Vâng ,lại muốn gõ lóc cóc...
Đã nhủ không nhớ ,quên đi những chuyện phiền...
ừ ,thì quên đi... quên đi...
Hãy quên đi...
Trăng tối nay dể thương quá...dường lâu lắm mình mới có nhìn ngắm bầu trời vào đêm ,trăng trong và sáng quá.
mới biết ,biết lái xe cũng là điều thú vị
các con ta căn dặn ta ,
cài dây an tòan ,
sửa ghế ngồi cho thoải mái...
kiểm tra kính chiếu hậu và kính hai bên
khi vào xe chân phải đặt vào vị trí :-thắng ,
để ý cái thắng tay ,phải hạ xuống
lái xe không được suy nghĩ lung tung ,
chú ý đèn xanh đỏ ,
chú ý dưới lòng đường bởi thường có những ký hiệu ,
khi phone ring , đang lái xe không được trả lời
phải luôn nhớ bàn chân mình đang được đặt ở chân ga hay chân thắng ,
cố tránh chạy ra xa lộ ,chạy đường trong
không chạy chậm quá ,cũng không nhanh quá
vv...vvv
úi mèn ! thiệt là đau cái đầu...
híc híc híc
sáng nào vừa cầm đến chìa khóa xe là cô út và cậu cả...nhắc tuồng...rẹt
rẹt ,rẹt...may là một cô đi học xa...nếu không thì chắc là cái đầu bị nổ tung...
bực quá chừng là bực...phát hét :- đủ rồi nha...
một tháng trời mẹ lái xe rồi mờ ,nhắc mãi...phiền chết đi được....
chúng toét miệng ra cười ;- nhắc chừng mẹ thôi mà hì hì hì...
nói thật chứ ,may mà chúng nhắc tuồng mỗi ngày...
vậy mà cứ quên mãi
khi mở máy xe chân thắng không đạp cứ nhè chân ga...nghe tiếng xe rú mà ghê...hì hì hì...
quên cài dây an toàn chạy chút xíu mới nhớ
chạy ban đêm cứ bang bang...hì hì hì...quên mở đèn
tay thắng tay cứ quên hạ xuống ,đèn báo nháy nhớ liên hồi mới nhớ ra
quên... đèn đỏ cứ bơ bơ chạy....chạy qua rồi...mới...hú vía...
đường một chiều cứ tỉnh queo....hú vía...
ui chao ơi ! sao mà đỏang...!!!!
Nghĩ lại số ta cũng thiệt là hên... chạy hơn 4 tuần chưa bị ông phú lít nài dzịnh....
cám ơn cái vận may của ta....