TTLS- Thiếu niên anh hùng huyết ( hồi VII)
nguyen duc long 02.08.2008 00:17:45 (permalink)
                                                         Hồi 7
                                             Tuyết lệ thanh thiên!
Tối hôm ấy, bầu không khí tại kinh thành vô cùng nặng nề, bi ai và u ám! Tất cả không ai nói một lời nào, cũng không còn đứng ngồi không yên như mấy ngày qua nữa, mà hầu như tất cả đều đứng yên trong lặng lẽ hoặc ngồi bệt xuống! Trong hai ngày qua, không một người nào không rơi lệ, nhiều nhất là Ngân Hoa, Trần Linh và Trần Thiều, ba nàng khóc ngay cả trong giấc ngủ… khiến Khả Niên rất buồn và càng thêm lo lắng! Bốn người thì cố giữ bình tĩnh, mỗi lần thấy các binh sĩ đi tuần, binh sĩ canh gác quanh Ngự dược phòng mặt mày buồn bã, ủ dột, hai mắt cay xè đỏ hoe là bốn người vừa khẽ quở và động viên tinh thần! Biểu hiện bên ngoài thì cứng rắn như vậy nhưng cũng không dưới hai lần bốn người thầm khóc một mình! Trung Hiếu thì nằm tại phòng riêng mà lặng lẽ khóc! Quốc Khang, Cự Chích, Khánh Dư cùng văn võ bá quan và các ngự y ngồi gục xuống vì tuyệt vọng! Các phi tử, công chúa khác thì kêu khóc thảm thiết! Trước tình cảnh này, Trần Thị Dung cũng phải rơi lệ, còn ba người Tống quốc đã thấu hiểu tất cả!!
          Lợi dụng tất cả những điểm này, một bóng đen bịt mặt bí ẩn đã thi triển Di hình biến ảo thuật đến một góc khuất quanh khu vực Ngự dược phòng. Đúng lúc này, Trần Linh và Khả Niên cầm hai tay Ích Tắc kéo về phía Ngự dược phòng nói:
          -Đệ phải đi gặp phụ hoàng!
Ích Tắc vùng vẫy nói:
          -Bỏ đệ ra, đệ không muốn gặp ông ấy.
Hai nàng cau mày nói:
          -Nếu không gặp sau này đệ sẽ hối hận đấy!
Ích Tắc hét lên:
          -Ông ta vì bọn dân đen mà đánh đệ thì việc gì đệ phải thăm ông ta.
Hai nàng vừa định bế xốc nó lên thì nó liền đạp vào bàn chân hai nàng rồi trừng mắt nói:
          -Đừng nghĩ cho đệ ăn trong ngày bị phạt thì muốn làm gì đệ cũng được.
Dứt lời nó phẩy áo chạy nhanh đi, trong khi một số binh sĩ chạy lại hỏi:
          -Hai người có sao không?
Hai nàng ôm chân vừa xoa vừa lắc đầu. Ở góc khuất phía xa, bóng đen cau mắt nhìn hai nàng bước vào thăm ông với dáng đi hơi tập tễnh, rồi kiên nhẫn chờ đợi, đến khi hai nàng ra về, bóng đen lập tức thi triển Di hình biến ảo thuật vào trong phòng rồi bước nhanh về phía ông mà vận toàn bộ công lực chém tới, đường đao nhanh không tả nổi, rất mạnh, hiểm ác và còn chất chứa một sự thù hận sâu hơn biển. Nhưng đáng kinh ngạc hơn nữa là khi chém được nửa chừng thì một thanh đao xuyên phá từ trong chăn ra, đao chiêu này cũng nhanh và mạnh không kém, keng một tiếng, lập tức luồng xung lực từ hai thanh đao dội ngược trở lại, do bất ngờ nên bóng đen bị đẩy bật ra sau mấy bước, còn người trong chăn do chủ động sẵn nên không bị ảnh hưởng. Hắn còn đang ngạc nhiên thì từ bên ngoài Lê Tần và Quốc Tuấn bắn vô số đao kiếm khí vào qua cửa sổ, mặc dù đao kiếm khí bay tới với một tốc độ không một từ nào có thể diễn tả nổi nhưng hắn đã kịp biến mất. Cùng lúc hai người giận sôi máu đẩy cửa phóng vào rồi liền chạy tới giường thì thấy Trung Hiếu trừng mắt kinh ngạc, nằm yên bất động với gương mặt tức giận tột độ xen lẫn một vẻ bán tín bán nghi rất khó hiểu? Hai người lo lắng hỏi:
          -Ngươi làm sao thế?
Lúc này chàng mới gỡ bỏ lớp mặt nạ da người ra, buồn bã nói:
          -Dạ không có gì đâu!
Nói xong ngồi dậy bước ra khỏi phòng và nghĩ:
          -Không đúng, luồng nội lực đó tuyệt đối không phải của bọn nhẫn giả, mà là… - Đến đây, chàng lắc đầu xua đi nghĩ: Không thể nào, không thể như vậy được???
Trong khi Quốc Tuấn đặt tay lên tường, viên gạch liền thụt vào, lập tức bức tường cửa liền với giường xoay đẩy cái giường vòng vào trong để đưa cái giường cũng liền với bức tường cửa mà ông nằm, Phạm Hồng Hiên đã hoá trang thành gương mặt khác ngồi cạnh bên ra ngoài. Đúng lúc này, Hà Bổng nằm ở giường bên cạnh và ông hét lên đau đớn, toàn thân nổi gân thất sắc, sắc chàm trên mặt lặn đi nhanh chóng, độc trùng bò lổm ngổm khắp người. Thấy Phạm Hồng Hiên buồn bã, mặt cúi đầu lắc với vẻ tuyệt vọng, ba người liền chạy ra ngoài, đổ gục xuống gào khóc thảm thiết:
          -Tại sao? Ah…ah…ah…ah… tại sao?
