờ mua được về Hà-Nội cho Hồ-Khoa. Anh dùng xảo thuật thay đổi hình ảnh trên giấy tờ đó, rồi đưa cho Kim-Oanh, bảo cô gái học cho thuộc lý lịch mới. Anh thuê phòng tạimột khách sạn gần biệt thự của Hồ-Xà cho Kim-Oanh ở. Anh mua sắm quần áo, son phấn, nước hoa, nữ trang, và cả một con chó Nhật nhỏ cho Kim-Oanh. Chiều chiều, Kim-Oanh ăn mặc trang điểm thật hấp dẫn, dắtchó đi dạo chung quanh khu nhà của Hồ-Xà. Tên già dê để ý, bắt chuyệntán tỉnh cô gái. Nàng cho hắn xem giấy tờ, kể lể rằng cha mẹ nàng mới bịtai nạn qua đời, nên nàng lên Hà-Nội tìm việc làm, sinh sống.

      Hồ-Xà lợi dụng hoàn cảnh cô gái bơ vơ, khuyến dụ nàng đủ điều. Cuốicùng, hắn đi thẳng vào vấn đề:

      - Nếu em không chê anh già, hãy đến đây ở với anh như một tình nhânnhỏ bé.

      Kim-Oanh làm bộ ngây thơ:

      - Em chưa bao giờ biết đàn ông. Làm sao mà em dám khen chê, phân biệt già trẻ, hở anh! Em rất cần chỗ nương thân và việc làm để có tiền sống.

      - Điều đó dễ lắm. Nhưng cần nhất là em hãy còn con gái. Nếu cô y tá củaanh xác định điều đó, em sẽ đến ăn ở trong nhà anh, không phải làm gì cả,mà lại có tiền tiêu hàng tháng. Em bằng lòng chứ!

      Được dặn trước, Kim-Oanh ngần ngừ ít hôm, rồi nhận lời. Hồ-Xà mừnglắm. Hắn cho dọn hành lý của Kim-Oanh đến nhà hắn. Hai người ăn ở vớinhau như vợ chồng mới cưới. Trong khi đó, Hồ-Khoa hàng ngày theo dõitrên màn ảnh điện toán thuộc Trung tâm cơ thể học. Trung tâm có tráchnhiệm quản lý tất cả các dữ kiện về sức khỏe của các tín đồ tà phái, còn tại chức cũng như đã về hưu. Hai tháng sau, Kim-Oanh trở bệnh nặng phảinằm điều trị trong khu đặc biệt của bệnh viện Phủ-Doãn để chờ chết.

      Tên Hồ-Xà được lệnh đi thử máu cấp tốc. Kết quả phải đệ trình ngay lêncấp trên và được lưu trữ trong Trung tâm cơ thể học. Hồ-Khoa tìm thấy lýlịch y khoa của Hồ-Xà. Anh vô cùng ngạc nhiên và thất vọng khi thấy tình trạng sức khỏe của hắn vẫn bình thường. Thì ra Hồ-Xà đã may mắn có sẵn kháng thể mạnh và được miễn nhiễm các bệnh viêm gan B, C, và bệnh AIDS (SIDA).

      Hồ-Khoa phải cùng mẹ và cô đến bờ hồ Nghi-Tàm, cầu cứu hai hồn macụt đầu. Trong đêm khuya thanh vắng, hai hồn ma hiện lên mang hai cái đầu con cừu. Nghe Hồ-Khoa trình bày những khó khăn trong công tác trảthù tên Hồ-Xà, một hồn ma phát âm re ré:

      - Xuân-Minh, Xuân-Hoàng! Các ngươi đã có ma lực đủ mạnh. Nhưng muốn hoành hành, hai ngươi cần phải nhập vào một người sống, để hóa thân thành một trong ba hình dạng lựa chọn theo ý mình. Người đó phải là ruột thịt thân yêu, còn đồng trinh, và nhất là có nội lực siêu đẳng ngang hàng với võ sư thượng thặng trong võ lâm Á châu. Nếu không, sự nhập hồn không những sẽ bất thành, mà còn làm cho người sống bị tẩu hỏa nhập ma, tứ chi run rẩy cho tới chết, còn hồn ma sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

      Hồ-Khoa thưa:

      - Nếu sự nhập hồn thành công, oai lực chúng con sẽ thắng được kẻ thù haykhông! Khi hoàn thành công tác, cô con, mẹ con, và con sẽ ra sao!

