Đêm của những quái vật- Dead Or Alive!
sei yoshika 23.08.2008 10:08:07 (permalink)
New York / 0:00/ ngày 1 tháng 1 năm XXXX






 

Trời mưa lất phất, gió vẫn thổi nhè nhẹ từng cơn lạnh buốt! Mặc thời tiết thế nào, mọi người vẫn uà ra đường đón một năm mới vui vẻ, New York tràn ngập dòng người. Đồng hồ gõ nhịp không giờ, pháo hoa bắn đầy trời như hàng ngàn vì sao lấp lánh lơ lững trên vũ trụ rộng lớn rồi từ từ biến mất, tiếng hò hét vang lên khắp chốn.
Đã đến không giờ! Đã đến Đêm của những quái vật! Chết hoặc sống!...
Không khí năm mới len lỏi khắp nơi, mọi người vui vẻ ôm nhau cười noí. Ai ai cũng gạt bỏ công việc sang bên để cùng người thân, bạn bè tụ họp đầm ấm, duy chỉ có một nơi vắng hẳn không khí êm ấm ấy! Toà cao ốc phía tây của quảng trường!
_John, ngài thấy không khí năm mới thế nào?- Một cô gái tóc xõa dài đứng cạnh cửa sổ toà cao ốc lên tiếng.
_Như mọi ngày thôi! Cô mau bàn giao số vũ khí còn lại đi Lee Won!- Người đàn ông trả lời lạnh lẽo.
Lee Won, một cô gái châu á nhỏ nhắn với gương mặt trong sáng, tươi cười tiến lại chiếc bàn làm việc. Cô đẩy chiếc vali trên bàn về phiá John.
_Tự mở ra xem! Ngài John!-Lee lướt mắt nhìn gương mặt hắn rồi ngồi xuống .
John mở chiếc vali, mặt hắn xám lại. Lập tức, hắn đứng dậy, móc khẩu súng bên hông chỉa vào Lee! Cô gái vẫn ngồi đó, mỉm cười. Chiếc vali bị john hất tung lên, ánh đèn neon làm nổi rõ hàng chữ bằng sáp đỏ đèn cầy: DEAD OR ALIVE!
_Cô là người của D.O.A?
Lee Won không nói gì, cô tiến lại gần họng súng một cách thong thả, biết chẳng thể chống cự với người của D.O.A, John lia súng rồi bay nhào ra phía cửa sổ. Kính bể văng tung toé trong không trung phản chiếu những tia sáng rực rỡ của pháo hoa trên bầu trời đêm New York. John nhanh tay rút khẩu súng còn lại trên người, hắn xoay đầu súng một cách điệu nghệ, cố gắng vươn tay móc hai khẩu súng vào máng xối căn chung cư đối diện. Một tay hắc đạo cừ khôi! hắn chạm tới và lơ lửng trên không trung toà chung cư 30 tầng ấy! Từ từ, John đưa người, đu lên nóc toà nhà! Một pha ngoạn mục!
John đứng nhìn Lee một cách thách thức!
_Ngươi đợi đấy! LEE WON!
Lee quay lưng, tay huơ huơ “chào” John, hất tung mái tóc rồi bỏ đi!
John Jepson_ một tay buôn vũ khí nổi tiếng trong giới Mafia! Lee Won- thư kí của John vừa lừa hắn một cú đau đớn! Cô ta, hay D.O.A đã biết lý do vì sao toàn thể Mafia và Hắc đạo thế giới đang ráo riết mua vũ khí và sự xuất hiện của một tổ chức kì lạ! D.S- Dead Soldiers!
John cần quay về tổ chức để báo cáo, “D.O.A cũng chẳng có gì ghê gớm”-hắn nghĩ.
Toan bước đi, hắn khựng lại vì tiếng chuông điện thoại reo bên tai. Chiếc điện thoại nằm trong tầm mắt hắn, ngay mép nóc toà nhà, mọi việc như đã sắp đặt trước. Cẩn thận, hắn tiến lại gần và đặt điện thoại lên tai, John biết đó là ai!
_Các ngươi thua rồi! tao đã thoát!
_Không đâu! Ngài John Jepson!_ Giọng một người thanh niên trẻ vang lên rè rè.- Nhìn dưới chân ngươi đi!
John mở to con mắt trắng dã của hắn khi nhìn xuống dưới chân, một dấu X đỏ như máu!
_Tạm biệt! Tôi đưa ngài về thiên đường…à không, về địa ngục chứ! Hãy đến với đêm của những quái vật nhé!
Dứt lời, một viên đạn chạm khắc tinh xảo như món đồ trang sức thiếu nữ bay xuyên từ sau đầu hắn lên trước mặt, phá vỡ hộp sọ rồi lao vút vào không trung! John chỉ kịp thấy vài giọt maú bắn lại từ viên đạn rồi ngã xuống, chết ngay! Tên Mafia này chết mà chưa kịp trăn trối!
Tại đỉnh toà nhà khác, một thanh niên nhỏ nhắn đang đứng ung dung ngắm nhìn trời đất, mân mê một thứ nhỏ nhỏ màu vàng kim ánh chút đỏ! Đó là Shouri- tay đưa tin thần chết của D.O.A! Shouri ngẩn mặt đón những tia sáng mặt trời đầu tiên tại New York, thứ lấp lánh ánh kim trên tay anh óng ánh theo tia sáng, viên đạn vừa ô uế bởi máu người nay đã được gội rửa trước ánh sáng thiêng liêng cuả mặt trời, giờ đây nó lại là món trang sức đẹp đẽ của Shouri.
_Đã xong, yên tâm nhé Kayoki!- Shouri mở màn hình ảo từ chiếc đồng hồ đeo tay, hình ảnh một cô gái mà anh gọi là Kayoki hiện lên trong bộ quân phục của D.O.A.
_Tốt lắm Shouri! Tôi sẽ dọn dẹp chỗ ấy cho anh! Về căn cứ đi!-Gương mặt của Kayoki vẫn không cảm xúc như mọi khi.
_Này! Tôi làm tốt và gọn gàng lắm rồi, cô phải cho tôi một lời khen đi chứ!Người gì khó đăm đăm như bà già!
Shouri tắt đồng hồ trước khi nghe trận lôi đình, anh nhún vai rồi biến mất trong không trung.
Kayoki và Shouri là một đôi đồng nghiệp hay cãi cọ nhất tại D.O.A mặc dù hai người cùng làm chung một bột phận đưa tin và hướng dẫn,! Tuy nhiên, họ là một cặp đôi làm việc ăn ý và… khá đáng sợ đấy! Một cặp đôi mang một nửa dòng máu Nhật!
Vài phút sau, Shouri đã có mặt tại trụ sở chính của D.O.A, nó nằm ẩn nấp ngoài vũ trụ xa xôi, ở đây, họ có thể quan sát và bảo vệ trái đất mọi lúc mọi nơi!
Tổ chức đang ráo riết làm chuyện gì đó và Kayoki thì đang la mắng một hạ cấp. Đợi một lúc, Shouri bước vào phòng làm việc, một căn phòng đầy màn hình máy móc, camera, vi tính…. Kayoki ngồi tựa người vào ghế quan sát bản đồ thế giới qua một màn hình tinh thể lỏng nằm giữa phòng.
_Làm gì nóng quá vậy?!-Shouri lên tiếng.
_Về rồi à! Bà già này đang mệt đấy!-Kayoki nhăn nhó.
_Thôi! Lỡ lời! Đừng quan tâm! Tôi thấy bên ngoài đang bận rộn gì đó…
_D.O.A chuẩn bị mở cuộc khảo sát. Tôi đang tìm địa điểm tổ chức đây.
_Khảo sát? Để làm gì?-Shouri chau mày.
_Lực lượng Mafia đang chuẩn bị gây chiến và tổ chức D.S cũng đã bắt đầu ra tay! Mafia thì không lo mấy, nhưng D.S thì….
_Gay rồi đây! D.O.A- tổ chức quốc tế bảo vệ thế giới do chính phủ liên ban tổ chức chuẩn bị một cuộc khảo sát, tìm người. Việc này sẽ thu hút rất nhiều nhân tài, tuy nhiên, làm việc cho D.O.A phải là những con người đặc biệt. Họ sẽ được tổ chức biến đổi một số gien để phục vụ cho tổ chức! Chà, chúng ta lại vất vả đây!

Kayoki nhìn Shouri mỉm cười, bàn đến công việc thì hai người này như cặp tình nhân ấy! Chẳng ai có thề nhận ra con người họ thường ngày. Hai con người này đã bắt đầu kế hoạch cho cuộc tìm kiếm nhân tài!
#1
    sei yoshika 23.08.2008 10:17:33 (permalink)
    Newjersey, 10:30 tối, ngày 3 tháng 1.