Đúng lúc này, tất cả mọi người đã chạy đến nơi, nhìn thấy cảnh này, đồng thời nghe tiếng hai người gào thét không ngừng trong phòng, tất cả cùng đổ gục xuống trong nước mắt, Thủ Độ và người đàn bà thì chạy vào phòng. Khi thấy hai người lăn lộn trên giường, Phạm Hồng Hiên lầm lũi bước ra, hai người gục ngay tại chỗ mà nấc lên từng hồi! Cùng lúc mọi người ngửa mặt lên trời nói trong tiếng khóc:
          -Nếu ông trời ban tuyết chúng con xin giảm một nửa tuổi thọ!
Lời cầu xin của tất cả vừa bi ai, thống thiết, cảm động lại rất kiên quyết, không một thoáng suy nghĩ, cân nhắc… khiến thần linh cảm động, đất trời rung chuyển, hàng loạt tiếng động lạ kỳ vang lên giữa không gian rồi những tiếng sấm sét vang lên liên hồi! Thấy vậy, tất cả dân chúng kinh thành cùng chạy ra ngoài với vẻ ngạc nhiên đến hoang mang rồi vội quỳ xuống hướng về phía Đông chấp tay lạy như tế sao nhưng vẫn rất thành kính! Đúng lúc này, một trận mưa lớn đổ xuống, nhưng tất cả vẫn đội mưa mà quỳ ngay tại chỗ, và đều cảm nhận nước mưa có vị cay cay kỳ lạ! Trác Phàm ngạc nhiên:
          -Sao nước mưa lại có vị này???
Ông mỉm cười mà đôi mắt ngấn lệ:
          -Không phải nước mưa mà là nước mắt, nước mắt của ông trời!
          -Sư phụ nói sao, nước mắt của ông trời ư?
Tuyết Băng giơ tay hứng nước mưa nói với một nụ cười:
          -Huynh không hiểu sao? Ông trời cảm động trước tình cảm phụ tử, quân - thần của họ nên đã khóc đấy!
Ông nhìn trời mỉm cười nói:
          -Đúng, sắp có tuyết rồi đấy!
Ông vừa dứt lời, lập tức mưa ngừng rồi một bông, hai bông tuyết trắng rơi xuống, tất cả chưa kịp vui mừng thì ở bốn phương tám hướng tuyết bay và rơi xuống rợp trời, trong nháy mắt cả hoàng thành trắng xoá. Tất cả cùng rơi lệ trong niềm hoan hỷ, rồi cùng hướng về những nơi tuyết kéo đến mà vái lạy! Còn ông thì liền giơ một ống đựng thuốc, ống kia đựng sương thuỷ trong suốt ra hứng tuyết, rồi lập tức cùng đệ tử và các ngự y chạy nhanh vào thì thấy mặt hai người đã chuyển sang màu tím nhạt, toàn thân đã bắt đầu co rút, đau đến mức không kêu được nữa! Tất cả cho hai người uống lần lượt bảy viên thuốc đã ngấm vào tuyết với tuyết sương thuỷ.
          Thủ Độ cau mắt giơ tờ giấy ra trước mặt ông, còn mọi người thì lo lắng hỏi:
          -Tình hình thế nào?!
Các ngự y và ông cùng một đáp án:
          -Phải chờ một lúc nữa mới biết được.
Tất cả càng lo lắng:
          -Sao lại phải chờ, chẳng phải cứ có tuyết dẫn là được ư?
          -Vì đến khắc cuối cùng mới có tuyết nên thuốc phải mất một thời gian để thích nghi với sự biến tướng của kén độc rồi mới giải trừ hết được.
Thủ Độ và Quốc Tuấn nói:
          -Để ta vận công đẩy nhanh tiến độ thử xem.
Các ngự y cau mày nói:
          -Không ích gì đâu, nếu ngay cả ông trời cũng không cứu nổi thì người trần mắt thịt chúng ta làm sao mà cứu được.
Một số người nói:
          -Thì cũng phải thử mọi cách chứ, biết đâu…
Trung Hiếu, Mã Chí và Lê Tần nói:
          -Ngự y nói đúng đấy! Bây giờ ngoài việc cầu nguyện cho hai người, chúng ta chẳng làm gì được đâu!
          Sau một canh giờ, thuốc đã thích nghi và đang chống lại kén độc một cách rất quyết liệt khiến hai người đau đớn gấp bội. Tất cả vừa oán nộ vừa đau lòng và vô cùng lo lắng gấp trăm lần khi thấy hai người đau khổ quằn quại đến chết đi sống lại mấy lần mà không thể giúp được gì! Và cùng chấp tay, nhắm mắt cầu nguyện những điều tốt lành nhất cho hai người! Trong khi ở ngoài đường, mọi người đang chơi đùa vui vẻ với những bông tuyết dày!
          Sau bảy canh giờ vật lộn với những cơn đau đớn tột cùng, hai người đột nhiên nằm bất động mà không một tiếng rên khẽ, trong khi mọi người trừng mắt, đứng lặng đi thì ba nàng lăn ra bất tỉnh, các công chúa và phi tử thì khóc thét lên. Thấy vậy, Khả Niên cùng Trung Hiếu liền ấn nhân trung cho ba nàng, thấy ba nàng tỉnh lại ngay, tất cả thở phào yên tâm! Cùng lúc Phạm Hồng Hiên và một ngự y vội tiến tới khám toàn thân rồi bắt mạch, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng khoảnh khắc đó khiến không khí rất nặng nề, căng thẳng, tất cả cảm thấy khoảnh khắc đó như dài vô tận! Và vô cùng ngạc nhiên khi thấy các ngự y gục xuống, còn Phạm Hồng Hiên cầm bút viết lên giấy, rồi bước về phía mọi người với gương mặt vui mừng, ngời sáng và hạnh phúc nhất của người lương y, xen vào đó là niềm xúc động vô bờ, thái độ tôn kính đối với mọi người và đối với ông!