      - Oai lực nhập hồn giữa hai ma lực và một sinh lực đúng tiêu chuẩn sẽ vượttrên tất cả võ công, kỹ thuật chiến đấu, cùng vũ khí hiện có ở dương gian. Thi hành xong việc trả thù, hồn ma phải siêu thoát khỏi cõi trần ngay, cònngười sống phải xuất thế đi tu.

      Hồ-Khoa nghe rõ lời của ma cụt đầu. Anh suy nghĩ, quyết định hy sinh. Anh hy vọng sẽ thành công, vì trong thời gian qua, anh cố gắng khổ luyệntối đa phép hô hấp cầm hơi của Kinh Dịch. Tuy nhiên, anh chưa hề thử nộicông của anh bao giờ. Anh can đảm cúi đầu ba lần, rồi ngửa mặt lên nói:

      - Xin cho con được nhập hồn với mẹ con và cô con ngay bây giờ. Xin chọnhình dạng của mẹ con là bà Xuân-Minh.

      Hồ-Khoa ngồi xếp bằng tròn trên cỏ. Anh chắp hai tay, tập trung nội lực sẵn có. Hồn ma Xuân-Minh và Xuân-Hoàng quyện vào nhau thành mộtkhối lân tinh xanh lè, lạnh như băng đá, tròn như quả bưởi, lao vụt vào mặtHồ-Khoa. Đầu người trai tân đỏ rực nóng như lửa. Hai khối âm dươngnhập vào nhau, dung hòa, rồi đổi mầu. Phút chốc, bộ mặt cùng thân thểmột nữ nhi hiện ra. Xuân-Minh đứng dậy, chắp tay chào hai hồn ma cụtđầu. Bà tung mình bay lên đỉnh cây cối, di chuyển nhanh chớp giật.

      Ngôi biệt thự đồ sộ bên khu Bẩy-Mẫu đang đắm mình trong bóng đêm. Từrặng phi lao bị màn đêm phủ kín, tiếng cú rúc ba lần như chọc thủng bầukhông khí yên lặng. Mạng lưới điện tử ngăn ma quỷ quái vật vẫn hoạtđộng. Bóng Xuân-Minh nhảy vượt hàng rào, xuyên mạng lưới không mảymay khó khăn. Bà đi qua tường vách đá ong, cửa gỗ lim dầy chắc nịch.Trong nhà mọi thứ im lìm dưới ánh đèn ngủ lờ mờ. Trước cửa phòng ngủ của Hồ-Xà có hai vệ sĩ khoanh tay đứng như tượng. Vừa thấy cái bóng mang hình dạng phụ nữ, chúng chưa kịp phản ứng, đã bị mười tia điện từ các ngón tay nhọn hoắt làm cho tê liệt, nằm rũ xuống sàn trải thảm hoa không một tiếng động. Hai cánh cửa phòng bằng kính đục dầy bị đẩy toang ra hai bên. Xuân-Minh giơ tay bật đèn sáng trưng, lướt tới giường của Hồ-Xà. Hắn nằm ngủ với một cô gái. Cô này thấy Xuân-Minh trước, toan há miệng kêu, liền bị năm tia điện nhỏ tóe lửa làm cho cô nhắm mắt ngủ yên.

      Hồ-Xà lăn mình xuống đất như chớp. Hắn không kịp mặc quần áo. Hắntrông thấy Xuân-Minh thì cười the thé:

      - Con kia! Mày chết rồi mà còn về gặp ta làm gì! Chắc mày nhớ nhữngcuộc giao hoan vũ bão ngày xưa phải không! Lại đây, tao sẽ làm cho màythỏa mãn.

      Xuân-Minh cười nhạt:

      - Tao đội mồ lên bắt mày về nhốt trong ngục lửa!

      Hồ-Xà gầm lên, gồng hai tay vận dụng gân cốt, nội công, chuẩn bị tấncông hồn ma Xuân-Minh. Hắn cắn một đầu ngón tay, niệm thần chú, phunmáu và nước miếng vào người đối thủ. Đòn này thường được các pháp sư sử dụng trong việc trừ tà ma. Nhưng Xuân-Minh vẫn trơ trơ, cất tiếng trong trẻo:

      - Hãy mặc quần áo vào, theo tao về âm phủ. Hỡi tên mặt rắn dâm ô! Màysống trên dương gian, chuyên làm chuyện dã man tàn ác. Mày hiếp đàn bàcon gái chán rồi sai đàn em giết chết. Cuộc đời tham tàn ác độc của màyphải chấm dứt nơi đây!