    _Trish, con quên quyển sách này!
    _Cám ơn mẹ, con đi chút nhé! Nhóm con đang có bài thảo luận! Con qua đưa hồ sơ rồi về liền.
    _Uh, nhưng cẩn thận đấy, dạo này an ninh tệ lắm đó!
    Trish, một cô gái châu Á với nước da trắng hồng, dáng cao ráo, mảnh mai vẩy tay chào người mẹ rồi lái xe qua những hàng cây anh đào, từ từ xa dần ngôi nhà trong bóng đêm.
    Băng băng trên con đường vắng vẻ, Trish thở dài vì một ngày mệt mỏi, hôm nay cô phải làm cho xong đề tài nghiên cứu của mình. Quẹo vào một ngã rẽ tối để đến nhà bạn, Trish bắt gặp một chiếc xe màu đen chặn ngang, cô đứng chờ một lúc nhưng đối phương vẫn không di chuyển. Đã mệt mỏi lại gặp chuyện này Trish cảm thấy bực mình, cô xuống xe, đi về phía đối diện. Chiếc xe màu đen bóng loáng, sang trọng nhưng chẳng thấy chủ nhân đâu, cô cáu gắt, dậm chân xuống đất rồi đưa mắt tìm người chủ không có ý thức của chiếc xe đậu giữa đường này. Nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy ai, Trish chống tay lên thành xe, thở dài “tìm cách khác vậy!”-cô nghĩ. Bỗng giọng nói một người đàn ông cất lên:
    _Ngươi tìm ta à?
    Trish giật mình, thụt lùi về phiá sau. Chiếc xe rõ rang không chủ sao bây giờ lại có một người áo đen ngồi trong ấy?! Trish thắc mắc, nhưng thôi, có lẽ cô mệt rồi hoa mắt, vả lại cô cũng đang vội.
    _Làm phiền ông chạy xe lên cho tôi qua được không?!-Trish đề nghị.
    Người đàn ông không trả lời, hắn cưòi nhếch mép rồi kéo chiếc nón đen xuống che khuất khuôn mặt. Trish thật sự nổi điên trước thái độ người đàn ông này, cô cố gắng kìm nén:
    _Cho tôi đi qua thưa ông, chỗ này không được đậu xe đâu! Tôi đang vội!
    _Cô có thấy ai bỏ qua cho kẻ thù chạy thoát chưa, Trish Nguyễn!-Người đàn ông ngước nhìn Trish, cô giật mình khựng lại.
    Hắn có một con mắt màu đỏ, con mắt còn lại như một viên pha lê màu hổ phách, không có tròng đen. Cặp mắt ấy đang nhìn xoáy vào cô rồi hắn cất giọng cười rợn người trước thái độ lung túng của Trish, cô lùi lại vài bước nữa, linh cảm chẳng có gì hay ho, Trish quay người trở về xe, nhưng… xung quanh cô, chục người áo đen như thế đang vây quanh. Trish bắt đầu cảm thấy hoang mang, cô vừa nghe đài đưa tin về một tổ chức áo đen Mafia kì bí, nhưng chẳng lẽ mới nghe đã gặp sao! Số cô đen đến thế à?! Mà chúng muốn gì ở cô chứ?
    _Ông muốn gì ở tôi? Sao lại biết tên tôi?-Trish nói mà không nhìn lại, cô đang cầm chừng bọn áo đen trước mặt.
    _Gia nhập D.S, hoặc chết!- hắn cất giọng kép đáng sợ.
    _Gia nhập? Gia nhập cái gì? Mafia á?
    _Đừng đánh đồng D.S với bọn Mafia tầm thường đó! Chúng chỉ là tép riu thôi!
    D.S là một tổ chức vĩ đại, và sẽ là bá chủ thế giới! -Cái giọng kép ấy rít lên một cách điên dại.
    Trish không nói gì, cô từ từ đưa tay vào áo choàng, khẩu súng đề phòng bọn cướp nay lại có dịp dùng đến. Trish đứng thẳng, cô cười một hơi đáp trả tiếng rít ban nãy.
    _Lời mời chân thành đấy, nhưng…
    Cô rút súng bắn xối xả vào mấy tên áo đen rồi chạy đến chiếc xe. Tiếng súng bắt đầu nổ vang, bọn chúng tấn công Trish một cách dữ dội, cô lao vào hàng xe đậu sát lề, những mảnh kính vỡ vụn loảng xoảng, rớt xuống người cô làm Trish khá đau, lấy hết sức bình sinh, nạp đạn rồi lao ra, cô vừa bắn vừa chạy thục mạng về xe. Những viên đạn lao đi trong gió, xé toạt không khí, mùi máu tươi bắt đầu thoang thoảng trong bóng đêm. Trish lao được đến xe, chiếc xe chỉ cách cô vài thước, thế mà cô cảm giác như vừa bơi xuyên đại dương để chạm được nó, hơn lúc nào hết, cô cảm thấy yêu chiếc xe ấy nhất trên đời. Đề maý, Trish đạp ga chạy ngược về phía sau tông vào vài tên, cô bẻ lái ra đại lộ gần nhất. “...nhưng ta không ưa Mafia đâu!” Trish khẽ nói. Mồ hôi cô chảy vào mắt, vào miệng, mặn chát.
    Chạy ra được đường lớn, nghĩ rằng đã thoát, Trish nhẹ người một chút, nhưng chiếc kính chiếu hậu lại làm tim cô ngưng đập trong tích tắc. Hắn đang đuổi theo sát nút! Gã đàn ông dị dạng ấy! Trish nhấn ga lao thẳng về phiá trước, hắn lao theo phiá sau, tiếng động cơ mỗi lúc một lớn, vài giây thôi hắn đã ngang bằng cô. Trish cảm thấy các giây thần kinh trong người đang làm việc tối đa, đầu cô tê rần, căng lên như có xung điện chạy vào. Trish thật sự hốt hỏang, cô cố gắng lấy lại bình tỉnh, cô bắt đầu hít vào thở ra, “Phải thật bình tỉnh thì may ra thoát!”- Trish tự nhủ. Cô nhấn ga nhìu hơn, đồng hồ đã chỉ gần hai trăm cây số tạo ra tiếng động xé gió nhưng sao hắn vẫn có thể dễ dàng bám theo? Trish xoay tay lái, ép chiếc xe hắn vào con lương, những tia lửa bắn ra, lóe sáng, hắn hất xe đập vào xe Trish thật mạnh một tiếng rầm, chiếc xe loạng choạng trên đường, Trish đột ngột xoay tay lái, chiếc xe quay vòng tròn như một cơn xoáy, tạo nên một lớp khói dày như sương đêm bao phủ lấy chung quanh. Đoạn, Trish phóng xe lao ra khỏi đám khói, cô nhấn ga lao về phía trước điên cuồng, tiếng máy xe gầm rú vang dội.
    _Gia nhập D.S hoặc chết! Ta cảnh cáo ngươi!-Giọng hắn rõ mồn một trong đầu Trish, cô lập tức nhìn xung quanh, chẳng chiếc xe nào ngoài cô, chỉ có Trish đang phóng như bay trên đại lộ, cô lắc đầu thật mạnh rồi típ tục nhấn ga. Bỗng cặp mắt tên áo đen ấy hiện ra trước mặt cô, vẫn là đôi mắt không tròng đen, một con đỏ, một con hổ phách và tiếng cười loài dã thú. Trish giật mình, thét lên. Phản xạ, cô xoay tay lái, chiếc xe mất trớn, quay một vòng rồi dừng lại. Mồ hôi chảy đầy trên trán, cô lấy tay vuốt mặt rồi gục đầu xuống xe, Trish thật sự kiệt sức, cô vẫn chưa hiểu điều gì vừa xảy ra. Cô chỉ biết, có lẽ mình thoát rồi! Thoát khỏi cái tên kỳ lạ, ma quái ban nãy!
    Sau một hồi lâu, cô lấy lại chút bình tĩnh, chắc hẳn không còn ai đuổi theo Trish thở phào nhẹ nhỏm. Đang đưa tay định rồ máy về nhà thì màn hình CD trên xe hiện lên một thông điệp: “Trish Nguyễn! Được mời đến D.O.A”. 
     
    ________________________________________________________________________
    #2
      sei yoshika 23.08.2008 10:22:35 (permalink)
      Việt Nam 10:30 tối, ngày 3 tháng 1.