          -Sống rồi! Kén độc đã bị loại trừ hoàn toàn rồi!
Cùng lúc với giọng nghẹn ngào của ngự y, ông giơ tờ giấy lên cho mọi người xem:
          -Hoàng đế của các vị đúng là Thiên tử của Đại Việt! Bây giờ thì tôi đã tin luật nhân quả báo ứng rồi!
Tất cả đã trút hết những nỗi lo âu và oán nộ cùng đau buồn tích tụ mấy ngày qua để vỡ oà trong niềm vui khôn tả! Trong niềm vui chung đó, có người cười lớn, người lặng lẽ khóc, người lại ôm nhau sung sướng mà khóc, người thì nhảy lên từng nhịp theo tâm trạng phấn khích cực điểm! Các phi tử và mấy nàng nhìn nhau với nụ cười trên môi và ánh mắt long lanh ngấn lệ! Phu thê Thủ Độ, Quốc Tuấn, Lê Tần, Khánh Dư, Cự Chích, Quốc Khang và Trung Hiếu thì thể hiện niềm vui theo cách khác, đôi mắt mọi người tràn đầy nước mắt của niềm vui khi nhìn mọi người phấn khích, hân hoan trong lặng lẽ! Riêng Mã Chí nhìn nàng với ánh mắt buồn và nụ cười vui! Rồi cùng chạy ra ngoài nhảy múa, ca hát và vui đùa trong tuyết. Trong thoáng chốc tất cả biến thành một lễ hội tự do và tự nhiên thực sự! Nhưng Trung Hiếu vẫn đứng yên nhìn mọi người vui đùa, Trần Linh, Ngân Hoa và Khả Niên liền bước nhanh tới kéo chàng đi về phía Tuyết Băng rồi năm người cùng hoà mình với mọi người! Trác Phàm đang vui vẻ nhưng khi nhìn thấy hai người thân thiết, tươi cười vui vẻ với nhau thì nét mặt chuyển sang khó chịu vì ghen tức, nhưng khi có người kéo hắn đi thì nét mặt hắn lại chuyển sang bình thường được ngay, nhưng ánh mắt vẫn không rời hai người. Văn võ bá quan ngày thường rất nghiêm trang nhưng hôm nay tất cả gạt hết những lễ tiết, thái độ nghiêm nghị sang một bên để vui đùa với mọi người!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2008 00:45:20 bởi nguyen duc long >
#1
    nguyen duc long 02.08.2008 00:47:23 (permalink)
    Lê Tần và Quốc Tuấn thấy Thủ Độ cười lớn một cách sảng khoái và thoải mái khác hẳn với dáng vẻ oai phong, nghiêm nghị thường ngày thì mỉm cười nói:
              -Bao nhiêu năm qua mới được thấy Thái Sư của chúng ta cười thế này!
    Ông liền cười nói:
              -Các ngươi bảo ta sao có thể không vui khi Quan Gia bình yên vô sự và trước cảnh tượng cực điểm của niềm vui thế này chứ!!
    Rồi tất cả cùng chạy nhanh ra đường. Dân chúng thấy ồn ào, náo nhiệt liền bước tới hỏi. Khi nghe xong, tất cả cùng vui mừng và xúc động không kém rồi không ai bảo ai, lập tức cùng khoác vai nhau nhảy múa hát ca! Thấy vậy, ông cười lớn hơn! Còn Phạm Hồng Hiên thì cau mày nghĩ:
              -Hoàng đế là một minh quân tài đức vẹn toàn, quần thần trung thành tuyệt đối. Tình cảm từ hoàng gia đến bách tính còn hơn cả ruột thịt! Và một điểm đáng quý và đáng kính phục hơn nữa là tất cả đều đặt lợi ích quốc gia lên hàng đầu. Với tất cả những điều trên thì dù đạo quân Mông Cổ có lợi hại như thiên binh, thiên tướng hay đáng sợ như đoàn âm binh dưới địa ngục cũng không thể nào khuất phục nổi!
    Ông lên tiếng nói lớn:
              -Tất cả nghe đây!
    Ông vận nội lực trong lúc nói nên âm thanh phát ra rất lớn, tất cả dù đang mải vui nhưng vẫn nghe rõ rồi cùng hướng về phía ông lắng nghe:
              -Để mừng sự việc ngày hôm nay, ta quyết định mở một đêm hội cho mọi người thoải mái vui chơi vào đêm Tết Nguyên Tiêu!
    Ông vừa dứt lời, tất cả liền vỗ tay hưởng ứng, Tuyết Băng liền cầm tay Khả Niên viết hỏi:
              -Có chuyện gì mà mọi người vỗ tay thế?
    Nàng mỉm cười viết vào lòng bàn tay Tuyết Băng:
              -Thái Sư cho mở hội vào đêm Tết Nguyên Tiêu để mừng chuyện này!
              -Hôm nay đã vui thế này, đến hôm ấy còn vui thế nào?!
    Càng nghĩ nàng càng vui và háo hức! Trung Hiếu thì phi thân lên ngọn cây cao rồi chỉ Phạm Hồng Hiên nói:
              -Các vị, ông ấy chính là ân nhân của chúng ta!
    Tất cả dân chúng liền cùng mọi người quỳ xuống lạy ông một lạy! Ông còn đang kinh ngạc thì chàng và Mã Chí đã phóng tới rồi người nâng chân, người nâng đầu tung ông lên cao, ông vẫn chưa hiểu chuyện gì thì thấy tất cả đều giơ hai tay lên để đỡ ông khi rơi xuống rồi lại hất ông về phía khác, cứ như vậy mọi người truyền hất ông lên cao từ chỗ này qua chỗ khác! Lúc này, ba người mới hiểu ý nghĩa của việc này! Khi màn tung hô kết thúc, Trung Hiếu liền giơ tay lên nói với giọng tự hào:
              -Đại Việt trường tồn!