      Hồ-Xà xoay tít người, tung chân đá vèo vèo, chụm tay chặt vù vù, nắmđấm xuất ra vùn vụt. Bao nhiêu đòn chí tử đó chạm vào thân hình kiềudiễm của Xuân-Minh đều bị hóa giải như những mảnh bông gòn gặp gió. Xuân-Minh búng vào người hắn mười tia điện. Hắn nhanh nhẹn tránh néđược hết, rồi cất tiếng cười the thé. Đoạn hắn ngồi bệt xuống sàn nhung, chắp tay, vận dụng nội công tối đa, định phóng chưởng cho hồn ma nổ tan tành. Xuân-Minh cũng ngồi ngay xuống, cổ tay và cùi chỏ dính sát nhau,hai bàn tay nõn nà mở ra như cánh hoa. Nội công siêu đẳng của con trai bà được vận dụng lần đầu tiên. Chưởng phong của Hồ-Xà vừa ào tới, toàn thân Xuân-Minh bốc lên cao, xoay ngược đầu xuống, quay như chongchóng. Hai bàn tay hình bông hoa nở xoáy tít, phát ra tiếng rít lạnh xươngsống. Không khí trong phòng bị cuốn hút dữ dội. Đồ đạc rung chuyển rầmrầm.

      Tên Hồ-Xà chưa kịp đỡ đòn, đã bị hai bàn tay như những móc sắt nắm lấy hai vai. Toàn thân hắn bị vặn xoắn như trong máy giặt khổng lồ. Hắn chỉ kêu được một tiếng tắc nghẹn. Thân thể hắn vừa bị luồng hơi kỳ dị, vừa bịsức vắt quỷ quái làm cho nhỏ lại bằng con heo mới đẻ đỏ hon hỏn. Hồ-Xàbị hai nguồn ma lực âm phủ nhập với một nguồn sinh lực dương trần làm biến dạng. Hắn hoàn toàn bất lực, nhưng còn sống, với đầy đủ cảm giác,tri giác con người.

      Xuân-Minh cắp cục thịt Hồ-Xà vào nách, tung mình ra khỏi villa, di chuyển nhanh như chớp tới nấm mồ ướp xác của Hồ-Dương. Ở đó, sau khilàm tê liệt đội lính gác, bà mở nắp lồng kính đựng xác ướp Hồ-Dương,nhét gọn ghẽ cục thịt Hồ-Xà vào dưới lần áo bốn túi của Hồ-Dương, rồi đậy lồng kính lại. Hành động đó xảy ra nhanh hơn điện, không làm hư hại hệ thống ướp lạnh. Bà đứng chống nạnh, nhìn Hồ-Dương nằm nhắm mắt, suôi tay, bụng còn mang thêm cục thịt sống nguyền rủa của tên tay saiHồ-Xà. Bà truyền âm thanh tiếng nói qua lần kính dầy:

      - Xác ông Hồ-Dương nằm đây mà vô giá trị, vì vong hồn ông đang ở dướitầng sâu nhất của Hỏa Ngục. Ông và tà phái của ông đã mắc tội giết hàngtriệu dân lành, trong đó có biết bao thanh niên thiếu nữ và trẻ emViệt-Nam vô tội, suốt hơn nửa thế kỷ vừa qua. Còn sinh vật Hồ-Xà phảisống lây lấùt trong lồng kính ướp lạnh với muôn vàn cảm giác đau đớn, tri giác hỗn loạn, và ký ức đen bẩn. Đáng kiếp cái loài dâm ô, phản trắc, tham tàn, độc ác!

      Lớp áo trên bụng của Hồ-Dương rung bần bật, cho thấy phản ứng cực kỳkhủng khiếp của sinh vật Hồ-Xà! Xuân-Minh hóa thành dơi bay về nhà Hồ-Khoa. Bà hiện nguyên hình. Đứng trước tấm gương đen, bà cất tiếng hân hoan:

      - Thù oán riêng đã trả. Con yêu hãy ở lại giải quyết mối thù chung.

      Hồn ma Xuân-Minh và Xuân-Hoàng xuất ra khỏi thân xác Hồ-Khoa. Haichị em nắm tay nhau bay vút qua cửa sổ, biến mất trong không gian. Hồ-Khoa ngậm ngùi nhìn vào tấm gương dần dần trong sáng. Trên đó, một cây Thánh Giá từ từ hiện lên. Phía dưới chân Thánh Giá có hàng chữ"Con hãy chống lại cẩm nang của Hồ-Dương.!". Hồ-Khoa hiểu ngay thông điệp cuối cùng của mẹ và cô. Anh lấy cẩm nang của cha ruột ra xem, vànhận thấy đó là các biện pháp gian manh nhằm giúp các đàn em củaHồ-Dương củng cố tà phái của hắn và bè lũ.