      _Trang! Bên đó xong chưa!
      _Xong rồi! Mệt ghê, tự dưng phải đi học thêm! Trong khi tụi mình vẫn là học sinh giỏi cơ mà!-Trang chau mày khó chịu, cô đặt chiếc balô đầy sách vở lên băng ghế đá. Gương mặt nhỏ nhắn đã thấm mệt, Trang tựa lưng vào ghế, đưa tay cột lại mái tóc đen óng của mình.- Sao? hôm nay Mai Thảo thế nào? Vẫn còn bị tên đó đeo bám chứ?
      _Thôi! Đừng nhắc đến hắn!-Mai Thảo huơ huơ tay rồi nhìn đi hướng khác, tránh cặp mắt tò mò của Trang.
      _Chà, anh chàng này si tình quá! Hay cứ chịu đại đi ha!!!-Trang nói vẻ đùa cợt.  
      Đôi gò má cao của Mai Thảo ửng hồng, cô đưa tay xoa xoa chiếc cổ xinh đẹp rồi hất mái tóc gợn sóng sang bên.
      _Thôi,về đi! Tối rồi! –Mai Thảo lãng sang chuyện khác.
      _Hôm nay tớ lại đưa cậu về phải không!
      Mai Thảo mỉm cười. Trang đứng dậy, khoác chiếc balô lên vai rồi cùng Mai Thảo rảo bước ra về. Trời đã khuya, đường phố vắng vẻ hẳn. Đi được một đoạn, Trang dừng xe quay lại hỏi:
      _Mai Thảo, hay ta đi đường này thử nhé!-Trang chỉ tay về phía con đường cấm. Tính Trang thích mạo hiểm nên càng cấm cô càng muốn vào.
      _Điên à! Đường cấm mà!- Mai Thảo la lên.
      _Nhỏ nhỏ nào! Không sao đâu! Có tớ mà, vả lại đường đó gần nhà hơn! Đi hén!
      _Nhưng…
      Chưa kịp nói gì Trang đã lao xe vào con đường u ám treo biển cấm. Bên trong cũng chẳng có gì là lạ, khác xa tưởng tượng của Trang! Chỉ là một con đường đầy cây cối hai bên và vắng lặng, cùng lắm là vài ngôi nhà bỏ hoang. Mai Thảo nhìn xung quanh một cách cẩn thận, cô cảm thấy có cái gì rờn rợn sau gáy
      _Đi đường này liệu có gặp…
      _Ý cậu nói bọn cướp hay ma?-Trang nói nhỏ.
      _Thôi mà! Cậu…
      Đang định càu nhàu Trang thì chiếc xe thắng gấp, bánh xe chà sát trên đường nghe tiếng cót chói tai. Mai Thảo nhoài ra trứơc, cô vén mái tóc rồi ngước lên.
      _Gì thế?
      _Xuỵt, nhỏ thôi!- Trang đưa tay ra dấu hiệu với Thảo.-Nấp vào trong, mau!
      Mai Thảo vẫn ngơ ngác đi theo Trang nấp vào một bụi cây gần đó. Một lát sau, đoàn người áo đen tiến lại gần phía hai người họ, Mai Thảo giật mình toan hét lên thì bị Trang bịt miệng kéo xuống.
      _Chắc chắn chúng sẽ đi qua đây! Canh gác cẩn thận! Đừng để vụt mất lần nữa!- Một giọng kép vang lên. Chẳng ai xa lạ, chính là tên vừa rượt đuổi Trish. Lần này hắn lại xuất hiện tại Việt Nam!
      _Là bọn Mafia đấy!- Mai Thảo nói thật khẽ.
      _Sao cậu biết?!
      _Là linh cảm! Nhưng mình chắc chắn mà!
      Trang quay sang nhìn Mai Thảo bằng một ánh nhìn kì lạ. Trang biết cô bạn mình hay có linh cảm, nhưng… Mafia ư!?
      _Tốt nhất là đi khỏi đây thôi!- Trang chuyển ánh mắt sang đám người áo đen.
      _Bằng cách nào? Bọn chúng đông quá!
      _Để mình suy nghĩ!...
      _Đã nói là có linh cảm không tốt mà! Nghe lời mình, không đi đường này là được rồi! Trời ơi!- Mai Thảo nhăn nhó.
      _Cậu thôi đi, để tớ còn nghĩ cách! chứ…
      _AI ĐÓ!- Giọng một tên áo đen vang lên!
      Trang và Mai Thảo giật người, tim hai cô bắt đầu đập như điên dại. Trang lùi lại một chút, cô suy nghĩ rồi quả quyết:
      _Liều thôi! Xông ra rồi chạy vậy!
      Mai Thảo nhìn Trang trân trối, miệng cô há hốc không nói nên lời. Tiếng bước chân ngày càng gần chổ ẩn nấp của hai người, cỏ bắt đầu xào xạc, Trang năm tay Mai Thảo rồi khẽ gật đầu. Cô xông ra trước, đưa tay đấm thẳng vào mặt tên áo đen. Một cù trời giáng bất ngờ, hắn loạng choạng ngã xuống đất. Chờ có thế, Mai Thảo nện vào đầu hắn khối đá rõ to, hắn nằm bất tỉnh.Trang kéo cái thân to tướng tên áo đen xềnh xệch vào bụi rậm, cởi chiếc áo choàng đen khoác lên người, cô đội chiếc nón che lấp khuôn mặt rồi tiến về phía trước, một tên gần sát đó đang lục lạo mấy bụi cỏ là mục tiêu tiếp theo.
      _Chỉ huy cho gọi anh- Trang nói bằng chất giọng một người con trai.
      _Sao? Tôi á? Tôi đang gác đây mà!
      _Anh không nghe là chỉ huy gọi à! Hay anh muốn chết?- Trang gằng giọng, bây giờ cô mới thấy hiệu quả cuả lớp kịch mà cô tham gia.
      Tên áo đen gật gật rồi quay  đi, Trang đánh vào sau gáy hắn một cú chí mạng, hắn ngã quỵ xuống đất. Trang phủi phủi tay quay lưng đi, cô không thể ngờ cú đánh vừa rồi vẫn chưa làm hắn ngất hẳn, từ phía sau, tên Mafia lòm còm bò dậy, rút súng chỉa vào người Trang mà cô không hề hay biết.
      Rầm! Trang giật mình quay lại, hắn đã nằm dài dưới đất, Mai Thảo đứng xoay xoay chiếc dù cô mang theo hồi sáng!
      _Hiệu quả đấy chứ! Dù làm vũ khí!-Mai Thảo lượm cây súng và ném cho Trang. Vốn hai người là bạn từ nhỏ, nhà Mai Thảo xưa kia là võ đường nên hai người đều được ông cô dạy võ.Trang mỉm cười.
      Âm thanh vừa rồi làm kinh động đến bọn Mafia còn lại, chúng đã phát hiện ra Trang và Mai Thảo. Hai người đành lao vào trận đấu, Trang tung ra những thế vỏ đẹp mắt như trong những bộ phim gây ra những tiếng bốp, chát liên tục. Cô lao tới hai tên áo đen gần đó, túm lấy tay một tên, kéo ngước hắn ra sau rồi cho hắn một cước, Trang bẻ tay tên ấy, đưa cây súng hắn đang cầm về phiá tên còn lại và tiển tên kia lên đường.
      Mai Thảo xoay người, đâm thẳng chiếc dù vào bụng tên áo đen làm hắn ngã ra, ôm bụng đau đớn. Chiếc dù nhỏ nhắn cứ thế quất những đòn trời giáng, tiếng cây dù đưa nhanh trong không khí tạo ra tiếng vút như gió. Hai người chạy thật nhanh đến đầu đoạn đường, Vất vả lắm họ mơí thâý một con đường lớn trước mắt nhưng phải khựng lại vì một bóng đen đứng chặn phía trước! Con người này không như những tên Mafia  lúc nãy, to con nhưng dễ hạ, hắn toát ra một luồng khí đáng sợ, luồng khí của sự chết chóc.
      Mai Thảo và Trang đã thấm mệt, họ đứng lại thở hổn hển.
      _Hai ngươi hãy gia nhập vào D.S! Nếu không sẽ chết!- Cái giọng kép đáng sợ ấy lại vang lên.
      Trang đẩy Mai Thảo về phía sau- Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng bọn ta không bao giờ gia nhập Mafia đâu!
      _Mafia? Ha ha! Lại một đứa đánh đồng ta với lũ bị thịt đó! Ta không phải Mafia! D.S! ngươi hiểu không!- Hắn gầm lên.
      _Ta không cần biết D.S gì hết! Để ta đi!-Mai Thảo lên tiếng.
      Hắn nhìn hai cô gái rồi cười một tràng dài, tiếng cười làm người khác lạnh gáy!
      _Vậy thì ngươi sẽ chết!- Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên, bàn tay hắn bặt đầu biến dạng méo mó, những sợi gân căng lên, tưởng tượng như muốn vỡ ra, những thớ thịt bắt đầu tan chảy, nhày nhụa. Trong phút chốc, cánh tay đã biến thành một khẩu súng to lớn hai nòng, hắn đưa khẩu súng về phía hai cô.
      Chưa kịp kinh hoàng, tiếng súng đã vang lên, âm vọng xa xôi làm đám chim trên những tán cây bay xào xạc, tiếng quạ cất lên như hoà âm vào không khí đáng sợ ấy.Trang và Mai Thảo vội chạy thật nhanh để tránh đường đạn. Nhưng không thể tránh mãi, khẩu súng của hắn thật sự quá mạnh. Đang suy nghĩ, một viên đạn bay ngang qua Trang, xé rách tay áo để lại một vệt máu đỏ tươi. Chỉ vài xentimet nữa thôi thì viên đạn ấy đã ngự trị tại cánh tay phải của Trang. Mùi khét của viên đạn xé gió xộc lên mũi cô, cảm giác nóng ran của da thịt xuất hiện, Trang ôm tay cuối xuống. Mai Thảo hốt hoảng chạy lại bên Trang, cô xé vạt áo, băng vội vết thương. Hai người chạy vào một căn nhà hoang gần đấy, nhanh tay, Mai Thải đóng cánh cửa lại rồi ngồi bệt xuống nền gạch cũ kỹ, mồ hôi chảy ròng ròng, giải quyết một đám áo đen kia đã mệt lắm rồi! Mai Thảo gạt hai hàng nước mắt,  cô dựt lấy khẩu súng lục từ tay Trang, toan đứng lên liều mạng thì một gã áo đen lạ mặt từ đâu xuất hiện, tấm áo choàng của hắn phất vào mặt Mai Thảo. Cuối xuống, hắn nhìn cô mỉm cười, đưa cho Mai Thảo một thứ kỳ là rồi biến mất. Cô nhìn vật ấy, rồi ngước lên nhìn chốt cửa. Vẫn khóa mà! Cô đưa mắt nhìn Trang nhưng cũng chỉ thấy một sự ngỡ ngàng trong đôi mắt ấy. Mai Thảo đưa tay kéo nhẹ một cái chốt nhỏ màu đỏ, bảy vệt sáng bỗng vút lên không trung, bao bọc lấy hai người rồi sáng chói lên lạ thường làm hai cô nhắm nghiền mắt. Mai Thảo có thể cảm nhận được một bàn tay ấm áp ôm lấy cô, một mùi hương quen thuộc vây quanh cô. Thứ ánh sáng ấy phát ra một âm thanh trong trẻo như những câu chuyện thần tiên, âm thanh làm người ta phải yên lòng. Một lát sau, khối ánh sáng ấy biến mất, Trang từ từ hé mắt .
      Mai Thảo vẫn ngồi đấy, mắt nhắm nghiền, cảm nhận một điều gì đấy.
      _Mai Thảo, Mai Thảo! Không sao chứ?-Trang lay mạnh Mai Thảo, cô vội vàng mở mắt
      _Sao? Sao? Chúng ta đang ở đâu, tên kia đâu, Thảo liều mạng với hắn!- Cô nắm chặt tay Trang.
      _ Đau! Đau! Tay mình.- Trang gạt tay Mai Thảo ra, cô ấy quá xúc động.- Không hiểu sao chúng ta lại ở đây nữa! Nhà Mai Thảo này!- Trang chỉ tay về phiá căn nhà đang sáng đèn.
      Mai Thảo đưa mắt nhìn rồi khụy xuống, cô thở một hơi dài rồi ngước lên nhìn Trang:
      _Là người đó cứu chúng ta! Thảo biết chắc là người đó!
      _Ai? Ai cơ?!
      _Là người áo đen xuất hiện lúc đó! Hắn, hắn…- Mai Thảo khựng lại, cô đưa bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt thứ gì đó! Một mảnh giấy! Và một cái tên hay gì đó miết trên mảnh giấy ấy: Devil!
      _________________________
      Trang về đến nhà, cô lao thẳng lên phòng, nhấc điện thoại gọi ngay cho Mai Thảo để chắc rằng cô bé đa cảm ấy bình an. Một hồi căn dặn kĩ càng, Trang cúp tai nghe rồi nằm dài trên giường thở phào. Cô vẫn chưa hiểu mọi chuyện vừa xảy ra, úp tay lên mặt, Trang nhắm mắt.
      Gió thổi hiu hiu đưa hương nhài thoang thoảng trong không trung, sự mệt mỏi đưa Trang vào giấc ngủ chập chờn. Tiếng điện thoại vang lên, Trang mặc kệ, cô đã quá mệt, nhưng tiếng chuông cứ reo hoài dai dẳng. Trang đá mền, ngồi lên.
      _Ai đó? Người ta vừa chợp mắt. Biết mấy giờ không!