    Tất cả cười tươi giơ tay nói lớn theo:
              -Trường tồn, trường tồn, trường tồn!
    Chàng nghiêm nét mặt nói lớn hơn gấp bội:
              -Quan Gia vạn tuế!
    Tất cả rất phấn khích, đồng thanh với giọng hết cỡ:
              -Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!!
    Vì Đại Việt và Tống Quốc phát âm những từ này gần giống nhau nên nàng càng cảm mến chàng hơn!
              -Huynh ấy thật không hổ danh khi mang tên ấy!
    Nàng càng cảm mến chàng bao nhiêu, hai người càng xích lại gần nhau bao nhiêu thì hắn càng khó chịu, tức tối, ghen tị bấy nhiêu. Khi mọi người ôm, nhìn và cười với hắn thì hắn cố làm ra vẻ bình thường, hoà đồng với tất cả, nhưng khi không để ý là hắn lại nhìn chàng với ánh mắt đầy sát khí và căm hận. Mọi biểu hiện của hắn đều không qua khỏi ánh mắt của Mã Chí.
     -------------------------------------------------------------
               Diễn Châu là một nơi hoang vu, hẻo lánh. Ở nơi tận cùng của Diễn Châu là một vùng núi đá rộng lớn, bên trong vùng núi có rất nhiều thung lũng và những ngọn núi cao chót vót, bao quanh bên ngoài là một rừng cây rậm rạp phủ kín lấy.
              Từ phía cánh rừng, đột ngột có hai người hiện ra, hai người này vừa lôi hai người nào đó vừa chạy như bay trên mặt đất về phía núi đá. Hai người bị lôi đi toàn thân vô lực, ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng. Khi đến ngọn núi khá cao ở phía xa cánh rừng nhất, hai người liền đi thẳng một mạch tới rồi cùng đá xuống sát hai bên chân vách núi, lập tức một cánh cửa đá mở ngang từ phải ra, lộ ra một cầu thang đá dẫn thẳng xuống, mặc dù lối đi không đủ ánh sáng nhưng hai người vẫn lôi hai tên phóng đi rất nhanh. Ở nơi cuối cùng trong lòng đất, trên trần treo đèn đuốc sáng trưng, ở hai bên bày các loại binh khí, vật dụng tra tấn với một máy chém rất lớn và hai cái cột lớn với những lỗ nhỏ xung quanh; ở giữa là một bục hình vòng tròn, cách ba bước ở bốn góc bục là bốn bục dầu lửa với giá đỡ ở dưới. Khi hai người đến nơi đã thấy nhị ca của Đào Tử đứng cạnh một thiếu niên đang ngồi trên cái ghế duy nhất phía trong đối diện với bục khoảng mười bước chân. Tuy đang ngồi nhưng thân người vẫn khá cao, đầu tóc rối bời, gương mặt ngoài nghiêm túc, tức giận và thù hận ra thì không có gì đặc biệt, y phục cũng rất bình thường. Vừa thấy hai tên bị đưa tới bục, gương mặt vốn đã tức giận lại như càng thêm dầu vào lửa. Còn hai tên vừa thấy vẻ mặt tối sầm lại của người đó thì lập tức tiểu ra quần, ba người lắc đầu chán ngán, còn người đó thì nhếch mép khinh bỉ rồi lập tức phóng nhanh tới. Hai tên vội quỳ xuống lạy lục van xin:
              -Phục huynh, xin nghe chúng tôi giải thích!
    Phục Thù trừng mắt nói lớn:
              -Ngoài lý do sợ chết ra thì còn gì để nói nữa?
    Hai tên cau mày vội nói:
              -Đúng là chúng tôi sợ chết, nhưng một phần là vì chúng chiến đấu mà không hề biết sợ chết, quả thực chúng rất lợi hại và đáng sợ, nhất là tên Thành Trung đó, hắn căn bản không phải là người mà là một con quái vật.
    Hắn không nói gì mà phóng thẳng tới nhưng liền bị nhị ca của Đào Tử chặn lại, rồi nói:
              -Phục huynh, cứ để bọn chúng nói rõ trận chiến đó như thế nào đã.
    Hắn trừng mắt nói:
              -Các ngươi nói mau.
    Hai tên lấy hết bình tĩnh ra kể:
              -Lúc đó…
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.08.2008 00:48:28 bởi nguyen duc long >
    #2
      nguyen duc long 02.08.2008 00:51:05 (permalink)
      Thành Trung vừa bay tới với tốc độ rất nhanh vừa vận múa song đao quanh người chống đỡ những luồng đao khí và kiếm quang chém tới, khi đến một khoảng trống khá rộng và xa chỗ mọi người, chàng liền vung song đao chém bắt chéo nhau phản công, rồi đáp xuống đất chờ. Còn hai luồng đao quang như hai lưỡi kéo bạch ngân sáng loáng bay tới tấn công với tốc độ cực nhanh, 2 tên đi đầu vội bay quay người ra hai bên tránh, những tên phía sau cũng kịp xoay người tránh rồi cùng vung đao bay về phía đồng bọn đang vây đánh chàng ở dưới. Chàng liền quay song đao một vòng gạt mấy kiếm cùng chém tới ra rồi thuận đà chém ngược về phía chúng, đồng thời nói:
                -Các ngươi chỉ có thế này thôi sao? Thật đáng thất vọng.