      Hồ-Khoa bèn sử dụng Internet dưới tự dạng bí mật để liên lạc với cácphong trào Việt-Nam chống cộng trong và ngoài nước, cũng như tất cả đồng bào Việt-Nam bị áp bức, nhằm cổ động thi hành ngược lại tất cả năm điểm trong cẩm nang Hồ-Dương. Một thời gian sau, phe chống cộng gặt háinhững thành quả sau đây:

      * Việt kiều hải ngoại ngừng gửi tiền cho thân nhân trong nước, sau hơn bachục năm giúp đỡ. Đồng thời, họ không du lịch đến Việt-Nam nữa. Sốngoại tệ trong nước bị giảm thiểu thê thảm.

      * Họ còn thành công trong việc dùng ngoại ngữ, giải thích cho dân bản xứhiểu rõ lập trường và lý do chống cộng của họ.

      * Người Việt hải ngoại vạch mặt chỉ tên một số cán bộ tà giáo cộng sảnViệt-Nam thuộc các thành phần xã hội và lứa tuổi khác nhau, đã dùng đủmọi cách xâm nhập vào thế giới tự do để tạo thời cơ lũng loạn xã hội Tây phương và phá hoại cộng đồng người Việt hải ngoại. Những tên này bị đồng bào hải ngoại xa lánh. Đài phát thanh, đài truyền hình của tà giáo cộng sản bị tẩy chay sâu rộng.

      * Một nhóm Việt kiều du học ở lại ngoại quốc trước năm 1954 bị tà giáocộng sản đánh lừa đã được giải thích cặn kẽ nên đều quay về với truyền thống tự do dân chủ của đồng bào Việt-Nam.

      * Các người liều mình chạy khỏi nước xin tỵ nạn tà giáo cộng sản sau năm1975, nay lại trở cờ theo tà thuyết cộng sản, đều bị vô hiệu hóa trong mọihoạt động phản dân tộc của họ, nhất là trong lãnh vực văn hóa. Chúng bịđồng bào phê bình sát ván về việc chúng lợi dụng phương tiện nghềnghiệp sẵn có để phổ biến tâng bốc các tác phẩm thi văn lạc hậu vô giá trịcủa bọn văn nô, cũng như loại ca nhạc sặc mùi Tầu cộng của các nghệ sĩtà giáo cộng sản hạng nặng; trong khi ấy, chúng lại cố tình lãnh đạm trướcnền văn hóa hải ngoại. Hơn nữa, chúng còn tìm đủ mọi cách gây liên hệvới các tổ chức văn hóa hải ngoại bằng các loại thư tín, giả vờ là độc giả của họ, để phê bình ác ý, mách nước quàng xiên, nhằm mục đích gây chiarẽ và dìm cho bằng được các văn nghệ sĩ Việt kiều tự do.

      Ngoài ra, Hồ-Khoa còn gửi nhiều thông điệp qua hệ thống Internet, hô hàotoàn thể người Việt tự do yêu nước hãy đoàn kết chặt chẽ thành một khối, giải thể tập đoàn cộng sản ác ôn lừa đảo phản trắc gian hùng nhất trong lịch sử loài người. Người Việt lưu vong trên khắp thế giới sẽ cùng nhau trởvề quê hương chung sức kiến tạo một nước Việt-Nam tân tiến, phú cường,tự do, dân chủ, hạnh phúc, và pháp trị.

      Trước khi tới tuổi về hưu, Hồ-Khoa gặp giới lãnh đạo Giáo Hội ThiênChúa Giáo, xin cho anh chịu phép rửa tội để được theo khóa Thần họctrong ba năm. Năm 2016, khi tốt nghiệp, anh xin Giáo Hội Thiên ChúaGiáo cho anh được thụ phong chức Thày Sáu. Công tác của Thày SáuHồ-Khoa là trợ giúp các linh mục Thiên Chúa Giáo trong trách nhiệm mụcvụ và hòa đồng tôn giáo, ngõ hầu nâng cao đời sống tinh thần của đồngbào Việt-Nam. Trong dân gian, có bài thơ vịnh như sau:

      Vì cha hại Nước phản Trời,
      Con đền nghĩa Mẹ, ơn Đời nêu cao,
      Tấm gương u tối hôm nào
      Giờ nên gương sáng đi vào sử xanh.
      Tự do Dân chủ thực hành,
      Ấm no Hạnh phúc An lành muôn dân,
      Giải thể cộng sản vô thần,
      Liên Tôn Đoàn Kết góp phần dựng xây,
      VIỆT-NAM ngời sáng từ đây,...

      Bình Huyên
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9