      _Trang, Mai Thảo đây! Mở bất cứ cái gì có màn hình lên đi! Mau lên!- Giọng Mai Thảo hốt hoảng.
      _Chuyện gì nữa đây.- Trang vừa càu nhàu vừa đưa tay mở Tivi.

      Màn hình tivi bật sáng lên, chiếc điện thoại trên tay Trang rơi xuống đất! Cô lật đật nhìn thật kĩ màn hình. Phải! Là tên cô và Mai Thảo, Trang chạy đến bàn học, mở màn hình vi tính lên. Vẫn là thông điệp ấy: “Trang Nguyễn- Mai Thảo. Được mời đến D.O.A”.
      #3
        Cherry Royce 11.09.2008 13:21:25 (permalink)
        Hey Sei!
        Mình đọc truyện "Dead or alive" của U và nghĩ ngay đến một bộ phim y như vậy ( mình không nhớ tên của bộ phim đó vì xem lâu lắm rồi). Ngay khi đọc đến đoạn nhân vật nói đến D.O.A là mình nhận ngay ra mình đã từng xem phim về một tổ chức có tên như thế. Phim đó rất hay. Mình đang muốn hỏi U về D.O.A và tò mò một chút rằng ý tưởng cho truyện này của U có liên quan gì đến bộ phim mà mình vừa nhắc đến hay không? Mình nghĩ đó là một ý tưởng hay và mong U tiếp tục đưa truyện lên diễn đàn nhé! Thân. C.R.
        #4
          sei yoshika 03.11.2008 00:28:39 (permalink)
          Thật ra D.O.A trùng tên với 1 bộ phim khá nổi tiếng "D.O.A", nhưng phần nội dung thì hòan tòan không phải là từ bộ phim ấy. Mong mọi người ủng hộ nhé!
          #5
            sei yoshika 03.11.2008 00:30:49 (permalink)
            Trụ sở chính D.O.A/ Phòng họp Đỏ.
             
            _Nhanh lên! sắp đến giờ họp rồi! Mọi người nhanh tay dọn dẹp đi.
             
            Tiếng người lao xao, vang vọng trong căn phòng rộng lớn. Phòng họp Đỏ dành cho những nhân viên cấp cao và những cuộc họp khẩn cấp, quan trọng. Căn phòng được bao bọc bởi một thứ nhung mịn như loài rêu hoang, màu đỏ nóng bỏng, uy quyền của mặt trời, đó là loại vật liệu cách âm tốt nhất chỉ dành cho chính phủ.
             
            Giữa phòng, chiếc bàn trong suốt, dài như vô tận, những chiếc ghế lơ lửng trên không trung một cách kỳ lạ, vòm mái phòng lấp lánh bởi sao trời, những hành tinh lớn nhỏ khác nhau di chuyển chậm rãi theo quỹ đạo. Đứng từ phòng họp Đỏ, cả vũ trụ gần như nằm trong tầm mắt.
             
            Phòng họp Đỏ đang được chuẩn bị cho cuôc họp nội bộ sắp diễn ra trong vòng vài phút nữa, mọi thứ hầu như đã hoàn tất. Kim đồng hồ đã gần sát con số 12, giờ họp sắp bắt đầu, tất cả mọi nhân viên đều nhanh chân rời khỏi phòng Đỏ, căn phòng trở nên vắng vẻ, lạnh lẽo với vũ trụ bao la, rộng lớn.
             
            Tiếng chuông gõ mười hai nhịp vang dội khắp nơi, giờ họp đã bắt đầu!
             
            Căn phòng bắt đầu xoay chuyển, vòm mái pha lê trong suốt phản chiếu những vệt sáng kỳ lạ xuất hiện tại phòng Đỏ, những tia sáng đủ màu bắn khắp nơi. Từ  khỏang không của căn phòng, những vết nức không gian xuất hiện. Một bàn tay trắng trẻo đưa ra từ vết nức gần phía cửa nhất, từ từ, vết nức lớn dần lên cho đến khi một người phụ nữ bước ra, vươn vai nhìn khắp căn phòng.
             
            _Ta đến sớm nhất rồi! Các anh ấy còn đang luyến tiếc nơi nào đây!- Người phụ nữ vừa nói vừa tiến lại chiếc ghế đầu tiên bắt đầu từ phía cửa, vết nức không gian nhanh chóng hàn gắn, chỉ kịp để một cánh hoa từ không gian bên kia bay vào.
             
            Người phụ nữ với mái tóc bạch kim tuyệt đẹp nở nụ cười khi một người đàn ông khác xuất hiện từ vết nức thứ hai. Một người đàn ông cao lớn, mái tóc màu đen phớt chút bạc càng làm tăng thêm vẻ phong trần của anh ta. Anh mỉm cười đáp lại rồi hôn bàn tay xinh đẹp người phụ nữ một cách lịch sự
             
            _Lâu rồi không gặp, cô vẫn đẹp như xưa, Elly ạ!
             
            Elly nở nụ cười rạng rỡ như cánh hồng buổi sáng.
             
            _Cái miệng ngọt của anh vẫn là thuốc độc, Allbert!
             
            Allbert tiến lại chiếc ghế thứ hai, anh ngồi xuống, ngã mình lơ lửng.
             
            _Tên kia vẫn chậm chạp như xưa! Hắn luôn là người đến sau cùng.
             
            _Có lẽ anh ấy đang bận chút chuyện gì đó, thôi đừng càu nhàu nữa, chúng ta đã lớn hết rồi.- Elly đưa tay vuốt mái tóc nhẹ nhàng. Vừa dứt lời, vết nức thứ ba xuất hiện, người đàn ông quần áo tả tơi, đầu cổ bù xù lao thẳng ra rồi dùng tay hàn gắn vết nứt một cách nhanh chóng, anh tiến đến chiếc ghế còn lại, ngồi phịch xuống rồi thở hổn hển.
             
            _Chuyện gì nữa vậy? Sao trông anh khác lần gặp trước quá! Yu!- Elly ngạc nhiên trước bộ dạng tả tơi của một người chỉ huy. Yu là người điềm tỉnh nhất nhóm, nhưng bộ dạng anh bây giờ… thật…
             
            _Làm nhiệm vụ!- Yu trả lời mệt nhọc- Bị mấy con khủng long rượt đuổi, xém mất mạng, chúng nó đang đói!
             
            _Khủng long? Sao anh không kêu tôi theo?! Thú vị thế mà… - Allbert bật dậy.
             
            _Thôi, hai người, chúng ta vào chủ đề cuộc họp nào.- Yu vuốt lại mái tóc rồi mở màn hình trên chiếc bàn trong suốt, anh tránh những câu hỏi của Allbert, một anh chàng ưa mạo hiểm. - Lí do cuộc họp lần này hai người đều biết cả rồi. Mafia thế giới bắt đầu lộng hành, tổ chức D.S đã thức tỉnh trở lại, chúng sẽ đưa thế giới này vào quỹ đạo đen tối nhất! Chúng ta cần ngăn chặn chúng ngay từ bây giờ.  
             
            _Nên anh quyết định tổ chức lại một đội ngũ chống lại bọn chúng ư?!
             
            _Phải! Allbert! Chúng ta phải tìm những ngừơi nối nghiệp tiếp theo, tôi đã chọn được một số, tuy nhiên vẫn phải thử nghiệm lại, mọi người có thể xem qua!
             
            _Lần này sao toàn nữ? –Elly nhìn vào màn hình hiện trên bàn. Cô là người nữ duy nhấy trong bộ ba này, một cô gái nhẹ nhàng như gió, xinh đẹp như hoa, nhưng nguy hiểm như thuốc độc.
             