      Tức khắc 10 tên đang bay tới tấn công bị đao ảnh đánh bay bật về sau, vũ khí của một số tên thì bị chém nát. Vừa dừng được thân mình, chúng liền tản ra rồi di chuyển ở những vị trí nhất định tới với tốc độ cực nhanh. Còn 4 tên kia cũng di chuyển bộ pháp rất kỳ dị rồi lần lượt tấn công chàng với thân pháp quái lạ, xẹt một tiếng, một cái bóng lờ mờ cùng thanh kiếm ảo đã chém tới nơi, chàng liền đưa đao ra đỡ thì 3 tên khác đã lần lượt vung kiếm đâm chém ở phía sau và hai bên, chàng vừa kéo đao phải vòng ngược ra sau gạt kiếm phải chém tới và đỡ kiếm đâm phía sau, đồng thời vận lực kéo đao trái và cả kiếm của tên tấn công đầu tiên sang trái chặn kiếm chém tới, một tiếng choang vang lên, tức thì 2 tên bị văng ra xa, đúng lúc này 1 tên tung cước đá từ trên không xuống vai chàng, khi vừa bị ngã lăn ra thì đã phải giơ song đao lên đỡ ba kiếm bổ xuống, thế kiếm của 3 tên này còn nhanh hơn gấp bội những tên kia. Nhưng vừa chém vào song đao, chúng liền trượt về sau rất nhanh, mục đích là để những tên đang di chuyển tới đâm chém xuống, kiếm thế lần này xuất cùng một lúc và nhanh hơn tên bắn, bóng kiếm sáng loáng, đường kiếm rất hiểm ác.
                -Ngươi chết chắc rồi.
      Khi thấy bóng những tên đó đang phóng kiếm từ trên cao xuống, chàng đã chuẩn bị sẵn. Và khi 3 tên kia trượt về sau, chàng liền xoay hất nhanh tay trái, tức thì thanh đao quay nhanh như chong chóng bay vòng quanh người chàng, đao ảnh không chỉ đánh bật cả những tên đó ra mà còn làm chúng chói mắt, chỉ chờ có thế chàng lập tức vung đao phải chém đứt lìa chân 2 tên bên phải. Đúng lúc này, những tên khác cùng xông vào và nhanh tay đẩy những tên kia ra và phóng kiếm khí tới, chàng vừa xoay đao đẩy gạt kiếm khí ra vừa hất tay trái về bên kia, lập tức thanh đao đang quay bay tới gạt kiếm khí và tấn công, 3 tên phải hợp sức lại mới chém thanh đao bật trở lại, còn chàng vừa giơ tay bắt lấy đao vừa vung đao phải chém ngược lên một đường, những tên đó vừa đỡ lấy thì liền bị đẩy ra, chàng thì lập tức co chân bật người dậy. Bọn chúng sau một thoáng kinh ngạc liền lấy lại tinh thần và lập tức lập lại thế trận ngay sau khi chàng bật dậy; 2 tên bị đứt lìa chân thì liền quay kiếm tự sát. Trận thế vừa được lập, bọn chúng liền tấn công ngay, cùng lúc chàng xông thẳng tới vung song đao vừa công vừa thủ. Lần này, tốc độ cả hai bên nhanh hơn trước rất nhiều, kiếm quang loang loáng, đao ảnh bắn toả, những cái bóng xẹt qua xẹt lại tấn công với tốc độ chóng mặt, chàng thì di chuyển bộ pháp linh hoạt tránh và chém đao ra hai bên phản công, ánh mắt thì không ngừng quan sát cách di chuyển tấn công của chúng mà không hề chớp… Nhưng chưa phát hiện được điều gì thì đã bị lãnh mấy nhát chém vào tay và vào người. Sau những đợt tấn công liên hoàn không ngừng dù chỉ là một cái chớp mắt, chúng lại lập lại trận thế và đắc ý nói:
                -Phó tướng bộ binh Lê gia, Bạch báo tưóng quân mà chỉ có thế này thôi sao? Thật đáng thất vọng. Đúng là cha làm tướng thì con cũng phải làm tướng.
      Chàng vẫn chăm chú nhìn từng bước di chuyển của chúng, và vào lúc trước và sau khi trận thế được lập lại, chàng chợt lờ mờ nhìn ra điều gì đó, nhưng ngay lập tức phải di chuyển và múa đao nhanh hơn nữa để chống đỡ đợt tấn công tiếp theo. Lần này chúng tấn công theo một cách khác, không liên hoàn và dồn dập như trước, mà di chuyển liên tục xung quanh chàng, và khi chàng định tấn công thì những tên phía sau liền vung kiếm tấn công buộc chàng phải quay về thế thủ, những tên phía trước xông tới tấn công ngay khi chàng vừa đẩy mấy tên tấn công phía sau ra, dù 5 tên chém kiếm tới cực nhanh nhưng chàng vẫn kịp quay lại và giơ đao phải ra đỡ, nhưng vì ở cự li gần lại ở thế bị động nên chàng liền bị áp lực đẩy về sau hai bước, mấy tên phía sau liền đâm và chém tới, chàng chỉ có thể quay đao ra sau đỡ lấy hai kiếm đâm tới và tì đao vào kiếm của 5 tên phía trước để cúi đầu tránh một kiếm phía sau chém ngang tới chứ không thể đỡ nổi 2 tên ở hai bên chém vào hông và vào tay. Tuy bị thêm hai vết thương khá nặng nhưng chàng lại nhoẻn miệng cười, tất cả đều ngạc nhiên nên hơi lỏng tay, một số tên cười khẩy nói:
                -Chết đến nơi rồi mà còn…
      Chưa dứt lời thì chàng đã quay song đao lượn một vòng ngược lên trên, đường đao vô cùng lợi hại và tinh diệu, thế đao vẫn còn rất nhanh, đao quang sáng loáng tua tủa, vì quá gấp và quá bất ngờ nên 2 tên bị chém chết ngay tại chỗ, 3 tên bị thương nhẹ, những tên còn lại tuy kịp phản xạ nhưng vẫn bị đẩy văng ra xa mỗi nơi một tên. Song chàng cắm đao trái xuống đất rồi đứng bất động nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn từng bước di chuyển của chúng. Thấy vậy, chúng rất khó hiểu, nhưng khi thấy chàng vẫn nhìn mình di chuyển thì yên tâm nghĩ:
                -Thì ra hắn chỉ giả vờ chứ chưa nhận ra.
      Nhưng rồi nghĩ ngay đến nụ cười lúc nãy của chàng:
                -Đúng là hắn giả vờ nhưng…
      Khi nghĩ đến đây thì trận thế sắp được lập lại, và cũng đúng lúc này, tất cả đều trừng mắt khi không rõ từ lúc nào mà chàng đã vung chưởng trái tấn công tên ở vị trí chính giữa, đồng thời chém bay đầu 1 tên gần đó; tên kia thì lập tức vung kiếm đâm vào lòng chưởng với toàn bộ công lực, tất cả còn chưa kịp đắc ý thì đã phải trừng mắt kinh ngạc và khiếp sợ… vì chưởng không chỉ đánh gãy tan thanh kiếm sắc lẻm mà còn đánh thẳng vào ngực hắn, khi chưởng chạm vào ngực hắn, bàn tay trái loé lên ánh sáng trắng, toàn thân hắn cũng phát sáng theo… Và tất cả đang phóng tới với hết tốc lực còn lại thì lại một lần nữa kinh ngạc đến khó lý giải vì không thấy chàng đâu mà chỉ thấy hình ảnh một con báo trắng xoá phát ánh sáng trắng toàn thân đánh chui xuyên qua người hắn với dáng vẻ rất hung dữ, kèm với rãnh nứt thẳng từ trên đầu xuống là ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ tột độ… trước khi thân người hắn bị phân làm hai và nổ tung ngay sau đó. Tất cả diễn ra quá nhanh và cũng vì trước cách giết người mà đối thủ không có cách cũng không có cơ may nào có thể chống đỡ, càng không rõ mình bị giết lúc nào vì chàng ra tay quá nhanh… nên một số tên đang chém kiếm xuống liền bị bủn rủn tay chân vì quá khiếp sợ, chàng lập tức vung đao chém chết 2 tên ở hai bên và ngoắc tay trái về sau, lập tức thanh đao cắm lúc nãy bay vòng tròn tới với tốc độ chóng mặt, những tên còn lại vội vung kiếm thủ chém kiếm khí về phía chàng và thanh đao nhưng đã quá muộn, thanh đao đã kịp xuất ra đao ảnh chém đứt đôi người 2 tên phía sau lưng chàng khi chúng đã chém sát người chàng, còn chàng thì vừa chém về phía kiếm khí vừa bắt lấy thanh đao vẫn còn bốc khói kiếm khí của chúng rồi phóng thẳng tới. 2 tên phía trước liền tung chân đạp vào hai tay của 2 tên phía sau để phóng tới tấn công, nhưng chúng không thể ngờ được, khi vừa đẩy đồng bọn đi, 2 tên đó vội phá gạch để độn thổ chạy trốn, còn đang tức giận thì chàng đã vung song đao chém bay xả cả 2 tên ra xa… khi rơi xuống mà mắt chúng vẫn ánh lên vẻ giận dữ và u buồn! Còn chàng sau một hồi tức giận vì để sổng địch, chàng ngồi xuống vận công trị thương. Sau khi hồi phục được 6, 7 phần, chàng đã vội đứng lên rồi phi thân đi.
      Hai tên vừa dứt lời thì Phục Thù liền trừng mắt nói lớn:
                -Chỉ vì sợ chết mà đẩy huynh đệ vào chỗ chết để chạy trốn trong nhục nhã, giờ lại khen kẻ thù dũng cảm.
      Dứt lời, hắn vung song trảo tóm cổ chúng rồi nhấc bổng lên, cau mày trợn mắt từ từ siết mười đầu ngón tay lại, song trảo siết chặt đến đâu là chúng cảm nhận cái chết đang tới gần đến đó, nỗi sợ hãi cũng dần tăng lên, và cả hai đều không thể thốt lên được một tiếng nhỏ nào. Giờ chúng mới hiểu cái giá phải trả cho việc lâm trận bỏ chạy, đẩy huynh đệ vào chỗ chết đáng sợ hơn cái chết rất nhiều! Nhưng hối hận thì đã quá muộn, đầu của chúng đã bị đứt lìa. Hai cái đầu vừa rơi ra khỏi cổ, một bóng nhẫn giả từ một góc khuất biến tới rất nhanh, tức thì hai cái đầu liền biến cùng nhẫn giả đó, cùng lúc có bốn bóng đen phóng tới như ma quỷ, hai người nhanh tay lau sạch vết máu văng ra, người thứ ba mang hai cái xác đi rồi cùng phóng đi rất nhịp nhàng; người thứ tư thì mang đến một chậu nước thơm để rửa tay, rửa mặt và lau vết máu trên người, rồi biến mất dạng theo ba người kia. Tất cả chợt đến rồi chợt đi nhanh như gió, trong số họ chỉ có người mang chậu nước là còn kịp nhìn thấy hình và bóng, còn bốn người kia thì thậm chí còn không rõ họ hành động thế nào.
                Sau khi lau sạch những vết máu trên người, hắn bước về phía ba người chắp tay nói:
                -Đa tạ các vị đã giúp tại hạ bắt hai tên nhát gan khốn kiếp đó!
      Hai người chắp tay nhưng không nói gì, còn nhị ca của Đào Tử thì giơ tay nói:
                -Đừng khách sáo!