            _Phải, trong D.O.A đã có một số người tài trẻ tuổi, chúng ta có thể đào tạo họ tiếp, song, đội ngũ vẫn còn thiếu ba người. Những cô gái này phù hợp với vai trò đó.
             
            _Yu! Anh đã xem xét kỹ chứ? Họ sẽ là người tiếp bước chúng ta đấy!- Allbert nhìn Yu dò xét.
             
            _Chuyện này tôi đã giao cho bên đưa tin dò xét kỹ, thật sự phù hơp. -Tiếng gõ cửa vang lên, Yu mỉm cười- Mới nhắc họ đã đến. Mời vào!- Yu nói lớn.
             
            Cánh cửa lớn từ từ hé mở, Kayoki bước vào phòng, vẫn chỉnh tề, chững chạc như bình thường, duy chỉ một điều khác lạ là Shouri, đồng sự của cô cũng chỉnh tề như thế. Shouri trong bộ quân phục D.O.A trông chững chạc hơn nhiều so với khi anh làm nhiệm vụ. Hai người tiến lại gần, cuối chào hết sức nghi lễ. Trước mắt họ, những nhà lãnh đạo, chỉ huy thật sự đang ngồi đó, Shouri và Kayoki lấy làm vinh hạnh khi được gặp họ trực tiếp thế này mà không qua một màn hình nào cả.
             
            _Tôi, Kayoki, theo lệnh ngài đã dò xét xong lai lịch của ba người họ. Hoàn toàn trong sạch và… bình thường.
             
            _Bình thường?- Elly nhìn Yu bằng đôi mắt khó hiểu.- Họ không có tài năng bẩm sinh gì sao? Giác quan thứ sáu chẳng hạn!?
             
            Yu nhìn Elly mỉm cười rồi quay sang Shouri, anh giật mình
             
            _Vâng, thưa ngài, ngoại trừ họ biết võ hay bắn súng thì không có gì đặc biệt. Không có giác quan thứ sáu, không có năng lực đặc biệt thưa ngài !
             
            _Ý ta là vậy. Điều cần nhất là trái tim họ, tâm hồn và nhân cách. Họ có những tài năng bẩm sinh mà ta không thể biết, chỉ có những đấng thiêng liêng mới biết điều đó và họ đã chỉ định những con người đó.
             
            _Yu, ý anh là anh đã gặp bảy vị thiên sứ sao?- Allbert nheo mắt nghi ngại.
             
            _Phải, họ đã đến, đã để lại lời nhắn, nhưng không rõ ràng mấy, tất cả đều còn là bí mật, cả tôi cũng không hiểu rõ. Tuy nhiên, người cần tìm chắc chắn đã thấy, chúng ta chỉ có thể tiếp tục bước đi mà thôi!
             
            Không khí yên lặng bao trùm gian phòng một hồi, Kayoki lẫn Shouri hầu như nín thở, bầu không khí bị phá vỡ khi Elly lên tiếng.
             
            _Yu, anh nói ba người họ nữa là đủ, vậy trong D.O.A này còn có ai trong đội bảo vệ sau này?
            _Trước mắt tôi cũng chưa biết hết, Elly ạ! Nhưng hai người trước mắt cô là một điển hình đấy!- Yu đưa tay về phía Kayoki và Shouri khiến hai người giật bắn người.- Còn ai nữa nhỉ? À  còn vài người tôi biết nữa, dù sao cũng phải biết mặt họ, để tôi liên lạc vậy!- Yu đưa tay nhấn vào màn hình trên bàn, nối với khu điều khiển chính trung tâm, anh nói gì đó rồi mỉm cười ngước nhìn Elly và Allbert.- Họ tới ngay thôi, trong khi chờ đợi, ta hãy làm quen với những người ở đây đã nhé.
             
            Elly nhìn sang Kayoki, gương mặt xinh đẹp của cô bắt đầu nhìn ngắm Kayoki tỉ mĩ:
             
            _Ngươi gia nhập D.O.A lâu chưa…
             
            _Thưa là Kayoki ạ!- Kayoki cuối mình nghi lễ, Elly mỉm cười gật đầu, ra hiệu tiếp tục.- Tôi gia nhập D.O.A hai năm thưa ngài.
             
            _Hai năm? Hai năm mà đã làm ở vị trí này sao?- Elly ngạc nhiên, cô quay sang Shouri cạnh đó.- Còn ngươi?
             
            _Tôi là Shouri thưa ngài, ngày tôi gia nhập D.O.A cũng là ngày Kayoki gia nhập.- Shouri từ tốn nói, anh liếc mắt nhìn Kayoki, cô vẫn đứng yên.
             
            _Cũng hai năm sao?- Tuổi trẻ tài cao nhỉ Allbert!
             
            Allbert gác chân trên chiếc bàn, tay mân mê cây súng ngắn:
             
            _Phải! Tuổi trẻ, một thời oanh liệt còn gì!
             
            _Hai ngươi nói sơ lược về ba người kia xem.- Yu lên tiếng
             
            _Vâng, thưa ngài!- Kayoki đưa tay chạm vào một màn hình ảo cô mang theo, hình ảnh ba con người họ nhắc đến hiện lên cùng với một số thong tin lý lịch.- Cô gái phía tay phải là Trang Nguyễn, phía tay trái là Mai Thảo, và ở giữa là Trish Nguyễn. Họ đều là người gốc Châu Á, đặc biệt, đều là người gốc Viet Nam.
             
            _Và họ đã được mời đến D.O.A thưa ngài.- Shouri tiếp lời.
             
            Yu nhìn màn hình thật kỹ, anh gật gật đầu. Tiếng gõ cửa lại vang lên, Yu lên tiếng
             
            _Mời vào!
             
            Cánh cửa lớn nặng nề mở ra, những con người trẻ tuổi bước vào, họ cuối đầu thi lễ. Allbert nhìn họ rồi nói:
             
            _Các ngươi tự giới thiệu đi!
             
            Một người con gái Châu Á với mái tóc dài màu nâu tươi cười bước lên phía trước.
             
            _Thưa ngài, tôi là Lee Won bên khu vực điều tra, còn đây là Ami và Sora.- Lee Won chỉ tay về hai cô gái có gương mặt từa tựa nhau.
             
            _Tôi là Ami thưa ngài, đây là em gái tôi, Sora.- Ami nhìn về phía Sora, cô nhún người chào nhẹ nhàng.- Xin thứ lỗi vì em ấy rất ít nói, em ấy là người chiêm tinh, bên bộ phận kế hoạch, còn tôi bên bộ phận điều chế và khoa học.
             
            _Tốt lắm! Mọi người đã biết nhau thì sẽ dễ dàng hòa nhập. D.S sẽ mau chóng giải quyết thôi.
             
            _Theo tôi biết, D.S là tổ chức bong tối đáng gờm nhất trong hàng ngàn năm nay, nhưng chẳng phải chúng đã bị niêm phong?- Ami thắc mắc.
             
            _Phải, chúng đã bị niêm phong, tuy nhiên, một tên đã thoát khi bùa niêm phong ếm vào vực sâu vũ trụ và hắn đã gây dựng lại một tổ chức D.S hung mạnh hơn xưa.- Yu trở nên nghiêm nghị, giọng nói anh chậm rãi từng lời.
             
            _Đó là thái tử Francis, con trai của người hùng mạnh nhất D.S phải không ngài Yu?- Sora nhìn vào quả cầu thuỷ tinh trên tay.- Chúng tôi phải nhận nhiệm vụ này sao? Và ba cô gái này nữa! Chúng tôi sẽ cùng họ, chống lại D.S sao?- Sora vẫn không ngẩn đầu lên, cô chăm chú nhìn quả cầu.
             
            _Phải, các ngươi là người được chọn. Hãy nhận nhiệm vụ mới. Kayoki, Shouri, Lee Won, Ami và Sora, các ngươi được giao sứ mệnh này, cùng với ba thành viên sắp đến, hãy thực hiện tốt!
             
            _Vâng thưa ngài! - Mọi người đồng loạt trả lời, họ biết, con đường trước mắt sẽ rất khó khăn nguy hiểm, nhưng họ vinh hạnh về điều đó, vinh hạnh vì được bảo vệ hành tinh xinh đẹp của mình. Trái Đất sẽ mãi mãi tồn tại với nét đẹp của nó trong vũ trụ rộng lớn này.
            #6
              sei yoshika 03.11.2008 00:34:00 (permalink)
              Nhật Bản/ Sân Bay Quốc Tế/ 9:00 AM./ Ngày 2 tháng 2
               
              Chuyến bay DO 008 vừ đáp xuống khu vực kín sân bay quốc tế Nhật Bản. Máy bay  huy hiệu đầu sư tử trong ngôi sao sáu cánh đã dừng bánh hẳn trên mặt đường khô nóng, một đoàn người của chính phủ đã có mặt tại phía ngoài cửa máy bay và chờ đợi ai đó. Cửa bắt đầu mở, chiếc cầu thang dài từ từ hạ xuống, mọi người chăm chú đón chờ những vị khách quan trọng, bỗng một bàn tay chụp lấy thành cửa  từ phía trong, một bóng đen bay ra, rồi lại một tiếng “huỵch” vang lên - Trang đã đứng trên mặt đất, mặc dù chiếc thang chỉ mới đưa ra một đoạn.
               
              _Trang à! Nguy hiểm đó, có biết không! Thang đang duy chuyển mà- Một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc dài hơi xoăn đứng trên bậc đầu tiên của chiếc thang đang chuyển động nói với vẻ lo lắng.
               
              Trang đứng dưới mặt đất, ngước lên nhìn, cười toe toét, gật đầu rồi vẫy vẫy tay. Thái độ ấy càng làm cho gương mặt đang cau có của Mai Thảo thêm đậm nét.
               
              _ Thiệt tình! Chỉ làm người ta lo!- Mai Thải lẩm bẩm. Một bàn tay đặt lên vai Mai Thảo:
               
              _Trang lớn rồi! Kệ ! Cô ấy tự liệu được mà!- Mái tóc nâu đỏ của Trish phủ lên vai Mai Thảo khi cô cuối người xuống để nói chuyện, mỉm cười, rồi Trish lách người bước xuống thang, Mai Thảo thở dài theo sau.
               
              Cả ba đã có mặt tại tấm thảm đỏ trải dài dưới chân máy bay, đối diện với một đám người không quen biết.
               
              _Có biết là ai không Trish?- Mai Thảo hỏi nhỏ.
               
              _Không! Trang biết không?
               
              _Làm sao tớ biết!
               
              Một người đàn ông trung niên với bộ com- lê lịch sự bước lên phía trước
               
              _ Tôi là Natsu Yamada! Chúng tôi là người của chính phủ Nhật Bản. Nhận được thông tin từ D.O.A rằng hôm nay ba vị sẽ đến đây để tiếp tục chuyến đi, chúng tôi có nhiệm vụ tiếp đón các vị, sắp xếp chỗ nghĩ cho đêm nay và một số chuyện khác!
               
              _D.O.A? Chúng tôi được họ mời nhưng sao trong suốt chuyến đi vừa rồi chẳng thấy ai hướng dẫn gì cả, trên máy bay chỉ có ba người chúng tôi và tên phi công tiết kiệm lời nói! Tôi luôn sợ là mình đi nhầm chỗ!- Trang thắc mắc.
               
              _ À, chuyện đó D.O.A đã có sắp xếp gì đó, tôi cũng không rõ. Cả ba vị đều đến từ…
               
              _Không, tôi đến từ Mỹ, còn hai người này từ Việt Nam.- Trish trả lời- Tuy nhiên tôi là người gốc Việt nên đã dễ dàng làm quen với nhau trong chuyến đi vừa rồi.
               
              _Ra là vậy!- Người đàn ông mỉm cười, ông ta đưa tay về phía Trish.
               
              _Một lần nữa xin giới thiệu, tôi là Natsu Yamada, thuộc bộ ngoại giao Nhật Bản, hân hạnh làm quen với ba vị.
               
              _Hân hạnh làm quen, tôi là Trish Nguyễn.- Trish bắt tay đáp lại.
               
              Người đàn ông đưa tay sang Trang, ông mỉm cười
               
              _Hân hạnh gặp cô!
               
              _À, vâng! Hân hạnh được gặp ông, ông Yamada! Tôi là Trang Nguyễn.
               
              _Rất vui quen biết ông, gọi tôi là Mai Thảo!
               
              Cuộc trò truyện diễn ra đôi ba phút rồi ông Yamada chuyển sang chủ đề khác:
               
              _ Được rồi, có vẽ chúng ta đã chào hỏi xong, bây giờ cho phép tôi đưa ba cô về trạm nghỉ của D.O.A chứ?
               
              _Được chứ! Tôi cũng khá mệt rồi!- Trang đáp.
               
               Họ cười nói vui vẻ rồi rời khỏi sân bay, tiến về trạm nghỉ đầu tiên trên một chiếc xe 12 chỗ khá lớn.
               
              --------------------
               
               
              10:30 am/ Trạm nghỉ số 1/ Biệt thự: Sakura.
               
              Cánh cổng lớn màu đen mở ra một cách chậm chạp, chiếc xe tiến vào khuôn viên của toà biệt thự, một căn biệt thư rộng lớn, tráng lệ, mang đậm phong cách Nhật Bản. Vườn hoa hai bên trải dài trên suốt lối đi với những hòn non bộ mang nét nghệ thuật châu Á, toà nhà chính trước mắt được xây dựng như một cung điện kiểu cổ, một trạm nghỉ đặc sắc.
               
              Chiếc xe dừng lại trước cánh cửa gỗ lớn dẫn vào bên trong tòa nhà, ba người bước xuống xe trong trạng thái ngơ ngác.
               
              _Đây là… Trạm nghỉ?!?- Cả ba đồng thanh khi nhìn thấy một trạm nghỉ như cung điện. Họ nghĩ trạm nghĩ phải là một nơi khác cơ, chẳng hạn giống như một doanh trại cho lính ấy.
               
              _Phải! Thưa quý cô, ba vị sẽ nghỉ ngơi ở đây. Cho phép tôi dẫn đường!- Ông Yamada tiến về phía cánh cửa, ông ta nhấn một số mật mã gì đó trên tản đá cạnh đó, rồi đưa tay đẩy mạnh cánh cửa. Tiếng Coót vang lên khi cánh cửa hé mở một cánh nặng nề, cửa gỗ khá to cơ mà!
               
              Trish, Trang và Mai Thảo vẫn đang luẩn quẩn bên ngoài, hết chạm cái này lại sờ cái kia.
               
              _Các cô gái! Vào đây nào!- Yamada đưa nửa người ra phía cửa nói.
               
               Ba cô gái giật mình, thúc nhau cười rồi chạy vào trong.
               
               Nếu vẻ ngoài toà nhà khiến họ ngạc nhiên, khung cảnh nên thơ, đẹp đẽ thì kiến trúc bên trong lại khiến họ tò mò và hơi lạnh gáy. Một kiểu bố trí phòng phong cách mê cung khá lạ và quái dị, những món đồ hình thù kì quái, những con búp bê mặc áo truyền thống bên cây hoa anh đào lớn trồng ngay trong nhà, cái cây trông thật đẹp và huyền bí. Tán hoa trên đỉnh cao nhất có màu trắng muốt, rối đến khóm thứ hai ở tầng giữa màu hồng phấn và những bông hoa anh đào xòa xuống mặt đất ở tầng cuối nhuộm một màu đỏ tươi như màu máu. Mai Thảo tiến gần đến cây anh đào, cô lôi Trish đến gốc cây và chỉ vào một chất nhầy màu đỏ.
               
              _Này, cảm nhận được gì không?
               
              _Uhm! Trish nghĩ…. chắc không phải là…
               
              _Trish muốn nói đến truyền thuyết hoa anh đào phải không?
               
              _Mai Thảo cũng biết à!- Trish đưa mắt  nhìn nạc nhiên.- Đúng là nhìn thì lại liên tưởng đến truyền thuyết đó! Trish nghĩ chỉ là câu chuyện truyền thuyết do bà kể thôi… nhưng…
               
              Hai người đứng nhìn cái chất nhầy bí ẩn ấy, họ đang suy nghĩ về một truyền thuyết xa xưa, xưa lắm rồi, cái thuở mà mọi người kể rằng tinh đào đã dùng máu người để sống! Để nuôi dưỡng sắc đẹp của mình: những đóa hoa anh đào đỏ thắm màu máu.
               
              _Này! Hai người nhìn gì vậy?- Trang vỗ vai Trish.
               
              _À, đang suy nghĩ về…
               
              _Ba quý cô! Mời đến phía này! Chúng tôi phải hướng dẫn một số thứ!- Ông Yamada xuất hiện sau lưng Trang bất thình lình làm cô giật mình. Trish cảm thấy sao sao ấy khi chưa chỉ cho Trang thấy thứ đó, cô đứng nhìn Trang đang đưa tay vuốt vuốt ngực sau khi giật mình và nói gì đó với ông Yamada, Mai Thảo thúc vai Trish:
               
              _Đi thôi, kẻo bị bỏ lại! Vả lại, Thảo chắc Trang không biết truyền thuyết ấy đâu! Có nói thì mặt nó cũng ngơ ngơ ra thôi!
               
              Mai Thảo nhìn Trish dịu dàng, Trish nheo mắt tỏ thái độ “thương tiếc” rồi cả hai lao đến chỗ Trang và ông Yamada!
               
              ------------------
               
               
              _Phía này là hành lang dẫn đến phòng nghỉ của các cô, quẹo phải sẽ dẫn đến phòng ăn, và nếu buồn, mọi người có thể đến sảnh phía Đông chơi! Ở đó có nhiều loài hoa lạ! Tuy nhiên, không nên quay lại sảnh lúc nãy chúng ta đứng vào ban đêm nhé! Chúng tôi sẽ khóa lối đi đó!
               
              _Sao vậy? Nơi đó có gì à?- Trang đi sát bên ông Yamada.
               
              _Đó là quy định ở đây! Chủ nhân của sảnh Sakura không thích có người viến thăm vào ban đêm đâu! Tốt nhất các cô cứ tuân theo, không thì…-  Ông Yamada có vẻ như lo ngại điều gì đó, gương mặt ông nghiêm trọng khi nhắc đến cái sảnh tên Sakura đó, một vẻ mặt lo ngại và đáng sợ.- Và một điều nữa, vì phòng rất tiện nghi nên có cả thiết bị chuẩn bị đổ ăn tại phòng, các cô chỉ việc chọn thức ăn thôi, đây là trạm nghỉ riêng của D.O.A nên không có người phục vụ,
              Trang không hỏi gì nữa, cô nhìn về phía trước và gương mặt tỏ vẻ hứng thú, ông Yamada đã chạm đúng cái công tắc mạo hiểm của cô. Trish và Mai Thảo lặng lẽ đi phía sau, không ai nói với ai nhưng cả hai đều đang lo lắng về một người, đó là Trang, mặc dù hai cách lo có vẻ khác nhau và đều không có lí do.
               