      Hắn chắp tay cáo lui, còn hai người lập tức gỡ bỏ lớp mặt nạ da người ra. Thiếu nữ thân hình mảnh mai, phía trước tóc chải sang hai bên, phía sau buộc túm lên, lông mày lá liễu, đôi mắt long lanh nhưng ánh mắt lại sắc sảo, mũi dọc dừa nhưng đầu mũi hơi nhọn, làn môi hồng nhạt với phần đầu môi phía trên hơi nhô ra, gương mặt thanh tú dịu dàng!
                Thiếu niên thân hình cao và rất săn chắc, tóc dài đến vai chải rẽ ra hai bên, đỉnh đầu phía sau buộc túm lên, gương mặt góc cạnh, chân mày đen xám và rất thẳng cùng đôi mắt nhỏ tròn, sống mũi thẳng nhưng đầu mũi hơi khoằm, gò má hơi cao và cái cằm nhọn, miệng hơi chụm lại và hai bên mép hơi rộng; nét mặt ba phần anh tuấn, bảy phần còn lại là vẻ lạnh lùng điển hình của một sát thủ.
                Vừa gỡ bỏ mặt nạ, thiếu nữ đã vội quỳ xuống chắp tay nói:
                -Thần hành sự chậm trễ, xin thái tử giáng tội!
      Y ngồi xuống ghế nói:
                -Vừa lo đối phó với quan binh và bọn Hắc Long hội vừa tìm bắt người thì làm sao nhanh được. Đứng lên đi!
                -Tạ ơn thái tử.
      Trong lúc nói thiếu nữ đứng lên.Còn y cùng nói với thiếu niên:
                -Nếu không phải vì trả ơn thì có lẽ chúng ta và họ đã…
      Thấy y có vẻ buồn, thiếu nữ liền nói:
                -Thái tử buồn làm gì, đó là do hoàng tộc bọn họ tự gây nghiệp chướng.
      Y giơ tay nói ngay:
                -Mỗi vương triều đều có chuyện riêng, hãy để hậu thế phán xét, chúng ta không nên bình phẩm. Hơn nữa, ta chỉ cần biết ông ấy là một hoàng đế tốt, riêng điều ấy thôi đã khiến ta nể phục rồi!
      Thiếu niên nói ngay:
                -Thế nên thái tử đã không tham gia và cũng không đồng ý cho thần và Chu Tước tham gia trận chiến?
      Y mỉm cười nói:
                -Người hiểu ta nhất vẫn là Bạch Hổ!
      Rồi đứng lên bước đi nghĩ thầm:
                -Đến giờ vẫn chưa có tung tích gì về ba thanh còn lại, thật đáng lo ngại!
      Hai người liền bước theo. Trong khi tại một gian phòng ở khu vực khác tên cầm đầu bọn nhẫn giả đột kích vào đêm giao thừa giật mình choàng tỉnh. Thấy vậy, Phục Thù rất vui mừng, còn lương y bên cạnh thì liền bắt mạch. Đúng lúc này, ba người đẩy cửa bước vào, lương y cũng vừa xong việc, và lập tức hành lễ rồi nói:
                -Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhung do lưng ông ấy bị Long tiên khí đánh nên sống lưng bị thương khá nặng nên ông ấy sẽ khó hồi phục.
      Trong lúc hắn cố nhấc tay lên mấy lần nhưng không được thì Phục Thù trừng mắt nói:
                -Mấy ngày nay ông ấy luôn được trị bằng thuốc của bọn chúng mà.
      Người đó nói ngay:
                -Những loại thuốc ấy chỉ có thể giữ được mạng sống của ông ấy thôi.
      Hắn hỏi ngay:
                -Ngài nói đi, loại thuốc nào có thể chữa cho ông ấy, tôi sẽ đột nhập Ngự dược phòng để mang nó về.
      Người đó lắc đầu nói:
                -Những loại thuốc ấy đã là tốt nhất rồi, không có loại nào tốt hơn đâu.
      Hắn vừa bước về phía cửa vừa nói:
                -Không, tôi không tin trên đời này không có loại thuốc nào có thể chữa được…
      Chưa dứt lời thì tên đó đã lên tiếng ngăn:
                -Thái y nói đúng đấy. Ta giữ được mạng sống đã may mắn lắm rồi.
      Vừa dứt lời tên đó liền ho lụ khụ, hắn vội bước nhanh lại hỏi:
                -Cha thấy sao rồi?
      Trong lúc tên đó nói:
                -Vương gia từng nói vết thương do Long tiên khí gây ra không có thuốc nào có thể chữa lành hoàn toàn được.
      Thì y cau mày nghĩ:
                -Thì ra là vậy, họ làm ra loại thuốc có thể cứu được tính mạng người nào bị Long tiên khí đánh nhưng lại không thể hồi phục tình trạng bị thương nặng, mục đích của họ là bắt kẻ ám sát vua phải trả một cái giá khủng khiếp hơn cái chết gấp bội và dằn mặt những kẻ thù khác.
      Cùng với lúc y nghĩ những đoạn cuối thì hắn chợt nghĩ ra:
                -Đúng rồi, ông ấy, nhất định ông ấy sẽ chữa được!
      Tên đó ngạc nhiên hỏi:
                -Con muốn nói đến ai? - Nhưng rồi lại buồn chán nói: Dù là ai cũng không thể chữa được.
      Hắn bước thật nhanh ra cửa và nói:
                -Cha yên tâm, người này nhất định sẽ chữa được!
      Trong lúc vị thái y liền đuổi theo thì tên đó cau mày nói:
                -Con định đi nộp mạng sao? Mau đứng lại cho ta!
      Hắn liền nói vọng lại:
                -Xin thứ lỗi, con không thể nghe lời cha được!
      Thái y vừa chạy theo vừa nói:
                -Đã biết đi là nộp mạng thì đi làm gì?
      Hắn nói mà không quay lại:
                -Dù có chết cũng phải đi.