               Đã đến dãy phòng nghỉ, ông Yamada từ biệt mọi người rồi đi thẳng về phía cửa sau. Ba cô gái bước vào căn phòng lớn trang bị đầy đủ những thứ tiện nghi nhất, từ chiếc giường lớn hình tròn trắng muốt căng rèm xung quoanh, đến chiếc TV lớn một trăm inch bằng màn hình tinh  thể lỏng. Mọi thứ đều hiện đại tân tiến, khác với vẻ cổ kính của biệt thự Sakura.
               
              _Chà! Đã nhỉ! Nằm cái thôi!- Trang lăn tròn trên chiếc giường lớn, nó lớn đến nỗi cô lăn mấy vòng mà vẫn chưa hết.
               
              _ Ừ, phòng rộng và đẹp thiệt- Mai Thảo đưa tay nhấn nhấn cái giường- Chà nó êm quá nhỉ!- Cô ngồi xuống, đặt chiếc ba lô nhỏ sát đó.
               
              _Này, đói không? Hình như đây là cái máy ông Yamada nói lúc nãy!- Trish đang xem xét cái mày lớn cao hơn cô cả mấy cái đầu đặt ở góc phòng, một cái máy với nhiều nút bấm trên đó.
               
              _Ừ, tớ đói rồi, để lại xem với!- Trang leo xuống giường chạy tới chỗ Trish.- Cậu biết hoạt động nó không?
               
              _Ừ, có lẽ là nhấn vào cái nút đỏ nè! Nó đề chữ Power đó!- Trish nhấn vào cái công tắc ấy, máy bắt đầu chạy, màn hình phía trên sáng lên, dòng chữ “ Please Select The Menu” hiện lên. Trang nhìn một cách hứng thú:
               
              _Này nó chạy này! Ồ, có tên món ăn kià! Để xem, gà nè, bò nè, cá….chà có cả tráng miệng! Mai Thảo! Ăn gì nào!?- Trang quoay lưng nhìn Mai Thảo.
               
              _Gì cũng được!
               
              Trang bắt đầu lựa chọn rồi khệ nệ bưng một đống đồ ă dọn lên bàn ăn gần cửa sổ nhìn ra một vườn hoa rộng lớn.
               
               Trời đã thôi nắng, những ngọn gió thổi nhè nhẹ qua cửa sổ mang theo hương hoa ngọt ngào, ba cô gái ngồi trên bàn ăn, dùng bữa chiều cùng nhau vui vẻ. Họ dùng xong bữa chính, rồi dọn ra nào là trà, bánh, kẹo…, một bữa tiệc trà nhỏ.
               
              _Trish này, cậu sống ở đó lâu chưa?
               
              _Tớ á, à tớ sống bên Mỹ cũng khá lâu rồi. Nhưng không biết sao tớ có cảm giác thân thuộc với các cậu lắm!
              _Hà hà! Đó gọi là duyên tiền định nhỉ?! Ai ngờ tụi tớ lại ngồi nói chuyện với cậu tại nước Nhật xa xôi thế này!- Trang cười vui vẻ.
               
              _Ừ, đúng đấy! Tụi tớ cũng thấy cậu quen quen sao ấy, nên mới bắt chuyện trên máy bay! Nhưng mà coi như chúng ta là bạn tốt nhé!- Mai Thảo đưa bàn tay lên trước mặt.
               
              _Tất nhiên!- Trish nắm lấy bàn tay Mai Thảo, Trang bỏ vội tách trà xuống và đặt tay lên:
               
              _Thế nhé! Đã là bạn thì chia sẽ mọi thứ đấy!- Trang nói- Cả ba nhìn nhau cười rồi tiếp tục buổi trà chiều ngọt ngào.
               
              Màn đêm buông xuống, ánh trăng bạc chiếu rọi qua khung cửa sổ, trải dài lên chiếc giường trắng.
               
              _Này! Các cậu có thấy lạ không? Tại sao người của D.O.A không ai xuất hiện nhỉ? Nơi này dường như chỉ có chúng ta thôi!- Trish nhìn lên trần nhà suy nghĩ.
               
              _Ừ! Tớ cũng thấy thế!- Mai Thảo xoay người lại nhìn Trish.- Trang này, thư mời chúng ta nhận được có ghi gì về người sẽ hướng dẫn chúng ta không?
               
              _Không, không có! Chỉ là một tấm thiệp và tấm vé máy bay! À còn một tấm nữa gửi cho ba mẹ chúng ta, sau khi họ đọc xong thì có vẻ lạ lạ rồi quyết định cho tụi mình đi! Vậy thôi!
               
              _Tớ cũng thế! Kì nhỉ?- Trish ngồi dậy, cô đến chiếc máy thức ăn và lấy một ly ca cao nóng.- Uống chứ?
               
              _Ừ cho tụi tớ với.
               
              _ Tớ nghĩ ngày mai gặp ông Yamada phải hỏi rõ ràng coi sao!- Trish đưa ly ca cao nóng cho Mai Thảo.
               
              _Ừ! Phải hỏi xem sao!- Mai Thảo gật gù- À mà Trang này, chỗ cái cây anh đào lúc nãy…
               
              _Chào các cô gái!- Một giọng nói vang lên phía sau Trish, cô giật mình xoay người lại, bóng người từ từ rõ nét trong ánh sáng của trăng.- Chúng ta cần nói chuyện với nhau một chút.- Người con gái mái tóc cột cao gọn gàng trong bộ quân phục bước lên phía trước.
              #7
                sei yoshika 11.11.2008 10:51:22 (permalink)
                9: 00 PM / Biệt thự Sakura.
                 
                Bóng tối bắt đầu vây quanh ngôi biệt thự nằm lẻ loi tại một vùng đồi mênh mông rộng lớn, trăng soi rọi lên từng phiến đá lạnh, len qua những khóm hoa, trải dài trên thân cây anh đào rồi hắt bóng lên tường, ánh trăng làm ngôi nhà thêm phần lạnh lẽo.
                 
                Căn phòng gần sảnh phía Đông vang lên nhiều tiếng nói, ánh đèn được thấp sáng, len qua khe cửa rồi mất hút ngay khi ra khỏi căn phòng.
                 
                _Vậy ra các bạn là người của D.O.A?- Trish ngồi ở chiếc ghế sát cửa sổ, trên bàn, những ly ca cao đã bắt đầu nguội lạnh.
                 
                _Đúng vậy, chúng tôi đến theo chỉ thị, đây là thứ các bạn cần.- Một chàng trai  với mái tóc hung đỏ, đôi mắt lanh lợi tiến lên và đưa ra một số vật dụng: ba tấm thẻ thông hành của D.O.A, đồng hồ liên lạc như cái anh đang đeo trên tay và những con dao găm nhỏ nhắn.- Một điều nữa, chúng tôi sẽ là bạn của các cô, hy vọng hợp tác vui vẻ.
                 
                Ba cô gái cầm lấy con dao, e dè nhìn những con người kì lạ, bỗng nhiên xuất hiện rồi lại nói là bạn, mọi việc làm họ vẫn chưa nhận ra đâu với đâu.
                 
                _Chúng tôi làm các cô phải e dè sao? Các cô yên tâm, chúng ta thật sự là bạn.- Một cô gái mái tóc vàng óng ánh, xõa dài phủ gót trong chiếc áo trắng như một nàng công chúa nhỏ lên tiếng.
                 
                Sau một hồi dò xét qua ánh mắt, Trish mỉm cười và nói:
                 
                _Phải, nói thật chúng tôi vẫn nghi ngại nhiều thứ, kể cả về D.O.A. Chúng tôi chỉ biết qua một số báo chí và truyền hình về tổ chức quốc tế này, rồi các bạn xuất hiện đột ngột trong bóng tối, chúng tôi đương nhiên phải cảnh giác chứ.
                 
                Cô gái tóc vàng mỉm cười ngọt ngào, phản ứng của cô  trước lời nói hơi mích lòng đó làm cho Trish khó hiểu.
                 
                _Có lẻ chúng tôi hơi vội vàng khi nói những điều được giao mà không giới thiệu bản thân, nên làm các bạn thấy lo ngại và khó hiểu. Tôi biết các bạn một thân một mình thế này thì cảnh giác là điều tất yếu, nhưng tôi nghĩ các bạn có khả năng phân biệt người tốt người xấu mà, phải không? Nếu không, các bạn đã không theo ông Yamada, đã không bình tĩnh cho chúng tôi ngồi đây rồi.- Cô gái nói, mắt nhìn thẳng vào ba con người trước mặt.
                 
                Một khỏang không gian yên lặng bắt đầu, bốn ánh mắt nhìn nhau thật lâu, họ như đang nhìn vào nội tâm của đối phương, như mượn đôi mắt để đến được nơi sâu thẩm của trái tim, nơi mà con người không thể gian dối. Sau một hồi đấu mắt căng thẳng, Trish quay sang Mai Thảo, cắt ngang những cái nhìn thấu gan ấy. Ánh mắt Mai Thảo đã diệu lại, cô gái có sự linh cảm nhạy bén này có vẻ đã nhận ra tốt hay xấu, Trish thở dài tựa lưng vào ghế.
                 
                _Thôi được rồi, tôi mỏi mắt với cô gái này rồi, tôi tin các bạn, Mai Thảo và Trang cũng thế phải không?- Mai Thảo mỉm cười gật đầu, nhìn cô gái tóc vàng với một cảm giác kỳ lạ, có lẽ là cái cảm giác khi tìm được một người có khả năng dự cảm như cô?
                 
                _Các bạn có thể giới thiệu một chút không?- Trang xoa xoa ly ca cao trong tay.
                 
                _Tất nhiên rồi.-  Chàng trai mái tóc hung đỏ đứng lên tươi cười.- Tôi là Shouri, thuộc bộ phận đưa tin, xin được làm quen.- Dáng vẻ anh chành như một đứa bé đang hí hửng quen được bạn mới làm Trang thích  thú, cô cũng đứng lên, bắt tay đáp trả anh chàng.
                 
                _Hân hạnh làm quen, khỏi giới thiệu thì các bạn cũng đã rõ tụi mình quá rồi chứ gì!
                _Phải, quá rõ, mình đi thu thập thông tin mà!- Shouri cười nheo cả mắt.- Bạn là Mai Thảo phải không? Thật ra phải gọi là chị Mai Thảo, vì Shouri nhỏ hơn ba người mà.- Anh chàng nhìn Trang, cô gái đang bắt tay anh mà anh luôn miệng gọi là Mai Thảo.
                 
                Mai Thảo ngồi kế bên bật cười khúc khích làm Shouri ngạc nhiên.
                 
                _À, Shouri phải không? Xin lỗi, nhưng… đó là Trang, tôi mới là Mai Thảo.
                 
                Khuôn mặt Shouri trở nên một trạng thái đơ đơ trong nụ cười của anh chàng.
                 
                _Hả…à ... ừ lộn rồi nhỉ, đây là Trang à, xin lỗi!- Shouri đưa tay xoa xoa đầu làm cả đám cười phá lên trước cái vẻ sượng cứng của anh chàng.
                 
                _Tôi là Kayoki, hân hạnh làm quen, tôi cũng thuộc bộ phận đưa tin với Shouri.- Cô gái mái tóc cột cao trong bộ quân phục lên tiếng.
                 
                _Này các chị, bà Kayoki này khô khan lắm, khó chiệu y như bà già ấy.- Shouri nói nhỏ, Kayoki  liếc một cái lạnh người làm anh chàng ngưng ngay.- Thôi thôi, không có gì Kayoki nhỉ, cô là người chuẩn mực mà.- Shouri cười giả lả rồi quay sang chỗ khác.
                 
                _Hân hạnh làm quen! Ami, thuộc bộ phận khoa học và điều chế..- Giọng nói trầm trầm vang lên từ phía sau Kayoki, một cô gái khá cao, khoác một chiếc áo blu trắng dài với chiếc mắt kính nằm gọn trong túi áo. Mái tóc ngắn ôm lấy gương mặt, tạo một đường nét thông minh, sáng sủa. Đó là em gái tôi, Sora.- Ami đưa tay về phía cô gái mái tóc vàng phủ gót lúc nãy.- Cô bé là nhà chiêm tinh bên khu vực kế hoạch, rất vui vì được hợp tác cùng các bạn.
                 
                “Nhà chiêm tinh à?!”- Mai Thảo nhìn cô bé tóc vàng vẻ hứng thú, quả đúng là một cô bé có khả năng dự cảm.
                 
                _Vậy mọi người sẽ dẫn chúng tôi đến D.O.A?
                 
                _Không Trish à, chúng tôi cũng chỉ biết đến đây, có lẽ chúng ta sẽ qua đêm ở biệt thự này chờ mệnh lệnh tiếp theo thôi.- Ami kéo chiếc ghế ngồi xuống, cô lấy chiếc kính ra lau chùi rồi lại cất vào.
                 
                _Thật khó hiểu, ngay cả các bạn cũng không biết bước kế tiếp của họ sao?
                 
                _Ừ, tôi là người phục vụ cho D.O.A lâu nhất ở đây cũng không thể hiểu nổi họ.- Nói đoạn, Ami xoay người sang Shouri- Này, con bé ấy chưa đến à?
                 
                _Sao lại hỏi em! Em có biết đâu!- Shouri chớp chớp mắt, một cử chỉ như thể vô tội.
                 
                _Không phải em lại chọc nó điên sao?
                 
                _Không! Không hề! Là do con nhỏ đó thôi, tại nó gây sự trước.- Shouri nhún vai.
                 
                _AI GÂY TRƯỚC HẢ?!- Tiếng “đùng” chói tai vang lên tại góc phòng làm mọi người quay phắt lại, một cô bé gương mặt tinh nghịch trong bộ váy áo thời trang xinh xắn xuất hiện.
                 
                _Cái máy di chuyển ở trụ sở chắc hư rồi hay sao mà quăng một cái đau quá!- Cô bé đứng lên, phủi phủi chiếc áo, mặt mày cau có- Mà ai gây sự trước hả?
                 
                _Thì là em chứ ai! Anh có làm gì đâu mà em nhào vô cắn anh, anh chỉ tự vệ, hất em ra thôi!- Shouri vừa nói vừa đứng lên tiến ra phía cửa sổ, cô bé dụi mắt, chạy lại chỗ Shouri, vừa lay người vừa nói:
                 
                _Nếu anh không đùa giỡn với con nhỏ đó thì em đâu cắn anh! Đồ trăng hoa!
                 
                _Thôi thôi, xin em, cô ấy chỉ là bạn anh, mà sao em cứ bám anh hoài vậy!? Anh quen ai kệ anh chứ, anh đâu có là gì của em? Em nói giọng đó người ta lại hiểu lầm.
                 
                Cô bé đứng chết lặng, một câu nói, có lẽ với cô là phủ phàng quá chăng? Nước mắt bắt đầu rơi, một giọt, hai giọt, rồi tuôn như suối, con bé oà khóc, chạy lại ôm chầm lấy Ami làm chiếc ghế xém bật ra sau.
                 
                _Thôi, thôi, Shouri! Đừng chọc nó nữa. Còn em nữa, nín đi, nước mắt của em mọi người quen lắm rồi.- Ami đưa tay xoa xoa hai bên thái dương.
                 
                Con bé vội đẩy người ra, nhìn chầm chầm Ami, nước mắt nó vẫn chảy. Đoạn, cô bé lấy tay lau nước mắt, bàn tay che lấy gương mặt búp bê của cô, nước mắt từ từ khô hẳn. Vài giây sau, khi tay áo hạ xuống, vẻ mặt cô bé thay đổi hẳn như đeo một mặt nạ khác. Gương mặt thương tâm dàn dụa nước mắt đã biến mất, nó trở nên tinh nghịch và pha chút chán chường.
                 
                _Không gạt được chị Ami nữa sao? – Cô bé bỉu môi nhìn Ami đang lắc đầu mệt mỏi.
                Tiến đến chiếc ghế Shouri vừa đứng lên, cô bé ngồi xuống tươi cười với ba cô gái đang ngơ ngác chưa hiểu gì.- Chào mọi người, em là Lee Won, thuộc bộ phận điều tra, mong các chị quan tâm em nhé!
                 
                _Cô bé này…, từ đâu xuất hiện vậy?- Trang nhìn trừng trừng vào cái góc phòng.
                 
                _ Đó là phương tiện duy chuyển đặc biệt của D.O.A do Ami sáng chế ra, chỉ cần lập trình chỗ đến và ấn nút thì nó sẽ hoạt động và đưa người dung đến chỗ định sẵn qua một không gian ba chiều.- Lee Won cứ tiếp tục giải thích trong sự mơ hồ của Trang và Mai Thảo, một cỗ máy kỳ lạ, Ami quả đúng nhà khoa học tài ba.
                 
                _Lee Won?- Bỗng nhiên Trish lên tiếng cắt ngang đề tài cái máy di chuyển kỳ lạ, cô nhìn Lee rồi cuối xuống suy nghĩ.
                 
                _ Chẳng phải là thư ký của tên trùm Mafia nổi tiếng sao?- Trish nhíu mày khi nghe đến cái tên ấy.- Phải không? Hay tôi nhầm?
                 
                Mai Thảo và Trang giật mình khi nghe Trish đưa ra thông tin đó, họ quay lại nhìn cô bé tóc dài như búp bê đang ngồi tròn xoe mắt, ngây thơ và không có dáng vẻ gì của một bà trùm Mafia. Lee Won đập đập tay lên trán tỏ vẻ hơi khó chịu:
                 
                _Trời, chị cũng nghĩ thế sao? Em giống Mafia lắm à!
                 
                _Không, vì cái tên này…, tờ nhật báo tháng trước có đăng về…
                 
                _Một tổ chức Mafia bị giết vào đêm giao thừa phải không?- Shouri đặt tay lên vai Trish.
                 
                _Phải, nhưng bỏ cái tay cậu ra cái đã.- Trish hất tay Shouri sang một bên.
                 
                _Thấy chưa, em nói mà, anh ấy có cái tật trăng hoa!- Lee gằng giọng, ánh mắt Shouri lại liếc con bé, Lee cũng chẳng vừa, nó đáp trả ngay bằng một tia  nhìn thách thức. Ami thở dài, cô kéo con bé ra sau rồi tiếp tục câu chuyện.
                 
                _Lee Won thuộc bộ phận kế hoạch, con bé làm gián điệp tại tổ chức Mafia để lấy thông tin, còn cái vụ thảm sát đó là do cậu chàng đằng sau cô tiếp quản đó.
                 
                Trish giật mình quay ra sau nhìn Shouri đang đứng mân mê mấy bông hoa ngoài cửa sổ, dáng vẻ một cậu nhóc tóc hung hiện lên trên nền trời tối, Trish chợt rung mình vì hình ảnh đó, đằng sau một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch thế kia là con người đã giết sạch bọn Mafia sao?     
                 
                Mọi người cứ thế bàn tán và làm quen thêm chút nữa, cho đến khi tòa nhà thật sự bị màn đêm vây lấy, những cơn gió khuya bắt đầu dũng mảnh hơn.
                #8
                  Chuyển nhanh đến:

                  Thống kê hiện tại

                  Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                  Kiểu:
                  2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9