      Thái y liền nói:
                -Nếu cậu nghĩ vị thần y Tống quốc có thể chữa cho ông ấy thì cậu nhầm rồi.
      Hắn đứng khựng lại nói:
                -Ông nói vậy là sao?
      Trong khi ở trong phòng, tên đó cau mày bực bội nói:
                -Ngoan cố đến ngu ngốc.
      Ở ngoài thái y cau mắt nói:
                -Long tiên khí không cùng đẳng cấp với tất cả các môn võ khác trên đời nên dù ông ấy có giỏi đến đâu đi nữa cũng không thể chữa được.
      Hắn trừng mắt nói:
                -Ý ông là Long tiên khí là môn võ đặc trưng của bọn hoàng tộc đó nên chỉ có bọn chúng mới chữa được dứt điểm?
                -Đúng vậy!
      Hắn liền quay lại nói:
                -Buồn cười. Ông không chữa được lại nghĩ ra cái lí do hoang đường…
      Chưa dứt câu thì tên đó liền nói lớn:
                -Không được vô lễ!
      Vừa dứt lời tên đó lại ho khù khụ, y liền xoa ngực cho tên đó nói:
                -Ân công to tiếng làm gì?
      Còn hắn vội quay lại, vị thái y vừa bước theo vừa nói:
                -Đúng, tôi không chữa được nhưng tôi không làm ông ấy hi vọng rồi lại thất vọng.
      Hắn vừa khóc vừa nói:
                -Sao tôi không biết điều đó chứ? Nhưng dù chỉ là một tia hi vọng bé nhỏ tôi cũng phải thử.
      Nói xong hắn đẩy cửa bước vào, tên đó liền nói:
                -Mau quỳ xuống tạ lỗi với thái y đi!
      Hắn quỳ xuống trước mặt vị thái y rồi nói:
                -Trong lúc nóng giận, tôi đã lỡ lời. Xin thứ lỗi!
      Vị thái y liền đỡ hắn lên nói:
                -Chỉ cần cậu thấu hiểu là được. Mau đứng lên đi!
      Hắn nói lời đa tạ rồi quay sang tên đó hỏi:
                -Cha không sao chứ?
      Tên đó cau mắt nói:
                -Ta sắp bị tức chết rồi!
      Hắn nói trong tiếng khóc:
                -Cha thử nói xem, làm sao con có thể giương mắt nhìn cha phải nằm liệt giường như thế này suốt đời mà không làm gì được?
      Tên đó nói với đôi mắt đỏ hoe:
                -Con muốn ta phải kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thì cứ đi đi.
      Đến đây, hai hàng lệ trào ra:
                -Cuộc đời ta coi như đã hết, nhưng không vì thế mà không thể trả hết những mối thù sâu hơn biển, vì vẫn còn hai con. Các con không thể vì ta mà hi sinh vô ích được, nếu không hai người sao có thể an nghỉ nơi chín suối được!
      Hắn bước nhanh ra khỏi cửa và buồn bã nói:
                -Con hiểu rồi, cha yên tâm nghỉ đi!
      Thấy thái y lo lắng, tên đó liền nói:
                -Nó đến phòng luyện võ để trút giận đó mà, thái y đừng lo! Đa tạ thái y!
      Thái y liền nói:
                -Tôi tin bất cứ ai làm nghề này cũng sẽ can ngăn cậu ấy!
      Tên đó mỉm cười nói:
                -Ngài mau đi nghỉ đi!
      Vị thái y cười hiền từ:
                -Ông mới tỉnh dậy, đừng nói nhiều, mau đi nghỉ sớm!
      Dứt lời cúi đầu chào rồi bước nhanh ra ngoài. Y cũng chắp tay nói:
                -Thôi, tôi cũng không phiền ân công nghỉ ngơi nữa!
      Ba người vừa quay bước thì tên đó nói:
                -Thái tử, xin đa tạ và xin lỗi thái tử!
      Y đứng lại nói:
                -Tôi cũng xin lỗi ân công vì đã không đích thân tham gia!
      Tên đó vội nói:
                -Thái tử nói gì vậy? Thái tử cho tôi đội nhẫn giả để báo thù đã là chí tình chí nghĩa với tôi lắm rồi, tôi sao có thể trách thái tử và bắt ngài đích thân làm chuyện bất nghĩa được!
      Thiếu nữ liền hỏi:
                -Nói vậy, ông cảm thấy hổ thẹn khi báo thù?
      Tên đó lắc đầu nói:
                -Dù căm thù ông ta nhưng tôi vẫn phải thừa nhận đối với dân chúng, ông ta là một hoàng đế tốt, mà giết một hoàng đế tốt là bất nghĩa, nhưng tôi không hổ thẹn về những gì mình đã làm, vì đối với tôi, vương gia là tất cả, không một ai có thể sánh được!
      Rồi nhìn y nói:
                -Thái tử, ơn cứu mạng ngài đã trả xong, sau này không…
      Chưa dứt lời thì y đã vừa bước cùng hai người ra ngoài vừa nói với giọng dứt khoát:
                -Ân công nói vậy là sai rồi, ơn cứu mạng đâu chỉ báo đáp một lần là xong!
      Tên đó nhíu mày nói:
                -Nhưng thái tử thân mang trọng trách…
      Chưa dứt lời thì y đã đóng cửa lại nói:
                -Được rồi, ân công mau nghỉ ngơi đi!
      Ba người bước đi cau mày nghĩ:
                -Tuy ông ấy sống trong thù hận nhưng không mất đi lí trí, thật đáng khâm phục!
      Trong khi ở phòng luyện võ, Phục Thù chạy về phía người gỗ và tưởng tượng đó là Thái Tông rồi nhảy lên vung đao quang chém xả dọc người gỗ làm đôi, trừng mắt nghĩ:
                 -Trần Cảnh, không giết được ngươi ta thề không làm người.
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9